Lúc cửa lớn của Kinh Võ Viện mở ra, như mọi ngày, binh lính trông cửa trông thấy vị Tiểu Trương đại nhân hiền hòa đi tới. Bọn họ có ấn tượng rất tốt với vị thanh niên tài tuấn đang nổi danh trong thành Thanh Long này. Bởi vì Tiểu Trương đại nhân là một người hòa ái dễ gần, không chút dối trá hay kiêu ngạo nào. Hắn luôn mỉm cười chào hỏi, nụ cười tự nhiên, không chút giả dối.
Có một số con ông cháu cha để bày tỏ khí độ và lịch sử của mình, cũng gật đầu chào hỏi bọn họ. Nhưng đám lính nhìn ra được, trong mắt những người đó kỳ thực không có bọn họ. Tiểu Trương đại nhân thì lại khác. Hắn thực sự không coi bản thân là một nhân vật lớn gì cả. Mà là chào hỏi ở vị trí ngang bằng với bọn họ.
- Ngài đã ăn cơm chưa? Nghe nói trong căn tin có món ăn mới.
Đám binh lính cũng mỉm cười nói chuyện Trương Thế Nhân, cảm giác như là hàng xóm nói chuyện với nhau.
Trương Thế Nhân mỉm cười gật đầu nói:
- Ăn rồi. Đồ ăn ở ngoài vừa rẻ lại thuận tiện. Đồ ăn ở trong căn tin Kinh Võ Viện không những đắt mà còn không thoải mái. Ăn một bữa ở căn tin bằng ba ngày ăn ở ngoài liền. Nghe nói căn tin thu được tiền đều rơi vào túi của Chu viện trưởng. Mặc dù Chu viện trưởng chưa từng tới căn tin ăn cơm.
- Ha ha.
Đám binh lính đều cười vì sự ngay thẳng của Tiểu Trương đại nhân.
Trương Thế Nhân cười cười đi vào cửa chính, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi mình. Hắn quay đầu lại nhìn, hóa ra là Trương Cuồng, người đã lâu không gặp. Một tay ôm cái túi giấy, một tay lấy bánh bao trong túi để ăn. Cho nên lúc gọi Trương Thế Nhân, thanh âm của hắn hơi hàm hồ, thoạt nhìn có vẻ như y ăn rất ngon miệng.
- Nhị ca, mấy ngày này huynh đi đâu vậy?
Trương Thế Nhân cười hỏi.
Các học sinh xuất thân từ biên quân thường quen gọi Mạc Tẩy Đao là đại ca, gọi Trương Cuồng là nhị ca.
- Ta còn có thể đi đâu nữa… Không có tiền để đi thanh lâu giải trí, càng không có tiền để tới Hải Dương Quán nghe nhạc xem múa.
Trương Cuồng nói:
- Làm sao so được với Tiểu Trương đại nhân.
Trương Thế Nhân đấm vào vai của y một cái:
- Huynh càng ngày càng biết trêu chọc huynh đệ rồi.
Trương Cuồng cười ha hả:
- Kỳ nghỉ vốn định ở trong viện nửa tháng. Nhưng nghĩ lại, không có tiền thì cũng có kiểu chơi của không có tiền, ta liền hẹn với Mạc đại ca tới các nơi có phong cảnh đẹp trong thành Thanh Long đi dạo. Bên ngoài trời cao đất rộng, du ngoạn mấy ngày khiến cho tâm tình thoải mái hơn. Ta vốn tính toán hẹn ngươi đi cùng, nhưng Mạc đại ca nói ngươi có rất nhiều việc phải làm, không nhàn rỗi như bọn ta, nên đành thôi.
Trương Thế Nhân “ừ” một tiếng, bóp trán nói:
- Cũng không bận bịu lắm. Mầy ngày gần đây đệ không đọc sách thì luận bàn với Tạ Phù Diêu. Nếu các huynh tới tìm đệ, thì đệ chắc chắn đi theo rồi.
Trương Cuồng “ừ” một tiếng, nói:
- Lúc trước không đi chơi nhiều, cảm thấy đi hay không chả sao. Nhưng lúc đi ra ngoài rồi mới biết, hóa ra chỉ cần ngắm phong cảnh, nhìn dòng người qua lại, cũng là một việc rất đáng để hưởng thụ. Mấy ngày nghỉ, ta và Mạc đại ca đi ra ngoài, vừa đi vừa ngắm phong cảnh, thậm chí lưu luyến không muốn về.
- Mạc đại ca đâu?
Trương Thế Nhân hỏi.
- Đại ca vẫn chưa trở lại. Sáng sớm cửa thành mở ta liền vào thành. Huynh ấy nói còn muốn đi dạo mấy thôn trấn ngoài thành một lúc. Chắc là để ý tới khuê nữ của lão già bán trà ngoài thành rồi. Ha hả, đây là lần đầu tiên ta thấy Mạc đại ca có hứng thú với nữ nhân.
Trương Thế Nhân cẩn thận suy nghĩ, không nhớ là lão già bán trà ngoài thành có dẫn theo con gái.
- Đúng rồi…
Trương Cuồng vừa đi vừa nói:
- Đêm giao thừa bệ hạ mở tiệc đãi quần thần, có chuyện gì mới mẻ không? Ta vốn tưởng rằng mười người trong danh sách sẽ có Mạc đại ca, ai ngờ lại không có. Dựa theo tu vị, Mạc đại ca muốn lọt vào nhóm mười học sinh đứng đầu trong mấy trăm học sinh tiến vào Kinh Võ Viện là không khó. Về sau ngẫm lại… Danh sách đó cũng phải dựa vào bản lĩnh để lập ra.
Nói xong câu đó, y vội vàng sửa lời:
- Ta không nói ngươi. Ta chỉ thấy bất công thay cho Mạc đại ca mà thôi.
- Tính tình của Mạc đại ca rất thẳng thắn. Nếu chẳng may gây náo động trước mặt bệ hạ, thì chẳng phải hỏng việc sao.
Trương Thế Nhân nói:
- Thực ra Mực Vạn Vật cũng có nhắc qua với đệ. Vốn định an bài Mạc đại ca, nhưng bị Chu viện trưởng từ chối. Chu viện trưởng lo lắng cái tính quá thẳng của Mạc đại ca sẽ ảnh hưởng tới buổi tiệc. Cho nên làm vậy cũng vì muốn tốt cho Mạc đại ca.
Trương Cuồng nói:
- Nói vậy cũng đúng. Tính tình của Mạc đại ca đúng là quá thẳng… À, ta còn nghe nói gần đây Di Thân Vương và ngươi quan hệ rất gần. Có phải Di Thân Vương muốn lôi kéo ngươi không? Trương Thế Nhân, có câu ta không biết nên nói hay không. Nhưng làm huynh trưởng, không thể trơ mắt nhìn ngươi đi sai đường… Di Thân Vương không phải là người lương thiện gì. Tốt nhất ngươi đừng lại gần y quá. Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, thì sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của ngươi.
Trương Thế Nhân “ừ” một tiếng:
- Di Thân Vương bất quá chỉ là một vị Vương gia sống nhàn tản mà thôi, lôi kéo đệ làm gì cơ chứ? Ngài ấy chỉ gặp đệ có một lần, tặng ít lễ vật cho đệ thôi mà.
- Ta vẫn cảm thấy người kia không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Trương Cuồng rất nghiêm túc nói:
- Chẳng lẽ đệ không nghe các học sinh trong viện bàn tán sao? Bọn họ đều nói Di Thân Vương muốn tiến vào triều đình nắm quyền, còn muốn tới Tây Bắc chủ trì chiến sự Thiên Thuận. Cho nên gần đây hắn thường xuyên gặp mặt các vị đại thần trong triều. Ai biết hắn có tâm tư gì? Trương Thế Nhân, tuy rằng thân phận hiện giờ của đệ khác xa lúc trước, nhưng so với những nhân vật lớn kia, đệ vẫn còn kém xa, đừng trộn lẫn vào đó.
- Yên tâm đi nhị ca.
Trương Thế Nhân cười cười nói:
- Huynh không nghĩ rằng Di Thân Vương lôi kéo đệ thì được cái gì à? Trong vòng hai năm, đệ vẫn chỉ là học sinh của Kinh Võ Viện. Di Thân Vương bất quá chỉ là làm bộ lễ hiền hạ sĩ mà thôi. Đệ có chỗ nào khiến cho y phải coi trọng đâu? Đệ tự biết mình thế nào.
- Cũng không thể nói như vậy.
Trương Cuồng nói:
- Nếu chẳng may Di Thân Vương thực sự muốn tới Tây Bắc lãnh binh, tất nhiên y sẽ lôi kéo đệ. Đệ xuất thân từ biên quân Gia Trang. Không có mấy người hiểu rõ người Thiên Thuận bên kia núi Sơn Khê hơn đệ.
Trương Thế Nhân nói:
- Đệ hiểu mà, sẽ không rơi vào vũng nước đục đó đâu.
Trương Cuồng cười nói:
- Vậy là tốt rồi. Ta nhiều lời cũng vì lo lắng cho đệ. Chúng ta đều xuất quân từ biên quân, đều là huynh đệ tốt. Mà đệ lại là người trẻ tuổi và có thành tựu cao nhất, ta và Mạc đại ca đều sợ đệ bị đại thần trong triều dùng lời lẽ ngon ngọt để lừa đệ.
Trương Thế Nhân gật đầu, trong lòng hơi cảm động.
…
…
Tây Bắc.
Nguyễn Văn Dũng ngồi trong lều vải, có chút rảnh rỗi. Mấy ngày này không biết vì sao Đại tướng quân Nguyễn Viễn Sơn lại cố ý xa cách y. Không còn để y lãnh binh nữa. Cho dù lãnh binh, cũng chỉ là dẫn theo thám báo tìm hiểu tình hình địch, hoặc là kiểm tra vật tư ở quân nhu.
Điều này làm cho Nguyễn Văn Dũng rất phiền lòng. Y có cảm giác như sự nghiệp của mình đang đi tới điểm cuối. Trong lòng loạn, nên ban đêm không thể ngủ ngon giấc. Nhất là mấy ngày gần đây, không biết vì sao đêm nào y cũng mơ thấy đám thủ hạ chết ở Gia Trang. Mười mấy thủ hạ bị Ngô Bồi Thắng hành hạ tới chết, mỗi ngày đều kêu rên trong giấc mơ của y. Thậm chí có một đêm y mơ thấy những người này xếp thành hàng vòng quanh giường của mình, không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn mình.
Y muốn mở mắt, nhưng lại không mở ra được. Lúc những quỷ hồn kia nhào lên, y mới giật mình tỉnh giấc. Cả người đồ đầy mồ hôi.
Thậm chí y còn nhìn thấy Ngô Bồi Thắng trong đám quỷ hồn kia. Điều này càng khiến cho y run bần bật. Vì sao Ngô Bồi Thắng chết? Chỉ có vài người biết nguyên nhân trong đó. Y chính là một trong, hơn nữa chính là y giết chết Ngô Bồi Thắng. Cũng chính vì vậy, mà Nguyễn Viễn Sơn cực kỳ coi trọng y. Nhưng tới hiện tại, Nguyễn Viễn Sơn bắt đầu xa lánh y. Lý do mà Nguyễn Văn Dũng bất an chính là điều đó.
Qua cầu rút ván.
Bốn câu này tuy không dễ nghe, nhưng Nguyễn Văn Dũng đang có cảm giác đó.
Đang lúc y sầu mi khổ kiểm, bên ngoài có người gọi rồi vén màn đi vào. Y ngẩng đầu nhìn, là đội trưởng đội thân binh của y. Nghe nói người này là con cháu quý tộc không thi đỗ Kinh Võ Viện, được gia đình đút lót bạc mới cùng đại quân đi về phía tây.
Ngay cả Kinh Võ Viện cũng không đỗ, Nguyễn Văn Dũng không có cảm tình gì với người này. Tuy rằng ở Kinh Võ Viện, y không xếp trong ba người đứng đầu, nhưng vẫn có thể xếp trong năm người đứng đầu. Mà một người ngay cả Kinh Võ Viện cũng không thi đỗ, lại tiếp nhận đội trưởng đội thân binh của y, tất nhiên là y không vui mừng gì.
- Ngồi đi.
Nguyễn Văn Dũng tùy ý khoát tay, thái độ lạnh nhạt.
- Bên cạnh tướng quân, thuộc hạ chỉ có thể đứng.
Người nọ đặt tay vào hoành đao treo ở thắt lưng, nghiêm nghị nói:
- Bởi vì thuộc hạ là đội trưởng đội thân binh của ngài. Nếu thuộc hạ quen với việc ngồi bên cạnh ngài, phản ứng sẽ trở nên chậm chạp.
Nguyễn Văn Dũng không ngờ gã ta sẽ nói như vậy. Y vốn tưởng rằng người này được gia tộc đút lót bạc cho vào, là để trải nghiệm cuộc sống trong quân đội, tám chín phần là một con ông cháu cha vô dụng. Vậy mà không ngờ gã ta lại nói được như vậy, điều này khiến Nguyễn Văn Dũng thay đổi ấn tượng với gã.
- Ngươi họ Thôi?
Nguyễn Văn Dũng hỏi.
- Vâng, thuộc hạ họ Thôi, tên Thương Lượng, người tỉnh Hà Đông.
- Thôi gia ở tỉnh Hà Đông cũng là danh môn vọng tộc.
Nguyễn Văn Dũng gật đầu nói:
- Ta nghe nói năm trước ngươi có tới Thanh Long tham gia cuộc thi Kinh Võ Viện? Những thí sinh được chọn đi thi đều là những nhân tài đứng đầu. Làm đội trưởng đội thân binh cho ta, ngươi có cảm thấy thiệt thòi không?
Vị đội trưởng mới được phân tới này, không ngờ chính là Thôi Thương Lượng, người đã phải ảm đạm rời khỏi Thanh Long.
Gã nhìn Nguyễn Văn Dũng một cái, sau đó nghiêm nghị trả lời:
- Sở dĩ thuộc hạ có thể được chọn làm thí sinh, không phải vì thuộc hạ có tài năng hơn người gì đó. Chỉ là vì cô của thuộc hạ được phong làm Quý phi. Mà thuộc hạ đã bị xóa tên khỏi cuộc thi, trong vòng năm năm không được nhập sĩ. Nhà thuộc hạ phải mất một số tiền rất lớn, mới giúp thuộc hạ vào được đây.
Nguyễn Văn Dũng hơi giật mình, không ngờ người trẻ tuổi tên là Thôi Thương Lượng này lại thành thực như vậy. Mà ngay cả chuyện bị xóa tên khỏi Kinh Võ Viện cũng nói ra. Phải biết gười bình thường chẳng ai muốn đề cập tới nỗi nhục của mình.
- Ngươi kể chi tiết như vậy, không hề giấu diếm, không sợ ta nói ra bên ngoài sao?
Thôi Thương Lượng đứng thẳng người, nói:
- Thuộc hạ là đội trưởng đội thân binh của ngài, từ hôm nay trở đi, mạng của thuộc hạ buộc ở trước người ngài. Nếu thuộc hạ còn giấu giếm ngài, không thể hiện thái độ chân thành, thuộc hạ sợ mình không sống được lâu trên chiến trường. Thuộc hạ không muốn chết, cho nên mong tướng quân đừng hoài nghi mục đích của thuộc hạ. Thuộc hạ chỉ muốn lần nữa chứng minh bản thân. Mà cơ hội này, nằm ở trong tay ngài.
Gã cúi đầu nhìn áo giáp của mình, trầm mặc một lúc, tiếp tục nói:
- Nếu tướng quân tin tưởng thuộc hạ, là vinh dự của thuộc hạ. Nếu tướng quân không tin tưởng thuộc hạ, vậy thì lên chiến trường, thuộc hạ cũng sẽ không chết sau ngài.
Hai mắt Nguyễn Văn Dũng tỏa sáng, nhìn thanh niên này với ánh mắt khác xưa.
- Thôi Thương Lượng.
Y gật đầu, nhớ kỹ tên này trong lòng.
- Chỗ này của ta cũng không tốt lắm. Muốn lập công chứng minh bản thân, có vẻ như ngươi đã tới nhầm nơi.
Thôi Thương Lượng nói:
- Thuộc hạ có thể lập công chứng minh bản thân hay không là chuyện của tướng quân. Thuộc hạ tới đây, nhiệm vụ duy nhất là bảo vệ sự an toàn của ngài. Có thể lên chiến trường hay không là phụ thuộc vào tướng quân chứ không phải thuộc hạ. Thuộc hạ ngoại trừ tin tưởng tướng quân ra đã không còn sự lựa chọn nào khác.
- Tốt.
Cảm giác u ám nhiều ngày trong lòng Nguyễn Văn Dũng đã được sự thành khẩn của người trẻ tuổi này thổi tan đi hết. Y đứng lên, cao hứng nói:
- Chờ xem, ta sẽ không để cho ngươi thất vọng!
Có một số con ông cháu cha để bày tỏ khí độ và lịch sử của mình, cũng gật đầu chào hỏi bọn họ. Nhưng đám lính nhìn ra được, trong mắt những người đó kỳ thực không có bọn họ. Tiểu Trương đại nhân thì lại khác. Hắn thực sự không coi bản thân là một nhân vật lớn gì cả. Mà là chào hỏi ở vị trí ngang bằng với bọn họ.
- Ngài đã ăn cơm chưa? Nghe nói trong căn tin có món ăn mới.
Đám binh lính cũng mỉm cười nói chuyện Trương Thế Nhân, cảm giác như là hàng xóm nói chuyện với nhau.
Trương Thế Nhân mỉm cười gật đầu nói:
- Ăn rồi. Đồ ăn ở ngoài vừa rẻ lại thuận tiện. Đồ ăn ở trong căn tin Kinh Võ Viện không những đắt mà còn không thoải mái. Ăn một bữa ở căn tin bằng ba ngày ăn ở ngoài liền. Nghe nói căn tin thu được tiền đều rơi vào túi của Chu viện trưởng. Mặc dù Chu viện trưởng chưa từng tới căn tin ăn cơm.
- Ha ha.
Đám binh lính đều cười vì sự ngay thẳng của Tiểu Trương đại nhân.
Trương Thế Nhân cười cười đi vào cửa chính, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi mình. Hắn quay đầu lại nhìn, hóa ra là Trương Cuồng, người đã lâu không gặp. Một tay ôm cái túi giấy, một tay lấy bánh bao trong túi để ăn. Cho nên lúc gọi Trương Thế Nhân, thanh âm của hắn hơi hàm hồ, thoạt nhìn có vẻ như y ăn rất ngon miệng.
- Nhị ca, mấy ngày này huynh đi đâu vậy?
Trương Thế Nhân cười hỏi.
Các học sinh xuất thân từ biên quân thường quen gọi Mạc Tẩy Đao là đại ca, gọi Trương Cuồng là nhị ca.
- Ta còn có thể đi đâu nữa… Không có tiền để đi thanh lâu giải trí, càng không có tiền để tới Hải Dương Quán nghe nhạc xem múa.
Trương Cuồng nói:
- Làm sao so được với Tiểu Trương đại nhân.
Trương Thế Nhân đấm vào vai của y một cái:
- Huynh càng ngày càng biết trêu chọc huynh đệ rồi.
Trương Cuồng cười ha hả:
- Kỳ nghỉ vốn định ở trong viện nửa tháng. Nhưng nghĩ lại, không có tiền thì cũng có kiểu chơi của không có tiền, ta liền hẹn với Mạc đại ca tới các nơi có phong cảnh đẹp trong thành Thanh Long đi dạo. Bên ngoài trời cao đất rộng, du ngoạn mấy ngày khiến cho tâm tình thoải mái hơn. Ta vốn tính toán hẹn ngươi đi cùng, nhưng Mạc đại ca nói ngươi có rất nhiều việc phải làm, không nhàn rỗi như bọn ta, nên đành thôi.
Trương Thế Nhân “ừ” một tiếng, bóp trán nói:
- Cũng không bận bịu lắm. Mầy ngày gần đây đệ không đọc sách thì luận bàn với Tạ Phù Diêu. Nếu các huynh tới tìm đệ, thì đệ chắc chắn đi theo rồi.
Trương Cuồng “ừ” một tiếng, nói:
- Lúc trước không đi chơi nhiều, cảm thấy đi hay không chả sao. Nhưng lúc đi ra ngoài rồi mới biết, hóa ra chỉ cần ngắm phong cảnh, nhìn dòng người qua lại, cũng là một việc rất đáng để hưởng thụ. Mấy ngày nghỉ, ta và Mạc đại ca đi ra ngoài, vừa đi vừa ngắm phong cảnh, thậm chí lưu luyến không muốn về.
- Mạc đại ca đâu?
Trương Thế Nhân hỏi.
- Đại ca vẫn chưa trở lại. Sáng sớm cửa thành mở ta liền vào thành. Huynh ấy nói còn muốn đi dạo mấy thôn trấn ngoài thành một lúc. Chắc là để ý tới khuê nữ của lão già bán trà ngoài thành rồi. Ha hả, đây là lần đầu tiên ta thấy Mạc đại ca có hứng thú với nữ nhân.
Trương Thế Nhân cẩn thận suy nghĩ, không nhớ là lão già bán trà ngoài thành có dẫn theo con gái.
- Đúng rồi…
Trương Cuồng vừa đi vừa nói:
- Đêm giao thừa bệ hạ mở tiệc đãi quần thần, có chuyện gì mới mẻ không? Ta vốn tưởng rằng mười người trong danh sách sẽ có Mạc đại ca, ai ngờ lại không có. Dựa theo tu vị, Mạc đại ca muốn lọt vào nhóm mười học sinh đứng đầu trong mấy trăm học sinh tiến vào Kinh Võ Viện là không khó. Về sau ngẫm lại… Danh sách đó cũng phải dựa vào bản lĩnh để lập ra.
Nói xong câu đó, y vội vàng sửa lời:
- Ta không nói ngươi. Ta chỉ thấy bất công thay cho Mạc đại ca mà thôi.
- Tính tình của Mạc đại ca rất thẳng thắn. Nếu chẳng may gây náo động trước mặt bệ hạ, thì chẳng phải hỏng việc sao.
Trương Thế Nhân nói:
- Thực ra Mực Vạn Vật cũng có nhắc qua với đệ. Vốn định an bài Mạc đại ca, nhưng bị Chu viện trưởng từ chối. Chu viện trưởng lo lắng cái tính quá thẳng của Mạc đại ca sẽ ảnh hưởng tới buổi tiệc. Cho nên làm vậy cũng vì muốn tốt cho Mạc đại ca.
Trương Cuồng nói:
- Nói vậy cũng đúng. Tính tình của Mạc đại ca đúng là quá thẳng… À, ta còn nghe nói gần đây Di Thân Vương và ngươi quan hệ rất gần. Có phải Di Thân Vương muốn lôi kéo ngươi không? Trương Thế Nhân, có câu ta không biết nên nói hay không. Nhưng làm huynh trưởng, không thể trơ mắt nhìn ngươi đi sai đường… Di Thân Vương không phải là người lương thiện gì. Tốt nhất ngươi đừng lại gần y quá. Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, thì sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của ngươi.
Trương Thế Nhân “ừ” một tiếng:
- Di Thân Vương bất quá chỉ là một vị Vương gia sống nhàn tản mà thôi, lôi kéo đệ làm gì cơ chứ? Ngài ấy chỉ gặp đệ có một lần, tặng ít lễ vật cho đệ thôi mà.
- Ta vẫn cảm thấy người kia không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Trương Cuồng rất nghiêm túc nói:
- Chẳng lẽ đệ không nghe các học sinh trong viện bàn tán sao? Bọn họ đều nói Di Thân Vương muốn tiến vào triều đình nắm quyền, còn muốn tới Tây Bắc chủ trì chiến sự Thiên Thuận. Cho nên gần đây hắn thường xuyên gặp mặt các vị đại thần trong triều. Ai biết hắn có tâm tư gì? Trương Thế Nhân, tuy rằng thân phận hiện giờ của đệ khác xa lúc trước, nhưng so với những nhân vật lớn kia, đệ vẫn còn kém xa, đừng trộn lẫn vào đó.
- Yên tâm đi nhị ca.
Trương Thế Nhân cười cười nói:
- Huynh không nghĩ rằng Di Thân Vương lôi kéo đệ thì được cái gì à? Trong vòng hai năm, đệ vẫn chỉ là học sinh của Kinh Võ Viện. Di Thân Vương bất quá chỉ là làm bộ lễ hiền hạ sĩ mà thôi. Đệ có chỗ nào khiến cho y phải coi trọng đâu? Đệ tự biết mình thế nào.
- Cũng không thể nói như vậy.
Trương Cuồng nói:
- Nếu chẳng may Di Thân Vương thực sự muốn tới Tây Bắc lãnh binh, tất nhiên y sẽ lôi kéo đệ. Đệ xuất thân từ biên quân Gia Trang. Không có mấy người hiểu rõ người Thiên Thuận bên kia núi Sơn Khê hơn đệ.
Trương Thế Nhân nói:
- Đệ hiểu mà, sẽ không rơi vào vũng nước đục đó đâu.
Trương Cuồng cười nói:
- Vậy là tốt rồi. Ta nhiều lời cũng vì lo lắng cho đệ. Chúng ta đều xuất quân từ biên quân, đều là huynh đệ tốt. Mà đệ lại là người trẻ tuổi và có thành tựu cao nhất, ta và Mạc đại ca đều sợ đệ bị đại thần trong triều dùng lời lẽ ngon ngọt để lừa đệ.
Trương Thế Nhân gật đầu, trong lòng hơi cảm động.
…
…
Tây Bắc.
Nguyễn Văn Dũng ngồi trong lều vải, có chút rảnh rỗi. Mấy ngày này không biết vì sao Đại tướng quân Nguyễn Viễn Sơn lại cố ý xa cách y. Không còn để y lãnh binh nữa. Cho dù lãnh binh, cũng chỉ là dẫn theo thám báo tìm hiểu tình hình địch, hoặc là kiểm tra vật tư ở quân nhu.
Điều này làm cho Nguyễn Văn Dũng rất phiền lòng. Y có cảm giác như sự nghiệp của mình đang đi tới điểm cuối. Trong lòng loạn, nên ban đêm không thể ngủ ngon giấc. Nhất là mấy ngày gần đây, không biết vì sao đêm nào y cũng mơ thấy đám thủ hạ chết ở Gia Trang. Mười mấy thủ hạ bị Ngô Bồi Thắng hành hạ tới chết, mỗi ngày đều kêu rên trong giấc mơ của y. Thậm chí có một đêm y mơ thấy những người này xếp thành hàng vòng quanh giường của mình, không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn mình.
Y muốn mở mắt, nhưng lại không mở ra được. Lúc những quỷ hồn kia nhào lên, y mới giật mình tỉnh giấc. Cả người đồ đầy mồ hôi.
Thậm chí y còn nhìn thấy Ngô Bồi Thắng trong đám quỷ hồn kia. Điều này càng khiến cho y run bần bật. Vì sao Ngô Bồi Thắng chết? Chỉ có vài người biết nguyên nhân trong đó. Y chính là một trong, hơn nữa chính là y giết chết Ngô Bồi Thắng. Cũng chính vì vậy, mà Nguyễn Viễn Sơn cực kỳ coi trọng y. Nhưng tới hiện tại, Nguyễn Viễn Sơn bắt đầu xa lánh y. Lý do mà Nguyễn Văn Dũng bất an chính là điều đó.
Qua cầu rút ván.
Bốn câu này tuy không dễ nghe, nhưng Nguyễn Văn Dũng đang có cảm giác đó.
Đang lúc y sầu mi khổ kiểm, bên ngoài có người gọi rồi vén màn đi vào. Y ngẩng đầu nhìn, là đội trưởng đội thân binh của y. Nghe nói người này là con cháu quý tộc không thi đỗ Kinh Võ Viện, được gia đình đút lót bạc mới cùng đại quân đi về phía tây.
Ngay cả Kinh Võ Viện cũng không đỗ, Nguyễn Văn Dũng không có cảm tình gì với người này. Tuy rằng ở Kinh Võ Viện, y không xếp trong ba người đứng đầu, nhưng vẫn có thể xếp trong năm người đứng đầu. Mà một người ngay cả Kinh Võ Viện cũng không thi đỗ, lại tiếp nhận đội trưởng đội thân binh của y, tất nhiên là y không vui mừng gì.
- Ngồi đi.
Nguyễn Văn Dũng tùy ý khoát tay, thái độ lạnh nhạt.
- Bên cạnh tướng quân, thuộc hạ chỉ có thể đứng.
Người nọ đặt tay vào hoành đao treo ở thắt lưng, nghiêm nghị nói:
- Bởi vì thuộc hạ là đội trưởng đội thân binh của ngài. Nếu thuộc hạ quen với việc ngồi bên cạnh ngài, phản ứng sẽ trở nên chậm chạp.
Nguyễn Văn Dũng không ngờ gã ta sẽ nói như vậy. Y vốn tưởng rằng người này được gia tộc đút lót bạc cho vào, là để trải nghiệm cuộc sống trong quân đội, tám chín phần là một con ông cháu cha vô dụng. Vậy mà không ngờ gã ta lại nói được như vậy, điều này khiến Nguyễn Văn Dũng thay đổi ấn tượng với gã.
- Ngươi họ Thôi?
Nguyễn Văn Dũng hỏi.
- Vâng, thuộc hạ họ Thôi, tên Thương Lượng, người tỉnh Hà Đông.
- Thôi gia ở tỉnh Hà Đông cũng là danh môn vọng tộc.
Nguyễn Văn Dũng gật đầu nói:
- Ta nghe nói năm trước ngươi có tới Thanh Long tham gia cuộc thi Kinh Võ Viện? Những thí sinh được chọn đi thi đều là những nhân tài đứng đầu. Làm đội trưởng đội thân binh cho ta, ngươi có cảm thấy thiệt thòi không?
Vị đội trưởng mới được phân tới này, không ngờ chính là Thôi Thương Lượng, người đã phải ảm đạm rời khỏi Thanh Long.
Gã nhìn Nguyễn Văn Dũng một cái, sau đó nghiêm nghị trả lời:
- Sở dĩ thuộc hạ có thể được chọn làm thí sinh, không phải vì thuộc hạ có tài năng hơn người gì đó. Chỉ là vì cô của thuộc hạ được phong làm Quý phi. Mà thuộc hạ đã bị xóa tên khỏi cuộc thi, trong vòng năm năm không được nhập sĩ. Nhà thuộc hạ phải mất một số tiền rất lớn, mới giúp thuộc hạ vào được đây.
Nguyễn Văn Dũng hơi giật mình, không ngờ người trẻ tuổi tên là Thôi Thương Lượng này lại thành thực như vậy. Mà ngay cả chuyện bị xóa tên khỏi Kinh Võ Viện cũng nói ra. Phải biết gười bình thường chẳng ai muốn đề cập tới nỗi nhục của mình.
- Ngươi kể chi tiết như vậy, không hề giấu diếm, không sợ ta nói ra bên ngoài sao?
Thôi Thương Lượng đứng thẳng người, nói:
- Thuộc hạ là đội trưởng đội thân binh của ngài, từ hôm nay trở đi, mạng của thuộc hạ buộc ở trước người ngài. Nếu thuộc hạ còn giấu giếm ngài, không thể hiện thái độ chân thành, thuộc hạ sợ mình không sống được lâu trên chiến trường. Thuộc hạ không muốn chết, cho nên mong tướng quân đừng hoài nghi mục đích của thuộc hạ. Thuộc hạ chỉ muốn lần nữa chứng minh bản thân. Mà cơ hội này, nằm ở trong tay ngài.
Gã cúi đầu nhìn áo giáp của mình, trầm mặc một lúc, tiếp tục nói:
- Nếu tướng quân tin tưởng thuộc hạ, là vinh dự của thuộc hạ. Nếu tướng quân không tin tưởng thuộc hạ, vậy thì lên chiến trường, thuộc hạ cũng sẽ không chết sau ngài.
Hai mắt Nguyễn Văn Dũng tỏa sáng, nhìn thanh niên này với ánh mắt khác xưa.
- Thôi Thương Lượng.
Y gật đầu, nhớ kỹ tên này trong lòng.
- Chỗ này của ta cũng không tốt lắm. Muốn lập công chứng minh bản thân, có vẻ như ngươi đã tới nhầm nơi.
Thôi Thương Lượng nói:
- Thuộc hạ có thể lập công chứng minh bản thân hay không là chuyện của tướng quân. Thuộc hạ tới đây, nhiệm vụ duy nhất là bảo vệ sự an toàn của ngài. Có thể lên chiến trường hay không là phụ thuộc vào tướng quân chứ không phải thuộc hạ. Thuộc hạ ngoại trừ tin tưởng tướng quân ra đã không còn sự lựa chọn nào khác.
- Tốt.
Cảm giác u ám nhiều ngày trong lòng Nguyễn Văn Dũng đã được sự thành khẩn của người trẻ tuổi này thổi tan đi hết. Y đứng lên, cao hứng nói:
- Chờ xem, ta sẽ không để cho ngươi thất vọng!
/241
|