Hiện giờ nàng đang là người ngất xỉu, hô hấp phải chậm, mắt phải nhắm lại, tuyệt đối không thể mở miệng bảo Nam Cung Khiếu Thiên đừng ôm nàng chặt như vậy.
Nhưng rốt cuộc hắn muốn ôm nàng tới khi nào? Sao vẫn chưa tới phòng? Nàng sắp không thở nổi rồi!
Kim Ánh Nhi ngửi mùi hương trên người Nam Cung Khiếu Thiên, nhịp tim không tự chủ được mà đập mạnh hơn.
Sau khi nghe thấy tiếng hắn đá cửa, sau đó nàng bị đặt trên một cái sạp dài.
Đang định rên vài tiếng, làm bộ tỉnh lại, lại cảm thấy bàn tay to của hắn đặt trên ngực nàng, tháo đai lưng của nàng, cởi áo ngoài của nàng ra.
Nàng --- nhịn!
Phu nhân cắn răng chặt như vậy, chắc sớm tỉnh lại thôi. Hắn cười nói.
Lông mi Kim Ánh Nhi động vài cái, sau đó mới mở mắt ra, bộ dạng chột dạ khi bị người khác nhìn thấy lập tức biến mất.
Thiếp...Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Nàng ôm trán, vô cùng nhu nhược nói.
Bên môi Nam Cung Khiếu Thiên khẽ nở nụ cười, ôm nàng gần vào mình.
Phu nhân vừa mới viết một bức thư pháp vô cùng tốt, khiến mọi người đều kinh ngạc.
Là sao? Thiếp cái gì cũng không nhớ. Kim Ánh Nhi lén nhìn hắn một cái, lộ vẻ vô cùng mệt mỏi, nghĩ rằng người thức thời đều biết hiện giờ nên để cho nàng nghỉ ngơi.
Nàng chỉ cần nhớ, bắt đầu từ thời khắc này, chính là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta. Dung mạo tuấn tú của hắn nở nụ cười nhìn nàng, trong mắt lóe lên sự quyết tâm.
Kim Ánh Nhi giống như lửa đốt đến mông, ngồi dậy, cao giọng nói: Chàng nói cái gì?!
Nam Cung Khiếu Thiên lại đè người nàng xuống giường, cùng lúc nàng bắt lấy vạt áo của hắn, chết cũng không chịu nằm ngửa ra.
Hiện giờ không phải ban đêm, không thể là đêm động phòng hoa chúc. Nàng nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt rõ ràng là muốn nói lý với người.
Vậy thì đổi thành ngày động phòng hoa chúc. Nam Cung Khiếu Thiên không khỏi phân trần, tháo cây trâm cài tóc của nàng xuống.
Tóc đen như suối rơi trên gối, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, đôi mắt xinh đẹp đang trừng hắn.
Đầu ngón tay hắn lướt qua gò má trơn bóng của nàng, càng thêm cúi gần xuống, đôi môi khẽ nhếch, dung nhan khuynh thành tuyệt thế, phong tình mê hoặc khiến Kim Ánh Nhi
Nhưng rốt cuộc hắn muốn ôm nàng tới khi nào? Sao vẫn chưa tới phòng? Nàng sắp không thở nổi rồi!
Kim Ánh Nhi ngửi mùi hương trên người Nam Cung Khiếu Thiên, nhịp tim không tự chủ được mà đập mạnh hơn.
Sau khi nghe thấy tiếng hắn đá cửa, sau đó nàng bị đặt trên một cái sạp dài.
Đang định rên vài tiếng, làm bộ tỉnh lại, lại cảm thấy bàn tay to của hắn đặt trên ngực nàng, tháo đai lưng của nàng, cởi áo ngoài của nàng ra.
Nàng --- nhịn!
Phu nhân cắn răng chặt như vậy, chắc sớm tỉnh lại thôi. Hắn cười nói.
Lông mi Kim Ánh Nhi động vài cái, sau đó mới mở mắt ra, bộ dạng chột dạ khi bị người khác nhìn thấy lập tức biến mất.
Thiếp...Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Nàng ôm trán, vô cùng nhu nhược nói.
Bên môi Nam Cung Khiếu Thiên khẽ nở nụ cười, ôm nàng gần vào mình.
Phu nhân vừa mới viết một bức thư pháp vô cùng tốt, khiến mọi người đều kinh ngạc.
Là sao? Thiếp cái gì cũng không nhớ. Kim Ánh Nhi lén nhìn hắn một cái, lộ vẻ vô cùng mệt mỏi, nghĩ rằng người thức thời đều biết hiện giờ nên để cho nàng nghỉ ngơi.
Nàng chỉ cần nhớ, bắt đầu từ thời khắc này, chính là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta. Dung mạo tuấn tú của hắn nở nụ cười nhìn nàng, trong mắt lóe lên sự quyết tâm.
Kim Ánh Nhi giống như lửa đốt đến mông, ngồi dậy, cao giọng nói: Chàng nói cái gì?!
Nam Cung Khiếu Thiên lại đè người nàng xuống giường, cùng lúc nàng bắt lấy vạt áo của hắn, chết cũng không chịu nằm ngửa ra.
Hiện giờ không phải ban đêm, không thể là đêm động phòng hoa chúc. Nàng nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt rõ ràng là muốn nói lý với người.
Vậy thì đổi thành ngày động phòng hoa chúc. Nam Cung Khiếu Thiên không khỏi phân trần, tháo cây trâm cài tóc của nàng xuống.
Tóc đen như suối rơi trên gối, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, đôi mắt xinh đẹp đang trừng hắn.
Đầu ngón tay hắn lướt qua gò má trơn bóng của nàng, càng thêm cúi gần xuống, đôi môi khẽ nhếch, dung nhan khuynh thành tuyệt thế, phong tình mê hoặc khiến Kim Ánh Nhi
/24
|