Di Thân Vương Dương Dận ra vẻ lơ đãng hỏi một câu: “Ngươi cảm thấy cuộc chiến Thiên Thuận là đúng hay là sai?”. Nếu lời này truyền ra ngoài, cho dù Dương Dận là Thân Vương thì cũng khó mà trốn khỏi quản chế. Dám nghi ngờ Hoàng đế, lại còn đang lúc chiến tranh nghi ngờ Hoàng đế, Trương Thế Nhân không ngờ Dương Dận lại dám làm càn như vậy.
Dựa theo đạo lý, hắn và Dương Dận mới gặp nhau vài lần, tuy liên tiếp nhận súng ngắn và đao của Dương Dận, nhưng Dương Dận không phải là kẻ ngu ngốc, sao có thể sơ suất như vậy? Nhưng rất nhanh, Trương Thế Nhân liền hiểu ra ý đồ của Dương Dận. Cho nên trong lòng hắn hơi căng thẳng.
Trương Thế Nhân nhíu mày không đáp.
Dương Dận cười ha hả nói:
- Chỉ hù dọa ngươi mà thôi. Bệ hạ đã quyết định, sao có thể sai được? Man di Thiên Thuận hùng cứ tây bắc như hổ rình mồi. Trận chiến này sớm muộn gì cũng phải đánh. Bị động bị đánh còn không bằng chủ động đánh tới. Vì trận chiến này mà bệ hạ đã chuẩn bị mười hai năm, chắc chắn không xảy ra sai lầm.
Trong lòng Trương Thế Nhân tự nhủ: “Nếu như có sai lầm, thì chính là do ngươi rồi.”
Dương Dận lại nói:
- Ngươi nhập ngũ ở Gia Trang ba năm, còn là đội phó đội thám báo. Mau, nói cho quả nhân biết chuyện về đám man di Thiên Thuận. Quả nhân nghe nói nữ tử Thiên Thuận đều cao lớn, thô kệch, còn hung hãn hơn cả nam nhân, một tay kéo tuấn mã, một tay bắt dê bò, có phải là thật không?
Trương Thế Nhân cười nói:
- Làm gì tới mức ấy. Nữ tử Thiên Thuận cũng là nữ tử, người với người sao có thể khác biệt tới như vậy? Chỉ có điều các nàng cả ngày ở trên thảo nguyên phơi nắng phơi gió, thoạt nhìn không mềm mại trắng trẻo như con gái người Đại Nam chúng ta. Da các nàng khá đen, thân thể cũng rất cường tráng, song vẫn không thể so được với nam nhân. Nếu các nàng đó có thể làm được như lời Vương gia nói thì cần nam nhân làm cái gì?
Dương Dận cười:
- Như vậy mới hợp lý chứ. Quả nhân cũng cho rằng nếu các nàng đó còn cường tráng hơn cả nam nhân, thì các nam nhân Thiên Thuận sống như thế nào?
Lời này có hai ý, khiến cho hai tiểu mỹ nhân hầu hạ rót rượu không nhịn được cười rộ lên. Dương Dận ôm một nàng vào người, hôn lên mặt một cái, cười nói:
- Hai nàng cười cái gì? Nếu lại làm càn, quả nhân liền bán hai nàng cho man di Thiên Thuận. Xem hai nàng còn có sức để cười hay không?
Một nàng quyến rũ nói:
- Vương gia tha cho bọn thiếp đi. Bọn thiếp còn phải giữ mình hầu hạ Vương gia đây này.
Trầm Khuynh Phiến khẽ nhíu mày, lộ vẻ khó chịu. Nàng vốn là người mạnh mẽ, cứng rắn, không nhìn được nữ tử cam chịu thấp hèn. Nếu không phải đang ở Vương phủ, thì nàng đã cho cái bạt tai rồi. Đang lúc nàng nén giận, thì có một bàn tay ấm áp nắm lấy tay nàng. Nàng nhìn sang, là tay của Trương Thế Nhân. Trương Thế Nhân khẽ lắc đầu, ánh mắt dịu dàng. Khuôn mặt Trầm Khuynh Phiến hơi đỏ, xoay bàn tay nắm ngược lấy tay của Trương Thế Nhân.
- Bảo hai nàng đứng đắn chút, lại cứ giở trò quyến rũ ra làm gì. Nếu chọc giận khách nhân, xem quả nhân thu thập hai nàng thế nào!
Dương Dận cười cợt vài câu, lập tức ngồi thẳng người, nói:
- Thế Nhân, ngươi cũng biết tính tình lười nhác của quả nhân rồi đấy. Lúc rảnh rỗi thường bình luận mấy câu liên quan tới triều chính. Nhưng quả nhân thực sự không có tâm tư quấy rối đại sự triều đình… Bệ hạ là vị Hoàng đế cơ trí nhất từ lúc Đại Nam lập quốc tới nay. Bệ hạ đã quyết định chuyện gì thì tất nhiên sẽ không sai. Cho nên, ngươi đừng xem mấy câu vui đùa vừa nãy là thật.
Hắn liếc nhìn Trương Thế Nhân một cái, rồi nói:
- Tuy nhiên ngươi lại khác. Sớm muộn gì ngươi cũng trở lại quân đội. Cho nên, quả nhân rất muốn nghe cái nhìn của ngươi về cuộc chiến tây bắc.
- Học sinh không dám nói ra cái nhìn của mình.
Trương Thế Nhân cúi đầu nói:
- Đúng như Vương gia vừa nói, bệ hạ đã quyết định điều gì thì chẳng bao giờ sai. Vậy cần học sinh nói cái gì? Trận chiến này, Đại Nam tất thắng là được.
- Nói rất hay!
Dương Dận bảo người rót đầy rượu cho Trương Thế Nhân:
- Đại Nam tất thắng là được. Đúng rồi, ngươi gặp qua Húc Quận Vương chưa? Ở kinh thành, quả nhân và y gần gũi nhau nhất. Không phải dân chúng Thanh Long đều nói như vậy sao, quả nhân là người phong hoa tuyết nguyệt nhất trong thiên hạ, Húc Quận Vương là người đứng thứ hai.
- Học sinh chưa từng gặp qua Húc Quận Vương.
Trương Thế Nhân nói.
Dương Dận cười nói:
- Vậy ngươi nói xem, vị phong hoa tuyết nguyệt đứng thứ hai thiên hạ này, còn có thể thống lĩnh đại quân chinh phạt Thiên Thuận. Còn vị thứ nhất thiên hạ như cô liệu có làm được việc đó không?
- Vương gia say, học sinh cũng say.
Trương Thế Nhân cúi đầu nói:
- Rượu của phủ Vương gia thật là mạnh, học sinh mới uống hai chén mà đầu óc đã quay cuồng rồi, mắt cũng hoa lên, nhìn thứ gì cũng lung la lung lay. Vừa rồi Vương gia nói gì, học sinh không nhớ gì cả. Học sinh nói gì đó, học sinh cũng quên mất rồi… Học sinh cảm thấy mình đã say, kính xin Vương gia tha cho học sinh, học sinh thực sự không thể uống được nữa.
- Tửu lượng của ngươi quá thấp, mới uống có hai chén đã say…
Dương Dận cười to:
- Thôi, quả nhân cũng không cố lưu ngươi lại làm gì. Ngươi và mỹ nhân của ngươi trở về nghỉ ngơi đi. Ngươi có thể tới Vương phủ của quả nhân bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, lần sau không nên mang theo Khuynh Phiến tới. Quả nhân sẽ tìm hai thiếu nữ còn trong trắng cho ngươi. Cam đoan tư vị khác nhau rất lớn. Ha hả!
Trương Thế Nhân đứng dậy, chắp tay nói cáo từ. Trầm Khuynh Phiến cũng thi lễ, sau đó cùng Trương Thế Nhân rời khỏi lâu thuyền. Từ bậc thang đi xuống thuyền, Trầm Khuynh Phiến kéo tay Trương Thế Nhân, bàn tay có chút lạnh lẽo. Trương Thế Nhân quay đầu mỉm cười với nàng, cứ như vậy cầm tay nàng đi ra ngoài.
Dương Dận đứng trên tầng ba, vịn lan can nhìn bóng lưng của đôi trai tài gái sắc kia, cười cười. Cũng không biết phía sau nụ cười ẩn giấu cái gì.
Không biết bao lâu, vị quản sự tên là Tần Lục Thất kia xuất hiện ở bên cạnh Dương Dận, y hơi cúi người hỏi:
- Vương gia cảm thấy kẻ này có thể sử đụng được không?
Dương Dận mỉm cười, lắc đầu:
- Còn đang trong khoảng có thể sử dụng và không thể sử dụng. Trong lòng hắn vẫn còn cảm kích và tôn kính với Tứ ca của quả nhân. Cho nên lúc ăn uống hỏi mấy câu hắn không dám trả lời. Tuy nhiên như vậy cũng tốt. Điều này chứng minh hắn không phải cố ý tiếp cận quả nhân. Nếu như vậy thì hắn đã không biểu hiện bình thản như vừa nãy, mà đã hùa theo ý của quả nhân rồi. Còn có, nếu hắn phụng mệnh của người khác tới tiếp cận quả nhân, thì đã không dẫn theo Trầm Khuynh Phiến… Đi ra ngoài mang theo một cao thủ, như vậy là hắn chưa tin tưởng quả nhân. Nếu hắn muốn tiếp cận quả nhân, hắn sẽ không ngu ngốc tới mức khiến quả nhân sinh lòng cảnh giác.
- Hoàng đế tốt với hắn, hắn mới cảm động và nhớ nhung.
Tần Lục Thất cười nói:
- Nhưng Vương gia tốt với hắn, sớm muộn gì hắn cũng đứng bên này.
- Hy vọng là vậy.
Dương Dận gật đầu nói:
- Quả nhân càng ngày càng thích thiếu niên này rồi. Biết mang ơn mới là tốt. Bằng không quả nhân tốn một số vốn lớn, nuôi dưỡng một con sói phản trắc chẳng phải là thua lỗ?
…
…
Trương Thế Nhân nắm tay Trầm Khuynh Phiến đi ra ngoài, không để ý tới ánh mắt của những người trong Vương phủ. Trong Vương phủ có không ít người luyện võ, cũng có rất nhiều nữ tử có dung mạo xinh đẹp. Nhất là những nữ tử đó, nhìn Trương Thế Nhân nắm tay Trầm Khuynh Phiến, ánh mắt phần lớn là hâm mộ.
Lúc gần tới cửa, có một thư sinh mặc trường bào từ phía đối diện đi tới. Người này thoạt nhìn hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, dáng người thon gầy, khuôn mặt thanh tú. Lúc đi ngang qua Trương Thế Nhân, y khẽ gật đầu, mỉm cười thăm hỏi. Trương Thế Nhân cũng gật đầu coi như đáp lễ.
Đi tới cửa, Trương Thế Nhân nhìn thấy Kỳ Lân đã đỗ xe ngựa ở góc rẽ đường lớn. Hắn hướng Kỳ Lân vẫy tay, Kỳ Lân lập tức đánh xe ngựa tới. Trương Thế Nhân và Trầm Khuynh Phiến đi lên xe ngựa. Hắn nhíu mày trầm tư một lúc rồi nói:
- Hình như ta đã từng gặp qua nam tử trẻ tuổi vừa rồi thì phải.
Cẩn thận suy nghĩ, hắn bỗng nhớ ra:
- Ngày ấy ở trong thành Thanh Long cùng Khâu giáo sư tìm bạn học trở về Kinh Võ Viện, nam tử đó có đi qua cửa hàng của chúng ta. Lúc ta ra khỏi cửa, y đang ngồi ở sạp lão Vương ăn mỳ.
- Trí nhớ của huynh thật là tốt.
Trầm Khuynh Phiến cười cười nói.
- Không đúng…
Trương Thế Nhân khẽ lắc đầu nói.
Trầm Khuynh Phiến ngẩn ra:
- Có chỗ nào không đúng?
Trương Thế Nhân nói:
- Nếu y là người trong Vương Phủ, thì không phải lo lắng về chuyện ăn mặc… Nhưng ta nhớ bộ dạng ăn mỳ ngày đó của y. Giống như sói nhai hổ nuốt, như là đã lâu rồi chưa được ăn đồ ăn gì cả. Một người có thể tùy ý đi lại trong Vương phủ, sao có thể ăn một bát mỳ không nhã nhặn như vậy.
Trầm Khuynh Phiến lắc đầu nói:
- Điều này thì liên quan gì? Có lẽ y mới được Dương Dận thu vào trong phủ không lâu.
Trương Thế Nhân nói:
- Ta đang nghĩ, ngày ấy y xuất hiện ở cửa hàng chúng ta là cố ý, hay là trùng hợp? Nếu cố ý, thì rõ ràng Dương Dận phái người giám thị ta. Nếu là trùng hợp…
Hắn thở dài nói:
- Thôi bỏ qua, còn rất nhiều chuyện đau đầu hơn chuyện này, đâu cần phải hao tâm tổn trí vì một người… Hôm nay Dương Dận cố ý giả ngây giả dại, bất quá chỉ là muốn thử ta mà thôi. Ta không biết biểu hiện của mình có giấu giếm được hắn không, nhưng người này thực sự không chỉ say mê phong nguyệt. Những người luyện võ trong phủ… nói là khách giang hồ, nhưng có mấy người luyện quyền pháp trong quân đội. Trong đó có một người có vết thương do cung tiễn gây ra. Người luyện võ bình thường, rất ít người bị thương do tên. Những người đó, tám, chín phần là lão binh… Còn nữa, lúc ta lên lâu thuyền có sờ qua mép thuyền. Rất là chắc chắn, bên trong hẳn là đóng thêm một tầng sắt. Lâu thuyền đó được đóng chắc chắn như vậy, chỉ sợ không chỉ đơn giản là che mưa che gió.
- Nhưng con thuyền kia không di chuyển được.
Trầm Khuynh Phiến nói.
Trương Thế Nhân “ừ” một tiếng, suy nghĩ một lúc mới nói:
- Hắn không cần phải đưa chúng ta lên chỗ cao nhất của thuyền. Nhưng hắn vẫn đưa lên, là muốn thử ta, làm ra vẻ như không có chỗ nào giấu giếm… Lúc một người giả vờ như không thèm để ý, kỳ thực là lúc dễ lộ ra sơ hở nhất. Đứng ở trên cao của thuyền có thể quan sát được cung thành và sự điều động cấm quân. Ta không tin hắn chỉ để ngắm cảnh tuyết… Lúc đó hắn phát hiện mình nói lỡ, nên cố ý chuyển đề tài.
- Việc này không giả được rồi.
Trương Thế Nhân thở dài:
- Vị Di Thân Vương này… có chút thú vị.
Phủ Di Thân Vương.
Tần Lục Thất nhìn thoáng qua nam tử trẻ tuổi, khẽ nhíu mày hỏi:
- Không phải ngươi lo lắng hắn sẽ nhận ra ngươi sao? Vì sao còn cố ý để cho hắn bắt gặp?
Nam tử trẻ tuổi cười cười nói:
- Kỳ thực hắn không nhớ mặt của thuộc hạ. Lúc ở bên ngoài cửa hàng của hắn, thuộc hạ đã thử qua một lần. Lần này thử, nếu như hắn thực sự có ấn tượng, thì vẻ mặt phải có chút biến hóa rồi. Ở núi Bán Nguyệt, chỉ có mấy học sinh là biết mặt của thuộc hạ, song đã bị thuộc hạ giết hơn nửa. Chỉ còn lại hai người... là con gái của Tướng quân Mã Sở Thành, và con của Tán Kỵ Thường thị.
- Mấy ngày kế tiếp nên thành thật chút.
Di Thân Vương Dương Dận lạnh lùng nhìn y, nói:
- Ngoại trừ những việc quả nhân giao cho ngươi đi làm, những việc khác ngươi chớ động vào. Phương Hận Thủy… Đại nội thị vệ đã phái người tới Giang Nam bắt cha mẹ của ngươi. Nếu ngươi không muốn cha mẹ của ngươi chết, thì tốt nhất nhớ lấy lời của quả nhân.
Nam tử trẻ tuổi biến sắc, cúi người nói:
- Thuộc hạ đã biết. Thuộc hạ đã vào Vương phủ, thì cái mạng này đã thuộc về Vương gia. Mong Vương gia yên tâm, thuộc hạ sẽ không tiếp tục làm mấy chuyện hồ đồ nữa.
Dương Dận gật đầu:
- Ngươi là người thông minh, quả nhân không nghi ngờ điểm này. Ngươi muốn trở nên nổi bật, muốn trở thành nhân vật lớn… Với thân phận của ngươi, với tội của ngươi, ngoại trừ quả nhân ra, ai có thể giúp ngươi đạt được mong muốn? Muốn trở thành một nhân vật lớn, trước hết phải làm tốt những chuyện mình nên làm. Quả nhân sẽ không bạc đãi bất kỳ một ai trung thành với quả nhân. Đương nhiên… cũng không chấp nhận một kẻ gây thêm phiền toái cho quả nhân. Quả nhân biết ngươi muốn giết Trương Thế Nhân… Cố gắng chịu đựng đi.
- Vâng!
Phương Hận Thủy gật đầu, thái độ cung kính.
- Đi thôi!
Dương Dận khoát tay nói:
- Tuy tu vị của ngươi không tầm thường, nhưng bản lĩnh giết người không cao. Trong Xà Vệ không thiếu người giỏi giết người, ngươi đi học hỏi chút.
Phương Hận Thủy cúi người, thi lễ cáo lui.
Chờ y đi rồi, Dương Dận hừ lạnh một tiếng:
- Người như vậy vĩnh viễn không làm được đại sự, luôn tự cho mình là đúng… Có thể làm dao găm, nhưng không thể làm cánh tay.
- Vương gia, còn Trương Thế Nhân thì sao?
Tần Lục Thất hỏi.
Dương Dận trầm mặc một lúc:
- Nghĩ đi nghĩ lại, thì đó là một kẻ không dễ thuần phục. Còn có… nói cho Xà Vệ thu tay lại. Hình như đại nội thị vệ đã nhận ra cái gì đó. Bảo Xà Vệ tạm thời dừng những hoạt động ở xa. Dù sao giờ vẫn còn sớm để dùng tới Xà Vệ… Đội phó của Xà Vệ có phải tên là Trương Cuồng không nhỉ? Quan hệ giữa y và Trương Thế Nhân rất tốt… Bảo hắn đi tiếp cận Trương Thế Nhân, nhìn xem Trương Thế Nhân có phải là do Tứ ca phái tới tiếp cận quả nhân hay không.
- Vâng.
Tần Lục Thất lên tiếng:
- Thuộc hạ đi ngay bây giờ.
Hắn mỉm cười nói:
- Thuộc hạ thích nhất những kẻ như Trương Cuồng. Hắn chỉ thích tiền… Dùng người như vậy là tốt nhất.
Dựa theo đạo lý, hắn và Dương Dận mới gặp nhau vài lần, tuy liên tiếp nhận súng ngắn và đao của Dương Dận, nhưng Dương Dận không phải là kẻ ngu ngốc, sao có thể sơ suất như vậy? Nhưng rất nhanh, Trương Thế Nhân liền hiểu ra ý đồ của Dương Dận. Cho nên trong lòng hắn hơi căng thẳng.
Trương Thế Nhân nhíu mày không đáp.
Dương Dận cười ha hả nói:
- Chỉ hù dọa ngươi mà thôi. Bệ hạ đã quyết định, sao có thể sai được? Man di Thiên Thuận hùng cứ tây bắc như hổ rình mồi. Trận chiến này sớm muộn gì cũng phải đánh. Bị động bị đánh còn không bằng chủ động đánh tới. Vì trận chiến này mà bệ hạ đã chuẩn bị mười hai năm, chắc chắn không xảy ra sai lầm.
Trong lòng Trương Thế Nhân tự nhủ: “Nếu như có sai lầm, thì chính là do ngươi rồi.”
Dương Dận lại nói:
- Ngươi nhập ngũ ở Gia Trang ba năm, còn là đội phó đội thám báo. Mau, nói cho quả nhân biết chuyện về đám man di Thiên Thuận. Quả nhân nghe nói nữ tử Thiên Thuận đều cao lớn, thô kệch, còn hung hãn hơn cả nam nhân, một tay kéo tuấn mã, một tay bắt dê bò, có phải là thật không?
Trương Thế Nhân cười nói:
- Làm gì tới mức ấy. Nữ tử Thiên Thuận cũng là nữ tử, người với người sao có thể khác biệt tới như vậy? Chỉ có điều các nàng cả ngày ở trên thảo nguyên phơi nắng phơi gió, thoạt nhìn không mềm mại trắng trẻo như con gái người Đại Nam chúng ta. Da các nàng khá đen, thân thể cũng rất cường tráng, song vẫn không thể so được với nam nhân. Nếu các nàng đó có thể làm được như lời Vương gia nói thì cần nam nhân làm cái gì?
Dương Dận cười:
- Như vậy mới hợp lý chứ. Quả nhân cũng cho rằng nếu các nàng đó còn cường tráng hơn cả nam nhân, thì các nam nhân Thiên Thuận sống như thế nào?
Lời này có hai ý, khiến cho hai tiểu mỹ nhân hầu hạ rót rượu không nhịn được cười rộ lên. Dương Dận ôm một nàng vào người, hôn lên mặt một cái, cười nói:
- Hai nàng cười cái gì? Nếu lại làm càn, quả nhân liền bán hai nàng cho man di Thiên Thuận. Xem hai nàng còn có sức để cười hay không?
Một nàng quyến rũ nói:
- Vương gia tha cho bọn thiếp đi. Bọn thiếp còn phải giữ mình hầu hạ Vương gia đây này.
Trầm Khuynh Phiến khẽ nhíu mày, lộ vẻ khó chịu. Nàng vốn là người mạnh mẽ, cứng rắn, không nhìn được nữ tử cam chịu thấp hèn. Nếu không phải đang ở Vương phủ, thì nàng đã cho cái bạt tai rồi. Đang lúc nàng nén giận, thì có một bàn tay ấm áp nắm lấy tay nàng. Nàng nhìn sang, là tay của Trương Thế Nhân. Trương Thế Nhân khẽ lắc đầu, ánh mắt dịu dàng. Khuôn mặt Trầm Khuynh Phiến hơi đỏ, xoay bàn tay nắm ngược lấy tay của Trương Thế Nhân.
- Bảo hai nàng đứng đắn chút, lại cứ giở trò quyến rũ ra làm gì. Nếu chọc giận khách nhân, xem quả nhân thu thập hai nàng thế nào!
Dương Dận cười cợt vài câu, lập tức ngồi thẳng người, nói:
- Thế Nhân, ngươi cũng biết tính tình lười nhác của quả nhân rồi đấy. Lúc rảnh rỗi thường bình luận mấy câu liên quan tới triều chính. Nhưng quả nhân thực sự không có tâm tư quấy rối đại sự triều đình… Bệ hạ là vị Hoàng đế cơ trí nhất từ lúc Đại Nam lập quốc tới nay. Bệ hạ đã quyết định chuyện gì thì tất nhiên sẽ không sai. Cho nên, ngươi đừng xem mấy câu vui đùa vừa nãy là thật.
Hắn liếc nhìn Trương Thế Nhân một cái, rồi nói:
- Tuy nhiên ngươi lại khác. Sớm muộn gì ngươi cũng trở lại quân đội. Cho nên, quả nhân rất muốn nghe cái nhìn của ngươi về cuộc chiến tây bắc.
- Học sinh không dám nói ra cái nhìn của mình.
Trương Thế Nhân cúi đầu nói:
- Đúng như Vương gia vừa nói, bệ hạ đã quyết định điều gì thì chẳng bao giờ sai. Vậy cần học sinh nói cái gì? Trận chiến này, Đại Nam tất thắng là được.
- Nói rất hay!
Dương Dận bảo người rót đầy rượu cho Trương Thế Nhân:
- Đại Nam tất thắng là được. Đúng rồi, ngươi gặp qua Húc Quận Vương chưa? Ở kinh thành, quả nhân và y gần gũi nhau nhất. Không phải dân chúng Thanh Long đều nói như vậy sao, quả nhân là người phong hoa tuyết nguyệt nhất trong thiên hạ, Húc Quận Vương là người đứng thứ hai.
- Học sinh chưa từng gặp qua Húc Quận Vương.
Trương Thế Nhân nói.
Dương Dận cười nói:
- Vậy ngươi nói xem, vị phong hoa tuyết nguyệt đứng thứ hai thiên hạ này, còn có thể thống lĩnh đại quân chinh phạt Thiên Thuận. Còn vị thứ nhất thiên hạ như cô liệu có làm được việc đó không?
- Vương gia say, học sinh cũng say.
Trương Thế Nhân cúi đầu nói:
- Rượu của phủ Vương gia thật là mạnh, học sinh mới uống hai chén mà đầu óc đã quay cuồng rồi, mắt cũng hoa lên, nhìn thứ gì cũng lung la lung lay. Vừa rồi Vương gia nói gì, học sinh không nhớ gì cả. Học sinh nói gì đó, học sinh cũng quên mất rồi… Học sinh cảm thấy mình đã say, kính xin Vương gia tha cho học sinh, học sinh thực sự không thể uống được nữa.
- Tửu lượng của ngươi quá thấp, mới uống có hai chén đã say…
Dương Dận cười to:
- Thôi, quả nhân cũng không cố lưu ngươi lại làm gì. Ngươi và mỹ nhân của ngươi trở về nghỉ ngơi đi. Ngươi có thể tới Vương phủ của quả nhân bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, lần sau không nên mang theo Khuynh Phiến tới. Quả nhân sẽ tìm hai thiếu nữ còn trong trắng cho ngươi. Cam đoan tư vị khác nhau rất lớn. Ha hả!
Trương Thế Nhân đứng dậy, chắp tay nói cáo từ. Trầm Khuynh Phiến cũng thi lễ, sau đó cùng Trương Thế Nhân rời khỏi lâu thuyền. Từ bậc thang đi xuống thuyền, Trầm Khuynh Phiến kéo tay Trương Thế Nhân, bàn tay có chút lạnh lẽo. Trương Thế Nhân quay đầu mỉm cười với nàng, cứ như vậy cầm tay nàng đi ra ngoài.
Dương Dận đứng trên tầng ba, vịn lan can nhìn bóng lưng của đôi trai tài gái sắc kia, cười cười. Cũng không biết phía sau nụ cười ẩn giấu cái gì.
Không biết bao lâu, vị quản sự tên là Tần Lục Thất kia xuất hiện ở bên cạnh Dương Dận, y hơi cúi người hỏi:
- Vương gia cảm thấy kẻ này có thể sử đụng được không?
Dương Dận mỉm cười, lắc đầu:
- Còn đang trong khoảng có thể sử dụng và không thể sử dụng. Trong lòng hắn vẫn còn cảm kích và tôn kính với Tứ ca của quả nhân. Cho nên lúc ăn uống hỏi mấy câu hắn không dám trả lời. Tuy nhiên như vậy cũng tốt. Điều này chứng minh hắn không phải cố ý tiếp cận quả nhân. Nếu như vậy thì hắn đã không biểu hiện bình thản như vừa nãy, mà đã hùa theo ý của quả nhân rồi. Còn có, nếu hắn phụng mệnh của người khác tới tiếp cận quả nhân, thì đã không dẫn theo Trầm Khuynh Phiến… Đi ra ngoài mang theo một cao thủ, như vậy là hắn chưa tin tưởng quả nhân. Nếu hắn muốn tiếp cận quả nhân, hắn sẽ không ngu ngốc tới mức khiến quả nhân sinh lòng cảnh giác.
- Hoàng đế tốt với hắn, hắn mới cảm động và nhớ nhung.
Tần Lục Thất cười nói:
- Nhưng Vương gia tốt với hắn, sớm muộn gì hắn cũng đứng bên này.
- Hy vọng là vậy.
Dương Dận gật đầu nói:
- Quả nhân càng ngày càng thích thiếu niên này rồi. Biết mang ơn mới là tốt. Bằng không quả nhân tốn một số vốn lớn, nuôi dưỡng một con sói phản trắc chẳng phải là thua lỗ?
…
…
Trương Thế Nhân nắm tay Trầm Khuynh Phiến đi ra ngoài, không để ý tới ánh mắt của những người trong Vương phủ. Trong Vương phủ có không ít người luyện võ, cũng có rất nhiều nữ tử có dung mạo xinh đẹp. Nhất là những nữ tử đó, nhìn Trương Thế Nhân nắm tay Trầm Khuynh Phiến, ánh mắt phần lớn là hâm mộ.
Lúc gần tới cửa, có một thư sinh mặc trường bào từ phía đối diện đi tới. Người này thoạt nhìn hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, dáng người thon gầy, khuôn mặt thanh tú. Lúc đi ngang qua Trương Thế Nhân, y khẽ gật đầu, mỉm cười thăm hỏi. Trương Thế Nhân cũng gật đầu coi như đáp lễ.
Đi tới cửa, Trương Thế Nhân nhìn thấy Kỳ Lân đã đỗ xe ngựa ở góc rẽ đường lớn. Hắn hướng Kỳ Lân vẫy tay, Kỳ Lân lập tức đánh xe ngựa tới. Trương Thế Nhân và Trầm Khuynh Phiến đi lên xe ngựa. Hắn nhíu mày trầm tư một lúc rồi nói:
- Hình như ta đã từng gặp qua nam tử trẻ tuổi vừa rồi thì phải.
Cẩn thận suy nghĩ, hắn bỗng nhớ ra:
- Ngày ấy ở trong thành Thanh Long cùng Khâu giáo sư tìm bạn học trở về Kinh Võ Viện, nam tử đó có đi qua cửa hàng của chúng ta. Lúc ta ra khỏi cửa, y đang ngồi ở sạp lão Vương ăn mỳ.
- Trí nhớ của huynh thật là tốt.
Trầm Khuynh Phiến cười cười nói.
- Không đúng…
Trương Thế Nhân khẽ lắc đầu nói.
Trầm Khuynh Phiến ngẩn ra:
- Có chỗ nào không đúng?
Trương Thế Nhân nói:
- Nếu y là người trong Vương Phủ, thì không phải lo lắng về chuyện ăn mặc… Nhưng ta nhớ bộ dạng ăn mỳ ngày đó của y. Giống như sói nhai hổ nuốt, như là đã lâu rồi chưa được ăn đồ ăn gì cả. Một người có thể tùy ý đi lại trong Vương phủ, sao có thể ăn một bát mỳ không nhã nhặn như vậy.
Trầm Khuynh Phiến lắc đầu nói:
- Điều này thì liên quan gì? Có lẽ y mới được Dương Dận thu vào trong phủ không lâu.
Trương Thế Nhân nói:
- Ta đang nghĩ, ngày ấy y xuất hiện ở cửa hàng chúng ta là cố ý, hay là trùng hợp? Nếu cố ý, thì rõ ràng Dương Dận phái người giám thị ta. Nếu là trùng hợp…
Hắn thở dài nói:
- Thôi bỏ qua, còn rất nhiều chuyện đau đầu hơn chuyện này, đâu cần phải hao tâm tổn trí vì một người… Hôm nay Dương Dận cố ý giả ngây giả dại, bất quá chỉ là muốn thử ta mà thôi. Ta không biết biểu hiện của mình có giấu giếm được hắn không, nhưng người này thực sự không chỉ say mê phong nguyệt. Những người luyện võ trong phủ… nói là khách giang hồ, nhưng có mấy người luyện quyền pháp trong quân đội. Trong đó có một người có vết thương do cung tiễn gây ra. Người luyện võ bình thường, rất ít người bị thương do tên. Những người đó, tám, chín phần là lão binh… Còn nữa, lúc ta lên lâu thuyền có sờ qua mép thuyền. Rất là chắc chắn, bên trong hẳn là đóng thêm một tầng sắt. Lâu thuyền đó được đóng chắc chắn như vậy, chỉ sợ không chỉ đơn giản là che mưa che gió.
- Nhưng con thuyền kia không di chuyển được.
Trầm Khuynh Phiến nói.
Trương Thế Nhân “ừ” một tiếng, suy nghĩ một lúc mới nói:
- Hắn không cần phải đưa chúng ta lên chỗ cao nhất của thuyền. Nhưng hắn vẫn đưa lên, là muốn thử ta, làm ra vẻ như không có chỗ nào giấu giếm… Lúc một người giả vờ như không thèm để ý, kỳ thực là lúc dễ lộ ra sơ hở nhất. Đứng ở trên cao của thuyền có thể quan sát được cung thành và sự điều động cấm quân. Ta không tin hắn chỉ để ngắm cảnh tuyết… Lúc đó hắn phát hiện mình nói lỡ, nên cố ý chuyển đề tài.
- Việc này không giả được rồi.
Trương Thế Nhân thở dài:
- Vị Di Thân Vương này… có chút thú vị.
Phủ Di Thân Vương.
Tần Lục Thất nhìn thoáng qua nam tử trẻ tuổi, khẽ nhíu mày hỏi:
- Không phải ngươi lo lắng hắn sẽ nhận ra ngươi sao? Vì sao còn cố ý để cho hắn bắt gặp?
Nam tử trẻ tuổi cười cười nói:
- Kỳ thực hắn không nhớ mặt của thuộc hạ. Lúc ở bên ngoài cửa hàng của hắn, thuộc hạ đã thử qua một lần. Lần này thử, nếu như hắn thực sự có ấn tượng, thì vẻ mặt phải có chút biến hóa rồi. Ở núi Bán Nguyệt, chỉ có mấy học sinh là biết mặt của thuộc hạ, song đã bị thuộc hạ giết hơn nửa. Chỉ còn lại hai người... là con gái của Tướng quân Mã Sở Thành, và con của Tán Kỵ Thường thị.
- Mấy ngày kế tiếp nên thành thật chút.
Di Thân Vương Dương Dận lạnh lùng nhìn y, nói:
- Ngoại trừ những việc quả nhân giao cho ngươi đi làm, những việc khác ngươi chớ động vào. Phương Hận Thủy… Đại nội thị vệ đã phái người tới Giang Nam bắt cha mẹ của ngươi. Nếu ngươi không muốn cha mẹ của ngươi chết, thì tốt nhất nhớ lấy lời của quả nhân.
Nam tử trẻ tuổi biến sắc, cúi người nói:
- Thuộc hạ đã biết. Thuộc hạ đã vào Vương phủ, thì cái mạng này đã thuộc về Vương gia. Mong Vương gia yên tâm, thuộc hạ sẽ không tiếp tục làm mấy chuyện hồ đồ nữa.
Dương Dận gật đầu:
- Ngươi là người thông minh, quả nhân không nghi ngờ điểm này. Ngươi muốn trở nên nổi bật, muốn trở thành nhân vật lớn… Với thân phận của ngươi, với tội của ngươi, ngoại trừ quả nhân ra, ai có thể giúp ngươi đạt được mong muốn? Muốn trở thành một nhân vật lớn, trước hết phải làm tốt những chuyện mình nên làm. Quả nhân sẽ không bạc đãi bất kỳ một ai trung thành với quả nhân. Đương nhiên… cũng không chấp nhận một kẻ gây thêm phiền toái cho quả nhân. Quả nhân biết ngươi muốn giết Trương Thế Nhân… Cố gắng chịu đựng đi.
- Vâng!
Phương Hận Thủy gật đầu, thái độ cung kính.
- Đi thôi!
Dương Dận khoát tay nói:
- Tuy tu vị của ngươi không tầm thường, nhưng bản lĩnh giết người không cao. Trong Xà Vệ không thiếu người giỏi giết người, ngươi đi học hỏi chút.
Phương Hận Thủy cúi người, thi lễ cáo lui.
Chờ y đi rồi, Dương Dận hừ lạnh một tiếng:
- Người như vậy vĩnh viễn không làm được đại sự, luôn tự cho mình là đúng… Có thể làm dao găm, nhưng không thể làm cánh tay.
- Vương gia, còn Trương Thế Nhân thì sao?
Tần Lục Thất hỏi.
Dương Dận trầm mặc một lúc:
- Nghĩ đi nghĩ lại, thì đó là một kẻ không dễ thuần phục. Còn có… nói cho Xà Vệ thu tay lại. Hình như đại nội thị vệ đã nhận ra cái gì đó. Bảo Xà Vệ tạm thời dừng những hoạt động ở xa. Dù sao giờ vẫn còn sớm để dùng tới Xà Vệ… Đội phó của Xà Vệ có phải tên là Trương Cuồng không nhỉ? Quan hệ giữa y và Trương Thế Nhân rất tốt… Bảo hắn đi tiếp cận Trương Thế Nhân, nhìn xem Trương Thế Nhân có phải là do Tứ ca phái tới tiếp cận quả nhân hay không.
- Vâng.
Tần Lục Thất lên tiếng:
- Thuộc hạ đi ngay bây giờ.
Hắn mỉm cười nói:
- Thuộc hạ thích nhất những kẻ như Trương Cuồng. Hắn chỉ thích tiền… Dùng người như vậy là tốt nhất.
/241
|