Giang Thần Hy ôm Tô Lê trở về chung cư, anh nhẹ nhàng đặt cô ngồi trên ghế sau đó quỳ xuống xem chân cô, anh nói: “Thuốc đâu? Đưa tôi xem xem dùng như thế nào nào.”
Tô Lê đưa túi thuốc cho anh rồi nói: “Ở bên trên đã viết rõ là dùng nước nóng ngâm chân, dùng thuốc mỡ bôi lên chân sau đó mát xa một lúc là được.”
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng sau đó quay người đi chuẩn bị nước nóng.
Một ít phút sau anh bê ra một chậu nước nóng rồi nói với cô: “Thử xem nhiệt độ nước như vậy đã được chưa?”
Tô Lê dùng chân thử độ nóng của nước, cô nói: “Nhiệt độ như vậy là được rồi.” Cô ngước mắt nhìn Giang Thần Hy đang ngồi bên cạnh rồi lên tiếng: “Chúng ta đã quen nhau lâu như vậy rồi, thế mà em không phát hiện ra anh cũng rất biết chăm sóc người khác như vậy, em có chút cảm động. “
Giang Thần Hy mỉm cười nhìn cô rồi nói: “Đây không phải việc mà chồng làm cho vợ hay sao?”
Tô Lê chớp rũ mắt xuống nói: “Giang thiếu, hay là anh đừng có đối xử tốt với em như vậy nữa, em có chút không quen.”
“Sau này quen rồi là được.” Giang Thần Hy dịu dàng nói.
Tô Lê cười lắc đầu, “Nếu như trở thành thói quen thì sẽ phiền phức lắm, thói quen một khi được hình thành nên thì rất khó để thay đổi, em vẫn quen với dáng vẻ lúc trước của anh hơn, như vậy về sau khi em muốn dọn ra ngoài thì sẽ bớt phiền phức hơn.”
Giang Thần Hy nhìn cô, nheo nheo mắt lại, trong ánh mắt loé qua một chút gì đó, anh ngồi nhích lại gần, vốn dĩ khoảng cách của hai người đã rất gần rồi bây giờ lại càng trở nên gần hơn.
Giang Thần Hy trầm giọng nói: “Chúng ta còn chưa có kết hôn mà em đã nghĩ đến việc chúng ta sẽ chia tay? Như vậy… có thích hợp không?”
Tô Lê nhìn anh, chớp chớp mắt, hàng lông mi dài giống như chiếc lông vũ, cô cong ánh mắt lại nói: “Em cảm thấy rất thích hợp, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, lỡ như có ngày nào đó anh không cần em nữa, lúc đó em là người phụ nữ đã li hôn, em phải suy nghĩ một chút cho tương lai chứ, em không hề coi trọng giá trị con người của em, hơn nữa… trong lòng vị hôn thê của em còn có người khác, em không thể không bảo vệ tốt bản thân, đỡ phải khiến mình chịu tổn thương.”
Giang Thần Hy nhìn cô, hai người bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều im lặng không lên tiếng…
Hai người cứ duy trì tình trạng này một lúc lâu, bỗng điện thoại của Giang Thần Hy chợt vang lên.
Lúc này Giang Thần Hy mới không nhìn Tô Lê nữa, anh nói với đầu bên kia điện thoại: “Được, tôi biết rồi.” Nói xong anh bèn cúp máy.
Anh hít một hơi thật sâu sau đó đứng dậy, tiện tay cầm áo khoác, vừa mặc áo vừa nói với Tô Lê: “Tối nay tôi phải tham gia một bữa tiệc, em nghỉ ngơi sớm đi.”
“Được, em biết rồi.” Tô Lê nghiêng đầu, tinh nghịch đáp lời.
Giang Thần Hy đứng ở cửa, nhẹ nhàng nói với cô: “Tô Lê, đừng có suy nghĩ quá nhiều, tôi đã nói rồi, em chỉ cần ngoan ngoãn một chút, thông minh một chút, tôi có thể bảo đảm cả đời này của em không cần phải lo nghĩ về chuyện ăn mặc, tôi sẽ có trách nhiệm đối với em, em sẽ được hưởng tất cả quyền lợi khi làm vợ của Giang Thần Hy tôi. Đương nhiên cũng bao gồm việc tôi bao vệ em, em yên tâm.”
Anh nói xong bèn quay người đi rời đi.
Tô Lê dùng ánh mắt tiễn Giang Thần Hy đi ra ngoài, cô không kìm được thở dài một cái.
Tô Lê rũ mắt xuống, nhìn vết sưng đỏ trên chân mình, nhẹ cười một tiếng…
Giang Thần Hy luôn nói anh ta thích một cô gái thông minh, nhưng bởi vì quá thông minh cho nên tất cả mọi việc chỉ có thể giả vờ hồ đồ.
Giữa hai người họ không hề tồn tại bất cứ tình cảm nào, cho nên việc kết hôn đối với cô mà nói chỉ là kết hôn mà thôi, thứ cô có được đều là Giang Thần Hy cho, nếu như muốn nhiều hơn nữa thì điều đó là không thể.
Tô Lê đưa túi thuốc cho anh rồi nói: “Ở bên trên đã viết rõ là dùng nước nóng ngâm chân, dùng thuốc mỡ bôi lên chân sau đó mát xa một lúc là được.”
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng sau đó quay người đi chuẩn bị nước nóng.
Một ít phút sau anh bê ra một chậu nước nóng rồi nói với cô: “Thử xem nhiệt độ nước như vậy đã được chưa?”
Tô Lê dùng chân thử độ nóng của nước, cô nói: “Nhiệt độ như vậy là được rồi.” Cô ngước mắt nhìn Giang Thần Hy đang ngồi bên cạnh rồi lên tiếng: “Chúng ta đã quen nhau lâu như vậy rồi, thế mà em không phát hiện ra anh cũng rất biết chăm sóc người khác như vậy, em có chút cảm động. “
Giang Thần Hy mỉm cười nhìn cô rồi nói: “Đây không phải việc mà chồng làm cho vợ hay sao?”
Tô Lê chớp rũ mắt xuống nói: “Giang thiếu, hay là anh đừng có đối xử tốt với em như vậy nữa, em có chút không quen.”
“Sau này quen rồi là được.” Giang Thần Hy dịu dàng nói.
Tô Lê cười lắc đầu, “Nếu như trở thành thói quen thì sẽ phiền phức lắm, thói quen một khi được hình thành nên thì rất khó để thay đổi, em vẫn quen với dáng vẻ lúc trước của anh hơn, như vậy về sau khi em muốn dọn ra ngoài thì sẽ bớt phiền phức hơn.”
Giang Thần Hy nhìn cô, nheo nheo mắt lại, trong ánh mắt loé qua một chút gì đó, anh ngồi nhích lại gần, vốn dĩ khoảng cách của hai người đã rất gần rồi bây giờ lại càng trở nên gần hơn.
Giang Thần Hy trầm giọng nói: “Chúng ta còn chưa có kết hôn mà em đã nghĩ đến việc chúng ta sẽ chia tay? Như vậy… có thích hợp không?”
Tô Lê nhìn anh, chớp chớp mắt, hàng lông mi dài giống như chiếc lông vũ, cô cong ánh mắt lại nói: “Em cảm thấy rất thích hợp, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, lỡ như có ngày nào đó anh không cần em nữa, lúc đó em là người phụ nữ đã li hôn, em phải suy nghĩ một chút cho tương lai chứ, em không hề coi trọng giá trị con người của em, hơn nữa… trong lòng vị hôn thê của em còn có người khác, em không thể không bảo vệ tốt bản thân, đỡ phải khiến mình chịu tổn thương.”
Giang Thần Hy nhìn cô, hai người bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều im lặng không lên tiếng…
Hai người cứ duy trì tình trạng này một lúc lâu, bỗng điện thoại của Giang Thần Hy chợt vang lên.
Lúc này Giang Thần Hy mới không nhìn Tô Lê nữa, anh nói với đầu bên kia điện thoại: “Được, tôi biết rồi.” Nói xong anh bèn cúp máy.
Anh hít một hơi thật sâu sau đó đứng dậy, tiện tay cầm áo khoác, vừa mặc áo vừa nói với Tô Lê: “Tối nay tôi phải tham gia một bữa tiệc, em nghỉ ngơi sớm đi.”
“Được, em biết rồi.” Tô Lê nghiêng đầu, tinh nghịch đáp lời.
Giang Thần Hy đứng ở cửa, nhẹ nhàng nói với cô: “Tô Lê, đừng có suy nghĩ quá nhiều, tôi đã nói rồi, em chỉ cần ngoan ngoãn một chút, thông minh một chút, tôi có thể bảo đảm cả đời này của em không cần phải lo nghĩ về chuyện ăn mặc, tôi sẽ có trách nhiệm đối với em, em sẽ được hưởng tất cả quyền lợi khi làm vợ của Giang Thần Hy tôi. Đương nhiên cũng bao gồm việc tôi bao vệ em, em yên tâm.”
Anh nói xong bèn quay người đi rời đi.
Tô Lê dùng ánh mắt tiễn Giang Thần Hy đi ra ngoài, cô không kìm được thở dài một cái.
Tô Lê rũ mắt xuống, nhìn vết sưng đỏ trên chân mình, nhẹ cười một tiếng…
Giang Thần Hy luôn nói anh ta thích một cô gái thông minh, nhưng bởi vì quá thông minh cho nên tất cả mọi việc chỉ có thể giả vờ hồ đồ.
Giữa hai người họ không hề tồn tại bất cứ tình cảm nào, cho nên việc kết hôn đối với cô mà nói chỉ là kết hôn mà thôi, thứ cô có được đều là Giang Thần Hy cho, nếu như muốn nhiều hơn nữa thì điều đó là không thể.
/343
|