Đặt Hạ Thiên trong phòng bệnh, Tề Dực Thần nhíu mi, đúng lúc này điện thoại reo lên, anh nghe xong vội ra ngoài dặn dò y tá một số thứ, sau đó quay lại nhìn cô rồi vội ra ngoài.
Y tá được anh dặn trông coi Hạ Thiên và truyền nước biển cho cô một cách nhanh chóng, lát sau, y tá đột nhiên nhăn mặt, ôm bụng chạy ra khỏi phòng
Sau đó, cánh cửa sổ bật ra, một bóng đen bước vào. Nhìn người con gái trên giường hô hấp đã ổn định, tuy vẫn chưa tỉnh nhưng sắc mặt đã khá hơn trước tim Đơn Thiên Phát cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường.
Anh bày ra những trò đó vì muốn trả thù cô, vốn dĩ chỉ nghĩ là đùa cho vui, không ngờ cô lại ngất xỉu, trông tàn tạ vô cùng. Anh bước đến gần, tay bất giác chạm vào gương mặt tinh xảo của Hạ Thiên, vén tóc qua một bên, lấy khăn tay lau mồ hôi cho cô vì nóng. Song anh thở dài một hơi, mấp máy môi nói khẽ
"Xin lỗi cậu, tôi thật sự không cố ý"
Chợt nghe loáng thoáng có tiếng bước chân đang tới gần, Đơn Thiên Phát vội trèo cửa sổ nhảy ra ngoài. Vừa kịp lúc Tề Dực Thần đẩy cửa đi vào, thấy cửa sổ mở toang anh thầm nghi hoặc trong lòng nhưng khi thấy Hạ Thiên vẫn an ổn ngủ trên đó, tâm như dãn ra đôi chút. Anh thừa biết Trọng Hạo Quân đã ra về vì hắn là hội trưởng RMIT bận trăm công ngàn việc, lại có chuyện quan trọng nên hắn không dây dưa ở đây được.
Vậy lẽ nào, Tề Dực Thần lại ngửi thấy mùi nguy hiểm của tình địch, chậc đợi Hạ Thiên tỉnh dậy, anh nhất định phải đánh nhanh thắng nhanh mới được
Chăm sóc Hạ Thiên cả ngày trời cộng với nhiều đêm liền không ngủ, Tề Dực Thần gục xuống giường do quá mệt mỏi, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp, bàn tay to lớn không quên bao lấy bàn tay bé nhỏ của cô
Nửa đêm, tay Hạ Thiên chợt động đậy làm Tề Dực Thần nhanh chóng tỉnh giấc, cô mấp máy môi "Nước...nước" thật khẽ
Tề Dực Thần nghe xong vội đem nước cho cô, anh dùng thìa đút cho cô từng ngụm nhưng nước vào khoang miệng cô lại trào ra ngoài. Nhiều lần như vậy, không còn cách nào khác, anh liền uống một hớp vào miệng mình sau đó áp sát môi vào Hạ Thiên
Đang thiếu nước trầm trọng Hạ Thiên chợt cảm thấy người mình sảng khoái lạ kì, nước được rót vào miệng cô thật ngọt thật ấm, cô chép chép môi hút thật nhiều nước. Cảm thấy đã đủ, cô đẩy nguồn nước ra chép chép miệng ngủ tiếp
Đang thỏa mãn vô cùng lại bị đầy ra Tề Dực Thần đen mặt lại, cảm giác môi chạm môi khi nãy thật thích, nụ hôn đầu của anh đã bị cô gái này cướp rồi. Tề Dực Thần dùng tay chạm khẽ môi mình sau đó khẽ cười ngu ngơ như thiếu nữ mới biết yêu lần đầu. Đêm lại yên tĩnh một lần nữa
Y tá được anh dặn trông coi Hạ Thiên và truyền nước biển cho cô một cách nhanh chóng, lát sau, y tá đột nhiên nhăn mặt, ôm bụng chạy ra khỏi phòng
Sau đó, cánh cửa sổ bật ra, một bóng đen bước vào. Nhìn người con gái trên giường hô hấp đã ổn định, tuy vẫn chưa tỉnh nhưng sắc mặt đã khá hơn trước tim Đơn Thiên Phát cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường.
Anh bày ra những trò đó vì muốn trả thù cô, vốn dĩ chỉ nghĩ là đùa cho vui, không ngờ cô lại ngất xỉu, trông tàn tạ vô cùng. Anh bước đến gần, tay bất giác chạm vào gương mặt tinh xảo của Hạ Thiên, vén tóc qua một bên, lấy khăn tay lau mồ hôi cho cô vì nóng. Song anh thở dài một hơi, mấp máy môi nói khẽ
"Xin lỗi cậu, tôi thật sự không cố ý"
Chợt nghe loáng thoáng có tiếng bước chân đang tới gần, Đơn Thiên Phát vội trèo cửa sổ nhảy ra ngoài. Vừa kịp lúc Tề Dực Thần đẩy cửa đi vào, thấy cửa sổ mở toang anh thầm nghi hoặc trong lòng nhưng khi thấy Hạ Thiên vẫn an ổn ngủ trên đó, tâm như dãn ra đôi chút. Anh thừa biết Trọng Hạo Quân đã ra về vì hắn là hội trưởng RMIT bận trăm công ngàn việc, lại có chuyện quan trọng nên hắn không dây dưa ở đây được.
Vậy lẽ nào, Tề Dực Thần lại ngửi thấy mùi nguy hiểm của tình địch, chậc đợi Hạ Thiên tỉnh dậy, anh nhất định phải đánh nhanh thắng nhanh mới được
Chăm sóc Hạ Thiên cả ngày trời cộng với nhiều đêm liền không ngủ, Tề Dực Thần gục xuống giường do quá mệt mỏi, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp, bàn tay to lớn không quên bao lấy bàn tay bé nhỏ của cô
Nửa đêm, tay Hạ Thiên chợt động đậy làm Tề Dực Thần nhanh chóng tỉnh giấc, cô mấp máy môi "Nước...nước" thật khẽ
Tề Dực Thần nghe xong vội đem nước cho cô, anh dùng thìa đút cho cô từng ngụm nhưng nước vào khoang miệng cô lại trào ra ngoài. Nhiều lần như vậy, không còn cách nào khác, anh liền uống một hớp vào miệng mình sau đó áp sát môi vào Hạ Thiên
Đang thiếu nước trầm trọng Hạ Thiên chợt cảm thấy người mình sảng khoái lạ kì, nước được rót vào miệng cô thật ngọt thật ấm, cô chép chép môi hút thật nhiều nước. Cảm thấy đã đủ, cô đẩy nguồn nước ra chép chép miệng ngủ tiếp
Đang thỏa mãn vô cùng lại bị đầy ra Tề Dực Thần đen mặt lại, cảm giác môi chạm môi khi nãy thật thích, nụ hôn đầu của anh đã bị cô gái này cướp rồi. Tề Dực Thần dùng tay chạm khẽ môi mình sau đó khẽ cười ngu ngơ như thiếu nữ mới biết yêu lần đầu. Đêm lại yên tĩnh một lần nữa
/19
|