Đảo mắt cái kỳ nghỉ mười lăm ngày của Kinh Võ Viện đã kết thúc. Án mạng không còn xảy ra khiến những người biết chuyện này đều thở phào. Từ lúc án mạng thứ nhất xảy ra tới án mạng cuối cùng, đã chết bảy người. Dựa theo suy luận, lúc ấy chỉ còn lại Mã Lệ Liên và con trai Tông Húc Chi của Tán Kỵ Thường Thị Tông Lỗi là nhìn thấy mặt Phương Hận Thủy lúc đó. Nếu hai người kia bị giết, thì cho dù Phương Hận Thủy hiên ngang đi trên đường cái Thanh Long, cũng không ai nhận ra y.
Đại nội thị vệ đã bố trí người ở hai nhà đó để trông coi. Nhưng kỳ nghỉ mười lăm ngày là lúc dễ hạ thủ nhất, Phương Hận Thủy lại không động thủ. Người của đại nội thị vệ vừa cảm thấy may mắn vừa thấy khó hiểu. Rốt cuộc kẻ kia muốn làm gì? Nếu vì giết người bịt miệng, bất chấp mọi thứ xuất hiện dưới ban ngày ban mặt, vì sao lại để lại hai người mà không giết nốt?
Gần đây La Úy Nhiên đang bận rộn với đại lễ xuất binh. Án mạng giao phó cho Phó Chỉ Huy Sứ Mạnh Vô Địch. Hoàng Đế bệ hạ đã chọn đầu tháng hai để xuất đội nhân mã thứ hai tới Tây Bắc. Nhưng người lãnh binh lần này còn chậm chạp chưa chọn ra. Tuy nhiên, từ việc bệ hạ thường xuyên triệu tập Đại tướng quân Tả Vũ Vệ Ngu Mãn Lâu thì không khó nhìn ra rằng tám, chín phần người xuất binh sẽ là y.
Trương Thế Nhân biết được tin này là do tiểu thái giám Mộc Tam truyền tin cho hắn. Mộc Tam đang làm việc cho Tô Phi Tiến ở Ngự Thư Phòng, hắn chủ yếu hầu hạ ẩm thực và sinh hoạt cho Hoàng đế. Tuy rằng y chỉ làm mấy việc nhỏ như bưng trà, trải chiếu xếp chăn, nhưng y lại là người biết những chuyện ở Ngự Thư Phòng sớm hơn những người khác.
Ngày mười sáu tháng giêng, Trương Thế Nhân ngồi xe ngựa tới Kinh Võ Viện. Cửa hàng giao cho Trầm Khuynh Phiến xử lý. Hiện tại nàng càng ngày càng ra dáng một bà chủ. Trương Thế Nhân thích sự thay đổi này của Trầm Khuynh Phiến. Trước kia Trầm Khuynh Phiến lúc thì yêu mị, lúc thì lạnh lùng, giống như một người điên, khiến cho người ta khó đoán trước được. Cũng không biết là vì tiến lên Cửu Phẩm khiến tính tình của nàng trầm ổn hơn, hay là vì Trương Thế Nhân, nàng mới thay đổi.
Hai ngày gần đây, Trương Cuồng nhiều lần xuất hiện trước mặt Trương Thế Nhân, luôn nói mấy chuyện không đâu. Nhưng Trương Thế Nhân làm sao nghe không hiểu. Trong lúc hữu ý vô ý, Trương Cuồng thường dẫn dắt chủ đề tới Di Thân Vương Dương Dận. Trương Thế Nhân không thể xác định được mục đích của Trương Cuồng là gì. Nhưng sự thay đổi của Trương Cuồng đã khiến cho hắn cảnh giác.
Trương Thế Nhân có gặp La Úy Nhiên một lần, biết rằng đầu tháng hai sẽ có đại lễ xuất binh. Tới lúc đó bệ hạ sẽ đích thân tiễn đại quân ra khỏi thành. Văn võ cả triều và quý tộc đều phải đi theo. Hải Dương Quán và các ca vũ hành khác đã được quan phủ thông báo. Ngày đó các nàng phải múa ở quảng trường bên ngoài cung Thái Cực, nhằm tiễn đưa đại quân.
Trương Thế Nhân đợi chính là ngày này.
Ngô Nhất Đạo bên kia không có tin tức gì, song Trương Thế Nhân vẫn một mực lưu tâm. Mấy ngày này Ngô Nhất Đạo đóng cửa không ra ngoài. Trừ một lần nhận lệnh của Hoàng đế tới Đông Các ở cung Thái Cực ngồi suốt một canh giờ, cơ hồ không tiếp xúc với bất kỳ ai. Đương nhiên, tin tức Ngô Nhất Đạo tiến vào cung cũng là do Mộc Tam nghĩ biện pháp truyền ra ngoài. Giữa y và Trương Thế Nhân có một phương thức liên lạc đặc thù, không có người thứ hai biết.
Mà phương thức này, hơi bẩn thỉu.
Mộc Tam sẽ viết tin tức vào một tờ giấy, mượn cơ hội giấu ở xe ngựa chở hương ti. Nếu Trương Thế Nhân muốn lén lút tới gần xe chở hương ti cũng không khó khăn gì. Mà cái tên hương ti có vẻ dễ nghe, nhưng thực ra là chất thải. Cứ mỗi sáng sớm, đám thái giám phụ trách vệ sinh sẽ thu thập chất thải đổ vào thùng gỗ lớn mang lên xe ngựa, sau đó chuyển tới một nơi ở ngoài thành Thanh Long rửa qua đi. Mà mỗi sáng sớm xe ngựa chở chất thải này sẽ đi qua đường số hai mươi ba, Trương Thế Nhân thì chờ sẵn ở đó.
Ngô Nhất Đạo bên kia rất yên tĩnh. Phương Hận Thủy bên kia cũng rất yên tĩnh. Qua năm mới, những việc tưởng như không thể yên tĩnh lại yên tĩnh. Nhưng Trương Thế Nhân biết, đây chỉ là sự yên tĩnh trước khi bão táp kéo tới mà thôi. Nhất là Ngô Nhất Đạo, Hoàng đế dường như còn chưa có ý bảo Ngô Nhất Đạo giao ra Hàng Thông Thiên Hạ, nhưng những nhân vật lớn kia khẳng định đã ngồi không yên. Ngô Nhất Đạo đóng cửa không tiếp khách là đã tỏ rõ thái độ.
Đợi tới khi những nhân vật lớn kia hết sạch kiên nhẫn, chỉ sợ là lúc bão táp kéo tới.
Trương Thế Nhân không biết Ngô Nhất Đạo làm sao có thể ngăn cản được sự liên minh của những nhân vật lớn kia. Mặc kệ Hoàng đế có cưỡng ép thu Hàng Thông Thiên Hạ về triều đình hay không, thì những nhân vật lớn kia đều sẽ không bỏ qua cho Ngô Nhất Đạo. Bởi vì Ngô Nhất Đạo khiến bọn họ phải thấp thỏm lo âu. Hơn nữa có vẻ như Ngô Nhất Đạo đã không chịu sự khống chế của bọn họ nữa rồi.
Chỉ khi Ngô Nhất Đạo xuống mồ, bí mật của bọn họ mới được chôn kín vĩnh viễn.
Nhưng liệu Ngô Nhất Đạo có chịu nhận mệnh hay không?
Bên cạnh Trương Thế Nhân chỉ có một mình Trầm Khuynh Phiến, cho nên hắn cảm thấy thế lực của mình thật mỏng manh. Lúc này nếu muốn tìm người giúp đỡ, đâu chỉ có tiền là giải quyết được. Nhưng Trương Thế Nhân không nóng nảy, bởi vì hắn biết tìm ai để đòi người.
Ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ, các giáo thụ của Kinh Võ Viện cơ hồ không giảng bài, mà để cho các học sinh lấy lại cảm hứng học hành. Chẳng hạn như luyện bắn cung tên, chẳng hạn đấu võ tỷ thí. Do không ai dám khiêu chiến với Trương Thế Nhân, cho nên hắn bắn xong vài mũi tên liền rời khỏi sàn đấu võ, đi tới Tàng Thư Lâu đọc sách. Trương Thế Nhân cảm thấy rất hứng thú với cuốn “Vạn Kiếm Đường Kiếm Lục” mà Tạ Phù Diêu đưa cho. Điều khiến hắn cảm thấy hứng thú, chính là vì sao một tông môn khổng lồ như vậy, lại trở nên suy bại.
Không thể nghi ngờ rằng lúc đó Vạn Tinh Thần là người đứng đầu võ lâm. Từ sau thời của ông ta, không còn ai có thể khiến các tông môn trong giang hồ chịu phục, chịu tôn lên làm Minh Chủ cả. Nhưng người này lưu lại quá ít truyền thuyết. Ngay cả kết cục đều không có ai biết. Có người nói ông ta đã bị chết trong tay sát thủ do quan phủ tiền triều phái tới. Nhưng không mấy người đồng ý với điều đó. Với tu vị của Vạn Tinh Thần, trừ khi ông ta không muốn sống trên đời nữa, bằng không ai có thể giết được ông ta? Mọi người tin tưởng thuyết pháp Vạn Tinh Thần chết già hơn.
Mà Vạn Kiếm Đường huy hoàng như vậy, vì sao chỉ lưu lại những tàn tích không rõ ràng?
Chẳng hạn như cuốn “Vạn Kiếm Đường Kiếm Lục” này là do một vị khách giang hồ vô danh viết. Người này dường như từng giao thủ với đệ tử của Vạn Kiếm Đường, vả lại không chỉ một lần. Y sửa sang lại những kiếm pháp mà mình nhớ. Song những kiếm pháp này chỉ là một góc của kiếm pháp Vạn Kiếm Đường mà thôi.
Trương Thế Nhân không có quá nhiều hứng thú với kiếm pháp. Hắn chỉ hứng thú với Vạn Kiếm Đường và Vạn Tinh Thần.
Đương nhiên, hắn cũng hy vọng từ kiếm pháp của Vạn Kiếm Đường mà ngộ ra mấy thứ gì đó. Dù sao hắn biết quá ít võ công chiêu thức, chỉ có Nhất Thức Đao của lão già què để phòng thân. Mầy ngày này hắn không luận bàn với Tạ Phù Diêu nữa, mà tới Tàng Thư Lâu đọc sách. Hắn đang nghiền ngẫm một bộ đao pháp thích hợp với mình.
Dẫu sao hiện tại hắn đã có thanh Triều Lộ.
…
…
Không có nhiều người tới Tàng Thư Lâu đọc sách cho lắm. Đám con cháu quý tộc vốn được học tập từ nhỏ, hơn nữa ở nhà dùng số tiền lớn thuê người tu hành chỉ điểm. Trừ khi là rãnh rỗi mới Tàng Thư Lâu đọc sách. Mà học sinh xuất thân từ quân ngũ, bảo bọn họ ngồi đọc sách là việc khó khăn.
Lúc đi vào Tàng Thư Lâu, Trương Thế Nhân rất tự nhiên đặt một túi lạc lên bàn. Vị giáo thụ râu tóc bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn kia sẽ mỉm cười gật đầu với hắn. Ông lão này không giống một giáo thụ, mà giống một người lao công hơn.
Hằng ngày ông ta chỉ quét Tàng Thư Lâu, hoặc là ghi lại những cuốn sách mà học sinh mượn về đọc.
Ông lão không phải tám mươi cũng phải bảy mươi lăm tuổi rồi. Nhưng hàm răng của ông ta rất tốt. Mấy lần tới Trương Thế Nhân phát hiện ông ta đều ăn lạc. Cho nên mỗi lần Trương Thế Nhân tới, đều thuận tiện mua một túi lạc ở căn tin mang cho ông lão. Mỗi lần nhìn ông cụ này, Trương Thế Nhân lại nhớ tới ông nội của mình kiếp trước. Cũng tuổi già sức yếu nhưng vẫn cần cù làm việc. Cứ tới hè, lúc trời gần tối, ông nội của hắn lại thích ngồi ở trước cửa, uống nửa chai bia, ăn mấy củ lạc.
Sở dĩ chỉ ăn mấy củ, bởi vì ông nội của hắn chỉ còn lại mấy cái răng, cho nên không thể ăn hết được đĩa lạc đó.
Trương Thế Nhân cười cười với ông cụ, sau đó đi thẳng tới chỗ gần cửa sổ, khoanh chân ngồi xuống, rút cuốn Vạn Kiếm Đường Kiếm Lục mà hắn đang đọc dở.
Trương Thế Nhân phát hiện kiếm pháp trong cuốn sách này khá mạnh mẽ, linh hoạt và sắc bén. Nếu thay đổi thành đao pháp không phải là việc khó. Nhưng bộ kiếm pháp này không đầy đủ. Vị khách giang hồ viết ra cuốn này dường như cũng không nhớ rõ ràng lắm.
Trương Thế Nhân đọc một lúc, nhắm mắt lại suy diễn bộ kiếm pháp trong đầu. Sau đó đổi thanh kiếm vẽ trong hình thành trực đao, rồi thi triển. Cứ suy diễn được thời gian ngắn, Trương Thế Nhân lại tìm được một chiêu nửa thức thích hợp với đao Triều Lộ.
Bên trong Tàng Thư Lâu rất yên tĩnh, không có mấy người tới đọc sách. Trương Thế Nhân có vẻ như không để ý tới, cách hắn chừng năm thước, ở bên kia giá sách, Mã Lệ Liên cũng đang ngồi đọc sách. Thỉnh thoảng nàng ngẩng đầu nhìn Trương Thế Nhân một cái. Trương Thế Nhân không thấy nàng, nhưng có vẻ như nàng không thất vọng.
Cuốn mà nàng đang đọc, là một cuốn binh thư do Đại tướng quân Nguyễn Khiếu thời Thái Tông viết.
Hoành đao mà Đại Nam thường sử dụng là một thanh đao thẳng, không cong chút nào. Đao này khác với yêu đao mà kiếp trước Trương Thế Nhân thường thấy trong phim ảnh. Có vài phần giống với đao của người Nhật Bản kiếp trước. Nhưng Trương Thế Nhân biết, đao của người Nhật Bản là học theo trực đao thời nhà Đường rồi cải tiến dần. Ở thế giới này, trực đao của Đại Nam khác với trường kiếm ở một chỗ lớn nhất, đó chính là trường kiếm có hai lưỡi hai bên, mà trực đao chỉ có một bên. Vả lại trực đao dày và nặng hơn. Rất nhiều người đều cảm thấy, kiếm chỉ một vật trang sức mà thôi. Muốn giết người, phải dùng đao mới khí phách và sảng khoái.
Đao Triều Lộ được tạo theo hình dáng của hoành đao. Chỉ dài hơn hoành đao một chút, nó đã dài tới cực hạn của đao. Nếu lại dài thêm, bất kể là dắt ở thắt lưng hoặc là sau lưng, rút ra sẽ khó khăn. Đao Triều Lộ không có vỏ. Có lẽ vị rèn ra thanh đao này lúc mới rèn đã có suy nghĩ đó. Thân đao dài như vậy, rút hoặc cắm vào vỏ đều sẽ không linh hoạt.
Hoặc là người rèn thanh Triều Lộ này không muốn vỏ đao che mất sự sắc bén của nó.
Trương Thế Nhân đọc sách mãi tới khi mặt trời lặn, mới đứng dậy giãn cơ thể. Hắn kẹp cuốn sách bằng một cái lá khô mà lúc đi đường nhặt tạm. Động tác nhỏ này khiến cho ông cụ trông coi Tàng Thư Lâu cảm thấy có chút hứng thú.
- Vì sao không gập trang đó lại?
Ông ta run lẩy bẩy đi tới gần Trương Thế Nhân, hỏi.
Trương Thế Nhân cười đáp:
- Vãn bối bị chứng ám ảnh, nếu gập nó vào sẽ ngủ không yên.
Đây tất nhiên chỉ là lời nói vui đùa, nhưng ông cụ lại gật đầu, nghiêm túc nói:
- Người yêu sách có thể tìm được thứ mình muốn trong sách. Người trẻ tuổi, ngươi đã tìm được chưa?
Trương Thế Nhân mỉm cười lắc đầu:
- Chưa tìm được, nhưng vãn bối không vội.
Ông cụ “ừ” một tiếng, xoay người lại. Cuộc nói chuyện kết thúc đột ngột, khiến cho Trương Thế Nhân có chút không thích ứng. Nhưng người già như đứa trẻ, càng già càng vậy. Cho nên Trương Thế Nhân cũng không để ý lắm.
Ngay lúc hắn xoay người, chuẩn bị rời khỏi Tàng Thư Lâu, hắn bỗng nhiên nhíu mày. Theo sau đó, một cảm giác đau đớn và quen thuộc hồi lâu không thấy đột nhiên xuất hiện. Cảm giác đau quặn này, người bình thường khó mà chịu đựng được. Trương Thế Nhân nghiêng người một cái, đỡ lấy giá sách để không ngã xuống.
Cạch, đầu của hắn đụng mạnh vào sàn nhà.
Đau đớn như núi băng biển gầm tới bất ngờ không kịp đề phòng, Trương Thế Nhân nhanh chóng bị đánh bại. Trong nháy mắt, bộ viện phục của hắn đã bị ướt đẫm mồ hôi. Tứ chi của hắn không tự chủ được co lại, cả người quằn quại. Cơ thể của hắn bắt đầu cứng ngắc, cứng như đá.
Hắn mơ hồ nghe thấy tiếng kinh hô của Mã Lệ Liên, mơ hồ thấy có người chạy về phía mình.
Nhưng rất nhanh hắn liền mất đi ý thức.
Đại nội thị vệ đã bố trí người ở hai nhà đó để trông coi. Nhưng kỳ nghỉ mười lăm ngày là lúc dễ hạ thủ nhất, Phương Hận Thủy lại không động thủ. Người của đại nội thị vệ vừa cảm thấy may mắn vừa thấy khó hiểu. Rốt cuộc kẻ kia muốn làm gì? Nếu vì giết người bịt miệng, bất chấp mọi thứ xuất hiện dưới ban ngày ban mặt, vì sao lại để lại hai người mà không giết nốt?
Gần đây La Úy Nhiên đang bận rộn với đại lễ xuất binh. Án mạng giao phó cho Phó Chỉ Huy Sứ Mạnh Vô Địch. Hoàng Đế bệ hạ đã chọn đầu tháng hai để xuất đội nhân mã thứ hai tới Tây Bắc. Nhưng người lãnh binh lần này còn chậm chạp chưa chọn ra. Tuy nhiên, từ việc bệ hạ thường xuyên triệu tập Đại tướng quân Tả Vũ Vệ Ngu Mãn Lâu thì không khó nhìn ra rằng tám, chín phần người xuất binh sẽ là y.
Trương Thế Nhân biết được tin này là do tiểu thái giám Mộc Tam truyền tin cho hắn. Mộc Tam đang làm việc cho Tô Phi Tiến ở Ngự Thư Phòng, hắn chủ yếu hầu hạ ẩm thực và sinh hoạt cho Hoàng đế. Tuy rằng y chỉ làm mấy việc nhỏ như bưng trà, trải chiếu xếp chăn, nhưng y lại là người biết những chuyện ở Ngự Thư Phòng sớm hơn những người khác.
Ngày mười sáu tháng giêng, Trương Thế Nhân ngồi xe ngựa tới Kinh Võ Viện. Cửa hàng giao cho Trầm Khuynh Phiến xử lý. Hiện tại nàng càng ngày càng ra dáng một bà chủ. Trương Thế Nhân thích sự thay đổi này của Trầm Khuynh Phiến. Trước kia Trầm Khuynh Phiến lúc thì yêu mị, lúc thì lạnh lùng, giống như một người điên, khiến cho người ta khó đoán trước được. Cũng không biết là vì tiến lên Cửu Phẩm khiến tính tình của nàng trầm ổn hơn, hay là vì Trương Thế Nhân, nàng mới thay đổi.
Hai ngày gần đây, Trương Cuồng nhiều lần xuất hiện trước mặt Trương Thế Nhân, luôn nói mấy chuyện không đâu. Nhưng Trương Thế Nhân làm sao nghe không hiểu. Trong lúc hữu ý vô ý, Trương Cuồng thường dẫn dắt chủ đề tới Di Thân Vương Dương Dận. Trương Thế Nhân không thể xác định được mục đích của Trương Cuồng là gì. Nhưng sự thay đổi của Trương Cuồng đã khiến cho hắn cảnh giác.
Trương Thế Nhân có gặp La Úy Nhiên một lần, biết rằng đầu tháng hai sẽ có đại lễ xuất binh. Tới lúc đó bệ hạ sẽ đích thân tiễn đại quân ra khỏi thành. Văn võ cả triều và quý tộc đều phải đi theo. Hải Dương Quán và các ca vũ hành khác đã được quan phủ thông báo. Ngày đó các nàng phải múa ở quảng trường bên ngoài cung Thái Cực, nhằm tiễn đưa đại quân.
Trương Thế Nhân đợi chính là ngày này.
Ngô Nhất Đạo bên kia không có tin tức gì, song Trương Thế Nhân vẫn một mực lưu tâm. Mấy ngày này Ngô Nhất Đạo đóng cửa không ra ngoài. Trừ một lần nhận lệnh của Hoàng đế tới Đông Các ở cung Thái Cực ngồi suốt một canh giờ, cơ hồ không tiếp xúc với bất kỳ ai. Đương nhiên, tin tức Ngô Nhất Đạo tiến vào cung cũng là do Mộc Tam nghĩ biện pháp truyền ra ngoài. Giữa y và Trương Thế Nhân có một phương thức liên lạc đặc thù, không có người thứ hai biết.
Mà phương thức này, hơi bẩn thỉu.
Mộc Tam sẽ viết tin tức vào một tờ giấy, mượn cơ hội giấu ở xe ngựa chở hương ti. Nếu Trương Thế Nhân muốn lén lút tới gần xe chở hương ti cũng không khó khăn gì. Mà cái tên hương ti có vẻ dễ nghe, nhưng thực ra là chất thải. Cứ mỗi sáng sớm, đám thái giám phụ trách vệ sinh sẽ thu thập chất thải đổ vào thùng gỗ lớn mang lên xe ngựa, sau đó chuyển tới một nơi ở ngoài thành Thanh Long rửa qua đi. Mà mỗi sáng sớm xe ngựa chở chất thải này sẽ đi qua đường số hai mươi ba, Trương Thế Nhân thì chờ sẵn ở đó.
Ngô Nhất Đạo bên kia rất yên tĩnh. Phương Hận Thủy bên kia cũng rất yên tĩnh. Qua năm mới, những việc tưởng như không thể yên tĩnh lại yên tĩnh. Nhưng Trương Thế Nhân biết, đây chỉ là sự yên tĩnh trước khi bão táp kéo tới mà thôi. Nhất là Ngô Nhất Đạo, Hoàng đế dường như còn chưa có ý bảo Ngô Nhất Đạo giao ra Hàng Thông Thiên Hạ, nhưng những nhân vật lớn kia khẳng định đã ngồi không yên. Ngô Nhất Đạo đóng cửa không tiếp khách là đã tỏ rõ thái độ.
Đợi tới khi những nhân vật lớn kia hết sạch kiên nhẫn, chỉ sợ là lúc bão táp kéo tới.
Trương Thế Nhân không biết Ngô Nhất Đạo làm sao có thể ngăn cản được sự liên minh của những nhân vật lớn kia. Mặc kệ Hoàng đế có cưỡng ép thu Hàng Thông Thiên Hạ về triều đình hay không, thì những nhân vật lớn kia đều sẽ không bỏ qua cho Ngô Nhất Đạo. Bởi vì Ngô Nhất Đạo khiến bọn họ phải thấp thỏm lo âu. Hơn nữa có vẻ như Ngô Nhất Đạo đã không chịu sự khống chế của bọn họ nữa rồi.
Chỉ khi Ngô Nhất Đạo xuống mồ, bí mật của bọn họ mới được chôn kín vĩnh viễn.
Nhưng liệu Ngô Nhất Đạo có chịu nhận mệnh hay không?
Bên cạnh Trương Thế Nhân chỉ có một mình Trầm Khuynh Phiến, cho nên hắn cảm thấy thế lực của mình thật mỏng manh. Lúc này nếu muốn tìm người giúp đỡ, đâu chỉ có tiền là giải quyết được. Nhưng Trương Thế Nhân không nóng nảy, bởi vì hắn biết tìm ai để đòi người.
Ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ, các giáo thụ của Kinh Võ Viện cơ hồ không giảng bài, mà để cho các học sinh lấy lại cảm hứng học hành. Chẳng hạn như luyện bắn cung tên, chẳng hạn đấu võ tỷ thí. Do không ai dám khiêu chiến với Trương Thế Nhân, cho nên hắn bắn xong vài mũi tên liền rời khỏi sàn đấu võ, đi tới Tàng Thư Lâu đọc sách. Trương Thế Nhân cảm thấy rất hứng thú với cuốn “Vạn Kiếm Đường Kiếm Lục” mà Tạ Phù Diêu đưa cho. Điều khiến hắn cảm thấy hứng thú, chính là vì sao một tông môn khổng lồ như vậy, lại trở nên suy bại.
Không thể nghi ngờ rằng lúc đó Vạn Tinh Thần là người đứng đầu võ lâm. Từ sau thời của ông ta, không còn ai có thể khiến các tông môn trong giang hồ chịu phục, chịu tôn lên làm Minh Chủ cả. Nhưng người này lưu lại quá ít truyền thuyết. Ngay cả kết cục đều không có ai biết. Có người nói ông ta đã bị chết trong tay sát thủ do quan phủ tiền triều phái tới. Nhưng không mấy người đồng ý với điều đó. Với tu vị của Vạn Tinh Thần, trừ khi ông ta không muốn sống trên đời nữa, bằng không ai có thể giết được ông ta? Mọi người tin tưởng thuyết pháp Vạn Tinh Thần chết già hơn.
Mà Vạn Kiếm Đường huy hoàng như vậy, vì sao chỉ lưu lại những tàn tích không rõ ràng?
Chẳng hạn như cuốn “Vạn Kiếm Đường Kiếm Lục” này là do một vị khách giang hồ vô danh viết. Người này dường như từng giao thủ với đệ tử của Vạn Kiếm Đường, vả lại không chỉ một lần. Y sửa sang lại những kiếm pháp mà mình nhớ. Song những kiếm pháp này chỉ là một góc của kiếm pháp Vạn Kiếm Đường mà thôi.
Trương Thế Nhân không có quá nhiều hứng thú với kiếm pháp. Hắn chỉ hứng thú với Vạn Kiếm Đường và Vạn Tinh Thần.
Đương nhiên, hắn cũng hy vọng từ kiếm pháp của Vạn Kiếm Đường mà ngộ ra mấy thứ gì đó. Dù sao hắn biết quá ít võ công chiêu thức, chỉ có Nhất Thức Đao của lão già què để phòng thân. Mầy ngày này hắn không luận bàn với Tạ Phù Diêu nữa, mà tới Tàng Thư Lâu đọc sách. Hắn đang nghiền ngẫm một bộ đao pháp thích hợp với mình.
Dẫu sao hiện tại hắn đã có thanh Triều Lộ.
…
…
Không có nhiều người tới Tàng Thư Lâu đọc sách cho lắm. Đám con cháu quý tộc vốn được học tập từ nhỏ, hơn nữa ở nhà dùng số tiền lớn thuê người tu hành chỉ điểm. Trừ khi là rãnh rỗi mới Tàng Thư Lâu đọc sách. Mà học sinh xuất thân từ quân ngũ, bảo bọn họ ngồi đọc sách là việc khó khăn.
Lúc đi vào Tàng Thư Lâu, Trương Thế Nhân rất tự nhiên đặt một túi lạc lên bàn. Vị giáo thụ râu tóc bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn kia sẽ mỉm cười gật đầu với hắn. Ông lão này không giống một giáo thụ, mà giống một người lao công hơn.
Hằng ngày ông ta chỉ quét Tàng Thư Lâu, hoặc là ghi lại những cuốn sách mà học sinh mượn về đọc.
Ông lão không phải tám mươi cũng phải bảy mươi lăm tuổi rồi. Nhưng hàm răng của ông ta rất tốt. Mấy lần tới Trương Thế Nhân phát hiện ông ta đều ăn lạc. Cho nên mỗi lần Trương Thế Nhân tới, đều thuận tiện mua một túi lạc ở căn tin mang cho ông lão. Mỗi lần nhìn ông cụ này, Trương Thế Nhân lại nhớ tới ông nội của mình kiếp trước. Cũng tuổi già sức yếu nhưng vẫn cần cù làm việc. Cứ tới hè, lúc trời gần tối, ông nội của hắn lại thích ngồi ở trước cửa, uống nửa chai bia, ăn mấy củ lạc.
Sở dĩ chỉ ăn mấy củ, bởi vì ông nội của hắn chỉ còn lại mấy cái răng, cho nên không thể ăn hết được đĩa lạc đó.
Trương Thế Nhân cười cười với ông cụ, sau đó đi thẳng tới chỗ gần cửa sổ, khoanh chân ngồi xuống, rút cuốn Vạn Kiếm Đường Kiếm Lục mà hắn đang đọc dở.
Trương Thế Nhân phát hiện kiếm pháp trong cuốn sách này khá mạnh mẽ, linh hoạt và sắc bén. Nếu thay đổi thành đao pháp không phải là việc khó. Nhưng bộ kiếm pháp này không đầy đủ. Vị khách giang hồ viết ra cuốn này dường như cũng không nhớ rõ ràng lắm.
Trương Thế Nhân đọc một lúc, nhắm mắt lại suy diễn bộ kiếm pháp trong đầu. Sau đó đổi thanh kiếm vẽ trong hình thành trực đao, rồi thi triển. Cứ suy diễn được thời gian ngắn, Trương Thế Nhân lại tìm được một chiêu nửa thức thích hợp với đao Triều Lộ.
Bên trong Tàng Thư Lâu rất yên tĩnh, không có mấy người tới đọc sách. Trương Thế Nhân có vẻ như không để ý tới, cách hắn chừng năm thước, ở bên kia giá sách, Mã Lệ Liên cũng đang ngồi đọc sách. Thỉnh thoảng nàng ngẩng đầu nhìn Trương Thế Nhân một cái. Trương Thế Nhân không thấy nàng, nhưng có vẻ như nàng không thất vọng.
Cuốn mà nàng đang đọc, là một cuốn binh thư do Đại tướng quân Nguyễn Khiếu thời Thái Tông viết.
Hoành đao mà Đại Nam thường sử dụng là một thanh đao thẳng, không cong chút nào. Đao này khác với yêu đao mà kiếp trước Trương Thế Nhân thường thấy trong phim ảnh. Có vài phần giống với đao của người Nhật Bản kiếp trước. Nhưng Trương Thế Nhân biết, đao của người Nhật Bản là học theo trực đao thời nhà Đường rồi cải tiến dần. Ở thế giới này, trực đao của Đại Nam khác với trường kiếm ở một chỗ lớn nhất, đó chính là trường kiếm có hai lưỡi hai bên, mà trực đao chỉ có một bên. Vả lại trực đao dày và nặng hơn. Rất nhiều người đều cảm thấy, kiếm chỉ một vật trang sức mà thôi. Muốn giết người, phải dùng đao mới khí phách và sảng khoái.
Đao Triều Lộ được tạo theo hình dáng của hoành đao. Chỉ dài hơn hoành đao một chút, nó đã dài tới cực hạn của đao. Nếu lại dài thêm, bất kể là dắt ở thắt lưng hoặc là sau lưng, rút ra sẽ khó khăn. Đao Triều Lộ không có vỏ. Có lẽ vị rèn ra thanh đao này lúc mới rèn đã có suy nghĩ đó. Thân đao dài như vậy, rút hoặc cắm vào vỏ đều sẽ không linh hoạt.
Hoặc là người rèn thanh Triều Lộ này không muốn vỏ đao che mất sự sắc bén của nó.
Trương Thế Nhân đọc sách mãi tới khi mặt trời lặn, mới đứng dậy giãn cơ thể. Hắn kẹp cuốn sách bằng một cái lá khô mà lúc đi đường nhặt tạm. Động tác nhỏ này khiến cho ông cụ trông coi Tàng Thư Lâu cảm thấy có chút hứng thú.
- Vì sao không gập trang đó lại?
Ông ta run lẩy bẩy đi tới gần Trương Thế Nhân, hỏi.
Trương Thế Nhân cười đáp:
- Vãn bối bị chứng ám ảnh, nếu gập nó vào sẽ ngủ không yên.
Đây tất nhiên chỉ là lời nói vui đùa, nhưng ông cụ lại gật đầu, nghiêm túc nói:
- Người yêu sách có thể tìm được thứ mình muốn trong sách. Người trẻ tuổi, ngươi đã tìm được chưa?
Trương Thế Nhân mỉm cười lắc đầu:
- Chưa tìm được, nhưng vãn bối không vội.
Ông cụ “ừ” một tiếng, xoay người lại. Cuộc nói chuyện kết thúc đột ngột, khiến cho Trương Thế Nhân có chút không thích ứng. Nhưng người già như đứa trẻ, càng già càng vậy. Cho nên Trương Thế Nhân cũng không để ý lắm.
Ngay lúc hắn xoay người, chuẩn bị rời khỏi Tàng Thư Lâu, hắn bỗng nhiên nhíu mày. Theo sau đó, một cảm giác đau đớn và quen thuộc hồi lâu không thấy đột nhiên xuất hiện. Cảm giác đau quặn này, người bình thường khó mà chịu đựng được. Trương Thế Nhân nghiêng người một cái, đỡ lấy giá sách để không ngã xuống.
Cạch, đầu của hắn đụng mạnh vào sàn nhà.
Đau đớn như núi băng biển gầm tới bất ngờ không kịp đề phòng, Trương Thế Nhân nhanh chóng bị đánh bại. Trong nháy mắt, bộ viện phục của hắn đã bị ướt đẫm mồ hôi. Tứ chi của hắn không tự chủ được co lại, cả người quằn quại. Cơ thể của hắn bắt đầu cứng ngắc, cứng như đá.
Hắn mơ hồ nghe thấy tiếng kinh hô của Mã Lệ Liên, mơ hồ thấy có người chạy về phía mình.
Nhưng rất nhanh hắn liền mất đi ý thức.
/241
|