"Vào đi" Hạ Thiên bước vào với tâm trạng uể oải nhìn bóng lưng cao lớn của người con trai trước mặt. Sao quen quá nhỉ? Hạ Thiên kinh ngạc nghĩ thầm trong lòng
Người con trai lúc này cũng quay lại, cả hai nhìn nhau đầy ngạc nhiên, miệng Hạ Thiên không giữ hình tượng há thật to đủ nhét một quả trứng gà. Người con trai cũng không khá hơn, đầu tiên là ngạc nhiên nhưng sau đó rất nhanh lấy lại bình tĩnh xem như không có chuyện gì.
Nếu để ý kĩ sẽ thấy tay anh nắm thành quyền, đang cố gắng kiềm chế một điều gì đó. Không khí ngưng trọng, ngay cả con muỗi bay ngang cũng nghe được, cuối cùng người con trai lên tiếng trước
"Cô vào đây làm gì?"
"Tôi bị ghi tên do không mang thẻ, họ bảo tôi đến gặp hội trưởng đây nhận phạt" giọng nói yếu ớt vang lên như muỗi kiêu, Hạ Thiên thầm than trong lòng không xong rồi,biết vậy sáng nay không nên chọc tới hắn làm gì. Nam nhân đẹp trai rực rỡ này có thù dai không nhỉ. Hy vọng là hắn đã quên chuyện lúc sáng, Hạ Thiên thầm mặc niệm trong lòng
Đơn Thiên Phát nghe xong, nở nụ cười chói cả mắt. Hay lắm cơ hội báo thù tới rồi, cô ta còn không biết mặt hội trưởng. Quá tốt, đành xin lỗi tên ngốc kia vậy
"Sau khi học xong cô ở lại trực nhà vệ sinh giảng viên hai tuần. Bắt đầu từ mai, không được lười biếng sẽ có người kiểm tra, cô làm không xong hình phạt tăng gấp ba" Đơn Thiên Phát lạnh mặt nói một hơi, trong lòng đang sung sướng không kiềm được.
Hạ Thiên nghe xong ủ rũ cúi đầu rất đáng thương, trong lòng thầm mắng tên hội trưởng chết tiệt vạn lần, nhưng không biểu hiện bất mãn ra bên ngoài dù chỉ một chút
"Còn chuyện gì nữa sao. Hay là cô không phục" Đơn Thiên Phát cao giọng chất vấn
"Không có. Tôi biết rồi, tôi đi trước" Hạ Thiên lạnh nhạt tiếp lời, nam nhân nhỏ mọn, rõ ràng còn ghi thù trong lòng, cố ý chỉnh cô đây mà. Tôi tuyệt đối không thua anh đâu
Hạ Thiên xoay người rời khỏi, Đơn Thiên Phát cong khóe môi lên, sau đó đến bàn lấy nước uống.
"Cạch" tiếng mở cửa vang lên lần nữa, lần này một nam nhân đi vào
"Phát, cậu đến đây khi nào vậy. Sao không báo tôi trước"
"Tôi vừa mới đến thôi, sao hả không nỡ để tôi đợi à, làm hội trưởng như cậu cực khổ nhỉ. Buổi trưa lại phải chạy đi giải quyết việc này kia"
Trọng Hạo Quân không để ý lời trêu đùa của Đơn Thiên Phát, anh chợt nhớ ra gì đó vội hỏi
"Trong thời gian tôi không có ở đây, cậu có thấy ai đến đây không"
Đơn Thiên Phát nhíu mày nhưng vẫn mặt dày trả lời
"Không có, tôi không thấy ai hết. Sao vậy"
"Không có gì" Trọng Hạo Quân khẽ thở dài, sao anh lại có chút mất mát, chắc phải đích thân đi một chuyến rồi
Đơn Thiên Phát dĩ nhiên không bỏ qua biểu cảm này của Trọng Hạo Quân, tên ngốc này sao thế, nhất định phải điều tra mới được. Lát sau, như nhớ ra điều gì, anh nghiêm mặt lại
"Quân, tôi có chuyện muốn nói"
Người con trai lúc này cũng quay lại, cả hai nhìn nhau đầy ngạc nhiên, miệng Hạ Thiên không giữ hình tượng há thật to đủ nhét một quả trứng gà. Người con trai cũng không khá hơn, đầu tiên là ngạc nhiên nhưng sau đó rất nhanh lấy lại bình tĩnh xem như không có chuyện gì.
Nếu để ý kĩ sẽ thấy tay anh nắm thành quyền, đang cố gắng kiềm chế một điều gì đó. Không khí ngưng trọng, ngay cả con muỗi bay ngang cũng nghe được, cuối cùng người con trai lên tiếng trước
"Cô vào đây làm gì?"
"Tôi bị ghi tên do không mang thẻ, họ bảo tôi đến gặp hội trưởng đây nhận phạt" giọng nói yếu ớt vang lên như muỗi kiêu, Hạ Thiên thầm than trong lòng không xong rồi,biết vậy sáng nay không nên chọc tới hắn làm gì. Nam nhân đẹp trai rực rỡ này có thù dai không nhỉ. Hy vọng là hắn đã quên chuyện lúc sáng, Hạ Thiên thầm mặc niệm trong lòng
Đơn Thiên Phát nghe xong, nở nụ cười chói cả mắt. Hay lắm cơ hội báo thù tới rồi, cô ta còn không biết mặt hội trưởng. Quá tốt, đành xin lỗi tên ngốc kia vậy
"Sau khi học xong cô ở lại trực nhà vệ sinh giảng viên hai tuần. Bắt đầu từ mai, không được lười biếng sẽ có người kiểm tra, cô làm không xong hình phạt tăng gấp ba" Đơn Thiên Phát lạnh mặt nói một hơi, trong lòng đang sung sướng không kiềm được.
Hạ Thiên nghe xong ủ rũ cúi đầu rất đáng thương, trong lòng thầm mắng tên hội trưởng chết tiệt vạn lần, nhưng không biểu hiện bất mãn ra bên ngoài dù chỉ một chút
"Còn chuyện gì nữa sao. Hay là cô không phục" Đơn Thiên Phát cao giọng chất vấn
"Không có. Tôi biết rồi, tôi đi trước" Hạ Thiên lạnh nhạt tiếp lời, nam nhân nhỏ mọn, rõ ràng còn ghi thù trong lòng, cố ý chỉnh cô đây mà. Tôi tuyệt đối không thua anh đâu
Hạ Thiên xoay người rời khỏi, Đơn Thiên Phát cong khóe môi lên, sau đó đến bàn lấy nước uống.
"Cạch" tiếng mở cửa vang lên lần nữa, lần này một nam nhân đi vào
"Phát, cậu đến đây khi nào vậy. Sao không báo tôi trước"
"Tôi vừa mới đến thôi, sao hả không nỡ để tôi đợi à, làm hội trưởng như cậu cực khổ nhỉ. Buổi trưa lại phải chạy đi giải quyết việc này kia"
Trọng Hạo Quân không để ý lời trêu đùa của Đơn Thiên Phát, anh chợt nhớ ra gì đó vội hỏi
"Trong thời gian tôi không có ở đây, cậu có thấy ai đến đây không"
Đơn Thiên Phát nhíu mày nhưng vẫn mặt dày trả lời
"Không có, tôi không thấy ai hết. Sao vậy"
"Không có gì" Trọng Hạo Quân khẽ thở dài, sao anh lại có chút mất mát, chắc phải đích thân đi một chuyến rồi
Đơn Thiên Phát dĩ nhiên không bỏ qua biểu cảm này của Trọng Hạo Quân, tên ngốc này sao thế, nhất định phải điều tra mới được. Lát sau, như nhớ ra điều gì, anh nghiêm mặt lại
"Quân, tôi có chuyện muốn nói"
/19
|