“Ở nhà ngoan ngoãn nghe lời đừng chạy lung tung, buổi sáng mẹ phải đến công ty trình diện, buổi chiều trở về sẽ đưa hai đứa đi nhà trẻ sau đó đến bệnh viện thăm A Nặc.”
Sau khi ăn sáng xong, Thẩm Vị Ương dặn dò bọn trẻ một câu rồi thay giày cao gót chuẩn bị rời đi.
Mộ Thanh Hoan hơi lo lắng nhìn hai đứa trẻ đáng yêu:
“Hai anh em nó thực sự có thể ở nhà một mình sao?”
Thẩm Vị Ương: “Có thế, tớ nhìn camera trong phòng khách và ở cửa ra vào cũng được.”
Mộ Thanh Hoan: “Được đấy Ương Ương, phương pháp này của cậu quá tuyệt.”
Thẩm Vị ương: “Chỉ cần cậu không phiền vì tớ lắp
camera ở phòng khách và cửa ra vào làm ảnh hưởng đến cậu.”
Mộ Thanh Hoan: “Chuyện này có ảnh hưởng gì chứ, cãn nhà này là căn nhà hai chúng ta cùng nhau thuê, cậu khách sáo như vậy làm gì…”
Sau khi hai người lớn rời đi, Thấm Quân chạy về phòng mình.
Thẩm Y Y vừa định xoay qua khoe bộ hanbok mà dì Hoan Hoan tặng cho mình thì thấy anh trai đi vào phòng, cò bé tức giận ôm ngực ngồi trên ghế sofa: “Anh trai hư hỏng, hòm nay người ta xinh đẹp nhưvậy mà không khen
người ta.”
“Thật là nhớ Tử Niệm và A Nặc, một người đang quay quảng cáo một người đang ở trong bệnh viện, không ai chơi với chị Y Y cả.”
“Hahaha, Ương Ương cậu mau mở video này đi, thật sự không nhìn ra Lãnh Hoài cẩn vậy mà còn có sở thích này.”
Thẩm Vị Ương đang lái xe đến tập đoàn Lãnh Thị thì điện thoại di động đột nhiên vang lên, Mộ Thanh Hoan gửi cho cô một tin nhắn.
Vừa đúng lúc đang chờ đèn giao thông nên cô ấn mở xem, là một vài bức ảnh của Lãnh Hoài cẩn khỏa thân trên
sân khấu đấu giá vào tối hôm qua.
“Sốc! Tập đoàn Lãnh Thị bị nghi ngờ rơi vào tình thế nguy hiểm, đèm khuya tổng giám đốc xuống treo biển hành nghề!”
“Tối qua, ảo tưởng của chín trăm triệu cô gái ở Đế Đô võ vụn, tổng giám đốc Lãnh Thị rất đặc biệt, ai có thế thỏa mãn anh ta chú?!”
“Đêm hôm khuya khoắt anh ta cô đơn lạnh lẽo đến mức bỏ công ty đi làm loại chuyện này!”
Các blogger ào ào bắt tay hành động, dựa vào một bức ảnh mà ba hoa chích chòe.
Trong khi Lãnh Hoài cẩn xem thì vệ Trạch đang nơm
nớp lo sợ đứng trước mặt chờ đợi xử lý, không khí lạnh leo áp lực trong phòng làm việc làm cho anh ta ngạt thở.
“Jane đã đến trình diện chưa?”
Sau khi xem video và im lặng một lúc, Lãnh Hoài cẩn không kiên nhẫn gõ ngón tay lên mặt bàn hỏi.
Vệ Trạch thầm đổ mồ hôi lạnh nói: “Chắc là đang trên đường tới.”
Lãnh Hoài cẩn: “Tìm nguồn gốc của video và dập tắt chuyện này đi, nếu một tiếng sau trên mạng vẫn còn đang thảo luận thì cậu có thể cút được rồi.”
Chuyện này đã gây ra tốn thất lớn về mặt hình ảnh của tập đoàn Lãnh Thị, đồng thời cũng làm cho Lãnh Hoài Cẩn phút chốc trở thành trò cười trong mắt đòng đảo cư
dân mạng, nên vệ Trạch không dám chậm trễ, trả lời xong lập tức đi xử lý.
Sau khi anh ta rời đi, Lãnh Hoài cẩn nhíu mày mở máy tính kiểm tra địa chỉ IP của người gửi video đầu tiên.
Cho tới bây giờ anh vẫn không tin cò gái nhỏ kia có thế làm nhiều chuyện như vậy, phía sau cô bé chắc chắn còn có người khác.
Nhưng mà sau khi gõ mã một lúc anh phát hiện địa chỉ IP lại là nhà cũ của họ Lục.
Đúng là rất ranh ma.
Trong mắt anh hiện lên sự sắc bén, sau đó nhanh chóng gõ vài lần trên bàn phím, gieo virus vào chương trình máy tính của đối phương.
Tạm thời không thể tìm thấy bạn nhưng chắc chắn sẽ không làm cho bạn sống dễ chịu.
“Ah—! Cáo già!”
Lúc này Thẩm Quân đang canh giữ ở bên cạnh máy tính nhìn màn hình máy tính của mình đột nhiên đen kịt thì tức giận đến nỗi đấm ngực dậm chân!
Chiếc máy tính này được xem như là bỏ đi rồi.
Đây là chiếc máy tính cậu đã lắp ráp rất lâu, cứ như vậy bị bỏ đi bởi một con virus Trojan horse*.
*Trojan horse, tiếng Anh của Ngựa Troia, là một loại phần mềm ác tính. Không giống như virus, nó không có chức nàng tự sao chép nhưng lại có chức năng hủy hoại
tương tự virus.
“Lãnh Hoài cẩn, tòi không đội trời chung với ỏng!”
“A Quân anh làm sao vậy?”
Thẩm Y Y nghe thấy tiếng động ở trong phòng liền đẩy cửa đi vào, lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt bánh bao đầy tức giận của Thẩm Quân.
Thẩm Quân vẫy tay với cô bé: “Em gái đến đây anh sẽ giới thiệu cho em một người bạn mới, buổi chiều chúng ta
đi tìm bạn ấy chơi.”
Cậu bé cầm một phần tài liệu ở trên bàn, dưới tấm ảnh đẹp đẽ quý phái viết hai chữ “Lãnh Diên”…
Khi Thấm Vị Ương đến tập đoàn Lãnh Thị, người tiếp đón cô là một nữ thư ký có khuôn mặt dịu dàng nhung rất có khí chất.
Không biết tại sao khi nhìn thấy cô ta, Thẩm Vị ương cảm thấy hơi quen mắt.
Thấy Thẩm Vị ương ngấn người, Vu Nam quan tâm hỏi: “Jane cô đang nghĩ gì vậy?”
Thẩm Vị ương hoàn hồn, hờ hững nói: “Không có gì, tỏi cảm thấy tập đoàn Lãnh Thị của các cỏ rất lớn, cả tòa nhà này là của các cò à?”
Nhắc đến tập đoàn Lãnh Thj, Vu Nam tự hào nói: “Sau khi tập đoàn Lãnh Thị chúng tòi đầu tư nghiên cứu phát triển các ngành công nghiệp giải trí nhưtrò chơi, điện ảnh và truyền hình cũng đã tạo được chỗ đứng vững chắc trong ngành trong vòng vài năm.”
“Chỉ có điều công ty chúng tỏi chuyên về đầu tư mạo hiếm, lĩnh vực kinh doanh chính mà chúng tòi theo đuổi hiện nay là sản xuất trò chơi.”
Thẩm Vị Ương đi theo cô ta lên thang máy, không tỏ rõ ý kiến nói: “Tống giám đốc Lãnh của các cò rất giỏi, anh ta đã sáng lập nên một đế chế tài chính khổng lồ.”
Nhắc tới Lãnh Hoài cẩn, mặt Vu Nam hơi đỏ lên: “ Tổng giám đốc Lãnh là một người đàn ỏng rất ưu tú và rất quyết đoán.”
Cỏ ta đang nói về một người đàn ỏng ưu tú và quyết đoán chứ không phải là một người lãnh đạo cấp cao.
Quả nhiên không có người phụ nữ nào không gục ngã khi tới gần Lãnh Hoài cẩn.
Thẩm Vị ương lạnh lùng cười không nói thêm gì
nưa.
Vu Nam đưa cò đến văn phòng của Lãnh Hoài cẩn, lúc phát hiện trong văn phòng không có ai thì cô ta hơi sửng sốt.
Nhưng mà cò ta nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm của mình, khách sáo nói với Thẩm VỊ Ương đợi một chút rồi sau đó đi ra ngoài, chắc là cô ta đi tìm Lãnh Hoài Cẩn.
Nơi này vậy mà không có gì thay đổi.
Thẩm Vị Ương đánh giá văn phòng trước mắt với tâm
trạng hơi phức tạp.
Trí nhớ của cỏ rất kém nhưng cỏ có thế nhớ rõ tất cả mọi thứ về Lãnh Hoài cẩn.
Cho dù chỉ tới văn phòng này một lần, cô vẫn còn nhớ hoa vàn của giấy dán tường.
Đồng hồ đeo tay?
Cỏ sửng sốt khi nhìn thấy chiếc đồng hồ đeo tay ở trên bàn.
Đây là món quà sinh nhật cô mua cho anh bằng tiền lương đầu tiên sau khi thực tập và tớt nghiệp.
Khi đó cò còn trẻ không hiểu chuyện nên không có khái niệm về giá trị con người anh, vì vậy đã tặng cho anh một cái đồng hồ đeo tay trị giá vài nghìn tệ.
Thời điểm khi cỏ tặng cho anh trong bữa tiệc sinh nhật do bạn anh tổ chức, cò cảm thấy vò cùng lúng túng trước những ánh mắt kỳ lạ của những người xung
quanh.
Sau đó cô bỏ đi trong sự nhục nhã.
Ngày hòm sau Lãnh Hoài cẩn đeo một chiếc đồng hồ mới trị giá mấy trăm nghìn tệ giống như một cái tát vỏ hình đánh vào mặt cô, nói với cô rằng tất cả những gì cô cho anh đều không đáng một xu!
Chiếc đồng hồ đeo tay nhìn có vẻ như được giữ gìn rất tốt.
Nhưng kém hấp dẫn hơn nhiều so với hai mẹ con ở khung hình bên cạnh.
Nhìn thấy ảnh chụp Hà sở và con gái cò ta đặt ở trên bàn làm việc của Lãnh Hoài cẩn, ánh mắt Thẩm Vị Ương tối sầm lại đặt đồng hồ đeo tay xuống không nhìn nữa.
Lúc này Vu Nam đi vào áy náy nhìn Thấm Vị Ương nói: “Jane, thật xin lỗi, tổng giám đốc Lãnh vẫn còn đang họp cho nên…”
“Cho nên tổng giám đốc Lãnh của các cô lấy tòi làm trò tiêu khiến sao?” Thẩm Vị Ương cười lạnh lùng: “Bắt buộc hỏm nay tỏi phải tới trình diện, bây giờ anh ta cho tòi leo cây, chỉ vì trả thù tòi chuyện lúc trước tòi trì hoãn việc trình diện sao?”
“Đây là người tuyển dụng nói tập đoàn Lãnh Thị khát nhân tài hả? Chỉ cần tỏi tới đây tổng giám đốc Lãnh có thể thỏa mãn tất cả yêu cầu hợp lý của tôi à?”
/1217
|