Khi Trương Thế Nhân đến Sướng Xuân Viên, hắn bị một màn trước mắt dọa nhảy dựng. Hắn thật sự không nghĩ tới chính mình cũng sẽ có một ngày có được lễ ngộ như vậy, thế cho nên hắn chóng mặt, thậm chí cất bước đều có chút không bình thường.
Là một người vốn không thuộc về thời đại này, Trương Thế Nhân dùng thời gian thật lâu mới thích ứng được với một Đại Nam mà Hoàng quyền là cao nhất.
Đối với việc tôn kính Hoàng đế, so với tất cả mọi người, hắn ít nhất. Thế nhưng mà ở giờ khắc này, Trương Thế Nhân đột nhiên cảm nhận được thân là một người Đại Nam dường như cũng không phải là một chuyện xấu.
Ở trước cửa Khung Lư, biết rõ Trương Thế Nhân đã đến, Hoàng đế vậy mà tự mình đi ra đứng ở ngoài cửa chờ hắn. Chỉ là điểm này cũng đủ làm cho cả triều thần văn võ có chút khiếp sợ. Trong toàn bộ triều đình, có thể làm cho bệ hạ đi ra ngoài tự mình nghênh tiếp hình như không có mấy người. Khi Đại tướng quân Ngu Mãn Lâu trấn thủ Đông Cương được triệu hồi kinh sư, bệ hạ tự mình ra khỏi cửa nghênh đón. Lúc Đại tướng quân La Diệu trấn thủ Nam Cương vào kinh báo cáo công tác, bệ hạ đứng ở cửa Thái Cực Điện chờ hắn.
Trừ đó ra, cơ hồ không ai có được vinh hạnh đặc biệt ấy trong mười một năm qua.
Thế nên Trương Thế Nhân có chút hoảng hốt, cứ ngỡ mình đang đóng phim truyền hình.
Loại cảm giác kỳ diệu này có lẽ đương thời chỉ có một mình hắn mới có.
- Thần Trương Thế Nhân khấu kiến bệ hạ.
Thấy hắn có chút thất thần, tiểu thái giám Mộc Tam ở sau lưng hắn nhắc nhở một câu. Lúc này Trương Thế Nhân mới nhớ tới mình không thể cứ đứng ngẩn như thế, hắn dựa theo quy củ mà hành lễ.
Mộc Tam vẫn mím môi cười, dường như là cao hứng thay cho Trương Thế Nhân. Nhưng thật ra hắn đang cao hứng cho chính hắn, đó là vì lần thứ nhất hắn thử kết giao với người ngoài cung lại trúng ngay trân bảo.
Thí sinh Kinh Võ Viện thứ hai đạt được chín môn ưu tú từ lúc Đại Nam lập quốc, tiền đồ vô lượng!
Một tên thái giám còn có cái gì cao hứng hơn việc có một bằng hữu mạnh mẽ ở bên ngoài sao?
Đương nhiên ngoại trừ việc được bệ hạ thưởng thức.
Bởi vậy Mộc Tam rất vui vẻ, vui vẻ vì hắn sớm kéo tốt quan hệ với Trương Thế Nhân. Nếu như hắn chờ đến lúc thành tích của Trương Thế Nhân ra lò lại kéo quan hệ, khó tránh khỏi làm cho người khác cảm thấy có chút nịnh bợ.
Hoàng đế đi tới hai bước, cúi người đỡ Trương Thế Nhân lên ở ngay trước mặt bá quan văn võ. Hắn đánh giá Trương Thế Nhân thật tỉ mỉ vài lần, khẽ cười nói:
- Trẫm đã từng nói, trong mấy năm qua, ngươi là một trong những người trẻ tuổi làm cho Trẫm cảm thấy không có tục khí. Chỉ là liền Trẫm cũng không nghĩ tới ngươi vậy mà có thể làm tốt như vậy!
- Tốt.
- Tốt.
- Tốt!
Hoàng đế nói liền ba chữ “tốt”, trên mặt đều là vui vẻ:
- Từ khi Đại Nam lập quốc đến nay, chỉ có Đại tướng quân Nguyễn Khiếu ở năm Thái tông tại vị sáng tạo qua thành tích chín môn ưu tú. Từ sau khi hắn thành tài, hắn dẫn binh đánh qua mấy trăm trận chiến, một trận cũng không bại. Ở ngay trong những năm Thái tông tại vị, lãnh thổ Đại Nam gần như lớn ra gấp đôi! Toàn bộ Giang Nam đều là do Thái tông sai Nguyễn Khiếu đánh xuống. Hiện tại… Trẫm cũng có Nguyễn Khiếu của mình. Điềm tốt! Điềm tốt!
Bệ hạ dường như cao hứng vượt mức, vốn nói ba tiếng “tốt”, giờ lại nói hai tiếng “điềm tốt”.
Tất cả mọi người biết rõ năm môn khoa văn ưu tú của Trương Thế Nhân là phần thưởng mà bệ hạ ban cho hắn, vậy nên xét về bản lĩnh, hắn thật sự kém Nguyễn Khiếu không chỉ một bậc. Nhưng nếu muốn luận rõ ràng… Trương Thế Nhân hiến phương pháp ghép vần, phương pháp tính toán, mỗi hai chuyện này cũng đủ ảnh hưởng sâu xa. Cũng không biết có bao nhiêu trẻ em đi học sẽ được lợi từ hai chuyện này. Thậm chí bởi vì phương pháp tính toán được phổ biến, toán học của Đại Nam có thể nhảy lên tới một bậc thang mới!
Vì thế nói việc ban thưởng năm môn khoa văn ưu tú cho Trương Thế Nhân cũng không tính quá nặng.
Mà tứ môn khoa võ ưu tú mới là do bản lĩnh của Trương Thế Nhân lấy tới. Vì thế những người từ đầu chờ chế giễu hắn không thể không ngậm miệng. Thành tích bày ra tại đó, có nói gì ra cũng có cái ý nghĩ gì đâu, mạnh miệng nói ra bất quá là một chút vị chua làm cho người ta cười nhạo mà thôi.
Mãi khi nghe được bệ hạ nói hai chữ “điềm tốt”, mọi người bắt đầu liên tưởng tới lời nói trước đó của bệ hạ, trong mơ hồ, rất nhiều người cơ hồ đoán được cái gì.
Khi Đại tướng quân Nguyễn Khiếu tiến vào Kinh Võ Viện, hắn chiếm được chín môn ưu tú không phải là giả. Hắn học thành tài, sau khi rời khỏi Kinh Võ Viện thì trăm trận trăm thắng cũng không sai. Vì lúc Thái tông tại vị ra một Nguyễn Khiếu, thế nên cơ nghiệp Đại Nam vững chắc như núi, lúc đó Đại Nam không ngừng mở rộng bờ cõi lại là chuyện không thể thật hơn. Nếu quả như vậy, Trương Thế Nhân đúng là điềm tốt với bệ hạ.
- Chư vị ái khanh!
Hoàng đế kéo tay Trương Thế Nhân, vừa đi vừa cười nói:
- Các ngươi đều phải nhìn cẩn thận, thiếu niên này thế nhưng mà là thí sinh thứ nhất có thể đoạt chín môn ưu tú trong gần trăm năm qua. Các ngươi phải nhớ kỹ cái tên này, nhớ kỹ gương mặt này. Thiên hạ giàu có của Trẫm trải rộng tứ hải, nhưng Trẫm càng bởi vì hôm nay Đại Nam xuất hiện một Trương Thế Nhân mà mở lòng!
Ở vào trạng thái nửa hôn mê nhưng Trương Thế Nhân chưa quên phối hợp với cuộc diễn thuyết của Hoàng đế, hắn lập tức đứng thẳng người, hành một cái lễ chào theo nghi thức tiêu chuẩn của quân đội Đại Nam.
- Thần lấy thân là con dân Đại Nam làm vinh quang!
- Tốt cho một câu lấy thân là con dân Đại Nam làm vinh quang!
Hoàng đế nhịn không được có chút kích động nói:
- Nếu con dân Đại Nam đều như Trương Thế Nhân, thiên hạ này có có người nào dám ngăn cản Đại Nam hùng mạnh? Dám không cúi đầu xưng thần trước Trẫm?
Những lời này vừa ra làm cho những người ở chỗ này đều sửng sốt một chút.
Nhưng rất nhanh, một mảnh thanh âm ca tụng công đức bắt đầu lan tràn ra.
Trương Thế Nhân đứng ở bên người Hoàng đế, cảm nhận được cảm nhận của Hoàng đế. Hắn bỗng nhiên cảm thấy thì ra làm Đế Vương nên phải hưởng thụ loại ca tụng công đức này mới đúng.
Đương nhiên, đầu tiên là phải có được thực lực khiến người ca tụng công đức.
Trương Thế Nhân tự biết rõ rồi, hắn biết Hoàng đế đã có chút không thể chờ đợi.
…
…
- Hôm nay bệ hạ có chút thất thố…
Trong lúc nghi thức hoan nghênh Trương Thế Nhân như hoan nghênh anh hùng diễn ra, Thượng Thư Hình Bộ Độc Cô Dần nhỏ giọng rỉ tai Hoàng môn lang Bùi Diễn.
Từ xưa đến giờ, hắn chưa từng nhìn thấy bệ hạ kích động như vậy. Từ lúc bệ hạ đăng cơ, lúc nào ngài cũng có một bộ dáng hết sức lạnh nhạt. Hắn chưa từng nhìn thấy lúc bệ hạ vui vẻ sẽ nhếch miệng cười to, hay khi tức giận sẽ chửi ầm lên. Ngay cả án phản nghịch lớn như vụ án ở Giang Đô trong nhiều năm trước, bệ hạ thậm chí đều không có biểu hiện ra cái gì.
Khi tấu chương tố cáo Khâu gia mưu nghịch được đệ trình lên, sau khi xem xong, bệ hạ chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Không thể hoài nghi công thần một cách lung tung”. Mà khi đại quân triều đình dùng thế sét đánh không kịp bưng tai mà huyết tẩy thế gia Giang Đô, bệ hạ cũng chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Nên tra phải tra, đáng giết phải giết”.
Hôm nay, bệ hạ xác thực có vẻ hơi thất thố.
Trương Thế Nhân đạt được thành tích ưu tú cho cả chín môn, đó là điều đáng giá để vui vẻ. Dù sao một nhân vật như vậy chỉ xuất hiện có một lần trong cả trăm năm qua. Và cái thứ làm cho bệ hạ càng vui vẻ, đó tự nhiên là cái “điềm tốt” mà bệ hạ nhắc đến.
Thái tổ lập quốc, Thái tông khai phá biên cương. Từ khi Đại Nam lập quốc tới nay, chưa bao giờ có một vị Hoàng đế nào có công lao vượt qua sự nghiệp do Thái tông dựng nên. Thời điểm Thái tông tại vị, Đại Nam là đệ nhất cường quốc của Trung Nguyên là sự thật không thể nghi ngờ.
Hoàng môn thị lang mím môi cười cười, thấp giọng nói:
- Bệ hạ đúng là khó có được vui vẻ như vậy, coi như là mở rộng tầm mắt. Chỉ tiếc tên Trương Thế Nhân này không phải xuất thân từ gia tộc của ta.
- Hỏng hết rồi.
Độc Cô Dần cười nói:
- Bùi đại nhân có đứa con Bùi Định Trình mà còn không biết đủ sao? Nếu như ta có con trai cầm xuống bảy môn ưu tú, chỉ sợ lúc này ta đã cười đến sái cả quai hàm. Mặc dù hơi kém nửa phân so với Trương Thế Nhân, nhưng đó cũng là thành tích khó gặp được trong suốt trăm năm qua.
- Bảy môn… Đó cũng không phải là chín môn. Hiện ở thời điểm này, nó có đáng để cao hứng sao?
Bùi Diễn lắc đầu, hắn nhìn xem cái thiếu niên bị bệ hạ kéo đi, bất đắc dĩ nói:
- Mấy ngàn con cháu thế gia nhưng không sánh bằng một tiểu tốt của hàn môn.
- Nguyễn Khiếu cũng từng chỉ là một tiểu tốt của hàn môn.
Độc Cô Dần vừa cười vừa nói.
Lời này có hai ý, Bùi Diễn cũng đã minh bạch.
Hắn “ừ” một tiếng, nói:
- Chỗ tốt lớn nhất của người xuất thân hàn môn là ở chỗ lúc bệ hạ cần một điển hình thì nhất định sẽ không tuyển một tên con cháu thế gia. Mà chỗ hỏng lớn nhất của người xuất thân hàn môn là ở chỗ không bao lâu nữa hắn sẽ không thuộc về hàn môn rồi.
Độc Cô Dần mỉm cười, gật đầu:
- Bất quá bệ hạ nắm tay Trương Thế Nhân thân thiết thế kia… Không biết vài người có ý định diệt trừ hắn trong bóng tối có còn dám động ý niệm này nữa không.
- Ai dám động thì chính là ngu ngốc.
Bùi Diễn nói:
- Có bao nhiêu người không phục khi Nguyễn Khiếu đoạt thành tích ưu tú cả chín môn? Thái tông Hoàng đế vì cái điển hình này đã giết bao nhiêu người? Lại có bao nhiêu người không phục khi Hoài lão đỗ Trạng Nguyên? Thất tông Hoàng đế vì cái điển hình ấy lại giết bao nhiêu người? Hiện tại bệ hạ cũng dựng lên một điển hình, ngài chính đang xem ai đui mù, ai ngớ ngẩn. Có ít người tự cho là đúng, cảm thấy có thể tạo nên mưa gió thất thường… Phải bị thua thiệt mới nhớ được dài lâu.
- Nhìn được… Chuyện động binh với nước khác là sự thật.
Độc Cô Dần thở dài:
- Bệ hạ làm ra tràng diện lớn như vậy, ngài đã không muốn tiếp tục lừa dối triều thần.
Hắn dời đi chủ đề, không thảo luận về thiếu niên Trương Thế Nhân kia nữa.
- Điềm tốt nha…
Khóe miệng Bùi Diễn nhếch lên, ánh mắt hắn nhìn người thiếu niên kia không có địch ý, thế nhưng cũng không có cảm tình gì.
Độc Cô Dần xoay người, không có để cho Bùi Diễn nhìn thấy trong ánh mắt hắn có nhàn nhạt thất vọng cùng một chút tức giận.
Mà ở lúc hắn xoay người, Bùi Diễn cũng lạnh lùng nhìn hắn một cái.
Một cuộc nói chuyện phiếm nhìn như bình thường, không có gì lạ thật ra lại không phải đơn giản như vậy.
Một người muốn nhìn thấy người khác bất mãn và không cam lòng, người còn lại bất động thanh sắc, mắng người thích nhìn thấy thị phi kia. Chỉ là trong nội tâm hai người đều không thoải mái.
…
…
Bệ hạ kéo tay Trương Thế Nhân đi vào Khung Lư. Các đại nhân đứng ở bên ngoài lập tức rời đi. Nghi thức hoan nghênh ngắn gọn và nhiệt liệt tuyên bố chấm dứt, trong lòng mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều có chút không bình tĩnh.
Khi bọn hắn rời đi, họ kết hai kết ba đi với nhau, đều hạ giọng đàm luận một sự kiện.
Đó là chiến tranh với nước khác.
Hôm nay bệ hạ bày ra tư thế này, kỳ thật đã làm rõ ý tứ khai chiến. Mà các đại nhân có thể đứng phía ngoài Khung Lư hôm nay đều không có một cái ngu xuẩn, nhìn mặt mà nói chuyện vốn chính là bản lĩnh và sở trường của họ.
Cũng lúc này đây, mọi người mới bừng tỉnh rằng vì sao bệ hạ liên tiếp cầm xuống Binh Bộ Thị Lang Hầu Quân Tứ cùng Thượng Thư Binh Bộ Ngu Đông Lai. Rõ ràng hai người kia phản đối việc Đại Nam khai chiến với nước khác, rõ ràng hai người kia không hợp tâm tư của bệ hạ.
Mọi người cũng hiểu vì sao bệ hạ sẽ dùng hai Lương thần bị nhốt trong đại lao gần mười hai năm. Hiển nhiên nói đến dụng binh, Hầu Quân Tứ cùng Ngu Đông Lai xác thực không so được Mưu Lương Bật cùng Tông Lương Hổ.
Nhưng mà có rất ít người nghĩ đến việc có lẽ Hoàng đế đã điều động binh mã từ trước. Càng sẽ không nghĩ tới Hoàng đế đã giao lượng lớn lương thảo cùng quân nhu cho Hàng Thông Thiên Hạ của Ngô Nhất Đạo vận lên tây bắc. Và cũng không có ai phát giác rằng nghi thức hoan nghênh hôm nay thiếu Húc Quận Vương Dương Khai.
Trong đám người, Hoài Thu cùng Di Thân Vương Dương Dận liếc nhau một cái. Người thứ hai cười cười:
- Bệ hạ nói không sai, đây đúng là một dấu hiệu tốt.
- Với bệ hạ thì đúng…
Hoài Thu cười:
- Nhưng ta không biết với thiếu niên kia lại có phải hay không.
- Với bệ hạ là được, với hắn thì cần phải có ý nghĩa sao?
Di Thân Vương hỏi.
Hoài Thu lắc đầu không nói, chậm rãi đi về hướng ngoài cửa.
Trái lại, viện trưởng Kinh Võ Viện Chu Xuân Thu đang đi theo phía sau bệ hạ tiến vào Khung Lư lại nhìn thiếu niên kia với ánh mắt có chút chờ mong.
Hai vị nhị lão của triều đình lại có phản ứng không giống nhau.
Là một người vốn không thuộc về thời đại này, Trương Thế Nhân dùng thời gian thật lâu mới thích ứng được với một Đại Nam mà Hoàng quyền là cao nhất.
Đối với việc tôn kính Hoàng đế, so với tất cả mọi người, hắn ít nhất. Thế nhưng mà ở giờ khắc này, Trương Thế Nhân đột nhiên cảm nhận được thân là một người Đại Nam dường như cũng không phải là một chuyện xấu.
Ở trước cửa Khung Lư, biết rõ Trương Thế Nhân đã đến, Hoàng đế vậy mà tự mình đi ra đứng ở ngoài cửa chờ hắn. Chỉ là điểm này cũng đủ làm cho cả triều thần văn võ có chút khiếp sợ. Trong toàn bộ triều đình, có thể làm cho bệ hạ đi ra ngoài tự mình nghênh tiếp hình như không có mấy người. Khi Đại tướng quân Ngu Mãn Lâu trấn thủ Đông Cương được triệu hồi kinh sư, bệ hạ tự mình ra khỏi cửa nghênh đón. Lúc Đại tướng quân La Diệu trấn thủ Nam Cương vào kinh báo cáo công tác, bệ hạ đứng ở cửa Thái Cực Điện chờ hắn.
Trừ đó ra, cơ hồ không ai có được vinh hạnh đặc biệt ấy trong mười một năm qua.
Thế nên Trương Thế Nhân có chút hoảng hốt, cứ ngỡ mình đang đóng phim truyền hình.
Loại cảm giác kỳ diệu này có lẽ đương thời chỉ có một mình hắn mới có.
- Thần Trương Thế Nhân khấu kiến bệ hạ.
Thấy hắn có chút thất thần, tiểu thái giám Mộc Tam ở sau lưng hắn nhắc nhở một câu. Lúc này Trương Thế Nhân mới nhớ tới mình không thể cứ đứng ngẩn như thế, hắn dựa theo quy củ mà hành lễ.
Mộc Tam vẫn mím môi cười, dường như là cao hứng thay cho Trương Thế Nhân. Nhưng thật ra hắn đang cao hứng cho chính hắn, đó là vì lần thứ nhất hắn thử kết giao với người ngoài cung lại trúng ngay trân bảo.
Thí sinh Kinh Võ Viện thứ hai đạt được chín môn ưu tú từ lúc Đại Nam lập quốc, tiền đồ vô lượng!
Một tên thái giám còn có cái gì cao hứng hơn việc có một bằng hữu mạnh mẽ ở bên ngoài sao?
Đương nhiên ngoại trừ việc được bệ hạ thưởng thức.
Bởi vậy Mộc Tam rất vui vẻ, vui vẻ vì hắn sớm kéo tốt quan hệ với Trương Thế Nhân. Nếu như hắn chờ đến lúc thành tích của Trương Thế Nhân ra lò lại kéo quan hệ, khó tránh khỏi làm cho người khác cảm thấy có chút nịnh bợ.
Hoàng đế đi tới hai bước, cúi người đỡ Trương Thế Nhân lên ở ngay trước mặt bá quan văn võ. Hắn đánh giá Trương Thế Nhân thật tỉ mỉ vài lần, khẽ cười nói:
- Trẫm đã từng nói, trong mấy năm qua, ngươi là một trong những người trẻ tuổi làm cho Trẫm cảm thấy không có tục khí. Chỉ là liền Trẫm cũng không nghĩ tới ngươi vậy mà có thể làm tốt như vậy!
- Tốt.
- Tốt.
- Tốt!
Hoàng đế nói liền ba chữ “tốt”, trên mặt đều là vui vẻ:
- Từ khi Đại Nam lập quốc đến nay, chỉ có Đại tướng quân Nguyễn Khiếu ở năm Thái tông tại vị sáng tạo qua thành tích chín môn ưu tú. Từ sau khi hắn thành tài, hắn dẫn binh đánh qua mấy trăm trận chiến, một trận cũng không bại. Ở ngay trong những năm Thái tông tại vị, lãnh thổ Đại Nam gần như lớn ra gấp đôi! Toàn bộ Giang Nam đều là do Thái tông sai Nguyễn Khiếu đánh xuống. Hiện tại… Trẫm cũng có Nguyễn Khiếu của mình. Điềm tốt! Điềm tốt!
Bệ hạ dường như cao hứng vượt mức, vốn nói ba tiếng “tốt”, giờ lại nói hai tiếng “điềm tốt”.
Tất cả mọi người biết rõ năm môn khoa văn ưu tú của Trương Thế Nhân là phần thưởng mà bệ hạ ban cho hắn, vậy nên xét về bản lĩnh, hắn thật sự kém Nguyễn Khiếu không chỉ một bậc. Nhưng nếu muốn luận rõ ràng… Trương Thế Nhân hiến phương pháp ghép vần, phương pháp tính toán, mỗi hai chuyện này cũng đủ ảnh hưởng sâu xa. Cũng không biết có bao nhiêu trẻ em đi học sẽ được lợi từ hai chuyện này. Thậm chí bởi vì phương pháp tính toán được phổ biến, toán học của Đại Nam có thể nhảy lên tới một bậc thang mới!
Vì thế nói việc ban thưởng năm môn khoa văn ưu tú cho Trương Thế Nhân cũng không tính quá nặng.
Mà tứ môn khoa võ ưu tú mới là do bản lĩnh của Trương Thế Nhân lấy tới. Vì thế những người từ đầu chờ chế giễu hắn không thể không ngậm miệng. Thành tích bày ra tại đó, có nói gì ra cũng có cái ý nghĩ gì đâu, mạnh miệng nói ra bất quá là một chút vị chua làm cho người ta cười nhạo mà thôi.
Mãi khi nghe được bệ hạ nói hai chữ “điềm tốt”, mọi người bắt đầu liên tưởng tới lời nói trước đó của bệ hạ, trong mơ hồ, rất nhiều người cơ hồ đoán được cái gì.
Khi Đại tướng quân Nguyễn Khiếu tiến vào Kinh Võ Viện, hắn chiếm được chín môn ưu tú không phải là giả. Hắn học thành tài, sau khi rời khỏi Kinh Võ Viện thì trăm trận trăm thắng cũng không sai. Vì lúc Thái tông tại vị ra một Nguyễn Khiếu, thế nên cơ nghiệp Đại Nam vững chắc như núi, lúc đó Đại Nam không ngừng mở rộng bờ cõi lại là chuyện không thể thật hơn. Nếu quả như vậy, Trương Thế Nhân đúng là điềm tốt với bệ hạ.
- Chư vị ái khanh!
Hoàng đế kéo tay Trương Thế Nhân, vừa đi vừa cười nói:
- Các ngươi đều phải nhìn cẩn thận, thiếu niên này thế nhưng mà là thí sinh thứ nhất có thể đoạt chín môn ưu tú trong gần trăm năm qua. Các ngươi phải nhớ kỹ cái tên này, nhớ kỹ gương mặt này. Thiên hạ giàu có của Trẫm trải rộng tứ hải, nhưng Trẫm càng bởi vì hôm nay Đại Nam xuất hiện một Trương Thế Nhân mà mở lòng!
Ở vào trạng thái nửa hôn mê nhưng Trương Thế Nhân chưa quên phối hợp với cuộc diễn thuyết của Hoàng đế, hắn lập tức đứng thẳng người, hành một cái lễ chào theo nghi thức tiêu chuẩn của quân đội Đại Nam.
- Thần lấy thân là con dân Đại Nam làm vinh quang!
- Tốt cho một câu lấy thân là con dân Đại Nam làm vinh quang!
Hoàng đế nhịn không được có chút kích động nói:
- Nếu con dân Đại Nam đều như Trương Thế Nhân, thiên hạ này có có người nào dám ngăn cản Đại Nam hùng mạnh? Dám không cúi đầu xưng thần trước Trẫm?
Những lời này vừa ra làm cho những người ở chỗ này đều sửng sốt một chút.
Nhưng rất nhanh, một mảnh thanh âm ca tụng công đức bắt đầu lan tràn ra.
Trương Thế Nhân đứng ở bên người Hoàng đế, cảm nhận được cảm nhận của Hoàng đế. Hắn bỗng nhiên cảm thấy thì ra làm Đế Vương nên phải hưởng thụ loại ca tụng công đức này mới đúng.
Đương nhiên, đầu tiên là phải có được thực lực khiến người ca tụng công đức.
Trương Thế Nhân tự biết rõ rồi, hắn biết Hoàng đế đã có chút không thể chờ đợi.
…
…
- Hôm nay bệ hạ có chút thất thố…
Trong lúc nghi thức hoan nghênh Trương Thế Nhân như hoan nghênh anh hùng diễn ra, Thượng Thư Hình Bộ Độc Cô Dần nhỏ giọng rỉ tai Hoàng môn lang Bùi Diễn.
Từ xưa đến giờ, hắn chưa từng nhìn thấy bệ hạ kích động như vậy. Từ lúc bệ hạ đăng cơ, lúc nào ngài cũng có một bộ dáng hết sức lạnh nhạt. Hắn chưa từng nhìn thấy lúc bệ hạ vui vẻ sẽ nhếch miệng cười to, hay khi tức giận sẽ chửi ầm lên. Ngay cả án phản nghịch lớn như vụ án ở Giang Đô trong nhiều năm trước, bệ hạ thậm chí đều không có biểu hiện ra cái gì.
Khi tấu chương tố cáo Khâu gia mưu nghịch được đệ trình lên, sau khi xem xong, bệ hạ chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Không thể hoài nghi công thần một cách lung tung”. Mà khi đại quân triều đình dùng thế sét đánh không kịp bưng tai mà huyết tẩy thế gia Giang Đô, bệ hạ cũng chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Nên tra phải tra, đáng giết phải giết”.
Hôm nay, bệ hạ xác thực có vẻ hơi thất thố.
Trương Thế Nhân đạt được thành tích ưu tú cho cả chín môn, đó là điều đáng giá để vui vẻ. Dù sao một nhân vật như vậy chỉ xuất hiện có một lần trong cả trăm năm qua. Và cái thứ làm cho bệ hạ càng vui vẻ, đó tự nhiên là cái “điềm tốt” mà bệ hạ nhắc đến.
Thái tổ lập quốc, Thái tông khai phá biên cương. Từ khi Đại Nam lập quốc tới nay, chưa bao giờ có một vị Hoàng đế nào có công lao vượt qua sự nghiệp do Thái tông dựng nên. Thời điểm Thái tông tại vị, Đại Nam là đệ nhất cường quốc của Trung Nguyên là sự thật không thể nghi ngờ.
Hoàng môn thị lang mím môi cười cười, thấp giọng nói:
- Bệ hạ đúng là khó có được vui vẻ như vậy, coi như là mở rộng tầm mắt. Chỉ tiếc tên Trương Thế Nhân này không phải xuất thân từ gia tộc của ta.
- Hỏng hết rồi.
Độc Cô Dần cười nói:
- Bùi đại nhân có đứa con Bùi Định Trình mà còn không biết đủ sao? Nếu như ta có con trai cầm xuống bảy môn ưu tú, chỉ sợ lúc này ta đã cười đến sái cả quai hàm. Mặc dù hơi kém nửa phân so với Trương Thế Nhân, nhưng đó cũng là thành tích khó gặp được trong suốt trăm năm qua.
- Bảy môn… Đó cũng không phải là chín môn. Hiện ở thời điểm này, nó có đáng để cao hứng sao?
Bùi Diễn lắc đầu, hắn nhìn xem cái thiếu niên bị bệ hạ kéo đi, bất đắc dĩ nói:
- Mấy ngàn con cháu thế gia nhưng không sánh bằng một tiểu tốt của hàn môn.
- Nguyễn Khiếu cũng từng chỉ là một tiểu tốt của hàn môn.
Độc Cô Dần vừa cười vừa nói.
Lời này có hai ý, Bùi Diễn cũng đã minh bạch.
Hắn “ừ” một tiếng, nói:
- Chỗ tốt lớn nhất của người xuất thân hàn môn là ở chỗ lúc bệ hạ cần một điển hình thì nhất định sẽ không tuyển một tên con cháu thế gia. Mà chỗ hỏng lớn nhất của người xuất thân hàn môn là ở chỗ không bao lâu nữa hắn sẽ không thuộc về hàn môn rồi.
Độc Cô Dần mỉm cười, gật đầu:
- Bất quá bệ hạ nắm tay Trương Thế Nhân thân thiết thế kia… Không biết vài người có ý định diệt trừ hắn trong bóng tối có còn dám động ý niệm này nữa không.
- Ai dám động thì chính là ngu ngốc.
Bùi Diễn nói:
- Có bao nhiêu người không phục khi Nguyễn Khiếu đoạt thành tích ưu tú cả chín môn? Thái tông Hoàng đế vì cái điển hình này đã giết bao nhiêu người? Lại có bao nhiêu người không phục khi Hoài lão đỗ Trạng Nguyên? Thất tông Hoàng đế vì cái điển hình ấy lại giết bao nhiêu người? Hiện tại bệ hạ cũng dựng lên một điển hình, ngài chính đang xem ai đui mù, ai ngớ ngẩn. Có ít người tự cho là đúng, cảm thấy có thể tạo nên mưa gió thất thường… Phải bị thua thiệt mới nhớ được dài lâu.
- Nhìn được… Chuyện động binh với nước khác là sự thật.
Độc Cô Dần thở dài:
- Bệ hạ làm ra tràng diện lớn như vậy, ngài đã không muốn tiếp tục lừa dối triều thần.
Hắn dời đi chủ đề, không thảo luận về thiếu niên Trương Thế Nhân kia nữa.
- Điềm tốt nha…
Khóe miệng Bùi Diễn nhếch lên, ánh mắt hắn nhìn người thiếu niên kia không có địch ý, thế nhưng cũng không có cảm tình gì.
Độc Cô Dần xoay người, không có để cho Bùi Diễn nhìn thấy trong ánh mắt hắn có nhàn nhạt thất vọng cùng một chút tức giận.
Mà ở lúc hắn xoay người, Bùi Diễn cũng lạnh lùng nhìn hắn một cái.
Một cuộc nói chuyện phiếm nhìn như bình thường, không có gì lạ thật ra lại không phải đơn giản như vậy.
Một người muốn nhìn thấy người khác bất mãn và không cam lòng, người còn lại bất động thanh sắc, mắng người thích nhìn thấy thị phi kia. Chỉ là trong nội tâm hai người đều không thoải mái.
…
…
Bệ hạ kéo tay Trương Thế Nhân đi vào Khung Lư. Các đại nhân đứng ở bên ngoài lập tức rời đi. Nghi thức hoan nghênh ngắn gọn và nhiệt liệt tuyên bố chấm dứt, trong lòng mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều có chút không bình tĩnh.
Khi bọn hắn rời đi, họ kết hai kết ba đi với nhau, đều hạ giọng đàm luận một sự kiện.
Đó là chiến tranh với nước khác.
Hôm nay bệ hạ bày ra tư thế này, kỳ thật đã làm rõ ý tứ khai chiến. Mà các đại nhân có thể đứng phía ngoài Khung Lư hôm nay đều không có một cái ngu xuẩn, nhìn mặt mà nói chuyện vốn chính là bản lĩnh và sở trường của họ.
Cũng lúc này đây, mọi người mới bừng tỉnh rằng vì sao bệ hạ liên tiếp cầm xuống Binh Bộ Thị Lang Hầu Quân Tứ cùng Thượng Thư Binh Bộ Ngu Đông Lai. Rõ ràng hai người kia phản đối việc Đại Nam khai chiến với nước khác, rõ ràng hai người kia không hợp tâm tư của bệ hạ.
Mọi người cũng hiểu vì sao bệ hạ sẽ dùng hai Lương thần bị nhốt trong đại lao gần mười hai năm. Hiển nhiên nói đến dụng binh, Hầu Quân Tứ cùng Ngu Đông Lai xác thực không so được Mưu Lương Bật cùng Tông Lương Hổ.
Nhưng mà có rất ít người nghĩ đến việc có lẽ Hoàng đế đã điều động binh mã từ trước. Càng sẽ không nghĩ tới Hoàng đế đã giao lượng lớn lương thảo cùng quân nhu cho Hàng Thông Thiên Hạ của Ngô Nhất Đạo vận lên tây bắc. Và cũng không có ai phát giác rằng nghi thức hoan nghênh hôm nay thiếu Húc Quận Vương Dương Khai.
Trong đám người, Hoài Thu cùng Di Thân Vương Dương Dận liếc nhau một cái. Người thứ hai cười cười:
- Bệ hạ nói không sai, đây đúng là một dấu hiệu tốt.
- Với bệ hạ thì đúng…
Hoài Thu cười:
- Nhưng ta không biết với thiếu niên kia lại có phải hay không.
- Với bệ hạ là được, với hắn thì cần phải có ý nghĩa sao?
Di Thân Vương hỏi.
Hoài Thu lắc đầu không nói, chậm rãi đi về hướng ngoài cửa.
Trái lại, viện trưởng Kinh Võ Viện Chu Xuân Thu đang đi theo phía sau bệ hạ tiến vào Khung Lư lại nhìn thiếu niên kia với ánh mắt có chút chờ mong.
Hai vị nhị lão của triều đình lại có phản ứng không giống nhau.
/241
|