Thời điểm cách Tết âm lịch còn hai ngày, trong cung cũng bố trí đã gần xong. Cung Thái Cực rộng lớn đã giăng đèn kết hoa, màu đỏ may mắn làm cho nhiều nơi vốn trang nghiêm trở nên đẹp khác lạ. Người trong cung cũng đổi quần áo mới đi tới đi lui, lúc đúng thời điểm không sợ người khác làm phiền, gặp nhau nói với nhau những lời may mắn.
Mà ở trong doanh trại quân Đại Nam ở tây bắc, lại thiếu kiểu ăn mừng này.
Đại quân đã xuất quan mấy tháng, tuy rằng phá được thành Phượng Hoàng và đã đẩy nhanh tới năm trăm dặm. Nhưng cũng không phải chuyện gì đáng để ăn mừng. Theo kế hoạch ban đầu, lúc này phải chiếm được lãnh địa của toàn bộ gia tộc họ Thế mới đúng. Dù sao trong tay Thế Lang không có quá năm vạn quân. Cho dù gia tăng thêm những người dân chăn nuôi kia, nhưng so với bảy mươi vạn quân Đại Nam được trang bị vũ trang đến tận răng, thực lực vẫn còn chênh lệch không nhỏ.
Kỳ thật dự tính ban đầu của cuộc chiến lần này chính là bắt được lãnh địa gia tộc họ Thế ở Thiên Thuận là được.
Hơn hai nghìn dặm đồng cỏ, còn mấy nghìn vạn gia súc, hơn mười vạn dân chăn nuôi. Nếu đều bắt lại, chiến tích đã đủ huy hoàng.
Kế hoạch chỉ định của Binh bộ không có vấn đề. Nhưng chiến cuộc cứ bế tắc.
Sau trận đánh thứ nhất, hai ngàn tinh kỵ dưới trướng Thế Anh hầu như bị tiêu diệt hết. Hắn dẫn theo mấy trăm kỵ binh còn sót lại lui về thành Phượng Hoàng. Nhưng, chỉ dựa vào mấy trăm binh lực này có thể thủ được sao? Hơn nữa quân đội Đại Nam sở trường là phá thành. Mặc dù trận gần nhất cũng đã xảy ra từ hai mươi mấy năm trước rồi, nhưng binh lính Đại Nam không hề xa lạ với việc phá thành.
Một toà thành nhỏ dường như không cần tốn nhiều sức cũng đánh bại. Thế Anh dẫn theo chưa tới ba mươi người chạy trốn. Trước khi đi còn hạ độc tất cả gia súc trong thành. Không chỉ là trong thành Phượng Hoàng, lúc chiến tranh vừa bắt đầu các bộ tộc xung quanh còn tự bỏ chạy, những gia súc không mang theo nổi đều bị độc sát toàn bộ.
Những thi thể gia súc đó, ngay cả làm lương thực, quân Đại Nam cũng không dùng được.
Những nơi đại quân đi qua, nhìn những thi thể gia súc chết trên mặt đất đều đã đông cứng, trên mặt các binh sĩ đều tỏ vẻ đau lòng. Nhiều dê bò như vậy, thậm chí còn có chiến mã, cứ như vậy bị độc mà chết. Đám người Thiên Thuận cũng thật ngoan độc, không thể thu hoạch chính là tổn thất rất lớn.
Theo kế hoạch, bất ngờ đánh thành Phượng Hoàng sau đó đại quân sẽ đem số gia súc giành được chở về phía đông núi Sơn Khê. Nhưng bây giờ, tuy rằng chân đã giẫm lên đồng cỏ năm trăm dặm của Thiên Thuận, nhưng cảm thấy lại là không thu hoạch được gì.
Tâm trạng của đại tổng quản chinh tây Húc Quận Vương Dương Khai vẫn không tốt.
Vốn định đem số gia súc thu được ra mừng ba quân lúc đón mừng năm mới. Nhưng giờ những thứ giành được từ tay người Thiên Thuận không đủ để một binh mã ăn no! Không có gia súc, chiếm được đồng cỏ năm trăm dặm này có ích gì?
- Vương gia…
Thượng thư Binh bộ Mưu Lương Bật do dự một chút, không kìm nổi, khuyên nhủ:
- Mặc dù không lấy được bò ngựa của Thiên Thuận như mong muốn, nhưng chiến sự cũng không thể coi là không thuận lợi. Dù sao đại quân cũng thâm nhập được vào năm trăm dặm, vả lại hậu cần tiếp tế của chúng ta rất dư dật. Mặc dù không có đủ dê bò khao cho đội quân, nhưng không thiếu rượu thịt.
Dương Khai “ừ” một tiếng rồi thở dài:
- Là ta cảm thấy thẹn với sự tín nhiệm của bệ hạ.
Trong phòng chỉ có hai người, hắn và Mưu Lương Bật, cho nên nhiều lời hắn nói ra không cần kiêng kị:
- Tuy rằng lương thảo sung túc, nhưng theo kế hoạch, sau khi chiếm được thành Phượng Hoàng xong, thì đại quân cần phân phối lương thảo từ quan nội. Điều mà bệ hạ ngóng trông chính là chúng ta đưa tin chiến thắng đến thành Thanh Long, không phải là cục diện như bây giờ!
Mưu Lương Bật thở dài:
- Lòng quân không đoàn kết, muốn giành thắng lớn nói dễ hơn làm? Người nhìn nét mặt của các Đại tướng quân xem, lại nhìn bộ dạng của mấy vị Tổng đốc đại nhân… Bọn họ làm gì có một chút chí tiến thủ nào. Rõ ràng là muốn Vương gia và thần mang tội, muốn nhìn chúng ta chật vật trốn về thành Thanh Long!
- Không thể nói những lời như vậy.
Dương Khai lắc đầu nói:
- Chư quân tiến công cũng không hề buông thả.
- Tiến quân là không có buông thả. Nhưng rõ ràng có thể dễ dàng thủ thắng nhưng lại đánh như thế. Thật uổng công bệ hạ tin tưởng bọn họ.
- Vẫn là ta phối hợp không tốt.
Dương Khai có chút thương cảm nói:
- Bệ hạ đem việc này giao cho ta làm, làm không tốt chính là do ta vô dụng.
- Vương gia sao lại có thể đổ hết tội lên người mình!
Mưu Lương Bật nói:
- Hạ quan đã viết xong tấu chương, thỉnh bệ hạ ban Thượng Phương bảo kiếm cho Vương gia. Không có cái này làm sao có thể trấn được bọn họ. Bọn họ đối với Vương gia không có một chút kính nể!
Dương Khai khoát tay nói:
- Từ khi Đại Nam lập quốc đến giờ, cũng chưa từng có Thống soái nào cầm được Thượng Phương bảo kiếm trong tay bệ hạ lĩnh binh. Nếu là dựa vào uy nghiêm của bệ hạ mới có thể cầm binh thì đó chính là sự sỉ nhục và vô dụng của người làm soái. Đợi đến lúc bày tiệc vào ngày mai, ta sẽ thảo luận một chút với các chư vị Đại tướng quân. Trận chiến này không thể kéo dài mãi được. Bảy mươi vạn đại quân, trên trăm vạn dân phu, làm mỗi ngày tiêu hao biết bao nhiêu? Mặc dù Đại Nam ta giàu có, nhưng tự dưng lãng phí như vậy, lâu rồi cũng chịu không nổi.
Đúng lúc này, bỗng nhiên thân binh bên ngoài nói lớn:
- Đại tướng quân Hữu Kiêu Vệ Nguyễn Viễn Sơn, Đại tướng quân Tả Kiêu Vệ Kim Thế Hùng, Đại tướng quân Tả Lĩnh Quân Vệ Bùi Hoan, Đại tướng quân Hữu Lĩnh Quân Vệ Vu Chính Đông cầu kiến.
- Mau mời vào!
Dương Khai vội vàng đứng dậy. Mưu Lương Bật cười khổ một tiếng cũng đứng dậy đi theo.
Bốn vị Đại tướng quân nối tiếp nhau mà vào, sau đó hành lễ với Dương Khai. Dương Khai vội vàng tiến đến đỡ một chút, khẽ cười nói:
- Mới vừa thăng trướng trở về, sao vậy? Chẳng lẽ việc quân có gì khẩn cấp?
Trong bốn Đại tướng quân, người lớn tuổi nhất chính là Đại tướng quân Tả Kiêu Vệ Kim Thế Hùng. Quân đội đóng quân nhiều nhất ở tây bắc, mười sáu vệ chiến binh có bốn vệ bố trí ở vùng này, như thế đủ thấy triều đình e dè Thiên Thuận như thế nào, là từ xưa tới nay chưa hề buông lỏng. Lần tây chinh này, bốn vệ binh mã tây bắc chính là chủ lực.
Kim Thế Hùng cười nói:
- Việc quân không có gì khẩn cấp, chỉ là tìm đến Vương gia uống nước, thuận tiện bàn về chuyện đón đêm giao thừa ngày mai thế nào.
Chuyện này lúc trước khi thăng trướng đã nói qua, cho nên Dương Khai biết bốn người bọn họ đến nhất định là không phải là vì chuyện đón giao thừa.
Hắn bảo người dâng trà, sau đó ngồi xuống ghế chủ soái nói:
- Chỗ ta đây không có trà gì ngon. Ngô Nhất Đạo đã trở về thành Thanh Long. Chỗ trà ngon hắn mang bên người ta đã uống hết từ lâu. Nếu các vị vì cái này mà chạy tới, vậy cũng phải thất vọng rồi.
Đám người Kim Thế Hùng cười to. Nguyễn Viễn Sơn cười lớn nói:
- Vương gia sao lại keo kiệt như vậy. Tỵ chức mới không tin gài thật sự không lưu lại một chút hàng nào.
Dương Khai nói:
- Ta còn muốn đem về Thanh Long khoe khoang với người khác, còn giữ lại một chút, quyết không lấy ra đâu.
Đại tướng quân Vu Chính Đông cười cười nói:
- Kỳ thật cũng không phải chỉ đến lấy trà uống, còn là muốn hỏi Vương gia khi nào xuất quân? Lúc thăng trướng, có mấy lời không tiện nói thẳng trước mặt người dưới. Tỵ chức lo lắng rằng một khi cứ lui lại, đợi viện binh của Thiên An Hảo tới thì sẽ càng khó đánh. Tuy Thế Lang chỉ có khoảng bảy vạn binh mã, nhưng xem chừng kỵ binh của Kim trướng Thiên An Hảo nhiều nhất cũng trong vòng nửa tháng là có thể chạy tới.
Dương Khai không nhịn được sững sờ. Trong lòng tự nhủ mấy người này hôm nay sao lại ăn nói vòng vo vậy?
…
…
Tiến quân mấy tháng còn chưa có một trận đánh ác liệt thật sự. Thiên Thuận hiện giờ quá lớn, từ Kim trướng Thiên Thuận đến nơi này chừng hai vạn dặm. Đợi viện binh của Kim trướng tập kết lại, không có mấy tháng căn bản là đến không nổi. Hơn nữa các Kỳ chủ các Kỳ không có mệnh lệnh của Đại Hãn Thiên An Hảo lại không thể tuỳ tiện dẫn binh rời khỏi đất phong của mình. Đây chính là cho quân Đại Nam thời cơ lợi dụng.
Mà trên thực tế, sở dĩ đến bây giờ Thế Anh cũng không đợi viện binh bởi vì quan hệ giữa các kỳ chủ Thiên Thuận ngày càng trở nên bất hoà. Chẳng hạn như Trần Tuấn Kỳ, kỳ gần với Thế Lang Kỳ, mâu thuẫn giữa Kỳ chủ Trần Tuấn Hiệp và Thế Lang đã xảy ra từ lâu. Thế Lang bất mãn vì đất phong của mình nhỏ, không ít lần xâm chiếm đồng cỏ của Trần Tuấn Kỳ. Vì việc này giữa hai Kỳ cũng đã nảy sinh xung đột. Chỉ là cho dù bên nào cũng không chính diện vạch mặt nhau mà thôi.
Thế Lang bị quân Nam chiếm ít nhất năm trăm dặm đồng cỏ. Trần Tuấn Hiệp mừng rỡ xem cuộc vui. Dù sao có luật các Kỳ chủ các kỳ không được mang binh rời khỏi đất phong của mình, Đại Hãn Thiên An Hảo cũng không thể thật sự bắt hắn làm gì. Hơn nữa, hắn cũng không cho rằng người Đại Nam có thể dễ dàng bắt toàn bộ Thế Lang Kỳ.
Thế Lang là kẻ nổi tiếng điên khùng, cho dù người Đại Nam không đến đánh hắn, hắn cũng có ý định vượt qua núi Sơn Khê để khiêu chiến. Người Đại Nam tự tìm đến cửa, Thế Lang nếu thấy sợ hãi, đó mới là lạ.
Thế Lang đúng là một kẻ điên, nhưng cái tên điên này lần này lại biến thành người lý trí. Đại quân của Thế Lang Kỳ vẫn không cứng chọi cứng với quân Đại Nam, mà là chờ viện binh của Kim trướng đến. Bởi vì hắn biết rõ một điều, một khi mình đem binh mã trong tay ra đấu hết, như vậy vị trí Kỳ chủ này không giữ được nữa. Cho dù hắn như có thần linh trợ giúp đánh bại quân Đại Nam thì thực lực Thế Lang Kỳ tất nhiên hao tổn nhiều.
Mà Thế Lang Kỳ cách Kim trướng quá xa. Nếu hắn xâm chiếm đồng cỏ Trần Tuấn Kỳ của Trần Tuấn Hiệp thì tình hình sẽ càng nghiêm trọng hơn. Tìm Đại Hãn phân xử? Không nói đợi đến lúc sứ giả đến Kim trướng thì đồng cỏ sớm đã mất rồi. Mặc dù đến được chỗ đó, Đại Hãn nhiều nhất cũng là phái một người đến hoà giải. Muốn Trần Tuấn Hiệp nhổ ra thứ đã nuốt, cái này so với việc biến hắn thành nữ nhân còn khó hơn.
Vì Thế Lang biết rõ điểm này cho nên mới phải phòng thủ mà không chiến. Mất đồng cỏ này khiến lòng hắn đau xót, hạ độc dê bò càng làm hắn đau lòng hơn. Nhưng đau lòng cũng không có cách nào. So với việc toàn bộ đồng cỏ không bị người Đại Nam chiếm lấy ngược lại, việc bị Trần Tuấn Kỳ cướp đi vẫn tốt hơn nhiều.
Thế Lang đã già, hắn không muốn làm cho tính mạng của mình đến lúc cuối trở thành tội nhân trong tộc.
Nhưng đây không phải là hắn không muốn mình uy danh hiển hách. Thiên Thuận đã thái bình quá lâu, thiếu một anh hùng chân chính. Hơn nữa, hắn luôn đợi cơ hội dạy cho người Đại Nam một bài học. Người thì muốn đánh, chỉ thiếu thời cơ tốt nhất.
Thế Lang có hai đứa con trai, con trưởng Thế Dũng ở Kim trướng làm con tin. Đây là quy định từ trước của đế quốc Thiên Thuận. Con trai của Kỳ chủ các Kỳ đều phải sống ở Vương đình, cho đến khi kế thừa Kỳ chủ mới thôi. Mà sau khi bọn họ hoặc huynh đệ bọn họ kế thừa Kỳ chủ, con tin mới sẽ lại được đưa đến Vương đình.
Đây là một thủ đoạn khống chế đại thảo nguyên một cách hiệu quả. Gia tộc hoàng kim từ trước tới giờ chưa bao giờ nhân từ với kẻ không phục tùng.
Con thứ Thế Lang tên Thế Kiên. Thế Kiên trong tiếng Thiên Thuận nghĩa là nhanh như gió.
Hắn còn có một đứa cháu rất được coi trọng chính là Thế Anh.
Cha của Thế Anh là huynh trưởng của Thế lang, năm đó đến Vương đình làm con tin, một lòng ngóng trông trở lại lãnh địa kế thừa Kỳ chủ. Ai ngờ sau khi Thế Lang hạ độc cha ruột mình lập tức tuyên bố kế thừa Kỳ chủ. Cha của Thế Anh ở Vương đình lúc biết được tin thì đã muộn rồi.
Hắn đi tìm Đại Hãn tranh luận, Đại Hãn mới lười quản việc của nhà hắn. Trên thực tế, gia tộc càng thích việc giữa các Kỳ hoặc là nội bộ các Kỳ lục đục. Nếu tất cả các Kỳ đoàn kết hùng mạnh, gia tộc Hoàng kim ngược lại phải lo lắng. Châm ngòi cho mâu thuẫn giữa các Kỳ chính là trò hay sở trường của gia tộc Hoàng kim xưa nay.
Thế Lang ngồi trên chiếc ghế có phủ thảm nhung thật dày. Quét mắt một cái nhìn các tướng lĩnh thuộc hạ của mình.
- Ngày chính là giao thừa của người Đại Nam. Đối với người Đại Nam mà nói, giao thừa cũng quan trọng giống như Trai Lễ của chúng ta. Vào ngày mai, bọn họ sẽ thả binh khí trong tay xuống mà vừa hát vừa múa, uống rượu ăn thịt. Đây là một có hội hiếm có. Vốn dĩ ta phòng thủ mà không chiến, chờ đợi chính là vào lúc này đây… Ta cần một võ sĩ dũng mãnh dẫn các con của Thế Lang Kỳ đến chỗ người Đại Nam đòi nợ máu! Tất cả những thứ mà bọn họ cướp đi, còn có cả tính mạng của bọn họ, đều đoạt lại về hết.
- Trong các ngươi, ai nguyện đi đánh một trận?!
- Con!
Thế Kiên bước lên phía trước, bàn tay đặt trước ngực, nói:
- Phụ thân kính mến! Đứa con dũng cảm của người, Thế Kiên nguyện dẫn theo dũng sĩ đi rửa nhục! Chỉ cần người đem roi ngựa giao cho con của người, anh ta sẽ cưỡi tuấn mã một mạch xông lên đầu tiên! Người Đại Nam vô sỉ cướp đi đồng cỏ và dê bò của chúng ta. Con sẽ dùng máu và đầu của bọn họ để tế những người người đã chết!
- Con ta, con làm ta rất vui.
Mãn Đô Lạp Đồ nói:
- Nhưng một mình con thì không được. Con cần có một trợ thủ mạnh mẽ.
- Thế Anh!
Hắn la lớn:
- Ngươi không nghĩ đoạt lại thành Phượng Hoàng sao?!
Thế Anh đặt tay trước ngực, lớn tiếng trả lời:
- Cháu nghĩ! Cháu đã sớm muốn mang các dũng sĩ Thế Lang Kỳ, cưỡi ngựa giẫm lên thi thể của người Đại Nam rồi!
Thế Lang cười lớn, mở hai tay ra nói:
- Đi thôi các con của ta! Lang thần giao cho các con lực lượng vô địch, Minh Vương ban thánh quang bảo vệ các con. Khiến ngày vui giao thừa của người Đại Nam thành ngày giỗ của bọn chúng!
Mà ở trong doanh trại quân Đại Nam ở tây bắc, lại thiếu kiểu ăn mừng này.
Đại quân đã xuất quan mấy tháng, tuy rằng phá được thành Phượng Hoàng và đã đẩy nhanh tới năm trăm dặm. Nhưng cũng không phải chuyện gì đáng để ăn mừng. Theo kế hoạch ban đầu, lúc này phải chiếm được lãnh địa của toàn bộ gia tộc họ Thế mới đúng. Dù sao trong tay Thế Lang không có quá năm vạn quân. Cho dù gia tăng thêm những người dân chăn nuôi kia, nhưng so với bảy mươi vạn quân Đại Nam được trang bị vũ trang đến tận răng, thực lực vẫn còn chênh lệch không nhỏ.
Kỳ thật dự tính ban đầu của cuộc chiến lần này chính là bắt được lãnh địa gia tộc họ Thế ở Thiên Thuận là được.
Hơn hai nghìn dặm đồng cỏ, còn mấy nghìn vạn gia súc, hơn mười vạn dân chăn nuôi. Nếu đều bắt lại, chiến tích đã đủ huy hoàng.
Kế hoạch chỉ định của Binh bộ không có vấn đề. Nhưng chiến cuộc cứ bế tắc.
Sau trận đánh thứ nhất, hai ngàn tinh kỵ dưới trướng Thế Anh hầu như bị tiêu diệt hết. Hắn dẫn theo mấy trăm kỵ binh còn sót lại lui về thành Phượng Hoàng. Nhưng, chỉ dựa vào mấy trăm binh lực này có thể thủ được sao? Hơn nữa quân đội Đại Nam sở trường là phá thành. Mặc dù trận gần nhất cũng đã xảy ra từ hai mươi mấy năm trước rồi, nhưng binh lính Đại Nam không hề xa lạ với việc phá thành.
Một toà thành nhỏ dường như không cần tốn nhiều sức cũng đánh bại. Thế Anh dẫn theo chưa tới ba mươi người chạy trốn. Trước khi đi còn hạ độc tất cả gia súc trong thành. Không chỉ là trong thành Phượng Hoàng, lúc chiến tranh vừa bắt đầu các bộ tộc xung quanh còn tự bỏ chạy, những gia súc không mang theo nổi đều bị độc sát toàn bộ.
Những thi thể gia súc đó, ngay cả làm lương thực, quân Đại Nam cũng không dùng được.
Những nơi đại quân đi qua, nhìn những thi thể gia súc chết trên mặt đất đều đã đông cứng, trên mặt các binh sĩ đều tỏ vẻ đau lòng. Nhiều dê bò như vậy, thậm chí còn có chiến mã, cứ như vậy bị độc mà chết. Đám người Thiên Thuận cũng thật ngoan độc, không thể thu hoạch chính là tổn thất rất lớn.
Theo kế hoạch, bất ngờ đánh thành Phượng Hoàng sau đó đại quân sẽ đem số gia súc giành được chở về phía đông núi Sơn Khê. Nhưng bây giờ, tuy rằng chân đã giẫm lên đồng cỏ năm trăm dặm của Thiên Thuận, nhưng cảm thấy lại là không thu hoạch được gì.
Tâm trạng của đại tổng quản chinh tây Húc Quận Vương Dương Khai vẫn không tốt.
Vốn định đem số gia súc thu được ra mừng ba quân lúc đón mừng năm mới. Nhưng giờ những thứ giành được từ tay người Thiên Thuận không đủ để một binh mã ăn no! Không có gia súc, chiếm được đồng cỏ năm trăm dặm này có ích gì?
- Vương gia…
Thượng thư Binh bộ Mưu Lương Bật do dự một chút, không kìm nổi, khuyên nhủ:
- Mặc dù không lấy được bò ngựa của Thiên Thuận như mong muốn, nhưng chiến sự cũng không thể coi là không thuận lợi. Dù sao đại quân cũng thâm nhập được vào năm trăm dặm, vả lại hậu cần tiếp tế của chúng ta rất dư dật. Mặc dù không có đủ dê bò khao cho đội quân, nhưng không thiếu rượu thịt.
Dương Khai “ừ” một tiếng rồi thở dài:
- Là ta cảm thấy thẹn với sự tín nhiệm của bệ hạ.
Trong phòng chỉ có hai người, hắn và Mưu Lương Bật, cho nên nhiều lời hắn nói ra không cần kiêng kị:
- Tuy rằng lương thảo sung túc, nhưng theo kế hoạch, sau khi chiếm được thành Phượng Hoàng xong, thì đại quân cần phân phối lương thảo từ quan nội. Điều mà bệ hạ ngóng trông chính là chúng ta đưa tin chiến thắng đến thành Thanh Long, không phải là cục diện như bây giờ!
Mưu Lương Bật thở dài:
- Lòng quân không đoàn kết, muốn giành thắng lớn nói dễ hơn làm? Người nhìn nét mặt của các Đại tướng quân xem, lại nhìn bộ dạng của mấy vị Tổng đốc đại nhân… Bọn họ làm gì có một chút chí tiến thủ nào. Rõ ràng là muốn Vương gia và thần mang tội, muốn nhìn chúng ta chật vật trốn về thành Thanh Long!
- Không thể nói những lời như vậy.
Dương Khai lắc đầu nói:
- Chư quân tiến công cũng không hề buông thả.
- Tiến quân là không có buông thả. Nhưng rõ ràng có thể dễ dàng thủ thắng nhưng lại đánh như thế. Thật uổng công bệ hạ tin tưởng bọn họ.
- Vẫn là ta phối hợp không tốt.
Dương Khai có chút thương cảm nói:
- Bệ hạ đem việc này giao cho ta làm, làm không tốt chính là do ta vô dụng.
- Vương gia sao lại có thể đổ hết tội lên người mình!
Mưu Lương Bật nói:
- Hạ quan đã viết xong tấu chương, thỉnh bệ hạ ban Thượng Phương bảo kiếm cho Vương gia. Không có cái này làm sao có thể trấn được bọn họ. Bọn họ đối với Vương gia không có một chút kính nể!
Dương Khai khoát tay nói:
- Từ khi Đại Nam lập quốc đến giờ, cũng chưa từng có Thống soái nào cầm được Thượng Phương bảo kiếm trong tay bệ hạ lĩnh binh. Nếu là dựa vào uy nghiêm của bệ hạ mới có thể cầm binh thì đó chính là sự sỉ nhục và vô dụng của người làm soái. Đợi đến lúc bày tiệc vào ngày mai, ta sẽ thảo luận một chút với các chư vị Đại tướng quân. Trận chiến này không thể kéo dài mãi được. Bảy mươi vạn đại quân, trên trăm vạn dân phu, làm mỗi ngày tiêu hao biết bao nhiêu? Mặc dù Đại Nam ta giàu có, nhưng tự dưng lãng phí như vậy, lâu rồi cũng chịu không nổi.
Đúng lúc này, bỗng nhiên thân binh bên ngoài nói lớn:
- Đại tướng quân Hữu Kiêu Vệ Nguyễn Viễn Sơn, Đại tướng quân Tả Kiêu Vệ Kim Thế Hùng, Đại tướng quân Tả Lĩnh Quân Vệ Bùi Hoan, Đại tướng quân Hữu Lĩnh Quân Vệ Vu Chính Đông cầu kiến.
- Mau mời vào!
Dương Khai vội vàng đứng dậy. Mưu Lương Bật cười khổ một tiếng cũng đứng dậy đi theo.
Bốn vị Đại tướng quân nối tiếp nhau mà vào, sau đó hành lễ với Dương Khai. Dương Khai vội vàng tiến đến đỡ một chút, khẽ cười nói:
- Mới vừa thăng trướng trở về, sao vậy? Chẳng lẽ việc quân có gì khẩn cấp?
Trong bốn Đại tướng quân, người lớn tuổi nhất chính là Đại tướng quân Tả Kiêu Vệ Kim Thế Hùng. Quân đội đóng quân nhiều nhất ở tây bắc, mười sáu vệ chiến binh có bốn vệ bố trí ở vùng này, như thế đủ thấy triều đình e dè Thiên Thuận như thế nào, là từ xưa tới nay chưa hề buông lỏng. Lần tây chinh này, bốn vệ binh mã tây bắc chính là chủ lực.
Kim Thế Hùng cười nói:
- Việc quân không có gì khẩn cấp, chỉ là tìm đến Vương gia uống nước, thuận tiện bàn về chuyện đón đêm giao thừa ngày mai thế nào.
Chuyện này lúc trước khi thăng trướng đã nói qua, cho nên Dương Khai biết bốn người bọn họ đến nhất định là không phải là vì chuyện đón giao thừa.
Hắn bảo người dâng trà, sau đó ngồi xuống ghế chủ soái nói:
- Chỗ ta đây không có trà gì ngon. Ngô Nhất Đạo đã trở về thành Thanh Long. Chỗ trà ngon hắn mang bên người ta đã uống hết từ lâu. Nếu các vị vì cái này mà chạy tới, vậy cũng phải thất vọng rồi.
Đám người Kim Thế Hùng cười to. Nguyễn Viễn Sơn cười lớn nói:
- Vương gia sao lại keo kiệt như vậy. Tỵ chức mới không tin gài thật sự không lưu lại một chút hàng nào.
Dương Khai nói:
- Ta còn muốn đem về Thanh Long khoe khoang với người khác, còn giữ lại một chút, quyết không lấy ra đâu.
Đại tướng quân Vu Chính Đông cười cười nói:
- Kỳ thật cũng không phải chỉ đến lấy trà uống, còn là muốn hỏi Vương gia khi nào xuất quân? Lúc thăng trướng, có mấy lời không tiện nói thẳng trước mặt người dưới. Tỵ chức lo lắng rằng một khi cứ lui lại, đợi viện binh của Thiên An Hảo tới thì sẽ càng khó đánh. Tuy Thế Lang chỉ có khoảng bảy vạn binh mã, nhưng xem chừng kỵ binh của Kim trướng Thiên An Hảo nhiều nhất cũng trong vòng nửa tháng là có thể chạy tới.
Dương Khai không nhịn được sững sờ. Trong lòng tự nhủ mấy người này hôm nay sao lại ăn nói vòng vo vậy?
…
…
Tiến quân mấy tháng còn chưa có một trận đánh ác liệt thật sự. Thiên Thuận hiện giờ quá lớn, từ Kim trướng Thiên Thuận đến nơi này chừng hai vạn dặm. Đợi viện binh của Kim trướng tập kết lại, không có mấy tháng căn bản là đến không nổi. Hơn nữa các Kỳ chủ các Kỳ không có mệnh lệnh của Đại Hãn Thiên An Hảo lại không thể tuỳ tiện dẫn binh rời khỏi đất phong của mình. Đây chính là cho quân Đại Nam thời cơ lợi dụng.
Mà trên thực tế, sở dĩ đến bây giờ Thế Anh cũng không đợi viện binh bởi vì quan hệ giữa các kỳ chủ Thiên Thuận ngày càng trở nên bất hoà. Chẳng hạn như Trần Tuấn Kỳ, kỳ gần với Thế Lang Kỳ, mâu thuẫn giữa Kỳ chủ Trần Tuấn Hiệp và Thế Lang đã xảy ra từ lâu. Thế Lang bất mãn vì đất phong của mình nhỏ, không ít lần xâm chiếm đồng cỏ của Trần Tuấn Kỳ. Vì việc này giữa hai Kỳ cũng đã nảy sinh xung đột. Chỉ là cho dù bên nào cũng không chính diện vạch mặt nhau mà thôi.
Thế Lang bị quân Nam chiếm ít nhất năm trăm dặm đồng cỏ. Trần Tuấn Hiệp mừng rỡ xem cuộc vui. Dù sao có luật các Kỳ chủ các kỳ không được mang binh rời khỏi đất phong của mình, Đại Hãn Thiên An Hảo cũng không thể thật sự bắt hắn làm gì. Hơn nữa, hắn cũng không cho rằng người Đại Nam có thể dễ dàng bắt toàn bộ Thế Lang Kỳ.
Thế Lang là kẻ nổi tiếng điên khùng, cho dù người Đại Nam không đến đánh hắn, hắn cũng có ý định vượt qua núi Sơn Khê để khiêu chiến. Người Đại Nam tự tìm đến cửa, Thế Lang nếu thấy sợ hãi, đó mới là lạ.
Thế Lang đúng là một kẻ điên, nhưng cái tên điên này lần này lại biến thành người lý trí. Đại quân của Thế Lang Kỳ vẫn không cứng chọi cứng với quân Đại Nam, mà là chờ viện binh của Kim trướng đến. Bởi vì hắn biết rõ một điều, một khi mình đem binh mã trong tay ra đấu hết, như vậy vị trí Kỳ chủ này không giữ được nữa. Cho dù hắn như có thần linh trợ giúp đánh bại quân Đại Nam thì thực lực Thế Lang Kỳ tất nhiên hao tổn nhiều.
Mà Thế Lang Kỳ cách Kim trướng quá xa. Nếu hắn xâm chiếm đồng cỏ Trần Tuấn Kỳ của Trần Tuấn Hiệp thì tình hình sẽ càng nghiêm trọng hơn. Tìm Đại Hãn phân xử? Không nói đợi đến lúc sứ giả đến Kim trướng thì đồng cỏ sớm đã mất rồi. Mặc dù đến được chỗ đó, Đại Hãn nhiều nhất cũng là phái một người đến hoà giải. Muốn Trần Tuấn Hiệp nhổ ra thứ đã nuốt, cái này so với việc biến hắn thành nữ nhân còn khó hơn.
Vì Thế Lang biết rõ điểm này cho nên mới phải phòng thủ mà không chiến. Mất đồng cỏ này khiến lòng hắn đau xót, hạ độc dê bò càng làm hắn đau lòng hơn. Nhưng đau lòng cũng không có cách nào. So với việc toàn bộ đồng cỏ không bị người Đại Nam chiếm lấy ngược lại, việc bị Trần Tuấn Kỳ cướp đi vẫn tốt hơn nhiều.
Thế Lang đã già, hắn không muốn làm cho tính mạng của mình đến lúc cuối trở thành tội nhân trong tộc.
Nhưng đây không phải là hắn không muốn mình uy danh hiển hách. Thiên Thuận đã thái bình quá lâu, thiếu một anh hùng chân chính. Hơn nữa, hắn luôn đợi cơ hội dạy cho người Đại Nam một bài học. Người thì muốn đánh, chỉ thiếu thời cơ tốt nhất.
Thế Lang có hai đứa con trai, con trưởng Thế Dũng ở Kim trướng làm con tin. Đây là quy định từ trước của đế quốc Thiên Thuận. Con trai của Kỳ chủ các Kỳ đều phải sống ở Vương đình, cho đến khi kế thừa Kỳ chủ mới thôi. Mà sau khi bọn họ hoặc huynh đệ bọn họ kế thừa Kỳ chủ, con tin mới sẽ lại được đưa đến Vương đình.
Đây là một thủ đoạn khống chế đại thảo nguyên một cách hiệu quả. Gia tộc hoàng kim từ trước tới giờ chưa bao giờ nhân từ với kẻ không phục tùng.
Con thứ Thế Lang tên Thế Kiên. Thế Kiên trong tiếng Thiên Thuận nghĩa là nhanh như gió.
Hắn còn có một đứa cháu rất được coi trọng chính là Thế Anh.
Cha của Thế Anh là huynh trưởng của Thế lang, năm đó đến Vương đình làm con tin, một lòng ngóng trông trở lại lãnh địa kế thừa Kỳ chủ. Ai ngờ sau khi Thế Lang hạ độc cha ruột mình lập tức tuyên bố kế thừa Kỳ chủ. Cha của Thế Anh ở Vương đình lúc biết được tin thì đã muộn rồi.
Hắn đi tìm Đại Hãn tranh luận, Đại Hãn mới lười quản việc của nhà hắn. Trên thực tế, gia tộc càng thích việc giữa các Kỳ hoặc là nội bộ các Kỳ lục đục. Nếu tất cả các Kỳ đoàn kết hùng mạnh, gia tộc Hoàng kim ngược lại phải lo lắng. Châm ngòi cho mâu thuẫn giữa các Kỳ chính là trò hay sở trường của gia tộc Hoàng kim xưa nay.
Thế Lang ngồi trên chiếc ghế có phủ thảm nhung thật dày. Quét mắt một cái nhìn các tướng lĩnh thuộc hạ của mình.
- Ngày chính là giao thừa của người Đại Nam. Đối với người Đại Nam mà nói, giao thừa cũng quan trọng giống như Trai Lễ của chúng ta. Vào ngày mai, bọn họ sẽ thả binh khí trong tay xuống mà vừa hát vừa múa, uống rượu ăn thịt. Đây là một có hội hiếm có. Vốn dĩ ta phòng thủ mà không chiến, chờ đợi chính là vào lúc này đây… Ta cần một võ sĩ dũng mãnh dẫn các con của Thế Lang Kỳ đến chỗ người Đại Nam đòi nợ máu! Tất cả những thứ mà bọn họ cướp đi, còn có cả tính mạng của bọn họ, đều đoạt lại về hết.
- Trong các ngươi, ai nguyện đi đánh một trận?!
- Con!
Thế Kiên bước lên phía trước, bàn tay đặt trước ngực, nói:
- Phụ thân kính mến! Đứa con dũng cảm của người, Thế Kiên nguyện dẫn theo dũng sĩ đi rửa nhục! Chỉ cần người đem roi ngựa giao cho con của người, anh ta sẽ cưỡi tuấn mã một mạch xông lên đầu tiên! Người Đại Nam vô sỉ cướp đi đồng cỏ và dê bò của chúng ta. Con sẽ dùng máu và đầu của bọn họ để tế những người người đã chết!
- Con ta, con làm ta rất vui.
Mãn Đô Lạp Đồ nói:
- Nhưng một mình con thì không được. Con cần có một trợ thủ mạnh mẽ.
- Thế Anh!
Hắn la lớn:
- Ngươi không nghĩ đoạt lại thành Phượng Hoàng sao?!
Thế Anh đặt tay trước ngực, lớn tiếng trả lời:
- Cháu nghĩ! Cháu đã sớm muốn mang các dũng sĩ Thế Lang Kỳ, cưỡi ngựa giẫm lên thi thể của người Đại Nam rồi!
Thế Lang cười lớn, mở hai tay ra nói:
- Đi thôi các con của ta! Lang thần giao cho các con lực lượng vô địch, Minh Vương ban thánh quang bảo vệ các con. Khiến ngày vui giao thừa của người Đại Nam thành ngày giỗ của bọn chúng!
/241
|