"Để anh." Lưu Vân Thiên vừa muốn đi lên, liền bị Đường Chá gạt ra, bá đạo nói với đối phương, "Khả Nhi là vợ của tôi. Người cậu nên quan tâm không phải là vợ tôi." .
Nói xong, liền bước lên trước đem toàn bộ dây trói trên người vợ yêu tháo ra.
Lâm Khả Nhi bĩu môi xoay vặn cổ tay: "Siết chặt chết em mất."
Lời của cô còn chưa nói hết, liền bị Đường Chá ôm chặt vào trong ngực: "Bà xã, về sau không được làm anh sợ như vậy nữa."
Cảm nhận được thân thể của Đường Chá đang không ngừng run rẩy, Lâm Khả Nhi lập tức cảm động vỗ vỗ lưng của anh: "Ông xã ngoan, đừng sợ nha."
Nghe được Lâm Khả Nhi dùng giọng điệu dỗ dành cục cưng để nói chuyện với mình, Đường Chá không khỏi cười ra tiếng. Anh nhéo nhéo chóp mũi của vợ yêu, cưng chiều trách nhẹ: "Đứa nhỏ tinh nghịch! Anh cũng không phải là hai tiểu ác ma kia."
"Địa vị của anh cùng với hai cục cưng ở trong lòng em đều giống nhau, đều là người em yêu nhất." Lâm Khả Nhi dí dỏm cười ngọt ngào ôm lấy Đường Chá.
"Bà xã, em cũng thế. Ba mẹ con đều là bảo bối của anh." Đường Chá không để ý Lưu Vân Thiên còn ở đó, nhiệt tình hôn lên môi Lâm Khả Nhi.
Nụ hôn giữa hai người giống như giữa những người mới yêu, nhiệt tình như lửa, khiến Lưu Vân Thiên nhìn thấy trong mắt thoáng qua một tia chán nản. Trong bầu trời của Lâm Khả Nhi và Đường Chá, căn bản cũng không có vị trí của anh.
Đường Chá đột nhiên ôm lấy Lâm Khả Nhi, không thèm quan tâm đến Lưu Vân Thiên liền đi ra ngoài. Ánh mắt của anh cùng bà xã quấn quýt si mê một chỗ, một khắc cũng không tách rời nhau.
Nhìn thấy bọn họ muốn rời khỏi, Lưu Vân Thiên vội vàng khẩn trương hỏi Lâm Khả Nhi: "Khả Nhi, em còn chưa nói cho anh biết chuyện của Liêu Phàm. Cô ấy bây giờ đang ở nơi nào? Anh muốn đi tìm cô ấy."
Vừa nghĩ tới chuyện mình đã từng gây tổn thương cho Liêu Phàm, Lưu Vân Thiên liền ảo não cào tóc.
Đột nhiên rất muốn nhìn thấy cô, muốn ôm cô thật chặt vào trong ngực.
"Chị Liêu Phàm à? Chị ấy ở khu nhà xx phòng 301." Lâm Khả Nhi bỏ lại địa chỉ, rồi vùi vào trong ngực Đường Chá, ra lệnh cho anh lập tức, lập tức ôm mình về nhà.
Lần bắt cóc tống tiền này thật sự hữu kinh vô hiểm, tuy nhiên nó khiến Lâm Khả Nhi từ đáy lòng hiểu rõ mình yêu anh Chá sâu đậm cỡ nào. Tình yêu của bọn họ đã sâu đến tận xương tủy, bất luận kẻ nào cũng không thể phá hư.
Cục cưng đột nhiên phát sốt, Liêu Phàm lo lắng ôm lấy bé cưng muốn đi bệnh viện. Cô vừa mới mở cửa ra, liền gặp Lưu Vân Thiên đứng ở ngoài cửa.
"Thiên…" Liêu Phàm không thể tin vào ánh mắt của chính mình, cô chưa bao giờ nghĩ tới mình còn có cơ hội gặp mặt anh.
Lưu Vân Thiên cẩn thận từng li từng tí nhìn Liêu Phàm, muốn từ trong ánh mắt của cô nhìn ra tâm tư của cô, thật sự sợ cô không muốn tiếp nhận mình nữa.
"Phàm, đây là cục cưng của chúng ta sao?" Tầm mắt của Lưu Vân Thiên từ trên khuôn mặt thanh lịch tao nhã của Liêu Phàm chuyển qua trong ngực của cô, khi nhìn thấy bé cưng phấn hồng kia thì trong lòng của hắn trở nên rất kích động.
Đây chính là bé cưng của bọn họ sao? Dáng dấp thật đáng yêu, rất giống với Liêu Phàm.
Hắn thậm chí đã có con gái rồi, thế nhưng tới hôm nay hắn mới biết.
Liêu Phàm nhìn Lưu Vân Thiên, nhớ tới chuyện xảy ra ở lễ đính hôn của tổng giám đốc, tim cô đau đến muốn vỡ nát. Hắn sao có thể đem cô lột sạch rồi đưa vào trong ngực Đường Chá? Cho dù hắn không thương cô, cũng không nên tổn thương cô như vậy, giống như cô chỉ là một thứ vặt vãnh không liên quan gì, có thể tùy ý trêu chọc, tiện tay vứt bỏ.
Trái tim đã từng bị anh hung hăng làm tổn thương, mới biết hắn tàn nhẫn cỡ nào.
Trong mắt ngấn nước, buộc mình phải vô tình đẩy Lưu Vân Thiên ra: "Đây là đứa bé của tôi, không liên quan gì tới anh. Xin tránh ra."
Lưu Vân Thiên bị Liêu Phàm đẩy ra, sững sờ nhìn cô: "Phàm, em vẫn còn giận anh sao? Anh sai rồi, xin em tha thứ cho anh."
"Anh có lỗi gì? Anh không yêu tôi. Cho tới nay đều là do tôi cưỡng cầu, giữa chúng ta đã sớm nên chấm dứt. Tôi sớm nên hiểu đạo lý này, nhưng vẫn lừa gạt chính mình, cho rằng chỉ cần tôi toàn tâm toàn ý, là có thể lấy được sự báo đáp của anh. Thật ra thì tình yêu là không thể cưỡng cầu." Liêu Phàm buồn bã cười.
Cán cân tình yêu giữa bọn họ từ trước tới nay chưa từng thăng bằng, phía bên cô quá nặng, mà Lưu Vân Thiên bên kia lại quá nhẹ, cho nên sự cân bằng này rất dễ dàng bị phá vỡ.
Sau khi đã trải qua tất cả mọi chuyện, cô đã sớm chết tâm đối với phần tình yêu này. Cô sẽ không ngu ngốc mà yêu cầu xa vời phần tình yêu của Vân Thiên nữa.
"Phàm, cho anh thêm một cơ hội nữa." Lưu Vân Thiên kéo tay Liêu Phàm, cầu xin cô.
Không muốn nhìn cô đau lòng, nước mắt đong đầy trong mắt nhưng không rơi xuống đâm trúng tim của hắn, làm cho hắn không nỡ, làm cho hắn đau lòng.
"Không cần nữa rồi. Thiên, giữa chúng ta vốn không có duyên phận, tội gì phải cưỡng cầu?"
Lúc này, bé con trong ngực Liêu Phàm đột nhiên khóc lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con không bình thường mà ửng hồng, Lưu Vân Thiên lập tức lo lắng vuốt ve khuôn mặt của bé cưng, phát hiện thế nhưng nóng đến bỏng tay.
"Cục cưng không khóc, mẹ ôm." Liêu Phàm lo lắng ôm đứa bé trong ngực nhẹ ru. Bé con vì bị bệnh mà không ngừng khóc thút thít, không hề yên tĩnh như lúc bình thường.
"Phàm, con phát sốt rồi. Anh đưa hai người đi bệnh viện." Lưu Vân Thiên lập tức ôm chắc bả vai của Liêu Phàm, cứng rắn mang cô đi vào thang máy.
"Đừng đụng vào tôi. Con của tôi, tôi sẽ tự mình chăm sóc." Liêu Phàm hất cánh tay của Lưu Vân Thiên ra, chạy ra khỏi thang máy, bỏ lại đối phương đằng sau.
Khi Lưu Vân Thiên lao ra thì Liêu Phàm đã ngồi vào xe taxi.
"Phàm!" Lưu Vân Thiên lo lắng kêu tên Liêu Phàm, nhưng không thấy cô quay đầu lại. Hắn vội vàng ngồi vào trong xe của mình, đuổi theo.
Thời điểm chạy tới bệnh viện, Lưu Vân Thiên muốn giúp Liêu Phàm làm thủ tục, lại bị cô một tiếng cự tuyệt: "Lưu Vân Thiên, không cần quấn lấy tôi nữa. Nếu không yêu tôi, xin rời khỏi tôi đi."
Cô không cần Lưu Vân Thiên bởi vì đứa bé mà thương xót cô, vết thương kia trong lòng cô còn chưa lành, đến nay nhớ tới vẫn còn đau ray rứt.
Đứa bé sốt cao tới bốn mươi độ, lúc cô đem giấy giao cho y tá thì sợ đến mức tay cũng hơi run rẩy.
"Phàm, đừng sợ, bé cưng của chúng ta không sao đâu." Nhìn ra Liêu Phàm có chút hoảng hốt, Lưu Vân Thiên lập tức đỡ lấy thân thể có chút lay động của cô, rất sợ cô không chịu nổi mà té xỉu.
Một lát sau, một y tá đi vào truyền nước biển cho bé con của họ. Nhìn kim châm vào người bé con đang nằm trong lòng Liêu Phàm, Lưu Vân Thiên đau lòng hận không thể thay bé con bị bệnh.
Cục cưng của họ đáng yêu như vậy, xinh đẹp như vậy, quả thật chính là phiên bản thu nhỏ của Liêu Phàm, nhưng bây giờ nằm ở trong lòng mẹ bị kim tiêm vào người. Nếu như lúc trước hắn không đi sai một bước kia, nếu như hắn có thể ở bên cạnh Liêu Phàm, thì tốt biết bao. Hắn lúc nào cũng có thể bảo vệ mẹ con họ.
Lưu Vân Thiên lẳng lặng ngồi bên Liêu Phàm, không dám làm cô tức giận, nhưng sau khi bé con hết sốt, cô lại vẫn khăng khăng muốn đuổi hắn đi.
"Lưu tiên sinh, xin anh rời đi. Cuộc sống của mẹ con chúng tôi rất yên ổn, xin đừng lại đến quấy rầy chúng tôi." Liêu Phàm mạnh mẽ quyết tâm để cho chính mình vô tình, thanh âm vô cùng lạnh lùng, không hề dịu dàng như thường ngày nữa. Chỉ cần vừa nhìn thấy Lưu Vân Thiên, cô sẽ nghĩ đến sự kiện ái muội tỉnh lại trong ngực Đường Chá kia, tim cũng bị cái lạnh xuyên thấu.
"Phàm, em thật không thể tha thứ cho anh sao? Anh biết rõ chính mình làm ra chuyện hết sức quá đáng, anh xin nhận sai với em. Phàm, để anh tới chăm sóc em, đừng gọi anh là Lưu tiên sinh nữa, anh là Thiên, là Thiên mà em yêu sâu sắc đây. Những ngày sau này, để cho chúng ta cùng nhau trải qua đi." Lưu Vân Thiên nắm chặt tay Liêu Phàm, thanh âm tràn đầy thành khẩn.
"Yêu? Đã sớm không còn. Anh đi đi, đừng trở lại quấy rầy sự yên tĩnh mà tôi thật vất vả mới có được." Liêu Phàm nhếch khóe miệng lên, mỉa mai cười lạnh. Cô đã từng toàn tâm toàn ý yêu hắn, đem cả trái tim giao cho hắn, nhưng hắn hồi đáp cô cái gì? Là vô tình lừa gạt cùng tính kế.
Hắn hủy đi danh dự của cô, hủy đi cuộc đời của cô. Cô làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho hắn?
Tiếng khóc của bé con cắt ngang sự trầm mặc giữa hai người, cho Lưu Vân Thiên lý do để ở lại.
Nói xong, liền bước lên trước đem toàn bộ dây trói trên người vợ yêu tháo ra.
Lâm Khả Nhi bĩu môi xoay vặn cổ tay: "Siết chặt chết em mất."
Lời của cô còn chưa nói hết, liền bị Đường Chá ôm chặt vào trong ngực: "Bà xã, về sau không được làm anh sợ như vậy nữa."
Cảm nhận được thân thể của Đường Chá đang không ngừng run rẩy, Lâm Khả Nhi lập tức cảm động vỗ vỗ lưng của anh: "Ông xã ngoan, đừng sợ nha."
Nghe được Lâm Khả Nhi dùng giọng điệu dỗ dành cục cưng để nói chuyện với mình, Đường Chá không khỏi cười ra tiếng. Anh nhéo nhéo chóp mũi của vợ yêu, cưng chiều trách nhẹ: "Đứa nhỏ tinh nghịch! Anh cũng không phải là hai tiểu ác ma kia."
"Địa vị của anh cùng với hai cục cưng ở trong lòng em đều giống nhau, đều là người em yêu nhất." Lâm Khả Nhi dí dỏm cười ngọt ngào ôm lấy Đường Chá.
"Bà xã, em cũng thế. Ba mẹ con đều là bảo bối của anh." Đường Chá không để ý Lưu Vân Thiên còn ở đó, nhiệt tình hôn lên môi Lâm Khả Nhi.
Nụ hôn giữa hai người giống như giữa những người mới yêu, nhiệt tình như lửa, khiến Lưu Vân Thiên nhìn thấy trong mắt thoáng qua một tia chán nản. Trong bầu trời của Lâm Khả Nhi và Đường Chá, căn bản cũng không có vị trí của anh.
Đường Chá đột nhiên ôm lấy Lâm Khả Nhi, không thèm quan tâm đến Lưu Vân Thiên liền đi ra ngoài. Ánh mắt của anh cùng bà xã quấn quýt si mê một chỗ, một khắc cũng không tách rời nhau.
Nhìn thấy bọn họ muốn rời khỏi, Lưu Vân Thiên vội vàng khẩn trương hỏi Lâm Khả Nhi: "Khả Nhi, em còn chưa nói cho anh biết chuyện của Liêu Phàm. Cô ấy bây giờ đang ở nơi nào? Anh muốn đi tìm cô ấy."
Vừa nghĩ tới chuyện mình đã từng gây tổn thương cho Liêu Phàm, Lưu Vân Thiên liền ảo não cào tóc.
Đột nhiên rất muốn nhìn thấy cô, muốn ôm cô thật chặt vào trong ngực.
"Chị Liêu Phàm à? Chị ấy ở khu nhà xx phòng 301." Lâm Khả Nhi bỏ lại địa chỉ, rồi vùi vào trong ngực Đường Chá, ra lệnh cho anh lập tức, lập tức ôm mình về nhà.
Lần bắt cóc tống tiền này thật sự hữu kinh vô hiểm, tuy nhiên nó khiến Lâm Khả Nhi từ đáy lòng hiểu rõ mình yêu anh Chá sâu đậm cỡ nào. Tình yêu của bọn họ đã sâu đến tận xương tủy, bất luận kẻ nào cũng không thể phá hư.
Cục cưng đột nhiên phát sốt, Liêu Phàm lo lắng ôm lấy bé cưng muốn đi bệnh viện. Cô vừa mới mở cửa ra, liền gặp Lưu Vân Thiên đứng ở ngoài cửa.
"Thiên…" Liêu Phàm không thể tin vào ánh mắt của chính mình, cô chưa bao giờ nghĩ tới mình còn có cơ hội gặp mặt anh.
Lưu Vân Thiên cẩn thận từng li từng tí nhìn Liêu Phàm, muốn từ trong ánh mắt của cô nhìn ra tâm tư của cô, thật sự sợ cô không muốn tiếp nhận mình nữa.
"Phàm, đây là cục cưng của chúng ta sao?" Tầm mắt của Lưu Vân Thiên từ trên khuôn mặt thanh lịch tao nhã của Liêu Phàm chuyển qua trong ngực của cô, khi nhìn thấy bé cưng phấn hồng kia thì trong lòng của hắn trở nên rất kích động.
Đây chính là bé cưng của bọn họ sao? Dáng dấp thật đáng yêu, rất giống với Liêu Phàm.
Hắn thậm chí đã có con gái rồi, thế nhưng tới hôm nay hắn mới biết.
Liêu Phàm nhìn Lưu Vân Thiên, nhớ tới chuyện xảy ra ở lễ đính hôn của tổng giám đốc, tim cô đau đến muốn vỡ nát. Hắn sao có thể đem cô lột sạch rồi đưa vào trong ngực Đường Chá? Cho dù hắn không thương cô, cũng không nên tổn thương cô như vậy, giống như cô chỉ là một thứ vặt vãnh không liên quan gì, có thể tùy ý trêu chọc, tiện tay vứt bỏ.
Trái tim đã từng bị anh hung hăng làm tổn thương, mới biết hắn tàn nhẫn cỡ nào.
Trong mắt ngấn nước, buộc mình phải vô tình đẩy Lưu Vân Thiên ra: "Đây là đứa bé của tôi, không liên quan gì tới anh. Xin tránh ra."
Lưu Vân Thiên bị Liêu Phàm đẩy ra, sững sờ nhìn cô: "Phàm, em vẫn còn giận anh sao? Anh sai rồi, xin em tha thứ cho anh."
"Anh có lỗi gì? Anh không yêu tôi. Cho tới nay đều là do tôi cưỡng cầu, giữa chúng ta đã sớm nên chấm dứt. Tôi sớm nên hiểu đạo lý này, nhưng vẫn lừa gạt chính mình, cho rằng chỉ cần tôi toàn tâm toàn ý, là có thể lấy được sự báo đáp của anh. Thật ra thì tình yêu là không thể cưỡng cầu." Liêu Phàm buồn bã cười.
Cán cân tình yêu giữa bọn họ từ trước tới nay chưa từng thăng bằng, phía bên cô quá nặng, mà Lưu Vân Thiên bên kia lại quá nhẹ, cho nên sự cân bằng này rất dễ dàng bị phá vỡ.
Sau khi đã trải qua tất cả mọi chuyện, cô đã sớm chết tâm đối với phần tình yêu này. Cô sẽ không ngu ngốc mà yêu cầu xa vời phần tình yêu của Vân Thiên nữa.
"Phàm, cho anh thêm một cơ hội nữa." Lưu Vân Thiên kéo tay Liêu Phàm, cầu xin cô.
Không muốn nhìn cô đau lòng, nước mắt đong đầy trong mắt nhưng không rơi xuống đâm trúng tim của hắn, làm cho hắn không nỡ, làm cho hắn đau lòng.
"Không cần nữa rồi. Thiên, giữa chúng ta vốn không có duyên phận, tội gì phải cưỡng cầu?"
Lúc này, bé con trong ngực Liêu Phàm đột nhiên khóc lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con không bình thường mà ửng hồng, Lưu Vân Thiên lập tức lo lắng vuốt ve khuôn mặt của bé cưng, phát hiện thế nhưng nóng đến bỏng tay.
"Cục cưng không khóc, mẹ ôm." Liêu Phàm lo lắng ôm đứa bé trong ngực nhẹ ru. Bé con vì bị bệnh mà không ngừng khóc thút thít, không hề yên tĩnh như lúc bình thường.
"Phàm, con phát sốt rồi. Anh đưa hai người đi bệnh viện." Lưu Vân Thiên lập tức ôm chắc bả vai của Liêu Phàm, cứng rắn mang cô đi vào thang máy.
"Đừng đụng vào tôi. Con của tôi, tôi sẽ tự mình chăm sóc." Liêu Phàm hất cánh tay của Lưu Vân Thiên ra, chạy ra khỏi thang máy, bỏ lại đối phương đằng sau.
Khi Lưu Vân Thiên lao ra thì Liêu Phàm đã ngồi vào xe taxi.
"Phàm!" Lưu Vân Thiên lo lắng kêu tên Liêu Phàm, nhưng không thấy cô quay đầu lại. Hắn vội vàng ngồi vào trong xe của mình, đuổi theo.
Thời điểm chạy tới bệnh viện, Lưu Vân Thiên muốn giúp Liêu Phàm làm thủ tục, lại bị cô một tiếng cự tuyệt: "Lưu Vân Thiên, không cần quấn lấy tôi nữa. Nếu không yêu tôi, xin rời khỏi tôi đi."
Cô không cần Lưu Vân Thiên bởi vì đứa bé mà thương xót cô, vết thương kia trong lòng cô còn chưa lành, đến nay nhớ tới vẫn còn đau ray rứt.
Đứa bé sốt cao tới bốn mươi độ, lúc cô đem giấy giao cho y tá thì sợ đến mức tay cũng hơi run rẩy.
"Phàm, đừng sợ, bé cưng của chúng ta không sao đâu." Nhìn ra Liêu Phàm có chút hoảng hốt, Lưu Vân Thiên lập tức đỡ lấy thân thể có chút lay động của cô, rất sợ cô không chịu nổi mà té xỉu.
Một lát sau, một y tá đi vào truyền nước biển cho bé con của họ. Nhìn kim châm vào người bé con đang nằm trong lòng Liêu Phàm, Lưu Vân Thiên đau lòng hận không thể thay bé con bị bệnh.
Cục cưng của họ đáng yêu như vậy, xinh đẹp như vậy, quả thật chính là phiên bản thu nhỏ của Liêu Phàm, nhưng bây giờ nằm ở trong lòng mẹ bị kim tiêm vào người. Nếu như lúc trước hắn không đi sai một bước kia, nếu như hắn có thể ở bên cạnh Liêu Phàm, thì tốt biết bao. Hắn lúc nào cũng có thể bảo vệ mẹ con họ.
Lưu Vân Thiên lẳng lặng ngồi bên Liêu Phàm, không dám làm cô tức giận, nhưng sau khi bé con hết sốt, cô lại vẫn khăng khăng muốn đuổi hắn đi.
"Lưu tiên sinh, xin anh rời đi. Cuộc sống của mẹ con chúng tôi rất yên ổn, xin đừng lại đến quấy rầy chúng tôi." Liêu Phàm mạnh mẽ quyết tâm để cho chính mình vô tình, thanh âm vô cùng lạnh lùng, không hề dịu dàng như thường ngày nữa. Chỉ cần vừa nhìn thấy Lưu Vân Thiên, cô sẽ nghĩ đến sự kiện ái muội tỉnh lại trong ngực Đường Chá kia, tim cũng bị cái lạnh xuyên thấu.
"Phàm, em thật không thể tha thứ cho anh sao? Anh biết rõ chính mình làm ra chuyện hết sức quá đáng, anh xin nhận sai với em. Phàm, để anh tới chăm sóc em, đừng gọi anh là Lưu tiên sinh nữa, anh là Thiên, là Thiên mà em yêu sâu sắc đây. Những ngày sau này, để cho chúng ta cùng nhau trải qua đi." Lưu Vân Thiên nắm chặt tay Liêu Phàm, thanh âm tràn đầy thành khẩn.
"Yêu? Đã sớm không còn. Anh đi đi, đừng trở lại quấy rầy sự yên tĩnh mà tôi thật vất vả mới có được." Liêu Phàm nhếch khóe miệng lên, mỉa mai cười lạnh. Cô đã từng toàn tâm toàn ý yêu hắn, đem cả trái tim giao cho hắn, nhưng hắn hồi đáp cô cái gì? Là vô tình lừa gạt cùng tính kế.
Hắn hủy đi danh dự của cô, hủy đi cuộc đời của cô. Cô làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho hắn?
Tiếng khóc của bé con cắt ngang sự trầm mặc giữa hai người, cho Lưu Vân Thiên lý do để ở lại.
/192
|