Đường Chá lạnh lùng nhìn Lệ Tây Á, lại nhìn Lâm Khả Nhi, ánh mắt kiên định, dường như không vì lời nói của hai người mà dao động.
“Lệ Tây Á, cô đừng có ngụy biện. Tôi có chứng cớ rõ ràng đấy!” Khả Nhi lấy một chiếc máy ảnh kỹ thuật số từ trong túi, muốn mở ra thì phát hiện máy ảnh đã bị hỏng vì vụ va chạm xe cộ kia, không thể mở được nữa.
“Đây là chứng cứ của cháu sao?” Lệ Tây Á châm chọc cười lạnh lùng, “Khả Nhi, cô không thể nghĩ cháu lại ác độc đến như vậy, dùng mọi thủ đoạn để chia rẽ cô với Đường Chá”.
Đường Chá lạnh lùng nhìn Lâm Khả Nhi, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, vô tình nói: “Khả Nhi, lần này con thật sự là quá đáng rồi! Nghịch ngợm thì cũng phải có giới hạn chứ!”.
“Chá thúc thúc?”, Lâm Khả Nhi kinh ngạc há hốc mồm, cô không thể tin được, Đường Chá vốn yêu thương cô như vậy mà lại không tin cô, hơn nữa anh còn tin vào lời của Lệ Tây Á.
“Chá, em biết ngay là anh sẽ tin tưởng em mà!”, Lệ Tây Á vui mừng ôm Đường Chá, trước mắt mọi người cho anh một nụ hôn nóng bỏng.
Đường Chá bị cường hôn thì nắm chặt quả đấm, nhưng lại buông ra, đặt tay lên lưng Lệ Tây Á, ôm lấy cô ta mà không hề cự tuyệt.
Hai người diễn cảnh hôn nhau ngay trước mặt khiến Lâm Khả Nhi đau nhói, lệ tràn khóe mi, run rẩy đau thương, chứng cứ đã bị hủy, cô bây giờ cho dù có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa. Mà Đường Chá lại tin tưởng Lệ Tây Á, ra mặt nói giúp cô ta khiến cô vô cùng thất vọng. Bỏ lại tập tài liệu, Lâm Khả Nhi xoay người chạy ra ngoài cửa.
“Khả Nhi”, Tần Phong lo lắng đuổi theo, lúc đi qua Lệ Tây Á cô dừng lại mấy giây nhìn cô ta rồi mới chạy ra ngoài.
Lâm Vũ Mặc đi tới trước mặt Đường Chá, đấm một quyền vào mặt anh, căm tức nói: “Đường Chá, không ngờ anh lại mù quáng đến như vậy!”
Đường Chá đứng im một chỗ, chấp nhận cú đấm của Lâm Vũ Mặc, không đánh trả, thậm chí anh còn không cãi lại. Khuôn mặt anh tuấn lập tức bị bầm tím.
Lâm Vũ Mặc ôm con trai đuổi theo vợ yêu cùng con gái.
Đường Chá nắm chặt quả đấm, trong mắt ánh lên một tia đau đớn.
“Đường tiên sinh, anh khiến tôi thật thất vọng”. Ngõa Luân Nặc nện một quyền vào bụng Đường Chá, lạnh lùng nói, “cú đấm này là vì Khả Nhi”.
Đường Chá đau đến mức ngã quỵ xuống đất, trên trán toát mồ hôi lạnh.
“Đường Chá!” Thấy Ngõa Luân Nặc biến mất sau cánh cửa ra vào, Lệ Tây Á lo âu đến trước mặt Đường Chá, muốn đỡ anh lên nhưng lại bị Đường Chá chán ghét đẩy ra.
“Lệ Tây Á, em về trước đi, khi nào đến hôn lễ thì gặp nhau”. Nói xong, Đường Chá lạnh lùng xoay người đi, cắn răng đi vào thư phòng.
Trong thư phòng, Đường Chá bấm điện thoại, ra lệnh: “Bắt đầu hành động, không được có bất kỳ sơ suất nào!”.
Sau khi cúp điện thoại, Đường Chá ngồi xuống ghế. Anh phiền muộn day day trán, xoay chiếc ghế 180 độ nhìn ra cửa sổ, ánh mắt thâm thúy như suy nghĩ điều gì.
Tần Phong đuổi theo Lâm Khả Nhi, đau lòng ôm cô vào trong ngực: “Khả Nhi, đừng đau khổ. Mẹ tin con”.
“Mẹ”, nước mắt ấm ức rốt cuộc chảy xuống như chuỗi hạt trân châu, lúc này cô thấy thật vô cùng ủy khuất.
Để có thể vạch trần Lệ Tây Á, cô đã chịu khổ sở nhiều như vậy, bị đụng mất trí nhớ, thiếu chút nữa đã bị Bắc Dã Thương cưỡng bức. Cô đối tốt với Chá thúc thúc như vậy, nhưng sao nhìn lại lại thành ra như vậy?
“Phong, Khả Nhi, Đường Chá thì có gì tốt chứ? Chúng ta đi về nhà, không cần để ý đến hắn nữa!”, Lâm Vũ Mặc ôm lấy vợ yêu cùng con gái, lạnh lẽo nói.
“Cha, không được! Khả Nhi muốn ở bên cạnh Chá thúc thúc!”, Lâm Khả Nhi lắc đầu, mơ ước mười mấy năm của cô sao lại có thể dễ dàng buông tay được?
“Khả Nhi, chú Ngõa Luân Nặc sẽ giới thiệu cho con một xe đàn ông so với Đường Chá còn tốt hơn vạn lần được không?”, Ngõa Luân Nặc không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh bọn họ, hào sảng nói.
“Khả Nhi chỉ cần Chá thúc thúc. Chú Ngõa Luân Nặc có thể cho con một xe Đường Chá không?”, Lâm Khả Nhi lau nước mắt, dí dỏm hỏi. Cho dù đàn ông có tốt thế nào thì trong mắt cô cũng không bằng một phần nghìn Chá thúc thúc. Cô không cần!
“Việc đó thì không thể”, Ngõa Luân Nặc bất lực vỗ vỗ gáy. Sao Khả Nhi lại cố chấp đến vậy?
Lâm Vũ Mặc mở cửa xe, kéo tay vợ con khinh thường nói: “Khả Nhi, Đường Chá là một tên mù, không nhìn ra âm mưu hiểm độc của Lệ Tây Á. Đàn ông ngu xuẩn như vậy sao có thể xứng đáng với bảo bối của cha. Cha tin chú Ngõa Luân Nặc sẽ tìm cho con một ứng cử viên nhất định tốt hơn Đường Chá”.
“Được được!” Ngõa Luân Nặc mạnh mẽ gật đầu. Ông vỗ tay đảm bảo: “Khả Nhi, tin vào con mắt của chú, đảm bảo chú sẽ tìm cho con một chàng trai tuấn tú vô địch trong vũ trụ”.
Nghe Ngõa Luân Nặc miêu tả, Lâm Khả Nhi không khỏi bật cười nói: “Chú Ngõa Luân Nặc, người chú nói có phải Chá thúc thúc không?”
“Đường Chá? Sao chú dù thế nào cũng không thấy hắn đẹp trai vậy?”, Ngõa Luân Nặc cố ý chê bai Đường Chá, lắc lắc đầu nói, “hắn còn không đẹp trai bằng chú”.
“Không biết chị Hoàn Nhi coi trọng chú ở chỗ nào mà lại từ bỏ thân phận làm sát thủ lạnh lùng, làm người vợ rảnh rỗi của chú chứ?”, Lâm Khả Nhi chậc chậc lưỡi giễu cợt, cố ý chọc giận Ngõa Luân Nặc.
“Con quỷ nhỏ!” Ngõa Luân Nặc dí dí ngón tay vào trán Lâm Khả Nhi, đôi mắt xanh như nước biển nhìn cô chăm chú, kiêu ngạo nói, “không được ly gián tình cảm của vợ chồng chú”.
“Ai bảo chú Ngõa Luân Nặc lúc đầu không biết quý trọng? Khả Nhi nào có ly gián, chỉ là đang giúp chị Khả Nhi thoát khỏi ma lực của chú thôi”, Lâm Khả Nhi che miệng cười nói.
Nghĩ tới bộ dạng sa sút của chú Ngõa Luân Nặc sau khi chị Hoàn Nhi mất tích cô không khỏi hưng phấn. Thật không dễ dàng nhìn thấy trùm Mafia vốn luôn tỉnh táo, cứng rắn rơi lệ.
“Chú ghen không được sao? Nếu không phải vì con ham chơi mà vợ chú phải đi cùng sao?” Ngõa Luân Nặc cắn răng gầm nhẹ. Năm đó con quỷ nhỏ này mới có mấy tuổi đã lừa vợ yêu của ông bỏ trốn, hại ông lục tung cả thế giới mới tìm được Hoàn Nhi tại Trung Quốc.
“Đó là vì chị Hoàn Nhi thấy Khả Nhi có tài mới đem tất cả bản lãnh truyền cho con! Có trách thì trách chú không đủ sức quyến rũ mê hoặc chị Hoàn Nhi”. Nghe Ngõa Luân Nặc nói, Khả Nhi không nhịn được cười thật to. Ngõa Luân Nặc quả là ngộ nghĩnh, chỉ cần chạm vào chị Hoàn Nhi thì sẽ mất tỉnh táo, mất đi uy nghiêm của một ông trùm xã hội đen, thật đúng với hai chữ “hiếu phu”.
Ngõa Luân Nặc bị Khả Nhi cười khiến cho khuôn mặt lãnh khốc đỏ bừng lên.
“Được rồi, Khả Nhi, đừng trêu chú Ngõa Luân Nặc nữa. Chúng ta về nhà thôi”, Phong dắt tay con gái lên xe.
“Mẹ, mọi người không phải là tới tham dự hôn lễ sao? Sao có thể chưa thấy Chá thúc thúc kết hôn mà về được?” Lâm Khả Nhi níu kéo mẹ, bây giờ mà bắt cô về nước thì thật không cam tâm.
“Khả Nhi, con thật sự muốn Đường Chá sao?” Đôi mắt Tần Phong đột nhiên ánh lên vẻ tính toán, nhìn cô con gái nhỏ.
“Vâng”, Lâm Khả Nhi gật đầu, vừa mới nghĩ tới Chá thúc thúc cô đã cảm thấy khổ thật khổ sở.
“Vậy thì phải lên ý tưởng chiếm đoạt hắn, có khi phải dùng một chút thủ đoạn”, đôi mắt Tần Phong lóe lên, dám làm bảo bối của cô đau khổ, cô quyết không để người đàn bà âm hiểm như Lệ Tây Á đạt được nguyện vọng.
“Cám ơn mẹ!”, Lâm Khả Nhi nghe được lời mẹ, trong đầu bỗng lóe lên một âm mưu.
“Lệ Tây Á, cô đừng có ngụy biện. Tôi có chứng cớ rõ ràng đấy!” Khả Nhi lấy một chiếc máy ảnh kỹ thuật số từ trong túi, muốn mở ra thì phát hiện máy ảnh đã bị hỏng vì vụ va chạm xe cộ kia, không thể mở được nữa.
“Đây là chứng cứ của cháu sao?” Lệ Tây Á châm chọc cười lạnh lùng, “Khả Nhi, cô không thể nghĩ cháu lại ác độc đến như vậy, dùng mọi thủ đoạn để chia rẽ cô với Đường Chá”.
Đường Chá lạnh lùng nhìn Lâm Khả Nhi, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, vô tình nói: “Khả Nhi, lần này con thật sự là quá đáng rồi! Nghịch ngợm thì cũng phải có giới hạn chứ!”.
“Chá thúc thúc?”, Lâm Khả Nhi kinh ngạc há hốc mồm, cô không thể tin được, Đường Chá vốn yêu thương cô như vậy mà lại không tin cô, hơn nữa anh còn tin vào lời của Lệ Tây Á.
“Chá, em biết ngay là anh sẽ tin tưởng em mà!”, Lệ Tây Á vui mừng ôm Đường Chá, trước mắt mọi người cho anh một nụ hôn nóng bỏng.
Đường Chá bị cường hôn thì nắm chặt quả đấm, nhưng lại buông ra, đặt tay lên lưng Lệ Tây Á, ôm lấy cô ta mà không hề cự tuyệt.
Hai người diễn cảnh hôn nhau ngay trước mặt khiến Lâm Khả Nhi đau nhói, lệ tràn khóe mi, run rẩy đau thương, chứng cứ đã bị hủy, cô bây giờ cho dù có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa. Mà Đường Chá lại tin tưởng Lệ Tây Á, ra mặt nói giúp cô ta khiến cô vô cùng thất vọng. Bỏ lại tập tài liệu, Lâm Khả Nhi xoay người chạy ra ngoài cửa.
“Khả Nhi”, Tần Phong lo lắng đuổi theo, lúc đi qua Lệ Tây Á cô dừng lại mấy giây nhìn cô ta rồi mới chạy ra ngoài.
Lâm Vũ Mặc đi tới trước mặt Đường Chá, đấm một quyền vào mặt anh, căm tức nói: “Đường Chá, không ngờ anh lại mù quáng đến như vậy!”
Đường Chá đứng im một chỗ, chấp nhận cú đấm của Lâm Vũ Mặc, không đánh trả, thậm chí anh còn không cãi lại. Khuôn mặt anh tuấn lập tức bị bầm tím.
Lâm Vũ Mặc ôm con trai đuổi theo vợ yêu cùng con gái.
Đường Chá nắm chặt quả đấm, trong mắt ánh lên một tia đau đớn.
“Đường tiên sinh, anh khiến tôi thật thất vọng”. Ngõa Luân Nặc nện một quyền vào bụng Đường Chá, lạnh lùng nói, “cú đấm này là vì Khả Nhi”.
Đường Chá đau đến mức ngã quỵ xuống đất, trên trán toát mồ hôi lạnh.
“Đường Chá!” Thấy Ngõa Luân Nặc biến mất sau cánh cửa ra vào, Lệ Tây Á lo âu đến trước mặt Đường Chá, muốn đỡ anh lên nhưng lại bị Đường Chá chán ghét đẩy ra.
“Lệ Tây Á, em về trước đi, khi nào đến hôn lễ thì gặp nhau”. Nói xong, Đường Chá lạnh lùng xoay người đi, cắn răng đi vào thư phòng.
Trong thư phòng, Đường Chá bấm điện thoại, ra lệnh: “Bắt đầu hành động, không được có bất kỳ sơ suất nào!”.
Sau khi cúp điện thoại, Đường Chá ngồi xuống ghế. Anh phiền muộn day day trán, xoay chiếc ghế 180 độ nhìn ra cửa sổ, ánh mắt thâm thúy như suy nghĩ điều gì.
Tần Phong đuổi theo Lâm Khả Nhi, đau lòng ôm cô vào trong ngực: “Khả Nhi, đừng đau khổ. Mẹ tin con”.
“Mẹ”, nước mắt ấm ức rốt cuộc chảy xuống như chuỗi hạt trân châu, lúc này cô thấy thật vô cùng ủy khuất.
Để có thể vạch trần Lệ Tây Á, cô đã chịu khổ sở nhiều như vậy, bị đụng mất trí nhớ, thiếu chút nữa đã bị Bắc Dã Thương cưỡng bức. Cô đối tốt với Chá thúc thúc như vậy, nhưng sao nhìn lại lại thành ra như vậy?
“Phong, Khả Nhi, Đường Chá thì có gì tốt chứ? Chúng ta đi về nhà, không cần để ý đến hắn nữa!”, Lâm Vũ Mặc ôm lấy vợ yêu cùng con gái, lạnh lẽo nói.
“Cha, không được! Khả Nhi muốn ở bên cạnh Chá thúc thúc!”, Lâm Khả Nhi lắc đầu, mơ ước mười mấy năm của cô sao lại có thể dễ dàng buông tay được?
“Khả Nhi, chú Ngõa Luân Nặc sẽ giới thiệu cho con một xe đàn ông so với Đường Chá còn tốt hơn vạn lần được không?”, Ngõa Luân Nặc không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh bọn họ, hào sảng nói.
“Khả Nhi chỉ cần Chá thúc thúc. Chú Ngõa Luân Nặc có thể cho con một xe Đường Chá không?”, Lâm Khả Nhi lau nước mắt, dí dỏm hỏi. Cho dù đàn ông có tốt thế nào thì trong mắt cô cũng không bằng một phần nghìn Chá thúc thúc. Cô không cần!
“Việc đó thì không thể”, Ngõa Luân Nặc bất lực vỗ vỗ gáy. Sao Khả Nhi lại cố chấp đến vậy?
Lâm Vũ Mặc mở cửa xe, kéo tay vợ con khinh thường nói: “Khả Nhi, Đường Chá là một tên mù, không nhìn ra âm mưu hiểm độc của Lệ Tây Á. Đàn ông ngu xuẩn như vậy sao có thể xứng đáng với bảo bối của cha. Cha tin chú Ngõa Luân Nặc sẽ tìm cho con một ứng cử viên nhất định tốt hơn Đường Chá”.
“Được được!” Ngõa Luân Nặc mạnh mẽ gật đầu. Ông vỗ tay đảm bảo: “Khả Nhi, tin vào con mắt của chú, đảm bảo chú sẽ tìm cho con một chàng trai tuấn tú vô địch trong vũ trụ”.
Nghe Ngõa Luân Nặc miêu tả, Lâm Khả Nhi không khỏi bật cười nói: “Chú Ngõa Luân Nặc, người chú nói có phải Chá thúc thúc không?”
“Đường Chá? Sao chú dù thế nào cũng không thấy hắn đẹp trai vậy?”, Ngõa Luân Nặc cố ý chê bai Đường Chá, lắc lắc đầu nói, “hắn còn không đẹp trai bằng chú”.
“Không biết chị Hoàn Nhi coi trọng chú ở chỗ nào mà lại từ bỏ thân phận làm sát thủ lạnh lùng, làm người vợ rảnh rỗi của chú chứ?”, Lâm Khả Nhi chậc chậc lưỡi giễu cợt, cố ý chọc giận Ngõa Luân Nặc.
“Con quỷ nhỏ!” Ngõa Luân Nặc dí dí ngón tay vào trán Lâm Khả Nhi, đôi mắt xanh như nước biển nhìn cô chăm chú, kiêu ngạo nói, “không được ly gián tình cảm của vợ chồng chú”.
“Ai bảo chú Ngõa Luân Nặc lúc đầu không biết quý trọng? Khả Nhi nào có ly gián, chỉ là đang giúp chị Khả Nhi thoát khỏi ma lực của chú thôi”, Lâm Khả Nhi che miệng cười nói.
Nghĩ tới bộ dạng sa sút của chú Ngõa Luân Nặc sau khi chị Hoàn Nhi mất tích cô không khỏi hưng phấn. Thật không dễ dàng nhìn thấy trùm Mafia vốn luôn tỉnh táo, cứng rắn rơi lệ.
“Chú ghen không được sao? Nếu không phải vì con ham chơi mà vợ chú phải đi cùng sao?” Ngõa Luân Nặc cắn răng gầm nhẹ. Năm đó con quỷ nhỏ này mới có mấy tuổi đã lừa vợ yêu của ông bỏ trốn, hại ông lục tung cả thế giới mới tìm được Hoàn Nhi tại Trung Quốc.
“Đó là vì chị Hoàn Nhi thấy Khả Nhi có tài mới đem tất cả bản lãnh truyền cho con! Có trách thì trách chú không đủ sức quyến rũ mê hoặc chị Hoàn Nhi”. Nghe Ngõa Luân Nặc nói, Khả Nhi không nhịn được cười thật to. Ngõa Luân Nặc quả là ngộ nghĩnh, chỉ cần chạm vào chị Hoàn Nhi thì sẽ mất tỉnh táo, mất đi uy nghiêm của một ông trùm xã hội đen, thật đúng với hai chữ “hiếu phu”.
Ngõa Luân Nặc bị Khả Nhi cười khiến cho khuôn mặt lãnh khốc đỏ bừng lên.
“Được rồi, Khả Nhi, đừng trêu chú Ngõa Luân Nặc nữa. Chúng ta về nhà thôi”, Phong dắt tay con gái lên xe.
“Mẹ, mọi người không phải là tới tham dự hôn lễ sao? Sao có thể chưa thấy Chá thúc thúc kết hôn mà về được?” Lâm Khả Nhi níu kéo mẹ, bây giờ mà bắt cô về nước thì thật không cam tâm.
“Khả Nhi, con thật sự muốn Đường Chá sao?” Đôi mắt Tần Phong đột nhiên ánh lên vẻ tính toán, nhìn cô con gái nhỏ.
“Vâng”, Lâm Khả Nhi gật đầu, vừa mới nghĩ tới Chá thúc thúc cô đã cảm thấy khổ thật khổ sở.
“Vậy thì phải lên ý tưởng chiếm đoạt hắn, có khi phải dùng một chút thủ đoạn”, đôi mắt Tần Phong lóe lên, dám làm bảo bối của cô đau khổ, cô quyết không để người đàn bà âm hiểm như Lệ Tây Á đạt được nguyện vọng.
“Cám ơn mẹ!”, Lâm Khả Nhi nghe được lời mẹ, trong đầu bỗng lóe lên một âm mưu.
/192
|