Vũ Văn Mặc cau mày, sâu trong con ngươi hiện lên một tia lãnh ý.
Thẩm trắc phi nghe Mộ Dung Thư nói, cực kỳ căm hận. Tuy trên mặt vẫn dịu dàng ôn nhu, nhưng trong lòng đã không ngừng nguyền rủa Mộ Dung Thư. Đây là lần nàng không khống chế được tình thế, mà còn để cho Mộ Dung Thư dắt mũi. Việc này rõ ràng có thể xong rồi, nhưng Mộ Dung Thư lại kiếm huyện, kéo nàng vào. Bây giờ thì tốt rồi, vừa chọc giận Vương gia vừa bị dắt mũi! Vốn nghĩ có thể yên ổn cho qua, không ngờ lại bị đùa giỡn như vậy, khiến nàng ngồi không được mà đứng cũng không xong.
Chỉ trong nháy mắt, Tam phu nhân và Ngọc Nhuận đã từ địa ngục lên thiên đường, rồi lại từ thiên đường rớt xuống địa ngục, liên tục trải qua hai tầng lửa – băng, hai người đều rất hoảng sợ, thất thần, sắc mặt trắng như tờ giấy, run rẩy như cành liễu phất phơ trong gió. ( thấy tội... *động lòng bao dung*
Thẩm trắc phi cắn chặt răng không nói gì.
Sau khi Mộ Dung Thư trở về Mai viên, Hồng Lăng rất vui vẻ đi chuẩn bị cơm chiều.
Sau khi mấy người Thu Cúc biết được Mộ Dung Thư có thể cùng Thẩm trắc phi quản sự thì trên mặt không giấu được nụ cười. Chỉ trong chốc lát, Mai viên tràn ngập tiếng nói tiếng cười.
Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Thư đã rời giường để trang điểm. Hôm nay nàng phải nàng phải quay về phủ Tướng quân nên còn có nhiều chuyện lặt vặt cần xử lý. May mà bọn Hồng Lăng ai nấy đều rất thông minh, xử lý công việc vô cùng nhanh mà lại còn kín đáo.
Lần này nàng về phủ Tướng quân sẽ phải ở lại mấy ngày nên nàng mang theo cả bốn đại nha hoàn, vì vậy, hai ngày trước nàng đã bỏ ra một số tiền lớn để tìm người may vài bộ y phục cũng như mua vài món trang sức cho các nàng, bốn nha đầu này sau khi trang điểm quả nhiên rất đẹp, ai nhìn cũng không thể rời mắt.
Vũ Văn Mặc đang chờ ở cửa vương phủ. Qua mấy khắc, Mộ Dung Thư liền đi ra khỏi cửa lớn của vương phủ. Từ lúc đó đến khi lên kiệu, nàng vẫn không liếc nhìn Vũ Văn Mặc, đối với hắn nàng chỉ cần phúc thân hành lễ là được rồi.
Vũ Văn Mặc im lắng ngồi trong kiệu, duy trì hình tượng băng sơn ngàn năm nhưng sâu trong đôi mắt có thể làm người ta lạnh như ở hầm băng kia lại hiện lên một chút nghi ngờ.
Thẩm trắc phi nghe Mộ Dung Thư nói, cực kỳ căm hận. Tuy trên mặt vẫn dịu dàng ôn nhu, nhưng trong lòng đã không ngừng nguyền rủa Mộ Dung Thư. Đây là lần nàng không khống chế được tình thế, mà còn để cho Mộ Dung Thư dắt mũi. Việc này rõ ràng có thể xong rồi, nhưng Mộ Dung Thư lại kiếm huyện, kéo nàng vào. Bây giờ thì tốt rồi, vừa chọc giận Vương gia vừa bị dắt mũi! Vốn nghĩ có thể yên ổn cho qua, không ngờ lại bị đùa giỡn như vậy, khiến nàng ngồi không được mà đứng cũng không xong.
Chỉ trong nháy mắt, Tam phu nhân và Ngọc Nhuận đã từ địa ngục lên thiên đường, rồi lại từ thiên đường rớt xuống địa ngục, liên tục trải qua hai tầng lửa – băng, hai người đều rất hoảng sợ, thất thần, sắc mặt trắng như tờ giấy, run rẩy như cành liễu phất phơ trong gió. ( thấy tội... *động lòng bao dung*
Thẩm trắc phi cắn chặt răng không nói gì.
Sau khi Mộ Dung Thư trở về Mai viên, Hồng Lăng rất vui vẻ đi chuẩn bị cơm chiều.
Sau khi mấy người Thu Cúc biết được Mộ Dung Thư có thể cùng Thẩm trắc phi quản sự thì trên mặt không giấu được nụ cười. Chỉ trong chốc lát, Mai viên tràn ngập tiếng nói tiếng cười.
Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Thư đã rời giường để trang điểm. Hôm nay nàng phải nàng phải quay về phủ Tướng quân nên còn có nhiều chuyện lặt vặt cần xử lý. May mà bọn Hồng Lăng ai nấy đều rất thông minh, xử lý công việc vô cùng nhanh mà lại còn kín đáo.
Lần này nàng về phủ Tướng quân sẽ phải ở lại mấy ngày nên nàng mang theo cả bốn đại nha hoàn, vì vậy, hai ngày trước nàng đã bỏ ra một số tiền lớn để tìm người may vài bộ y phục cũng như mua vài món trang sức cho các nàng, bốn nha đầu này sau khi trang điểm quả nhiên rất đẹp, ai nhìn cũng không thể rời mắt.
Vũ Văn Mặc đang chờ ở cửa vương phủ. Qua mấy khắc, Mộ Dung Thư liền đi ra khỏi cửa lớn của vương phủ. Từ lúc đó đến khi lên kiệu, nàng vẫn không liếc nhìn Vũ Văn Mặc, đối với hắn nàng chỉ cần phúc thân hành lễ là được rồi.
Vũ Văn Mặc im lắng ngồi trong kiệu, duy trì hình tượng băng sơn ngàn năm nhưng sâu trong đôi mắt có thể làm người ta lạnh như ở hầm băng kia lại hiện lên một chút nghi ngờ.
/179
|