Bạch liên của Trí Tuệ có năm cánh hoa. Lúc trước Trương Thế Nhân từng tận mắt nhìn thấy lực phòng ngự mạnh mẽ của đóa bạch liên này, nên khi hắn nhìn thấy bạch liên ba cánh của nam tử xấu xí, hắn nghĩ ngay tới lão tăng Trí Tuệ. Chuyện xảy ra lúc đó vẫn xuất hiện rõ mồn một trong đầu hắn.
Trác Bố Y, bà chủ quán, Hạc Lệ đạo nhân.
Sáu đại cao thủ hợp lực mới phá vỡ được đóa bạch liên, nhưng để cho lão tăng Trí Tuệ mượn cơ hội chạy trốn. Trong chuyện này có một điểm mấu chốt mà Trương Thế Nhân không nghĩ ra. Nếu như nói bạch liên là do Trí Tuệ ngưng tụ nội kình tạo ra. Như vậy vì sao khi bạch liên bị vỡ nát, sao Trí Tuệ lại biến mất?
Lão ta chạy thoát kiểu gì?
Tới hiện tại Trương Thế Nhân vẫn chưa tìm ra được đáp án. Không chỉ là hắn, Trương Thế Nhân biết đám người Trác Bố Y cũng không tìm ra được. Người Đại Nam hiểu quá ít về Phật tông, nên căn bản không rõ pháp môn tu hành của bọn họ. Đại Nam lập quốc hơn một trăm năm, những người chân chính chiến đấu với người Phật tông thì đã chết gần hết. Trận ác chiến của người tu hành ở Gia Trang mười hai năm trước không thể nghi ngờ là trận xung đột trực tiếp giữa các tông môn của hai đế quốc lớn.
Nhưng trận chiến này không để lại cái gì, chỉ có vài người sống thì lại biến mất không thấy tung tích. Ở trong thành Thanh Long chỉ còn Ly Nan từng tham dự trận chém giết đó. Nhưng ông ta là một lính đào ngũ. Về sau lão bản nương tới Thanh Long, nhưng năm đó tu vị của nàng không tính là mạnh. Hơn nữa là con gái, nên chỉ phụ trách mấy việc tiếp ứng, cứu viện, không đấu với người Phật tông nhiều lắm, cho nên cũng hiểu rất ít về Phật tông.
Tối nay, Trương Thế Nhân lại trông thấy bạch liên trong phủ Tướng quân Mã Sở Thành. Lại là đóa bạch liên thoạt nhìn thánh khiết mà đẹp đẽ.
Bạch liên của Trí Tuệ có năm cánh, mà bạch liên của nam tử xấu xí này chỉ có ba cánh. Đây là do tu vị chênh lệch, ai cũng có thể nhìn ra được.
Nhưng có thể xác định được một điều rằng, nam tử xấu xí này có quan hệ rất gần với Trí Tuệ. Giả thiết của Trương Thế Nhân là người này có lẽ là đệ tử của lão tăng Trí Tuệ. Nghĩ tới đây, hắn không nhịn được nghĩ tới Trần Nhai, cái tên phong thần như ngọc, tự nhiên phóng khoáng. Thoáng nhìn qua thì nam tử trước mặt và Trần Nhai chính là hai kẻ đối lập. Một người đẹp tới cực hạn, một người xấu tới cực hạn.
Nhưng quan hệ giữa nam tử này và Trí Tuệ, có lẽ gần hơn quan hệ giữa Trần Nhai và Trí Tuệ. Bởi vì lúc Trương Thế Nhân đánh Trần Nhai gần chết, ở thời khắc cuối cùng mà Trần Nhai không dùng đóa bạch liên như vậy để phòng ngự. Có lẽ Trí Tuệ không dạy công pháp này cho gã.
Trong thời gian ngắn ngủi, Trương Thế Nhân suy nghĩ rất nhiều điều, cũng nương theo thời gian này khôi phục thể lực. Cú phản kích vừa nãy của nam tử xấu xí rất mạnh mẽ, Trương Thế Nhân dựa vào thân thể cường đại mà cứng rắn nhận lấy. Mặc dù không bị thương, nhưng trong bụng sôi trào, máu chảy ra khóe miệng.
Vừa lúc đó, Trầm Khuynh Phiến thể hiện ra một thực lực làm cho người ta rung động.
Thanh cự kiếm này tuy còn chưa hoàn toàn thành hình nhưng cực kỳ khí phách và sắc bén. Hình dáng của thanh kiếm chưa rõ rệt cho lắm, thậm chí có chút thô, song không ai dám xem thường uy lực của nó. Những nha hoàn có tu vị thấp trong viện kia không thể chống cự được, thậm chí không mở được mắt. Mà hai lão quản sự thì chảy máu từ mắt ra. Lúc cự kiếm bắn ra, người đổ máu từ mắt ngày càng nhiều.
Trầm Khuynh Phiến khép hai tay lại, vang lên một tiếng ‘ba’.
Sau đó cự kiếm từ trên trời bổ xuống.
Kiếm ý bá đạo giống như ngân hà rơi xuống phàm trần, đánh vỡ tan đóa bạch liên của nam tử xấu xí. Một tiếng “ầm” vang lên, toàn bộ mặt sân như bị lún xuống. Bạch liên nứt vỡ, mảnh vỡ bay đầy trời giống như đàn bươm bướm, rồi dần dần nhạt đi.
Ngay một khắc này, Trương Thế Nhân động thân.
Hắn không quên việc sau khi bạch liên vỡ vụn, lão tăng Trí Tuệ liền biến mất một cách thần bí. Cho nên trong khoảnh khắc bạch liên bị nứt vỡ, hắn xông tới như một viên đạn. Tập trung toàn bộ lực lượng vào cánh tay phải, hung hăng đấm tới một quyền.
Ầm!
Một quyền này xông thẳng vào nơi bụi bặm bay mù mịt. Chỗ nam tử xấu xí vừa đứng bị một quyền Trương Thế Nhân tạo thành một hố sâu. Thật giống như có một quả bom vừa nổ trong sân. Một quyền này cực kỳ bá đạo, gió thổi kịch liệt xung quanh, khiến quần áo trên người hắn bay phấp phới.
Khói bụi tan hết, Trương Thế Nhân đứng ở hố đất, chậm rãi thu cánh tay phải lại. Trầm Khuynh Phiến và hắn đứng ở hai bên hố, đề phòng nhìn xuống dưới.
- Thật vô lý.
Trương Thế Nhân nhìn hố sâu trống rỗng, cau mày nói.
- Thế gian này không có chuyện gì là vô lý.
Trầm Khuynh Phiến chỉnh lại sợi tóc rủ xuống trán, sau đó nàng giơ tay ra, một thứ gì đó dưới hố sâu bị hút lên. Nàng lật lại nhìn, phát hiện đó là nửa cái da mặt rất ghê tởm. Trương Thế Nhân cần thận nhìn cái da mặt đó, chợt sửng sốt.
- Lúc gã đeo trên mặt ta không nhận ra được. Nhưng lúc rơi xuống lại có chút quen mắt.
Hắn thì thào nói, sau đó nhớ tới câu rống giận như tâm của thần của nam tử xấu xí kia.
Y đã chết!
Lúc ấy Trương Thế Nhân tưởng rằng nam tử xấu xí hô vậy, là chỉ kẻ thù của hắn. Mà hiện tại, Trương Thế Nhân rốt cuộc hiểu vì sao gã lại kêu lên thê lương như vậy. Y đã chết, người chết… hẳn là lão tăng Trí Tuệ. Mà da mặt trong tay Trương Thế Nhân, chính là da mặt của Trí Tuệ.
Bởi vì Trí Tuệ là một lão già gầy gò. Da mặt của lão đắp vào da mặt của nam tử kia sẽ bị dãn ra. Các nếp nhăn cũng bị dãn ra. Cho nên gương mặt mới trông quái dị như vậy. Nghĩ tới đây, Trương Thế Nhân thở dài nói:
- Ta nghĩ… ta đã biết gã ta là ai rồi.
Hắn cúi đầu nhìn cái da mặt, nghĩ tới người Đại Nam mà hắn chỉ mới gặp một lần ở núi Bán Nguyệt kia. Đó là một người Đại Nam đã mất đi linh hồn của mình, biến thành nô bộc của Trí Tuệ. Chính người Đại Nam kia lừa đám người Lưu Sảng lên núi, sau đó Trần Nhai đại khai sát giới. Tới hiện tại, rất nhiều chuyện đều trở nên rõ ràng. Bởi vì sau khi lão tăng Trí Tuệ chạy trốn, ở bên cạnh lão chỉ có một người.
…
…
Lúc Trác Bố Y chạy tới, Trương Thế Nhân và Trầm Khuynh Phiến đang chuẩn bị rời đi. Do cách bốn con phố nên Trác Bố Y mất một thời gian mới chạy tới. Điều này khiến hắn ta khá buồn bực. Nhìn da mặt mà Trương Thế Nhân đưa tới, hắn trầm tư một lúc mới nói ra cái nhìn của mình.
- Chưa chắc là cái kẻ tên là Phương Hận Thủy kia.
Hắn cẩn thận nhìn cái da mặt này, lục lại trí nhớ:
- Ta không hiểu nhiều về Phật tông cho lắm. Nhưng chưa từng nghe Phật tông có cách nào khiến cho một người trong vòng nửa năm trở thành đại tu hành giả. Tuy Đại Hộ Minh Vương kế thừa rất thần bí, nhưng những Phật tử đó trước khi nhận kế thừa đã rất mạnh mẽ rồi. Bọn họ được Phật tông bồi dưỡng nhiều năm, dù không kế thừa tu vị của Đại Hộ Minh Vương, thì cũng là một cao thủ.
- Mà cái tên bộ khoái nho nhỏ Phương Hận Thủy kia không thể tu hành. Gia đình nhà hắn tuy cũng coi như là giàu có. Phụ thân của hắn vì muốn con trai của mình trở nên nổi bật mà từng mới người tu hành tới kiểm tra. Kết luận là Phương Hận Thủy không thể tu hành. Võ nghệ của hắn không tính là giỏi, đối phó với mấy tên lưu manh côn đồ còn tạm được. Nhưng chỉ cần một binh lính được huấn luyện bài bản là có thể đánh bại được hắn ta. Người như vậy, sao có thể trong vòng nửa năm trở thành người có thực lực gần ngang bằng với cường giả Cửu Phẩm?
Trương Thế Nhân hỏi:
- Vậy ý của tiên sinh là?
Trác Bố Y lắc đầu:
- Ta có giả thiết là người này vốn là người của Phật tông. Hắn có thể thi triển được bạch liên, chứng tỏ hắn là đệ tử của Trí Tuệ. Mà hắn đeo cái da mặt này của Trí Tuệ… có lẽ là vì muốn báo thù cho sư tôn?
- Không thông lắm!
Trương Thế Nhân phủ định nói:
- Những học sinh trên núi Bán Nguyệt kia không có liên quan trực tiếp gì với Trí Tuệ. Nếu hắn muốn báo thù, vì sao không đi tìm tiên sinh hoặc là Hạc Lệ đạo nhân?
- Bởi vì hắn đánh không lại.
Trương Thế Nhân nói:
- Bởi vì hắn tự biết không phải là đối thủ của các vị, một khi đã như vậy, vì sao hắn lại giết người trong thành Thanh Long? Một người không có thực lực tuyệt đối, làm như vậy để làm gì? Hắn không phải là muốn báo thù, mà là giết người bịt miệng, che dấu cái gì đó.
Trác Bố Y hai mắt sáng ngời:
- Ý của ngươi là cái tên bộ khoái tên là Phương Hận Thủy kia không biết dùng thủ đoạn gì mà đã chiếm được tu vị của Trí Tuệ. Nhưng hắn lại không muốn tới Phật tông, cho nên hắn trở về Thanh Long… Mà hắn không muốn bị người khác nhận ra, không muốn sống trong sự lo sợ. Hắn muốn trở lại Đại Nam, dùng tu vị của mình để gây dựng tiền đồ. Cho nên hắn nhất định phải giết chết những người từng gặp qua hắn ta?
Trương Thế Nhân gật đầu:
- Chính là vậy.
- Vậy thì muốn bắt kẻ này cũng không khó khăn lắm.
Lời này không phải là Trác Bố Y nói, mà là La Úy Nhiên không biết xuất hiện từ khi nào. La Úy Nhiên tới gần Trác Bố Y, nhận lấy tấm da người, nhìn nhìn rồi nói:
- Nếu quả thực hắn chính là Phương Hận Thủy kia, vậy thì nhược điểm của hắn đã bại lộ trước mặt chúng ta.
Không ai hỏi nhược điểm đó là gì, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Phương Hận Thủy còn có cha mẹ ở làng chài nhỏ Giang Nam kia.
- Không còn chuyện của ta rồi.
Trương Thế Nhân nhún vai, dường như không quen với mấy kiểu này. Hắn nhìn Trầm Khuynh Phiến, ôn nhu nói:
- Chúng ta quay về thôi.
Trầm Khuynh Phiến gật đầu, từ đầu tới cuối không liếc mắt một ai. La Úy Nhiên cũng không ngăn cản bọn họ rời đi, mà phái người xử lý hiện trường. Hắn ta nhìn bóng lưng của đôi nam nữ, bỗng cười nói:
- Trương Thế Nhân thật là một kẻ có phúc.
Trác Bố Y cũng cười nói:
- Có một nữ nhân mạnh mẽ như vậy ở bên cạnh, chưa hẳn là hạnh phúc. Ít nhất… Trương Thế Nhân không đánh lại nàng ta.
La Úy Nhiên nói:
- Bất kể như thế nào cũng đáng để vui mừng. Không chỉ tên hung thủ kia rốt cuộc lộ mặt, mà quan trọng hơn, Đại Nam lại có thêm một cường giả tiến vào Cửu Phẩm. Ngươi thấy kiếm ý của nàng thế nào?
- Chưa nhìn thấy.
Trác Bố Y lắc đầu:
- Nhưng ta cảm thấy kiếm của nàng còn đáng sợ hơn cả Ly Nan. Ly Nan tiến vào Cửu Phẩm khi đã già. Kiếm ý của lão mang theo sự tang thương, ít đi sự sắc bén. Mà nàng còn trẻ như vậy, kiếm ý đã sắp thành hình… Thêm vài năm nữa, ai biết nàng sẽ đáng sợ tới mức nào?
La Úy Nhiên “ừ” một tiếng, như có điều suy nghĩ.
…
…
Đường số mười tám phía đông.
Trong một căn nhà hoang, một thân ảnh rơi phịch xuống. Gã không thể ổn định thân hình của mình., lúc rơi xuống đất phun ra một ngụm máu lớn. Gã vịn vào vách tường để không ngã xuống, ánh mắt đầy hận thù. Gã hận, hận tu vị của mình còn chưa đủ mạnh. Hận đối thủ thành công hơn mình. Hận rất nhiều điều.
Men theo vách tường gã đi vào căn phòng hoang, chậm rãi ngồi xuống.
Giơ tay giật xuống một nửa da mặt còn lại, hận ý trong mắt gã càng nồng.
- Đều là do ngươi sai!
Gã cúi đầu gào thét, hoàn toàn không để ý tới máu chảy ra miệng.
- Ta vốn chỉ là người bình thường, vì sao muốn thay đổi cuộc đời ta? Vì sao không giết ta… vì sao? Nếu ta chết đi, thì ta đã không như cô hồn dã quỷ, phải trốn tránh trong bóng đêm, bị người ta coi thường. Ngươi không quay lại được… ha ha… ta cũng không quay lại được!
- Chúng ta đều không quay lại được…
Gã tựa vào vách tường, bụm mặt khóc rống, cũng không dám phát ra thanh âm quá lớn. Nước mắt và máu chảy qua ngón tay, rơi tí tách xuống mặt đất.
- Ta muốn đứng trên người khác.
Gã ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong đầu gã toàn là hình dáng của nam tử tên Trương Thế Nhân, kẻ thoạt nhìn thành công và mạnh mẽ kia. Hắn là thiên tài trăm năm khó gặp của Đại Nam, hắn có tiền đồ sáng lạn rực rỡ. Mà mình thì sao… thật giống như một con chó nhà có tang.
- Ta muốn siêu việt các ngươi.
Gã nắm chặt tay, ánh mắt hung hãn.
Vừa lúc đó, trong lòng gã bỗng sinh ra cảnh giác.
Không biết từ khi nào trong tòa nhà hoang xuất hiện một người mặc áo gấm. Lạnh như vậy nhưng tên kia vẫn cầm cây quạt trong tay. Trong bóng đêm không nhìn thấy rõ khuôn mặt của hắn, nhưng có thể cảm giác được hắn không có ác ý.
- Ta vẫn đi theo ngươi.
Người đứng ở sân, ôn hòa thân thiết nói:
- Không phải lo lắng, ta không có ác ý gì với ngươi.
- Ngươi là ai?
Gã hỏi.
Nam tử đứng ở sân khẽ cười nói:
- Ta họ Tần, gọi là Tần Lục Thất. Có lẽ ngươi sẽ cảm thấy cái tên của ta kỳ quái, về sau ta giải thích cho ngươi. Nếu ngươi không ngại, có thể đi với ta tới một chỗ. Có người muốn gặp ngươi.
Trác Bố Y, bà chủ quán, Hạc Lệ đạo nhân.
Sáu đại cao thủ hợp lực mới phá vỡ được đóa bạch liên, nhưng để cho lão tăng Trí Tuệ mượn cơ hội chạy trốn. Trong chuyện này có một điểm mấu chốt mà Trương Thế Nhân không nghĩ ra. Nếu như nói bạch liên là do Trí Tuệ ngưng tụ nội kình tạo ra. Như vậy vì sao khi bạch liên bị vỡ nát, sao Trí Tuệ lại biến mất?
Lão ta chạy thoát kiểu gì?
Tới hiện tại Trương Thế Nhân vẫn chưa tìm ra được đáp án. Không chỉ là hắn, Trương Thế Nhân biết đám người Trác Bố Y cũng không tìm ra được. Người Đại Nam hiểu quá ít về Phật tông, nên căn bản không rõ pháp môn tu hành của bọn họ. Đại Nam lập quốc hơn một trăm năm, những người chân chính chiến đấu với người Phật tông thì đã chết gần hết. Trận ác chiến của người tu hành ở Gia Trang mười hai năm trước không thể nghi ngờ là trận xung đột trực tiếp giữa các tông môn của hai đế quốc lớn.
Nhưng trận chiến này không để lại cái gì, chỉ có vài người sống thì lại biến mất không thấy tung tích. Ở trong thành Thanh Long chỉ còn Ly Nan từng tham dự trận chém giết đó. Nhưng ông ta là một lính đào ngũ. Về sau lão bản nương tới Thanh Long, nhưng năm đó tu vị của nàng không tính là mạnh. Hơn nữa là con gái, nên chỉ phụ trách mấy việc tiếp ứng, cứu viện, không đấu với người Phật tông nhiều lắm, cho nên cũng hiểu rất ít về Phật tông.
Tối nay, Trương Thế Nhân lại trông thấy bạch liên trong phủ Tướng quân Mã Sở Thành. Lại là đóa bạch liên thoạt nhìn thánh khiết mà đẹp đẽ.
Bạch liên của Trí Tuệ có năm cánh, mà bạch liên của nam tử xấu xí này chỉ có ba cánh. Đây là do tu vị chênh lệch, ai cũng có thể nhìn ra được.
Nhưng có thể xác định được một điều rằng, nam tử xấu xí này có quan hệ rất gần với Trí Tuệ. Giả thiết của Trương Thế Nhân là người này có lẽ là đệ tử của lão tăng Trí Tuệ. Nghĩ tới đây, hắn không nhịn được nghĩ tới Trần Nhai, cái tên phong thần như ngọc, tự nhiên phóng khoáng. Thoáng nhìn qua thì nam tử trước mặt và Trần Nhai chính là hai kẻ đối lập. Một người đẹp tới cực hạn, một người xấu tới cực hạn.
Nhưng quan hệ giữa nam tử này và Trí Tuệ, có lẽ gần hơn quan hệ giữa Trần Nhai và Trí Tuệ. Bởi vì lúc Trương Thế Nhân đánh Trần Nhai gần chết, ở thời khắc cuối cùng mà Trần Nhai không dùng đóa bạch liên như vậy để phòng ngự. Có lẽ Trí Tuệ không dạy công pháp này cho gã.
Trong thời gian ngắn ngủi, Trương Thế Nhân suy nghĩ rất nhiều điều, cũng nương theo thời gian này khôi phục thể lực. Cú phản kích vừa nãy của nam tử xấu xí rất mạnh mẽ, Trương Thế Nhân dựa vào thân thể cường đại mà cứng rắn nhận lấy. Mặc dù không bị thương, nhưng trong bụng sôi trào, máu chảy ra khóe miệng.
Vừa lúc đó, Trầm Khuynh Phiến thể hiện ra một thực lực làm cho người ta rung động.
Thanh cự kiếm này tuy còn chưa hoàn toàn thành hình nhưng cực kỳ khí phách và sắc bén. Hình dáng của thanh kiếm chưa rõ rệt cho lắm, thậm chí có chút thô, song không ai dám xem thường uy lực của nó. Những nha hoàn có tu vị thấp trong viện kia không thể chống cự được, thậm chí không mở được mắt. Mà hai lão quản sự thì chảy máu từ mắt ra. Lúc cự kiếm bắn ra, người đổ máu từ mắt ngày càng nhiều.
Trầm Khuynh Phiến khép hai tay lại, vang lên một tiếng ‘ba’.
Sau đó cự kiếm từ trên trời bổ xuống.
Kiếm ý bá đạo giống như ngân hà rơi xuống phàm trần, đánh vỡ tan đóa bạch liên của nam tử xấu xí. Một tiếng “ầm” vang lên, toàn bộ mặt sân như bị lún xuống. Bạch liên nứt vỡ, mảnh vỡ bay đầy trời giống như đàn bươm bướm, rồi dần dần nhạt đi.
Ngay một khắc này, Trương Thế Nhân động thân.
Hắn không quên việc sau khi bạch liên vỡ vụn, lão tăng Trí Tuệ liền biến mất một cách thần bí. Cho nên trong khoảnh khắc bạch liên bị nứt vỡ, hắn xông tới như một viên đạn. Tập trung toàn bộ lực lượng vào cánh tay phải, hung hăng đấm tới một quyền.
Ầm!
Một quyền này xông thẳng vào nơi bụi bặm bay mù mịt. Chỗ nam tử xấu xí vừa đứng bị một quyền Trương Thế Nhân tạo thành một hố sâu. Thật giống như có một quả bom vừa nổ trong sân. Một quyền này cực kỳ bá đạo, gió thổi kịch liệt xung quanh, khiến quần áo trên người hắn bay phấp phới.
Khói bụi tan hết, Trương Thế Nhân đứng ở hố đất, chậm rãi thu cánh tay phải lại. Trầm Khuynh Phiến và hắn đứng ở hai bên hố, đề phòng nhìn xuống dưới.
- Thật vô lý.
Trương Thế Nhân nhìn hố sâu trống rỗng, cau mày nói.
- Thế gian này không có chuyện gì là vô lý.
Trầm Khuynh Phiến chỉnh lại sợi tóc rủ xuống trán, sau đó nàng giơ tay ra, một thứ gì đó dưới hố sâu bị hút lên. Nàng lật lại nhìn, phát hiện đó là nửa cái da mặt rất ghê tởm. Trương Thế Nhân cần thận nhìn cái da mặt đó, chợt sửng sốt.
- Lúc gã đeo trên mặt ta không nhận ra được. Nhưng lúc rơi xuống lại có chút quen mắt.
Hắn thì thào nói, sau đó nhớ tới câu rống giận như tâm của thần của nam tử xấu xí kia.
Y đã chết!
Lúc ấy Trương Thế Nhân tưởng rằng nam tử xấu xí hô vậy, là chỉ kẻ thù của hắn. Mà hiện tại, Trương Thế Nhân rốt cuộc hiểu vì sao gã lại kêu lên thê lương như vậy. Y đã chết, người chết… hẳn là lão tăng Trí Tuệ. Mà da mặt trong tay Trương Thế Nhân, chính là da mặt của Trí Tuệ.
Bởi vì Trí Tuệ là một lão già gầy gò. Da mặt của lão đắp vào da mặt của nam tử kia sẽ bị dãn ra. Các nếp nhăn cũng bị dãn ra. Cho nên gương mặt mới trông quái dị như vậy. Nghĩ tới đây, Trương Thế Nhân thở dài nói:
- Ta nghĩ… ta đã biết gã ta là ai rồi.
Hắn cúi đầu nhìn cái da mặt, nghĩ tới người Đại Nam mà hắn chỉ mới gặp một lần ở núi Bán Nguyệt kia. Đó là một người Đại Nam đã mất đi linh hồn của mình, biến thành nô bộc của Trí Tuệ. Chính người Đại Nam kia lừa đám người Lưu Sảng lên núi, sau đó Trần Nhai đại khai sát giới. Tới hiện tại, rất nhiều chuyện đều trở nên rõ ràng. Bởi vì sau khi lão tăng Trí Tuệ chạy trốn, ở bên cạnh lão chỉ có một người.
…
…
Lúc Trác Bố Y chạy tới, Trương Thế Nhân và Trầm Khuynh Phiến đang chuẩn bị rời đi. Do cách bốn con phố nên Trác Bố Y mất một thời gian mới chạy tới. Điều này khiến hắn ta khá buồn bực. Nhìn da mặt mà Trương Thế Nhân đưa tới, hắn trầm tư một lúc mới nói ra cái nhìn của mình.
- Chưa chắc là cái kẻ tên là Phương Hận Thủy kia.
Hắn cẩn thận nhìn cái da mặt này, lục lại trí nhớ:
- Ta không hiểu nhiều về Phật tông cho lắm. Nhưng chưa từng nghe Phật tông có cách nào khiến cho một người trong vòng nửa năm trở thành đại tu hành giả. Tuy Đại Hộ Minh Vương kế thừa rất thần bí, nhưng những Phật tử đó trước khi nhận kế thừa đã rất mạnh mẽ rồi. Bọn họ được Phật tông bồi dưỡng nhiều năm, dù không kế thừa tu vị của Đại Hộ Minh Vương, thì cũng là một cao thủ.
- Mà cái tên bộ khoái nho nhỏ Phương Hận Thủy kia không thể tu hành. Gia đình nhà hắn tuy cũng coi như là giàu có. Phụ thân của hắn vì muốn con trai của mình trở nên nổi bật mà từng mới người tu hành tới kiểm tra. Kết luận là Phương Hận Thủy không thể tu hành. Võ nghệ của hắn không tính là giỏi, đối phó với mấy tên lưu manh côn đồ còn tạm được. Nhưng chỉ cần một binh lính được huấn luyện bài bản là có thể đánh bại được hắn ta. Người như vậy, sao có thể trong vòng nửa năm trở thành người có thực lực gần ngang bằng với cường giả Cửu Phẩm?
Trương Thế Nhân hỏi:
- Vậy ý của tiên sinh là?
Trác Bố Y lắc đầu:
- Ta có giả thiết là người này vốn là người của Phật tông. Hắn có thể thi triển được bạch liên, chứng tỏ hắn là đệ tử của Trí Tuệ. Mà hắn đeo cái da mặt này của Trí Tuệ… có lẽ là vì muốn báo thù cho sư tôn?
- Không thông lắm!
Trương Thế Nhân phủ định nói:
- Những học sinh trên núi Bán Nguyệt kia không có liên quan trực tiếp gì với Trí Tuệ. Nếu hắn muốn báo thù, vì sao không đi tìm tiên sinh hoặc là Hạc Lệ đạo nhân?
- Bởi vì hắn đánh không lại.
Trương Thế Nhân nói:
- Bởi vì hắn tự biết không phải là đối thủ của các vị, một khi đã như vậy, vì sao hắn lại giết người trong thành Thanh Long? Một người không có thực lực tuyệt đối, làm như vậy để làm gì? Hắn không phải là muốn báo thù, mà là giết người bịt miệng, che dấu cái gì đó.
Trác Bố Y hai mắt sáng ngời:
- Ý của ngươi là cái tên bộ khoái tên là Phương Hận Thủy kia không biết dùng thủ đoạn gì mà đã chiếm được tu vị của Trí Tuệ. Nhưng hắn lại không muốn tới Phật tông, cho nên hắn trở về Thanh Long… Mà hắn không muốn bị người khác nhận ra, không muốn sống trong sự lo sợ. Hắn muốn trở lại Đại Nam, dùng tu vị của mình để gây dựng tiền đồ. Cho nên hắn nhất định phải giết chết những người từng gặp qua hắn ta?
Trương Thế Nhân gật đầu:
- Chính là vậy.
- Vậy thì muốn bắt kẻ này cũng không khó khăn lắm.
Lời này không phải là Trác Bố Y nói, mà là La Úy Nhiên không biết xuất hiện từ khi nào. La Úy Nhiên tới gần Trác Bố Y, nhận lấy tấm da người, nhìn nhìn rồi nói:
- Nếu quả thực hắn chính là Phương Hận Thủy kia, vậy thì nhược điểm của hắn đã bại lộ trước mặt chúng ta.
Không ai hỏi nhược điểm đó là gì, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Phương Hận Thủy còn có cha mẹ ở làng chài nhỏ Giang Nam kia.
- Không còn chuyện của ta rồi.
Trương Thế Nhân nhún vai, dường như không quen với mấy kiểu này. Hắn nhìn Trầm Khuynh Phiến, ôn nhu nói:
- Chúng ta quay về thôi.
Trầm Khuynh Phiến gật đầu, từ đầu tới cuối không liếc mắt một ai. La Úy Nhiên cũng không ngăn cản bọn họ rời đi, mà phái người xử lý hiện trường. Hắn ta nhìn bóng lưng của đôi nam nữ, bỗng cười nói:
- Trương Thế Nhân thật là một kẻ có phúc.
Trác Bố Y cũng cười nói:
- Có một nữ nhân mạnh mẽ như vậy ở bên cạnh, chưa hẳn là hạnh phúc. Ít nhất… Trương Thế Nhân không đánh lại nàng ta.
La Úy Nhiên nói:
- Bất kể như thế nào cũng đáng để vui mừng. Không chỉ tên hung thủ kia rốt cuộc lộ mặt, mà quan trọng hơn, Đại Nam lại có thêm một cường giả tiến vào Cửu Phẩm. Ngươi thấy kiếm ý của nàng thế nào?
- Chưa nhìn thấy.
Trác Bố Y lắc đầu:
- Nhưng ta cảm thấy kiếm của nàng còn đáng sợ hơn cả Ly Nan. Ly Nan tiến vào Cửu Phẩm khi đã già. Kiếm ý của lão mang theo sự tang thương, ít đi sự sắc bén. Mà nàng còn trẻ như vậy, kiếm ý đã sắp thành hình… Thêm vài năm nữa, ai biết nàng sẽ đáng sợ tới mức nào?
La Úy Nhiên “ừ” một tiếng, như có điều suy nghĩ.
…
…
Đường số mười tám phía đông.
Trong một căn nhà hoang, một thân ảnh rơi phịch xuống. Gã không thể ổn định thân hình của mình., lúc rơi xuống đất phun ra một ngụm máu lớn. Gã vịn vào vách tường để không ngã xuống, ánh mắt đầy hận thù. Gã hận, hận tu vị của mình còn chưa đủ mạnh. Hận đối thủ thành công hơn mình. Hận rất nhiều điều.
Men theo vách tường gã đi vào căn phòng hoang, chậm rãi ngồi xuống.
Giơ tay giật xuống một nửa da mặt còn lại, hận ý trong mắt gã càng nồng.
- Đều là do ngươi sai!
Gã cúi đầu gào thét, hoàn toàn không để ý tới máu chảy ra miệng.
- Ta vốn chỉ là người bình thường, vì sao muốn thay đổi cuộc đời ta? Vì sao không giết ta… vì sao? Nếu ta chết đi, thì ta đã không như cô hồn dã quỷ, phải trốn tránh trong bóng đêm, bị người ta coi thường. Ngươi không quay lại được… ha ha… ta cũng không quay lại được!
- Chúng ta đều không quay lại được…
Gã tựa vào vách tường, bụm mặt khóc rống, cũng không dám phát ra thanh âm quá lớn. Nước mắt và máu chảy qua ngón tay, rơi tí tách xuống mặt đất.
- Ta muốn đứng trên người khác.
Gã ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong đầu gã toàn là hình dáng của nam tử tên Trương Thế Nhân, kẻ thoạt nhìn thành công và mạnh mẽ kia. Hắn là thiên tài trăm năm khó gặp của Đại Nam, hắn có tiền đồ sáng lạn rực rỡ. Mà mình thì sao… thật giống như một con chó nhà có tang.
- Ta muốn siêu việt các ngươi.
Gã nắm chặt tay, ánh mắt hung hãn.
Vừa lúc đó, trong lòng gã bỗng sinh ra cảnh giác.
Không biết từ khi nào trong tòa nhà hoang xuất hiện một người mặc áo gấm. Lạnh như vậy nhưng tên kia vẫn cầm cây quạt trong tay. Trong bóng đêm không nhìn thấy rõ khuôn mặt của hắn, nhưng có thể cảm giác được hắn không có ác ý.
- Ta vẫn đi theo ngươi.
Người đứng ở sân, ôn hòa thân thiết nói:
- Không phải lo lắng, ta không có ác ý gì với ngươi.
- Ngươi là ai?
Gã hỏi.
Nam tử đứng ở sân khẽ cười nói:
- Ta họ Tần, gọi là Tần Lục Thất. Có lẽ ngươi sẽ cảm thấy cái tên của ta kỳ quái, về sau ta giải thích cho ngươi. Nếu ngươi không ngại, có thể đi với ta tới một chỗ. Có người muốn gặp ngươi.
/241
|