- Ngưu Miểu chết rồi.
Trong vòng hai ngày, năm học sinh của Kinh Võ Viện đã chết. Sau khi bọn Trương Thế Nhân rời khỏi phủ của Đại Học Sĩ Ngưu Tuệ Luân chưa tới nửa canh giờ, người trong đại nội thị vệ đã đem thi thể của Ngưu Miểu đi. Đại học sĩ ngồi quằn quại trên mặt đất, nước mắt giàn giụa, lại có vài lần ngất đi. Dù như thế nào ông ta cũng không ngờ được rằng đưa nữ nhân vào Kinh Võ Viện là một con đường không có lối về.
Trên dưới Ngưu phủ đầy u ám.
Không nói đến thân phận của ba học sinh khác, chỉ nói Viên Thành Sư và Ngưu Miểu. Một người là con trai Tổng đốc Viên Sùng Vũ ở Hà Bắc, một người là con gái yêu của Đại học sĩ Văn Uyên các Ngưu Tuệ Luân. Hai người đó chết, đã làm thành Thanh Long dậy sóng.
Mang theo thi thể của Ngưu Miểu đến phủ Đại học sĩ chính là Phó chỉ huy sử đại nội thị vệ Mạnh Vô Địch, người quen của Trương Thế Nhân. Những ngày tháng tại gian mật thất, Mạnh Vô Địch là khách quen của Trương Thế Nhân. Mặc dù Trương Thế Nhân có thể nhìn thấy vẻ không ưa mình từ ánh mắt của đối phương, nhưng trong đó không có ý gì là thù địch cả. Hắn biết vì chuyện của bản thân mình, Mạnh Vô Địch ở đại nội thị vệ đã không còn như trước đây. Đương nhiên việc đáng buồn nhất chính là hắn ta đã bị mất đi một cánh tay.
Mạnh Vô Địch làm việc công như thường lệ. Hắn dẫn Trương Thế Nhân, Mã Lệ Liên và Khâu Dư tới đại nội thị vệ.
Ở đây, Trương Thế Nhân nhìn thấy bốn thi thể khác.
Mắt còn đang đỏ, cáu kỉnh giống như con sói Mực Vạn Vật. Trương Thế Nhân cho rằng Mực Vạn Vật không đủ tư cách là một giáo sư. Nhưng có thể thấy, chuyện lần này thật sự làm ông ta phẫn nộ và đau khổ.
Cho dù thế nào, cái chết của bọn họ hình như đều khó tránh khỏi liên quan tới chuyện ở núi Bán Nguyệt.
Hầu Văn Cực ngồi bên thi thể của Ngưu Miểu, vạch tấm vải trắng phủ trên cơ thể nàng. Một người con gái đẹp hiện ra trước mắt. Mặc dù cơ thể đã nguội lạnh nhưng vẫn rất xinh đẹp. Chỉ có điều vẻ đẹp như thế này lại càng làm cho người khác đau lòng. Một người con gái như vậy, đáng lẽ sẽ có một tương lai tốt đẹp, chắc sẽ được gả vào một phủ công hầu, cuộc đời này không lo.
Trên cơ thể Ngưu Miểu không có vết thương rõ ràng, chỉ có hai dấu tay không quá sâu ở cổ. Nét mặt của nàng còn dừng lại trước khi chết một lúc, cũng không có gì quá khiếp sợ. Nhưng cái đó cũng không nói lên được người giết nàng là người quen biết, mà nói lên người ra tay với nàng có thân thủ rất nhanh. Ở thời điểm đó Ngưu Miểu hoàn toàn không có phản ứng gì, đã bị bóp nát xương cổ. Nàng thậm chí chưa kịp kinh ngạc, thì đã bị cướp đi sinh mạng kiều diễm.
- Tên hung thủ này có lực ngón tay rất mạnh, nội công ẩn mà không phát. Nếu hắn dùng nội công, chắc là trên cơ thể ngay cả một vết thương cũng không nhìn thấy. Làm như vậy, có lẽ chỉ vì làm nhiễu loạn tầm mắt của chúng ta thôi.
Hầu Văn Cực đứng dậy, đi đến thi thể bên cạnh nhìn kĩ một lúc:
- Thủ pháp không giống nhau, là đánh lén một chưởng từ phía sau lưng làm vỡ tâm mạch. Nội công dâng lên mà xuất ra, từ sau lưng nhập vào, trực tiếp nghiền nát trái tim của người này thành thịt vụn.
Trên thi thể thứ ba không có một vết thương nào, cũng không có chút dấu vết nào. Hầu Văn Cực ngồi bên cạnh nhìn một hồi lâu mới không nhịn được, thở dài một tiếng:
- Người ra tay với một đòn chí mạng rất rõ. Thủ pháp bí ẩn thế này dường như chỉ có thể trong vụ án không đầu mối mới có thể tìm thấy. Nếu như là hai người ra tay lúc tập võ, nhất định sẽ không có kiểu chết như vậy. Từ tai trái của người chết, nội công được vận vào, trực tiếp cắn nát não hắn. Vì vậy bên ngoài không nhìn thấy gì cả, nhưng…
Hầu Văn Cực đứng lên nói:
- Hung thủ là kẻ mới giết người. Mặc dù gã ta hiểu rất rõ thủ đoạn giết người, nhưng động tác không nhanh gọn, dễ nhận thấy không phải là một tay lão luyện.
Hắn chỉ vào vết máu nhỏ trong lỗ tai của thi thể thứ ba, nói:
- Hơn nữa người này khống chế lực tấn công không được như ý. Nếu gã đánh tốt thì thi thể nhất định sẽ không xuất huyết. Một người giết người quen tay sẽ có rất nhiều thủ đoạn giết người. Nhưng người này lại là người mới… Hơn nữa về thủ pháp của mình cũng khống chế không tốt. Con người này thật kỳ quái.
- Liệu có phải là lão tăng kia ra tay không?
Mực Vạn Vật đứng ở một bên nói xen vào.
- Không phải.
- Mặc dù Trí Tuệ chật vật chạy trốn, nhưng lão vẫn luôn tự kiềm chế thân phận của mình. Lão sẽ không làm chuyện như vậy. Nếu như lão muốn giết người để khiêu khích thì sẽ không cố ý che dấu thân phận và thủ pháp của mình.
Không phải Trí Tuệ còn có thể là ai?
- Đây là người bị giết đầu tiên.
Hầu Văn Cực đí đến bên cạnh thi thể của Viên Thành Sư, vén tấm vải trắng trên thi thể lên, nói:
- Chính vì là người đầu tiên bị giết, vì vậy trên thi thể có thể tìm thấy rất nhiều manh mối. Những điều mà ta vừa nói, trên cơ bản có thể nhìn thấy trên cơ thể này. Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Viên Thành Sư là người đầu tiên hung thủ giết từ trước tới giờ. Thủ pháp không cẩn thận, hoàn toàn là một tên tay ngang.
- Từ những thi thể này cho thấy, thủ pháp của hung thủ rất cao. Nhưng gã vẫn hoàn toàn không thể vận dụng linh hoạt, nhất là càng thể hiện rõ trên thi thể của Viên Thành Sư. Tu vị của Viên Thành Sư là Ngũ Phẩm. Đương nhiên, đây chỉ là ghi chép trong Kinh Võ Viện. Xem chừng tu vị của Viên Thành Sư cao hơn trong ghi chép. Nhưng dù vậy vẫn kém hung thủ nhiều lắm. Có thể một đòn chí mạng lại lưu lại trên thi thể Viên Thành Sư nhiều vết thương như vậy. Phải biết kẻ lão luyện không hề lưu lại rất nhiều vết thương.
- Lúc ấy Viên Thành Sư đang ở trong lầu Tân Nguyệt, đang trên một kỹ nữ. Theo lẽ thường mà nói, đây là thời điểm mà nam nhân thiếu cảnh giác nhất, cũng dễ bị sát hại nhất. Hơn nữa thực lực của hung thủ vượt xa Viên Thành Sư… Trong tình huống như vậy, rõ ràng còn có đánh nhau. Chưởng đầu tiên của gã ta đã cắt đứt ba chiếc xương sườn của Viên Thành Sư. Đây là căn cứ chính xác cho việc khống chế lực không tốt. Viên Thành Sư bị thương có thể nhảy lên phản kháng, tiện tay kéo một tấm thảm mỏng đắp lên người… Chỉ có thể nói, tên hung thủ này là một tên ngốc cực độ.
- Ta còn nghi ngờ, lúc giết Viên Thành Sư hung thủ có phải là còn sợ hãi hơn cả Viên Thành Sư hay không!
Hầu Văn Cực đi đến bên cạnh cái xác khác:
- Đây là người bị giết thứ hai,. Hung thủ xuống tay đã thuần thục hơn. Chí ít cũng là một đòn chí mạng. Người thứ ba, thứ tư, thứ năm… Chỉ có thể nói hung thủ trở nên càng ngày càng biết giết người. Cho nên hung thủ không phải là những sát thủ đã nổi tiếng trong giang hồ.
- Vì vậy càng khó hơn.
Trương Thế Nhân không kìm nổi, nói:
- Lúc chiều ta đã nói với tiên sinh, chỉ sợ bây giờ hung thủ đi nghênh ngang trước mặt chúng ta cũng không biết hắn là hung thủ.
- Lúc tên Trí Tuệ đó trốn thoát, còn dẫn theo một người trẻ tuổi, là một người Đại Nam!
Mực Vạn Vật đột nhiên lớn tiếng nói.
- Không phải là hắn.
Hầu Văn Cực lắc đầu:
- Người đó không có tu vị, cũng đã thẩm tra ra là sai dịch tại một huyện nhỏ ở Giang Nam. Cho dù là Trí Tuệ thu nạp gã làm đồ đệ, nửa năm… Nửa năm ngắn ngủi khiến gã trở thành cao thủ số một, đó tuyệt nhiên là không thể.
…
…
Lúc Trương Thế Nhân và mấy người Khâu Dư quay trở lại Kinh Võ Viện, trời đã đen như mực. Mực Vạn Vật dường như vẫn muốn nói cái gì đó với Trương Thế Nhân, nhiều lần muốn nói lại thôi. Trương Thế Nhân biết trong lòng Mực Vạn Vật cảm thấy có lỗi. Nhưng hắn quả thật là không có một chút thiện cảm với người này. Lúc đi đường cố ý tạo khoảng cách với lão ta.
Mã Lệ Liên vẫn chưa hồi phục lại, mà vẫn chìm trong đau thương. Sau khi trở về từ núi Bán Nguyệt, từ ghét nhau trở thành bạn tốt của nhau, tình bạn tới thật không dễ dàng gì. Cố gắng hết mức không động vào cái gì làm cho đối phương không hài lòng. Nửa năm gần đây, tình cảm của hai nàng trở nên vô cùng tốt. Lần này Kinh Võ Viện nghỉ học, hai nàng cũng cùng nhau trở về.
Không thể ngờ mới cách xa chưa tới hai ngày, thiên nhân vĩnh biệt.
Trương Thế Nhân vốn không phải là người biết cách an ủi con gái, do vậy chỉ lặng lẽ đi đằng sau Mã Lệ Liên. Khâu Dư nắm tay Mã Lệ Liên, khẽ khuyên nàng vài câu cũng không biết làm thế nào để nàng khá hơn. Mực Vạn Vật đi tuốt ở đằng trước, rõ ràng là có vài lần đi chậm lại, chính là muốn đợi Trương Thế Nhân đi lên cùng. Nhưng Trương Thế Nhân vốn dĩ là không cho lão cơ hội. Mực Vạn Vật đi chậm lại, Trương Thế Nhân cũng đi chậm lại.
Khâu Dư bảo Mực Vạn Vật đưa Mã Lệ Liên về trước. Nàng và Trương Thế Nhân trực tiếp ở lại phòng của Chu viện trưởng. Lúc ở ngoài cửa Trương Thế Nhân không nhịn được nhìn vào trong. Khâu Dư biết hắn đang nghĩ cái gì. Thản nhiên nói một câu:
- Nửa năm vẫn còn chưa sửa xong căn phòng, ngươi tưởng Kinh Võ Viện đều là phế vật?
Không ngờ Trương Thế Nhân lại điềm nhiên ừ một tiếng rồi nói:
- Nếu như học sinh có thể nhìn thấy căn phòng bị tàn phá thậm tệ, nói không chừng là có thể cười ra tiếng.
Chu viện trưởng ngồi trong phòng sắc mặt nghiêm trọng. Thấy Khâu Dư và Trương Thế Nhân bước vào, tiện tay chỉ chiếc ghế cách đó không xa, nói:
- Ngồi xuống nói chuyện đi. Cách bàn của ta xa một chút.
Trương Thế Nhân ngẩn ra, thả lỏng bàn tay đang nắm lại.
- Từ khi Đại Nam lập quốc tới nay, cũng từng có xảy ra chuyện học trò của Kinh Võ Viện bị giết. Đây là lần đầu tiên… Năm người bị chết đều là những người lần trước từng nhìn thấy người của Phật tông trên núi Bán Nguyệt. Chuyện này ta đã biết.
Chu viện trưởng nhìn chén trà bốc hơi, có chút thất thần.
- Viện trưởng đang hối hận?
Trương Thế Nhân hỏi.
Chu viện trưởng liếc nhìn Trương Thế Nhân một cái:
- Hối hận cái gì?
- Hối hận chính mình lúc trước không ra tay giết hai người Phật tông đó.
Trương Thế Nhân nhún vai nói:
- Nếu quả thật hung thủ là người của Phật tông, vậy thì không còn nghi ngờ… Viện trưởng, còn có Tiêu chân nhân của Đạo tông núp ở Thanh Long quán mới là đầu sỏ. Nếu không phải là các vị dung túng, con lừa già Trí Tuệ kia của Phật tông chẳng lẽ có thể chạy thoát?
- Sát nhân không phải là hắn. Có lẽ cũng không phải là người Đại Nam bị hắn dẫn đi.
Chu viện trưởng dường như không hề tức giận mà là rất nghiêm túc trả lời Trương Thế Nhân.
Trương Thế Nhân cười lạnh:
- Viện trưởng khẳng định?
Chu viện trưởng gật gật đầu:
- Tuy ta không nhìn thấy thi thể, Nhưng kết quả khám nghiệm thi thể của đại nội thị vệ đã nằm trong tay ta. Ta tin tưởng ánh mắt của Hầu Văn Cực. Phán đoán của hắn ta sẽ không sai.
- Mắt thấy chưa chắc là thật. Huống chi đấy chỉ là phán đoán.
Trương Thế Nhân đứng dậy, nhìn Khâu Dư nói:
- Tiên sinh, học sinh xin về trước. Học sinh thật sự không chịu được mùi vị mới tinh của chiếc bàn trong căn phòng này. Lúc học sinh còn chưa kích động tới mức đập phá nó, tốt nhất học sinh rời đi thì tốt hơn.
- Đập phá chiếc bàn này nếu như có thể làm ngươi bình tĩnh hơn, sao không thử.
Chu viện trưởng thản nhiên nói.
Trương Thế Nhân hừ lạnh, bĩu môi nói:
- Dùng một cái bàn đã muốn học sinh không còn so đo? Cho dù ngài là viện trưởng Kinh Võ Viện, ngài suy nghĩ cũng quá đơn giản rồi.
Hắn phủi tay đi ra cửa, vô cùng tự nhiên.
Khâu Dư bất đắc dĩ cười cười, nói:
- Hắn… vẫn chưa nguôi giận.
Chu viện trưởng cười cười nói:
- Ta quả nhiên là già rồi.
Khâu Dư hơi khó hiểu:
- Sao tiên sinh lại nói như vậy?
Chu viện trưởng nhìn Trương Thế Nhân rời đi, có phần bùi ngùi nói:
- Nếu ta trẻ lại hai mươi tuổi, cho dù là mười tuổi, làm sao ta có được tính tình tốt như bây giờ? Một đám học sinh đắc chí làm càn trước mặt ta. Mười phần thì có tám, chín phần bị ta đánh cho sống dở chết dở. Nhưng hiện tại không ngờ ta ngay cả dục vọng động thủ cũng không có. Chẳng phải là già rồi sao?
Khâu Dư ngẩn ra, trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Đúng vậy. Hình như ta cũng bị đánh không ít, đúng không?
…
…
Sáng hôm sau, các học sinh của Kinh Võ Viện lần lượt trở về. Sau khi kiểm kê sĩ số, không thấy danh sách tử vong gia tăng số lượng, các giáo sư an tâm hơn một chút. Tất cả các học sinh này đều là trụ cột sau này của Đại Nam. Cho dù không phải, nhưng cái chết của mỗi người bọn họ đều làm cho người ta thương cảm. Sinh mạng chỉ có một lần, đoá hoa chưa kịp nở rộ đã tàn lụi, càng làm cho người ta xót xa.
Ngay lúc Trương Thế Nhân chuẩn bị quay lại lớp học, bỗng nhiên có người ở đằng xa gọi hắn lại.
Trương Thế Nhân quay đầu, nhìn thấy một chiếc xe ngựa của người có thân phận Hoàng tộc đứng cách đó không xa. Một người đàn ông đi tới cạnh hắn với gương mặt mỉm cười, đằng sau có hai tiểu mĩ nhân như hoa như ngọc đi theo. Người này nho nhã, đặc biệt là lúc cười, rất có sức hút. Trời đang lạnh nhưng hắn vẫn cầm một cây quạt.
Trên người mặc một chiếc trường bào bằng gấm màu xanh da trời, chân bước rất vững chãi. Nếu người tỉ mỉ xem hắn bước cũng sẽ rất kinh ngạc vì những bước đi của hắn. Mỗi bước của hắn như dùng thước đo, hoàn toàn như nhau.
- Tiểu Trương đại nhân.
Người đó có chút hành lễ:
- Ta là quản gia của phủ Di Thân Vương. Tên Tần Lục Thất.
Thấy vẻ mặt khác thường của Trương Thế Nhân, hắn ôn hoà nói:
- Có phải cảm thấy cái tên này rất kì lạ? Vương gia từng nói, con người ai cũng có tính lười biếng, nếu có thể chịu khó sáu, bảy phần, đó là người nổi bật nhất rồi. Ta họ Tần, vì vậy liền lấy hai chữ Lục Thất.
Hắn vẫy vẫy tay, mỹ nữ phía sau đưa cho Trương Thế Nhân một cái bao, nói:
- Đây là lễ vật Vương gia nhà ta sai ta đặc biệt chuyển tới Tiểu Trương đại nhân. Mấy ngày này trong thành Thanh Long không yên ổn, Tiểu Trương đại nhân trở lại Kinh Võ Viện kì thật cũng không có gì phải lo lắng, nhưng Vương gia nói, cẩn thận mới có thể vững vàng điều khiển thuyền. Bộ Nhuyễn Giáp này làm từ tơ vàng đen của Tây Vực, đao thương bất nhập, thuỷ hoả bất xâm, vốn dĩ là của Vương gia, nghĩ tới chuyện xảy ra trong hai ngày nay, Vương Gia cố ý bảo ta khẩn trương đưa cho Tiểu Trương đại nhân.
Trương Thế Nhân không nhịn được thở dài một tiếng. Trong lòng tự nhủ, đúng là trốn không thoát.
Trong vòng hai ngày, năm học sinh của Kinh Võ Viện đã chết. Sau khi bọn Trương Thế Nhân rời khỏi phủ của Đại Học Sĩ Ngưu Tuệ Luân chưa tới nửa canh giờ, người trong đại nội thị vệ đã đem thi thể của Ngưu Miểu đi. Đại học sĩ ngồi quằn quại trên mặt đất, nước mắt giàn giụa, lại có vài lần ngất đi. Dù như thế nào ông ta cũng không ngờ được rằng đưa nữ nhân vào Kinh Võ Viện là một con đường không có lối về.
Trên dưới Ngưu phủ đầy u ám.
Không nói đến thân phận của ba học sinh khác, chỉ nói Viên Thành Sư và Ngưu Miểu. Một người là con trai Tổng đốc Viên Sùng Vũ ở Hà Bắc, một người là con gái yêu của Đại học sĩ Văn Uyên các Ngưu Tuệ Luân. Hai người đó chết, đã làm thành Thanh Long dậy sóng.
Mang theo thi thể của Ngưu Miểu đến phủ Đại học sĩ chính là Phó chỉ huy sử đại nội thị vệ Mạnh Vô Địch, người quen của Trương Thế Nhân. Những ngày tháng tại gian mật thất, Mạnh Vô Địch là khách quen của Trương Thế Nhân. Mặc dù Trương Thế Nhân có thể nhìn thấy vẻ không ưa mình từ ánh mắt của đối phương, nhưng trong đó không có ý gì là thù địch cả. Hắn biết vì chuyện của bản thân mình, Mạnh Vô Địch ở đại nội thị vệ đã không còn như trước đây. Đương nhiên việc đáng buồn nhất chính là hắn ta đã bị mất đi một cánh tay.
Mạnh Vô Địch làm việc công như thường lệ. Hắn dẫn Trương Thế Nhân, Mã Lệ Liên và Khâu Dư tới đại nội thị vệ.
Ở đây, Trương Thế Nhân nhìn thấy bốn thi thể khác.
Mắt còn đang đỏ, cáu kỉnh giống như con sói Mực Vạn Vật. Trương Thế Nhân cho rằng Mực Vạn Vật không đủ tư cách là một giáo sư. Nhưng có thể thấy, chuyện lần này thật sự làm ông ta phẫn nộ và đau khổ.
Cho dù thế nào, cái chết của bọn họ hình như đều khó tránh khỏi liên quan tới chuyện ở núi Bán Nguyệt.
Hầu Văn Cực ngồi bên thi thể của Ngưu Miểu, vạch tấm vải trắng phủ trên cơ thể nàng. Một người con gái đẹp hiện ra trước mắt. Mặc dù cơ thể đã nguội lạnh nhưng vẫn rất xinh đẹp. Chỉ có điều vẻ đẹp như thế này lại càng làm cho người khác đau lòng. Một người con gái như vậy, đáng lẽ sẽ có một tương lai tốt đẹp, chắc sẽ được gả vào một phủ công hầu, cuộc đời này không lo.
Trên cơ thể Ngưu Miểu không có vết thương rõ ràng, chỉ có hai dấu tay không quá sâu ở cổ. Nét mặt của nàng còn dừng lại trước khi chết một lúc, cũng không có gì quá khiếp sợ. Nhưng cái đó cũng không nói lên được người giết nàng là người quen biết, mà nói lên người ra tay với nàng có thân thủ rất nhanh. Ở thời điểm đó Ngưu Miểu hoàn toàn không có phản ứng gì, đã bị bóp nát xương cổ. Nàng thậm chí chưa kịp kinh ngạc, thì đã bị cướp đi sinh mạng kiều diễm.
- Tên hung thủ này có lực ngón tay rất mạnh, nội công ẩn mà không phát. Nếu hắn dùng nội công, chắc là trên cơ thể ngay cả một vết thương cũng không nhìn thấy. Làm như vậy, có lẽ chỉ vì làm nhiễu loạn tầm mắt của chúng ta thôi.
Hầu Văn Cực đứng dậy, đi đến thi thể bên cạnh nhìn kĩ một lúc:
- Thủ pháp không giống nhau, là đánh lén một chưởng từ phía sau lưng làm vỡ tâm mạch. Nội công dâng lên mà xuất ra, từ sau lưng nhập vào, trực tiếp nghiền nát trái tim của người này thành thịt vụn.
Trên thi thể thứ ba không có một vết thương nào, cũng không có chút dấu vết nào. Hầu Văn Cực ngồi bên cạnh nhìn một hồi lâu mới không nhịn được, thở dài một tiếng:
- Người ra tay với một đòn chí mạng rất rõ. Thủ pháp bí ẩn thế này dường như chỉ có thể trong vụ án không đầu mối mới có thể tìm thấy. Nếu như là hai người ra tay lúc tập võ, nhất định sẽ không có kiểu chết như vậy. Từ tai trái của người chết, nội công được vận vào, trực tiếp cắn nát não hắn. Vì vậy bên ngoài không nhìn thấy gì cả, nhưng…
Hầu Văn Cực đứng lên nói:
- Hung thủ là kẻ mới giết người. Mặc dù gã ta hiểu rất rõ thủ đoạn giết người, nhưng động tác không nhanh gọn, dễ nhận thấy không phải là một tay lão luyện.
Hắn chỉ vào vết máu nhỏ trong lỗ tai của thi thể thứ ba, nói:
- Hơn nữa người này khống chế lực tấn công không được như ý. Nếu gã đánh tốt thì thi thể nhất định sẽ không xuất huyết. Một người giết người quen tay sẽ có rất nhiều thủ đoạn giết người. Nhưng người này lại là người mới… Hơn nữa về thủ pháp của mình cũng khống chế không tốt. Con người này thật kỳ quái.
- Liệu có phải là lão tăng kia ra tay không?
Mực Vạn Vật đứng ở một bên nói xen vào.
- Không phải.
- Mặc dù Trí Tuệ chật vật chạy trốn, nhưng lão vẫn luôn tự kiềm chế thân phận của mình. Lão sẽ không làm chuyện như vậy. Nếu như lão muốn giết người để khiêu khích thì sẽ không cố ý che dấu thân phận và thủ pháp của mình.
Không phải Trí Tuệ còn có thể là ai?
- Đây là người bị giết đầu tiên.
Hầu Văn Cực đí đến bên cạnh thi thể của Viên Thành Sư, vén tấm vải trắng trên thi thể lên, nói:
- Chính vì là người đầu tiên bị giết, vì vậy trên thi thể có thể tìm thấy rất nhiều manh mối. Những điều mà ta vừa nói, trên cơ bản có thể nhìn thấy trên cơ thể này. Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Viên Thành Sư là người đầu tiên hung thủ giết từ trước tới giờ. Thủ pháp không cẩn thận, hoàn toàn là một tên tay ngang.
- Từ những thi thể này cho thấy, thủ pháp của hung thủ rất cao. Nhưng gã vẫn hoàn toàn không thể vận dụng linh hoạt, nhất là càng thể hiện rõ trên thi thể của Viên Thành Sư. Tu vị của Viên Thành Sư là Ngũ Phẩm. Đương nhiên, đây chỉ là ghi chép trong Kinh Võ Viện. Xem chừng tu vị của Viên Thành Sư cao hơn trong ghi chép. Nhưng dù vậy vẫn kém hung thủ nhiều lắm. Có thể một đòn chí mạng lại lưu lại trên thi thể Viên Thành Sư nhiều vết thương như vậy. Phải biết kẻ lão luyện không hề lưu lại rất nhiều vết thương.
- Lúc ấy Viên Thành Sư đang ở trong lầu Tân Nguyệt, đang trên một kỹ nữ. Theo lẽ thường mà nói, đây là thời điểm mà nam nhân thiếu cảnh giác nhất, cũng dễ bị sát hại nhất. Hơn nữa thực lực của hung thủ vượt xa Viên Thành Sư… Trong tình huống như vậy, rõ ràng còn có đánh nhau. Chưởng đầu tiên của gã ta đã cắt đứt ba chiếc xương sườn của Viên Thành Sư. Đây là căn cứ chính xác cho việc khống chế lực không tốt. Viên Thành Sư bị thương có thể nhảy lên phản kháng, tiện tay kéo một tấm thảm mỏng đắp lên người… Chỉ có thể nói, tên hung thủ này là một tên ngốc cực độ.
- Ta còn nghi ngờ, lúc giết Viên Thành Sư hung thủ có phải là còn sợ hãi hơn cả Viên Thành Sư hay không!
Hầu Văn Cực đi đến bên cạnh cái xác khác:
- Đây là người bị giết thứ hai,. Hung thủ xuống tay đã thuần thục hơn. Chí ít cũng là một đòn chí mạng. Người thứ ba, thứ tư, thứ năm… Chỉ có thể nói hung thủ trở nên càng ngày càng biết giết người. Cho nên hung thủ không phải là những sát thủ đã nổi tiếng trong giang hồ.
- Vì vậy càng khó hơn.
Trương Thế Nhân không kìm nổi, nói:
- Lúc chiều ta đã nói với tiên sinh, chỉ sợ bây giờ hung thủ đi nghênh ngang trước mặt chúng ta cũng không biết hắn là hung thủ.
- Lúc tên Trí Tuệ đó trốn thoát, còn dẫn theo một người trẻ tuổi, là một người Đại Nam!
Mực Vạn Vật đột nhiên lớn tiếng nói.
- Không phải là hắn.
Hầu Văn Cực lắc đầu:
- Người đó không có tu vị, cũng đã thẩm tra ra là sai dịch tại một huyện nhỏ ở Giang Nam. Cho dù là Trí Tuệ thu nạp gã làm đồ đệ, nửa năm… Nửa năm ngắn ngủi khiến gã trở thành cao thủ số một, đó tuyệt nhiên là không thể.
…
…
Lúc Trương Thế Nhân và mấy người Khâu Dư quay trở lại Kinh Võ Viện, trời đã đen như mực. Mực Vạn Vật dường như vẫn muốn nói cái gì đó với Trương Thế Nhân, nhiều lần muốn nói lại thôi. Trương Thế Nhân biết trong lòng Mực Vạn Vật cảm thấy có lỗi. Nhưng hắn quả thật là không có một chút thiện cảm với người này. Lúc đi đường cố ý tạo khoảng cách với lão ta.
Mã Lệ Liên vẫn chưa hồi phục lại, mà vẫn chìm trong đau thương. Sau khi trở về từ núi Bán Nguyệt, từ ghét nhau trở thành bạn tốt của nhau, tình bạn tới thật không dễ dàng gì. Cố gắng hết mức không động vào cái gì làm cho đối phương không hài lòng. Nửa năm gần đây, tình cảm của hai nàng trở nên vô cùng tốt. Lần này Kinh Võ Viện nghỉ học, hai nàng cũng cùng nhau trở về.
Không thể ngờ mới cách xa chưa tới hai ngày, thiên nhân vĩnh biệt.
Trương Thế Nhân vốn không phải là người biết cách an ủi con gái, do vậy chỉ lặng lẽ đi đằng sau Mã Lệ Liên. Khâu Dư nắm tay Mã Lệ Liên, khẽ khuyên nàng vài câu cũng không biết làm thế nào để nàng khá hơn. Mực Vạn Vật đi tuốt ở đằng trước, rõ ràng là có vài lần đi chậm lại, chính là muốn đợi Trương Thế Nhân đi lên cùng. Nhưng Trương Thế Nhân vốn dĩ là không cho lão cơ hội. Mực Vạn Vật đi chậm lại, Trương Thế Nhân cũng đi chậm lại.
Khâu Dư bảo Mực Vạn Vật đưa Mã Lệ Liên về trước. Nàng và Trương Thế Nhân trực tiếp ở lại phòng của Chu viện trưởng. Lúc ở ngoài cửa Trương Thế Nhân không nhịn được nhìn vào trong. Khâu Dư biết hắn đang nghĩ cái gì. Thản nhiên nói một câu:
- Nửa năm vẫn còn chưa sửa xong căn phòng, ngươi tưởng Kinh Võ Viện đều là phế vật?
Không ngờ Trương Thế Nhân lại điềm nhiên ừ một tiếng rồi nói:
- Nếu như học sinh có thể nhìn thấy căn phòng bị tàn phá thậm tệ, nói không chừng là có thể cười ra tiếng.
Chu viện trưởng ngồi trong phòng sắc mặt nghiêm trọng. Thấy Khâu Dư và Trương Thế Nhân bước vào, tiện tay chỉ chiếc ghế cách đó không xa, nói:
- Ngồi xuống nói chuyện đi. Cách bàn của ta xa một chút.
Trương Thế Nhân ngẩn ra, thả lỏng bàn tay đang nắm lại.
- Từ khi Đại Nam lập quốc tới nay, cũng từng có xảy ra chuyện học trò của Kinh Võ Viện bị giết. Đây là lần đầu tiên… Năm người bị chết đều là những người lần trước từng nhìn thấy người của Phật tông trên núi Bán Nguyệt. Chuyện này ta đã biết.
Chu viện trưởng nhìn chén trà bốc hơi, có chút thất thần.
- Viện trưởng đang hối hận?
Trương Thế Nhân hỏi.
Chu viện trưởng liếc nhìn Trương Thế Nhân một cái:
- Hối hận cái gì?
- Hối hận chính mình lúc trước không ra tay giết hai người Phật tông đó.
Trương Thế Nhân nhún vai nói:
- Nếu quả thật hung thủ là người của Phật tông, vậy thì không còn nghi ngờ… Viện trưởng, còn có Tiêu chân nhân của Đạo tông núp ở Thanh Long quán mới là đầu sỏ. Nếu không phải là các vị dung túng, con lừa già Trí Tuệ kia của Phật tông chẳng lẽ có thể chạy thoát?
- Sát nhân không phải là hắn. Có lẽ cũng không phải là người Đại Nam bị hắn dẫn đi.
Chu viện trưởng dường như không hề tức giận mà là rất nghiêm túc trả lời Trương Thế Nhân.
Trương Thế Nhân cười lạnh:
- Viện trưởng khẳng định?
Chu viện trưởng gật gật đầu:
- Tuy ta không nhìn thấy thi thể, Nhưng kết quả khám nghiệm thi thể của đại nội thị vệ đã nằm trong tay ta. Ta tin tưởng ánh mắt của Hầu Văn Cực. Phán đoán của hắn ta sẽ không sai.
- Mắt thấy chưa chắc là thật. Huống chi đấy chỉ là phán đoán.
Trương Thế Nhân đứng dậy, nhìn Khâu Dư nói:
- Tiên sinh, học sinh xin về trước. Học sinh thật sự không chịu được mùi vị mới tinh của chiếc bàn trong căn phòng này. Lúc học sinh còn chưa kích động tới mức đập phá nó, tốt nhất học sinh rời đi thì tốt hơn.
- Đập phá chiếc bàn này nếu như có thể làm ngươi bình tĩnh hơn, sao không thử.
Chu viện trưởng thản nhiên nói.
Trương Thế Nhân hừ lạnh, bĩu môi nói:
- Dùng một cái bàn đã muốn học sinh không còn so đo? Cho dù ngài là viện trưởng Kinh Võ Viện, ngài suy nghĩ cũng quá đơn giản rồi.
Hắn phủi tay đi ra cửa, vô cùng tự nhiên.
Khâu Dư bất đắc dĩ cười cười, nói:
- Hắn… vẫn chưa nguôi giận.
Chu viện trưởng cười cười nói:
- Ta quả nhiên là già rồi.
Khâu Dư hơi khó hiểu:
- Sao tiên sinh lại nói như vậy?
Chu viện trưởng nhìn Trương Thế Nhân rời đi, có phần bùi ngùi nói:
- Nếu ta trẻ lại hai mươi tuổi, cho dù là mười tuổi, làm sao ta có được tính tình tốt như bây giờ? Một đám học sinh đắc chí làm càn trước mặt ta. Mười phần thì có tám, chín phần bị ta đánh cho sống dở chết dở. Nhưng hiện tại không ngờ ta ngay cả dục vọng động thủ cũng không có. Chẳng phải là già rồi sao?
Khâu Dư ngẩn ra, trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Đúng vậy. Hình như ta cũng bị đánh không ít, đúng không?
…
…
Sáng hôm sau, các học sinh của Kinh Võ Viện lần lượt trở về. Sau khi kiểm kê sĩ số, không thấy danh sách tử vong gia tăng số lượng, các giáo sư an tâm hơn một chút. Tất cả các học sinh này đều là trụ cột sau này của Đại Nam. Cho dù không phải, nhưng cái chết của mỗi người bọn họ đều làm cho người ta thương cảm. Sinh mạng chỉ có một lần, đoá hoa chưa kịp nở rộ đã tàn lụi, càng làm cho người ta xót xa.
Ngay lúc Trương Thế Nhân chuẩn bị quay lại lớp học, bỗng nhiên có người ở đằng xa gọi hắn lại.
Trương Thế Nhân quay đầu, nhìn thấy một chiếc xe ngựa của người có thân phận Hoàng tộc đứng cách đó không xa. Một người đàn ông đi tới cạnh hắn với gương mặt mỉm cười, đằng sau có hai tiểu mĩ nhân như hoa như ngọc đi theo. Người này nho nhã, đặc biệt là lúc cười, rất có sức hút. Trời đang lạnh nhưng hắn vẫn cầm một cây quạt.
Trên người mặc một chiếc trường bào bằng gấm màu xanh da trời, chân bước rất vững chãi. Nếu người tỉ mỉ xem hắn bước cũng sẽ rất kinh ngạc vì những bước đi của hắn. Mỗi bước của hắn như dùng thước đo, hoàn toàn như nhau.
- Tiểu Trương đại nhân.
Người đó có chút hành lễ:
- Ta là quản gia của phủ Di Thân Vương. Tên Tần Lục Thất.
Thấy vẻ mặt khác thường của Trương Thế Nhân, hắn ôn hoà nói:
- Có phải cảm thấy cái tên này rất kì lạ? Vương gia từng nói, con người ai cũng có tính lười biếng, nếu có thể chịu khó sáu, bảy phần, đó là người nổi bật nhất rồi. Ta họ Tần, vì vậy liền lấy hai chữ Lục Thất.
Hắn vẫy vẫy tay, mỹ nữ phía sau đưa cho Trương Thế Nhân một cái bao, nói:
- Đây là lễ vật Vương gia nhà ta sai ta đặc biệt chuyển tới Tiểu Trương đại nhân. Mấy ngày này trong thành Thanh Long không yên ổn, Tiểu Trương đại nhân trở lại Kinh Võ Viện kì thật cũng không có gì phải lo lắng, nhưng Vương gia nói, cẩn thận mới có thể vững vàng điều khiển thuyền. Bộ Nhuyễn Giáp này làm từ tơ vàng đen của Tây Vực, đao thương bất nhập, thuỷ hoả bất xâm, vốn dĩ là của Vương gia, nghĩ tới chuyện xảy ra trong hai ngày nay, Vương Gia cố ý bảo ta khẩn trương đưa cho Tiểu Trương đại nhân.
Trương Thế Nhân không nhịn được thở dài một tiếng. Trong lòng tự nhủ, đúng là trốn không thoát.
/241
|