Tô Phi Tiến biết Hoàng đế có chuyện cần nói riêng với Trương Thế Nhân, bèn khẽ cúi mình mời đám người Trần Bác Lai ra ngoài chờ Thượng thư Lễ bộ Hoài Thu. Mấy vị ngoại thần lần đầu vào thành Thanh Long, lần đầu vào cung yết kiến bệ hạ, sợ bóng sợ gió ngoan ngoãn khúm núm đi ra khỏi Đông Các, như người mộng du, thậm chí còn không biết mình làm thế nào ra khỏi đó.
- Được rồi, đừng khoe mẽ nữa.
Hoàng đế chỉ vào một chiếc ghế cách đó không xa, nói:
- Trước mặt đám người Trần Bác Lai cố tỏ vẻ như vậy, có phải bọn họ đã đắc tội gì với ngươi không? Trẫm không vạch trần là vì Trẫm biết những ngày bị nhốt trong mật lao khiến ngươi ôm lòng oán hận. Ngồi xuống rồi nói... Trẫm có chuyện này muốn hỏi.
Trương Thế Nhân cúi đầu đáp vâng, lòng thầm nghĩ không ngờ Hoàng đế lại có thể nhìn thấu tất cả. Từ lần đầu gặp gỡ, Trương Thế Nhân đã biết người đàn ông này có khả năng nhìn thấu mọi việc. Trong triều có không ít đại thần được xưng tụng là thông tuệ, nhưng so với Hoàng đế, bọn họ dường như chẳng thông minh bằng nổi một góc của ngài. Hoặc có lẽ, Hoàng đế vốn không phải người thông minh bẩm sinh, mà nhờ từ từ tích lũy theo năm tháng, đủ cả kinh nghiệm lẫn trí tuệ.
Trương Thế Nhân không ngồi xuống mà hơi khom người nói:
- Trước mặt bệ hạ, thần vẫn nên đứng nói thì hơn.
Hoàng đế ừm một tiếng, vừa cầm bút son phê duyệt tấu chương vừa thản nhiên nói:
- Mật lao của đại nội thị vệ cách Đông Các của Trẫm không xa, nếu đi nhanh cũng chỉ mất khoảng một nén nhang. Trẫm biết ngươi ở trong lao có phẩm hạnh thế nào, nếu không phải sau này nhờ Trác tiên sinh và Khưu giáo sư của Kinh Võ Viện đến khuyên răn, ắt hẳn ngươi đã thật sự tự mình sa ngã? Nếu đúng như vậy, Trẫm giữ ngươi lại còn có tác dụng gì?
Trương Thế Nhân không đáp lại, hắn biết không cần phải trả lời.
Hoàng đế khẽ dừng một lát rồi tiếp tục nói:
- Ngươi cảm thấy oan ức sao?
Trương Thế Nhân trầm mặc hồi lâu rồi trả lời:
- Không oan, nhưng ức.
Hoàng đế dừng bút, trầm tư một hồi rồi nói:
- Không oan nhưng ức, nói hay lắm. Nếu trong lòng ngươi không có chút oán giận nào, Trẫm mới thật sự phải sai người nhốt ngươi lại điều tra cẩn thận lần nữa. Phật tông là kẻ địch của Đại Nam, là kẻ địch lớn nhất... So ra mà nói, sức uy hiếp của Thiên Thuận với Đại Nam chẳng là gì cả so với Phật tông. Trẫm đưa ngươi ra làm tấm gương điển hình cho đám tử đệ xuất thân hàn vi, cho ngươi vinh hoa phú quý, đây vốn là một chuyện tốt có tác dụng khích lệ tinh thần cầu tiến của bá tánh, vậy nên Trẫm không muốn vì một chuyện tốt như vậy mà bị người đời sau lấy cớ chê bai.
Hắn ngẩng đầu nhìn Trương Thế Nhân, cười nói:
- Cũng may, ngươi rốt cuộc không có quan hệ gì với người của Phật tông.
- Cũng may.
Trương Thế Nhân lặp lại lần nữa, ngữ khí tựa hồ hơi lộ vẻ bất bình.
Hoàng đế không thèm để ý đến tính tình trẻ con của hắn, chỉ vào xấp tấu chương trên bàn nói:
- Những thứ này đều mới được đưa đến sáng nay. Chiến sự tây bắc vừa mới bắt đầu, chỉ là hơi gặp trở ngại mà thôi. Vậy mà không ít văn võ bá quan khuyên Trẫm nên thu binh nghị hòa... Cả đám người ngu như heo đó, Trẫm điều bảy mươi vạn đại quân đến tây bắc, đánh được một trận rồi nghị hòa, bọn họ tưởng đang chơi đánh trận giả chắc?
Trương Thế Nhân biết cuộc chuyện trò sắp đi vào chủ đề chính, liền tập trung tinh thần lắng nghe.
- Từ lúc mới đăng cơ, Trẫm đã mưu đồ tiến quân vào tây bắc, suốt mười hai năm qua, không thời nào khắc nào là không lên kế hoạch chuẩn bị cho việc này. Mở mang bờ cõi dĩ nhiên là một trong những nguyên do, nhưng ngoài ra còn có thâm ý khác, ngươi có biết không?
- Thần ngu dốt.
Trương Thế Nhân cúi đầu đáp.
Hoàng đế buông bút son xuống, ngồi thẳng dậy, nói:
- Mười hai năm trước, sư phụ ngươi, tứ ca của Trẫm, Trung Thân Vương Đại Nam đến phía tây diệt giặc, chuyện này chắc ngươi cũng đã biết?
- Thần có nghe qua một chút, Chỉ huy sứ của đại nội thị vệ La Úy Nhiên từng nói với thần.
- Ừm, Trẫm cũng lường trước được hắn sẽ không giấu ngươi.
Hoàng đế tựa hồ rất hài lòng với sự thẳng thắn của Trương Thế Nhân, ngưng một lát rồi tiếp tục nói:
- Mười hai năm trước, tứ ca dẫn mấy trăm lữ khách giang hồ đi về phía tây, tiêu diệt bọn mọi rợ Thiên Thuận bên ngoài biên cương. Nhưng số người chết quá nhiều, tứ ca từ đó cũng vắng biệt tin tức, có đợt Trẫm còn cho rằng hắn đã tử chiến nơi tây bắc hoang sơ... Từ đó đến nay, Trẫm càng kiên quyết có ý định cử binh chinh phạt Thiên Thuận. Báo thù cho tứ ca, báo thù cho những nghĩa sĩ đã tử chiến của Đại Nam. Sau này Trẫm cùng Đại Hãn quân Thiên Thuận kí kết minh ước, chẳng qua cũng chỉ vì muốn chuẩn bị kỹ lưỡng hơn cho trận chiến tây bắc.
- Ngươi đã hiểu chưa?
Hoàng đế hỏi.
Trương Thế Nhân gật đầu:
- Thần hiểu nỗi khổ tâm của bệ hạ...
- Chẳng được mấy người hiểu.
Hoàng đế thở dài, nói:
- Há có thể để người khác ngáy bên cạnh giường? Thiên Thuận rất mạnh, Phật tông còn mạnh hơn, Trẫm không muốn ngồi đợi đến khi người Thiên Thuận đến tập kích mới đánh một trận. Nếu đợi đến lúc đó, người chịu thảm cảnh chính là bá tánh Đại Nam của Trẫm. Nếu phải hủy giang sơn thì tốt hơn là hủy của người khác,
- Nhưng... nhiều người lại không hiểu được đạo lý này.
Hoàng đế nhìn Trương Thế Nhân hỏi:
- Ngươi có suy nghĩ thế nào về việc trận đầu ở tây bắc gặp bất lợi? Dù sao ngươi cũng từng là thủ hạ của Nguyễn Văn Dũng suốt ba năm, nghe nói quan hệ giữa ngươi và hắn kể ra cũng không tồi.
Trương Thế Nhân vẫn một mực muốn né tránh vấn đề này, nhưng rốt cuộc cái gì tới cũng phải tới. Trương Thế Nhân biết bệ hạ tuyệt đối không chỉ đơn thuần muốn hỏi cách nghĩ của hắn, nên nếu chỉ nói một vài câu mập mờ qua loa thì không thể nào ứng phó được, còn có khả năng gây nên họa sát thân.
- Thần...
Trương Thế Nhân mở miệng định nói, rồi lại nuốt ngược nửa câu sau vào bụng.
Hoàng đế liếc nhìn hắn, lập tức xua tay đuổi người hầu ra ngoài. Ngoài trừ Tô Phi Tiến, tất cả cung nữ thái giám đều lui ra.
- Người hãy còn trẻ, còn rất trẻ.
Hoàng đế thản nhiên nói:
- Sau năm mười năm nữa, trong triều mới có vị trí cho ngươi. Vậy nên giờ không phải là lúc ngươi nên sợ bóng sợ gió nhìn trước ngó sau, người trẻ tuổi nên có sự dũng cảm quyết đoán của người trẻ tuổi, nghĩ gì nói nấy, cần gì nói nấy. Trầm đã nói đến vậy rồi, hàm ý trong đó lẽ nào ngươi không hiểu?
Trương Thế Nhân thở phào một hơi nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên thành khẩn nói:
- Thần biết lòng yêu mến của bệ hạ, nhưng thứ thần lo không chỉ là tiền đồ của mình, so ra mà nói, vinh nhục của cá nhân thần có đáng là gì... Những điều thần biết về chiến sự tây bắc còn hạn chế. Nhưng thần cũng có thể nhìn ra một số điểm khuất tất trong đó, bệ hạ có ánh mắt tinh tường, hiển nhiên càng thấy rõ hơn. Trong triều có người không muốn chiến sự tây bắc vừa bắt đầu đã thuận lợi, về phần tâm tư đó rốt cuộc là gì, thần không dám phỏng đoán.
Nghe đến câu này, Tô Phi Tiến bất giác liếc nhìn Trương Thế Nhân. Người này trước nay vẫn luôn là một thái giám khiêm tốn trầm mặc, ánh mắt nhìn Trương Thế Nhân lộ rõ vẻ lo lắng.
- Vậy nên Trẫm mới cho gọi ngươi tới.
Hoàng đế trầm mặc một lát rồi nói:
- Nghĩ đi nghĩ lại, có một chuyện mà chỉ ngươi là thích hợp thực hiện nhất. Ban nãy ngươi cũng đã nói, vinh nhục của cá nhân ngươi chẳng đáng là gì, thế thì Trẫm sẽ giao nhiệm vụ này cho ngươi. Trẫm vốn đã tính toán cả rồi, đợi ngươi ra khỏi Kinh Võ Viện sẽ được tái nhậm chức, nhưng nếu đã đụng phải chuyện này, thôi thì cứ để ngươi ra mặt gặp người trước.
Khả năng tồi tệ nhất mà Trương Thế Nhân đã nghĩ đến trước lúc tiến cung, rốt cuộc cũng xảy ra rồi.
Hắn tựa như giằng co một lúc, sau đó mới nhìn hoàng thượng, thành khẩn nói:
- Thần nguyện phân ưu giúp bệ hạ, nhưng xin bệ hạ ban cho thần một ý chỉ, thần không muốn khi chuyện này kết thúc, cũng bị trở thành loạn thần tặc tử.
- Ngươi không tin Trẫm?
Hoàng đế có chút khó chịu nói.
- Thứ thần không thể tin là miệng lưỡi thiên hạ, miệng lưỡi thiên hạ rất đáng sợ.
Trương Thế Nhân cúi đầu.
- Tô Phi Tiến.
Hoàng đế chỉ vào Trương Thế Nhân nói:
- Từ nay trở đi, giao Trương Thế Nhân cho ngươi. Chuyện này phải hết sức bí mật, để tránh có người hiểu lầm... Về phần ý chỉ, Trương Thế Nhân, Trẫm sẽ ban cho ngươi, nhưng ngươi phải nhớ rõ, chiến sự tây bắc không có thời gian để ngưng trệ chỉ vì chuyện khuất tất này, quyết tâm động binh với tây bắc của Trẫm cũng sẽ không hề thay đổi.
- Thần sẽ mau chóng hoàn thành.
Trương Thế Nhân cúi người nói:
- Không phụ trọng trách bệ hạ giao phó.
...
...
Rốt cuộc Hoàng đế sai Trương Thế Nhân đi làm gì, chỉ có ba ngươi biết. Bản thân Hoàng đế, bản thân Trương Thế Nhân, và cả Tô Phi Tiến người đứng hầu bên cạnh Hoàng đế lúc ấy. Đây vốn là một việc vô cùng nguy hiểm, điều Trương Thế Nhân không muốn nhất chính là bị dính vào những chuyện thế này. Theo hắn thấy, bản thân vẫn chưa đủ tư cách để lao vào đầm sâu. Hơn nữa với tính cách của hắn, e là đầm nước kia sẽ nuốt chửng luôn cả hắn, vạn kiếp bất phục.
Từ cổ chí kim, quyền mưu chốn quan trường đã dìm chết biết bao người?
Vậy nên lúc rời khỏi Đông Các, sắc mặt Trương Thế Nhân tuy trông vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng thì chẳng bình lặng chút nào. Hôm qua lúc chè chén ở chỗ Hải Dương Quán với La Úy Nhiên, Trương Thế Nhân đã đoán được phần nào qua lời nói của La Úy Nhiên. Hôm nay gặp Hoàng đế, suy đoán này đã được chứng thực.
Trận chiến tây bắc hoàn toàn không đơn giản như người ta nghĩ. Hoàng đế muốn dựa vào trận chiến này để một lần nữa mở mang bờ cõi Đại Nam, cũng muốn nhân đó lưu tên mình vào sử sách. Còn có nhiều người chăm chăm vào trận chiến này hòng thu lợi, mà những người này thì hoàn toàn chẳng hề lo nghĩ vì Đại Nam. Những người này, hiện đều không phải là hạng người mà Trương Thế Nhân có thể đụng vào nổi.
Còn nhiệm vụ mà Hoàng đế giao cho hắn, đó giống như đưa hắn vào hang cọp.
Nhìn sắc trời âm u, Trương Thế Nhân không khỏi lắc đầu cười khổ. Vốn định đến Thanh Long để lánh nạn, để có thể an ổn sống quãng đời còn lại. Ít ra ba năm trong Kinh Võ Viện, không cần lúc nào cũng phải đề phòng bị ám sát.
Nhưng cuộc đời nào ai có thể dự đoán trước được?
Mỗi ngày đều biến hóa, mỗi khắc đều đổi thay. Nếu có ai có thể làm cuộc sống diễn ra theo đúng theo sự sắp đặt của mình, thì kẻ đó đã sớm thoát ly khỏi phạm trù loài người rồi. Hắn là thần, bất kỳ người nào có thể nắm được vận mệnh của mình trong tay đều là thần. Đương nhiên, Trương Thế Nhân chưa thấy ai làm được điều này.
Đúng là phiền toái!
Hắn thở dài thườn thượt, rồi lại bật cười.
Cứ liều vậy, một tương lai huy hoàng, có ai không nhờ liều mạng mà có?
Hoàng đế ngồi trên giường sưởi, mở mắt nhìn thiếu niên đang chậm rãi bước đi qua khung cửa sổ, hắn giống như đang tự lẩm bẩm:
- Ngay từ đầu Trẫm đã biết việc khó nhất trên thế gian này chính là làm Hoàng đế, cũng biết người mất tự do nhất trên thế gian này chính là Hoàng đế. Nhưng Trẫm đã ngồi trên ngôi vị này rồi, tự mình làm khó chính mình cũng đã nhiều rồi, lẽ nào còn cho phép người khác đến làm khó Trẫm nữa?
- Bệ hạ, có lẽ chỉ là... muốn chia một chén súp.
Tô Phi Tiến khó khăn lắm mới nói chen vào một câu, Hoàng đế không kiềm được bật cười nói:
- Ngươi rất ít nói, nhưng câu nào cũng có thể thấy rõ nguồn gốc vấn đề. Trẫm không sợ có người muốn đến chia phần, điều Trẫm lo là có người nhớ mãi muỗng canh đó. Đương nhiên, Trẫm sai Trương Thế Nhân đi gặp người đó sớm như vậy còn có ý khác... Trương Thế Nhân là một hạt giống tốt, Trẫm hiện đang vun bón cho hắn, đợi đến khi Thừa Càn trưởng thành, chính là lúc Trương Thế Nhân hữu dụng.
- Bệ hạ đang tuổi phong độ...
Tô Phi Tiến còn chưa nói dứt, đã bị Hoàng đế chặn ngang:
- Đang tuổi phong độ, không sai, nhưng ai cũng có lúc chết. Trẫm không kiêng cữ điều này, điều gì cần sớm an bài thì phải lo sắp đặt trước. Trẫm gần bốn mươi tuổi mới kế thừa hoàng vị, cứ cho sống lâu đi nữa thì cũng còn được bao nhiêu năm? Trẫm hy vọng thứ Thừa Càn tiếp nhận được từ Trẫm, chính là thái bình thịnh thế. Việc nên làm, lúc tại vị Trẫm đều đã làm rồi, nó chỉ cần ngồi vững trên hoàng vị là được.
Hoàng đế ho khan mấy tiếng, cổ họng hơi khô rát.
- Bệ hạ, người đã hai ngày một đêm không nghỉ ngơi rồi.
Tô Phi Tiến vội nhắc nhở.
- Ngủ một lát... Trẫm biết rồi.
Hoàng đế nằm xuống giường sưởi, nhắm mắt nói:
- Chuyện giao cho Trương Thế Nhân khó mà cũng không khó. Không khó là vì chỉ cần đã ra tay thì ắt sẽ lộ đuôi chuột, Trương Thế Nhân đủ thông minh, không khó tìm ra điểm khuất tất đó. Khó là ở chỗ... hắn có thể vượt qua được cám dỗ hay không, có những lúc, những hứa hẹn suông cũng vô cùng hấp dẫn. Tô Phi Tiến... ngươi chú ý theo dõi, đừng để Trương Thế Nhân bị người ta ngầm ám hại trong ván cờ này... Nhưng nếu hắn đáng chết, người đích thân động thủ là được.
- Vâng.
Tô Phi Tiến khẽ đáp, động tác dịu dàng đắp chăn cho Hoàng đế.
Hoàng đế gần như nhanh chóng đi vào giấc ngủ, nhưng mày vẫn nhíu chặt. Tô Phi Tiến thở dài cực khẽ, nỗi lo giữa đôi chân mày càng sâu thêm.
Hắn bước cực khẽ ra khỏi Đông Các rồi đóng cửa lại, lúc ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện ra những hạt tuyết đang lặng lẽ rơi. Chẳng mấy chốc, mặt đất phủ một tầng trắng xóa, bao trùm dấu chân rời đi của người thiếu niên. Nhưng Tô Phi Tiến biết, Trương Thế Nhân không ra khỏi Thái Cực cung, mà đi vào một ván cờ sinh tử.
- Được rồi, đừng khoe mẽ nữa.
Hoàng đế chỉ vào một chiếc ghế cách đó không xa, nói:
- Trước mặt đám người Trần Bác Lai cố tỏ vẻ như vậy, có phải bọn họ đã đắc tội gì với ngươi không? Trẫm không vạch trần là vì Trẫm biết những ngày bị nhốt trong mật lao khiến ngươi ôm lòng oán hận. Ngồi xuống rồi nói... Trẫm có chuyện này muốn hỏi.
Trương Thế Nhân cúi đầu đáp vâng, lòng thầm nghĩ không ngờ Hoàng đế lại có thể nhìn thấu tất cả. Từ lần đầu gặp gỡ, Trương Thế Nhân đã biết người đàn ông này có khả năng nhìn thấu mọi việc. Trong triều có không ít đại thần được xưng tụng là thông tuệ, nhưng so với Hoàng đế, bọn họ dường như chẳng thông minh bằng nổi một góc của ngài. Hoặc có lẽ, Hoàng đế vốn không phải người thông minh bẩm sinh, mà nhờ từ từ tích lũy theo năm tháng, đủ cả kinh nghiệm lẫn trí tuệ.
Trương Thế Nhân không ngồi xuống mà hơi khom người nói:
- Trước mặt bệ hạ, thần vẫn nên đứng nói thì hơn.
Hoàng đế ừm một tiếng, vừa cầm bút son phê duyệt tấu chương vừa thản nhiên nói:
- Mật lao của đại nội thị vệ cách Đông Các của Trẫm không xa, nếu đi nhanh cũng chỉ mất khoảng một nén nhang. Trẫm biết ngươi ở trong lao có phẩm hạnh thế nào, nếu không phải sau này nhờ Trác tiên sinh và Khưu giáo sư của Kinh Võ Viện đến khuyên răn, ắt hẳn ngươi đã thật sự tự mình sa ngã? Nếu đúng như vậy, Trẫm giữ ngươi lại còn có tác dụng gì?
Trương Thế Nhân không đáp lại, hắn biết không cần phải trả lời.
Hoàng đế khẽ dừng một lát rồi tiếp tục nói:
- Ngươi cảm thấy oan ức sao?
Trương Thế Nhân trầm mặc hồi lâu rồi trả lời:
- Không oan, nhưng ức.
Hoàng đế dừng bút, trầm tư một hồi rồi nói:
- Không oan nhưng ức, nói hay lắm. Nếu trong lòng ngươi không có chút oán giận nào, Trẫm mới thật sự phải sai người nhốt ngươi lại điều tra cẩn thận lần nữa. Phật tông là kẻ địch của Đại Nam, là kẻ địch lớn nhất... So ra mà nói, sức uy hiếp của Thiên Thuận với Đại Nam chẳng là gì cả so với Phật tông. Trẫm đưa ngươi ra làm tấm gương điển hình cho đám tử đệ xuất thân hàn vi, cho ngươi vinh hoa phú quý, đây vốn là một chuyện tốt có tác dụng khích lệ tinh thần cầu tiến của bá tánh, vậy nên Trẫm không muốn vì một chuyện tốt như vậy mà bị người đời sau lấy cớ chê bai.
Hắn ngẩng đầu nhìn Trương Thế Nhân, cười nói:
- Cũng may, ngươi rốt cuộc không có quan hệ gì với người của Phật tông.
- Cũng may.
Trương Thế Nhân lặp lại lần nữa, ngữ khí tựa hồ hơi lộ vẻ bất bình.
Hoàng đế không thèm để ý đến tính tình trẻ con của hắn, chỉ vào xấp tấu chương trên bàn nói:
- Những thứ này đều mới được đưa đến sáng nay. Chiến sự tây bắc vừa mới bắt đầu, chỉ là hơi gặp trở ngại mà thôi. Vậy mà không ít văn võ bá quan khuyên Trẫm nên thu binh nghị hòa... Cả đám người ngu như heo đó, Trẫm điều bảy mươi vạn đại quân đến tây bắc, đánh được một trận rồi nghị hòa, bọn họ tưởng đang chơi đánh trận giả chắc?
Trương Thế Nhân biết cuộc chuyện trò sắp đi vào chủ đề chính, liền tập trung tinh thần lắng nghe.
- Từ lúc mới đăng cơ, Trẫm đã mưu đồ tiến quân vào tây bắc, suốt mười hai năm qua, không thời nào khắc nào là không lên kế hoạch chuẩn bị cho việc này. Mở mang bờ cõi dĩ nhiên là một trong những nguyên do, nhưng ngoài ra còn có thâm ý khác, ngươi có biết không?
- Thần ngu dốt.
Trương Thế Nhân cúi đầu đáp.
Hoàng đế buông bút son xuống, ngồi thẳng dậy, nói:
- Mười hai năm trước, sư phụ ngươi, tứ ca của Trẫm, Trung Thân Vương Đại Nam đến phía tây diệt giặc, chuyện này chắc ngươi cũng đã biết?
- Thần có nghe qua một chút, Chỉ huy sứ của đại nội thị vệ La Úy Nhiên từng nói với thần.
- Ừm, Trẫm cũng lường trước được hắn sẽ không giấu ngươi.
Hoàng đế tựa hồ rất hài lòng với sự thẳng thắn của Trương Thế Nhân, ngưng một lát rồi tiếp tục nói:
- Mười hai năm trước, tứ ca dẫn mấy trăm lữ khách giang hồ đi về phía tây, tiêu diệt bọn mọi rợ Thiên Thuận bên ngoài biên cương. Nhưng số người chết quá nhiều, tứ ca từ đó cũng vắng biệt tin tức, có đợt Trẫm còn cho rằng hắn đã tử chiến nơi tây bắc hoang sơ... Từ đó đến nay, Trẫm càng kiên quyết có ý định cử binh chinh phạt Thiên Thuận. Báo thù cho tứ ca, báo thù cho những nghĩa sĩ đã tử chiến của Đại Nam. Sau này Trẫm cùng Đại Hãn quân Thiên Thuận kí kết minh ước, chẳng qua cũng chỉ vì muốn chuẩn bị kỹ lưỡng hơn cho trận chiến tây bắc.
- Ngươi đã hiểu chưa?
Hoàng đế hỏi.
Trương Thế Nhân gật đầu:
- Thần hiểu nỗi khổ tâm của bệ hạ...
- Chẳng được mấy người hiểu.
Hoàng đế thở dài, nói:
- Há có thể để người khác ngáy bên cạnh giường? Thiên Thuận rất mạnh, Phật tông còn mạnh hơn, Trẫm không muốn ngồi đợi đến khi người Thiên Thuận đến tập kích mới đánh một trận. Nếu đợi đến lúc đó, người chịu thảm cảnh chính là bá tánh Đại Nam của Trẫm. Nếu phải hủy giang sơn thì tốt hơn là hủy của người khác,
- Nhưng... nhiều người lại không hiểu được đạo lý này.
Hoàng đế nhìn Trương Thế Nhân hỏi:
- Ngươi có suy nghĩ thế nào về việc trận đầu ở tây bắc gặp bất lợi? Dù sao ngươi cũng từng là thủ hạ của Nguyễn Văn Dũng suốt ba năm, nghe nói quan hệ giữa ngươi và hắn kể ra cũng không tồi.
Trương Thế Nhân vẫn một mực muốn né tránh vấn đề này, nhưng rốt cuộc cái gì tới cũng phải tới. Trương Thế Nhân biết bệ hạ tuyệt đối không chỉ đơn thuần muốn hỏi cách nghĩ của hắn, nên nếu chỉ nói một vài câu mập mờ qua loa thì không thể nào ứng phó được, còn có khả năng gây nên họa sát thân.
- Thần...
Trương Thế Nhân mở miệng định nói, rồi lại nuốt ngược nửa câu sau vào bụng.
Hoàng đế liếc nhìn hắn, lập tức xua tay đuổi người hầu ra ngoài. Ngoài trừ Tô Phi Tiến, tất cả cung nữ thái giám đều lui ra.
- Người hãy còn trẻ, còn rất trẻ.
Hoàng đế thản nhiên nói:
- Sau năm mười năm nữa, trong triều mới có vị trí cho ngươi. Vậy nên giờ không phải là lúc ngươi nên sợ bóng sợ gió nhìn trước ngó sau, người trẻ tuổi nên có sự dũng cảm quyết đoán của người trẻ tuổi, nghĩ gì nói nấy, cần gì nói nấy. Trầm đã nói đến vậy rồi, hàm ý trong đó lẽ nào ngươi không hiểu?
Trương Thế Nhân thở phào một hơi nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên thành khẩn nói:
- Thần biết lòng yêu mến của bệ hạ, nhưng thứ thần lo không chỉ là tiền đồ của mình, so ra mà nói, vinh nhục của cá nhân thần có đáng là gì... Những điều thần biết về chiến sự tây bắc còn hạn chế. Nhưng thần cũng có thể nhìn ra một số điểm khuất tất trong đó, bệ hạ có ánh mắt tinh tường, hiển nhiên càng thấy rõ hơn. Trong triều có người không muốn chiến sự tây bắc vừa bắt đầu đã thuận lợi, về phần tâm tư đó rốt cuộc là gì, thần không dám phỏng đoán.
Nghe đến câu này, Tô Phi Tiến bất giác liếc nhìn Trương Thế Nhân. Người này trước nay vẫn luôn là một thái giám khiêm tốn trầm mặc, ánh mắt nhìn Trương Thế Nhân lộ rõ vẻ lo lắng.
- Vậy nên Trẫm mới cho gọi ngươi tới.
Hoàng đế trầm mặc một lát rồi nói:
- Nghĩ đi nghĩ lại, có một chuyện mà chỉ ngươi là thích hợp thực hiện nhất. Ban nãy ngươi cũng đã nói, vinh nhục của cá nhân ngươi chẳng đáng là gì, thế thì Trẫm sẽ giao nhiệm vụ này cho ngươi. Trẫm vốn đã tính toán cả rồi, đợi ngươi ra khỏi Kinh Võ Viện sẽ được tái nhậm chức, nhưng nếu đã đụng phải chuyện này, thôi thì cứ để ngươi ra mặt gặp người trước.
Khả năng tồi tệ nhất mà Trương Thế Nhân đã nghĩ đến trước lúc tiến cung, rốt cuộc cũng xảy ra rồi.
Hắn tựa như giằng co một lúc, sau đó mới nhìn hoàng thượng, thành khẩn nói:
- Thần nguyện phân ưu giúp bệ hạ, nhưng xin bệ hạ ban cho thần một ý chỉ, thần không muốn khi chuyện này kết thúc, cũng bị trở thành loạn thần tặc tử.
- Ngươi không tin Trẫm?
Hoàng đế có chút khó chịu nói.
- Thứ thần không thể tin là miệng lưỡi thiên hạ, miệng lưỡi thiên hạ rất đáng sợ.
Trương Thế Nhân cúi đầu.
- Tô Phi Tiến.
Hoàng đế chỉ vào Trương Thế Nhân nói:
- Từ nay trở đi, giao Trương Thế Nhân cho ngươi. Chuyện này phải hết sức bí mật, để tránh có người hiểu lầm... Về phần ý chỉ, Trương Thế Nhân, Trẫm sẽ ban cho ngươi, nhưng ngươi phải nhớ rõ, chiến sự tây bắc không có thời gian để ngưng trệ chỉ vì chuyện khuất tất này, quyết tâm động binh với tây bắc của Trẫm cũng sẽ không hề thay đổi.
- Thần sẽ mau chóng hoàn thành.
Trương Thế Nhân cúi người nói:
- Không phụ trọng trách bệ hạ giao phó.
...
...
Rốt cuộc Hoàng đế sai Trương Thế Nhân đi làm gì, chỉ có ba ngươi biết. Bản thân Hoàng đế, bản thân Trương Thế Nhân, và cả Tô Phi Tiến người đứng hầu bên cạnh Hoàng đế lúc ấy. Đây vốn là một việc vô cùng nguy hiểm, điều Trương Thế Nhân không muốn nhất chính là bị dính vào những chuyện thế này. Theo hắn thấy, bản thân vẫn chưa đủ tư cách để lao vào đầm sâu. Hơn nữa với tính cách của hắn, e là đầm nước kia sẽ nuốt chửng luôn cả hắn, vạn kiếp bất phục.
Từ cổ chí kim, quyền mưu chốn quan trường đã dìm chết biết bao người?
Vậy nên lúc rời khỏi Đông Các, sắc mặt Trương Thế Nhân tuy trông vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng thì chẳng bình lặng chút nào. Hôm qua lúc chè chén ở chỗ Hải Dương Quán với La Úy Nhiên, Trương Thế Nhân đã đoán được phần nào qua lời nói của La Úy Nhiên. Hôm nay gặp Hoàng đế, suy đoán này đã được chứng thực.
Trận chiến tây bắc hoàn toàn không đơn giản như người ta nghĩ. Hoàng đế muốn dựa vào trận chiến này để một lần nữa mở mang bờ cõi Đại Nam, cũng muốn nhân đó lưu tên mình vào sử sách. Còn có nhiều người chăm chăm vào trận chiến này hòng thu lợi, mà những người này thì hoàn toàn chẳng hề lo nghĩ vì Đại Nam. Những người này, hiện đều không phải là hạng người mà Trương Thế Nhân có thể đụng vào nổi.
Còn nhiệm vụ mà Hoàng đế giao cho hắn, đó giống như đưa hắn vào hang cọp.
Nhìn sắc trời âm u, Trương Thế Nhân không khỏi lắc đầu cười khổ. Vốn định đến Thanh Long để lánh nạn, để có thể an ổn sống quãng đời còn lại. Ít ra ba năm trong Kinh Võ Viện, không cần lúc nào cũng phải đề phòng bị ám sát.
Nhưng cuộc đời nào ai có thể dự đoán trước được?
Mỗi ngày đều biến hóa, mỗi khắc đều đổi thay. Nếu có ai có thể làm cuộc sống diễn ra theo đúng theo sự sắp đặt của mình, thì kẻ đó đã sớm thoát ly khỏi phạm trù loài người rồi. Hắn là thần, bất kỳ người nào có thể nắm được vận mệnh của mình trong tay đều là thần. Đương nhiên, Trương Thế Nhân chưa thấy ai làm được điều này.
Đúng là phiền toái!
Hắn thở dài thườn thượt, rồi lại bật cười.
Cứ liều vậy, một tương lai huy hoàng, có ai không nhờ liều mạng mà có?
Hoàng đế ngồi trên giường sưởi, mở mắt nhìn thiếu niên đang chậm rãi bước đi qua khung cửa sổ, hắn giống như đang tự lẩm bẩm:
- Ngay từ đầu Trẫm đã biết việc khó nhất trên thế gian này chính là làm Hoàng đế, cũng biết người mất tự do nhất trên thế gian này chính là Hoàng đế. Nhưng Trẫm đã ngồi trên ngôi vị này rồi, tự mình làm khó chính mình cũng đã nhiều rồi, lẽ nào còn cho phép người khác đến làm khó Trẫm nữa?
- Bệ hạ, có lẽ chỉ là... muốn chia một chén súp.
Tô Phi Tiến khó khăn lắm mới nói chen vào một câu, Hoàng đế không kiềm được bật cười nói:
- Ngươi rất ít nói, nhưng câu nào cũng có thể thấy rõ nguồn gốc vấn đề. Trẫm không sợ có người muốn đến chia phần, điều Trẫm lo là có người nhớ mãi muỗng canh đó. Đương nhiên, Trẫm sai Trương Thế Nhân đi gặp người đó sớm như vậy còn có ý khác... Trương Thế Nhân là một hạt giống tốt, Trẫm hiện đang vun bón cho hắn, đợi đến khi Thừa Càn trưởng thành, chính là lúc Trương Thế Nhân hữu dụng.
- Bệ hạ đang tuổi phong độ...
Tô Phi Tiến còn chưa nói dứt, đã bị Hoàng đế chặn ngang:
- Đang tuổi phong độ, không sai, nhưng ai cũng có lúc chết. Trẫm không kiêng cữ điều này, điều gì cần sớm an bài thì phải lo sắp đặt trước. Trẫm gần bốn mươi tuổi mới kế thừa hoàng vị, cứ cho sống lâu đi nữa thì cũng còn được bao nhiêu năm? Trẫm hy vọng thứ Thừa Càn tiếp nhận được từ Trẫm, chính là thái bình thịnh thế. Việc nên làm, lúc tại vị Trẫm đều đã làm rồi, nó chỉ cần ngồi vững trên hoàng vị là được.
Hoàng đế ho khan mấy tiếng, cổ họng hơi khô rát.
- Bệ hạ, người đã hai ngày một đêm không nghỉ ngơi rồi.
Tô Phi Tiến vội nhắc nhở.
- Ngủ một lát... Trẫm biết rồi.
Hoàng đế nằm xuống giường sưởi, nhắm mắt nói:
- Chuyện giao cho Trương Thế Nhân khó mà cũng không khó. Không khó là vì chỉ cần đã ra tay thì ắt sẽ lộ đuôi chuột, Trương Thế Nhân đủ thông minh, không khó tìm ra điểm khuất tất đó. Khó là ở chỗ... hắn có thể vượt qua được cám dỗ hay không, có những lúc, những hứa hẹn suông cũng vô cùng hấp dẫn. Tô Phi Tiến... ngươi chú ý theo dõi, đừng để Trương Thế Nhân bị người ta ngầm ám hại trong ván cờ này... Nhưng nếu hắn đáng chết, người đích thân động thủ là được.
- Vâng.
Tô Phi Tiến khẽ đáp, động tác dịu dàng đắp chăn cho Hoàng đế.
Hoàng đế gần như nhanh chóng đi vào giấc ngủ, nhưng mày vẫn nhíu chặt. Tô Phi Tiến thở dài cực khẽ, nỗi lo giữa đôi chân mày càng sâu thêm.
Hắn bước cực khẽ ra khỏi Đông Các rồi đóng cửa lại, lúc ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện ra những hạt tuyết đang lặng lẽ rơi. Chẳng mấy chốc, mặt đất phủ một tầng trắng xóa, bao trùm dấu chân rời đi của người thiếu niên. Nhưng Tô Phi Tiến biết, Trương Thế Nhân không ra khỏi Thái Cực cung, mà đi vào một ván cờ sinh tử.
/241
|