Nghe vậy, Mộ Dung Thư nhìn về phía nữ tử đang quỳ trên mặt đất, nhướng mày cười nói: “Ngẩng đầu lên.”
Theo lời nha hoàn kia chậm rãi ngẩng đầu.
Nhìn dung mạo của nàng, Mộ Dung Thư vô cùng kinh ngạc.
Diện mạo xuất chúng, đặc biệt có một đôi mắt điềm đạm đáng yêu, lúc này tràn ngập sợ hãi, lại không giấu được nét quật cường tận sâu trong đáy mắt, nàng ta lớn mật cự tuyệt như thế, là sợ sẽ trở nên giống như các nha hoàn lúc trước là sẽ bị đuổi ra khỏi phủ hay thậm chí bị cách chức xuống nha hoàn làm việc nặng sao?
Không thể không nói, nữ tử này rất thông minh.
“Ngươi tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Làm việc trong vương phủ được mấy năm?” Mộ Dung Thư thu hồi ánh mắt quan sát vừa rồi trầm giọng hỏi.
Nha hoàn kia sửng sốt, không nghĩ tới Mộ Dung Thư vẻ mặt vẫn ôn hoà như thế, nàng vốn nghĩ hôm nay chống lại lệnh của Vương phi chắc chắn sẽ bị ăn hèo, không thể nghĩ được, Mộ Dung Thư một chút vẻ xấu hổ cũng không có.
Hồng Lăng đứng bên cạnh nhíu mày, giọng nói lạnh lùng nhắc nhở: “Vương phi đang hỏi ngươi đó.”
"Nô tì gọi Thu Cúc. Năm nay mười sáu tuổi. Từ nhỏ đã lớn lên ở trong vương phủ.” Thu Cúc lập tức thu hồi biểu tình kinh ngạc, cúi đầu không dám lỗ mãng, quy quy củ củ trả lời.
“Ân, nói xem vì sao ngươi lại không muốn làm đại nha hoàn?” Mộ Dung Thư miễn cưỡng hỏi.
Thu Cúc cắn chặt răng, không dám ấp úng, ánh mắt Vương phi lợi hại, nàng không dễ dàng gian dối. Liền trả lời rõ ràng: “Nô tì thật sự là ngu dốt, làm đại nha hoàn thì phải đối mặt với rất nhiều vấn đề, mà bây giờ nô tỳ không có năng lực đi giải quyết. Nếu làm sai, chắc chắn sẽ đem phiền phức đến cho Vương phi.”
Mộ Dung Thư gật gật đầu, nụ cười trên mặt rất ôn hòa, trả lời: “Làm người bên cạnh bản Vương phi, điều quan trọng không phải là thông minh, mà là trung thành. Vì vậy… cứ yên tâm làm đại nha hoàn đi.”
Thu Cúc lại kinh ngạc, ngơ ngác ở tại chỗ một lúc lâu vẫn chưa hồi phục tinh thần. Hồng Lăng ho nhẹ một tiếng nhắc nhở, nàng lập tức tỉnh táo lại. Vội vàng cúi đầu, không dám nói thêm gì nữa, lúc này nhiều lời chỉ sợ sẽ đưa tới mầm tai vạ.
“Còn lại hai người kia, từng người mau nói tên và tuổi.” Mộ Dung Thư chuyển mắt nhìn về phía hai nha hoàn đang cúi đầu nói.
Hai nha hoàn phản ứng lanh lợi, từng người bước lên: “Nô tì tên Vân Mai, năm nay mười lăm tuổi.”
“Nô tì tên Thanh Bình, năm nay mười bốn tuổi.”
Sau đó hai người cùng ngẩng đầu lên nhìn về phía Mộ Dung Thư.
Dung mạo hai người thuộc khá bình thường, thanh tú mà vẫn có nét kiều mị của tiểu nữ tử. Bất quá, dung mạo các nàng so với Mộ Dung Thư, vẫn chênh lệch rất nhiều.
Người bên cạnh hầu hạ nếu không phải là quốc sắc thiên hương, cũng phải là thanh tú động lòng người. Dù sao, nàng vốn cũng là người rất thích cái đẹp, người bên cạnh là thứ xinh đẹp, nhìn cũng thoải mái, Mộ Dung Thư âm thầm nghĩ.
Cứ như vậy chọn xong ba đại nha hoàn. Trọng trách trên người của Hồng Lăng cũng bớt đi không ít. Ba tiểu nha đầu này đều là người cực kỳ cẩn thận, không dám lười nhác hay cẩu thả, đối với mệnh lệnh của Mộ Dung Thư đưa ra đều dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn thành, đối với Hồng Lăng cũng vô cùng tôn trọng.
Qua mấy ngày ở chung, ba nha đầu kia dần dần phát hiện Mộ Dung Thư không giống trước kia, đối xử với các nàng luôn rất ôn hòa, chỉ cần các nàng đem công việc hoàn thành tốt, là có thể ăn ngon, cũng sẽ không bị đánh mắng. Hồng Lăng mặc dù là tâm phúc của Vương phi, nhưng đối với các nàng cũng vô cùng tốt, sẵn lòng giúp đỡ các nàng, rất nhanh, chuyện tình của Mai viên các nàng đều xử lý thuận buồm xuôi gió, Mai viên lại có một .... cảnh tượng hoàn toàn khác.
Quản sự phòng bếp nhỏ cũng đã có, bình thường nhìn qua rất là khôn khéo, lại là một người biết tuân thủ bổn phận, phòng bếp nhỏ tạm thời không có phong ba.
Ngày hôm đó, Hồng Lăng đem hà bao đã thêu xong đưa cho Mộ Dung Thư.
Vị bạc hà nhàn nhạt làm Mộ Dung Thư rất thích, khi đeo bên hông, mùi hương thanh mát của bạc hà luôn phảng phất xung quanh, “Cảm ơn ngươi, Hồng Lăng.”
“Vương phi đừng nói vậy, đây là chuyện nô tì phải làm. Qua mấy ngày, vị bạc hà nhạt đi, nô tì lại làm .... cho Vương phi cái khác.” Hồng Lăng cúi đầu có chút xấu hổ nói. Trước kia Vương phi chưa từng nói cám ơn nàng, hơn nữa nàng là một hạ nhân, mọi việc nàng làm đều vì chủ tử, nhưng chủ tử lại nói cám ơn với nàng, tuy ngoài ý muốn nhưng trong lòng nàng lại ấm áp.
Mộ Dung Thư nào biết hai chữ đơn giản này đã khiến cho tâm tư của tiểu nha đầu xoay chuyển như thế, chỉ gật đầu, hình như tùy ý hỏi: “Ba nha đầu kia thế nào?”
Ba nha đầu này đã hầu hạ nàng bốn ngày, nàng tiếp xúc cũng không nhiều, cho nên có một số việc cũng không hiểu rõ cho lắm. Đối với các nàng thì tín nhiệm cũng không thể so với Hồng Lăng.
“Vương phi yên tâm, các nàng đều chịu khó, bất kể chuyện gì Vương phi giao phó họ đều mau chóng làm xong. Hơn nữa chưa bao giờ có lời oán hận, người các viện khác thông qua các nàng hỏi thăm tin tức của Vương phi, các nàng đều một câu cũng không nói.” Đối với ba người này Hồng Lăng có chút vừa lòng, một nha hoàn tốt, điều quan trọng là phải trung thành, còn phải đóng chặt miệng không nói chuyện của chủ tử.
Mộ Dung Thư gật đầu: “Tốt, ngươi cố gắng dạy dỗ bọn họ nhiều hơn một chút.” Trong bốn ngày này nàng luôn ở trong Mai viên không có chút hành động nào, bốn vị tiểu thiếp tại Bắc Uyển đương nhiên sẽ phái người đến Mai viên tìm hiểu chuyện tình.
Mấy vị tiểu thiếp này xem ra sẽ không an phận.
“Vâng, nô tì nhớ kỹ.”
Một trận gió mạnh thổi vào cửa sổ, phát ra một trận tiếng vang. Mộ Dung Thư quay đầu nhìn sang, cau mày nói: “Không có lửa làm sao có khói, trong yên tĩnh lại tràn ngập nguy hiểm đang ẩn che.”
Hồng Lăng sửng sốt một chút, không hiểu được ý Mộ Dung Thư nói là gì. Chỉ là vẫn một bên phụ họa nói: “Hôm nay gió có hơi lớn, hơn nữa khí trời u ám, sợ rằng ngày mai sẽ có mưa to.”
Mộ Dung Thư cau chặt mày, xoay đầu lại, tầm mắt rơi vào hà bao bên hông, giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: “Nếu như ngày mai mấy người chưởng quỹ không đến, liền đi báo quan đi.”
“Ý vương phi là, mấy chưởng quầy của các cửa hàng sẽ có tâm tư khác? Không muốn đem trả lại số bạc tham ô kia? Vậy chúng ta…?” Hồng Lăng kinh ngạc hỏi.
Mộ Dung Thư lắc đầu trả lời: “Bản Vương phi hi vọng họ hiểu được, cơ hội chỉ có một lần. Nếu không quý trọng, thì sẽ phải trả giá thật đắt cho cái lòng tham này.”
Hôm sau, mặc dù mưa không có to, thế nhưng gió rất lớn, gào thét thổi mạnh ầm ầm. Nhà cổ đại không so được với hiện đại. Cửa sổ mặc dù đã đóng chặt, nhưng như cũ vẫn nghe tiếng vang ầm ầm. Làm người nghe không được thoải mái.
Mộ Dung Thư lấy ra vài quyển sách từ rương đồ cưới, đã nhiều ngày rất rãnh rỗi nên lật ra xem một cái. Vừa mới nhìn thì dạng chữ phồn thể rất khó đọc, xem mãi cũng dần dần đọc được. Thoạt đọc mãi cũng đọc nhanh hơn.
“Vương phi, mấy vị chưởng quầy tới.” Bên ngoài vang lên hai tiếng gõ cửa, sau đó truyền đến giọng nói thanh thúy của Thu Cúc.
“Để bọn họ ở nhà kề chờ ta.” Mộ Dung Thư để sách xuống, hướng về phía cửa nhẹ giọng phân phó nói.
Nhìn vào cửa, ánh mắt nàng liền băng lãnh. Bọn họ tốt nhất là đừng có giở cái trò gì khác.
Theo lời nha hoàn kia chậm rãi ngẩng đầu.
Nhìn dung mạo của nàng, Mộ Dung Thư vô cùng kinh ngạc.
Diện mạo xuất chúng, đặc biệt có một đôi mắt điềm đạm đáng yêu, lúc này tràn ngập sợ hãi, lại không giấu được nét quật cường tận sâu trong đáy mắt, nàng ta lớn mật cự tuyệt như thế, là sợ sẽ trở nên giống như các nha hoàn lúc trước là sẽ bị đuổi ra khỏi phủ hay thậm chí bị cách chức xuống nha hoàn làm việc nặng sao?
Không thể không nói, nữ tử này rất thông minh.
“Ngươi tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Làm việc trong vương phủ được mấy năm?” Mộ Dung Thư thu hồi ánh mắt quan sát vừa rồi trầm giọng hỏi.
Nha hoàn kia sửng sốt, không nghĩ tới Mộ Dung Thư vẻ mặt vẫn ôn hoà như thế, nàng vốn nghĩ hôm nay chống lại lệnh của Vương phi chắc chắn sẽ bị ăn hèo, không thể nghĩ được, Mộ Dung Thư một chút vẻ xấu hổ cũng không có.
Hồng Lăng đứng bên cạnh nhíu mày, giọng nói lạnh lùng nhắc nhở: “Vương phi đang hỏi ngươi đó.”
"Nô tì gọi Thu Cúc. Năm nay mười sáu tuổi. Từ nhỏ đã lớn lên ở trong vương phủ.” Thu Cúc lập tức thu hồi biểu tình kinh ngạc, cúi đầu không dám lỗ mãng, quy quy củ củ trả lời.
“Ân, nói xem vì sao ngươi lại không muốn làm đại nha hoàn?” Mộ Dung Thư miễn cưỡng hỏi.
Thu Cúc cắn chặt răng, không dám ấp úng, ánh mắt Vương phi lợi hại, nàng không dễ dàng gian dối. Liền trả lời rõ ràng: “Nô tì thật sự là ngu dốt, làm đại nha hoàn thì phải đối mặt với rất nhiều vấn đề, mà bây giờ nô tỳ không có năng lực đi giải quyết. Nếu làm sai, chắc chắn sẽ đem phiền phức đến cho Vương phi.”
Mộ Dung Thư gật gật đầu, nụ cười trên mặt rất ôn hòa, trả lời: “Làm người bên cạnh bản Vương phi, điều quan trọng không phải là thông minh, mà là trung thành. Vì vậy… cứ yên tâm làm đại nha hoàn đi.”
Thu Cúc lại kinh ngạc, ngơ ngác ở tại chỗ một lúc lâu vẫn chưa hồi phục tinh thần. Hồng Lăng ho nhẹ một tiếng nhắc nhở, nàng lập tức tỉnh táo lại. Vội vàng cúi đầu, không dám nói thêm gì nữa, lúc này nhiều lời chỉ sợ sẽ đưa tới mầm tai vạ.
“Còn lại hai người kia, từng người mau nói tên và tuổi.” Mộ Dung Thư chuyển mắt nhìn về phía hai nha hoàn đang cúi đầu nói.
Hai nha hoàn phản ứng lanh lợi, từng người bước lên: “Nô tì tên Vân Mai, năm nay mười lăm tuổi.”
“Nô tì tên Thanh Bình, năm nay mười bốn tuổi.”
Sau đó hai người cùng ngẩng đầu lên nhìn về phía Mộ Dung Thư.
Dung mạo hai người thuộc khá bình thường, thanh tú mà vẫn có nét kiều mị của tiểu nữ tử. Bất quá, dung mạo các nàng so với Mộ Dung Thư, vẫn chênh lệch rất nhiều.
Người bên cạnh hầu hạ nếu không phải là quốc sắc thiên hương, cũng phải là thanh tú động lòng người. Dù sao, nàng vốn cũng là người rất thích cái đẹp, người bên cạnh là thứ xinh đẹp, nhìn cũng thoải mái, Mộ Dung Thư âm thầm nghĩ.
Cứ như vậy chọn xong ba đại nha hoàn. Trọng trách trên người của Hồng Lăng cũng bớt đi không ít. Ba tiểu nha đầu này đều là người cực kỳ cẩn thận, không dám lười nhác hay cẩu thả, đối với mệnh lệnh của Mộ Dung Thư đưa ra đều dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn thành, đối với Hồng Lăng cũng vô cùng tôn trọng.
Qua mấy ngày ở chung, ba nha đầu kia dần dần phát hiện Mộ Dung Thư không giống trước kia, đối xử với các nàng luôn rất ôn hòa, chỉ cần các nàng đem công việc hoàn thành tốt, là có thể ăn ngon, cũng sẽ không bị đánh mắng. Hồng Lăng mặc dù là tâm phúc của Vương phi, nhưng đối với các nàng cũng vô cùng tốt, sẵn lòng giúp đỡ các nàng, rất nhanh, chuyện tình của Mai viên các nàng đều xử lý thuận buồm xuôi gió, Mai viên lại có một .... cảnh tượng hoàn toàn khác.
Quản sự phòng bếp nhỏ cũng đã có, bình thường nhìn qua rất là khôn khéo, lại là một người biết tuân thủ bổn phận, phòng bếp nhỏ tạm thời không có phong ba.
Ngày hôm đó, Hồng Lăng đem hà bao đã thêu xong đưa cho Mộ Dung Thư.
Vị bạc hà nhàn nhạt làm Mộ Dung Thư rất thích, khi đeo bên hông, mùi hương thanh mát của bạc hà luôn phảng phất xung quanh, “Cảm ơn ngươi, Hồng Lăng.”
“Vương phi đừng nói vậy, đây là chuyện nô tì phải làm. Qua mấy ngày, vị bạc hà nhạt đi, nô tì lại làm .... cho Vương phi cái khác.” Hồng Lăng cúi đầu có chút xấu hổ nói. Trước kia Vương phi chưa từng nói cám ơn nàng, hơn nữa nàng là một hạ nhân, mọi việc nàng làm đều vì chủ tử, nhưng chủ tử lại nói cám ơn với nàng, tuy ngoài ý muốn nhưng trong lòng nàng lại ấm áp.
Mộ Dung Thư nào biết hai chữ đơn giản này đã khiến cho tâm tư của tiểu nha đầu xoay chuyển như thế, chỉ gật đầu, hình như tùy ý hỏi: “Ba nha đầu kia thế nào?”
Ba nha đầu này đã hầu hạ nàng bốn ngày, nàng tiếp xúc cũng không nhiều, cho nên có một số việc cũng không hiểu rõ cho lắm. Đối với các nàng thì tín nhiệm cũng không thể so với Hồng Lăng.
“Vương phi yên tâm, các nàng đều chịu khó, bất kể chuyện gì Vương phi giao phó họ đều mau chóng làm xong. Hơn nữa chưa bao giờ có lời oán hận, người các viện khác thông qua các nàng hỏi thăm tin tức của Vương phi, các nàng đều một câu cũng không nói.” Đối với ba người này Hồng Lăng có chút vừa lòng, một nha hoàn tốt, điều quan trọng là phải trung thành, còn phải đóng chặt miệng không nói chuyện của chủ tử.
Mộ Dung Thư gật đầu: “Tốt, ngươi cố gắng dạy dỗ bọn họ nhiều hơn một chút.” Trong bốn ngày này nàng luôn ở trong Mai viên không có chút hành động nào, bốn vị tiểu thiếp tại Bắc Uyển đương nhiên sẽ phái người đến Mai viên tìm hiểu chuyện tình.
Mấy vị tiểu thiếp này xem ra sẽ không an phận.
“Vâng, nô tì nhớ kỹ.”
Một trận gió mạnh thổi vào cửa sổ, phát ra một trận tiếng vang. Mộ Dung Thư quay đầu nhìn sang, cau mày nói: “Không có lửa làm sao có khói, trong yên tĩnh lại tràn ngập nguy hiểm đang ẩn che.”
Hồng Lăng sửng sốt một chút, không hiểu được ý Mộ Dung Thư nói là gì. Chỉ là vẫn một bên phụ họa nói: “Hôm nay gió có hơi lớn, hơn nữa khí trời u ám, sợ rằng ngày mai sẽ có mưa to.”
Mộ Dung Thư cau chặt mày, xoay đầu lại, tầm mắt rơi vào hà bao bên hông, giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: “Nếu như ngày mai mấy người chưởng quỹ không đến, liền đi báo quan đi.”
“Ý vương phi là, mấy chưởng quầy của các cửa hàng sẽ có tâm tư khác? Không muốn đem trả lại số bạc tham ô kia? Vậy chúng ta…?” Hồng Lăng kinh ngạc hỏi.
Mộ Dung Thư lắc đầu trả lời: “Bản Vương phi hi vọng họ hiểu được, cơ hội chỉ có một lần. Nếu không quý trọng, thì sẽ phải trả giá thật đắt cho cái lòng tham này.”
Hôm sau, mặc dù mưa không có to, thế nhưng gió rất lớn, gào thét thổi mạnh ầm ầm. Nhà cổ đại không so được với hiện đại. Cửa sổ mặc dù đã đóng chặt, nhưng như cũ vẫn nghe tiếng vang ầm ầm. Làm người nghe không được thoải mái.
Mộ Dung Thư lấy ra vài quyển sách từ rương đồ cưới, đã nhiều ngày rất rãnh rỗi nên lật ra xem một cái. Vừa mới nhìn thì dạng chữ phồn thể rất khó đọc, xem mãi cũng dần dần đọc được. Thoạt đọc mãi cũng đọc nhanh hơn.
“Vương phi, mấy vị chưởng quầy tới.” Bên ngoài vang lên hai tiếng gõ cửa, sau đó truyền đến giọng nói thanh thúy của Thu Cúc.
“Để bọn họ ở nhà kề chờ ta.” Mộ Dung Thư để sách xuống, hướng về phía cửa nhẹ giọng phân phó nói.
Nhìn vào cửa, ánh mắt nàng liền băng lãnh. Bọn họ tốt nhất là đừng có giở cái trò gì khác.
/179
|