Quyển sách trên tay Mộ Dung Thư đột nhiên rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, Vũ Văn Mặc đã phong trần mệt mỏi vào phòng.
Vẻ mặt Mộ Dung Thư hoảng hốt, đầu óc trống rỗng. Cho dù nàng đủ bình tĩnh, nhưng khi nghe được tin này vẫn không cách nào phản ứng kịp. Từ việc tối qua Vũ Văn Mặc vào cung, nàng đã phần nào hiểu được, nếu không có sự đồng ý của hắn, Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không hạ thánh chỉ!
Liên minh giữa Nam Cương và Bắc Cương đã trở thành cây gai trong lòng hoàng thượng, đồng thời là uy hiếp đối với Đại Hoa quốc, mà so với Bắc Cương, Nam Cương càng khó giải quyết hơn, Vì vậy, trước tiên cần đối phó với Nam Cương. Không khó đoán, vì an tâm, Bắc Cương mới có thể yêu cầu hòa thân! Chính là, đàn ông Đại Hoa quốc chết sạch chỉ còn duy nhất một Vũ Văn Mặc sao?
Nàng nhịn không được cười lạnh, Bắc Cương là muốn xem thành ý của Đại Hoa quốc đi? Đồng thời cũng muốn cho Nam Cương biết, công chúa Nam Cương hoà thân không thành công, mà công chúa Bắc Cương lại thành công, như thế, sự hợp tác giữa Bắc Cương và Đại Hoa quốc là chắc chắn mà có thành ý. Nhưng Vũ Văn Mặc đã lựa chọn như vậy…
Mộ Dung Thư rũ mắt, khóe mắt cong cong, không biết tại sao, nàng rất muốn cười. Nàng nhìn thấy Vũ Văn Mặc vào phòng, đang nhìn mình.
Nhưng nàng lại không còn chút sức nào để nhìn hắn, bởi hôm qua lời nàng chắc như đinh đóng cột nói với Thẩm Nhu, với công chúa Hàm Hương, cho họ thấy lòng nàng, quyết tâm của nàng. Tối hôm qua khi đi vào giấc ngủ, nàng còn đang nghĩ, chỉ cần nàng và hắn cùng tiến cùng lui, thậm chí ngày đêm thức trắng, cũng sẽ nghĩ ra biện pháp đối mặt tất cả khó khăn. Chỉ vì nàng quyết định ở bên hắn, nàng sẽ không có chút hoài nghi.
Nhưng…
Khi hi vọng biến thành thất vọng, suy nghĩ của nàng trở nên buồn cười, niềm tin đổi lấy sự lừa gạt, hết thảy tựa như mây khói.
Đây không khiến người khác cảm thấy buồn cười ư?
Vũ Văn Mặc đứng trước cửa, nhìn vẻ mặt không biểu tình của nàng, cả người bỗng cảm thấy lạnh lẽo như đang đứng trong trời băng đất tuyết. Hắn không nhịn được run rẩy, nàng thông minh như thế, chắc chắn đoán được, chuyện hoà thân với công chúa Chiêu Hoa là do hắn đồng ý. Lời giải thích đến miệng bỗng nói không nên lời.
– Vương phi…
Hồng Lăng nhìn Mộ Dung Thư, lo lắng không thôi. Nàng quay đầu lại nhìn thấy Vũ Văn Mặc, bèn phúc phúc thân với Mộ Dung Thư rồi xoay người rời đi. Loại tình huống này nàng không thể ở lại.
– Ta không có làm trái lời hứa. Phủ Nam Dương Vương vẫn chỉ có một mình nàng như cũ, nàng là Nam Dương vương phi duy nhất. Công chúa Chiêu Hoa đến đây hòa thân sẽ ở phía nam rất xa.
(Thì ra chỉ cần ở rất xa, không ở cùng là duy nhất ư? Vậy trong lòng thì sao hở Mặc ca? Nàng ta vẫn ở đó, vẫn tồn tại, vẫn đường đường là Nam Dương Vương phi không khác gì Thư tỷ. Đừng nói tư tưởng khác nhau, thà là huynh nghĩ tam thê tứ thiếp ta còn dễ chịu hơn cái suy nghĩ ấu trĩ này, mà huynh cũng đừng nói “Ta không làm trái lời hứa” – Xin lỗi bà con, bức xúc quá)
Vũ Văn Mặc chịu không nổi sự trầm mặc của nàng, khó khăn lê từng bước về phía nàng, hy vọng có thể giải thích rõ ràng.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư chầm chậm ngẩng đầu, một đôi mắt cực kì bình tĩnh, đen láy, còn đen hơn so với bầu trời đêm không trăng sao, so với đôi mắt sâu thẳm của hắn giờ phút này còn đen và sâu hơn nhiều.
Vũ Văn Mặc nhìn thẳng vào đôi đồng tử đen như đêm tối đó của nàng, trong lòng chợt gấp gáp, hai hàng mày kiếm dày rậm đen như mực nhíu chặt, hắn lại mở miệng, không phát hiện giọng nói mình run run:
– Thư nhi, đây là biện pháp tốt nhất, có thể tạm thời ổn định Bắc Cương, đồng thời có thể một lần trừ bỏ Nam Cương. Về phần công chúa Chiêu Hoa, tuy nàng ta hòa thân với ta nhưng là xây một phủ khác, vĩnh viễn cũng không xuất hiện trước mặt nàng. Thư nhi, nàng chỉ cần chờ đợi mấy tháng, lâu thì một năm, diệt trừ Nam Cương xong, lại tính sổ với Bắc Cương, đến lúc đó ta chắc chắn hưu công chúa Chiêu Hoa.
(Đọc chỗ này ta thật muốn chửi thề rồi chém Mặc ca một nhát, tự lừa mình dối người à, không sống cùng là coi như chưa từng có à, chờ diệt thằng này thằng kia rồi nàng là duy nhất rủi lọt ra thằng Tây Cương, Đông Cương, Trung Cương lại hoà thân, lại chờ, lại diệt à, nói thế mà nghe được)
– Phủ mới xây gọi là gì?
Mộ Dung Thư nhẹ giọng hỏi. Giọng nói của nàng bình tĩnh, nghe không ra mảy may tức giận, hoặc đây chỉ là cảm giác của hắn.
Nghe nàng hỏi, hai mày Vũ Văn Mặc cau càng chặt, bàn tay dưới ống tay áo đã nắm thành quyền:
– Phủ Chiêu Dương.
– Ừ, khi nào thành thân?
Mộ Dung Thư lại hỏi. Phủ Chiêu Dương, nghe ra quả thật chẳng có dính dáng gì đến phủ Nam Dương Vương.
Vũ Văn Mặc thấy vẻ mặt nàng bình thản không khác gì ngày thường, sự thấp thỏm trong lòng vẫn không buông được, hắn bước qua mấy bước, cầm tay nàng, nàng không tránh, để cho hắn nắm, tay nàng thật lạnh, không biết là vì sao. Hắn nắm thật chặt, ôm lấy nàng, nói khẽ:
– Tháng sau.
Bàn tay to lớn của hắn bao bọc lấy đôi tay lạnh lẽo của nàng, nhưng nàng không mảy may có cảm giác lo lắng.
– Ta muốn hỏi, lúc quyết định đồng ý hòa thân gia đã nghĩ gì?
Cuối cùng là nàng hi vọng xa vời? Yêu cầu không thực tế? Một đời một kiếp chỉ hai ta với hắn mà nói chính là loại ý nghĩa này? Chỉ cần phủ Nam Dương Vương không có nữ nhân khác, nàng sẽ là duy nhất?
– Bắc Cương khăng khăng muốn công chúa Chiêu Hoa phải hòa thân với ta mới có thể buông bỏ cảnh giác. Nếu họ vẫn có lòng phòng bị, Đại Hoa quốc sẽ không có cơ hội đổi bị động thành chủ động. Chỉ cần tạm thời hoà hoãn với Bắc Cương diệt trừ Nam Cương trước, toàn bộ vấn đề khó khăn hiện thời sẽ dễ dàng giải quyết hơn.
Vũ Văn Mặc nắm tay nàng cùng ngồi xuống, cẩn thận giải thích. Tuy rằng Mộ Dung Thư cũng sẽ đoán được nguyên nhân trong đó, nhưng hắn vẫn muốn giải thích. Chỉ cần nàng hiểu được khó xử của hắn, như vậy sẽ thông cảm cho hắn.
Mộ Dung Thư quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, đã vào cuối thu, mùa đông đang đến. Trên cành chẳng còn mấy lá khô, gió thổi từ ngoài cửa sổ vào cảm giác man mát, khiến nàng không thể không tỉnh táo lại.
Nàng tĩnh lặng thất thần, Vũ Văn Mặc ngồi bên rất không yên, cực kì bất an. Nhưng chung quy không nói thêm gì nữa.
Ước chừng quá nửa canh giờ, Hồng Lăng lại tiến vào phòng, nàng nhìn Mộ Dung Thư và Vũ Văn Mặc, cảm giác giữa hai người có gì đó đã thay đổi, lập tức trong lòng lộp bộp một tiếng. Cũng đúng, đột nhiên lại xảy ra chuyện này, vương phi khó có thể chấp nhận cũng là đương nhiên, nhưng vương gia thân ở triều đình cũng có lúc thân bất do kỷ, tuy rằng công chúa Chiêu Hoa cũng là vương phi địa vị cao quý, nhưng dù sao sẽ không bước vào phủ Nam Dương Vương, sẽ không ảnh hưởng gì đến vương phi.
Trong phòng bỗng nhiên có người vào, Mộ Dung Thư như phát hiện, nghiêng đầu nhìn sang.
Hồng Lăng lập tức nói:
– Hầu gia đến đây, đang ở nhà kề chờ vương gia cùng vương phi.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư gật gật đầu:
– Ừ, ngươi đi hầu hạ cẩn thận. Ta cùng vương gia lập tức sẽ qua.
Nàng lại quay đầu nhìn về phía Vũ Văn Mặc, cười nói:
– Hầu gia đến đây, còn không biết gặp chúng ta có chuyện gì quan trọng đây. Có lẽ là về chuyện hòa thân đi.
Nàng không có phản ứng gì? Đôi mày Vũ Văn Mặc vừa mới giãn ra lại gắt gao nhăn lên.
– Sao vậy?
Vẻ mặt nàng tựa như thường ngày, Vũ Văn Mặc cẩn thận xem xét cũng nhìn không ra khác thường. Mộ Dung Thư cười nhạt đón ánh mắt của hắn, miệng cười như gió xuân.Thấy nàng như thế, con ngươi đen của Vũ Văn Mặc chớp động, nỗi bất an trong lòng chưa kịp lắng xuống lại dần dần khuếch đại, nắm đấm dưới tay áo vừa nới lỏng đã lại lần nữa nắm chặt, hắn chậm rãi thu hồi ánh mắt, gật đầu đáp:
– Ừ, chúng ta ra xem. Lúc này Tạ Nguyên đến, nhất định là có việc.
Trong khoảnh khắc hắn thu hồi ánh mắt, tươi cười trên khóe miệng Mộ Dung Thư cũng biến mất, đôi mắt lại trở về nét lạnh lẽo như băng tuyết lại vô cùng bình tĩnh.
Nhà kề.
Tạ Nguyên ừng ực uống vài ngụm trà, nhấp nhổm không yên nhìn ra cửa. Khi thấy Vũ Văn Mặc và Mộ Dung Thư đồng thời xuất hiện lập tức đứng dậy, nhìn Mộ Dung Thư trực tiếp nói:
– Hiện thời phát sinh chuyện này ai cũng không muốn, đành đồng ý để hoàng thượng hạ chỉ cho công chúa Chiêu Hoa ở tại phủ mới. Tuy rằng cùng là Nam Dương vương phi nhưng sau này sẽ không thể chạm mặt với vương phi. Chủ mẫu phủ Nam Dương Vương vẫn là vương phi như cũ.
Ở trong mắt bọn họ, chỉ cần thân phận chưa thay đổi nghĩa là không có trở ngại. Hắn đến Vương phủ là muốn khuyên bảo một phen, hi vọng Mộ Dung Thư không cần nghĩ nhiều.
Huống hồ, nam nhân đang ở địa vị cao bên người ai không có nhiều nữ nhân? Bình dân dân chúng còn tam thê tứ thiếp nữa là. Chẳng qua Mộ Dung Thư không giống nữ tử khác, tất nhiên không thể đánh đồng nàng với họ.
Nghe nvậy, Mộ Dung Thư cười nhạt ngồi xuống, dưới ánh mắt quan tâm của Tạ Nguyên, nàng cười trả lời:
– Ừ. Ta cũng không phải người nhỏ mọn như vậy. Bất quá ta vẫn cảm thấy việc này quá buồn cười, ở Đại Hoa quốc chỉ có mỗi mình vương gia là nam nhân sao?
Ở Đại Hoa quốc, thân phận Vũ Văn Hạo và Tạ Nguyên đều tôn quý, càng không ít danh môn khuê tú muốn gả, công chúa Nam Cương lẫn Bắc Cương lại cố tình tranh nhau hòa thân cùng Vũ Văn Mặc! Thật rất không bình thường, nàng không nghi ngờ việc Thẩm Nhu sắm vai nhân vật quan trọng nhất trong đó. Là nàng đánh giá cao vị trí bản thân trong lòng Vũ Văn Mặc hay là nàng đã đoán sai tư tưởng của xã hội phong kiến hạ trong lòng nam nhân, câu nói “Một đời một kiếp chỉ đôi ta” ý là mỗi tòa phủ đệ một nữ nhân sao?
Vũ Văn Mặc khẽ nhíu mày.
Tạ Nguyên cũng nghẹn lời, Mộ Dung Thư không phải nữ tử hẹp hòi, theo lẽ thường nàng hẳn là hiểu rõ sự khó xử của Vũ Văn Mặc và tình huống Đại Hoa quốc đang gặp phải. Tuy nàng không nói gì, nhưng những lời này hỏi đích thực khiến người khác á khẩu không trả lời được, nàng hẳn là để ý đi! Hắn lại nhìn Vũ Văn Mặc, khó khăn nhất cũng là Vũ Văn Mặc, từ trước đến nay người dẫn đầu ra chủ ý là hắn, nhưng việc duy nhất mà hắn và bọn họ có thể làm chính là thu phục Nam Cương rồi mới quay lại phản kích!
Thấy vẻ mặt hai người đột nhiên biến đổi, tươi cười trên khóe miệng Mộ Dung Thư cũng biến mất, cầm lấy chén trà nhấp một ngụm, nàng liền đứng dậy, nói với hai người:
– Ta đi xem Hiên nhi.
Dứt lời, nàng không thèm để ý tới vẻ mặt hai người Vũ Văn Mặc và Tạ Nguyên, bước thẳng ra ngoài.
Tạ Nguyên nhìn Mộ Dung Thư rời đi, khuôn mặt tuấn tú luôn luôn vui cười tà mị bỗng nhiên trầm xuống, hắn nhìn về phía Vũ Văn Mặc, trầm giọng nói:
– Vương phi tựa hồ đối với việc này không hài lòng. Bắc Cương đưa ra đề nghị hòa thân quá đột ngột, hiện thời không chờ được chúng ta nghĩ cách khác, chỉ có thể đồng ý. Tin rằng vương phi cũng chỉ tạm thời không thoải mái trong lòng.
Sắc mặt Vũ Văn Mặc âm trầm khác thường, thu hồi ánh mắt ngoài cửa, đôi con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm chén trà trong tay, giọng nói lạnh lùng:
– Lúc này hẳn Nam Cương đã chiếm được tin tức. Bắc Cương đã không có đường hối hận.
– Ừ, Nam Cương hôm nay hẳn phải tự chịu diệt vong. Mấy ngày nữa Hoàng Thượng sẽ phái binh tấn công Nam Cương. Hiện thời Nam Cương miệng cọp gan thỏ, là thời điểm dễ dàng công phá nhất, bằng vào kế hoạch chúng ta đã tỉ mỉ đề ra, trong vòng ba tháng sẽ đánh hạ được bọn chúng. Đến lúc đó Bắc Cương sẽ vật trong túi chúng ta, về phần công chúa Chiêu Hoa, tuỳ ngươi xử trí.
Tạ Nguyên gật đầu trả lời.
– Tốt lắm!
Đôi mắt Vũ Văn Mặc loé lên, trong nháy mắt hàn khí bức người. Phải diệt sạch những kẻ khiến hắn lâm vào tình trạng khó khăn này, bằng không những chuyện tương tự như Nam Cương và Bắc Cương hôm nay vẫn sẽ xảy ra.
– Vậy Thẩm Nhu thì sao?
Tạ Nguyên bỗng nhiên nghĩ đến Thẩm Nhu, người đứng sau lưng khởi xướng chuyện này. Lúc trước hắn tưởng rằng Thẩm Nhu bất quá là cô gái yếu đuối, là công cụ mà Thẩm tể tướng lợi dụng đến giám thị Vũ Văn Mặc, không có bao nhiêu uy hiếp, nhưng không thể tưởng tượng được nàng giả ngây giả dại trốn khỏi kinh thành, chạy tới Nam Cương quốc, còn có liên hệ với cả Bắc Cương!
Thẩm Nhu? Vũ Văn Mặc trầm mặc một lát mới nói:
– Không thể giữ lại.
– Vậy thì chờ diệt trừ xong Nam Cương sẽ đến nàng. Thế nhưng, vương gia, người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, vương phi tất nhiên quan trọng, nhưng so với giang sơn xã tắc, ai nặng ai nhẹ, hai ta đều biết.
Tạ Nguyên đồng ý nói. Nếu Thẩm Nhu giữ lại vẫn sẽ là một tai họa.
Mộ Dung Thư nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say của Hiên nhi, cu cậu còn đang say giấc ngủ ngọt ngào, khóe miệng, bên gối đều in vết nước miếng, nàng lấy khăn lụa ra cẩn thận lau cho bé.
Hiên nhi thường ngủ trưa khoảng hơn nửa canh giờ, trước mắt còn một lát nữa mới dậy.
Nàng đứng dậy đi ra gian ngoài, đi đến án thư, nhìn vài bức tranh và bảng chữ mẫu trên bàn. Trên bức họa có nàng cũng có Liễu Ngọc Nhi. Trên bảng chữ mẫu cũng có nhiều chữ hơn. Từng chữ từng chữ bé đều viết ngay ngắn chỉnh tề, tuổi nhỏ như thế cũng quả thật làm khó cu cậu.
Về phần mấy bức tranh, tuy theo khuôn mặt nhìn không ra là nàng và Ngọc Nhi, nhưng từ y phục và kiểu tóc hai người là có thể nhìn ra. Không ngờ sức quan sát của Hiên nhi không tệ.
– Vương phi, thật ra ngài không cần để ý. Cho dù vương gia cưới công chúa Chiêu Hoa, nàng cũng sẽ không thể uy hiếp đến vương phi. Trong lòng vương gia ngài quan trọng như vậy, sau này vương gia cũng ở phủ Nam Dương Vương, công chúa Chiêu Hoa kia lại ở phía nam rất xa.
Hồng Lăng đi theo bên người Mộ Dung Thư tương đối lâu, đôi lúc có thể cảm nhận được tâm tình của Mộ Dung Thư.
Tuy rằng hiện tại Mộ Dung Thư cái gì cũng không nói, hơn nữa từ vẻ mặt nhìn không ra một tia không vui, nhưng Hồng Lăng biết vương phi rất đau lòng khổ sở.
Nghe vậy, tay Mộ Dung Thư khựng lại, tiếp đó xếp lại mớ giấy có hơi lộn xộn trên bàn, vẻ lơ đãng hỏi:
– Trên đường quay về Vương phủ, tờ giấy bán thân ta bảo ngươi cất kỹ, hiện tại có ở đó không?
– Là khế ước bán thân của người tên Lưu Dong sao? Nô tì đã cất kĩ.
Hồng Lăng đáp. Những thứ Mộ Dung Thư giao cho nàng bảo nàng bảo quản nàng đều cất kĩ, chỉ có điều không biết vương phi bỗng nhiên nhắc tới thứ này làm gì?
– Buổi tối đưa cho ta.
Nàng chưa từng nghĩ tới, giữ lại tờ giấy bán thân kia lại phát huy công dụng! Thì ra, khi bảo Hồng Lăng cất lại, trong tiềm thức nàng đã để lại đường lui cho mình.
– Vâng ạ.
Giờ cơm chiều, Mộ Dung Thư vẻ như không có chuyện gì, cười cười nói nói cùng Hiên nhi ăn cơm. Về phần Vũ Văn Mặc cũng trầm mặc ít lời, đợi đến lúc trở về phòng, hắn nhìn Mộ Dung Thư đang thay quần áo, gỡ tóc, nói:
– Thư nhi, nàng có trách ta không?
Nghe vậy, thân hình Mộ Dung Thư khựng lại, xoay người đưa mắt về phía hắn, lắc đầu cười nói:
– Không, ta không trách gia.
– Ước chừng năm ba tháng, chuyện Nam Cương đâu vào đấy, Bắc Cương sẽ không thể uy hiếp được ta. Sau này sẽ không còn kẻ nào có thể uy hiếp chúng ta. Thư nhi, hiện thời, đây là phương pháp tốt nhất, có thể nhanh nhất giải quyết Nam Cương và Bắc Cương. Ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn ngươi, công chúa Chiêu Hoa gả đến đây sẽ ở phía nam, không bước nửa bước vào Vương phủ.
(Không ai tổn thương Thư tỷ được, trừ huynh, Mặc ca!)
Vũ Văn Mặc nắm hai vai nàng, giọng nói trầm thấp.
Hắn rất khinh thường giải thích, nhưng đối mặt nàng, hắn không muốn giấu diếm, càng không muốn khiến nàng hiểu lầm. Vì vậy, hắn phải biết ý tưởng của nàng.
Đưa lưng lại với hắn, con ngươi đen của Mộ Dung Thư nháy mắt xẹt qua nét khác lạ. rèm mi buông xuống che lại quang mang trong mắt nàng. Nàng bỗng cảm thấy bất lực. Bất lực với thời đại này, với xã hội phong kiến, với người đàn ông này, với cả bản thân! Một đời một kiếp chỉ đôi ta là một câu chuyện cười! Là chuyện cười! Là một chuyện cười lớn!
Trong lòng bất lực đến cực điểm, nhưng khóe miệng không nhịn được khẽ cong lên, dưới ánh nến vàng vọt, rèm mi khẽ buông che giấu khoé mắt ẩn ẩn phiếm lệ. Nàng không thể phủ nhận, trong lòng hắn có nàng. Nhưng, từ trước tới nay trong mắt nàng không thể chứa nổi một hạt cát!
– Ừm, ta cũng biết. Không còn sớm, hai ngày nay xảy ra nhiều chuyện như thế thật sự hơi mệt, ngủ đi.
Mộ Dung Thư không dấu vết né tránh ôm ấp của hắn, quay đầu chăm chú nhìn hắn, cười nói.
Thấy nàng như thế, Vũ Văn Mặc buông xuống thấp thỏm trong lòng, cũng không nghĩ nhiều.Mộ Dung Thư không dấu vết né tránh ôm ấp của hắn, quay đầu chăm chú nhìn hắn, cười nói.
Thấy nàng như thế, Vũ Văn Mặc buông xuống thấp thỏm trong lòng, cũng không nghĩ nhiều.
Yên bình không chút gợn sóng qua hai ngày. Vũ Văn Mặc mới đầu còn lo lắng đến Mộ Dung Thư, dần dần thấy nàng vẫn như trước, không có gì bất thường, bất an trong lòng dần dần buông lỏng.
Ngày hôm đó, Mộ Dung Thư đến phòng Hiên nhi, cùng cu cậu luyện chữ.
– Mẫu thân, Hiên nhi viết đẹp không?
Hiên nhi đưa mấy chữ vừa viết xong cho Mộ Dung Thư xem.
Mộ Dung Thư cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trên giấy Tuyên Thành màu trắng, viết một chữ “hiếu” rất to. Nàng vừa thấy đã hiểu tâm tư Hiên nhi, dường như bé cảm nhận được, hai hôm nay tuy rằng nàng cực lực biểu hiện như không có việc gì trước mặt Vũ Văn Mặc, nhưng lúc quay người đi vẫn không thể hoàn toàn che giấu được tâm trạng của bản thân.
Vì vậy tiểu Hiên nhi đây là đang nghĩ biện pháp khiến nàng vui vẻ đi? Nàng vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc mềm mại của bé, ôn nhu cười tán dương:
– Hiên nhi giỏi nhất! Chữ viết thật đẹp.
– Mẫu thân, người đừng không vui có được không? Lớn lên Hiên nhi sẽ bảo vệ người!
Hai cánh tay tròn lẳn của Hiên nhi bỗng nhiên ôm lấy Mộ Dung Thư, giọng nói non nớt khẩn cầu.
Mộ Dung Thư gật đầu, đôi mắt loé lên.
– Vương phi, Triệu ngũ công tử cầu kiến.
Hồng Lăng ở ngoài cửa gõ cửa ba tiếng rồi mới hướng trong phòng Mộ Dung Thư bẩm báo.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư khẽ giật mình, quay đầu lại nói với Hồng Lăng ngoài cửa:
– Mời huynh ấy vào đi.
Không đầy một lát, Triệu Sơ và Hồng Lăng cùng tiến vào.
Nhiều ngày không thấy, Triệu Sơ vẫn là nét mặt hoa lệ bức người, nhưng trên trán hiện lên vẻ mỏi mệt, lại nhìn y phục trắng tuyết mà hắn thích mặc nhất, bên mép dính đầy bụi bẩn.
Mộ Dung Thư không dấu vết dời ánh mắt, cười nhạt nói:
– Hôm nay Vương gia vào cung còn chưa về, phiền Ngũ thiếu gia ở nhà kề chờ một lát.
Triệu Sơ nhìn về phía Mộ Dung Thư, trên đường biết được chuyện về Nam Cương và Bắc Cương, hắn đi suốt đêm mà đến. Nguyên là lo lắng nàng nghĩ không thông, thế nhưng, hiện thời thấy nàng không có gì khác thường bèn yên tâm, hắn tùy ý ngồi một bên, ngấp vài ngụm trà, trả lời:
– Nhiều ngày nay ta vẫn nghĩ một ít biện pháp có thể trị vết bỏng trên mặt Hồng Lăng, đúng lúc có một số việc cần vào kinh làm, nên đến đây.
– Có cách?
Mộ Dung Thư kinh ngạc hỏi.
– Đúng vậy, nhưng mà mỗi đêm đều phải rịt thuốc, dùng liên tục trong vòng từ nửa năm tới một năm là có thể làm nhạt đi vết bỏng.
Triệu Sơ gật đầu trả lời rồi lấy ra một tờ giấy trong ống tay áo giao cho Hồng Lăng đứng một bên.
Hồng Lăng nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ, ngạc nhiên. Lúc đưa tay cầm phương thuốc, nàng có chút run rẩy.
– Ngũ thiếu gia tìm ra biện pháp này chắc chắn mất không ít tâm tư, nô tì vạn lần cảm tạ!
Hồng Lăng lập tức quỳ xuống đất dập đầu tạ ơn. Trên miệng nàng nói không để ý, nhưng mà cô gái nào không thích cái đẹp? Nếu ngày sau thường xuyên bị người nhìn ngó, chỉ trỏ, nàng vẫn vì vậy mà thương tâm.
Mộ Dung Thư cũng vì dụng tâm của Triệu Sơ mà cảm động hết sức, chờ Hồng Lăng đứng dậy, nàng lại hỏi:
– Lão phu nhân và Đại phu nhân vẫn khỏe chứ? Cửa hàng phục kiện và mỹ phẩm buôn bán thế nào?
– Tổ mẫu và mẫu thân ta vẫn khoẻ, đã nhọc vương phi lo lắng. Về phần cửa hàng, nếu qua ba đến năm năm nữa sẽ mở rộng và phổ biến trên toàn quốc. Dù sao hai loại mặt hàng này đều rất hút, phu nhân tiểu thư trong các phủ vô cùng yêu thích loại kem dưỡng này. Người có nhu cầu về dụng cụ phục hồi chức năng tuy không nhiều lắm, nhưng cũng có không ít người chân từng bị thương đến rèn luyện. Cuối năm Triệu phủ sẽ cho người đưa tiền hoa hồng được chia đến cho vương phi.
Triệu Sơ tao nhã cười nhạt đáp lại.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư nhàn nhạt gật gật đầu, sau đó liền thu hồi ánh mắt, không tiện nhiều lời. Dù sao nơi này là Mai viên, nàng cũng không nên tán gẫu nhiều cùng Triệu Sơ ở trong phòng.
Triệu Sơ đứng dậy ra khỏi phòng, khi đến cửa, bỗng nhiên quay đầu nhìn thoáng qua Mộ Dung Thư, mà Mộ Dung Thư lại đang nhìn Hiên nhi luyện chữ, vẫn chưa chú ý tới.
Cái nhìn kia, phức tạp lại đơn giản, chính là lo lắng.
Trước giờ cơm trưa Vũ Văn Mặc đã trở lại, biết được Triệu Sơ đang ở nhà kề chờ mình, hắn liền lập tức đến Mai viên.
Mộ Dung Thư dặn người ở phòng bếp dọn cơm trưa ở hai nơi, nàng và Hiên nhi ăn ở trong phòng là được, riêng Vũ Văn Mặc và Triệu Sơ dùng cơm tại nhà kề.
Ba canh giờ sau Triệu Sơ mới rời đi, nghe nói là đến phủ Hầu gia gặp Tạ Nguyên.
Lại qua hai ngày.
Quan hệ liên minh giữa Nam Cương và Bắc Cương tan vỡ, người dân Nam Cương cảm thấy bất an, công chúa Hàm Hương không thể hòa thân hoàn thành nhiệm vụ, xấu hổ về nước, mà khi nàng quay về Nam Cương đã quẳng người luôn bày mưu tính kế cho nàng là Thẩm Nhu ở lại kinh thành.
Thẩm Nhu vốn thân mang tội, không có Nam Cương che chở, rất nhanh đã bị quan phủ bắt được, lúc ấy động tác quan phủ quá nhanh, tựa như đã sớm biết thân phận và chỗ ẩn thân của Thẩm Nhu, khiến nàng ta trở tay không kịp.
Vũ Văn Mặc càng lúc càng bận rộn, đồng thời, phủ đệ phía nam cũng ngày đêm đẩy nhanh tốc độ hoàn thành.
Bọn hạ nhân trong vương phủ đều suy đoán suy nghĩ của Mộ Dung Thư, dù sao cũng là nhiều thêm một vị vương phi, chuyện này đặt vào hoàn cảnh của ai đều là một sự vướng mắc, mà vương phi lại làm như không có chuyện gì, dần dần bọn hạ nhân cũng không đoán nữa, sự hào hứng đối với chuyện này cũng giảm đi.
Ngày này vẫn trôi qua bình thường, Vũ Văn Mặc vào triều không ở trong phủ.
Mộ Dung Thư xử lý xong chuyện vụn vặt trong phủ bèn hỏi Hồng Lăng hiện thời trong khố phòng nhỏ của Mai viên có bao nhiêu ngân phiếu.
Ai ngờ, Hồng Lăng nghe Mộ Dung Thư nói vậy, không nói hai lời quỳ trên mặt đất, dập đầu ba cái liên tiếp:
– Vương phi muốn rời đi đúng không? Mấy ngày nay vương phi ngài không có biểu hiện gì khác thường, vẫn như mọi ngày, nhưng nô tì ngày ngày ở bên cạnh ngài hầu hạ, đương nhiên biết tâm tư vương phi ngài. Kỳ thực mấy tháng trước, nô tì còn phát hiện, vương phi cũng không muốn tiếp tục sống trong vương phủ, đã muốn bỏ đi, bằng không cũng sẽ không sai Vân Mai đi ra ngoài. Hiện thời, ngài lại muốn đi, bất kể thế nào ngài đều phải cho Hồng Lăng theo. Nếu Hồng Lăng không ở bên cạnh ngài, cả đời này Hồng Lăng đều sẽ ăn không ngon, ngủ không yên!
Nghe vậy, Mộ Dung Thư thở dài, tự mình dìu nàng đứng dậy. Nha đầu ngốc nghếch này, thật khiến nàng cảm động! Vốn không muốn mang theo nàng rời đi chịu khổ, nhưng hôm nay… Mà thôi, mà thôi.
– Trong khố phòng nhỏ của chúng ta còn được bao nhiêu ngân lượng?
Hồng Lăng nghe Mộ Dung Thư không có cự tuyệt nữa lập tức đáp:
– Lần trước cháy lớn tuy đã hủy gần hết phòng ốc nhưng số vàng chúng ta cất trong kho cũng còn lại một ít. Cửa hàng tơ lụa hàng tháng cũng kiếm được không ít bạc, mấy ngày nay dựa theo vương phi phân phó đều đổi thành ngân phiếu, hiện thời tính ra tổng cộng chừng năm trăm lượng.
– Ừ, ngươi cất kỹ ngân phiếu trên người. Sau đó đi gọi chiếc xe ngựa, chúng ta mang theo Hiên nhi trước ghé thăm Liễu phủ, gặp Liễu đại nhân và phu nhân một lần.
Mộ Dung Thư thoáng trầm tư, năm trăm lượng? Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng nếu sử dụng một cách thích hợp, cuộc sống sau này không thành vấn đề. Sau khi có quyết định, nàng lập tức quay người nói với Hồng Lăng.
– Vâng, nô tì đi ngay.
Hồng Lăng nghe xong lập tức bận rộn đi làm.
Qua nửa canh giờ sau, Hồng Lăng chuẩn bị xong xuôi tất cả, Mộ Dung Thư mang theo Hiên nhi cùng đến Liễu phủ ở phía nam kinh thành. Khi ra ngoài, thủ vệ không hề nghi ngờ, chỉ để một người đi theo bảo vệ.
Xe ngựa đi rất nhanh, Mộ Dung Thư ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài, ước chừng sau nửa canh giờ, đi ngang qua một con đường, ở phía trước ven đường, có mấy trăm người đang khiêng vác rất nhiều gỗ và đá viên lớn vào một tòa phủ đệ, bảng hiệu phía trên phủ đệ đúng là viết ba chữ “Phủ Chiêu Dương”.
Phủ Chiêu Dương, phủ Chiêu Dương … Mộ Dung Thư chầm chậm thu hồi ánh mắt, trong lòng nhớ tới lời Vũ Văn Mặc nói với nàng, chậm thì mấy tháng lâu thì một năm, toàn bộ sẽ bị khống chế, không ai có thể lại làm khó bọn họ. Hắn còn nói, công chúa Chiêu Hoa ở một tòa phủ đệ khác, sẽ không xung đột trực diện với nàng, nàng vẫn là nữ chủ nhân duy nhất của phủ Nam Dương Vương như cũ.
Duy nhất sao?
Mộ Dung Thư rũ mắt. Từ lúc biết được thánh chỉ, trong lòng nàng đã có quyết định!
– Vương phi, ngài thật sự nỡ lòng rời đi sao?
Hồng Lăng do dự hỏi.
Mộ Dung Thư cười nhạt:
– Nếu có thể ta cũng sẽ không rời đi. Nhưng…
Nàng không cách nào lừa gạt mình. Công chúa Chiêu Hoa tuy rằng không ở phủ Nam Dương Vương, nhưng cái này cùng với việc đàn ông hiện đại “ kim ốc tàng kiều” có gì khác nhau?
– Mẫu thân? Cái gì rời đi ạ? Sao Hiên nhi không hiểu gì hết?
Tuy rằng xe ngựa khá ồn, nhưng tiểu Hiên nhi ngồi ngay bên cạnh Mộ Dung Thư, tất nhiên nghe rõ lời Hồng Lăng.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư vỗ vỗ đỉnh đầu cu cậu, cười nói:
– Không có gì, Hiên nhi ngoan, lát nữa con được gặp ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu rồi.
– Vâng ạ.…
Đêm, bầu trời sáng trong đầy ánh sao.
Đến khuya Vũ Văn Mặc mới từ trong cung về phủ. Hắn ngồi trong xe ngựa nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, nghĩ đêm nay trở về sau khi ăn cơm tối xong sẽ cùng Mộ Dung Thư tản bộ ở hoa viên dưới bầu trời đêm lấp lánh ngàn ánh sao.
Thế nhưng, hắn thật không ngờ, khi vừa xuống xe ngựa, vội vã vào phủ thì chỉ thấy quản gia và hai gã hộ vệ ở cửa vô cùng lo lắng đón hắn.
– Chuyện gì?
Hắn trầm giọng hỏi.
Quản gia và hai gã hộ vệ lập tức quỳ xuống.Thấy thế, Vũ Văn Mặc nhăn mày lại, trong lòng mơ hồ thấy bất an.
Quản gia cúi đầu kinh hồn táng đảm hồi bẩm nói:
– Hôm nay Vương phi mang theo tiểu thiếu gia, còn có Hồng Lăng đến thăm Liễu đại nhân. Lúc vào Liễu phủ đã cho hai hộ vệ về trước, chờ bốn canh giờ sau lại đi đón vương phi. Nửa canh giờ trước, bọn họ đi đón vương phi, nhưng người Liễu phủ báo cho biết vương phi đã rời đi từ hai canh giờ trước! Nô tài lập tức phái người đi tìm, kết quả lại không tìm được vương phi!
– Nô tài thất trách, nô tài đáng chết!
Hai gã hộ vệ lập tức dập đầu nói.
Nghe vậy, thân hình Vũ Văn Mặc lảo đảo một cái, lui ra phía sau một bước dài, sắc mặt hắn chợt thay đổi tái nhợt, tay hắn run run chỉ vào ba người đang quỳ dưới đất:
– Các ngươi đáng chết!
– Nô tài đã phái người đi tìm vương phi, tin là rất nhanh sẽ có tin tức của vương phi.
Quản gia kia lại mở miệng nói.
Nếu nàng đã lên kế hoạch tỉ mỉ, sao có thể để người khác tìm được! Vũ Văn Mặc nhớ tới sự trấn định mấy ngày nay của nàng, bỗng nhiên cảm giác tâm như đao cắt, cổ họng bị thít chặt khiến hắn không thở nổi, vừa đau đớn lại nặng nề khiến hắn thống khổ! Nàng và an nguy xã tắc, ai nặng ai nhẹ? Ai nặng ai nhẹ?
Bỗng nhiên đau đớn từ trái tim tràn đến, sắc mặt hắn tái nhợt, phụt ra một ngụm máu tươi!
– Vương gia!
Trước cửa mấy người kinh hô.
Ngay sau đó lại là mấy ngụm máu tươi khẩn cấp phun ra.
Sắc mặt hắn tái nhợt đáng sợ! Trong đêm tối càng trắng bệch ghê rợn khiến người khác cảm thấy sợ hãi!
– Vương gia!
Trước lúc té xỉu, hắn chỉ nói hai chữ, vô cùng kiên định!
– Từ hôn!
Cùng lúc đó, Vũ Văn Mặc đã phong trần mệt mỏi vào phòng.
Vẻ mặt Mộ Dung Thư hoảng hốt, đầu óc trống rỗng. Cho dù nàng đủ bình tĩnh, nhưng khi nghe được tin này vẫn không cách nào phản ứng kịp. Từ việc tối qua Vũ Văn Mặc vào cung, nàng đã phần nào hiểu được, nếu không có sự đồng ý của hắn, Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không hạ thánh chỉ!
Liên minh giữa Nam Cương và Bắc Cương đã trở thành cây gai trong lòng hoàng thượng, đồng thời là uy hiếp đối với Đại Hoa quốc, mà so với Bắc Cương, Nam Cương càng khó giải quyết hơn, Vì vậy, trước tiên cần đối phó với Nam Cương. Không khó đoán, vì an tâm, Bắc Cương mới có thể yêu cầu hòa thân! Chính là, đàn ông Đại Hoa quốc chết sạch chỉ còn duy nhất một Vũ Văn Mặc sao?
Nàng nhịn không được cười lạnh, Bắc Cương là muốn xem thành ý của Đại Hoa quốc đi? Đồng thời cũng muốn cho Nam Cương biết, công chúa Nam Cương hoà thân không thành công, mà công chúa Bắc Cương lại thành công, như thế, sự hợp tác giữa Bắc Cương và Đại Hoa quốc là chắc chắn mà có thành ý. Nhưng Vũ Văn Mặc đã lựa chọn như vậy…
Mộ Dung Thư rũ mắt, khóe mắt cong cong, không biết tại sao, nàng rất muốn cười. Nàng nhìn thấy Vũ Văn Mặc vào phòng, đang nhìn mình.
Nhưng nàng lại không còn chút sức nào để nhìn hắn, bởi hôm qua lời nàng chắc như đinh đóng cột nói với Thẩm Nhu, với công chúa Hàm Hương, cho họ thấy lòng nàng, quyết tâm của nàng. Tối hôm qua khi đi vào giấc ngủ, nàng còn đang nghĩ, chỉ cần nàng và hắn cùng tiến cùng lui, thậm chí ngày đêm thức trắng, cũng sẽ nghĩ ra biện pháp đối mặt tất cả khó khăn. Chỉ vì nàng quyết định ở bên hắn, nàng sẽ không có chút hoài nghi.
Nhưng…
Khi hi vọng biến thành thất vọng, suy nghĩ của nàng trở nên buồn cười, niềm tin đổi lấy sự lừa gạt, hết thảy tựa như mây khói.
Đây không khiến người khác cảm thấy buồn cười ư?
Vũ Văn Mặc đứng trước cửa, nhìn vẻ mặt không biểu tình của nàng, cả người bỗng cảm thấy lạnh lẽo như đang đứng trong trời băng đất tuyết. Hắn không nhịn được run rẩy, nàng thông minh như thế, chắc chắn đoán được, chuyện hoà thân với công chúa Chiêu Hoa là do hắn đồng ý. Lời giải thích đến miệng bỗng nói không nên lời.
– Vương phi…
Hồng Lăng nhìn Mộ Dung Thư, lo lắng không thôi. Nàng quay đầu lại nhìn thấy Vũ Văn Mặc, bèn phúc phúc thân với Mộ Dung Thư rồi xoay người rời đi. Loại tình huống này nàng không thể ở lại.
– Ta không có làm trái lời hứa. Phủ Nam Dương Vương vẫn chỉ có một mình nàng như cũ, nàng là Nam Dương vương phi duy nhất. Công chúa Chiêu Hoa đến đây hòa thân sẽ ở phía nam rất xa.
(Thì ra chỉ cần ở rất xa, không ở cùng là duy nhất ư? Vậy trong lòng thì sao hở Mặc ca? Nàng ta vẫn ở đó, vẫn tồn tại, vẫn đường đường là Nam Dương Vương phi không khác gì Thư tỷ. Đừng nói tư tưởng khác nhau, thà là huynh nghĩ tam thê tứ thiếp ta còn dễ chịu hơn cái suy nghĩ ấu trĩ này, mà huynh cũng đừng nói “Ta không làm trái lời hứa” – Xin lỗi bà con, bức xúc quá)
Vũ Văn Mặc chịu không nổi sự trầm mặc của nàng, khó khăn lê từng bước về phía nàng, hy vọng có thể giải thích rõ ràng.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư chầm chậm ngẩng đầu, một đôi mắt cực kì bình tĩnh, đen láy, còn đen hơn so với bầu trời đêm không trăng sao, so với đôi mắt sâu thẳm của hắn giờ phút này còn đen và sâu hơn nhiều.
Vũ Văn Mặc nhìn thẳng vào đôi đồng tử đen như đêm tối đó của nàng, trong lòng chợt gấp gáp, hai hàng mày kiếm dày rậm đen như mực nhíu chặt, hắn lại mở miệng, không phát hiện giọng nói mình run run:
– Thư nhi, đây là biện pháp tốt nhất, có thể tạm thời ổn định Bắc Cương, đồng thời có thể một lần trừ bỏ Nam Cương. Về phần công chúa Chiêu Hoa, tuy nàng ta hòa thân với ta nhưng là xây một phủ khác, vĩnh viễn cũng không xuất hiện trước mặt nàng. Thư nhi, nàng chỉ cần chờ đợi mấy tháng, lâu thì một năm, diệt trừ Nam Cương xong, lại tính sổ với Bắc Cương, đến lúc đó ta chắc chắn hưu công chúa Chiêu Hoa.
(Đọc chỗ này ta thật muốn chửi thề rồi chém Mặc ca một nhát, tự lừa mình dối người à, không sống cùng là coi như chưa từng có à, chờ diệt thằng này thằng kia rồi nàng là duy nhất rủi lọt ra thằng Tây Cương, Đông Cương, Trung Cương lại hoà thân, lại chờ, lại diệt à, nói thế mà nghe được)
– Phủ mới xây gọi là gì?
Mộ Dung Thư nhẹ giọng hỏi. Giọng nói của nàng bình tĩnh, nghe không ra mảy may tức giận, hoặc đây chỉ là cảm giác của hắn.
Nghe nàng hỏi, hai mày Vũ Văn Mặc cau càng chặt, bàn tay dưới ống tay áo đã nắm thành quyền:
– Phủ Chiêu Dương.
– Ừ, khi nào thành thân?
Mộ Dung Thư lại hỏi. Phủ Chiêu Dương, nghe ra quả thật chẳng có dính dáng gì đến phủ Nam Dương Vương.
Vũ Văn Mặc thấy vẻ mặt nàng bình thản không khác gì ngày thường, sự thấp thỏm trong lòng vẫn không buông được, hắn bước qua mấy bước, cầm tay nàng, nàng không tránh, để cho hắn nắm, tay nàng thật lạnh, không biết là vì sao. Hắn nắm thật chặt, ôm lấy nàng, nói khẽ:
– Tháng sau.
Bàn tay to lớn của hắn bao bọc lấy đôi tay lạnh lẽo của nàng, nhưng nàng không mảy may có cảm giác lo lắng.
– Ta muốn hỏi, lúc quyết định đồng ý hòa thân gia đã nghĩ gì?
Cuối cùng là nàng hi vọng xa vời? Yêu cầu không thực tế? Một đời một kiếp chỉ hai ta với hắn mà nói chính là loại ý nghĩa này? Chỉ cần phủ Nam Dương Vương không có nữ nhân khác, nàng sẽ là duy nhất?
– Bắc Cương khăng khăng muốn công chúa Chiêu Hoa phải hòa thân với ta mới có thể buông bỏ cảnh giác. Nếu họ vẫn có lòng phòng bị, Đại Hoa quốc sẽ không có cơ hội đổi bị động thành chủ động. Chỉ cần tạm thời hoà hoãn với Bắc Cương diệt trừ Nam Cương trước, toàn bộ vấn đề khó khăn hiện thời sẽ dễ dàng giải quyết hơn.
Vũ Văn Mặc nắm tay nàng cùng ngồi xuống, cẩn thận giải thích. Tuy rằng Mộ Dung Thư cũng sẽ đoán được nguyên nhân trong đó, nhưng hắn vẫn muốn giải thích. Chỉ cần nàng hiểu được khó xử của hắn, như vậy sẽ thông cảm cho hắn.
Mộ Dung Thư quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, đã vào cuối thu, mùa đông đang đến. Trên cành chẳng còn mấy lá khô, gió thổi từ ngoài cửa sổ vào cảm giác man mát, khiến nàng không thể không tỉnh táo lại.
Nàng tĩnh lặng thất thần, Vũ Văn Mặc ngồi bên rất không yên, cực kì bất an. Nhưng chung quy không nói thêm gì nữa.
Ước chừng quá nửa canh giờ, Hồng Lăng lại tiến vào phòng, nàng nhìn Mộ Dung Thư và Vũ Văn Mặc, cảm giác giữa hai người có gì đó đã thay đổi, lập tức trong lòng lộp bộp một tiếng. Cũng đúng, đột nhiên lại xảy ra chuyện này, vương phi khó có thể chấp nhận cũng là đương nhiên, nhưng vương gia thân ở triều đình cũng có lúc thân bất do kỷ, tuy rằng công chúa Chiêu Hoa cũng là vương phi địa vị cao quý, nhưng dù sao sẽ không bước vào phủ Nam Dương Vương, sẽ không ảnh hưởng gì đến vương phi.
Trong phòng bỗng nhiên có người vào, Mộ Dung Thư như phát hiện, nghiêng đầu nhìn sang.
Hồng Lăng lập tức nói:
– Hầu gia đến đây, đang ở nhà kề chờ vương gia cùng vương phi.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư gật gật đầu:
– Ừ, ngươi đi hầu hạ cẩn thận. Ta cùng vương gia lập tức sẽ qua.
Nàng lại quay đầu nhìn về phía Vũ Văn Mặc, cười nói:
– Hầu gia đến đây, còn không biết gặp chúng ta có chuyện gì quan trọng đây. Có lẽ là về chuyện hòa thân đi.
Nàng không có phản ứng gì? Đôi mày Vũ Văn Mặc vừa mới giãn ra lại gắt gao nhăn lên.
– Sao vậy?
Vẻ mặt nàng tựa như thường ngày, Vũ Văn Mặc cẩn thận xem xét cũng nhìn không ra khác thường. Mộ Dung Thư cười nhạt đón ánh mắt của hắn, miệng cười như gió xuân.Thấy nàng như thế, con ngươi đen của Vũ Văn Mặc chớp động, nỗi bất an trong lòng chưa kịp lắng xuống lại dần dần khuếch đại, nắm đấm dưới tay áo vừa nới lỏng đã lại lần nữa nắm chặt, hắn chậm rãi thu hồi ánh mắt, gật đầu đáp:
– Ừ, chúng ta ra xem. Lúc này Tạ Nguyên đến, nhất định là có việc.
Trong khoảnh khắc hắn thu hồi ánh mắt, tươi cười trên khóe miệng Mộ Dung Thư cũng biến mất, đôi mắt lại trở về nét lạnh lẽo như băng tuyết lại vô cùng bình tĩnh.
Nhà kề.
Tạ Nguyên ừng ực uống vài ngụm trà, nhấp nhổm không yên nhìn ra cửa. Khi thấy Vũ Văn Mặc và Mộ Dung Thư đồng thời xuất hiện lập tức đứng dậy, nhìn Mộ Dung Thư trực tiếp nói:
– Hiện thời phát sinh chuyện này ai cũng không muốn, đành đồng ý để hoàng thượng hạ chỉ cho công chúa Chiêu Hoa ở tại phủ mới. Tuy rằng cùng là Nam Dương vương phi nhưng sau này sẽ không thể chạm mặt với vương phi. Chủ mẫu phủ Nam Dương Vương vẫn là vương phi như cũ.
Ở trong mắt bọn họ, chỉ cần thân phận chưa thay đổi nghĩa là không có trở ngại. Hắn đến Vương phủ là muốn khuyên bảo một phen, hi vọng Mộ Dung Thư không cần nghĩ nhiều.
Huống hồ, nam nhân đang ở địa vị cao bên người ai không có nhiều nữ nhân? Bình dân dân chúng còn tam thê tứ thiếp nữa là. Chẳng qua Mộ Dung Thư không giống nữ tử khác, tất nhiên không thể đánh đồng nàng với họ.
Nghe nvậy, Mộ Dung Thư cười nhạt ngồi xuống, dưới ánh mắt quan tâm của Tạ Nguyên, nàng cười trả lời:
– Ừ. Ta cũng không phải người nhỏ mọn như vậy. Bất quá ta vẫn cảm thấy việc này quá buồn cười, ở Đại Hoa quốc chỉ có mỗi mình vương gia là nam nhân sao?
Ở Đại Hoa quốc, thân phận Vũ Văn Hạo và Tạ Nguyên đều tôn quý, càng không ít danh môn khuê tú muốn gả, công chúa Nam Cương lẫn Bắc Cương lại cố tình tranh nhau hòa thân cùng Vũ Văn Mặc! Thật rất không bình thường, nàng không nghi ngờ việc Thẩm Nhu sắm vai nhân vật quan trọng nhất trong đó. Là nàng đánh giá cao vị trí bản thân trong lòng Vũ Văn Mặc hay là nàng đã đoán sai tư tưởng của xã hội phong kiến hạ trong lòng nam nhân, câu nói “Một đời một kiếp chỉ đôi ta” ý là mỗi tòa phủ đệ một nữ nhân sao?
Vũ Văn Mặc khẽ nhíu mày.
Tạ Nguyên cũng nghẹn lời, Mộ Dung Thư không phải nữ tử hẹp hòi, theo lẽ thường nàng hẳn là hiểu rõ sự khó xử của Vũ Văn Mặc và tình huống Đại Hoa quốc đang gặp phải. Tuy nàng không nói gì, nhưng những lời này hỏi đích thực khiến người khác á khẩu không trả lời được, nàng hẳn là để ý đi! Hắn lại nhìn Vũ Văn Mặc, khó khăn nhất cũng là Vũ Văn Mặc, từ trước đến nay người dẫn đầu ra chủ ý là hắn, nhưng việc duy nhất mà hắn và bọn họ có thể làm chính là thu phục Nam Cương rồi mới quay lại phản kích!
Thấy vẻ mặt hai người đột nhiên biến đổi, tươi cười trên khóe miệng Mộ Dung Thư cũng biến mất, cầm lấy chén trà nhấp một ngụm, nàng liền đứng dậy, nói với hai người:
– Ta đi xem Hiên nhi.
Dứt lời, nàng không thèm để ý tới vẻ mặt hai người Vũ Văn Mặc và Tạ Nguyên, bước thẳng ra ngoài.
Tạ Nguyên nhìn Mộ Dung Thư rời đi, khuôn mặt tuấn tú luôn luôn vui cười tà mị bỗng nhiên trầm xuống, hắn nhìn về phía Vũ Văn Mặc, trầm giọng nói:
– Vương phi tựa hồ đối với việc này không hài lòng. Bắc Cương đưa ra đề nghị hòa thân quá đột ngột, hiện thời không chờ được chúng ta nghĩ cách khác, chỉ có thể đồng ý. Tin rằng vương phi cũng chỉ tạm thời không thoải mái trong lòng.
Sắc mặt Vũ Văn Mặc âm trầm khác thường, thu hồi ánh mắt ngoài cửa, đôi con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm chén trà trong tay, giọng nói lạnh lùng:
– Lúc này hẳn Nam Cương đã chiếm được tin tức. Bắc Cương đã không có đường hối hận.
– Ừ, Nam Cương hôm nay hẳn phải tự chịu diệt vong. Mấy ngày nữa Hoàng Thượng sẽ phái binh tấn công Nam Cương. Hiện thời Nam Cương miệng cọp gan thỏ, là thời điểm dễ dàng công phá nhất, bằng vào kế hoạch chúng ta đã tỉ mỉ đề ra, trong vòng ba tháng sẽ đánh hạ được bọn chúng. Đến lúc đó Bắc Cương sẽ vật trong túi chúng ta, về phần công chúa Chiêu Hoa, tuỳ ngươi xử trí.
Tạ Nguyên gật đầu trả lời.
– Tốt lắm!
Đôi mắt Vũ Văn Mặc loé lên, trong nháy mắt hàn khí bức người. Phải diệt sạch những kẻ khiến hắn lâm vào tình trạng khó khăn này, bằng không những chuyện tương tự như Nam Cương và Bắc Cương hôm nay vẫn sẽ xảy ra.
– Vậy Thẩm Nhu thì sao?
Tạ Nguyên bỗng nhiên nghĩ đến Thẩm Nhu, người đứng sau lưng khởi xướng chuyện này. Lúc trước hắn tưởng rằng Thẩm Nhu bất quá là cô gái yếu đuối, là công cụ mà Thẩm tể tướng lợi dụng đến giám thị Vũ Văn Mặc, không có bao nhiêu uy hiếp, nhưng không thể tưởng tượng được nàng giả ngây giả dại trốn khỏi kinh thành, chạy tới Nam Cương quốc, còn có liên hệ với cả Bắc Cương!
Thẩm Nhu? Vũ Văn Mặc trầm mặc một lát mới nói:
– Không thể giữ lại.
– Vậy thì chờ diệt trừ xong Nam Cương sẽ đến nàng. Thế nhưng, vương gia, người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, vương phi tất nhiên quan trọng, nhưng so với giang sơn xã tắc, ai nặng ai nhẹ, hai ta đều biết.
Tạ Nguyên đồng ý nói. Nếu Thẩm Nhu giữ lại vẫn sẽ là một tai họa.
Mộ Dung Thư nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say của Hiên nhi, cu cậu còn đang say giấc ngủ ngọt ngào, khóe miệng, bên gối đều in vết nước miếng, nàng lấy khăn lụa ra cẩn thận lau cho bé.
Hiên nhi thường ngủ trưa khoảng hơn nửa canh giờ, trước mắt còn một lát nữa mới dậy.
Nàng đứng dậy đi ra gian ngoài, đi đến án thư, nhìn vài bức tranh và bảng chữ mẫu trên bàn. Trên bức họa có nàng cũng có Liễu Ngọc Nhi. Trên bảng chữ mẫu cũng có nhiều chữ hơn. Từng chữ từng chữ bé đều viết ngay ngắn chỉnh tề, tuổi nhỏ như thế cũng quả thật làm khó cu cậu.
Về phần mấy bức tranh, tuy theo khuôn mặt nhìn không ra là nàng và Ngọc Nhi, nhưng từ y phục và kiểu tóc hai người là có thể nhìn ra. Không ngờ sức quan sát của Hiên nhi không tệ.
– Vương phi, thật ra ngài không cần để ý. Cho dù vương gia cưới công chúa Chiêu Hoa, nàng cũng sẽ không thể uy hiếp đến vương phi. Trong lòng vương gia ngài quan trọng như vậy, sau này vương gia cũng ở phủ Nam Dương Vương, công chúa Chiêu Hoa kia lại ở phía nam rất xa.
Hồng Lăng đi theo bên người Mộ Dung Thư tương đối lâu, đôi lúc có thể cảm nhận được tâm tình của Mộ Dung Thư.
Tuy rằng hiện tại Mộ Dung Thư cái gì cũng không nói, hơn nữa từ vẻ mặt nhìn không ra một tia không vui, nhưng Hồng Lăng biết vương phi rất đau lòng khổ sở.
Nghe vậy, tay Mộ Dung Thư khựng lại, tiếp đó xếp lại mớ giấy có hơi lộn xộn trên bàn, vẻ lơ đãng hỏi:
– Trên đường quay về Vương phủ, tờ giấy bán thân ta bảo ngươi cất kỹ, hiện tại có ở đó không?
– Là khế ước bán thân của người tên Lưu Dong sao? Nô tì đã cất kĩ.
Hồng Lăng đáp. Những thứ Mộ Dung Thư giao cho nàng bảo nàng bảo quản nàng đều cất kĩ, chỉ có điều không biết vương phi bỗng nhiên nhắc tới thứ này làm gì?
– Buổi tối đưa cho ta.
Nàng chưa từng nghĩ tới, giữ lại tờ giấy bán thân kia lại phát huy công dụng! Thì ra, khi bảo Hồng Lăng cất lại, trong tiềm thức nàng đã để lại đường lui cho mình.
– Vâng ạ.
Giờ cơm chiều, Mộ Dung Thư vẻ như không có chuyện gì, cười cười nói nói cùng Hiên nhi ăn cơm. Về phần Vũ Văn Mặc cũng trầm mặc ít lời, đợi đến lúc trở về phòng, hắn nhìn Mộ Dung Thư đang thay quần áo, gỡ tóc, nói:
– Thư nhi, nàng có trách ta không?
Nghe vậy, thân hình Mộ Dung Thư khựng lại, xoay người đưa mắt về phía hắn, lắc đầu cười nói:
– Không, ta không trách gia.
– Ước chừng năm ba tháng, chuyện Nam Cương đâu vào đấy, Bắc Cương sẽ không thể uy hiếp được ta. Sau này sẽ không còn kẻ nào có thể uy hiếp chúng ta. Thư nhi, hiện thời, đây là phương pháp tốt nhất, có thể nhanh nhất giải quyết Nam Cương và Bắc Cương. Ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn ngươi, công chúa Chiêu Hoa gả đến đây sẽ ở phía nam, không bước nửa bước vào Vương phủ.
(Không ai tổn thương Thư tỷ được, trừ huynh, Mặc ca!)
Vũ Văn Mặc nắm hai vai nàng, giọng nói trầm thấp.
Hắn rất khinh thường giải thích, nhưng đối mặt nàng, hắn không muốn giấu diếm, càng không muốn khiến nàng hiểu lầm. Vì vậy, hắn phải biết ý tưởng của nàng.
Đưa lưng lại với hắn, con ngươi đen của Mộ Dung Thư nháy mắt xẹt qua nét khác lạ. rèm mi buông xuống che lại quang mang trong mắt nàng. Nàng bỗng cảm thấy bất lực. Bất lực với thời đại này, với xã hội phong kiến, với người đàn ông này, với cả bản thân! Một đời một kiếp chỉ đôi ta là một câu chuyện cười! Là chuyện cười! Là một chuyện cười lớn!
Trong lòng bất lực đến cực điểm, nhưng khóe miệng không nhịn được khẽ cong lên, dưới ánh nến vàng vọt, rèm mi khẽ buông che giấu khoé mắt ẩn ẩn phiếm lệ. Nàng không thể phủ nhận, trong lòng hắn có nàng. Nhưng, từ trước tới nay trong mắt nàng không thể chứa nổi một hạt cát!
– Ừm, ta cũng biết. Không còn sớm, hai ngày nay xảy ra nhiều chuyện như thế thật sự hơi mệt, ngủ đi.
Mộ Dung Thư không dấu vết né tránh ôm ấp của hắn, quay đầu chăm chú nhìn hắn, cười nói.
Thấy nàng như thế, Vũ Văn Mặc buông xuống thấp thỏm trong lòng, cũng không nghĩ nhiều.Mộ Dung Thư không dấu vết né tránh ôm ấp của hắn, quay đầu chăm chú nhìn hắn, cười nói.
Thấy nàng như thế, Vũ Văn Mặc buông xuống thấp thỏm trong lòng, cũng không nghĩ nhiều.
Yên bình không chút gợn sóng qua hai ngày. Vũ Văn Mặc mới đầu còn lo lắng đến Mộ Dung Thư, dần dần thấy nàng vẫn như trước, không có gì bất thường, bất an trong lòng dần dần buông lỏng.
Ngày hôm đó, Mộ Dung Thư đến phòng Hiên nhi, cùng cu cậu luyện chữ.
– Mẫu thân, Hiên nhi viết đẹp không?
Hiên nhi đưa mấy chữ vừa viết xong cho Mộ Dung Thư xem.
Mộ Dung Thư cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trên giấy Tuyên Thành màu trắng, viết một chữ “hiếu” rất to. Nàng vừa thấy đã hiểu tâm tư Hiên nhi, dường như bé cảm nhận được, hai hôm nay tuy rằng nàng cực lực biểu hiện như không có việc gì trước mặt Vũ Văn Mặc, nhưng lúc quay người đi vẫn không thể hoàn toàn che giấu được tâm trạng của bản thân.
Vì vậy tiểu Hiên nhi đây là đang nghĩ biện pháp khiến nàng vui vẻ đi? Nàng vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc mềm mại của bé, ôn nhu cười tán dương:
– Hiên nhi giỏi nhất! Chữ viết thật đẹp.
– Mẫu thân, người đừng không vui có được không? Lớn lên Hiên nhi sẽ bảo vệ người!
Hai cánh tay tròn lẳn của Hiên nhi bỗng nhiên ôm lấy Mộ Dung Thư, giọng nói non nớt khẩn cầu.
Mộ Dung Thư gật đầu, đôi mắt loé lên.
– Vương phi, Triệu ngũ công tử cầu kiến.
Hồng Lăng ở ngoài cửa gõ cửa ba tiếng rồi mới hướng trong phòng Mộ Dung Thư bẩm báo.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư khẽ giật mình, quay đầu lại nói với Hồng Lăng ngoài cửa:
– Mời huynh ấy vào đi.
Không đầy một lát, Triệu Sơ và Hồng Lăng cùng tiến vào.
Nhiều ngày không thấy, Triệu Sơ vẫn là nét mặt hoa lệ bức người, nhưng trên trán hiện lên vẻ mỏi mệt, lại nhìn y phục trắng tuyết mà hắn thích mặc nhất, bên mép dính đầy bụi bẩn.
Mộ Dung Thư không dấu vết dời ánh mắt, cười nhạt nói:
– Hôm nay Vương gia vào cung còn chưa về, phiền Ngũ thiếu gia ở nhà kề chờ một lát.
Triệu Sơ nhìn về phía Mộ Dung Thư, trên đường biết được chuyện về Nam Cương và Bắc Cương, hắn đi suốt đêm mà đến. Nguyên là lo lắng nàng nghĩ không thông, thế nhưng, hiện thời thấy nàng không có gì khác thường bèn yên tâm, hắn tùy ý ngồi một bên, ngấp vài ngụm trà, trả lời:
– Nhiều ngày nay ta vẫn nghĩ một ít biện pháp có thể trị vết bỏng trên mặt Hồng Lăng, đúng lúc có một số việc cần vào kinh làm, nên đến đây.
– Có cách?
Mộ Dung Thư kinh ngạc hỏi.
– Đúng vậy, nhưng mà mỗi đêm đều phải rịt thuốc, dùng liên tục trong vòng từ nửa năm tới một năm là có thể làm nhạt đi vết bỏng.
Triệu Sơ gật đầu trả lời rồi lấy ra một tờ giấy trong ống tay áo giao cho Hồng Lăng đứng một bên.
Hồng Lăng nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ, ngạc nhiên. Lúc đưa tay cầm phương thuốc, nàng có chút run rẩy.
– Ngũ thiếu gia tìm ra biện pháp này chắc chắn mất không ít tâm tư, nô tì vạn lần cảm tạ!
Hồng Lăng lập tức quỳ xuống đất dập đầu tạ ơn. Trên miệng nàng nói không để ý, nhưng mà cô gái nào không thích cái đẹp? Nếu ngày sau thường xuyên bị người nhìn ngó, chỉ trỏ, nàng vẫn vì vậy mà thương tâm.
Mộ Dung Thư cũng vì dụng tâm của Triệu Sơ mà cảm động hết sức, chờ Hồng Lăng đứng dậy, nàng lại hỏi:
– Lão phu nhân và Đại phu nhân vẫn khỏe chứ? Cửa hàng phục kiện và mỹ phẩm buôn bán thế nào?
– Tổ mẫu và mẫu thân ta vẫn khoẻ, đã nhọc vương phi lo lắng. Về phần cửa hàng, nếu qua ba đến năm năm nữa sẽ mở rộng và phổ biến trên toàn quốc. Dù sao hai loại mặt hàng này đều rất hút, phu nhân tiểu thư trong các phủ vô cùng yêu thích loại kem dưỡng này. Người có nhu cầu về dụng cụ phục hồi chức năng tuy không nhiều lắm, nhưng cũng có không ít người chân từng bị thương đến rèn luyện. Cuối năm Triệu phủ sẽ cho người đưa tiền hoa hồng được chia đến cho vương phi.
Triệu Sơ tao nhã cười nhạt đáp lại.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư nhàn nhạt gật gật đầu, sau đó liền thu hồi ánh mắt, không tiện nhiều lời. Dù sao nơi này là Mai viên, nàng cũng không nên tán gẫu nhiều cùng Triệu Sơ ở trong phòng.
Triệu Sơ đứng dậy ra khỏi phòng, khi đến cửa, bỗng nhiên quay đầu nhìn thoáng qua Mộ Dung Thư, mà Mộ Dung Thư lại đang nhìn Hiên nhi luyện chữ, vẫn chưa chú ý tới.
Cái nhìn kia, phức tạp lại đơn giản, chính là lo lắng.
Trước giờ cơm trưa Vũ Văn Mặc đã trở lại, biết được Triệu Sơ đang ở nhà kề chờ mình, hắn liền lập tức đến Mai viên.
Mộ Dung Thư dặn người ở phòng bếp dọn cơm trưa ở hai nơi, nàng và Hiên nhi ăn ở trong phòng là được, riêng Vũ Văn Mặc và Triệu Sơ dùng cơm tại nhà kề.
Ba canh giờ sau Triệu Sơ mới rời đi, nghe nói là đến phủ Hầu gia gặp Tạ Nguyên.
Lại qua hai ngày.
Quan hệ liên minh giữa Nam Cương và Bắc Cương tan vỡ, người dân Nam Cương cảm thấy bất an, công chúa Hàm Hương không thể hòa thân hoàn thành nhiệm vụ, xấu hổ về nước, mà khi nàng quay về Nam Cương đã quẳng người luôn bày mưu tính kế cho nàng là Thẩm Nhu ở lại kinh thành.
Thẩm Nhu vốn thân mang tội, không có Nam Cương che chở, rất nhanh đã bị quan phủ bắt được, lúc ấy động tác quan phủ quá nhanh, tựa như đã sớm biết thân phận và chỗ ẩn thân của Thẩm Nhu, khiến nàng ta trở tay không kịp.
Vũ Văn Mặc càng lúc càng bận rộn, đồng thời, phủ đệ phía nam cũng ngày đêm đẩy nhanh tốc độ hoàn thành.
Bọn hạ nhân trong vương phủ đều suy đoán suy nghĩ của Mộ Dung Thư, dù sao cũng là nhiều thêm một vị vương phi, chuyện này đặt vào hoàn cảnh của ai đều là một sự vướng mắc, mà vương phi lại làm như không có chuyện gì, dần dần bọn hạ nhân cũng không đoán nữa, sự hào hứng đối với chuyện này cũng giảm đi.
Ngày này vẫn trôi qua bình thường, Vũ Văn Mặc vào triều không ở trong phủ.
Mộ Dung Thư xử lý xong chuyện vụn vặt trong phủ bèn hỏi Hồng Lăng hiện thời trong khố phòng nhỏ của Mai viên có bao nhiêu ngân phiếu.
Ai ngờ, Hồng Lăng nghe Mộ Dung Thư nói vậy, không nói hai lời quỳ trên mặt đất, dập đầu ba cái liên tiếp:
– Vương phi muốn rời đi đúng không? Mấy ngày nay vương phi ngài không có biểu hiện gì khác thường, vẫn như mọi ngày, nhưng nô tì ngày ngày ở bên cạnh ngài hầu hạ, đương nhiên biết tâm tư vương phi ngài. Kỳ thực mấy tháng trước, nô tì còn phát hiện, vương phi cũng không muốn tiếp tục sống trong vương phủ, đã muốn bỏ đi, bằng không cũng sẽ không sai Vân Mai đi ra ngoài. Hiện thời, ngài lại muốn đi, bất kể thế nào ngài đều phải cho Hồng Lăng theo. Nếu Hồng Lăng không ở bên cạnh ngài, cả đời này Hồng Lăng đều sẽ ăn không ngon, ngủ không yên!
Nghe vậy, Mộ Dung Thư thở dài, tự mình dìu nàng đứng dậy. Nha đầu ngốc nghếch này, thật khiến nàng cảm động! Vốn không muốn mang theo nàng rời đi chịu khổ, nhưng hôm nay… Mà thôi, mà thôi.
– Trong khố phòng nhỏ của chúng ta còn được bao nhiêu ngân lượng?
Hồng Lăng nghe Mộ Dung Thư không có cự tuyệt nữa lập tức đáp:
– Lần trước cháy lớn tuy đã hủy gần hết phòng ốc nhưng số vàng chúng ta cất trong kho cũng còn lại một ít. Cửa hàng tơ lụa hàng tháng cũng kiếm được không ít bạc, mấy ngày nay dựa theo vương phi phân phó đều đổi thành ngân phiếu, hiện thời tính ra tổng cộng chừng năm trăm lượng.
– Ừ, ngươi cất kỹ ngân phiếu trên người. Sau đó đi gọi chiếc xe ngựa, chúng ta mang theo Hiên nhi trước ghé thăm Liễu phủ, gặp Liễu đại nhân và phu nhân một lần.
Mộ Dung Thư thoáng trầm tư, năm trăm lượng? Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng nếu sử dụng một cách thích hợp, cuộc sống sau này không thành vấn đề. Sau khi có quyết định, nàng lập tức quay người nói với Hồng Lăng.
– Vâng, nô tì đi ngay.
Hồng Lăng nghe xong lập tức bận rộn đi làm.
Qua nửa canh giờ sau, Hồng Lăng chuẩn bị xong xuôi tất cả, Mộ Dung Thư mang theo Hiên nhi cùng đến Liễu phủ ở phía nam kinh thành. Khi ra ngoài, thủ vệ không hề nghi ngờ, chỉ để một người đi theo bảo vệ.
Xe ngựa đi rất nhanh, Mộ Dung Thư ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài, ước chừng sau nửa canh giờ, đi ngang qua một con đường, ở phía trước ven đường, có mấy trăm người đang khiêng vác rất nhiều gỗ và đá viên lớn vào một tòa phủ đệ, bảng hiệu phía trên phủ đệ đúng là viết ba chữ “Phủ Chiêu Dương”.
Phủ Chiêu Dương, phủ Chiêu Dương … Mộ Dung Thư chầm chậm thu hồi ánh mắt, trong lòng nhớ tới lời Vũ Văn Mặc nói với nàng, chậm thì mấy tháng lâu thì một năm, toàn bộ sẽ bị khống chế, không ai có thể lại làm khó bọn họ. Hắn còn nói, công chúa Chiêu Hoa ở một tòa phủ đệ khác, sẽ không xung đột trực diện với nàng, nàng vẫn là nữ chủ nhân duy nhất của phủ Nam Dương Vương như cũ.
Duy nhất sao?
Mộ Dung Thư rũ mắt. Từ lúc biết được thánh chỉ, trong lòng nàng đã có quyết định!
– Vương phi, ngài thật sự nỡ lòng rời đi sao?
Hồng Lăng do dự hỏi.
Mộ Dung Thư cười nhạt:
– Nếu có thể ta cũng sẽ không rời đi. Nhưng…
Nàng không cách nào lừa gạt mình. Công chúa Chiêu Hoa tuy rằng không ở phủ Nam Dương Vương, nhưng cái này cùng với việc đàn ông hiện đại “ kim ốc tàng kiều” có gì khác nhau?
– Mẫu thân? Cái gì rời đi ạ? Sao Hiên nhi không hiểu gì hết?
Tuy rằng xe ngựa khá ồn, nhưng tiểu Hiên nhi ngồi ngay bên cạnh Mộ Dung Thư, tất nhiên nghe rõ lời Hồng Lăng.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư vỗ vỗ đỉnh đầu cu cậu, cười nói:
– Không có gì, Hiên nhi ngoan, lát nữa con được gặp ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu rồi.
– Vâng ạ.…
Đêm, bầu trời sáng trong đầy ánh sao.
Đến khuya Vũ Văn Mặc mới từ trong cung về phủ. Hắn ngồi trong xe ngựa nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, nghĩ đêm nay trở về sau khi ăn cơm tối xong sẽ cùng Mộ Dung Thư tản bộ ở hoa viên dưới bầu trời đêm lấp lánh ngàn ánh sao.
Thế nhưng, hắn thật không ngờ, khi vừa xuống xe ngựa, vội vã vào phủ thì chỉ thấy quản gia và hai gã hộ vệ ở cửa vô cùng lo lắng đón hắn.
– Chuyện gì?
Hắn trầm giọng hỏi.
Quản gia và hai gã hộ vệ lập tức quỳ xuống.Thấy thế, Vũ Văn Mặc nhăn mày lại, trong lòng mơ hồ thấy bất an.
Quản gia cúi đầu kinh hồn táng đảm hồi bẩm nói:
– Hôm nay Vương phi mang theo tiểu thiếu gia, còn có Hồng Lăng đến thăm Liễu đại nhân. Lúc vào Liễu phủ đã cho hai hộ vệ về trước, chờ bốn canh giờ sau lại đi đón vương phi. Nửa canh giờ trước, bọn họ đi đón vương phi, nhưng người Liễu phủ báo cho biết vương phi đã rời đi từ hai canh giờ trước! Nô tài lập tức phái người đi tìm, kết quả lại không tìm được vương phi!
– Nô tài thất trách, nô tài đáng chết!
Hai gã hộ vệ lập tức dập đầu nói.
Nghe vậy, thân hình Vũ Văn Mặc lảo đảo một cái, lui ra phía sau một bước dài, sắc mặt hắn chợt thay đổi tái nhợt, tay hắn run run chỉ vào ba người đang quỳ dưới đất:
– Các ngươi đáng chết!
– Nô tài đã phái người đi tìm vương phi, tin là rất nhanh sẽ có tin tức của vương phi.
Quản gia kia lại mở miệng nói.
Nếu nàng đã lên kế hoạch tỉ mỉ, sao có thể để người khác tìm được! Vũ Văn Mặc nhớ tới sự trấn định mấy ngày nay của nàng, bỗng nhiên cảm giác tâm như đao cắt, cổ họng bị thít chặt khiến hắn không thở nổi, vừa đau đớn lại nặng nề khiến hắn thống khổ! Nàng và an nguy xã tắc, ai nặng ai nhẹ? Ai nặng ai nhẹ?
Bỗng nhiên đau đớn từ trái tim tràn đến, sắc mặt hắn tái nhợt, phụt ra một ngụm máu tươi!
– Vương gia!
Trước cửa mấy người kinh hô.
Ngay sau đó lại là mấy ngụm máu tươi khẩn cấp phun ra.
Sắc mặt hắn tái nhợt đáng sợ! Trong đêm tối càng trắng bệch ghê rợn khiến người khác cảm thấy sợ hãi!
– Vương gia!
Trước lúc té xỉu, hắn chỉ nói hai chữ, vô cùng kiên định!
– Từ hôn!
/179
|