Trâm bạc rút ra, Mộ Dung Thư quan sát cẩn thận, quả nhiên phát hiện đuôi trâm có màu đen.
Quả nhiên có độc!
Lòng Mộ Dung Thư lộp bộp, nàng vẫn chưa từng hoài nghi người bên cạnh, nàng vẫn đối tốt với các nàng, hoàn toàn không nghĩ tới có ngày nàng sẽ bị người phản bội. Nếu như Thanh Bình và Hồng Lăng không phát hiện Thu Cúc có khác thường, nàng vẫn không đề phòng chút nào. Nếu vậy, nàng đã sớm xui xẻo hồ đồ bị người hại chết.
Rốt cuộc ai đứng sau sai sử Thu Cúc? Muốn tính mạng của nàng!
Nàng nhìn mâm điểm tâm, ánh mắt trong nháy mắt vô cùng sắc bén.
Hồng Lăng đúng lúc đi vào, Mộ Dung Thư lập tức sai Hồng Lăng hủy điểm tâm đi, “Hủy điểm tâm này đi, ngày hôm nay bổn vương phi không có khẩu vị ăn những thứ này. Một lát Thu Cúc nấu xong trà, để nàng ấy bưng vào là được. Bổn vương phi có chút mệt mỏi, trước ngủ một chút lại nói.”
“Vâng.”
Quả nhiên đương lúc Hồng Lăng rời khỏi đây, đúng lúc chạm mặt Thu Cúc. Hồng Lăng theo Mộ Dung Thư phân phó bảo Thu Cúc mang trà đi vào.
Thu Cúc cầm bình trà rón rén bước vào, sau khi nàng thấy Mộ Dung Thư đang nghỉ ngơi trên giường, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, để bình trà xuống rồi rời đi.
Mộ Dung Thu lập tức mở hai mắt, liếc nhìn bình trà. Đứng dậy đi về phía bàn trang điểm, từ trong ngăn kéo lấy ra một cây ngân châm, sau đó bỏ vào trong nước trà, lấy ra thì quả nhiên giống như nàng dự liệu, đầu ngân châm biến thành màu đen. Quả nhiên có độc!
Trong khoảng thời gian này nàng vẫn xem sách thuốc, đối với độc dược không thể nói biết nhiều, nhưng căn cứ vào thời gian biến thành màu đen, nàng kết luận, đây là độc dược mạn tính!
Hình như chuyện nàng thích ngủ cũng khoảng chừng mười ngày nay, cũng chính là sau khi nàng vào cung, bị Vũ Văn Mặc tuyên bố với mọi người nàng đang có thai mới bị người hạ độc.
Loại độc này mạn tính, nhưng hôm nay mấy ngự y chẩn mạch cho nàng cũng không phát hiện ra sao? Hoặc là nói, bởi vì khi đó uống thuốc giả có thai mà như vậy? Xem ra quả thật có được tất có mất.
Lúc ăn cơm tối, Mộ Dung Thư cố ý dặn dò Thanh Bình, bảo nàng đi đến thư phòng mời Vũ Văn Mặc, đêm nay nàng muốn đích thân xuống bếp.
Sau đó nàng tự mình đi đến phòng bếp nhỏ, chọn vài nguyên liệu nấu ăn đơn giản, chính là làm chút rau xào. Hơn nữa nhóm bà tử phòng bếp cũng đã làm được tám món ăn rồi.
Khi trở lại phòng, Vũ Văn Mặc đã đến.
“Ngày hôm nay thiếp thân bỗng nhiên muốn ăn chút rau xào. Thực hiện cũng rất đơn giản. Nhưng lại xanh tươi ngon lành nhất. Chính vì nghĩ mấy ngày nay gia luôn bận rộn vất vả, nên cho người đi phòng trước mời gia và thiếp thân cùng nhau dùng cơm tối.” Sau khi Mộ Dung Thư ngồi xuống, nhìn về phía Vũ Văn Mặc cười nói.
Vũ Văn Mặc mỉm cười gật đầu: “Được.” Hắn cúi đầu nhìn lại, quả nhiên khác hẳn đồ ăn lúc trước.
Mộ Dung Thư giới thiệu từng cái nói: “Đây là rau cải xào tỏi, đậu hủ Ma Bà...”
“Đậu hủ Ma Bà nhìn qua màu sắc khá đẹp mắt, nhưng tuyệt đối không cay đâu. Nhưng có chút cay nhẹ. Cũng có thể nếm thử.” Mộ Dung Thư tiếp tục cười nói.
“Được, xem ra đều cực kỳ ngon.” Khóe môi Vũ Văn Mặc treo nụ cười nhàn nhạt, đáp lời. Trong lòng hắn biết đêm nay nàng chủ động mời hắn đến khẳng định là có chuyện, nhưng mà, hắn thật sự có chút nhung nhớ đồ ăn nàng làm rồi.
Thu Cúc đứng ở một bên nhìn thấy Mộ Dung Thư và Vũ Văn Mặc ở chung hòa thuận vui vẻ, khẽ cắn môi dưới, dưới đáy mắt có chút không đành lòng.
Hồng Lăng một bên chia thức ăn, dè dặt cẩn trọng hầu hạ.
Lúc này Vân Mai phụng mệnh Mộ Dung Thư ra phủ làm việc đã trở lại, nàng vừa vào phòng liền nhìn thấy Mộ Dung Thư và Vũ Văn Mặc cùng nhau ăn cơm, liền mặt không đổi sắc dè dặt cẩn trọng cúi đầu đứng ở một bên.
Vũ Văn Mặc nhận thấy có người đến, sau khi nhìn thấy là Vân Mai, lập tức nhìn về Mộ Dung Thư, trong mắt chợt hiện lên chút sợ hãi lẫn vui mừng. Nàng...
Cơm tối qua đi, Mộ Dung Thư liền dùng ngôn ngữ ám chỉ với Vũ Văn Mặc, “Mấy nha đầu này hai ngày nay làm không ít y phục nhỏ, chờ đứa nhỏ ra đời sẽ mặc đấy. Thiếp thân thấy mỗi một cái đều rất đẹp, nghĩ để gia cũng nhìn một cái đây này.” Đây là lời thật, Hồng Lăng và Thanh Bình, tú công hai người đều rất tốt. Từ sau khi biết nàng có thai, lúc nào rảnh liền cùng nhau thêu hoa cắt may y phục. Làm cực kỳ tinh xảo khiến người ta yêu thích.
Nếu như nàng thật sự có thai, thật đúng là muốn đem mấy y phục nhỏ này mặc lên trên người đứa bé đấy.
Vũ Văn Mặc cầm chén trà một lúc, ánh mắt sâu thẳm lướt qua Mộ Dung Thư, chậm rãi gật đầu: “Được.”
Mấy nha đầu trong phòng nhìn thấy Mộ Dung Thư và Vũ Văn Mặc hai người trò chuyện, dáng vẻ hòa thuận vui vẻ, nhất thời đều vui vẻ toét miệng cười thay Mộ Dung Thư.
Hai người chân trước vừa vào gian trong, bốn nha đầu ở sau lưng hai mặt nhìn nhau, sau đó đều hé miệng cười khẽ. Khi Thu Cúc cúi đầu, tươi cười thu lại, dien dan le quy dontrong mắt hiện lên vẻ thống khổ, hoặc là nói cũng có giãy dụa.
Trở lại gian trong, Mộ Dung Thư lập tức đóng cửa lại, sau đó lấy trâm bạc và châm bạc từ dưới đáy gối ra.
Vũ Văn Mặc không hiểu hành động của nàng, bất quá vẫn cúi đầu nhìn về hai thứ đang ở trong tay nàng. Khi ánh mắt hắn chạm đến hai đuôi nhọn màu đen kia, nhất thời sắc mặt đại biến, hắn cau mày, giọng lạnh lùng nói: “Đây là có chuyện gì?”
“Thiếp thân trúng độc rồi.” Mộ Dung Thư ngẩng đầu nhìn hắn, trả lời vô cùng trấn định.
Nghe vậy, thân hình Vũ Văn Mặc run mạnh.
“Gia chớ lo lắng, là độc dược mạn tính. Mấy ngày nay thiếp thân cực kỳ thích ngủ, trên người cũng có chút vô lực. Vốn cho là vì thời tiết, nhưng sau đó phát hiện không thích hợp. Hôm nay mới phát hiện là đại nha hoàn Thu Cúc bên người thiếp thân hạ độc. Nghĩ chắc là có người đứng sau sai sử. Độc dược này rốt cuộc có trí mạng hay không, hiện giờ không biết.” Mộ Dung Thư nhắm mắt trầm giọng nói.
Nhưng Vũ Văn Mặc khi nghe Mộ Dung Thư nói đến chỗ có trí mạng không, ngực bỗng dưng vô cùng đau đớn. Thân hình hơi lảo đảo. “Bổn vương cho người thỉnh đại phu.”
Thấy hắn lo lắng cho nàng như thế, lòng Mộ Dung Thư run lên, vội vươn tay ngăn cản, “Thiếp thân tính toán, dấu hiệu trúng độc là từ sau lần từ trong cung trở về. Chắc chắn có người đứng sau sai sử Thu Cúc. Đừng bứt dây động rừng. Đã là độc dược mạn tính thì không thể phát tác nhanh như vậy. Huống chi hôm nay Thu Cúc vẫn còn hạ độc, sợ là tạm thời thiếp thân không
Quả nhiên có độc!
Lòng Mộ Dung Thư lộp bộp, nàng vẫn chưa từng hoài nghi người bên cạnh, nàng vẫn đối tốt với các nàng, hoàn toàn không nghĩ tới có ngày nàng sẽ bị người phản bội. Nếu như Thanh Bình và Hồng Lăng không phát hiện Thu Cúc có khác thường, nàng vẫn không đề phòng chút nào. Nếu vậy, nàng đã sớm xui xẻo hồ đồ bị người hại chết.
Rốt cuộc ai đứng sau sai sử Thu Cúc? Muốn tính mạng của nàng!
Nàng nhìn mâm điểm tâm, ánh mắt trong nháy mắt vô cùng sắc bén.
Hồng Lăng đúng lúc đi vào, Mộ Dung Thư lập tức sai Hồng Lăng hủy điểm tâm đi, “Hủy điểm tâm này đi, ngày hôm nay bổn vương phi không có khẩu vị ăn những thứ này. Một lát Thu Cúc nấu xong trà, để nàng ấy bưng vào là được. Bổn vương phi có chút mệt mỏi, trước ngủ một chút lại nói.”
“Vâng.”
Quả nhiên đương lúc Hồng Lăng rời khỏi đây, đúng lúc chạm mặt Thu Cúc. Hồng Lăng theo Mộ Dung Thư phân phó bảo Thu Cúc mang trà đi vào.
Thu Cúc cầm bình trà rón rén bước vào, sau khi nàng thấy Mộ Dung Thư đang nghỉ ngơi trên giường, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, để bình trà xuống rồi rời đi.
Mộ Dung Thu lập tức mở hai mắt, liếc nhìn bình trà. Đứng dậy đi về phía bàn trang điểm, từ trong ngăn kéo lấy ra một cây ngân châm, sau đó bỏ vào trong nước trà, lấy ra thì quả nhiên giống như nàng dự liệu, đầu ngân châm biến thành màu đen. Quả nhiên có độc!
Trong khoảng thời gian này nàng vẫn xem sách thuốc, đối với độc dược không thể nói biết nhiều, nhưng căn cứ vào thời gian biến thành màu đen, nàng kết luận, đây là độc dược mạn tính!
Hình như chuyện nàng thích ngủ cũng khoảng chừng mười ngày nay, cũng chính là sau khi nàng vào cung, bị Vũ Văn Mặc tuyên bố với mọi người nàng đang có thai mới bị người hạ độc.
Loại độc này mạn tính, nhưng hôm nay mấy ngự y chẩn mạch cho nàng cũng không phát hiện ra sao? Hoặc là nói, bởi vì khi đó uống thuốc giả có thai mà như vậy? Xem ra quả thật có được tất có mất.
Lúc ăn cơm tối, Mộ Dung Thư cố ý dặn dò Thanh Bình, bảo nàng đi đến thư phòng mời Vũ Văn Mặc, đêm nay nàng muốn đích thân xuống bếp.
Sau đó nàng tự mình đi đến phòng bếp nhỏ, chọn vài nguyên liệu nấu ăn đơn giản, chính là làm chút rau xào. Hơn nữa nhóm bà tử phòng bếp cũng đã làm được tám món ăn rồi.
Khi trở lại phòng, Vũ Văn Mặc đã đến.
“Ngày hôm nay thiếp thân bỗng nhiên muốn ăn chút rau xào. Thực hiện cũng rất đơn giản. Nhưng lại xanh tươi ngon lành nhất. Chính vì nghĩ mấy ngày nay gia luôn bận rộn vất vả, nên cho người đi phòng trước mời gia và thiếp thân cùng nhau dùng cơm tối.” Sau khi Mộ Dung Thư ngồi xuống, nhìn về phía Vũ Văn Mặc cười nói.
Vũ Văn Mặc mỉm cười gật đầu: “Được.” Hắn cúi đầu nhìn lại, quả nhiên khác hẳn đồ ăn lúc trước.
Mộ Dung Thư giới thiệu từng cái nói: “Đây là rau cải xào tỏi, đậu hủ Ma Bà...”
“Đậu hủ Ma Bà nhìn qua màu sắc khá đẹp mắt, nhưng tuyệt đối không cay đâu. Nhưng có chút cay nhẹ. Cũng có thể nếm thử.” Mộ Dung Thư tiếp tục cười nói.
“Được, xem ra đều cực kỳ ngon.” Khóe môi Vũ Văn Mặc treo nụ cười nhàn nhạt, đáp lời. Trong lòng hắn biết đêm nay nàng chủ động mời hắn đến khẳng định là có chuyện, nhưng mà, hắn thật sự có chút nhung nhớ đồ ăn nàng làm rồi.
Thu Cúc đứng ở một bên nhìn thấy Mộ Dung Thư và Vũ Văn Mặc ở chung hòa thuận vui vẻ, khẽ cắn môi dưới, dưới đáy mắt có chút không đành lòng.
Hồng Lăng một bên chia thức ăn, dè dặt cẩn trọng hầu hạ.
Lúc này Vân Mai phụng mệnh Mộ Dung Thư ra phủ làm việc đã trở lại, nàng vừa vào phòng liền nhìn thấy Mộ Dung Thư và Vũ Văn Mặc cùng nhau ăn cơm, liền mặt không đổi sắc dè dặt cẩn trọng cúi đầu đứng ở một bên.
Vũ Văn Mặc nhận thấy có người đến, sau khi nhìn thấy là Vân Mai, lập tức nhìn về Mộ Dung Thư, trong mắt chợt hiện lên chút sợ hãi lẫn vui mừng. Nàng...
Cơm tối qua đi, Mộ Dung Thư liền dùng ngôn ngữ ám chỉ với Vũ Văn Mặc, “Mấy nha đầu này hai ngày nay làm không ít y phục nhỏ, chờ đứa nhỏ ra đời sẽ mặc đấy. Thiếp thân thấy mỗi một cái đều rất đẹp, nghĩ để gia cũng nhìn một cái đây này.” Đây là lời thật, Hồng Lăng và Thanh Bình, tú công hai người đều rất tốt. Từ sau khi biết nàng có thai, lúc nào rảnh liền cùng nhau thêu hoa cắt may y phục. Làm cực kỳ tinh xảo khiến người ta yêu thích.
Nếu như nàng thật sự có thai, thật đúng là muốn đem mấy y phục nhỏ này mặc lên trên người đứa bé đấy.
Vũ Văn Mặc cầm chén trà một lúc, ánh mắt sâu thẳm lướt qua Mộ Dung Thư, chậm rãi gật đầu: “Được.”
Mấy nha đầu trong phòng nhìn thấy Mộ Dung Thư và Vũ Văn Mặc hai người trò chuyện, dáng vẻ hòa thuận vui vẻ, nhất thời đều vui vẻ toét miệng cười thay Mộ Dung Thư.
Hai người chân trước vừa vào gian trong, bốn nha đầu ở sau lưng hai mặt nhìn nhau, sau đó đều hé miệng cười khẽ. Khi Thu Cúc cúi đầu, tươi cười thu lại, dien dan le quy dontrong mắt hiện lên vẻ thống khổ, hoặc là nói cũng có giãy dụa.
Trở lại gian trong, Mộ Dung Thư lập tức đóng cửa lại, sau đó lấy trâm bạc và châm bạc từ dưới đáy gối ra.
Vũ Văn Mặc không hiểu hành động của nàng, bất quá vẫn cúi đầu nhìn về hai thứ đang ở trong tay nàng. Khi ánh mắt hắn chạm đến hai đuôi nhọn màu đen kia, nhất thời sắc mặt đại biến, hắn cau mày, giọng lạnh lùng nói: “Đây là có chuyện gì?”
“Thiếp thân trúng độc rồi.” Mộ Dung Thư ngẩng đầu nhìn hắn, trả lời vô cùng trấn định.
Nghe vậy, thân hình Vũ Văn Mặc run mạnh.
“Gia chớ lo lắng, là độc dược mạn tính. Mấy ngày nay thiếp thân cực kỳ thích ngủ, trên người cũng có chút vô lực. Vốn cho là vì thời tiết, nhưng sau đó phát hiện không thích hợp. Hôm nay mới phát hiện là đại nha hoàn Thu Cúc bên người thiếp thân hạ độc. Nghĩ chắc là có người đứng sau sai sử. Độc dược này rốt cuộc có trí mạng hay không, hiện giờ không biết.” Mộ Dung Thư nhắm mắt trầm giọng nói.
Nhưng Vũ Văn Mặc khi nghe Mộ Dung Thư nói đến chỗ có trí mạng không, ngực bỗng dưng vô cùng đau đớn. Thân hình hơi lảo đảo. “Bổn vương cho người thỉnh đại phu.”
Thấy hắn lo lắng cho nàng như thế, lòng Mộ Dung Thư run lên, vội vươn tay ngăn cản, “Thiếp thân tính toán, dấu hiệu trúng độc là từ sau lần từ trong cung trở về. Chắc chắn có người đứng sau sai sử Thu Cúc. Đừng bứt dây động rừng. Đã là độc dược mạn tính thì không thể phát tác nhanh như vậy. Huống chi hôm nay Thu Cúc vẫn còn hạ độc, sợ là tạm thời thiếp thân không
/179
|