Edit: hoacodat
Mùi vị thuốc rất nồng, có chút gay mũi, nhưng đối với mốc meo, mục nát, mùi máu tanh mà nói thì nó vẫn thơm hơn nhiều. Khóe miệng Mộ Dung Thư không nhịn được nở nụ cười, chén thuốc này tới thật đúng lúc! Giải quyết vấn đề khẩn cấp của nàng!
“Mùi vị trong đại lao thật sự quá khó ngửi, một lát khi ra ngoài ta phải bảo người trong phủ chuẩn bị nước nóng cho ngươi tắm táp sạch sẽ.” Tạ Nguyên khoa trương (làm màu) đưa tay bịt lỗ mũi, cực kỳ chê bai nói. Mắt phượng liễm diễm lóe lóe, một bên nhìn thẳng các nữ nhân.
Khóe miệng Mộ Dung Thư co quắp, Vũ Văn Mặc làm sao nhận thức người như thế chứ? Rõ ràng là quan tâm, nhưng nói ra miệng thì thật sự làm cho người ta cực kỳ chán ghét.
“Xin vương phi nhẫn nại vài canh giờ thôi.” Triệu Sơ nhẹ giọng nói.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư gật đầu, cười đáp lại: “Được!”
Triệu Sơ dịu dàng làm cho mọi người choáng váng. Đặc biệt là Ngũ cô nương Mộ Dung Nguyệt, nhìn thấy dung mạo tuyệt sắc của Triệu Sơ, gương mặt đỏ bừng, tim cũng nhảy lùm bùm. Nàng thầm nghĩ, nếu có thể làm nữ nhân của hắn, đời này thế cũng đủ rồi! Bỗng, nàng có chút ghen tỵ Mộ Dung Thư, bởi vì hắn là nhìn nàng mới lộ ra nụ cười dịu dàng như vậy. Mặc dù Mộ Dung Thư là Nam Dương Vương phi.
“Thời gian cũng đến rồi, hai người chúng ta cũng nên đi. Đứng ở nơi này lâu dài rất xui xẻo! Đi thôi!” Tạ Nguyên cau mày, giọng nói buồn bực nói. Nếu sớm biết nơi này là cái tình trạng này, hắn thật không tới đâu. Mà nếu bọn họ không tới, Vũ Văn Mặc tuyệt đối sẽ không yên tâm, đến lúc đó có thể hắn sẽ gặp đại họa.
“Thỉnh Vương phi làm mọi việc phải cẩn thận, thà bị nhịn nhất thời, cũng đừng để nhất thời thoải mái.” Triệu Sơ nhẹ nhàng phân phó, ánh mắt lướt nhìn qua thi thể Mộ Dung Lâm.
Mộ Dung Thư thuận theo ánh mắt hắn nhìn sang, chưa tới một hai khắc thời gian mà sắc mặt Mộ Dung Lâm đã phù thủng, thất khiếu chảy máu, thê thảm không thôi, mà ý tứ trong lời nói của Triệu Sơ, tất nhiên Mộ Dung Thư hiểu rõ, nếu như vừa rồi nàng không cảnh giác ăn thức ăn này, lúc này thất khiếu chảy máu mất đi là chính nàng. “Tạ Ngũ công tử nhắc nhở.”
Triệu Sơ và Tạ Nguyên thấy mục đích đã đạt được, mà hiển nhiên Mộ Dung Thư cũng rất thông minh, không cần nói nhiều, nàng đã có thể biết được chuyện gì xảy ra, hai người liền rời đi.
Sau khi hai người đi rồi, Mộ Dung Thư lập tức lấy thức ăn trong hộp cơm ra ăn, cuối cùng cũng uống xong “thuốc dưỡng thai”. Đợi nàng hoàn thành mọi chuyện xong, mới phát hiện trong phòng giam mọi người đều đưa mắt lên trên người nàng, người đói bụng liền liều mạng nuốt nước miếng.
“Vương phi... Hai người kia là ai?” Hai má Mộ Dung Nguyệt đỏ hồng, cõi lòng đầy mong đợi hỏi. Ngồi bên cạnh nàng Mộ Dung Ngọc cũng mong đợi nhìn về phía Mộ Dung Thư.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư cười nhạt nhìn về phía hai người nói: “Ta cũng không biết.” Thân phận Triệu Sơ và Tạ Nguyên ở trong kinh thành đều thuộc vào chuyện bí mật, rất ít người biết thân phận của hai người, hôm nay hai người xuất hiện trong đại lao, đều cùng gặp nàng, vốn là làm cho người ta chú ý, coi như câu hỏi trước mắt là người phủ Tướng quân, nàng cũng không thể nói quá nhiều. Truyện chỉ đăng trên diễn đàn Lê quý.. Đôn.
Mộ Dung Nguyệt nghe nói thế, thấp giọng cúi đầu, thỉnh thoảng mất hồn ngẩn đầu nhìn về phía phòng giam bên kia.
“Chẳng trách ngươi không ăn thức ăn có độc. Thì ra đã sớm biết thức ăn này có độc. Mộ Dung Thư, ngươi quá ác độc, biết rõ là có độc, ngươi còn để cho Lâm nhi ăn, ngươi có lương tâm không hả? Cái người này là tên giết người! Lâm nhi ta chết rồi, ngươi đừng nghĩ có cuộc sống tốt!” Nhị di nương đột nhiên nổi điên, nắm lấy thanh gỗ ngăn cách hai phòng, khản giọng mắng to. Nước miếng từng chấm nhỏ mang theo ánh sáng chiếu từ cửa sổ hướng đến Mộ Dung Thư.
“Chuyện này không trách được vương phi, là Nhị tỷ tự mình cướp thức ăn, trúng độc chết cũng là Nhị tỷ tự tìm.” Ngồi ở nơi góc khuất, Tứ cô nương Mộ Dung Lan vẫn không mở miệng nói chuyện nhìn về phía Nhị di nương có chút cuồng loạn, bình tĩnh nói.
Mộ Dung Thư quay đầu nhìn Mộ Dung Lan, trái ngược với người khác đều là hoảng sợ, nhưng Mộ Dung Lan chỉ mới mười sáu tuổi, lúc này lại là vẻ mặt lành lạnh, cùng với con ngươi bình tĩnh có chút giống nàng, Mộ Dung Thư cảm thấy kinh ngạc, không ngờ nàng chưa hề chú ý tới Mộ Dung Lan lại có bộ dáng trấn định thong dong như vậy.
Sau khi Nhị di nương nghe được lời nói Mộ Dung Lan, liền hung hăng nhìn về phía Mộ Dung Lanm giận dữ hét: “Cái người tiện nhân này! Ngươi cho rằng ngươi nói hai câu thay Mộ Dung Thư, nàng ta sẽ cứu ngươi ra ngoài sao?”
“Nhị di nương vẫn là tiết kiệm chút hơi sức đi, đừng la ó mắng to nữa, hôm nay số mệnh ta ngài giống nhau, không lâu sẽ đầu rơi, đi xuống suối vàng. Nếu không phải muốn chết thảm, vẫn nên tích một chút ân đức cho mình đi. Vương phi không có làm lỗi cái gì, ngược lại mọi cử động của Nhị di nương ở trong mắt mọi người lại giống như ả phụ nữ chanh chua chửi đổng.” Mộ Dung Lan lạnh lùng nhìn lướt qua Nhị di nương, lạnh giọng nói.
Nhị di nương sững sờ, không ngờ Mộ Dung Lan thường ngày không dám nói chuyện với nàng hai câu thế nhưng lại châm chọc nàng như thế! Sau khi sững sờ, lại tức giận muốn đưa tay đánh tới Mộ Dung Lan. Không ngờ Mộ Dung Lan đứng lên, một tay cầm cổ tay Nhị di nương, kế tiếp dùng sức vung ra phía sau, sau đó lạnh lùng nói: “Ở đây không phải là phủ tướng quân, Nhị di nương vẫn là suy nghĩ một chút phân lượng của mình đi. Đừng ngu ngốc phạm phải khiến cho người ta tức giận!”
Mộ Dung Thư lạnh lẽo nhìn lướt qua Nhị di nương, giọng nói còn lạnh hơn băng tuyết gấp ba phần, “Bổn vương phi chưa bao giờ biết, Nhị di nương lại là kẻ lấn thiện sợ ác chủ như vậy. Trong ngày thường khi ở phủ Tướng quân làm mưa làm gió đánh chửi các cô nương nha đầu ma ma ra cửa, thì cũng thôi đi, hôm nay phủ tướng quân lụi bại, mọi người đều bị ở từ trong phòng gian, mà ngươi vẫn như cũ không được mà chết! Bởi vì Mộ Dung Lâm muốn mạnh mẽ đoạt bữa ăn sáng của bổn vương phi, trúng độc mà chết, là nàng tự tìm. Nếu Nhị di nương còn muốn tiếp tục dây dưa, mặc dù hôm nay bổn vương phi không bị giam ở phòng giam, nhưng trong bụng bổn vương phi còn có tôn tử Nam Dương Vương, nữ ngục tốt chắc chắn nghe bổn vương phi nói nói vậy, đến lúc đó Nhị di nương không phải còn là gia hình đơn giản như vậy! Hay là nói, Nhị di nương cũng muốn nếm thử tư vị của vị hoa khôi kia như mới vừa rồi?!”
Lời này vừa nói ra, mọi người nơi đại lao này, bất kể các cô nương, di nương hay là chúng tỳ nữ phủ tướng quân, tất cả đều mở to mắt nhìn về phía Nhị di nương. Hành động này không khó nhìn ra được, Nhị di nương dựa vào sự sủng ái của Mộ Dung Thư ở phủ Tướng quân có bao nhiêu bá đạo, chèn ép bao nhiêu người. Nhị di nương nhìn thấy ánh mắt mọi người, lập tức khó thở, ánh mắt né tránh, cũng ý thức được nơi đây không phải ở phủ Tướng quân, mà là ở đại lao, kết quả mọi người đều giống nhau! Lập tức mặc kệ Mộ Dung Lan nói cái gì, đồng thời cũng không dám chửi rủa Mộ Dung Thư.
Ngược lại, bà ta nhào đến thi thể Mộ Dung Lâm, tiếp tục khóc rống, nhằm che giấu bà ta đang sợ hãi.
Sau khi Mộ Dung Thư thu hồi tầm mắt, Mộ Dung Lan liếc mắt nhìn Mộ Dung Thư.
Có lẽ trong lòng mọi người cũng dần dần bình tĩnh lại, biết kết quả cuối cùng cũng chỉ là chết thôi. Nên không còn khóc thút thít nữa, thân thể run rẩy, mà là tỉnh táo chờ đợi.
Người đến quần áo tinh xảo phức tạp, khí chất cao quý, nàng ta cười nhạt dịu dàng ưu nhã nhìn Mộ Dung Thư, sau khi nhìn thấy Mộ Dung Thư thức dậy, liền lập tức đi lên phía trước hai bước, trong mắt như có vẻ vui mừng. “Tỷ tỷ đã tỉnh rồi sao?”
Đợi nàng đi vào, Mộ Dung Thư thấy rõ gương mặt nàng ta, thì ra là Thẩm trắc phi! Đi theo phía sau nàng ta còn có Thẩm Oánh.
“Thì ra là Thẩm trắc phi!” Giọng nói Mộ Dung Thư hơi khàn khàn cười trả lời.
Thái độ Mộ Dung Thư tỏ ra hơi lạnh lùng, Thẩm trắc phi nhất thời có chút lúng túng, hôm nay Mộ Dung Thư đã rơi vào kết cục như vậy, trong một phòng giam bẩn thỉu u ám, mà nàng vẫn cao ngạo như thế, hoàn toàn khiến Thẩm trắc phi không ngờ. Made by diendanlequydon.com
“Tối hôm qua quá vội vàng, do đó muội muội cũng không kịp bảo nha hoàn chuẩn bị một chút chăn bông và quần áo đồ dùng hằng ngày cho tỷ tỷ. Lúc này rốt cuộc cũng hoàn thành xong chuyện trong phủ, liền lập tức trước đưa cho tỷ tỷ chăn bông và quần áo đồ dùng hằng ngày. Hi vọng tỷ tỷ chớ trách tội.” Thẩm trắc phi mang vẻ mặt tươi cười nói. Sau lưng nàng, Thẩm Oánh liền lập tức đưa chăn bông và quần áo đồ dùng hàng ngày cho nữ ngục tốt.
“Thẩm trắc phi thật đúng là có tâm.” Mộ Dung Thư ngồi trên giường cũng chưa hề đụng tới, khóe miệng nở ra nụ cười như có như không nhìn về phía Thẩm trắc phi.
Thẩm trắc phi nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, nụ cười trên môi có vài phần lúng túng. Quét mắt nhìn thấy con chuột chết trước cửa phòng giam, lập tức nói: “Nơi này thật không phải nói cho người ở, nhiều chuột như vậy. Mùi lại quá khó ngửi, tỷ tỷ yên tâm, không bao lâu tỷ tỷ có thể rời khỏi nơi này.”
“Hở? Làm sao Thẩm trắc phi biết được?” Mộ Dung Thư nhìn chằm chằm Thẩm trắc phi, vẻ mặt lạnh lùng làm cho trong lòng Thẩm trắc phi không nhịn được run lên.
Mục đích Thẩm trắc phi vốn đến vì chuyện mang thai, muốn nhìn một chút xem Mộ Dung Thư ở trong đại lao cả một đêm có mất trí hay không, không còn lãnh tỉnh như trước kia nữa (lạnh lùng bình tĩnh), kết quả sắc mặt nàng chỉ có chút kém, còn lại hẳn là một chút cũng không nhìn ra! Có điều... Ánh mắt Thẩm trắc phi rời đến trên bụng Mộ Dung Thư, đêm qua nàng buồn bực muốn chết, rốt cuộc Mộ Dung Thư có mang thai hay không!
Có điều, lúc này là giờ khắc mấu chốt, nếu Mộ Dung Thư không có thai, vậy thì không thoát khỏi cái chết! Nếu như có thai, vậy thì nhất định Mộ Dung Thư có cơ hội giữ được tính mạng. Không được.... Cơ hội tốt như vậy, nàng tuyệt đối không thể bỏ qua. Quay đầu nhìn về phía tay nha hoàn mang hộp đựng thức ăn, khóe miệng nàng lần nữa hiện lên nụ cười vừa mới biến mất, “Hôm nay tỷ tỷ có tôn tử của vương gia, tất nhiên sẽ không ở trong đại lao này quá lâu. Huống chi Mộ Dung tướng quân tư thông với địch bán nước còn chưa xác định là thật, có lẽ Mộ Dung tướng quân là bị oan uổng thì sao? Tỷ tỷ chớ có gấp gáp.”
“Thẩm trắc phi nói mấy câu này cực kỳ có lý.” Mộ Dung Thư khẽ mỉm cười, ánh mắt mới vừa rồi còn hùng hổ dọa người đã biến mất vô tung, ngược lại thay bằng nụ cười rực rỡ.
Con ngươi Thẩm trắc phi co rụt lại, nàng thật sự không nhìn rõ tâm tư Mộ Dung Thư, không biết nàng ta suy nghĩ gì. Chẳng lẽ thật sự ngây thơ cho là Mộ Dung Thu không có tội? Hay thật sự tự tin cho là Vương gia sẽ đến cứu nàng ta? Nghĩ đến đây, lòng Thẩm trắc phi bỗng chợt đau nhói, sau đó bụng cũng không biết vì sao lại xuất hiện trận trận đau đớn.
“Muội muội cố ý phân phó ma ma Mai viên làm mấy món ăn vương phi thích ăn nhất, bây giờ đã là buổi trưa, tỷ tỷ cũng nên ăn cơm trưa. Thức ăn đựng trong hộp thức ăn, vẫn còn nóng lắm.” Thái độ Thẩm trắc phi ôn hòa, ở trong mắt người khác nhìn nàng và Mộ Dung Thư là tỷ muội tình thâm, nhưng trong mắt Mộ Dung Thư lại trở thành không có ý tốt.
Nha hoàn đưa hộp thức ăn cho nữ ngục tốt, nữ ngục tốt lập tức mở cửa phòng giam mang vào.
Mộ Dung Thư nhìn lướt qua hộp đựng thức ăn đầy tinh xảo, cười trả lời: “Xem ra sau khi bổn vương phi trở về vương phi thật đúng là phải cám ơn Thẩm trắc phi thật nhiều rồi.” Dụng tâm như vậy, không ngại cực khổ đi đường chạy đến đại lao, chính là đưa đến nơi này một chút thức ăn chứa đựng không ít tâm tư, quả nhiên đã hao hết tâm cơ! Khóe miệng nàng lại cười lạnh thêm mấy phần.
“Trong hộp cơm còn có một cốc tà nóng đấy, hiện giờ vương phi nên uống xong đi, bằng không một lát lại nguội mất.” Thẩm trắc phi cười nhìn Mộ Dung Thư, giọng nói mang theo mấy phần kỳ vọng nói.
Mộ Dung Thư chậm rãi mở ra hộp đựng thức ăn, quả thật nhìn thấy trong hộp thức ăn có một cốc trà nóng bốc hơi nghi ngút, lập tức nụ cười bên môi lại sâu thêm mấy phần, “Thẩm trắc phi thật là có tâm. Từ phủ tướng quân đến đại lao này đi đường cũng phải nửa canh giờ, không thể ngờ Thẩm trắc phi lại có thể làm cho nước trà này vẫn còn bốc hơi nóng, theo như việc này thì, Thẩm trắc phi thật là dụng tâm.”
Nghe nói vậy, tay Thẩm trắc phi run lên, lo lắng cẩn thận nhìn vẻ mặt Mộ Dung Thư, có chút hối hận khi vừa nãy lại nói như vậy! Nửa giờ, dù là dùng hộp đựng thức ăn đựng cũng không thể làm lúc này vẫn còn bốc hơi nóng, khó trách làm Mộ Dung Thư hoài nghi! Sau khi con người vòng vo hai lần, cười nói: “Sau khi đến đây, muội muội phát hiện nước trà lạnh rồi, bèn nhờ người trong đại lao nấu sôi nước lên lần nữa mới được đó. mong rằng tỷ tỷ đừng ghét bỏ, lá trà này là hoàng thượng ban cho, mùi vị rất tốt, muội muội rất ưa thích, tin rằng tỷ tỷ cũng sẽ thích.”
“Thì ra là hoàng thượng ban trà, một khi đã như vậy, bổn vương phi thật đúng là không thể không uống rồi.” Mộ Dung Thư cầm cốc trà lắc lắc hai cái, tầm mắt rơi lên trên nước trà. Cất giọng âm trầm nói.
Thấy thế, đáy mắt Thẩm trắc phi hiện lên vẻ vui mừng đậm hơn thêm mấy phần, nàng ta vội vã nói: “Muội muội bảo đảm sau khi tỷ tỷ uống vào sẽ không hối hận.”
“Thật sao?” Mộ Dung Thư khẽ mỉm cười. Mũi nhẹ nhàng ngửi
Mùi vị thuốc rất nồng, có chút gay mũi, nhưng đối với mốc meo, mục nát, mùi máu tanh mà nói thì nó vẫn thơm hơn nhiều. Khóe miệng Mộ Dung Thư không nhịn được nở nụ cười, chén thuốc này tới thật đúng lúc! Giải quyết vấn đề khẩn cấp của nàng!
“Mùi vị trong đại lao thật sự quá khó ngửi, một lát khi ra ngoài ta phải bảo người trong phủ chuẩn bị nước nóng cho ngươi tắm táp sạch sẽ.” Tạ Nguyên khoa trương (làm màu) đưa tay bịt lỗ mũi, cực kỳ chê bai nói. Mắt phượng liễm diễm lóe lóe, một bên nhìn thẳng các nữ nhân.
Khóe miệng Mộ Dung Thư co quắp, Vũ Văn Mặc làm sao nhận thức người như thế chứ? Rõ ràng là quan tâm, nhưng nói ra miệng thì thật sự làm cho người ta cực kỳ chán ghét.
“Xin vương phi nhẫn nại vài canh giờ thôi.” Triệu Sơ nhẹ giọng nói.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư gật đầu, cười đáp lại: “Được!”
Triệu Sơ dịu dàng làm cho mọi người choáng váng. Đặc biệt là Ngũ cô nương Mộ Dung Nguyệt, nhìn thấy dung mạo tuyệt sắc của Triệu Sơ, gương mặt đỏ bừng, tim cũng nhảy lùm bùm. Nàng thầm nghĩ, nếu có thể làm nữ nhân của hắn, đời này thế cũng đủ rồi! Bỗng, nàng có chút ghen tỵ Mộ Dung Thư, bởi vì hắn là nhìn nàng mới lộ ra nụ cười dịu dàng như vậy. Mặc dù Mộ Dung Thư là Nam Dương Vương phi.
“Thời gian cũng đến rồi, hai người chúng ta cũng nên đi. Đứng ở nơi này lâu dài rất xui xẻo! Đi thôi!” Tạ Nguyên cau mày, giọng nói buồn bực nói. Nếu sớm biết nơi này là cái tình trạng này, hắn thật không tới đâu. Mà nếu bọn họ không tới, Vũ Văn Mặc tuyệt đối sẽ không yên tâm, đến lúc đó có thể hắn sẽ gặp đại họa.
“Thỉnh Vương phi làm mọi việc phải cẩn thận, thà bị nhịn nhất thời, cũng đừng để nhất thời thoải mái.” Triệu Sơ nhẹ nhàng phân phó, ánh mắt lướt nhìn qua thi thể Mộ Dung Lâm.
Mộ Dung Thư thuận theo ánh mắt hắn nhìn sang, chưa tới một hai khắc thời gian mà sắc mặt Mộ Dung Lâm đã phù thủng, thất khiếu chảy máu, thê thảm không thôi, mà ý tứ trong lời nói của Triệu Sơ, tất nhiên Mộ Dung Thư hiểu rõ, nếu như vừa rồi nàng không cảnh giác ăn thức ăn này, lúc này thất khiếu chảy máu mất đi là chính nàng. “Tạ Ngũ công tử nhắc nhở.”
Triệu Sơ và Tạ Nguyên thấy mục đích đã đạt được, mà hiển nhiên Mộ Dung Thư cũng rất thông minh, không cần nói nhiều, nàng đã có thể biết được chuyện gì xảy ra, hai người liền rời đi.
Sau khi hai người đi rồi, Mộ Dung Thư lập tức lấy thức ăn trong hộp cơm ra ăn, cuối cùng cũng uống xong “thuốc dưỡng thai”. Đợi nàng hoàn thành mọi chuyện xong, mới phát hiện trong phòng giam mọi người đều đưa mắt lên trên người nàng, người đói bụng liền liều mạng nuốt nước miếng.
“Vương phi... Hai người kia là ai?” Hai má Mộ Dung Nguyệt đỏ hồng, cõi lòng đầy mong đợi hỏi. Ngồi bên cạnh nàng Mộ Dung Ngọc cũng mong đợi nhìn về phía Mộ Dung Thư.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư cười nhạt nhìn về phía hai người nói: “Ta cũng không biết.” Thân phận Triệu Sơ và Tạ Nguyên ở trong kinh thành đều thuộc vào chuyện bí mật, rất ít người biết thân phận của hai người, hôm nay hai người xuất hiện trong đại lao, đều cùng gặp nàng, vốn là làm cho người ta chú ý, coi như câu hỏi trước mắt là người phủ Tướng quân, nàng cũng không thể nói quá nhiều. Truyện chỉ đăng trên diễn đàn Lê quý.. Đôn.
Mộ Dung Nguyệt nghe nói thế, thấp giọng cúi đầu, thỉnh thoảng mất hồn ngẩn đầu nhìn về phía phòng giam bên kia.
“Chẳng trách ngươi không ăn thức ăn có độc. Thì ra đã sớm biết thức ăn này có độc. Mộ Dung Thư, ngươi quá ác độc, biết rõ là có độc, ngươi còn để cho Lâm nhi ăn, ngươi có lương tâm không hả? Cái người này là tên giết người! Lâm nhi ta chết rồi, ngươi đừng nghĩ có cuộc sống tốt!” Nhị di nương đột nhiên nổi điên, nắm lấy thanh gỗ ngăn cách hai phòng, khản giọng mắng to. Nước miếng từng chấm nhỏ mang theo ánh sáng chiếu từ cửa sổ hướng đến Mộ Dung Thư.
“Chuyện này không trách được vương phi, là Nhị tỷ tự mình cướp thức ăn, trúng độc chết cũng là Nhị tỷ tự tìm.” Ngồi ở nơi góc khuất, Tứ cô nương Mộ Dung Lan vẫn không mở miệng nói chuyện nhìn về phía Nhị di nương có chút cuồng loạn, bình tĩnh nói.
Mộ Dung Thư quay đầu nhìn Mộ Dung Lan, trái ngược với người khác đều là hoảng sợ, nhưng Mộ Dung Lan chỉ mới mười sáu tuổi, lúc này lại là vẻ mặt lành lạnh, cùng với con ngươi bình tĩnh có chút giống nàng, Mộ Dung Thư cảm thấy kinh ngạc, không ngờ nàng chưa hề chú ý tới Mộ Dung Lan lại có bộ dáng trấn định thong dong như vậy.
Sau khi Nhị di nương nghe được lời nói Mộ Dung Lan, liền hung hăng nhìn về phía Mộ Dung Lanm giận dữ hét: “Cái người tiện nhân này! Ngươi cho rằng ngươi nói hai câu thay Mộ Dung Thư, nàng ta sẽ cứu ngươi ra ngoài sao?”
“Nhị di nương vẫn là tiết kiệm chút hơi sức đi, đừng la ó mắng to nữa, hôm nay số mệnh ta ngài giống nhau, không lâu sẽ đầu rơi, đi xuống suối vàng. Nếu không phải muốn chết thảm, vẫn nên tích một chút ân đức cho mình đi. Vương phi không có làm lỗi cái gì, ngược lại mọi cử động của Nhị di nương ở trong mắt mọi người lại giống như ả phụ nữ chanh chua chửi đổng.” Mộ Dung Lan lạnh lùng nhìn lướt qua Nhị di nương, lạnh giọng nói.
Nhị di nương sững sờ, không ngờ Mộ Dung Lan thường ngày không dám nói chuyện với nàng hai câu thế nhưng lại châm chọc nàng như thế! Sau khi sững sờ, lại tức giận muốn đưa tay đánh tới Mộ Dung Lan. Không ngờ Mộ Dung Lan đứng lên, một tay cầm cổ tay Nhị di nương, kế tiếp dùng sức vung ra phía sau, sau đó lạnh lùng nói: “Ở đây không phải là phủ tướng quân, Nhị di nương vẫn là suy nghĩ một chút phân lượng của mình đi. Đừng ngu ngốc phạm phải khiến cho người ta tức giận!”
Mộ Dung Thư lạnh lẽo nhìn lướt qua Nhị di nương, giọng nói còn lạnh hơn băng tuyết gấp ba phần, “Bổn vương phi chưa bao giờ biết, Nhị di nương lại là kẻ lấn thiện sợ ác chủ như vậy. Trong ngày thường khi ở phủ Tướng quân làm mưa làm gió đánh chửi các cô nương nha đầu ma ma ra cửa, thì cũng thôi đi, hôm nay phủ tướng quân lụi bại, mọi người đều bị ở từ trong phòng gian, mà ngươi vẫn như cũ không được mà chết! Bởi vì Mộ Dung Lâm muốn mạnh mẽ đoạt bữa ăn sáng của bổn vương phi, trúng độc mà chết, là nàng tự tìm. Nếu Nhị di nương còn muốn tiếp tục dây dưa, mặc dù hôm nay bổn vương phi không bị giam ở phòng giam, nhưng trong bụng bổn vương phi còn có tôn tử Nam Dương Vương, nữ ngục tốt chắc chắn nghe bổn vương phi nói nói vậy, đến lúc đó Nhị di nương không phải còn là gia hình đơn giản như vậy! Hay là nói, Nhị di nương cũng muốn nếm thử tư vị của vị hoa khôi kia như mới vừa rồi?!”
Lời này vừa nói ra, mọi người nơi đại lao này, bất kể các cô nương, di nương hay là chúng tỳ nữ phủ tướng quân, tất cả đều mở to mắt nhìn về phía Nhị di nương. Hành động này không khó nhìn ra được, Nhị di nương dựa vào sự sủng ái của Mộ Dung Thư ở phủ Tướng quân có bao nhiêu bá đạo, chèn ép bao nhiêu người. Nhị di nương nhìn thấy ánh mắt mọi người, lập tức khó thở, ánh mắt né tránh, cũng ý thức được nơi đây không phải ở phủ Tướng quân, mà là ở đại lao, kết quả mọi người đều giống nhau! Lập tức mặc kệ Mộ Dung Lan nói cái gì, đồng thời cũng không dám chửi rủa Mộ Dung Thư.
Ngược lại, bà ta nhào đến thi thể Mộ Dung Lâm, tiếp tục khóc rống, nhằm che giấu bà ta đang sợ hãi.
Sau khi Mộ Dung Thư thu hồi tầm mắt, Mộ Dung Lan liếc mắt nhìn Mộ Dung Thư.
Có lẽ trong lòng mọi người cũng dần dần bình tĩnh lại, biết kết quả cuối cùng cũng chỉ là chết thôi. Nên không còn khóc thút thít nữa, thân thể run rẩy, mà là tỉnh táo chờ đợi.
Người đến quần áo tinh xảo phức tạp, khí chất cao quý, nàng ta cười nhạt dịu dàng ưu nhã nhìn Mộ Dung Thư, sau khi nhìn thấy Mộ Dung Thư thức dậy, liền lập tức đi lên phía trước hai bước, trong mắt như có vẻ vui mừng. “Tỷ tỷ đã tỉnh rồi sao?”
Đợi nàng đi vào, Mộ Dung Thư thấy rõ gương mặt nàng ta, thì ra là Thẩm trắc phi! Đi theo phía sau nàng ta còn có Thẩm Oánh.
“Thì ra là Thẩm trắc phi!” Giọng nói Mộ Dung Thư hơi khàn khàn cười trả lời.
Thái độ Mộ Dung Thư tỏ ra hơi lạnh lùng, Thẩm trắc phi nhất thời có chút lúng túng, hôm nay Mộ Dung Thư đã rơi vào kết cục như vậy, trong một phòng giam bẩn thỉu u ám, mà nàng vẫn cao ngạo như thế, hoàn toàn khiến Thẩm trắc phi không ngờ. Made by diendanlequydon.com
“Tối hôm qua quá vội vàng, do đó muội muội cũng không kịp bảo nha hoàn chuẩn bị một chút chăn bông và quần áo đồ dùng hằng ngày cho tỷ tỷ. Lúc này rốt cuộc cũng hoàn thành xong chuyện trong phủ, liền lập tức trước đưa cho tỷ tỷ chăn bông và quần áo đồ dùng hằng ngày. Hi vọng tỷ tỷ chớ trách tội.” Thẩm trắc phi mang vẻ mặt tươi cười nói. Sau lưng nàng, Thẩm Oánh liền lập tức đưa chăn bông và quần áo đồ dùng hàng ngày cho nữ ngục tốt.
“Thẩm trắc phi thật đúng là có tâm.” Mộ Dung Thư ngồi trên giường cũng chưa hề đụng tới, khóe miệng nở ra nụ cười như có như không nhìn về phía Thẩm trắc phi.
Thẩm trắc phi nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, nụ cười trên môi có vài phần lúng túng. Quét mắt nhìn thấy con chuột chết trước cửa phòng giam, lập tức nói: “Nơi này thật không phải nói cho người ở, nhiều chuột như vậy. Mùi lại quá khó ngửi, tỷ tỷ yên tâm, không bao lâu tỷ tỷ có thể rời khỏi nơi này.”
“Hở? Làm sao Thẩm trắc phi biết được?” Mộ Dung Thư nhìn chằm chằm Thẩm trắc phi, vẻ mặt lạnh lùng làm cho trong lòng Thẩm trắc phi không nhịn được run lên.
Mục đích Thẩm trắc phi vốn đến vì chuyện mang thai, muốn nhìn một chút xem Mộ Dung Thư ở trong đại lao cả một đêm có mất trí hay không, không còn lãnh tỉnh như trước kia nữa (lạnh lùng bình tĩnh), kết quả sắc mặt nàng chỉ có chút kém, còn lại hẳn là một chút cũng không nhìn ra! Có điều... Ánh mắt Thẩm trắc phi rời đến trên bụng Mộ Dung Thư, đêm qua nàng buồn bực muốn chết, rốt cuộc Mộ Dung Thư có mang thai hay không!
Có điều, lúc này là giờ khắc mấu chốt, nếu Mộ Dung Thư không có thai, vậy thì không thoát khỏi cái chết! Nếu như có thai, vậy thì nhất định Mộ Dung Thư có cơ hội giữ được tính mạng. Không được.... Cơ hội tốt như vậy, nàng tuyệt đối không thể bỏ qua. Quay đầu nhìn về phía tay nha hoàn mang hộp đựng thức ăn, khóe miệng nàng lần nữa hiện lên nụ cười vừa mới biến mất, “Hôm nay tỷ tỷ có tôn tử của vương gia, tất nhiên sẽ không ở trong đại lao này quá lâu. Huống chi Mộ Dung tướng quân tư thông với địch bán nước còn chưa xác định là thật, có lẽ Mộ Dung tướng quân là bị oan uổng thì sao? Tỷ tỷ chớ có gấp gáp.”
“Thẩm trắc phi nói mấy câu này cực kỳ có lý.” Mộ Dung Thư khẽ mỉm cười, ánh mắt mới vừa rồi còn hùng hổ dọa người đã biến mất vô tung, ngược lại thay bằng nụ cười rực rỡ.
Con ngươi Thẩm trắc phi co rụt lại, nàng thật sự không nhìn rõ tâm tư Mộ Dung Thư, không biết nàng ta suy nghĩ gì. Chẳng lẽ thật sự ngây thơ cho là Mộ Dung Thu không có tội? Hay thật sự tự tin cho là Vương gia sẽ đến cứu nàng ta? Nghĩ đến đây, lòng Thẩm trắc phi bỗng chợt đau nhói, sau đó bụng cũng không biết vì sao lại xuất hiện trận trận đau đớn.
“Muội muội cố ý phân phó ma ma Mai viên làm mấy món ăn vương phi thích ăn nhất, bây giờ đã là buổi trưa, tỷ tỷ cũng nên ăn cơm trưa. Thức ăn đựng trong hộp thức ăn, vẫn còn nóng lắm.” Thái độ Thẩm trắc phi ôn hòa, ở trong mắt người khác nhìn nàng và Mộ Dung Thư là tỷ muội tình thâm, nhưng trong mắt Mộ Dung Thư lại trở thành không có ý tốt.
Nha hoàn đưa hộp thức ăn cho nữ ngục tốt, nữ ngục tốt lập tức mở cửa phòng giam mang vào.
Mộ Dung Thư nhìn lướt qua hộp đựng thức ăn đầy tinh xảo, cười trả lời: “Xem ra sau khi bổn vương phi trở về vương phi thật đúng là phải cám ơn Thẩm trắc phi thật nhiều rồi.” Dụng tâm như vậy, không ngại cực khổ đi đường chạy đến đại lao, chính là đưa đến nơi này một chút thức ăn chứa đựng không ít tâm tư, quả nhiên đã hao hết tâm cơ! Khóe miệng nàng lại cười lạnh thêm mấy phần.
“Trong hộp cơm còn có một cốc tà nóng đấy, hiện giờ vương phi nên uống xong đi, bằng không một lát lại nguội mất.” Thẩm trắc phi cười nhìn Mộ Dung Thư, giọng nói mang theo mấy phần kỳ vọng nói.
Mộ Dung Thư chậm rãi mở ra hộp đựng thức ăn, quả thật nhìn thấy trong hộp thức ăn có một cốc trà nóng bốc hơi nghi ngút, lập tức nụ cười bên môi lại sâu thêm mấy phần, “Thẩm trắc phi thật là có tâm. Từ phủ tướng quân đến đại lao này đi đường cũng phải nửa canh giờ, không thể ngờ Thẩm trắc phi lại có thể làm cho nước trà này vẫn còn bốc hơi nóng, theo như việc này thì, Thẩm trắc phi thật là dụng tâm.”
Nghe nói vậy, tay Thẩm trắc phi run lên, lo lắng cẩn thận nhìn vẻ mặt Mộ Dung Thư, có chút hối hận khi vừa nãy lại nói như vậy! Nửa giờ, dù là dùng hộp đựng thức ăn đựng cũng không thể làm lúc này vẫn còn bốc hơi nóng, khó trách làm Mộ Dung Thư hoài nghi! Sau khi con người vòng vo hai lần, cười nói: “Sau khi đến đây, muội muội phát hiện nước trà lạnh rồi, bèn nhờ người trong đại lao nấu sôi nước lên lần nữa mới được đó. mong rằng tỷ tỷ đừng ghét bỏ, lá trà này là hoàng thượng ban cho, mùi vị rất tốt, muội muội rất ưa thích, tin rằng tỷ tỷ cũng sẽ thích.”
“Thì ra là hoàng thượng ban trà, một khi đã như vậy, bổn vương phi thật đúng là không thể không uống rồi.” Mộ Dung Thư cầm cốc trà lắc lắc hai cái, tầm mắt rơi lên trên nước trà. Cất giọng âm trầm nói.
Thấy thế, đáy mắt Thẩm trắc phi hiện lên vẻ vui mừng đậm hơn thêm mấy phần, nàng ta vội vã nói: “Muội muội bảo đảm sau khi tỷ tỷ uống vào sẽ không hối hận.”
“Thật sao?” Mộ Dung Thư khẽ mỉm cười. Mũi nhẹ nhàng ngửi
/179
|