- Nhị sư điệt, ngươi nói tại sao tên khốn Phật tông kia phải lựa chọn trốn tránh ở trong sơn động ủ rượu của sơn trang Thần Tuyền?
Vừa nãy, khi lên núi, đạo nhân béo Hạng Thanh Ngưu tràn đầy mệt mỏi, cho nên giờ đây hắn cũng gần như sắp nói không ra hơi. Hắn lấy ra một bao kẹo trong ngực, mở ra, lấy một khối rồi ném vào trong miệng, vừa nhấm nuốt vừa hỏi Hạc Lệ đạo nhân.
Hạc Lệ đạo nhân hồi đáp:
- Đêm hôm ấy sư điệt đã tìm được tên Phật tông kia, sau đó đánh hắn trọng thương. Tuy không biết hắn là do ai cứu ra, nhưng với cái thương thế nặng như vậy thì dù cho hắn mang theo chí bảo của Phật tông là Bồ Đề Đan thì cũng nhất định phải tìm địa phương dưỡng thương và nghỉ ngơi. Mà trên người hắn có mùi máu tươi quá nặng, đại nội thị vệ, Đại Lý Tự, Hình Bộ, cùng với đệ tử Nhất Khí Quan của chúng ta rải rác tìm khắp thành, cho nên hắn không thể nào che giấu được lâu. Muốn ẩn thân an toàn thì phải tìm địa phương có thể che lại một thân đầy mùi máu tươi. Không thể nghi ngờ… Sơn động ủ rượu của sơn trang Thần Tuyền là lựa chọn không sai.
Hạng Thanh Ngưu gật nhẹ đầu, nuốt miếng kẹo trong miệng xuống, phát ra những tiếng “chậc chậc chậc”. Đợi trong chốc lát mà không thấy truyền tới tiếng gào thét của chó ngao trong sơn động, hắn lắc đầu, nói:
- Không tiếp tục đợi, ta liền đi vào xem sao. Ta nhưng mà không có thời gian tiếp tục lãng phí ở nơi này, tranh thủ thời gian làm xong việc rồi còn phải đi tới Diễn Võ Trường nữa. Hi vọng là tới kịp lúc Trương Thế Nhân tham gia cuộc tỷ thí cuối cùng. Nếu ta mà không đi thì tên nhóc kia sẽ cho rằng ta đang khoác lác, ta đường đường là giám khảo, sao có thể bị hắn coi thường?
Hắn đứng dậy, chậm rãi đi về phía sơn động.
- Tiểu sư thúc, vẫn là để sư điệt đến đi.
Hạc Lệ đạo nhân khuyên nhủ.
- Ngươi cảm thấy ta không thể dẹp loạn?
Hạng Thanh Ngưu liếc mắt nhìn Hạc Lệ đạo nhân, sau đó vung ống tay áo, uốn éo cái mông, đi thẳng về phía sơn động. Hạc Lệ đạo nhân tự nhiên không dám xem thường, hắn do dự một chút thì vẫn đi theo đằng sau Hạng Thanh Ngưu.
Ở trước khi vào sơn động, khe hở trên trán hắn chậm rãi mở ra, có thể thấy được hào quang màu đỏ sậm ẩn ẩn ở bên trong.
- Sư điệt, con mắt thần này của ngươi thật sự là trời sinh?
Hạng Thanh Ngưu vừa đi vừa hỏi.
- Vâng.
- Vậy ngươi phát hiện mình có bản lĩnh này như thế nào?
- Tiểu sư thúc, cái này… không nói có được hay không?
- Ngươi cảm thấy thế nào?
- Tiểu sư thúc, con mắt thứ ba có thể khám phá tất cả ngụy trang trên thế gian, còn chiêu thức Huyễn Trói là kết quả do sư tôn chỉ điểm tu hành. Đều là sư tôn dạy bảo… Ân, chính là như vậy.
Mặt Hạc Lệ đạo nhân có chút đỏ nhưng hắn vẫn nghiêm trang mà trả lời.
- Ngươi nghĩ mình nói vậy thì ta tin sao? Ta hỏi ngươi, có phải là ở một lần tình cờ, ngươi phát hiện con mắt ở trên trán mình có thể nhìn thấu tấm ván gỗ, rồi ngươi nhìn thấy cặp mông trắng lộ ra ngoài của các cô nương tắm rửa, sau đó ngươi mới phấn chấn và chăm chỉ tu luyện? Đừng có giả bộ đứng đắn như vậy trước mặt ta, ta còn không biết đạo nhân Thanh Nhạc Sơn có đức hạnh gì sao?
- Tiểu sư thúc… Ngài cũng là người của Nhất Khí Quan…
- Cho nên ta mới biết được!
Hạng Thanh Ngưu trả lời với vẻ tất nhiên, lúc nói xong câu đó thì hai người bọn họ đã đi vào sơn động.
Đứng ở cửa động, Hạng Thanh Ngưu cố gắng thích ứng với sự mờ mờ thiếu ánh sáng trong sơn động, rồi hắn có chút nhíu nhíu mày. Hắn có thể nhìn thấy hơn mười đầu chó ngao ở trong sơn động, chúng có chút mê mang mà nhìn đông, nghe tây, không hề có chút phát hiện nào.
Hạng Thanh Ngưu lắc đầu, nói:
- Chẳng lẽ tìm sai chỗ?
- Sẽ không.
Sắc mặt Hạc Lệ đạo nhân cũng hơi đổi, hắn hướng về bên trong, nhìn nhìn thật tỉ mỉ rồi nói:
- Trước khi chúng ta lên núi, sư điệt đã phái người nhìn chằm chằm vào đây, chưa từng thấy có người chạy đi. Tình báo của đại nội thị vệ cũng không phải thứ vứt đi. Bọn họ đã nói người của Phật tông ẩn giấu ở chỗ này thì sẽ không có sai.
Hạng Thanh Ngưu “ừ” một tiếng, cất bước đi về phía trước.
- Tiểu sư thúc, để ta.
Hạc Lệ đạo nhân tiến tới một bước, ngăn trước người Hạng Thanh Ngưu, sau đó hắn bước từng bước mà đi vào sơn động.
Những con chó ngao kia không tìm thấy mục tiêu công kích thì đều yên tĩnh lại, có con thậm chí bởi vì không nhịn được hấp dẫn cho nên duỗi người ra, liếm láp những chiếc vò rượu kia, hơn nữa giống như chúng rất nóng lòng muốn thưởng thức những thứ rượu ngon kia. Chó cũng có nghiện rượu, Hạng Thanh Ngưu nhìn thấy lần thứ nhất cho nên cảm thấy có chút thú vị.
Lần này hắn không có tranh giành, mà hắn đi ở sau lưng Hạc Lệ đạo nhân, hướng về chỗ sâu của sơn động. Ngón trỏ và ngón giữa tay trái khép lại, ấn thành một cái kiếm quyết, trên hai ngón tay có ít hào quang nhỏ yếu lóe lên.
Hạc Lệ đạo nhân hết sức chăm chú tìm kiếm trong sơn động, con mắt dựng thẳng trên trán dường như cũng có một tròng mắt đang chuyển động. Vậy nên, thoạt nhìn ba con mắt của hắn đang hướng về những phương hướng bất đồng mà tìm tòi, bộ dáng rất quỷ dị. Nhất là khi đến chỗ sâu của sơn động, ánh sáng dần mất đi, hào quang màu đỏ trên con mắt dựng thẳng của hắn càng thêm rõ ràng.
- Phải có người từng ẩn thân ở chỗ này.
Hạc Lệ đạo nhân chỉ chỉ những vò rượu bị vỡ cách đó không xa, nói:
- Nếu người bị thương tạm thời không tìm thấy thuốc trị thương, hắn dùng rượu mạnh tẩy rửa vết thương thì miễn cưỡng cũng có tác dụng.
- Người phải ngu đến mức nào thì khi đi ra ngoài mới không hề mang theo thuốc chữa thương?
Hạng Thanh Ngưu hừ một tiếng, nói.
Hạc Lệ đạo nhân lắc đầu:
- Là tự phụ.
Hạng Thanh Ngưu nhếch miệng:
- Chẳng lẽ hắn cho rằng sau khi tiến vào Đại Nam thì cũng không ai có thể làm hắn bị thương? Nói như vậy, cái người tới là người hết sức tự phụ cùng ngu ngốc.
Hạc Lệ đạo nhân thầm cười khổ, trong lòng tự nhủ: “Chưa từng thấy người đạo nhân càng không đáng tin cậy như tiểu sư thúc. Cùng so với tiểu sư thúc, sư tôn ông ta vẫn nghiêm chỉnh đến nỗi không tưởng tượng nỗi.”
Lại đi về phía trước vài bước, Hạng Thanh Ngưu bỗng nhiên đứng lại, hít hít.
- Đi mau!
Hắn đột nhiên kéo Hạc Lệ đạo nhân một cái, thân hình nhanh chóng lùi lại.
Tuy Hạc Lệ đạo nhân còn không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng hắn vẫn theo bản năng mà nhanh chóng thối lui theo Hạng Thanh Ngưu.
Trong bóng tối có hai đạo thân hình giống như sao băng, từ chỗ sâu lao nhanh qua, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không theo kịp.
Khi hai người họ mới đến cửa sơn động, không khí ở chỗ sâu sơn động bỗng chấn động mãnh liệt, một cỗ cuồng phong khổng lồ dâng lên và lao ra, sau đó là một tiếng nổ mạnh hết sức kịch liệt truyền ra.
Oanh!
Dòng khí phun ra ngoài theo cửa sơn động, mang theo một lượng lớn bùn cát cùng nước rượu. Cả tòa núi dường như lắc lư một cái, đá tảng lớn nhao nhao rơi xuống, cơ hồ phá hỏng cả sơn động, tràng diện cực kỳ đồ sộ.
Hạc Lệ đạo nhân cùng Hạng Thanh Ngưu đều có chút chật vật, tuy rằng kịp thời lui ra khỏi sơn động như vẫn bị lực nổ tung ép đến luống cuống tay chân. Dòng kình khí cắt ngang cắt dọc trên quần áo hai vị đại nhân vật có thân phận cao quý của Đạo tông, nhìn có chút mất trật tự. Nếu không phải những cái hoa văn phức tạp lóe ra hào quang ở thời khắc mấu chốt, e rằng hai người họ sẽ chịu ít tổn thương.
Ở một khắc khi lao ra sơn động, Hạc Lệ đạo nhân nhanh chóng quay người lại, hai tay phất về phía cửa sơn động, hai cỗ kình khí cuồng bạo lập tức cuốn ra ngoài. Đúng là do kình khí hắn phát ra cùng hoa văn trên đạo bào thì hắn và Hạng Thanh Ngưu mới có khả năng toàn thân trở ra ở trong vụ nổ kịch liệt đó.
- Hắn không phải là không có thuốc trị thương.
Hạng Thanh Ngưu phủi bụi đất trên quần áo, thở dài:
- Hắn đem ít nhất một viên thuốc trị thương cấp linh đan cùng với một loại dược liệu khác ngâm cùng vào trong rượu, tạo thành một loại đại sát khí. Hắn cũng không cần thuốc kia trị liệu thương thế trên người, người này… thực con mẹ nó hung ác. Rõ ràng buông tha cho trị thương cũng muốn tính toán chúng ta, hắn có phải là người hay không? Những con chó ngao kia không phải là không có phát hiện cái gì, lúc trước lũ chó ngao liếm những vò rượu kia thì ta liền cảm thấy có chút không ổn, chỉ là ở trong thời gian ngắn ta cũng khinh thường, không có nghĩ tới điểm này.
- May mắn là tiểu sư thúc phát hiện sớm.
Lòng Hạc Lệ đạo nhân vẫn còn sợ hãi.
Mặc dù hắn có tu vị kinh người, nhưng đối mặt với một vụ nổ tung có uy lực cực lớn, chỉ sợ hắn cũng không ngăn cản nổi. Hắn vốn chỉ là biểu hiện ra sự tôn kính với vị tiểu sư thúc này cho có lệ, nhưng hiện giờ, trong lòng của hắn cuối cùng cũng đã có sự tôn kính chân chính.
- Bàn về dược vật, sư phụ ngươi cũng chưa chắc mạnh hơn ta.
Hạng Thanh Ngưu không quên đắc ý, sau đó lắc đầu thở dài:
- Tình nguyện buông bỏ một viên thuốc có thần hiệu khởi tử hồi sinh như linh dược Tiểu Thần Đan của Đạo tông chúng ta, bố trí cái mai phục này chỉ vì tính toán người tìm tới nơi đây. Người này chẳng lẽ không sợ phí phạm, vạn nhất người đến cửa là sai dịch của quan phủ hay là hạ nhân của sơn trang Thần Tuyền thì sao? Lãng phí một viên linh dược như vậy há không cảm thấy đáng tiếc? Mẹ nó, việc lãng phí bảo bối như vậy quả nhiên không thể chấp nhận được!
- Tên điên!
Hạc Lệ đạo nhân nghĩ nghĩ, nói:
- Chỉ có thể nói người này là một tên điên không màng sống chết.
…
…
Diễn Võ Trường.
Thành đất.
Vốn tràn đầy phấn khởi nhìn xem thí sinh bên dưới cưỡi ngựa bắn cung, Chu Xuân Thu bỗng nhiên nhíu mày, hắn xoay người nhìn về phía ngọn núi có vòng cong mượt mà, thoáng trầm mặc một hồi thì nói với người sau lưng:
- Ngôn Khanh, đi qua núi Thần Tuyền nhìn xem.
Ngôn Khanh không hiểu vì sao, song hắn lập tức gật đầu:
- Vãn bối đi ngay.
Vì không làm cho các thí sinh chú ý, hắn đi đến đằng sau thành đất thì mới nhảy xuống. Thân hình hắn giương ra như một con chim ưng, xông vèo vèo về phía ngoài. Chỉ trong chốc lát, thân ảnh của hắn đã biến mất ở sau kiến trúc của Diễn Võ Trường.
Vào ngay lúc thân ảnh của Ngôn Khanh biến mất, cái phương hướng mà ánh mắt Chu Xuân Thu đang nhìn chằm chằm vào bỗng nhiên truyền đến một tiếng trầm đục.
Cùng lúc đó, thành Thanh Long.
Lão già đã từng dùng một chưởng đánh trọng thương Trầm Khuynh Phiến, đã từng giao thủ với lão già què đang ngồi ở một cái Lương Đình trong Sướng Xuân Viên uống trà, lúc chén trà giơ lên đến miệng thì hắn đột nhiên sửng sốt một chút, sau đó lập tức đứng dậy phân phó người bên cạnh:
- Đi mời La Chỉ huy sứ cùng Trấn phủ sứ đến Khung Lư hộ giá, ta phải ra khỏi thành!
Thị vệ bên người lão không dám hỏi chuyện gì xảy ra, lập tức đi tìm La Úy Nhiên.
Tên thị vệ này vừa mới đi ra ngoài hơn mười thước thì đã thấy Chỉ huy sứ La Úy Nhiên của đại nội thị vệ đi từ ngoài vào với sắc mặt âm trầm. Hắn ở phía xa xa gật đầu với lão già nọ. Nhận được cái gật đầu hiểu ý, thân hình lão già nọ liền lóe lên, biến mất vô tung.
Đợi sau khi lão già kia biến mất, La Úy Nhiên chậm rãi đi đến chỗ lão già kia đã ngồi. Hắn lấy ra một cái ly sạch trong bộ ly uống trà có sẵn ở trên bàn, bắt đầu uống nửa ấm trà còn dư lại của lão già kia.
Đang ngồi trên giường gỗ xử lý tấu chương, ánh mắt Hoàng đế xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Hắn thấy người đang ngồi ở trong Lương Đình đã đổi thành La Úy Nhiên thì hơi hơi ngẩn ra, sau đó chậm rãi lắc đầu, hai đầu lông mày tựa hồ có hơi túc giận. Nhưng rất nhanh sau đó hắn lại lần nữa đưa ánh mắt về nhìn chăm chú tại trong tấu chương trên bàn.
Hải Dương Quán.
Lão già què nằm trên ghé dài hát một khúc nhạc không biết tên lại đặc biệt thê lương, cười nhỏ đầy trầm trọng bỗng ngồi dậy, hướng mặt nhìn nhìn, sau đó lại nằm xuống.
Cửa sổ lầu ba bị đẩy ra, chưởng quầy Hải Dương Quán là Lê đại nương xuất hiện ở sau cửa sổ.
Lão già què nhìn Lê đại nương, lắc đầu, nhẹ giọng nói mấy câu:
- Đã mười năm không có người nào dám làm càn tại thành Thanh Long, có ít người cho rằng hắn không còn trong thành Thanh Long thì thành Thanh Long đã không còn đáng sợ nữa. Thế nên khó tránh khỏi có người chút cuồng vọng tự đại. Xảy ra một chút sự tình cũng tốt, lại một lần nữa để cho những người kia hiểu thêm thành Thanh Long là địa phương nào. Không sao… Trong thành này có rất nhiều người có thể giết người, họ giết người còn thành thạo hơn ta không ít.
Lê đại nương gật nhẹ đầu, không nói gì, đóng lại cửa sổ rồi đi về bên cạnh bàn, tiếp tục đọc quyển sách đang đọc dang dở.
Kế bên căn phòng của Lê đại nương, Lê Mỹ Lệ nghe được lời nói của lão già què mà sắc mặt có chút mất tự nhiên. Cũng không biết vì sao mà cái mất tự nhiên của nàng còn lộ ra một chút tự hào cùng kiêu ngạo.
Phủ Đốc quân thành Thanh Long.
Đang cùng uống trà, đàm tiếu với Trấn phủ sứ Nhãn Sở Hầu Văn Cực, Đại tướng quân Hữu Vũ Vệ Hứa Hiếu Cung đột nhiên ngưng hẳn tiếng cười, ánh mắt hơi lộ ra phẫn nộ, thậm chí sự phẫn nộ không tự chủ mà lan tràn ra bên ngoài.
Hắn quay đầu nhìn về phía Hầu Văn Cực, thấy đối phương có sắc mặt bình tĩnh, vẫn ngồi ở chỗ kia mà dường như không tính làm cái gì. Thế là hắn có chút khó hiểu, song hắn không có định hỏi.
Hứa Hiếu Cung đứng dậy, nói:
- Thật có lỗi, ta phải rời đi.
Hầu Văn Cực cười một tiếng, nói:
- Đại tướng quân vẫn nên ngồi thêm một lát nữa đi, sở dĩ hôm nay ta chạy tới phủ Đốc quân, đó không phải chỉ là tới uống trà đâu.
- Hả?
Hứa Hiếu Cung dừng bước, liếc nhìn Hầu Văn Cực, hỏi:
- Trấn phủ sứ tới để làm gì hay sao?
- Bệ hạ nói…
Hầu Văn Cực trầm ngâm trong chốc lát, sau đó nói thật:
- Mấy ngày nay thành Thanh Long không yên tĩnh, có chút hạng giá áo túi cơm cho rằng thành Thanh Long không còn đáng sợ bằng mười năm trước cho nên gây ít sóng gió. Nhưng còn không đến mức phải huy động quân đội xuất thủ. Nếu như liền chút chuyện nhỏ này đều phải sử dụng quân đội, khó tránh khỏi làm cho người ta coi thường Đại Nam chúng ta, coi thường kinh thành Thanh Long. Vì vậy Đại tướng quân vẫn nên ngồi xuống uống trà đi. Xin yên tâm, giữ gìn sự uy nghiêm của bệ hạ tuyệt đối không phải chỉ là trách nhiệm của quân đội.
Ngay vào lúc này, có một nam tử trung niêm thoạt nhìn nho nhã chậm rãi đi vào. Hắn vừa nhìn thoáng qua Hứa Hiếu Cung, vừa liếc nhìn Hầu Văn Cực, sau đó lạnh giọng hỏi:
- Bệ hạ làm sao biết rõ hôm nay sẽ xảy ra chuyện? Nếu như ngươi nói cho bệ hạ biết, vì sao không thông báo cho phủ Đốc quân biết có người làm loạn?
Hầu Văn Cực đứng dậy thi lễ:
- Xin chào Ngu Đại tướng quân… Bệ hạ đương nhiên không tính được hôm nay sẽ xảy ra chuyện, bệ hạ chỉ cảm thấy nếu là người của tông môn nháo sự, vậy thì có lẽ nên để cho người của tông môn đi giải quyết, miễn để người khác nói Đại Nam chúng ta không có người trong giang hồ. Đại tướng quân, ngài nên biết rõ từ trước tới nay bệ hạ vẫn luôn coi trọng Đạo tông, thời điểm cần lấy ra dùng thì tự nhiên cũng sẽ lấy ra dùng. Nuôi lâu như vậy thì cũng nên nhìn xem nó dùng được hay là không dùng được.
Được gọi là Ngu Đại tướng quân chính là người chỉ huy một trong Thiên Tử Lục Quân: Đại tướng quân Tả Võ Vệ Ngu Mãn Lâu.
Ngu Khiếu là con của hắn.
Ngu Mãn Lâu nhíu nhíu mày, nói:
- Đã đây là ý của bệ hạ, ta đây tự nhiên tuân theo. Chỉ là Nhất Khí Quan vẫn là không nên dùng người không đủ thực lực để làm việc này, chỉ nên để họ đứng đúng vị trí. Đến cuối cùng, quân nhân Đại Nam mới là vì giữ gìn tôn nghiêm cho bệ hạ mà sống.
Lời này rất nặng, thế nên nội tâm Hầu Văn Cực không khỏi có chút không thoải mái.
Ý tứ của Ngu Mãn Lâu rất rõ ràng, hắn không tin Nhất Khí Quan, cũng không tin đại nội thị vệ. Sự kiêu ngạo của quân nhân được phát huy vô cùng tinh tế ở trên người vị Đại tướng quân Tả Võ Vệ này. Có lẽ ở trong mắt hắn, ngoại trừ quân đội thì không còn ai đáng được tín nhiệm.
Tuy nội tâm không thoải mái, nhưng Hầu Văn Cực vẫn giữ mỉm cười:
- Đại tướng quân, có một số việc tuyệt đối không phải đơn giản cùng nông cạn như bên bề ngoài. Đã những người đó tạo nên được chỗ đứng, vậy thì tất nhiên đó không phải là những kẻ mặc quần áo để khoe khoang thân phận. Có người muốn động thành Thanh Long, như vậy thì để cho bọn họ nhìn xem thành Thanh Long chuyển mình có bao nhiêu đáng sợ.
Hắn nghiêm túc nói:
- Ta đảm bảo.
Vừa nãy, khi lên núi, đạo nhân béo Hạng Thanh Ngưu tràn đầy mệt mỏi, cho nên giờ đây hắn cũng gần như sắp nói không ra hơi. Hắn lấy ra một bao kẹo trong ngực, mở ra, lấy một khối rồi ném vào trong miệng, vừa nhấm nuốt vừa hỏi Hạc Lệ đạo nhân.
Hạc Lệ đạo nhân hồi đáp:
- Đêm hôm ấy sư điệt đã tìm được tên Phật tông kia, sau đó đánh hắn trọng thương. Tuy không biết hắn là do ai cứu ra, nhưng với cái thương thế nặng như vậy thì dù cho hắn mang theo chí bảo của Phật tông là Bồ Đề Đan thì cũng nhất định phải tìm địa phương dưỡng thương và nghỉ ngơi. Mà trên người hắn có mùi máu tươi quá nặng, đại nội thị vệ, Đại Lý Tự, Hình Bộ, cùng với đệ tử Nhất Khí Quan của chúng ta rải rác tìm khắp thành, cho nên hắn không thể nào che giấu được lâu. Muốn ẩn thân an toàn thì phải tìm địa phương có thể che lại một thân đầy mùi máu tươi. Không thể nghi ngờ… Sơn động ủ rượu của sơn trang Thần Tuyền là lựa chọn không sai.
Hạng Thanh Ngưu gật nhẹ đầu, nuốt miếng kẹo trong miệng xuống, phát ra những tiếng “chậc chậc chậc”. Đợi trong chốc lát mà không thấy truyền tới tiếng gào thét của chó ngao trong sơn động, hắn lắc đầu, nói:
- Không tiếp tục đợi, ta liền đi vào xem sao. Ta nhưng mà không có thời gian tiếp tục lãng phí ở nơi này, tranh thủ thời gian làm xong việc rồi còn phải đi tới Diễn Võ Trường nữa. Hi vọng là tới kịp lúc Trương Thế Nhân tham gia cuộc tỷ thí cuối cùng. Nếu ta mà không đi thì tên nhóc kia sẽ cho rằng ta đang khoác lác, ta đường đường là giám khảo, sao có thể bị hắn coi thường?
Hắn đứng dậy, chậm rãi đi về phía sơn động.
- Tiểu sư thúc, vẫn là để sư điệt đến đi.
Hạc Lệ đạo nhân khuyên nhủ.
- Ngươi cảm thấy ta không thể dẹp loạn?
Hạng Thanh Ngưu liếc mắt nhìn Hạc Lệ đạo nhân, sau đó vung ống tay áo, uốn éo cái mông, đi thẳng về phía sơn động. Hạc Lệ đạo nhân tự nhiên không dám xem thường, hắn do dự một chút thì vẫn đi theo đằng sau Hạng Thanh Ngưu.
Ở trước khi vào sơn động, khe hở trên trán hắn chậm rãi mở ra, có thể thấy được hào quang màu đỏ sậm ẩn ẩn ở bên trong.
- Sư điệt, con mắt thần này của ngươi thật sự là trời sinh?
Hạng Thanh Ngưu vừa đi vừa hỏi.
- Vâng.
- Vậy ngươi phát hiện mình có bản lĩnh này như thế nào?
- Tiểu sư thúc, cái này… không nói có được hay không?
- Ngươi cảm thấy thế nào?
- Tiểu sư thúc, con mắt thứ ba có thể khám phá tất cả ngụy trang trên thế gian, còn chiêu thức Huyễn Trói là kết quả do sư tôn chỉ điểm tu hành. Đều là sư tôn dạy bảo… Ân, chính là như vậy.
Mặt Hạc Lệ đạo nhân có chút đỏ nhưng hắn vẫn nghiêm trang mà trả lời.
- Ngươi nghĩ mình nói vậy thì ta tin sao? Ta hỏi ngươi, có phải là ở một lần tình cờ, ngươi phát hiện con mắt ở trên trán mình có thể nhìn thấu tấm ván gỗ, rồi ngươi nhìn thấy cặp mông trắng lộ ra ngoài của các cô nương tắm rửa, sau đó ngươi mới phấn chấn và chăm chỉ tu luyện? Đừng có giả bộ đứng đắn như vậy trước mặt ta, ta còn không biết đạo nhân Thanh Nhạc Sơn có đức hạnh gì sao?
- Tiểu sư thúc… Ngài cũng là người của Nhất Khí Quan…
- Cho nên ta mới biết được!
Hạng Thanh Ngưu trả lời với vẻ tất nhiên, lúc nói xong câu đó thì hai người bọn họ đã đi vào sơn động.
Đứng ở cửa động, Hạng Thanh Ngưu cố gắng thích ứng với sự mờ mờ thiếu ánh sáng trong sơn động, rồi hắn có chút nhíu nhíu mày. Hắn có thể nhìn thấy hơn mười đầu chó ngao ở trong sơn động, chúng có chút mê mang mà nhìn đông, nghe tây, không hề có chút phát hiện nào.
Hạng Thanh Ngưu lắc đầu, nói:
- Chẳng lẽ tìm sai chỗ?
- Sẽ không.
Sắc mặt Hạc Lệ đạo nhân cũng hơi đổi, hắn hướng về bên trong, nhìn nhìn thật tỉ mỉ rồi nói:
- Trước khi chúng ta lên núi, sư điệt đã phái người nhìn chằm chằm vào đây, chưa từng thấy có người chạy đi. Tình báo của đại nội thị vệ cũng không phải thứ vứt đi. Bọn họ đã nói người của Phật tông ẩn giấu ở chỗ này thì sẽ không có sai.
Hạng Thanh Ngưu “ừ” một tiếng, cất bước đi về phía trước.
- Tiểu sư thúc, để ta.
Hạc Lệ đạo nhân tiến tới một bước, ngăn trước người Hạng Thanh Ngưu, sau đó hắn bước từng bước mà đi vào sơn động.
Những con chó ngao kia không tìm thấy mục tiêu công kích thì đều yên tĩnh lại, có con thậm chí bởi vì không nhịn được hấp dẫn cho nên duỗi người ra, liếm láp những chiếc vò rượu kia, hơn nữa giống như chúng rất nóng lòng muốn thưởng thức những thứ rượu ngon kia. Chó cũng có nghiện rượu, Hạng Thanh Ngưu nhìn thấy lần thứ nhất cho nên cảm thấy có chút thú vị.
Lần này hắn không có tranh giành, mà hắn đi ở sau lưng Hạc Lệ đạo nhân, hướng về chỗ sâu của sơn động. Ngón trỏ và ngón giữa tay trái khép lại, ấn thành một cái kiếm quyết, trên hai ngón tay có ít hào quang nhỏ yếu lóe lên.
Hạc Lệ đạo nhân hết sức chăm chú tìm kiếm trong sơn động, con mắt dựng thẳng trên trán dường như cũng có một tròng mắt đang chuyển động. Vậy nên, thoạt nhìn ba con mắt của hắn đang hướng về những phương hướng bất đồng mà tìm tòi, bộ dáng rất quỷ dị. Nhất là khi đến chỗ sâu của sơn động, ánh sáng dần mất đi, hào quang màu đỏ trên con mắt dựng thẳng của hắn càng thêm rõ ràng.
- Phải có người từng ẩn thân ở chỗ này.
Hạc Lệ đạo nhân chỉ chỉ những vò rượu bị vỡ cách đó không xa, nói:
- Nếu người bị thương tạm thời không tìm thấy thuốc trị thương, hắn dùng rượu mạnh tẩy rửa vết thương thì miễn cưỡng cũng có tác dụng.
- Người phải ngu đến mức nào thì khi đi ra ngoài mới không hề mang theo thuốc chữa thương?
Hạng Thanh Ngưu hừ một tiếng, nói.
Hạc Lệ đạo nhân lắc đầu:
- Là tự phụ.
Hạng Thanh Ngưu nhếch miệng:
- Chẳng lẽ hắn cho rằng sau khi tiến vào Đại Nam thì cũng không ai có thể làm hắn bị thương? Nói như vậy, cái người tới là người hết sức tự phụ cùng ngu ngốc.
Hạc Lệ đạo nhân thầm cười khổ, trong lòng tự nhủ: “Chưa từng thấy người đạo nhân càng không đáng tin cậy như tiểu sư thúc. Cùng so với tiểu sư thúc, sư tôn ông ta vẫn nghiêm chỉnh đến nỗi không tưởng tượng nỗi.”
Lại đi về phía trước vài bước, Hạng Thanh Ngưu bỗng nhiên đứng lại, hít hít.
- Đi mau!
Hắn đột nhiên kéo Hạc Lệ đạo nhân một cái, thân hình nhanh chóng lùi lại.
Tuy Hạc Lệ đạo nhân còn không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng hắn vẫn theo bản năng mà nhanh chóng thối lui theo Hạng Thanh Ngưu.
Trong bóng tối có hai đạo thân hình giống như sao băng, từ chỗ sâu lao nhanh qua, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không theo kịp.
Khi hai người họ mới đến cửa sơn động, không khí ở chỗ sâu sơn động bỗng chấn động mãnh liệt, một cỗ cuồng phong khổng lồ dâng lên và lao ra, sau đó là một tiếng nổ mạnh hết sức kịch liệt truyền ra.
Oanh!
Dòng khí phun ra ngoài theo cửa sơn động, mang theo một lượng lớn bùn cát cùng nước rượu. Cả tòa núi dường như lắc lư một cái, đá tảng lớn nhao nhao rơi xuống, cơ hồ phá hỏng cả sơn động, tràng diện cực kỳ đồ sộ.
Hạc Lệ đạo nhân cùng Hạng Thanh Ngưu đều có chút chật vật, tuy rằng kịp thời lui ra khỏi sơn động như vẫn bị lực nổ tung ép đến luống cuống tay chân. Dòng kình khí cắt ngang cắt dọc trên quần áo hai vị đại nhân vật có thân phận cao quý của Đạo tông, nhìn có chút mất trật tự. Nếu không phải những cái hoa văn phức tạp lóe ra hào quang ở thời khắc mấu chốt, e rằng hai người họ sẽ chịu ít tổn thương.
Ở một khắc khi lao ra sơn động, Hạc Lệ đạo nhân nhanh chóng quay người lại, hai tay phất về phía cửa sơn động, hai cỗ kình khí cuồng bạo lập tức cuốn ra ngoài. Đúng là do kình khí hắn phát ra cùng hoa văn trên đạo bào thì hắn và Hạng Thanh Ngưu mới có khả năng toàn thân trở ra ở trong vụ nổ kịch liệt đó.
- Hắn không phải là không có thuốc trị thương.
Hạng Thanh Ngưu phủi bụi đất trên quần áo, thở dài:
- Hắn đem ít nhất một viên thuốc trị thương cấp linh đan cùng với một loại dược liệu khác ngâm cùng vào trong rượu, tạo thành một loại đại sát khí. Hắn cũng không cần thuốc kia trị liệu thương thế trên người, người này… thực con mẹ nó hung ác. Rõ ràng buông tha cho trị thương cũng muốn tính toán chúng ta, hắn có phải là người hay không? Những con chó ngao kia không phải là không có phát hiện cái gì, lúc trước lũ chó ngao liếm những vò rượu kia thì ta liền cảm thấy có chút không ổn, chỉ là ở trong thời gian ngắn ta cũng khinh thường, không có nghĩ tới điểm này.
- May mắn là tiểu sư thúc phát hiện sớm.
Lòng Hạc Lệ đạo nhân vẫn còn sợ hãi.
Mặc dù hắn có tu vị kinh người, nhưng đối mặt với một vụ nổ tung có uy lực cực lớn, chỉ sợ hắn cũng không ngăn cản nổi. Hắn vốn chỉ là biểu hiện ra sự tôn kính với vị tiểu sư thúc này cho có lệ, nhưng hiện giờ, trong lòng của hắn cuối cùng cũng đã có sự tôn kính chân chính.
- Bàn về dược vật, sư phụ ngươi cũng chưa chắc mạnh hơn ta.
Hạng Thanh Ngưu không quên đắc ý, sau đó lắc đầu thở dài:
- Tình nguyện buông bỏ một viên thuốc có thần hiệu khởi tử hồi sinh như linh dược Tiểu Thần Đan của Đạo tông chúng ta, bố trí cái mai phục này chỉ vì tính toán người tìm tới nơi đây. Người này chẳng lẽ không sợ phí phạm, vạn nhất người đến cửa là sai dịch của quan phủ hay là hạ nhân của sơn trang Thần Tuyền thì sao? Lãng phí một viên linh dược như vậy há không cảm thấy đáng tiếc? Mẹ nó, việc lãng phí bảo bối như vậy quả nhiên không thể chấp nhận được!
- Tên điên!
Hạc Lệ đạo nhân nghĩ nghĩ, nói:
- Chỉ có thể nói người này là một tên điên không màng sống chết.
…
…
Diễn Võ Trường.
Thành đất.
Vốn tràn đầy phấn khởi nhìn xem thí sinh bên dưới cưỡi ngựa bắn cung, Chu Xuân Thu bỗng nhiên nhíu mày, hắn xoay người nhìn về phía ngọn núi có vòng cong mượt mà, thoáng trầm mặc một hồi thì nói với người sau lưng:
- Ngôn Khanh, đi qua núi Thần Tuyền nhìn xem.
Ngôn Khanh không hiểu vì sao, song hắn lập tức gật đầu:
- Vãn bối đi ngay.
Vì không làm cho các thí sinh chú ý, hắn đi đến đằng sau thành đất thì mới nhảy xuống. Thân hình hắn giương ra như một con chim ưng, xông vèo vèo về phía ngoài. Chỉ trong chốc lát, thân ảnh của hắn đã biến mất ở sau kiến trúc của Diễn Võ Trường.
Vào ngay lúc thân ảnh của Ngôn Khanh biến mất, cái phương hướng mà ánh mắt Chu Xuân Thu đang nhìn chằm chằm vào bỗng nhiên truyền đến một tiếng trầm đục.
Cùng lúc đó, thành Thanh Long.
Lão già đã từng dùng một chưởng đánh trọng thương Trầm Khuynh Phiến, đã từng giao thủ với lão già què đang ngồi ở một cái Lương Đình trong Sướng Xuân Viên uống trà, lúc chén trà giơ lên đến miệng thì hắn đột nhiên sửng sốt một chút, sau đó lập tức đứng dậy phân phó người bên cạnh:
- Đi mời La Chỉ huy sứ cùng Trấn phủ sứ đến Khung Lư hộ giá, ta phải ra khỏi thành!
Thị vệ bên người lão không dám hỏi chuyện gì xảy ra, lập tức đi tìm La Úy Nhiên.
Tên thị vệ này vừa mới đi ra ngoài hơn mười thước thì đã thấy Chỉ huy sứ La Úy Nhiên của đại nội thị vệ đi từ ngoài vào với sắc mặt âm trầm. Hắn ở phía xa xa gật đầu với lão già nọ. Nhận được cái gật đầu hiểu ý, thân hình lão già nọ liền lóe lên, biến mất vô tung.
Đợi sau khi lão già kia biến mất, La Úy Nhiên chậm rãi đi đến chỗ lão già kia đã ngồi. Hắn lấy ra một cái ly sạch trong bộ ly uống trà có sẵn ở trên bàn, bắt đầu uống nửa ấm trà còn dư lại của lão già kia.
Đang ngồi trên giường gỗ xử lý tấu chương, ánh mắt Hoàng đế xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Hắn thấy người đang ngồi ở trong Lương Đình đã đổi thành La Úy Nhiên thì hơi hơi ngẩn ra, sau đó chậm rãi lắc đầu, hai đầu lông mày tựa hồ có hơi túc giận. Nhưng rất nhanh sau đó hắn lại lần nữa đưa ánh mắt về nhìn chăm chú tại trong tấu chương trên bàn.
Hải Dương Quán.
Lão già què nằm trên ghé dài hát một khúc nhạc không biết tên lại đặc biệt thê lương, cười nhỏ đầy trầm trọng bỗng ngồi dậy, hướng mặt nhìn nhìn, sau đó lại nằm xuống.
Cửa sổ lầu ba bị đẩy ra, chưởng quầy Hải Dương Quán là Lê đại nương xuất hiện ở sau cửa sổ.
Lão già què nhìn Lê đại nương, lắc đầu, nhẹ giọng nói mấy câu:
- Đã mười năm không có người nào dám làm càn tại thành Thanh Long, có ít người cho rằng hắn không còn trong thành Thanh Long thì thành Thanh Long đã không còn đáng sợ nữa. Thế nên khó tránh khỏi có người chút cuồng vọng tự đại. Xảy ra một chút sự tình cũng tốt, lại một lần nữa để cho những người kia hiểu thêm thành Thanh Long là địa phương nào. Không sao… Trong thành này có rất nhiều người có thể giết người, họ giết người còn thành thạo hơn ta không ít.
Lê đại nương gật nhẹ đầu, không nói gì, đóng lại cửa sổ rồi đi về bên cạnh bàn, tiếp tục đọc quyển sách đang đọc dang dở.
Kế bên căn phòng của Lê đại nương, Lê Mỹ Lệ nghe được lời nói của lão già què mà sắc mặt có chút mất tự nhiên. Cũng không biết vì sao mà cái mất tự nhiên của nàng còn lộ ra một chút tự hào cùng kiêu ngạo.
Phủ Đốc quân thành Thanh Long.
Đang cùng uống trà, đàm tiếu với Trấn phủ sứ Nhãn Sở Hầu Văn Cực, Đại tướng quân Hữu Vũ Vệ Hứa Hiếu Cung đột nhiên ngưng hẳn tiếng cười, ánh mắt hơi lộ ra phẫn nộ, thậm chí sự phẫn nộ không tự chủ mà lan tràn ra bên ngoài.
Hắn quay đầu nhìn về phía Hầu Văn Cực, thấy đối phương có sắc mặt bình tĩnh, vẫn ngồi ở chỗ kia mà dường như không tính làm cái gì. Thế là hắn có chút khó hiểu, song hắn không có định hỏi.
Hứa Hiếu Cung đứng dậy, nói:
- Thật có lỗi, ta phải rời đi.
Hầu Văn Cực cười một tiếng, nói:
- Đại tướng quân vẫn nên ngồi thêm một lát nữa đi, sở dĩ hôm nay ta chạy tới phủ Đốc quân, đó không phải chỉ là tới uống trà đâu.
- Hả?
Hứa Hiếu Cung dừng bước, liếc nhìn Hầu Văn Cực, hỏi:
- Trấn phủ sứ tới để làm gì hay sao?
- Bệ hạ nói…
Hầu Văn Cực trầm ngâm trong chốc lát, sau đó nói thật:
- Mấy ngày nay thành Thanh Long không yên tĩnh, có chút hạng giá áo túi cơm cho rằng thành Thanh Long không còn đáng sợ bằng mười năm trước cho nên gây ít sóng gió. Nhưng còn không đến mức phải huy động quân đội xuất thủ. Nếu như liền chút chuyện nhỏ này đều phải sử dụng quân đội, khó tránh khỏi làm cho người ta coi thường Đại Nam chúng ta, coi thường kinh thành Thanh Long. Vì vậy Đại tướng quân vẫn nên ngồi xuống uống trà đi. Xin yên tâm, giữ gìn sự uy nghiêm của bệ hạ tuyệt đối không phải chỉ là trách nhiệm của quân đội.
Ngay vào lúc này, có một nam tử trung niêm thoạt nhìn nho nhã chậm rãi đi vào. Hắn vừa nhìn thoáng qua Hứa Hiếu Cung, vừa liếc nhìn Hầu Văn Cực, sau đó lạnh giọng hỏi:
- Bệ hạ làm sao biết rõ hôm nay sẽ xảy ra chuyện? Nếu như ngươi nói cho bệ hạ biết, vì sao không thông báo cho phủ Đốc quân biết có người làm loạn?
Hầu Văn Cực đứng dậy thi lễ:
- Xin chào Ngu Đại tướng quân… Bệ hạ đương nhiên không tính được hôm nay sẽ xảy ra chuyện, bệ hạ chỉ cảm thấy nếu là người của tông môn nháo sự, vậy thì có lẽ nên để cho người của tông môn đi giải quyết, miễn để người khác nói Đại Nam chúng ta không có người trong giang hồ. Đại tướng quân, ngài nên biết rõ từ trước tới nay bệ hạ vẫn luôn coi trọng Đạo tông, thời điểm cần lấy ra dùng thì tự nhiên cũng sẽ lấy ra dùng. Nuôi lâu như vậy thì cũng nên nhìn xem nó dùng được hay là không dùng được.
Được gọi là Ngu Đại tướng quân chính là người chỉ huy một trong Thiên Tử Lục Quân: Đại tướng quân Tả Võ Vệ Ngu Mãn Lâu.
Ngu Khiếu là con của hắn.
Ngu Mãn Lâu nhíu nhíu mày, nói:
- Đã đây là ý của bệ hạ, ta đây tự nhiên tuân theo. Chỉ là Nhất Khí Quan vẫn là không nên dùng người không đủ thực lực để làm việc này, chỉ nên để họ đứng đúng vị trí. Đến cuối cùng, quân nhân Đại Nam mới là vì giữ gìn tôn nghiêm cho bệ hạ mà sống.
Lời này rất nặng, thế nên nội tâm Hầu Văn Cực không khỏi có chút không thoải mái.
Ý tứ của Ngu Mãn Lâu rất rõ ràng, hắn không tin Nhất Khí Quan, cũng không tin đại nội thị vệ. Sự kiêu ngạo của quân nhân được phát huy vô cùng tinh tế ở trên người vị Đại tướng quân Tả Võ Vệ này. Có lẽ ở trong mắt hắn, ngoại trừ quân đội thì không còn ai đáng được tín nhiệm.
Tuy nội tâm không thoải mái, nhưng Hầu Văn Cực vẫn giữ mỉm cười:
- Đại tướng quân, có một số việc tuyệt đối không phải đơn giản cùng nông cạn như bên bề ngoài. Đã những người đó tạo nên được chỗ đứng, vậy thì tất nhiên đó không phải là những kẻ mặc quần áo để khoe khoang thân phận. Có người muốn động thành Thanh Long, như vậy thì để cho bọn họ nhìn xem thành Thanh Long chuyển mình có bao nhiêu đáng sợ.
Hắn nghiêm túc nói:
- Ta đảm bảo.
/241
|