Thành Thanh Long quá lớn, nên dù phồn hoa là vậy nhưng vẫn có thể bắt gặp những khu phố tồi tàn nghèo nàn tại những góc khuất hẻo lánh. Cuối thành đông, ở phố số mười sáu có một căn nhà bỏ hoang, nghe đâu từng là một hộ cao sang quyền quý. Về sau gia tộc kia lụn bại, không tiếp tục lăn lộn tại thành Thanh Long nữa, họ bèn nhượng lại căn nhà cho một hộ phú thương với giá thấp. Không lâu sau, gia đình phú thương nọ xảy ra án mạng, cả nhà bị người ta hạ độc mà chết, tuy sau có tra ra hung thủ thật sự là đối thủ cạnh tranh buôn bán, nhưng căn nhà từ đó không còn ai sinh sống nữa, cũng không biết đã hoang phế bao năm rồi.
Vì thành Thanh Long quá lớn, nếu phố nào cũng chọn một cái tên nho nhã thì rõ ràng quá nhọc công, vậy nên cách phân biệt đơn giản nhất là phố xá hướng đông tây gọi là điều, hướng bắc nam gọi là nhai. Cửa hàng mà Trương Thế Nhân thuê nằm trên đông điều hai mươi ba, cách căn nhà nằm trên đông nhai mười tám một đoạn, đi bộ ít nhất hơn một canh giờ.
Một áng mây che khuất nửa vầng trăng. Ánh trăng khuyết xuyên qua khung cửa sổ rách mướp, rọi xuống gian phòng càng làm tăng thêm vẻ tiêu điều. Nơi này, ban ngày có thể còn có đám trẻ con to gan lớn mật băng qua đống đổ nát mà chơi đùa, nhưng về đêm, nào còn ai dám đến nơi âm u rùng rợn ấy để tự hù dọa mình.
Lớp tuyết đọng còn chưa tan hết, đặt biệt là lớp tuyết dưới bờ tường đổ nát gần như vẫn còn giữ nguyên hình dạng vào ngày tuyết lớn.
Một con mèo hoang vô chủ cuộn mình nằm trên bờ tường. Nó không tìm được hơi ấm trong cái rét đậm về đêm của thành Thanh Long, cũng không biết vì đói đến rã rời, hay vì lạnh đến không buồn nhúc nhích mà khi một bóng đen như chú chim to lớn phi thân đáp xuống sân, con mèo hoang vẫn chẳng hề có chút phản ứng nào. Lúc bóng đen kia chậm rãi phi vào phòng, đụng phải một thanh gỗ, con mèo hoang kia mới giật mình kêu lên một tiếng thê lương rồi lủi đi.
Bóng đen không thèm để ý đến con mèo hoang kia, áo choàng khoác trên người khẽ run lên, hắn lách mình qua cánh cửa khép hờ. Nơi này rất tiện cho việc ẩn náu, vậy nên gã có vẻ khá hài lòng.
Trong phòng tối đến mức gần như giơ tay không thấy ngón, ngoại trừ ánh trăng chiếu rọi qua khung cửa sổ rách nát còn mang lại chút không khí loài người, những nơi khác nhìn thế nào cũng cảm thấy hệt như âm tào địa phủ.
Bóng đen kia thì lại dường như không hề chán ghét màn đêm âm u này. Gã chậm rãi xoay đầu nhìn lướt qua một lượt, quyết định đi đến góc phòng - nơi phủ đầy rơm rạ. Lúc bước nhanh đến đó gã đột nhiên khựng lại, trông thấy hai chấm sáng lạnh lẽo yếu ớt đột nhiên nhô lên trong góc phòng. Đó là một con chó hoang, bên trong ổ rơm còn có ba chú chó con chưa mở mắt đang nằm, hai điểm sáng lạnh lẽo kia, chính là ánh mắt hung hăng cảnh giác của con chó mẹ.
Ngay lúc chó mẹ há mõm để lộ hàm răng sắc nhọn định phát ra tiếng gầm gừ, người này đột nhiên trợn trừng mắt. Con chó mẹ đang bảo vệ con kia sợ đến mức hạ giọng rên ư ử , phủ phục trên mặt đất run lẩy bẩy.
Bóng đen chầm chậm bước đến trước mặt con chó mẹ, giơ tay vuốt ve bộ lông bẩn thỉu của nó.
Con chó mẹ kia nằm phục trên mặt đất, tựa như sợ đến xụi lơ.
Ánh mắt người này dần dần trở nên dịu dàng, đưa tay siết chặt mõm con chó, chó mẹ muốn há mõm ra nhưng không thể, chỉ phát ra được vài tiếng kêu trầm thấp như đang cầu cứu. Bàn tay siết chặt mõm chõ của gã đột nhiên run lên, đầu chú chó kia bất thình lình đứt đoạn. Không thể nghi ngờ gì khi thứ bắn ra từ cái cổ kia chính là máu.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, có thể mơ hồ trông thấy phiến băng óng ánh nơi cổ chó bị đứt.
Gã tiện tay ném đầu chó qua một bên, rồi một cước đá văng thi thể nó ra xa. Ánh trăng rọi lên khuôn mặt của người đang ngồi xổm bên ổ chó này, mơ hồ nhận ra tuổi tác của người kia dường như không lớn. Khuôn mặt gã rất bẩn, quanh khóe miệng đều là nước bẩn đen xì, trông có vẻ như vừa mới gặm xong một chiếc đùi heo đầy dầu mỡ, trên mặt lại còn dính không ít rác rưởi.
Thế nhưng, gã chẳng hề ăn gì cả, chỉ là lâu ngày chưa tắm mà thôi.
Thứ dính trên miệng gã cũng không phải là dầu mỡ, mà là máu.
Ngồi xuống bên ổ chó, gã tiện tay nhấc một chú chó con chỉ mới có thể phát ra vài tiếng kêu yếu ớt lên, cứ thế nhấc lên ngang tầm mắt xem thử, chăm chú ngắm nghía ước chừng khoảng ba phút, sau đó gã thở dài yếu ớt, đưa con chó nhỏ lên bên miệng, ngoạm một miếng ngay cổ.
So với chó mẹ bị vặn đứt cổ, con chó con bị ngoạm chết kia trông càng quỷ dị hơn, máu vẫn chưa đông lại, nhưng không hề nhỏ xuống giọt nào, gã đàn ông kia tham lam hút lấy toàn bộ mớ máu chó nóng hổi tựa như đang nốc rượu. Trong màn đêm âm u, cổ họng của gã chuyển động lên xuống, phát ra âm thanh ừng ực ừng ực giống như đang uống nước.
Độ hai phút sau, toàn bộ máu của chú chó nhỏ đều bị gã hút sạch.
Gã giống như đang thưởng thức đồ ăn, chiếc lưỡi đỏ bê bết máu thè ra liếm môi tựa như đang hồi tưởng lại dư vị. Sau đó, gã bắt đầu ăn thịt. Chó con dù nhỏ vẫn có lông, nhưng gã lại tựa như một con sói hung ác, sau khi phanh xác chú chó nhỏ ra liền ngoạm lấy một miếng nội tạng nhớp nháp.
Trong bóng đêm tĩnh mịch, âm thanh nhai nuốt chóp chép càng vang lên một cách rõ ràng hơn.
Gã nhai rất chậm và rất kỹ, không hề lãng phí chút máu thịt nào.
Sau khi nuốt sạch toàn bộ chú chó con vào bụng, chỉ chừa mỗi bộ da, gã cầm lấy khúc xương non nớt, dùng chút máu còn sót lại viết hai chữ thứ nhất lên vách tường, sau đó gã sảng khoái vươn eo, rúc người nằm vào trong ổ chó, tựa như đang tận hưởng chút hơi ấm do chó mẹ ban nãy lưu lại.
Hai chú chó con còn lại tuy ngửi thấy mùi máu, nhưng vì đói rét nên vẫn lần theo hơi ấm, chậm rãi xích lại nằm gần bên đầu gã. Hai chú chó con và một người vừa mới ăn thịt chó cứ thế nằm tựa sát vào nhau, say sưa ngủ.
Không biết tự lúc nào, hai con mèo hoang đã quay trở lại bờ tường. Chúng sợ sệt liếc nhìn bóng người cuộn tròn trong căn phòng đổ nát, sau một hồi lâu tranh đấu lại một lần nữa chạy đi. Có thể do chúng trông thấy một cái đầu chó, cũng có thể do chúng trông thấy một lớp da chó.
...
...
Vẫn còn ít nhất nửa canh giờ nữa mặt trời mới ló dạng, nhưng Trương Thế Nhân đã đánh xong một bài quyền trong tiểu hoa viên sau phủ Tán Kim Hầu. Áo mỏng ướt đẫm mồ hôi, nếu nhìn kỹ có thể trông thấy một luồng nhiệt khí màu trắng nhạt bốc lên từ người hắn. Sau khi cơ thể bắt đầu nóng lên, Trương Thế Nhân lột hẳn tấm áo mỏng manh trên người. Trăng treo chênh chếch, ánh trăng rọi lên cơ thể tráng kiện của hắn, ánh lên vầng sáng nhàn nhạt.
Mồ hôi lấm tấm trên cơ bụng và khuôn mặt góc cạnh sắc nét, trông lại có vẻ sáng bóng, u ám như kim khí.
Trương Thế Nhân rút thanh đao gãy cắm trên mặt đất, tiếp tục luyện một thức đao pháp suốt nửa canh giờ, hô hấp của hắn vẫn đều đều bình ổn. Luyện đao pháp xong, hắn theo thói quen ngồi xếp bằng, cố gắng cảm nhận Khí Hải, năm phút sau hắn mở mắt cười cười, chẳng hề thất vọng.
Đã quen rồi, còn thất vọng gì chứ.
Vẫn không thể cảm nhận được Khí Hải.
Hắn đã từng hỏi kha khá người, lúc cảm nhận được Khí Hải, sẽ nhận ra nội công luẩn quẩn trong Khí Hải, loại cảm giác này đối với Trương Thế Nhân mà nói đúng là yêu cầu xa xỉ.
Cầm y phục lên, Trương Thế Nhân chậm rãi bước đến bên cạnh giếng, múc một thùng nước lạnh đến thấu xương, nhúng ướt khăn, cẩn thận lau người. Làm xong mọi việc, sắc trời càng tối hơn. Bóng tối trước bình minh còn âm u hơn cả nửa đêm, lúc này hầu hết mọi người đều đang say giấc nồng.
Trương Thế Nhân quay về phòng, thay một bộ viện phục Kinh Võ Viện sạch sẽ, không đi đánh thức đám Đại Khuyển, mà đi thẳng ra ngoài tìm phu xe đã đứng đợi trước cổng. Xe ngựa đã chuẩn bị xong, phu xe đang đứng vỗ vỗ mông ngựa, con ngựa kia bị vỗ phì phì thở ra hai làn khói trắng, đạp lên ánh trăng tăng tốc lao về phía trước.
Đã có không ít quan viên đến trước Thái Cực cung, vẫn còn một lúc nữa mới đến giờ mở cổng, phần lớn mọi người đều chui vào trong xe của bằng hữu thân quen, túm tụm trò chuyện. Bên ngoài cổng cung, hai hàng đại nội thị vệ, bọn họ khoác áo choàng đỏ thẫm, tay cầm hoành đao, đứng nghiêm bất động như tượng đá.
Trương Thế Nhân bảo phu xe tìm chỗ tấp vào. Hắn thử tính toán thời gian, áng chừng cổng cung cũng đã sắp mở, nên không bắt phu xe phải đứng đây chịu đông cứng cùng với mình, mà cho gã về trước. Phu xe nói lời cảm tạ rồi vội vã giục ngựa đi.
Đây là lần đầu tiên Trương Thế Nhân đánh giá Thái Cực cung dưới bóng đêm ở cự li gần. Trên tường thành, binh sĩ cấm quân cầm đuốc đi đi lại lại tuần tra. Xa xa có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng gõ mõ điểm canh.
Một cảnh tượng vô cùng an lành, bình ổn, Trương Thế Nhân nhìn mà có chút mê mẩn.
Khung cảnh này lờ mờ quen thuộc, chẳng qua chỉ là cảnh tượng trong các bộ phim cổ trang tồn tại trong kí ức. Trương Thế Nhân không kiềm được cúi nhìn viện phục khoác trên người, thầm nói không biết bao nhiêu năm sau liệu mình có trở thành một nhân vật trên phim truyền hình? Loại cảm giác này tuy vô vị nhưng lại có phần kì diệu, suy nghĩ miên man cũng là một cách giết thời gian.
Đợi thêm hai mươi phút sau, các quan viên xuống xe đứng ngay ngắn trước cổng cung chiếu theo phẩm cấp. Trương Thế Nhân thấy họ ai nấy đều hà hơi vào tay giữ ấm, lại nhìn mình áo mỏng đơn bạc không khỏi có chút đắc ý. Người tu hành sau khi đạt đến một cảnh giới nhất định sẽ không còn sợ nóng lạnh. Trương Thế Nhân không thể tu hành nhưng thân thể đã đủ khỏe mạnh, vậy nên trong thời tiết rét đậm thế này hắn vẫn không cảm thấy lạnh như người bình thường.
Cổng cung bị người bên trong kéo ra, phát tiếng ken két. Thái giám làm nhiệm vụ đi ra xướng lên mấy tiếng theo lệ, sau đó dẫn các quan viên nối đuôi nhau bước vào.
Về phần Trương Thế Nhân, đợi tất cả bọn họ vào trong hết rồi mới bước theo vào. Lúc đó hắn phát hiện tiểu thái giám Mộc Tam đang đứng trước cổng đợi mình.
- Nô tài tham kiến Tiểu Trương đại nhân.
Tiểu thái giám lạnh đến khuôn mặt đỏ bừng, ngưỡng mộ nhìn dáng người cao ngất của Trương Thế Nhân, thầm nghĩ: Lẽ nào hắn chỉ mặc một lớp áo mỏng manh mà thật sự không thấy lạnh sao? .
- Công công hà tất phải khách khí, làm phiền ngươi phải chờ rồi.
Trương Thế Nhân khẽ mỉm cười đáp lễ, lúc bước đến bên cạnh liền nhét một bọc đồ vào tay Mộc Tam:
- Lúc sắp đến đây, bánh của lò Tôn Kí ở đông điều hai mươi tư đã chín, ta tiện thể mang đến cho ngài một ít, mau ăn nhân lúc còn nóng, thơm lắm.
Tiểu thái giám Mộc Tam áng chừng cân nặng của chiếc bọc nhỏ, biết chắc không chỉ đơn thuần là mấy cái bánh nướng chẳng đáng tiền. Hắn cũng không từ chối, nhét vào trong ống tay áo rồi đi lên trước dẫn đường:
- Đêm qua bệ hạ gần như không ngủ, ba vị đại nhân: Đại tướng quân Tả Vũ Vệ Ngu Mãn Lâu, Binh bộ thị lang Tôn Lương Hổ, Hoàng môn thị lang Bùi Diễn vừa mới ra khỏi Đông Các không lâu...
Hai người họ giống như đang nói chuyện phiếm trong nhà, chỉ có điều thanh âm cực khẽ.
- Đêm qua dường như bệ hạ nổi giận ném đồ... Lúc vào đại nhân Tôn Lương Hổ còn cầm một chồng công văn dày cộm, có điều không biết là gì. Đại tướng quân Ngu Mãn Lâu đi vệ sinh một chuyến, sắc mặt không hiểu sao rất vui vẻ. Còn Bùi đại nhân thì vẫn một mực không tiếp lời, cũng không có phản ứng gì.
- Ừm.
Trương Thế Nhân gật đầu, trong lòng thầm tính toán xem trước mặt bệ hạ rốt cuộc nên tỏ thái độ thế nào.
Vì thành Thanh Long quá lớn, nếu phố nào cũng chọn một cái tên nho nhã thì rõ ràng quá nhọc công, vậy nên cách phân biệt đơn giản nhất là phố xá hướng đông tây gọi là điều, hướng bắc nam gọi là nhai. Cửa hàng mà Trương Thế Nhân thuê nằm trên đông điều hai mươi ba, cách căn nhà nằm trên đông nhai mười tám một đoạn, đi bộ ít nhất hơn một canh giờ.
Một áng mây che khuất nửa vầng trăng. Ánh trăng khuyết xuyên qua khung cửa sổ rách mướp, rọi xuống gian phòng càng làm tăng thêm vẻ tiêu điều. Nơi này, ban ngày có thể còn có đám trẻ con to gan lớn mật băng qua đống đổ nát mà chơi đùa, nhưng về đêm, nào còn ai dám đến nơi âm u rùng rợn ấy để tự hù dọa mình.
Lớp tuyết đọng còn chưa tan hết, đặt biệt là lớp tuyết dưới bờ tường đổ nát gần như vẫn còn giữ nguyên hình dạng vào ngày tuyết lớn.
Một con mèo hoang vô chủ cuộn mình nằm trên bờ tường. Nó không tìm được hơi ấm trong cái rét đậm về đêm của thành Thanh Long, cũng không biết vì đói đến rã rời, hay vì lạnh đến không buồn nhúc nhích mà khi một bóng đen như chú chim to lớn phi thân đáp xuống sân, con mèo hoang vẫn chẳng hề có chút phản ứng nào. Lúc bóng đen kia chậm rãi phi vào phòng, đụng phải một thanh gỗ, con mèo hoang kia mới giật mình kêu lên một tiếng thê lương rồi lủi đi.
Bóng đen không thèm để ý đến con mèo hoang kia, áo choàng khoác trên người khẽ run lên, hắn lách mình qua cánh cửa khép hờ. Nơi này rất tiện cho việc ẩn náu, vậy nên gã có vẻ khá hài lòng.
Trong phòng tối đến mức gần như giơ tay không thấy ngón, ngoại trừ ánh trăng chiếu rọi qua khung cửa sổ rách nát còn mang lại chút không khí loài người, những nơi khác nhìn thế nào cũng cảm thấy hệt như âm tào địa phủ.
Bóng đen kia thì lại dường như không hề chán ghét màn đêm âm u này. Gã chậm rãi xoay đầu nhìn lướt qua một lượt, quyết định đi đến góc phòng - nơi phủ đầy rơm rạ. Lúc bước nhanh đến đó gã đột nhiên khựng lại, trông thấy hai chấm sáng lạnh lẽo yếu ớt đột nhiên nhô lên trong góc phòng. Đó là một con chó hoang, bên trong ổ rơm còn có ba chú chó con chưa mở mắt đang nằm, hai điểm sáng lạnh lẽo kia, chính là ánh mắt hung hăng cảnh giác của con chó mẹ.
Ngay lúc chó mẹ há mõm để lộ hàm răng sắc nhọn định phát ra tiếng gầm gừ, người này đột nhiên trợn trừng mắt. Con chó mẹ đang bảo vệ con kia sợ đến mức hạ giọng rên ư ử , phủ phục trên mặt đất run lẩy bẩy.
Bóng đen chầm chậm bước đến trước mặt con chó mẹ, giơ tay vuốt ve bộ lông bẩn thỉu của nó.
Con chó mẹ kia nằm phục trên mặt đất, tựa như sợ đến xụi lơ.
Ánh mắt người này dần dần trở nên dịu dàng, đưa tay siết chặt mõm con chó, chó mẹ muốn há mõm ra nhưng không thể, chỉ phát ra được vài tiếng kêu trầm thấp như đang cầu cứu. Bàn tay siết chặt mõm chõ của gã đột nhiên run lên, đầu chú chó kia bất thình lình đứt đoạn. Không thể nghi ngờ gì khi thứ bắn ra từ cái cổ kia chính là máu.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, có thể mơ hồ trông thấy phiến băng óng ánh nơi cổ chó bị đứt.
Gã tiện tay ném đầu chó qua một bên, rồi một cước đá văng thi thể nó ra xa. Ánh trăng rọi lên khuôn mặt của người đang ngồi xổm bên ổ chó này, mơ hồ nhận ra tuổi tác của người kia dường như không lớn. Khuôn mặt gã rất bẩn, quanh khóe miệng đều là nước bẩn đen xì, trông có vẻ như vừa mới gặm xong một chiếc đùi heo đầy dầu mỡ, trên mặt lại còn dính không ít rác rưởi.
Thế nhưng, gã chẳng hề ăn gì cả, chỉ là lâu ngày chưa tắm mà thôi.
Thứ dính trên miệng gã cũng không phải là dầu mỡ, mà là máu.
Ngồi xuống bên ổ chó, gã tiện tay nhấc một chú chó con chỉ mới có thể phát ra vài tiếng kêu yếu ớt lên, cứ thế nhấc lên ngang tầm mắt xem thử, chăm chú ngắm nghía ước chừng khoảng ba phút, sau đó gã thở dài yếu ớt, đưa con chó nhỏ lên bên miệng, ngoạm một miếng ngay cổ.
So với chó mẹ bị vặn đứt cổ, con chó con bị ngoạm chết kia trông càng quỷ dị hơn, máu vẫn chưa đông lại, nhưng không hề nhỏ xuống giọt nào, gã đàn ông kia tham lam hút lấy toàn bộ mớ máu chó nóng hổi tựa như đang nốc rượu. Trong màn đêm âm u, cổ họng của gã chuyển động lên xuống, phát ra âm thanh ừng ực ừng ực giống như đang uống nước.
Độ hai phút sau, toàn bộ máu của chú chó nhỏ đều bị gã hút sạch.
Gã giống như đang thưởng thức đồ ăn, chiếc lưỡi đỏ bê bết máu thè ra liếm môi tựa như đang hồi tưởng lại dư vị. Sau đó, gã bắt đầu ăn thịt. Chó con dù nhỏ vẫn có lông, nhưng gã lại tựa như một con sói hung ác, sau khi phanh xác chú chó nhỏ ra liền ngoạm lấy một miếng nội tạng nhớp nháp.
Trong bóng đêm tĩnh mịch, âm thanh nhai nuốt chóp chép càng vang lên một cách rõ ràng hơn.
Gã nhai rất chậm và rất kỹ, không hề lãng phí chút máu thịt nào.
Sau khi nuốt sạch toàn bộ chú chó con vào bụng, chỉ chừa mỗi bộ da, gã cầm lấy khúc xương non nớt, dùng chút máu còn sót lại viết hai chữ thứ nhất lên vách tường, sau đó gã sảng khoái vươn eo, rúc người nằm vào trong ổ chó, tựa như đang tận hưởng chút hơi ấm do chó mẹ ban nãy lưu lại.
Hai chú chó con còn lại tuy ngửi thấy mùi máu, nhưng vì đói rét nên vẫn lần theo hơi ấm, chậm rãi xích lại nằm gần bên đầu gã. Hai chú chó con và một người vừa mới ăn thịt chó cứ thế nằm tựa sát vào nhau, say sưa ngủ.
Không biết tự lúc nào, hai con mèo hoang đã quay trở lại bờ tường. Chúng sợ sệt liếc nhìn bóng người cuộn tròn trong căn phòng đổ nát, sau một hồi lâu tranh đấu lại một lần nữa chạy đi. Có thể do chúng trông thấy một cái đầu chó, cũng có thể do chúng trông thấy một lớp da chó.
...
...
Vẫn còn ít nhất nửa canh giờ nữa mặt trời mới ló dạng, nhưng Trương Thế Nhân đã đánh xong một bài quyền trong tiểu hoa viên sau phủ Tán Kim Hầu. Áo mỏng ướt đẫm mồ hôi, nếu nhìn kỹ có thể trông thấy một luồng nhiệt khí màu trắng nhạt bốc lên từ người hắn. Sau khi cơ thể bắt đầu nóng lên, Trương Thế Nhân lột hẳn tấm áo mỏng manh trên người. Trăng treo chênh chếch, ánh trăng rọi lên cơ thể tráng kiện của hắn, ánh lên vầng sáng nhàn nhạt.
Mồ hôi lấm tấm trên cơ bụng và khuôn mặt góc cạnh sắc nét, trông lại có vẻ sáng bóng, u ám như kim khí.
Trương Thế Nhân rút thanh đao gãy cắm trên mặt đất, tiếp tục luyện một thức đao pháp suốt nửa canh giờ, hô hấp của hắn vẫn đều đều bình ổn. Luyện đao pháp xong, hắn theo thói quen ngồi xếp bằng, cố gắng cảm nhận Khí Hải, năm phút sau hắn mở mắt cười cười, chẳng hề thất vọng.
Đã quen rồi, còn thất vọng gì chứ.
Vẫn không thể cảm nhận được Khí Hải.
Hắn đã từng hỏi kha khá người, lúc cảm nhận được Khí Hải, sẽ nhận ra nội công luẩn quẩn trong Khí Hải, loại cảm giác này đối với Trương Thế Nhân mà nói đúng là yêu cầu xa xỉ.
Cầm y phục lên, Trương Thế Nhân chậm rãi bước đến bên cạnh giếng, múc một thùng nước lạnh đến thấu xương, nhúng ướt khăn, cẩn thận lau người. Làm xong mọi việc, sắc trời càng tối hơn. Bóng tối trước bình minh còn âm u hơn cả nửa đêm, lúc này hầu hết mọi người đều đang say giấc nồng.
Trương Thế Nhân quay về phòng, thay một bộ viện phục Kinh Võ Viện sạch sẽ, không đi đánh thức đám Đại Khuyển, mà đi thẳng ra ngoài tìm phu xe đã đứng đợi trước cổng. Xe ngựa đã chuẩn bị xong, phu xe đang đứng vỗ vỗ mông ngựa, con ngựa kia bị vỗ phì phì thở ra hai làn khói trắng, đạp lên ánh trăng tăng tốc lao về phía trước.
Đã có không ít quan viên đến trước Thái Cực cung, vẫn còn một lúc nữa mới đến giờ mở cổng, phần lớn mọi người đều chui vào trong xe của bằng hữu thân quen, túm tụm trò chuyện. Bên ngoài cổng cung, hai hàng đại nội thị vệ, bọn họ khoác áo choàng đỏ thẫm, tay cầm hoành đao, đứng nghiêm bất động như tượng đá.
Trương Thế Nhân bảo phu xe tìm chỗ tấp vào. Hắn thử tính toán thời gian, áng chừng cổng cung cũng đã sắp mở, nên không bắt phu xe phải đứng đây chịu đông cứng cùng với mình, mà cho gã về trước. Phu xe nói lời cảm tạ rồi vội vã giục ngựa đi.
Đây là lần đầu tiên Trương Thế Nhân đánh giá Thái Cực cung dưới bóng đêm ở cự li gần. Trên tường thành, binh sĩ cấm quân cầm đuốc đi đi lại lại tuần tra. Xa xa có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng gõ mõ điểm canh.
Một cảnh tượng vô cùng an lành, bình ổn, Trương Thế Nhân nhìn mà có chút mê mẩn.
Khung cảnh này lờ mờ quen thuộc, chẳng qua chỉ là cảnh tượng trong các bộ phim cổ trang tồn tại trong kí ức. Trương Thế Nhân không kiềm được cúi nhìn viện phục khoác trên người, thầm nói không biết bao nhiêu năm sau liệu mình có trở thành một nhân vật trên phim truyền hình? Loại cảm giác này tuy vô vị nhưng lại có phần kì diệu, suy nghĩ miên man cũng là một cách giết thời gian.
Đợi thêm hai mươi phút sau, các quan viên xuống xe đứng ngay ngắn trước cổng cung chiếu theo phẩm cấp. Trương Thế Nhân thấy họ ai nấy đều hà hơi vào tay giữ ấm, lại nhìn mình áo mỏng đơn bạc không khỏi có chút đắc ý. Người tu hành sau khi đạt đến một cảnh giới nhất định sẽ không còn sợ nóng lạnh. Trương Thế Nhân không thể tu hành nhưng thân thể đã đủ khỏe mạnh, vậy nên trong thời tiết rét đậm thế này hắn vẫn không cảm thấy lạnh như người bình thường.
Cổng cung bị người bên trong kéo ra, phát tiếng ken két. Thái giám làm nhiệm vụ đi ra xướng lên mấy tiếng theo lệ, sau đó dẫn các quan viên nối đuôi nhau bước vào.
Về phần Trương Thế Nhân, đợi tất cả bọn họ vào trong hết rồi mới bước theo vào. Lúc đó hắn phát hiện tiểu thái giám Mộc Tam đang đứng trước cổng đợi mình.
- Nô tài tham kiến Tiểu Trương đại nhân.
Tiểu thái giám lạnh đến khuôn mặt đỏ bừng, ngưỡng mộ nhìn dáng người cao ngất của Trương Thế Nhân, thầm nghĩ: Lẽ nào hắn chỉ mặc một lớp áo mỏng manh mà thật sự không thấy lạnh sao? .
- Công công hà tất phải khách khí, làm phiền ngươi phải chờ rồi.
Trương Thế Nhân khẽ mỉm cười đáp lễ, lúc bước đến bên cạnh liền nhét một bọc đồ vào tay Mộc Tam:
- Lúc sắp đến đây, bánh của lò Tôn Kí ở đông điều hai mươi tư đã chín, ta tiện thể mang đến cho ngài một ít, mau ăn nhân lúc còn nóng, thơm lắm.
Tiểu thái giám Mộc Tam áng chừng cân nặng của chiếc bọc nhỏ, biết chắc không chỉ đơn thuần là mấy cái bánh nướng chẳng đáng tiền. Hắn cũng không từ chối, nhét vào trong ống tay áo rồi đi lên trước dẫn đường:
- Đêm qua bệ hạ gần như không ngủ, ba vị đại nhân: Đại tướng quân Tả Vũ Vệ Ngu Mãn Lâu, Binh bộ thị lang Tôn Lương Hổ, Hoàng môn thị lang Bùi Diễn vừa mới ra khỏi Đông Các không lâu...
Hai người họ giống như đang nói chuyện phiếm trong nhà, chỉ có điều thanh âm cực khẽ.
- Đêm qua dường như bệ hạ nổi giận ném đồ... Lúc vào đại nhân Tôn Lương Hổ còn cầm một chồng công văn dày cộm, có điều không biết là gì. Đại tướng quân Ngu Mãn Lâu đi vệ sinh một chuyến, sắc mặt không hiểu sao rất vui vẻ. Còn Bùi đại nhân thì vẫn một mực không tiếp lời, cũng không có phản ứng gì.
- Ừm.
Trương Thế Nhân gật đầu, trong lòng thầm tính toán xem trước mặt bệ hạ rốt cuộc nên tỏ thái độ thế nào.
/241
|