Mộ Dung Thư nghe nói thế xoay người lại nhìn Vũ Văn Mặc, gật đầu đáp lại: “Cận thân hiểu.” Đây chính là kết cục tốt nhất, nếu như người cả phủ tướng quân đều như Nhị di nương Mộ Dung Lâm, nàng cũng không cần có trách nhiệm hay thương hại gì. Nhưng trong đó có không ít người vô tội, dù trong lòng nàng có cứng rắn đi chăng nữa, nhìn thấy những cô nương tốt như thế lại rơi vào thảm cảnh không có lấy ngày mai, cũng không tránh khỏi đau lòng và đồng cảm. Dù sao, nàng cũng chỉ là một người bình thường, tâm địa chẳng phải sắt đá. Nhưng nàng cũng là một người có lý trí, biết nên làm cái gì, không nên làm cái gì, nên chịu trách nhiệm cái gì, không nên chịu trách nhiệm cái gì. Mọi người phủ Tướng quân rơi vào tình thế hôm nay, không có quan hệ gì với nàng.
Vũ Văn Mặc đã dùng hết toàn lực, không biết đã dùng giá cao thế nào mới có thể miễn trừ tử tội cho cả phủ Tướng quân! Mà nàng cũng không có cái năng lực lớn cùng nghĩa vụ gì để không tiếc tất cả đi cứu, dù sao nàng cũng rất rõ trọng lượng mình thế nào.
“Hai người các em lau nước mắt hết đi, chớ để người khác nhìn thấy để mà bàn tán.” Mộ Dung Thư bắt đầu phân phó Hồng Lăng và Thanh Bình, sau đó liếc nhìn về phía Vũ Văn Mặc, cười nhạt nói: “Gia, vào nhà thôi.”
Đôi mắt lạnh lẽo Vũ Văn Mặc nhấp nháy, gật đầu theo nàng vào phòng.
Sau khi vào phòng, Hồng Lăng thay một bình trà nóng, Mộ Dung Thư lại cho ba người các nàng lui ra ngoài.
Mộ Dung Thư nâng bình trà lên tự mình rót đầy một ly trà đưa cho Vũ Văn Mặc. Vũ Văn Mặc bỗng thấy kinh ngạc, đôi mắt nhìn chằm chằm từng cử động Mộ Dung Thư.
“Cận thân cảm tạ gia đã làm tất cả cho phủ Tướng quân, nếu không có gia, sợ rằng hôm nay mọi người phủ Tướng quân đã máu chảy thành sông rồi. Cũng cảm tạ gia, nếu gia không che chở, cận thân cũng sẽ không an toàn rời khỏi đại lao!” Giọng nói nàng cực kỳ nhẹ nhàng êm ái nói.
Nghe nàng nói như thế, mắt Vũ Văn Mặc vẫn cứ nhìn chằm chằm nàng.
Sau đó, nàng lại nói tiếp: “Mà hôm nay cận thân không có nhà mẹ che chở, tin rằng không tới mấy ngày sẽ có người tìm tới cửa khinh thường cận thân. Thậm chí, cũng sẽ có người không muốn thấy cận thân tiếp tục chiếm thân phận Nam Dương Vương phi, cận thân hiểu rõ, nếu không có chuyện mang thai giả, sợ rằng ngày mai cận thân cũng sẽ có kết quả giống như những nữ quyến nhà Mộ Dung gia.”
Lông mày Vũ Văn Mặc dần nhướng lên, nhưng cũng không ngăn Mộ Dung Thư nói tiếp.
“Cuối cùng cũng sẽ lộ tẩy. Sau ba tháng sẽ lộ bụng.” Mộ Dung Thư ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Mặc. Nàng cảm kích hắn đã làm tất cả những điều này, ngày sau nếu như hắn có chỗ nào cần nàng trợ giúp, nàng chắc chắn sẽ giúp hết toàn lực. Hơn nữa, lúc trước nàng cứu hắn, trợ giúp hắn thoát thân trước hoàng thượng, vậy cũng là báo đáp. Cảm kích không có nghĩa là nàng có thể vì điều này bỏ ra tất cả, thậm chí là vận mệnh sau này! Giống như cách sống hèn mọn của những nữ nhân nơi hậu viện này.
Đột nhiên, Vũ Văn Mặc đứng dậy, con ngươi ẩn chứa lạnh lẽo kinh người chăm chú nhìn nàng, quanh thân rét lạnh như đang bị hàn băng ngàn năm bao lấy. Nàng nhìn lên gương mặt tuấn tú đẹp đẽ của hắn, nói tiếp: “Mà gia biết cận thân nghĩ gì, tâm tâm niệm niệm là cái gì. Cận thân cảm kích gia làm tất cả. Cận thân nhất định sẽ báo đáp ân tình với gia, nhưng...”
“Nhưng nàng cái gì cũng không cần nghĩ! Còn một tháng nữa, Bổn vương sẽ để cho nàng mang thai!” Vũ Văn Mặc nổi giận gầm lên, đôi mắt đen nhìn chòng chọc nàng. Thì ra hắn làm tất cả cũng là hư vô! Hình như là tự mình đa tình. Nàng vốn chưa bao giờ để hắn vào trong mắt! Cho đến bây giờ, nàng vẫn muốn rời khỏi hắn! Thậm chí không để ý ánh nhìn của mọi người xung quanh, cũng không quan tâm cuộc sống sau này của nàng!
ở triều đại này, nữ nhân không dựa vào nam nhân để sinh tồn, làm sao có thể sống được?! Nàng là vương phi của hắn, là nữ nhân của hắn, đây là sự thật không thể thay đổi được.
Nghe vậy, thân mình Mộ Dung Thư run lên, nhìn thấy ánh mắt hắn thoáng biến đổi, lòng chợt giật thót! Đây là chuyện trong khoảng thời gian nàng vẫn luôn trốn tránh, nàng biết cách nàng đối đãi hắn là có chút tàn nhẫn. Nhưng, cuối cùng nàng là một người kiên định.
Né tránh ánh mắt nóng rực bức người của hắn, trầm giọng nói: “Gia, những lời cận thân đã từng nói với ngài tất cả đều tuyệt vô hư ngôn ( lời nói không phải hư vô). Hôm nay cũng giống như thế.”
“Mộ Dung Thư, nàng điên rồi sao? Thật cho là mình rất quan trọng sao? Nếu như nàng muốn rời đi, không cần phải nói những lời hoang đường như vậy, ngày mai đi là được!” Vũ Văn Mặc vô cùng tức giận, ánh mắt nhìn Mộ Dung Thư lạnh lẽo bức người.
Mộ Dung Thư nhíu mày, biết hắn không thể nào tiếp nhận được, lúc này đang rất bực bội, nên không nói nữa, chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Trầm mặc một lát, ánh mắt lạnh lẽo của Vũ Văn Mặc dần dần tiêu tán, từ từ bình tĩnh lại. Nhìn Mộ Dung Thư ngồi trước mặt, hắn bỗng có cảm giác nàng cách hắn rất xa. Trong khoảng thời gian này, hai người bọn họ cùng trải qua rất nhiều chuyện, vốn tưởng rằng giữa nam nữ đồng cam cộng khổ sẽ có tình cảm, nhưng rõ ràng, nàng vẫn không thay đổi ý tưởng của mình.
Không, không đúng. Hôm qua lúc từ nhà giam đi ra, thái độ của nàng không phải như thế. Hắn xác định trong lòng nàng có hắn. Nhưng lúc này sao thái độ bỗng nhiên thay đổi?
Chẳng lẽ, chẳng lẽ có liên quan đến Nhu nhi hay những nữ nhân khác ở hậu viện sao?
Hắn ngẩng đầu ánh mắt phức tạp nhìn về Mộ Dung Thư, giọng nói thâm trường khác thường: “Mộ Dung Thư, ngoại trừ chuyện muốn đi này, bất kể nàng muốn cái gì, Bổn vương cũng sẽ đồng ý nàng.”
Giọng điệu của hắn gần như là thỉnh cầu, thái độ của hắn đột ngột thay đổi, khiến Mộ Dung Thư kinh ngạc không thôi. Nàng biết, đây là nhượng bộ lớn nhất của hắn. Dù sao, yêu cầu một nam nhân cổ đại nhất sinh nhất thế nhất song nhân, có chút không thiết thực, thậm chí là vô cùng hoang đường. Dù sao nơi này đã ăn sâu bén rễ với ý tưởng tam thê tứ thiếp. Ngay cả khi đi ra ngoài đàm luận, cũng sẽ có kỹ nữ làm bạn. Chuyện này ở hiện đại gọi là chơi gái. Nhưng nơi đây lại xem như là thời thượng. Quan niệm hoàn toàn bất đồng như vậy, Vũ Văn Mặc làm sao có thể tán thành nhất sinh nhất thế nhất song nhân (một đời một kiếp một đôi người)?
Sự trầm mặc của nàng, khiến hai hàng lông mày Vũ Văn Mặc lại nhíu chặt, mím môi tiếp tục nói: “Bổn vương là Nam Dương Vương, trách nhiệm trên người không cách nào chối từ. Nữ nhân bên cạnh bổn vương hiện tại không chỉ có một mình nàng, sau này cũng sẽ không chỉ có một mình nàng. Nhưng, trong lòng bổn vương
Vũ Văn Mặc đã dùng hết toàn lực, không biết đã dùng giá cao thế nào mới có thể miễn trừ tử tội cho cả phủ Tướng quân! Mà nàng cũng không có cái năng lực lớn cùng nghĩa vụ gì để không tiếc tất cả đi cứu, dù sao nàng cũng rất rõ trọng lượng mình thế nào.
“Hai người các em lau nước mắt hết đi, chớ để người khác nhìn thấy để mà bàn tán.” Mộ Dung Thư bắt đầu phân phó Hồng Lăng và Thanh Bình, sau đó liếc nhìn về phía Vũ Văn Mặc, cười nhạt nói: “Gia, vào nhà thôi.”
Đôi mắt lạnh lẽo Vũ Văn Mặc nhấp nháy, gật đầu theo nàng vào phòng.
Sau khi vào phòng, Hồng Lăng thay một bình trà nóng, Mộ Dung Thư lại cho ba người các nàng lui ra ngoài.
Mộ Dung Thư nâng bình trà lên tự mình rót đầy một ly trà đưa cho Vũ Văn Mặc. Vũ Văn Mặc bỗng thấy kinh ngạc, đôi mắt nhìn chằm chằm từng cử động Mộ Dung Thư.
“Cận thân cảm tạ gia đã làm tất cả cho phủ Tướng quân, nếu không có gia, sợ rằng hôm nay mọi người phủ Tướng quân đã máu chảy thành sông rồi. Cũng cảm tạ gia, nếu gia không che chở, cận thân cũng sẽ không an toàn rời khỏi đại lao!” Giọng nói nàng cực kỳ nhẹ nhàng êm ái nói.
Nghe nàng nói như thế, mắt Vũ Văn Mặc vẫn cứ nhìn chằm chằm nàng.
Sau đó, nàng lại nói tiếp: “Mà hôm nay cận thân không có nhà mẹ che chở, tin rằng không tới mấy ngày sẽ có người tìm tới cửa khinh thường cận thân. Thậm chí, cũng sẽ có người không muốn thấy cận thân tiếp tục chiếm thân phận Nam Dương Vương phi, cận thân hiểu rõ, nếu không có chuyện mang thai giả, sợ rằng ngày mai cận thân cũng sẽ có kết quả giống như những nữ quyến nhà Mộ Dung gia.”
Lông mày Vũ Văn Mặc dần nhướng lên, nhưng cũng không ngăn Mộ Dung Thư nói tiếp.
“Cuối cùng cũng sẽ lộ tẩy. Sau ba tháng sẽ lộ bụng.” Mộ Dung Thư ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Mặc. Nàng cảm kích hắn đã làm tất cả những điều này, ngày sau nếu như hắn có chỗ nào cần nàng trợ giúp, nàng chắc chắn sẽ giúp hết toàn lực. Hơn nữa, lúc trước nàng cứu hắn, trợ giúp hắn thoát thân trước hoàng thượng, vậy cũng là báo đáp. Cảm kích không có nghĩa là nàng có thể vì điều này bỏ ra tất cả, thậm chí là vận mệnh sau này! Giống như cách sống hèn mọn của những nữ nhân nơi hậu viện này.
Đột nhiên, Vũ Văn Mặc đứng dậy, con ngươi ẩn chứa lạnh lẽo kinh người chăm chú nhìn nàng, quanh thân rét lạnh như đang bị hàn băng ngàn năm bao lấy. Nàng nhìn lên gương mặt tuấn tú đẹp đẽ của hắn, nói tiếp: “Mà gia biết cận thân nghĩ gì, tâm tâm niệm niệm là cái gì. Cận thân cảm kích gia làm tất cả. Cận thân nhất định sẽ báo đáp ân tình với gia, nhưng...”
“Nhưng nàng cái gì cũng không cần nghĩ! Còn một tháng nữa, Bổn vương sẽ để cho nàng mang thai!” Vũ Văn Mặc nổi giận gầm lên, đôi mắt đen nhìn chòng chọc nàng. Thì ra hắn làm tất cả cũng là hư vô! Hình như là tự mình đa tình. Nàng vốn chưa bao giờ để hắn vào trong mắt! Cho đến bây giờ, nàng vẫn muốn rời khỏi hắn! Thậm chí không để ý ánh nhìn của mọi người xung quanh, cũng không quan tâm cuộc sống sau này của nàng!
ở triều đại này, nữ nhân không dựa vào nam nhân để sinh tồn, làm sao có thể sống được?! Nàng là vương phi của hắn, là nữ nhân của hắn, đây là sự thật không thể thay đổi được.
Nghe vậy, thân mình Mộ Dung Thư run lên, nhìn thấy ánh mắt hắn thoáng biến đổi, lòng chợt giật thót! Đây là chuyện trong khoảng thời gian nàng vẫn luôn trốn tránh, nàng biết cách nàng đối đãi hắn là có chút tàn nhẫn. Nhưng, cuối cùng nàng là một người kiên định.
Né tránh ánh mắt nóng rực bức người của hắn, trầm giọng nói: “Gia, những lời cận thân đã từng nói với ngài tất cả đều tuyệt vô hư ngôn ( lời nói không phải hư vô). Hôm nay cũng giống như thế.”
“Mộ Dung Thư, nàng điên rồi sao? Thật cho là mình rất quan trọng sao? Nếu như nàng muốn rời đi, không cần phải nói những lời hoang đường như vậy, ngày mai đi là được!” Vũ Văn Mặc vô cùng tức giận, ánh mắt nhìn Mộ Dung Thư lạnh lẽo bức người.
Mộ Dung Thư nhíu mày, biết hắn không thể nào tiếp nhận được, lúc này đang rất bực bội, nên không nói nữa, chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Trầm mặc một lát, ánh mắt lạnh lẽo của Vũ Văn Mặc dần dần tiêu tán, từ từ bình tĩnh lại. Nhìn Mộ Dung Thư ngồi trước mặt, hắn bỗng có cảm giác nàng cách hắn rất xa. Trong khoảng thời gian này, hai người bọn họ cùng trải qua rất nhiều chuyện, vốn tưởng rằng giữa nam nữ đồng cam cộng khổ sẽ có tình cảm, nhưng rõ ràng, nàng vẫn không thay đổi ý tưởng của mình.
Không, không đúng. Hôm qua lúc từ nhà giam đi ra, thái độ của nàng không phải như thế. Hắn xác định trong lòng nàng có hắn. Nhưng lúc này sao thái độ bỗng nhiên thay đổi?
Chẳng lẽ, chẳng lẽ có liên quan đến Nhu nhi hay những nữ nhân khác ở hậu viện sao?
Hắn ngẩng đầu ánh mắt phức tạp nhìn về Mộ Dung Thư, giọng nói thâm trường khác thường: “Mộ Dung Thư, ngoại trừ chuyện muốn đi này, bất kể nàng muốn cái gì, Bổn vương cũng sẽ đồng ý nàng.”
Giọng điệu của hắn gần như là thỉnh cầu, thái độ của hắn đột ngột thay đổi, khiến Mộ Dung Thư kinh ngạc không thôi. Nàng biết, đây là nhượng bộ lớn nhất của hắn. Dù sao, yêu cầu một nam nhân cổ đại nhất sinh nhất thế nhất song nhân, có chút không thiết thực, thậm chí là vô cùng hoang đường. Dù sao nơi này đã ăn sâu bén rễ với ý tưởng tam thê tứ thiếp. Ngay cả khi đi ra ngoài đàm luận, cũng sẽ có kỹ nữ làm bạn. Chuyện này ở hiện đại gọi là chơi gái. Nhưng nơi đây lại xem như là thời thượng. Quan niệm hoàn toàn bất đồng như vậy, Vũ Văn Mặc làm sao có thể tán thành nhất sinh nhất thế nhất song nhân (một đời một kiếp một đôi người)?
Sự trầm mặc của nàng, khiến hai hàng lông mày Vũ Văn Mặc lại nhíu chặt, mím môi tiếp tục nói: “Bổn vương là Nam Dương Vương, trách nhiệm trên người không cách nào chối từ. Nữ nhân bên cạnh bổn vương hiện tại không chỉ có một mình nàng, sau này cũng sẽ không chỉ có một mình nàng. Nhưng, trong lòng bổn vương
/179
|