“Sao hả, bất ngờ lắm đúng không” Hạ Thiên cười gằn nhìn biểu hiện kinh ngạc của Đơn Thiên Phát, tên nam nhân này đúng là không trông cậy được gì, chỉ được mỗi vẻ ngoài đẹp trai còn lại đều xấu hết
Đơn Thiên Phát trầm ngâm suy nghĩ một hồi, nhàn nhạt mở miệng
“Cô là ai?”
“Hỏi bằng thừa, tôi là chính tôi”
“Theo tôi được biết, Lý Hạ Thiên không biết võ, khi nghe cô đánh Quân bị thương, tôi không tin vì vết thương của Quân chính tay tôi sơ cứu hơn nữa tôi hiểu độ nặng của nó thế nào, nếu không phải vì lực tay quá mạnh chắc chắn máu sẽ không trào ra” Đơn Thiên Phát vừa nói vừa nhìn Hạ Thiên đầy ẩn ý, anh tin chắc người con gái này tuyệt đối không phải Lý Hạ Thiên, anh muốn xem cô sẽ giở trò gì
Hạ Thiên hơi mất bình tĩnh nhưng rất nhanh vẫn giữ vẻ kiêu ngạo
“Chỉ dựa vào việc cậu nghe nói tôi không biết võ liền quy chụp mọi thứ như thế à, nực cười, chẳng lẽ tôi học võ cũng phải báo cáo với cậu sao”
“Hai người ồn ào quá đấy” Trọng Hạo Quân khẽ mở mắt, mất kiên nhẫn lên tiếng cắt đứt cuộc trò chuyện
Đơn Thiên Phát không truy vấn nữa, thời gian còn dài, cơ hội còn nhiều anh không lo, anh vội chạy đến bên giường hỏi han đủ thứ:
“Sao rồi, cậu ổn không Quân, có thấy đau ở chỗ nào không? Có thấy nhức đầu không, muốn uống thuốc không?”
“Cậu thật giống má nhỏ của tôi đó Phát à” Trọng Hạo Quân nói bông đùa và nhìn về phía Hạ Thiên làm cô hơi mất tự nhiên quay đi
Đơn Thiên Phát đen mặt lại, cái gì má nhỏ, tên này chán sống rồi
“Nhóc con, cậu gọi ai là má nhỏ, chán sống rồi à, tôi sẽ cho cậu biết mặt” Đơn Thiên Phát vừa nói vừa dùng tay cù vào bên hông Trọng Hạo Quân, chơi với nhau từ nhỏ đến lớn dĩ nhiên anh biết được đâu là điểm yếu của bạn mình, anh ra sức làm Trọng Hạo Quân cười bò ra nước mắt phải lên tiếng xin tha
Hạ Thiên đứng đó chứng kiến một màn này làm mặt cô đơ ra không còn cảm xúc. Phải nói sao nhỉ, cô cảm thấy hiện giờ mình chẳng khác gì kỳ đà cản mũi trước mặt đôi uyên ương. Hơn nữa đây là lần đầu tiên cô thấy nam nhân thân mật với nam nhân như vậy cô có chút e dè, cảm giác hơi khó chịu không biết nói sao. Thấy hai người kia vẫn không quan tâm đến mình, cô vội hắng giọng
“Hội trưởng anh có nên cho tôi lời giải thích không?”
Cả hai trai đẹp đồng thời dừng lại quay sang nhìn Hạ Thiên, Trọng Hạo Quân vội sửa sang quần áo mình đồng thời nghiêm giọng:
“Thật ra không như em nghĩ đâu, tôi và Phát chỉ là bạn thân, em đừng hiểu lầm, giữa chúng tôi là hoàn toàn trong sang”
Hạ Thiên thật có cảm giác muốn đá bay tên ngốc Trọng Hạo Quân này ngay tức khắc, việc đó là chuyện riêng của hai người, cô quan tâm làm gì. Còn nữa hiểu lầm gì mà hiểu lầm, hắn nói vậy làm cô suy nghĩ bâng quơ về cảnh hắn và Đơn Thiên Phát thân mật khi nãy nữa, đúng là khó chịu mà. Tuy vậy Hạ Thiên vẫn lên tiếng
“Việc của hai người các anh không cần giải thích, tôi không quan tâm. Cái tôi cần là lí do anh lại…hôn tôi” hai từ cuối vừa nói xong mặt Hạ Thiên lại đỏ lên một cách khả nghi. Sao nguyên chủ này dễ đỏ mặt thế nhỉ, chỉ vừa nói gì hơi quá một chút là lại đỏ mặt, đúng là da mặt mỏng mà
Đơn Thiên Phát quay lại nhìn Trọng Hạo Quân như thể quái vật, anh bịt miệng, trợn mắt và liên tục nói
“Ô tô kê, ô tô kê, không thể tin được, cậu mau nói cho tôi biết đây không phải sự thật đi Quân, mau nói đi, sao cậu lại hôn cô ta, tôi bị tổn thương quá!!!”
Hạ Thiên và hội trưởng cảm thấy có quạ bay ngang đầu mình từng con từng con một, chẳng lẽ đây chính là ăn vạ trong truyền thuyết sao. Hạ Thiên lần đầu chứng kiến tỏ ra hết sức hứng thú, có lẽ cô phải học hỏi chiêu này để sau này có dịp đem ra xài. Trọng Hạo Quân thì không nói nổi nữa, anh làm lơ không trả lời coi như mọi chuyện không liên quan đến mình.
Bị lơ đẹp Đơn Thiên Phát không vui bĩu môi, anh quay sang nhìn Hạ Thiên như đang xem kịch vui cảm thấy không cam lòng, như nhớ ra điều gì anh hất hàm tuyên bố
“Chúc mừng cô Lý Hạ Thiên, cô đã được nổi tiếng toàn trường và hình ảnh của cô tôi quyết định chọn đó làm trang bìa cho tạp chí của trường chúng ta tuần này”
Hạ Thiên ngạc nhiên nhìn, vội hỏi lại
“Cậu nói vậy là sao, hình ảnh gì, cậu đang giở trò gì?” xong cô cảnh giác cao độ nhìn Đơn Thiên Phát, nhìn vẻ mặt vênh vênh của hắn cô thật muốn cho hắn một quyền
“Cô muốn biết hả, lên khu “the news” của trường là biết ngay thôi. Tôi có việc rồi, không thể dây dưa được. Quân cậu nghỉ ngơi cho tốt, tôi sẽ quay lại thăm cậu, còn cô,…” nói tới đây Đơn Thiên Phát im bặt và vô sỉ nở một nụ cười hả hê trêu tức Hạ Thiên. Xong anh đứng dậy bươc ra ngoài để lại Hạ Thiên với gương mặt khó hiểu.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại hội trưởng và Hạ Thiên, giáo sư Trần bị ngất vẫn chưa tỉnh lại nên không tính, không khí lại có vẻ lúng túng cực độ, khi nãy còn có Đơn Thiên Phát làm trò nên cô còn mạnh dạn được, bây giờ hắn đi rồi. Đối mặt với hội trưởng, Hạ Thiên căng thẳng vì đây là lần thứ hai ở riêng với hắn, bao nhiêu câu hỏi được soạn sẵn trong đầu đã trôi dạt về phương trời nào khiến cô cứ chết lặng như vậy. Để phá vỡ không khí lúng túng, Trọng Hạo Quân liền mở miệng
Đơn Thiên Phát trầm ngâm suy nghĩ một hồi, nhàn nhạt mở miệng
“Cô là ai?”
“Hỏi bằng thừa, tôi là chính tôi”
“Theo tôi được biết, Lý Hạ Thiên không biết võ, khi nghe cô đánh Quân bị thương, tôi không tin vì vết thương của Quân chính tay tôi sơ cứu hơn nữa tôi hiểu độ nặng của nó thế nào, nếu không phải vì lực tay quá mạnh chắc chắn máu sẽ không trào ra” Đơn Thiên Phát vừa nói vừa nhìn Hạ Thiên đầy ẩn ý, anh tin chắc người con gái này tuyệt đối không phải Lý Hạ Thiên, anh muốn xem cô sẽ giở trò gì
Hạ Thiên hơi mất bình tĩnh nhưng rất nhanh vẫn giữ vẻ kiêu ngạo
“Chỉ dựa vào việc cậu nghe nói tôi không biết võ liền quy chụp mọi thứ như thế à, nực cười, chẳng lẽ tôi học võ cũng phải báo cáo với cậu sao”
“Hai người ồn ào quá đấy” Trọng Hạo Quân khẽ mở mắt, mất kiên nhẫn lên tiếng cắt đứt cuộc trò chuyện
Đơn Thiên Phát không truy vấn nữa, thời gian còn dài, cơ hội còn nhiều anh không lo, anh vội chạy đến bên giường hỏi han đủ thứ:
“Sao rồi, cậu ổn không Quân, có thấy đau ở chỗ nào không? Có thấy nhức đầu không, muốn uống thuốc không?”
“Cậu thật giống má nhỏ của tôi đó Phát à” Trọng Hạo Quân nói bông đùa và nhìn về phía Hạ Thiên làm cô hơi mất tự nhiên quay đi
Đơn Thiên Phát đen mặt lại, cái gì má nhỏ, tên này chán sống rồi
“Nhóc con, cậu gọi ai là má nhỏ, chán sống rồi à, tôi sẽ cho cậu biết mặt” Đơn Thiên Phát vừa nói vừa dùng tay cù vào bên hông Trọng Hạo Quân, chơi với nhau từ nhỏ đến lớn dĩ nhiên anh biết được đâu là điểm yếu của bạn mình, anh ra sức làm Trọng Hạo Quân cười bò ra nước mắt phải lên tiếng xin tha
Hạ Thiên đứng đó chứng kiến một màn này làm mặt cô đơ ra không còn cảm xúc. Phải nói sao nhỉ, cô cảm thấy hiện giờ mình chẳng khác gì kỳ đà cản mũi trước mặt đôi uyên ương. Hơn nữa đây là lần đầu tiên cô thấy nam nhân thân mật với nam nhân như vậy cô có chút e dè, cảm giác hơi khó chịu không biết nói sao. Thấy hai người kia vẫn không quan tâm đến mình, cô vội hắng giọng
“Hội trưởng anh có nên cho tôi lời giải thích không?”
Cả hai trai đẹp đồng thời dừng lại quay sang nhìn Hạ Thiên, Trọng Hạo Quân vội sửa sang quần áo mình đồng thời nghiêm giọng:
“Thật ra không như em nghĩ đâu, tôi và Phát chỉ là bạn thân, em đừng hiểu lầm, giữa chúng tôi là hoàn toàn trong sang”
Hạ Thiên thật có cảm giác muốn đá bay tên ngốc Trọng Hạo Quân này ngay tức khắc, việc đó là chuyện riêng của hai người, cô quan tâm làm gì. Còn nữa hiểu lầm gì mà hiểu lầm, hắn nói vậy làm cô suy nghĩ bâng quơ về cảnh hắn và Đơn Thiên Phát thân mật khi nãy nữa, đúng là khó chịu mà. Tuy vậy Hạ Thiên vẫn lên tiếng
“Việc của hai người các anh không cần giải thích, tôi không quan tâm. Cái tôi cần là lí do anh lại…hôn tôi” hai từ cuối vừa nói xong mặt Hạ Thiên lại đỏ lên một cách khả nghi. Sao nguyên chủ này dễ đỏ mặt thế nhỉ, chỉ vừa nói gì hơi quá một chút là lại đỏ mặt, đúng là da mặt mỏng mà
Đơn Thiên Phát quay lại nhìn Trọng Hạo Quân như thể quái vật, anh bịt miệng, trợn mắt và liên tục nói
“Ô tô kê, ô tô kê, không thể tin được, cậu mau nói cho tôi biết đây không phải sự thật đi Quân, mau nói đi, sao cậu lại hôn cô ta, tôi bị tổn thương quá!!!”
Hạ Thiên và hội trưởng cảm thấy có quạ bay ngang đầu mình từng con từng con một, chẳng lẽ đây chính là ăn vạ trong truyền thuyết sao. Hạ Thiên lần đầu chứng kiến tỏ ra hết sức hứng thú, có lẽ cô phải học hỏi chiêu này để sau này có dịp đem ra xài. Trọng Hạo Quân thì không nói nổi nữa, anh làm lơ không trả lời coi như mọi chuyện không liên quan đến mình.
Bị lơ đẹp Đơn Thiên Phát không vui bĩu môi, anh quay sang nhìn Hạ Thiên như đang xem kịch vui cảm thấy không cam lòng, như nhớ ra điều gì anh hất hàm tuyên bố
“Chúc mừng cô Lý Hạ Thiên, cô đã được nổi tiếng toàn trường và hình ảnh của cô tôi quyết định chọn đó làm trang bìa cho tạp chí của trường chúng ta tuần này”
Hạ Thiên ngạc nhiên nhìn, vội hỏi lại
“Cậu nói vậy là sao, hình ảnh gì, cậu đang giở trò gì?” xong cô cảnh giác cao độ nhìn Đơn Thiên Phát, nhìn vẻ mặt vênh vênh của hắn cô thật muốn cho hắn một quyền
“Cô muốn biết hả, lên khu “the news” của trường là biết ngay thôi. Tôi có việc rồi, không thể dây dưa được. Quân cậu nghỉ ngơi cho tốt, tôi sẽ quay lại thăm cậu, còn cô,…” nói tới đây Đơn Thiên Phát im bặt và vô sỉ nở một nụ cười hả hê trêu tức Hạ Thiên. Xong anh đứng dậy bươc ra ngoài để lại Hạ Thiên với gương mặt khó hiểu.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại hội trưởng và Hạ Thiên, giáo sư Trần bị ngất vẫn chưa tỉnh lại nên không tính, không khí lại có vẻ lúng túng cực độ, khi nãy còn có Đơn Thiên Phát làm trò nên cô còn mạnh dạn được, bây giờ hắn đi rồi. Đối mặt với hội trưởng, Hạ Thiên căng thẳng vì đây là lần thứ hai ở riêng với hắn, bao nhiêu câu hỏi được soạn sẵn trong đầu đã trôi dạt về phương trời nào khiến cô cứ chết lặng như vậy. Để phá vỡ không khí lúng túng, Trọng Hạo Quân liền mở miệng
/19
|