Edit: Xiao Mei
Bước chân Tô Tinh Thần dừng lại, quay đầu nhìn về phía người đang đi đến.
Hai người đối diện nhìn nhau, cũng không ai phát hiện cửa phòng trực ban ngay trước mắt bị mở ra.
Lục Hành Chỉ đứng ở cửa, nhìn hai người đứng cách đó không xa, vẻ mặt không có nhiều biến hoá.
"Anh là?" Trong lòng Tô Tinh Thần kêu vang lên, nơi nào tới người quen? Còn quen biết cô.
Cô híp mắt nhìn người đàn ông trước mắt, lớn lên xem như cao, nụ cười trên mặt cảm giác rất ôn hòa.
Khâu Ứng Bình cười lên, nhìn chằm chằm Tô Tinh Thần, cũng không có nửa điểm xấu hổ, trực tiếp giới thiệu: "Tôi là Khâu Ứng Bình, còn nhớ rõ không?"
Tô Tinh Thần: "....." Vốn là không nhớ rõ nhưng sáng nay Trần Phái Nhĩ vừa mới nhắc nhở cô xong.
Cô thật muốn nói cho Trần Phái Nhĩ cái đồ miệng quạ đen kia, nói về nước thì về thật lại còn thật trùng hợp cô liền gặp được người rồi.
Cười gượng một tiếng, Tô Tinh Thần có chút muốn giả vờ bộ dạng không quen biết, nhưng hình như đã không kịp nữa rồi.
Cô hơi hơi mỉm cười, gật đầu nói: "Học trưởng đã lâu không gặp."
Đôi mắt Khâu Ứng Bình sáng ngời, có chút kinh ngạc: "Thì ra em vẫn còn nhớ rõ?"
Tô Tinh Thần "ừ" một tiếng: "Xin lỗi, vừa mới nhất thời không nhận ra."
Khâu Ứng Bình nhoẻn miệng cười nói: "Không có gì. Dù sao cũng nhiều năm như vậy." Anh cúi đầu nhìn cái túi Tô Tinh Thần cầm theo trong tay, có chút tò mò: "Em đến bệnh viện là có nơi nào không thoải mái hả?"
Nghe vậy, Tô Tinh Thần a lên, lắc đầu nói: "Không có đâu."
Cô vừa ngước mắt lên đã thấy được Lục Hành Chỉ đứng cách đó không xa.
Cùng Lục Hành Chỉ đối diện ánh mắt, anh cũng chỉ nhàn nhạt nhìn về phía bên này một cái rồi xoay người đi trở về.
Khóe môi Tô Tinh Thần hạ xuống, quay đầu nhìn về phía Khâu Ứng Bình nói: "Tôi lại đây đưa cơm, sao anh lại ở bệnh viện?"
Khâu Ứng Bình cười nói: "Mẹ tôi nằm viện cho nên đến đây chăm sóc."
"Xin lỗi." Tô Tinh Thần có chút xấu hổ nhìn Khâu Ứng Bình lễ phép hỏi câu: "Không có đáng ngại gì chứ?"
Cô suy nghĩ giây lát, là bạn học đại học trước kia khi biết được mẹ đối phương nằm viện hẳn là cần phải đi thăm?
Khâu Ứng Bình không chú ý ừ tiếng: "Không có việc gì, bệnh cũ mà thôi."
Tô Tinh Thần "ừ" tiếng, cười nói: "Đang ở đâu vậy, đợi lát nữa tôi đi thăm bác?"
Này xem như là vấn đề lễ phép.
Khâu Ứng Bình nói địa chỉ, hỏi lại cô: "Thuận tiện lưu lại phương thức liên lạc đi, đến khi nào có thể cùng nhau ra ngoài gặp mặt."
Tô Tinh Thần chần chờ một chút, vẫn là đọc số điện thoại mình cho Khâu Ứng Bình.
Liền tính là cô không nói, cô nghĩ Khâu Ứng Bình cũng có biện pháp lấy được số điện thoại của cô, như vậy thì mình sảng khoái một lần cho xong.
Hai người không nói chuyện bao lâu, sau khi trao đổi số điện thoại, Khâu Ứng Bình có việc gấp đi trước.
Đến nỗi Tô Tinh Thần, đứng tại chỗ nhìn xong mới cong môi hướng phòng trực ban đi đến.
Duỗi tay gõ cửa, không chờ bên trong đáp lại Tô Tinh Thần đã đẩy cửa ra, lộ cái đầu nhỏ ra: "Chào buổi trưa bác sĩ Lục."
Lục Hành Chỉ liền mặt không có ngẩng lên, tiếp tục cúi đầu viết bệnh án.
Tô Tinh Thần cũng không tức giận, trực tiếp đẩy cửa mà vào, đem túi đựng để trên bàn, lôi kéo một cái ghế ngồi bên cạnh anh, cười tủm tỉm nhìn anh: "Anh ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi."
Tô Tinh Thần nghẹn nghẹn, ngước mắt kinh ngạc nhìn về phía đồng hồ trên tường: "Mới không đến một chút anh làm sao mà có thể ăn xong rồi ở đây được."
Lục Hành Chỉ liếc nhìn cô: "Làm sao mà không có khả năng?"
Tô Tinh Thần cạn lời, trừng mắt nhìn anh: "Vậy còn ăn thêm không?"
"Không ăn."
Tô Tinh Thần: "....." hiện tại trong tay mà có đồ gì đó, cô muốn đập ngất người đàn ông trước mắt này, hoặc là nhéo miệng anh làm anh sửa miệng.
Thở dài, Tô Tinh Thần đặt tay lên trên bàn, chống cằm nhìn Lục Hành Chỉ.
"Bác sĩ Lục, tôi có một câu không biết có nên nói hay không."
Ánh mắt Lục Hành Chỉ cũng không cho cô: "Vậy đừng nói."
Tô Tinh Thần: "....." thật sự sắp bị tức đến nổ mạnh rồi.
Nghĩ nghĩ Tô Tinh Thần nhìn Lục Hành Chỉ nói: "Có phải anh ghen tị hay không, vừa mới có người cùng tôi nói chuyện?"
Cô chậc chậc hai tiếng, nhìn chằm chằm vẻ mặt Lục Hành Chỉ: "Có muốn biết người đàn ông vừa mới bên ngoài kia là ai không?"
Lục Hành Chỉ: "Không muốn, cô có thể tiếp tục đi ra ngoài nói chuyện phiếm."
Trong mắt Tô Tinh Thần hiện lên ý cười: "Vậy không đi, nếu như mà anh luôn phản bác lời của tôi nói không chừng tôi đi luôn đấy. A đúng rồi, anh ta nói mẹ anh ta nằm viện ở đây, anh biết không?"
Lục Hành Chỉ không dao động, hoàn toàn không trả lời câu hỏi của tô Tinh Thần.
Sau khi Tô Tinh Thần nói chuyện vài câu cũng cảm thấy nhàm chán vô vị.
Hừ lạnh một tiếng: "Không ăn thì thôi, tôi mang đi vậy." Mới vừa duỗi tay ra cầm túi mình, cổ tay đã bị một bàn tay dày rộng bắt lấy, Lục Hành Chỉ ngước mắt, lãnh đạm nhìn cô: "Đồ đã đưa ra rồi nào có đạo lý đòi về."
Tô Tinh Thần: "....." thật sự phải bị Lục Hành Chỉ làm cho tức cười.
Cô bĩu môi, nhìn Lục Hành Chỉ từ trên xuống dưới nói: "Tôi nói cái này tặng cho anh khi nào?"
Tô Tinh Thần nhìn chằm chằm Lục Hành Chỉ, nhịn không được phun tào nói: "Tự luyến."
Tuy nói như thế nhưng cô cũng không lại cầm hộp cơm đi.
"Rốt cuộc anh có ăn hay không, không ăn tôi thật sự mang đi đấy."
Lục Hành Chỉ nhìn cô một cái, không trả lời nhưng động tác trong tay cũng không dừng lại bắt đầu lấy hộp giữ ấm từ trong túi ra.
Đồ ăn mà Tô Tinh Thần làm nhìn qua đều khiến cho người ta muốn ăn.
Vừa mở ra, mùi hương liền bay đi bốn phía tràn đầy cả căn phòng.
Cũng may Chu Thâm không có ở đây bằng không lại "ghen ghét" chết.
Tô Tinh Thần nhìn đi đến bên cửa sổ, đem cánh cửa mở ra một chút để làm cho phòng thoáng khí.
Lục Hành Chỉ ngước mắt nhìn lại, hơi dừng một chút nói: "Cô vào trong lấy thêm một cái áo khoác phủ thêm đi." Tô Tinh Thần sợ lạnh điều này Lục Hành Chỉ cũng biết.
Tô Tinh Thần duỗi tay chỉ chỉ nói: "Cái nào trên giường?"
"Nơi đó chỉ có một cái áo khoác đen."
"À." Cô duỗi tay trực tiếp đem khoác trên vai, tiếp tục trở về chỗ ngồi.
Cho dù đã khoác thêm áo khoác, Tô Tinh Thần vẫn nhịn không được hỏi: "Thật là lạnh, nơi này anh có túi chườm nóng hay không?"
"Không có."
Tô Tinh Thần gật đầu: "Vậy thôi." Lục Hành Chỉ ăn cơm, cô cúi đầu chơi điện thoại, hai người chưa từng có nhiều giao lưu nhưng bầu không khí trong phòng cũng không hề tẻ nhạt.
Bởi vì vừa mới chậm trễ không ít thời gian, vậy nên khi Chu Thâm trở lại Tô Tinh Thần còn chưa đi, Lục Hành Chỉ cũng còn chưa có ăn trưa xong.
*
"Tinh Thần còn ở hả?"
Tô Tinh Thần quay đầu lại, nhìn về phía Chu Thâm hô câu: "Chu đại ca."
Chu Thâm gật đầu, nhìn về phía người còn đang ăn cơm ở một bên, nha tiếng: "Hành Chỉ không phải nói không đói bụng sao?"
Tô Tinh Thần cười lên, mi mắt cong cong nhìn về phía Lục Hành Chỉ.
Tay cầm đũa của Lục Hành Chỉ dừng lại, thẳng tắp nhìn về phía Chu Thâm.
Chu Thâm cũng không sợ hãi nhún vai, cúi đầu tiếp tục nói chuyện với Tô Tinh Thần.
"Sắp đến Tết rồi."
Tô Tinh Thần đáp lời nói: "Đúng vậy, bệnh viện gần đây có phải rất bận hay không?"
Chu Thâm cười lên: "Mỗi ngày đều rất bận, Tinh Thần hôm nay lái xe đến đây sao?"
"Không phải, bạn em đưa em đến đây."
Hai người nói chuyện, hoàn toàn đem Lục Hành Chỉ bỏ qua ở một bên.
Tuy rằng Lục Hành Chỉ vẫn luôn ăn cơm nhưng ánh mắt lại như có như không dừng ở trên người Tô Tinh Thần, nhìn cô không ngừng hà hơi xoa tay, vẻ mặt khẽ biến.
Sau khi anh ăn xong cơm trưa, đem hộp lấy ra đi rửa sạch sẽ.
Khi trở về, vừa lúc gặp Lâm Tĩnh.
Lục Hành Chỉ dừng lại, gọi tiếng: "Lâm Tĩnh."
Lâm Tĩnh kinh ngạc quay đầu lại, nhìn anh bỗng nhiên có chút thấp thỏm: "Bác sĩ Lục có chuyện gì sao?"
"Nơi nào có bán túi chườm nóng?"
"A?" Lâm Tĩnh kinh ngạc nhìn anh: "Thứ gì ạ?"
Cô thật sâu hoài nghi mình nghe nhầm, chính là bác sĩ Lục băng sơn muốn mua túi chườm nóng? Anh thích nhất là lạnh mới đúng chứ.
Đây là ý nghĩ nhất trí của tất cả các y tá bên khoa ngoại.
Lục Hành Chỉ ho tiếng, lặp lại một câu: "Bệnh viện bên này quanh đây có bán hay không?"
Lần này Lâm Tĩnh mới xem như nghe hiểu, nghĩ nghĩ nói: "Có chứ, nhưng mà bác sĩ Lục hiện tại anh cần dùng luôn sao?"
"Ừ."
Lâm Tĩnh hơi ngẩn ra chốc lát, nháy mắt hiểu được là cho ai dùng.
"Cho chị Tinh Thần sao ạ?"
"Ừ."
Lâm Tĩnh cười lên: "Em có một cái, trước lấy của em cho chị ấy dùng đi, gần bệnh viện bán đều không có đẹp đâu."
Lục Hành Chỉ gật gật đầu, lấy qua túi chườm nóng Lâm Tĩnh đưa cho mình nói tiếng cảm ơn, mới hướng phòng trực ban đi đến.
Lâm Tĩnh nhìn bóng dáng anh, nở nụ cười.
Xem ra...khoảng cách thần tượng của cô bắt lấy bác sĩ Lục hẳn là không xa.
Chẳng qua chờ khi Lục Hành Chỉ cầm túi chườm nóng tràn ngập điện trở về phòng trực ban, bên trong không có một bóng người.
Cả Chu Thâm cũng không thấy.
Anh nhíu mày, nhìn căn phòng trống rỗng, im lặng hai giây sau mới đem túi chườm nóng để vào trong ngăn kéo, dù sao người không ở cũng không dùng được.
Nửa giờ sau, Chu Thâm trở lại.
Lục Hành Chỉ ngước mắt nhìn, nhíu mày: "Tô Tinh Thần đâu?"
Chu Thâm à tiếng: "Vừa mới Tinh Thần cũng tôi đi thăm một bác gái, nói là mẹ bạn học ngày trước. Bây giờ thì cùng vị bạn học kia cùng nhau đi rồi, nói là về nhà trước còn có chút chuyện khác."
Lục Hành Chỉ: "....."
Sau khi nói xong Chu Thâm quan sát biểu tình Lục Hành Chỉ, thở dài một tiếng nói: "Cậu mà lại bãi cái giá thì Tinh Thần có thể cùng người khác chạy đấy, đến lúc đó hối hận cũng không kịp."
Lục Hành Chỉ: "....."
Có thể Chu Thâm cảm thấy như vậy còn chưa đủ, lại bổ thêm một đao nói tiếp: "Đúng rồi, người bạn học kia lớn lên cũng không tệ lắm, nghe nói còn là tinh anh du học trở về, nhìn qua đối với Tinh Thần có chút ý tứ, liên tục nói muốn đưa Tinh Thần về nhà."
Ở cái bệnh viện này, muốn nói ai không sợ Lục Hành Chỉ có lẽ chỉ có Chu Thâm.
Liên tiếp bổ đao, chọc vào miệng vết thương của Lục Hành Chỉ ở bên trên rải muối, cũng mặc kệ sắc mặt Lục Hành Chỉ hiện tại có bao nhiêu khó coi.
Thẳng đến khi Lục Hành Chỉ mở miệng đánh gãy anh ta.
"Thôi đi, Tô Tinh Thần hiện tại là người tự do, cô ấy đi với ai đều là tự do của cô ấy, huống chi tôi xác thật không hợp với cô ấy."
Chu Thâm chậc chậc hai tiếng, nhìn chằm chằm anh: "Tương lai cậu sẽ hối hận."
Lục Hành Chỉ á khẩu không trả lời được, không đáp lại được những lời này của Chu Thâm.
Anh rũ mắt nhìn hộp giữ ấm còn nhỏ nước ở một bên, hơi ngẩn ra trong chớp mắt, sau mới đem hộp giữ ấm lấy ra để vào tong ngăn tủ.
*
Tô Tinh Thần bên này, cô theo lễ phép đi hăm người nhà nằm viện của bạn học cũ, cũng không nghĩ tới sẽ ở bên trong đụng phải Khâu Ứng Bình.
Vốn là cô muốn tìm Chu Thâm hỏi thăm tình huống nếu không có chuyện gì lớn cô cũng không quá mức để trong lòng.
Dù sao cũng không quá quen thuộc, sở dĩ nói sẽ đi thăm hoàn toàn xuất phát từ một hành động lễ phép.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Khâu Ứng Bình vẫn luôn nói muốn đưa cô về nhà.
Tô Tinh Thần từ chối rất nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn không thể từ chối được.
Cô nghĩ, để cho Khâu Ứng Bình đưa mình đến cổng bệnh viện, rồi lại trộm về phòng trực ban lấy đồ đi.
Tô Tinh Thần nhìn về phía Khâu Ứng Bình một bên, dừng một chút nói: "Thật sự không cần đưa tôi đâu, anh đi về trước đi."
Khâu Ứng Bình nhìn vẻ mặt Tô Tinh Thần khẩn trương, cũng không biết như thế nào nổi lên tâm tư trêu đùa.
Anh cười lên: "Tô Tinh Thần."
"Hả?"
Khâu Ứng Bình hơi dừng, nghĩ nghĩ nói: "Em đối với tôi rất khẩn trương sao?"
Tô Tinh Thần sửng sốt, lắc đầu nói: "Không có."
Không phải khẩn trương chỉ là xấu hổ mà thôi.
Liền cái tính cách này của cô, cũng không có khả năng sẽ cảm thấy khẩn trương.
"Vậy sao em vẫn luôn trốn tôi?"
Tô Tinh Thần nghẹn nghẹn, bất đắc dĩ nói: "Thật sự không có, tôi thật sự không cần anh đưa, tôi có thể an toàn về nhà."
Khâu Ứng Bình nhìn chằm chằm cô thật lâu sau cười lên hỏi: "Có phải em cho rằng tôi sẽ tiếp tục theo đuổi em tạo thành áp lực cho em đúng không?"
Tô Tinh Thần: "....."
Đúng thật là có chút lo lắng về điều này, nhưng mà nói ra lại có chút tự luyến.
Nhưng cô không phải đồ ngốc có thể phát hiện ra.
Quả nhiên, câu tiếp theo Khâu Ứng Bình liền nói: "Em có bạn trai chưa?"
Tô Tinh Thần: "....." trầm mặc một lúc, Tô Tinh Thần mới nói: "Ách....không có."
Khâu Ứng Bình nhướng mày, nhoẻn miệng cười nói: "Như vậy à, vậy đó có phải chứng minh rằng tôi còn có cơ hội phải không?"
Bước chân Tô Tinh Thần dừng lại, quay đầu nhìn về phía người đang đi đến.
Hai người đối diện nhìn nhau, cũng không ai phát hiện cửa phòng trực ban ngay trước mắt bị mở ra.
Lục Hành Chỉ đứng ở cửa, nhìn hai người đứng cách đó không xa, vẻ mặt không có nhiều biến hoá.
"Anh là?" Trong lòng Tô Tinh Thần kêu vang lên, nơi nào tới người quen? Còn quen biết cô.
Cô híp mắt nhìn người đàn ông trước mắt, lớn lên xem như cao, nụ cười trên mặt cảm giác rất ôn hòa.
Khâu Ứng Bình cười lên, nhìn chằm chằm Tô Tinh Thần, cũng không có nửa điểm xấu hổ, trực tiếp giới thiệu: "Tôi là Khâu Ứng Bình, còn nhớ rõ không?"
Tô Tinh Thần: "....." Vốn là không nhớ rõ nhưng sáng nay Trần Phái Nhĩ vừa mới nhắc nhở cô xong.
Cô thật muốn nói cho Trần Phái Nhĩ cái đồ miệng quạ đen kia, nói về nước thì về thật lại còn thật trùng hợp cô liền gặp được người rồi.
Cười gượng một tiếng, Tô Tinh Thần có chút muốn giả vờ bộ dạng không quen biết, nhưng hình như đã không kịp nữa rồi.
Cô hơi hơi mỉm cười, gật đầu nói: "Học trưởng đã lâu không gặp."
Đôi mắt Khâu Ứng Bình sáng ngời, có chút kinh ngạc: "Thì ra em vẫn còn nhớ rõ?"
Tô Tinh Thần "ừ" một tiếng: "Xin lỗi, vừa mới nhất thời không nhận ra."
Khâu Ứng Bình nhoẻn miệng cười nói: "Không có gì. Dù sao cũng nhiều năm như vậy." Anh cúi đầu nhìn cái túi Tô Tinh Thần cầm theo trong tay, có chút tò mò: "Em đến bệnh viện là có nơi nào không thoải mái hả?"
Nghe vậy, Tô Tinh Thần a lên, lắc đầu nói: "Không có đâu."
Cô vừa ngước mắt lên đã thấy được Lục Hành Chỉ đứng cách đó không xa.
Cùng Lục Hành Chỉ đối diện ánh mắt, anh cũng chỉ nhàn nhạt nhìn về phía bên này một cái rồi xoay người đi trở về.
Khóe môi Tô Tinh Thần hạ xuống, quay đầu nhìn về phía Khâu Ứng Bình nói: "Tôi lại đây đưa cơm, sao anh lại ở bệnh viện?"
Khâu Ứng Bình cười nói: "Mẹ tôi nằm viện cho nên đến đây chăm sóc."
"Xin lỗi." Tô Tinh Thần có chút xấu hổ nhìn Khâu Ứng Bình lễ phép hỏi câu: "Không có đáng ngại gì chứ?"
Cô suy nghĩ giây lát, là bạn học đại học trước kia khi biết được mẹ đối phương nằm viện hẳn là cần phải đi thăm?
Khâu Ứng Bình không chú ý ừ tiếng: "Không có việc gì, bệnh cũ mà thôi."
Tô Tinh Thần "ừ" tiếng, cười nói: "Đang ở đâu vậy, đợi lát nữa tôi đi thăm bác?"
Này xem như là vấn đề lễ phép.
Khâu Ứng Bình nói địa chỉ, hỏi lại cô: "Thuận tiện lưu lại phương thức liên lạc đi, đến khi nào có thể cùng nhau ra ngoài gặp mặt."
Tô Tinh Thần chần chờ một chút, vẫn là đọc số điện thoại mình cho Khâu Ứng Bình.
Liền tính là cô không nói, cô nghĩ Khâu Ứng Bình cũng có biện pháp lấy được số điện thoại của cô, như vậy thì mình sảng khoái một lần cho xong.
Hai người không nói chuyện bao lâu, sau khi trao đổi số điện thoại, Khâu Ứng Bình có việc gấp đi trước.
Đến nỗi Tô Tinh Thần, đứng tại chỗ nhìn xong mới cong môi hướng phòng trực ban đi đến.
Duỗi tay gõ cửa, không chờ bên trong đáp lại Tô Tinh Thần đã đẩy cửa ra, lộ cái đầu nhỏ ra: "Chào buổi trưa bác sĩ Lục."
Lục Hành Chỉ liền mặt không có ngẩng lên, tiếp tục cúi đầu viết bệnh án.
Tô Tinh Thần cũng không tức giận, trực tiếp đẩy cửa mà vào, đem túi đựng để trên bàn, lôi kéo một cái ghế ngồi bên cạnh anh, cười tủm tỉm nhìn anh: "Anh ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi."
Tô Tinh Thần nghẹn nghẹn, ngước mắt kinh ngạc nhìn về phía đồng hồ trên tường: "Mới không đến một chút anh làm sao mà có thể ăn xong rồi ở đây được."
Lục Hành Chỉ liếc nhìn cô: "Làm sao mà không có khả năng?"
Tô Tinh Thần cạn lời, trừng mắt nhìn anh: "Vậy còn ăn thêm không?"
"Không ăn."
Tô Tinh Thần: "....." hiện tại trong tay mà có đồ gì đó, cô muốn đập ngất người đàn ông trước mắt này, hoặc là nhéo miệng anh làm anh sửa miệng.
Thở dài, Tô Tinh Thần đặt tay lên trên bàn, chống cằm nhìn Lục Hành Chỉ.
"Bác sĩ Lục, tôi có một câu không biết có nên nói hay không."
Ánh mắt Lục Hành Chỉ cũng không cho cô: "Vậy đừng nói."
Tô Tinh Thần: "....." thật sự sắp bị tức đến nổ mạnh rồi.
Nghĩ nghĩ Tô Tinh Thần nhìn Lục Hành Chỉ nói: "Có phải anh ghen tị hay không, vừa mới có người cùng tôi nói chuyện?"
Cô chậc chậc hai tiếng, nhìn chằm chằm vẻ mặt Lục Hành Chỉ: "Có muốn biết người đàn ông vừa mới bên ngoài kia là ai không?"
Lục Hành Chỉ: "Không muốn, cô có thể tiếp tục đi ra ngoài nói chuyện phiếm."
Trong mắt Tô Tinh Thần hiện lên ý cười: "Vậy không đi, nếu như mà anh luôn phản bác lời của tôi nói không chừng tôi đi luôn đấy. A đúng rồi, anh ta nói mẹ anh ta nằm viện ở đây, anh biết không?"
Lục Hành Chỉ không dao động, hoàn toàn không trả lời câu hỏi của tô Tinh Thần.
Sau khi Tô Tinh Thần nói chuyện vài câu cũng cảm thấy nhàm chán vô vị.
Hừ lạnh một tiếng: "Không ăn thì thôi, tôi mang đi vậy." Mới vừa duỗi tay ra cầm túi mình, cổ tay đã bị một bàn tay dày rộng bắt lấy, Lục Hành Chỉ ngước mắt, lãnh đạm nhìn cô: "Đồ đã đưa ra rồi nào có đạo lý đòi về."
Tô Tinh Thần: "....." thật sự phải bị Lục Hành Chỉ làm cho tức cười.
Cô bĩu môi, nhìn Lục Hành Chỉ từ trên xuống dưới nói: "Tôi nói cái này tặng cho anh khi nào?"
Tô Tinh Thần nhìn chằm chằm Lục Hành Chỉ, nhịn không được phun tào nói: "Tự luyến."
Tuy nói như thế nhưng cô cũng không lại cầm hộp cơm đi.
"Rốt cuộc anh có ăn hay không, không ăn tôi thật sự mang đi đấy."
Lục Hành Chỉ nhìn cô một cái, không trả lời nhưng động tác trong tay cũng không dừng lại bắt đầu lấy hộp giữ ấm từ trong túi ra.
Đồ ăn mà Tô Tinh Thần làm nhìn qua đều khiến cho người ta muốn ăn.
Vừa mở ra, mùi hương liền bay đi bốn phía tràn đầy cả căn phòng.
Cũng may Chu Thâm không có ở đây bằng không lại "ghen ghét" chết.
Tô Tinh Thần nhìn đi đến bên cửa sổ, đem cánh cửa mở ra một chút để làm cho phòng thoáng khí.
Lục Hành Chỉ ngước mắt nhìn lại, hơi dừng một chút nói: "Cô vào trong lấy thêm một cái áo khoác phủ thêm đi." Tô Tinh Thần sợ lạnh điều này Lục Hành Chỉ cũng biết.
Tô Tinh Thần duỗi tay chỉ chỉ nói: "Cái nào trên giường?"
"Nơi đó chỉ có một cái áo khoác đen."
"À." Cô duỗi tay trực tiếp đem khoác trên vai, tiếp tục trở về chỗ ngồi.
Cho dù đã khoác thêm áo khoác, Tô Tinh Thần vẫn nhịn không được hỏi: "Thật là lạnh, nơi này anh có túi chườm nóng hay không?"
"Không có."
Tô Tinh Thần gật đầu: "Vậy thôi." Lục Hành Chỉ ăn cơm, cô cúi đầu chơi điện thoại, hai người chưa từng có nhiều giao lưu nhưng bầu không khí trong phòng cũng không hề tẻ nhạt.
Bởi vì vừa mới chậm trễ không ít thời gian, vậy nên khi Chu Thâm trở lại Tô Tinh Thần còn chưa đi, Lục Hành Chỉ cũng còn chưa có ăn trưa xong.
*
"Tinh Thần còn ở hả?"
Tô Tinh Thần quay đầu lại, nhìn về phía Chu Thâm hô câu: "Chu đại ca."
Chu Thâm gật đầu, nhìn về phía người còn đang ăn cơm ở một bên, nha tiếng: "Hành Chỉ không phải nói không đói bụng sao?"
Tô Tinh Thần cười lên, mi mắt cong cong nhìn về phía Lục Hành Chỉ.
Tay cầm đũa của Lục Hành Chỉ dừng lại, thẳng tắp nhìn về phía Chu Thâm.
Chu Thâm cũng không sợ hãi nhún vai, cúi đầu tiếp tục nói chuyện với Tô Tinh Thần.
"Sắp đến Tết rồi."
Tô Tinh Thần đáp lời nói: "Đúng vậy, bệnh viện gần đây có phải rất bận hay không?"
Chu Thâm cười lên: "Mỗi ngày đều rất bận, Tinh Thần hôm nay lái xe đến đây sao?"
"Không phải, bạn em đưa em đến đây."
Hai người nói chuyện, hoàn toàn đem Lục Hành Chỉ bỏ qua ở một bên.
Tuy rằng Lục Hành Chỉ vẫn luôn ăn cơm nhưng ánh mắt lại như có như không dừng ở trên người Tô Tinh Thần, nhìn cô không ngừng hà hơi xoa tay, vẻ mặt khẽ biến.
Sau khi anh ăn xong cơm trưa, đem hộp lấy ra đi rửa sạch sẽ.
Khi trở về, vừa lúc gặp Lâm Tĩnh.
Lục Hành Chỉ dừng lại, gọi tiếng: "Lâm Tĩnh."
Lâm Tĩnh kinh ngạc quay đầu lại, nhìn anh bỗng nhiên có chút thấp thỏm: "Bác sĩ Lục có chuyện gì sao?"
"Nơi nào có bán túi chườm nóng?"
"A?" Lâm Tĩnh kinh ngạc nhìn anh: "Thứ gì ạ?"
Cô thật sâu hoài nghi mình nghe nhầm, chính là bác sĩ Lục băng sơn muốn mua túi chườm nóng? Anh thích nhất là lạnh mới đúng chứ.
Đây là ý nghĩ nhất trí của tất cả các y tá bên khoa ngoại.
Lục Hành Chỉ ho tiếng, lặp lại một câu: "Bệnh viện bên này quanh đây có bán hay không?"
Lần này Lâm Tĩnh mới xem như nghe hiểu, nghĩ nghĩ nói: "Có chứ, nhưng mà bác sĩ Lục hiện tại anh cần dùng luôn sao?"
"Ừ."
Lâm Tĩnh hơi ngẩn ra chốc lát, nháy mắt hiểu được là cho ai dùng.
"Cho chị Tinh Thần sao ạ?"
"Ừ."
Lâm Tĩnh cười lên: "Em có một cái, trước lấy của em cho chị ấy dùng đi, gần bệnh viện bán đều không có đẹp đâu."
Lục Hành Chỉ gật gật đầu, lấy qua túi chườm nóng Lâm Tĩnh đưa cho mình nói tiếng cảm ơn, mới hướng phòng trực ban đi đến.
Lâm Tĩnh nhìn bóng dáng anh, nở nụ cười.
Xem ra...khoảng cách thần tượng của cô bắt lấy bác sĩ Lục hẳn là không xa.
Chẳng qua chờ khi Lục Hành Chỉ cầm túi chườm nóng tràn ngập điện trở về phòng trực ban, bên trong không có một bóng người.
Cả Chu Thâm cũng không thấy.
Anh nhíu mày, nhìn căn phòng trống rỗng, im lặng hai giây sau mới đem túi chườm nóng để vào trong ngăn kéo, dù sao người không ở cũng không dùng được.
Nửa giờ sau, Chu Thâm trở lại.
Lục Hành Chỉ ngước mắt nhìn, nhíu mày: "Tô Tinh Thần đâu?"
Chu Thâm à tiếng: "Vừa mới Tinh Thần cũng tôi đi thăm một bác gái, nói là mẹ bạn học ngày trước. Bây giờ thì cùng vị bạn học kia cùng nhau đi rồi, nói là về nhà trước còn có chút chuyện khác."
Lục Hành Chỉ: "....."
Sau khi nói xong Chu Thâm quan sát biểu tình Lục Hành Chỉ, thở dài một tiếng nói: "Cậu mà lại bãi cái giá thì Tinh Thần có thể cùng người khác chạy đấy, đến lúc đó hối hận cũng không kịp."
Lục Hành Chỉ: "....."
Có thể Chu Thâm cảm thấy như vậy còn chưa đủ, lại bổ thêm một đao nói tiếp: "Đúng rồi, người bạn học kia lớn lên cũng không tệ lắm, nghe nói còn là tinh anh du học trở về, nhìn qua đối với Tinh Thần có chút ý tứ, liên tục nói muốn đưa Tinh Thần về nhà."
Ở cái bệnh viện này, muốn nói ai không sợ Lục Hành Chỉ có lẽ chỉ có Chu Thâm.
Liên tiếp bổ đao, chọc vào miệng vết thương của Lục Hành Chỉ ở bên trên rải muối, cũng mặc kệ sắc mặt Lục Hành Chỉ hiện tại có bao nhiêu khó coi.
Thẳng đến khi Lục Hành Chỉ mở miệng đánh gãy anh ta.
"Thôi đi, Tô Tinh Thần hiện tại là người tự do, cô ấy đi với ai đều là tự do của cô ấy, huống chi tôi xác thật không hợp với cô ấy."
Chu Thâm chậc chậc hai tiếng, nhìn chằm chằm anh: "Tương lai cậu sẽ hối hận."
Lục Hành Chỉ á khẩu không trả lời được, không đáp lại được những lời này của Chu Thâm.
Anh rũ mắt nhìn hộp giữ ấm còn nhỏ nước ở một bên, hơi ngẩn ra trong chớp mắt, sau mới đem hộp giữ ấm lấy ra để vào tong ngăn tủ.
*
Tô Tinh Thần bên này, cô theo lễ phép đi hăm người nhà nằm viện của bạn học cũ, cũng không nghĩ tới sẽ ở bên trong đụng phải Khâu Ứng Bình.
Vốn là cô muốn tìm Chu Thâm hỏi thăm tình huống nếu không có chuyện gì lớn cô cũng không quá mức để trong lòng.
Dù sao cũng không quá quen thuộc, sở dĩ nói sẽ đi thăm hoàn toàn xuất phát từ một hành động lễ phép.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Khâu Ứng Bình vẫn luôn nói muốn đưa cô về nhà.
Tô Tinh Thần từ chối rất nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn không thể từ chối được.
Cô nghĩ, để cho Khâu Ứng Bình đưa mình đến cổng bệnh viện, rồi lại trộm về phòng trực ban lấy đồ đi.
Tô Tinh Thần nhìn về phía Khâu Ứng Bình một bên, dừng một chút nói: "Thật sự không cần đưa tôi đâu, anh đi về trước đi."
Khâu Ứng Bình nhìn vẻ mặt Tô Tinh Thần khẩn trương, cũng không biết như thế nào nổi lên tâm tư trêu đùa.
Anh cười lên: "Tô Tinh Thần."
"Hả?"
Khâu Ứng Bình hơi dừng, nghĩ nghĩ nói: "Em đối với tôi rất khẩn trương sao?"
Tô Tinh Thần sửng sốt, lắc đầu nói: "Không có."
Không phải khẩn trương chỉ là xấu hổ mà thôi.
Liền cái tính cách này của cô, cũng không có khả năng sẽ cảm thấy khẩn trương.
"Vậy sao em vẫn luôn trốn tôi?"
Tô Tinh Thần nghẹn nghẹn, bất đắc dĩ nói: "Thật sự không có, tôi thật sự không cần anh đưa, tôi có thể an toàn về nhà."
Khâu Ứng Bình nhìn chằm chằm cô thật lâu sau cười lên hỏi: "Có phải em cho rằng tôi sẽ tiếp tục theo đuổi em tạo thành áp lực cho em đúng không?"
Tô Tinh Thần: "....."
Đúng thật là có chút lo lắng về điều này, nhưng mà nói ra lại có chút tự luyến.
Nhưng cô không phải đồ ngốc có thể phát hiện ra.
Quả nhiên, câu tiếp theo Khâu Ứng Bình liền nói: "Em có bạn trai chưa?"
Tô Tinh Thần: "....." trầm mặc một lúc, Tô Tinh Thần mới nói: "Ách....không có."
Khâu Ứng Bình nhướng mày, nhoẻn miệng cười nói: "Như vậy à, vậy đó có phải chứng minh rằng tôi còn có cơ hội phải không?"
/25
|