Tô Lê ngồi trong xe, chút nữa thì ngủ quên mất, màn đêm buông xuống, Tô Lê mới nhìn thấy Giang Thần Hy từ trong nghĩa trang đi ra.
Rất nhanh, Giang Thần Hy bèn lên xe, Tô Lê nhẹ nhàng tựa người vào cửa xe nhìn anh, hỏi: “Thế nào?”
Giang Thần Hy nhìn cô, sau đó đưa tay lấy một điếu thuốc, châm lửa, sau đó hít một hơi thật sâu, từ từ nhả ra, anh tựa vào ghế ngồi, nhắm mắt lại, âm thanh tĩnh lặng, nhẹ nhàng nói: “anh đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, nhưng anh không ngờ rằng cô ấy không thể trụ được qua năm nay.”
Tô Lê nhìn anh, sau đó đưa tay ra, lấy điếu thuốc đang hút dở trên tay anh, sau đó mở cửa xe vứt ra ngoài, nhẹ nhàng nói: “ Giang thiếu nếu như muốn dùng carbon oxit để bị ngạt chết, thì đi về mua chút than sau đó nhốt mình trong phòng là được, em vẫn còn chưa sống đủ, đừng chỉ vọng muốn chết còn lôi theo em nữa, em không muốn làm vợ chồng ma với anh.”
Giang Thần Hy nhìn cô, trầm ngâm không nói gì cả.
Tô Lê nhìn anh, nói: “người chết rồi thì chẳng còn gì nữa, trên thế giới này không có bất cứ nhà khoa học nào chứng minh được rằng người chết rồi thì vẫcòn linh hồn tồn tại, anh có đau thương tới mức nào đi nữa, cô ấy cũng sẽ không bao giờ biết được, nếu như Giang thiếu không tin, cũng có thể thử xem, em sẽ không cản anh đâu, thực ra muốn chết còn dễ hơn muốn sống rất nhiều, cũng có rất nhiều cách. Ngược lại sống mới là không dễ dàng gì, thì vì anh vẫn còn sống,thì phải cố gắng mà sống tiếp.”
Giang Thần Hy hít một hơi dài, cười nhẹ một tiếng, nói: “phương thức an ủi người khác của em cũng rất đặc biệt.”
Tô Lê dựa người bên đó, một tay dựa đầu, cười nói: “em không an ủi anh, em chỉ là nói sự thật. Buồn thì cũng buồn rồi, đau thương thì cũng đau thương rồi, nếu như Giang thiếu không muốn qua đêm ở đây thì làm phiền anh lái xe trở về thôi, tuyết rơi dày như thế, còn không đi thì sẽ bị đóng băng đường đó.”
Giang Thần Hy nhìn nhìn cô, trầm ngâm một lúc sau đó cũng bắt đầu khởi động xe…
Trên đường, không ai nói gì cả, Tô Lê ngước đầu nhìn bên ngoài cửa xe.
Tuyết càng ngày càng rơi dày, nhưng mà may là xe của Giang Thần Hy là xe địa hình, nên vẫn có thể ứng phó với tuyết được.
Về đến nhà, đã là hơn chín giờ tối rồi.
Giang Thần Hy nhìn cô, nỏi: “Xin lỗi, anh lại thất hứa rồi.”
Tô Lê ngước nhìn anh cười nói: “không có gì, sau này bù lại là được, đi ngủ thôi, anh cần được ngủ một giấc thật ngon, sau đó ngày mai bắt đầu lại từ đầu.”
Nhưng mà chờ Giang Thần Hy bước ra, thì nhìn thấy Tô Lê đang đun nước ở trong bếp.
“Em đang làm gì vậy?” Giang Thần Hy nhìn cô, hỏi.
Tô Lê quay đầu lại nhìn anh, chỉ chỉ tay hai hộp mì đang để trên bàn, “ đun nước pha mì.”
Giang Thần Hy hít một hơi dài, bước thẳng tới, nhìn nhìn sau đó hỏi: “em không biết làm cơm sao?”
Tô Lê quay đầu lại nhìn anh, nói: “ đúng thế, sao vậy, đây chẳng phải là em biết pha mì sao?”
Giang Thần Hy nghe xong cười thành tiếng, sau đó quay người đi lấy mấy quả trứng gà, lấy một ít cơm nguội, và một chút rau.
“ Em đi tắm đi, tắm xong đi ra ăn một chút, hôm nay cảm ơn em, anh không ngờ rằng em sẽ đi tham gia đám tang.”
Tô Lê cũng không nói gì cả, đi thì đi thôi, nói nhiều lại thành ra vô lý, “ không cần cảm ơn, em đi tắm đây.”
… …
Sáng sớm hôm sau, Tô Lê bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại reo.
Giang Thần Hy đưa tay ra nghe điện, “Sao vậy?’’
“Thần Hy, em, chiếc lắc tay của chị em bị mất rồi, làm sao đây? Em tìm khắp nơi nhưng không tìm thấy.” Đầu dây điện thoại bên kia là tiếng của Giang Tiểu Ngữ, vừa khóc vừa nói.
Giang Thần Hy nghe nói, khẽ chau mày, “ được, anh biết rồi, anh lập tức cho người đi tìm.”
Tắt điện thoại, Giang Thần Hy xuống giuờng, vội vàng đi rửa ráy một chsut rồi đi ra ngoài.
Buổi sáng đang ngủ mà bị đánh thức là một chuyện rất bực mình.
Tô Lê cau mày, nghe được đầu dây bên kia ai nói gì mà lắc tay bị mất rồi.
Cô nghĩ, chỉ là chiếc lắc tay thôi mà, có chuyện gì to tát chứ, trở mình lại tiếp tục ngủ, mãi đến tận trưa cô mới thức dậy xuống lầu.
Giang Thần Hy đã trở về rồi, mấy ngày nay công ty đang nghỉ tết, Tô Lê nhìn Giang Thần Hy, anh đang đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ngón tay kẹp một điếu thuốc, tay còn lại thì cầm chiếc điện thoại.
“Ừ, được, tôi biết rồi.” Nói xong liền tắt điện thoại.
Tô Lê rót một cốc nước, bước lại đưa tay ôm lấy eo của Giang Thần Hy, cười nói: “đừng ngắm tuyết rơi nữa, cẩn thận không lại hỏng mắt.”
Giang Thần Hy nghe thấy quay lại nhìn cô, “Vậy sao?”
Tô Lê nhún nhún vai, uống một ngụm nước, cười nói: “ đúng vậy, chứng bệnh mù tuyết, trước đây bạn em nói với em thế.”
Giang Thần Hy cười, sau đó quay người tựa vào cửa sổ, cùng với Tô Lê kề vai tựa vào đó, nhìn Tô Lê uống từng ngụm nước nóng, anh hít một hơi thuốc rồi hỏi: “ ai lái xe?”
Tô Lê uống hai ngụm nước cũng không nói gì.
Giang Thần Hy hít một hơi thuốc dài, sau đó nhẹ nhàng nói: “năm mới anh tặng em một món quà nhé, em thích gì nào?”
Tô Lê nhìn anh, cười nói: “Tùy anh, anh tặng cái gì em cũng thích.”
Giang Thần Hy nhìn cô, gật gật đầu và ừ một tiếng…
Hai người ăn cơm trưa xong và đi ra ngoài, vì là nghỉ tết nên rất nhiều công ty cũng nghỉ, trung tâm mua sắm thì lại rất sầm uất.
Giang Thần Hy đưa Tô Lê tới một cửa tiệm châu báu, không hề nói tặng ai cả, chỉ là tìm ông chủ cửa tiệm, hai người đi vào phòng làm việc của ông chủ cửa tiệm.
Ông chủ này, mái tóc cắt cua đã điểm bạc, khoác chiếc áo khoác to, tay còn cầm hai quả óc chó.
Ông chủ cười nói: “Giang thiếu, hai chiếc lắc tay này là bộ sưu tập của tôi, nếu như Tôn phu nhân thích, tôi sẽ để lại cho bà ấy, ai bảo chúng ta là bạn bè chứ.” Giang Thần Hy cười nói: “Cảm ơn.” Nói rồi, anh hướng nhìn về phía Tô Lê, nói: “Sao nào, thích không, thích thì thử xem nào.”
Anh nói, đưa tay cầm lấy một chiếc, “Chiếc này được đấy, anh thấy em đeo được, nào, anh đeo cho em.”
Ông chủ tiệm đứng bên cạnh cười, vừa xoay xoay quả óc chó trong tay vừa nói: “Loại ngọc này, nói là nói đến duyên phận, Giang thiếu có con mắt tinh tường, biết chọn ngọc cũng là biết chọn người.”
Nhưng mà Tô Lê lại thu cánh tay của mình lại, bối rối cười nói: “đúng thế, đều đã nói cả rồi, loại đồ vật này phải dựa vào duyên phận, bỏ đi, em nghĩ em với chiếc vòng này không có duyên.” Nói xong, cô cười nhìn Giang Thần Hy, khoác lên tay anh cười nói: “ chúng mình đi về thôi?”
Giang Thần Hy nhìn cô, nhưng không nói gì cả, sau đó liền rời đi.
Lên xe, Tô Lê nhìn Giang Thần Hy đang trầm ngâm không nói gì cả, hít một hơi thật sâu, cô nói: “ Giang thiếu đột nhiên muốn tặng vòng tay cho em là có ý gì sao?”
Giang Thần Hy nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Ngữ thu dọn di vật của chị nó, phát hiện bị mất một chiếc vòng tay, đó là đồ mà sinh thời Lạc Nhan thích nhất.”
Tô Lê nhìn anh, không khỏi cười nhẹ một cái hít một hơi sâu, cô nói: “vì thế anh cho rằng là em lấy nó đi sao?”
Giang Thần Hy nhìn cô nói: “em đừng hiểu nhầm, anh biết là Lạc Nhan đã tặng nó cho em, anh chỉ muốn lấy lại chiếc vòng đó, vì thế anh muốn mua một chiếc thật và đắt để bù lại cho em.”
Tô Lê nhìn anh, không nói gì cả, chỉ nhìn ra bên ngoài cửa xe im lặng không nói.
Hai người trở về, không ngờ Giang Tiểu Ngữ cũng tới.
Tô Lê nhìn hai người họ một lượt rồi nói: “Cô ấy quả thực đã tặng chiếc vòng tay cho em, em đi tìm xem không biết có phải là chiếc mà hai người đang tìm không, nhưng mà em không nhớ ở đâu.”
Nhưng mà Tô Lê tìm rất lâu, thế nào cũng tìm không ra.
Cô mở tất cả các ngăn kéo, hộp trang sức nhưng đều không tìm thấy.
Cô bất lực thở dài một cái, do dự một lúc rồi đi xuống, nhìn Giang Thần Hy đang ngồi trên ghế sô pha, nói: “rất xin lỗi, em không nhớ đã để nó ở đâu.”
Giang Thần Hy nhìn cô, hơi khẽ chau mày, anh không hề biểu hiện ra phản ứng đặc biệt gì cả, nhưng mà Tô Lê đã cảm nhận được rằng Giang Thần Hy đang giận.
“Cái vòng đó rất đắt sao?” Tô Lê nhìn anh hỏi.
Giang Thần Hy im lặng nhìn cô, thở dài một cái và không nói gì cả.
Giang Tiểu Ngữ đứng dậy, đi lại trước mặt Tô Lê, nắm tay Tô Lê, bắt đầu nói: “Chị dâu, em cầu xin chị tìm lại lần nữa có được không, đó là đồ mà chị em quý trọng nhất, đó là Giang phu nhân khi còn sống tặng cho chị ấy,đối với chị ấy mà nói nó rất là quan trọng, em cầu xin chị, chị thử nhớ lại, xem có phải chị để ở đâu sau đó chị quên rồi? Chị đưa lại nó cho em có được không?”
Tô Lê nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Chị thật không nhớ nữa, xin lỗi.”
Giang Tiểu Ngữ nhìn cô, có chút gì đó bất lực.
Giang Thần Hy thở dài một cái, dịu dàng nhìn Giang Tiểu Ngữ nói: “ có lẽ là đánh rơi ở đâu đó rồi, chờ tìm được rồi nói.”
Giang Tiểu Ngữ cắn cắn môi, cô nhìn Tô Lê, “ Xin lỗi, chị dâu, em biết đòi lại đồ là không tốt, nhưng mà … chị em không để lại đồ gì cả, chỉ có chiếc vofngd đó là chị ấy luôn đeo bên mình, em chỉ muốn giữ lại chút đồ của chị ấy bên mình.”
Tô Lê nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “ không có gì, chị tìm được nhất định trả lại nó cho em.”
Nhưng mà lúc này, điện thoại của Giang Thần Hy reo lên, “ Sao vậy A Hào.” Anh trầm ngâm nói.
Đầu dây bên kia, A Hào nói: “Anh à, tìm được chiếc vòng rồi, ở nhà đấu giá Lợi Đức.”
“Cái gì?!” Giang Thần Hy có chút kinh ngạc, “ Nhà đấu giá!”
Lông mày anh bắt đầu nhíu chặt lại.
A Hào nói: “ bởi vì chiếc vòng này giá trị rất là cao, người trong ngành đều biết. Vì thế ai đó mang chiếc vòng đi bán, nhà đấu giá nhìn là nhận ran gay, vì thế liền lập tức thông báo cho bên cảnh sát, bắt người đó lại, hiện tại đang ở đồn cảnh sát. Với cả…”
“Với cả cái gì?”
A Hào nói: “Người đó có chết cũng không thừa nhận là mình lấy trộm, nói rằng có người cho anh ta mang đi hiệu cầm đồ bán lấy tiền, người đó luôn miệng nói Tô Lê, em nghĩ là…”
Giang Thần Hy chẽ chau mày, nhìn Tô Lê, nói: “ Được, anh biết rồi, giờ anh đến đồn cảnh sát.” Nói xong anh liền tắt điện thoại, nhìn hướng Tô Lê, nói: “ A Hào nói, có người nói em đưa chiếc vòng cho anh ta bảo anh ta mang đi cầm đồ.”
Tô Lê nhìn anh, cười lên một cái, nói: “ vì thế nên, Giang thiếu tin lời?”
Rất nhanh, Giang Thần Hy bèn lên xe, Tô Lê nhẹ nhàng tựa người vào cửa xe nhìn anh, hỏi: “Thế nào?”
Giang Thần Hy nhìn cô, sau đó đưa tay lấy một điếu thuốc, châm lửa, sau đó hít một hơi thật sâu, từ từ nhả ra, anh tựa vào ghế ngồi, nhắm mắt lại, âm thanh tĩnh lặng, nhẹ nhàng nói: “anh đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, nhưng anh không ngờ rằng cô ấy không thể trụ được qua năm nay.”
Tô Lê nhìn anh, sau đó đưa tay ra, lấy điếu thuốc đang hút dở trên tay anh, sau đó mở cửa xe vứt ra ngoài, nhẹ nhàng nói: “ Giang thiếu nếu như muốn dùng carbon oxit để bị ngạt chết, thì đi về mua chút than sau đó nhốt mình trong phòng là được, em vẫn còn chưa sống đủ, đừng chỉ vọng muốn chết còn lôi theo em nữa, em không muốn làm vợ chồng ma với anh.”
Giang Thần Hy nhìn cô, trầm ngâm không nói gì cả.
Tô Lê nhìn anh, nói: “người chết rồi thì chẳng còn gì nữa, trên thế giới này không có bất cứ nhà khoa học nào chứng minh được rằng người chết rồi thì vẫcòn linh hồn tồn tại, anh có đau thương tới mức nào đi nữa, cô ấy cũng sẽ không bao giờ biết được, nếu như Giang thiếu không tin, cũng có thể thử xem, em sẽ không cản anh đâu, thực ra muốn chết còn dễ hơn muốn sống rất nhiều, cũng có rất nhiều cách. Ngược lại sống mới là không dễ dàng gì, thì vì anh vẫn còn sống,thì phải cố gắng mà sống tiếp.”
Giang Thần Hy hít một hơi dài, cười nhẹ một tiếng, nói: “phương thức an ủi người khác của em cũng rất đặc biệt.”
Tô Lê dựa người bên đó, một tay dựa đầu, cười nói: “em không an ủi anh, em chỉ là nói sự thật. Buồn thì cũng buồn rồi, đau thương thì cũng đau thương rồi, nếu như Giang thiếu không muốn qua đêm ở đây thì làm phiền anh lái xe trở về thôi, tuyết rơi dày như thế, còn không đi thì sẽ bị đóng băng đường đó.”
Giang Thần Hy nhìn nhìn cô, trầm ngâm một lúc sau đó cũng bắt đầu khởi động xe…
Trên đường, không ai nói gì cả, Tô Lê ngước đầu nhìn bên ngoài cửa xe.
Tuyết càng ngày càng rơi dày, nhưng mà may là xe của Giang Thần Hy là xe địa hình, nên vẫn có thể ứng phó với tuyết được.
Về đến nhà, đã là hơn chín giờ tối rồi.
Giang Thần Hy nhìn cô, nỏi: “Xin lỗi, anh lại thất hứa rồi.”
Tô Lê ngước nhìn anh cười nói: “không có gì, sau này bù lại là được, đi ngủ thôi, anh cần được ngủ một giấc thật ngon, sau đó ngày mai bắt đầu lại từ đầu.”
Nhưng mà chờ Giang Thần Hy bước ra, thì nhìn thấy Tô Lê đang đun nước ở trong bếp.
“Em đang làm gì vậy?” Giang Thần Hy nhìn cô, hỏi.
Tô Lê quay đầu lại nhìn anh, chỉ chỉ tay hai hộp mì đang để trên bàn, “ đun nước pha mì.”
Giang Thần Hy hít một hơi dài, bước thẳng tới, nhìn nhìn sau đó hỏi: “em không biết làm cơm sao?”
Tô Lê quay đầu lại nhìn anh, nói: “ đúng thế, sao vậy, đây chẳng phải là em biết pha mì sao?”
Giang Thần Hy nghe xong cười thành tiếng, sau đó quay người đi lấy mấy quả trứng gà, lấy một ít cơm nguội, và một chút rau.
“ Em đi tắm đi, tắm xong đi ra ăn một chút, hôm nay cảm ơn em, anh không ngờ rằng em sẽ đi tham gia đám tang.”
Tô Lê cũng không nói gì cả, đi thì đi thôi, nói nhiều lại thành ra vô lý, “ không cần cảm ơn, em đi tắm đây.”
… …
Sáng sớm hôm sau, Tô Lê bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại reo.
Giang Thần Hy đưa tay ra nghe điện, “Sao vậy?’’
“Thần Hy, em, chiếc lắc tay của chị em bị mất rồi, làm sao đây? Em tìm khắp nơi nhưng không tìm thấy.” Đầu dây điện thoại bên kia là tiếng của Giang Tiểu Ngữ, vừa khóc vừa nói.
Giang Thần Hy nghe nói, khẽ chau mày, “ được, anh biết rồi, anh lập tức cho người đi tìm.”
Tắt điện thoại, Giang Thần Hy xuống giuờng, vội vàng đi rửa ráy một chsut rồi đi ra ngoài.
Buổi sáng đang ngủ mà bị đánh thức là một chuyện rất bực mình.
Tô Lê cau mày, nghe được đầu dây bên kia ai nói gì mà lắc tay bị mất rồi.
Cô nghĩ, chỉ là chiếc lắc tay thôi mà, có chuyện gì to tát chứ, trở mình lại tiếp tục ngủ, mãi đến tận trưa cô mới thức dậy xuống lầu.
Giang Thần Hy đã trở về rồi, mấy ngày nay công ty đang nghỉ tết, Tô Lê nhìn Giang Thần Hy, anh đang đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ngón tay kẹp một điếu thuốc, tay còn lại thì cầm chiếc điện thoại.
“Ừ, được, tôi biết rồi.” Nói xong liền tắt điện thoại.
Tô Lê rót một cốc nước, bước lại đưa tay ôm lấy eo của Giang Thần Hy, cười nói: “đừng ngắm tuyết rơi nữa, cẩn thận không lại hỏng mắt.”
Giang Thần Hy nghe thấy quay lại nhìn cô, “Vậy sao?”
Tô Lê nhún nhún vai, uống một ngụm nước, cười nói: “ đúng vậy, chứng bệnh mù tuyết, trước đây bạn em nói với em thế.”
Giang Thần Hy cười, sau đó quay người tựa vào cửa sổ, cùng với Tô Lê kề vai tựa vào đó, nhìn Tô Lê uống từng ngụm nước nóng, anh hít một hơi thuốc rồi hỏi: “ ai lái xe?”
Tô Lê uống hai ngụm nước cũng không nói gì.
Giang Thần Hy hít một hơi thuốc dài, sau đó nhẹ nhàng nói: “năm mới anh tặng em một món quà nhé, em thích gì nào?”
Tô Lê nhìn anh, cười nói: “Tùy anh, anh tặng cái gì em cũng thích.”
Giang Thần Hy nhìn cô, gật gật đầu và ừ một tiếng…
Hai người ăn cơm trưa xong và đi ra ngoài, vì là nghỉ tết nên rất nhiều công ty cũng nghỉ, trung tâm mua sắm thì lại rất sầm uất.
Giang Thần Hy đưa Tô Lê tới một cửa tiệm châu báu, không hề nói tặng ai cả, chỉ là tìm ông chủ cửa tiệm, hai người đi vào phòng làm việc của ông chủ cửa tiệm.
Ông chủ này, mái tóc cắt cua đã điểm bạc, khoác chiếc áo khoác to, tay còn cầm hai quả óc chó.
Ông chủ cười nói: “Giang thiếu, hai chiếc lắc tay này là bộ sưu tập của tôi, nếu như Tôn phu nhân thích, tôi sẽ để lại cho bà ấy, ai bảo chúng ta là bạn bè chứ.” Giang Thần Hy cười nói: “Cảm ơn.” Nói rồi, anh hướng nhìn về phía Tô Lê, nói: “Sao nào, thích không, thích thì thử xem nào.”
Anh nói, đưa tay cầm lấy một chiếc, “Chiếc này được đấy, anh thấy em đeo được, nào, anh đeo cho em.”
Ông chủ tiệm đứng bên cạnh cười, vừa xoay xoay quả óc chó trong tay vừa nói: “Loại ngọc này, nói là nói đến duyên phận, Giang thiếu có con mắt tinh tường, biết chọn ngọc cũng là biết chọn người.”
Nhưng mà Tô Lê lại thu cánh tay của mình lại, bối rối cười nói: “đúng thế, đều đã nói cả rồi, loại đồ vật này phải dựa vào duyên phận, bỏ đi, em nghĩ em với chiếc vòng này không có duyên.” Nói xong, cô cười nhìn Giang Thần Hy, khoác lên tay anh cười nói: “ chúng mình đi về thôi?”
Giang Thần Hy nhìn cô, nhưng không nói gì cả, sau đó liền rời đi.
Lên xe, Tô Lê nhìn Giang Thần Hy đang trầm ngâm không nói gì cả, hít một hơi thật sâu, cô nói: “ Giang thiếu đột nhiên muốn tặng vòng tay cho em là có ý gì sao?”
Giang Thần Hy nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Ngữ thu dọn di vật của chị nó, phát hiện bị mất một chiếc vòng tay, đó là đồ mà sinh thời Lạc Nhan thích nhất.”
Tô Lê nhìn anh, không khỏi cười nhẹ một cái hít một hơi sâu, cô nói: “vì thế anh cho rằng là em lấy nó đi sao?”
Giang Thần Hy nhìn cô nói: “em đừng hiểu nhầm, anh biết là Lạc Nhan đã tặng nó cho em, anh chỉ muốn lấy lại chiếc vòng đó, vì thế anh muốn mua một chiếc thật và đắt để bù lại cho em.”
Tô Lê nhìn anh, không nói gì cả, chỉ nhìn ra bên ngoài cửa xe im lặng không nói.
Hai người trở về, không ngờ Giang Tiểu Ngữ cũng tới.
Tô Lê nhìn hai người họ một lượt rồi nói: “Cô ấy quả thực đã tặng chiếc vòng tay cho em, em đi tìm xem không biết có phải là chiếc mà hai người đang tìm không, nhưng mà em không nhớ ở đâu.”
Nhưng mà Tô Lê tìm rất lâu, thế nào cũng tìm không ra.
Cô mở tất cả các ngăn kéo, hộp trang sức nhưng đều không tìm thấy.
Cô bất lực thở dài một cái, do dự một lúc rồi đi xuống, nhìn Giang Thần Hy đang ngồi trên ghế sô pha, nói: “rất xin lỗi, em không nhớ đã để nó ở đâu.”
Giang Thần Hy nhìn cô, hơi khẽ chau mày, anh không hề biểu hiện ra phản ứng đặc biệt gì cả, nhưng mà Tô Lê đã cảm nhận được rằng Giang Thần Hy đang giận.
“Cái vòng đó rất đắt sao?” Tô Lê nhìn anh hỏi.
Giang Thần Hy im lặng nhìn cô, thở dài một cái và không nói gì cả.
Giang Tiểu Ngữ đứng dậy, đi lại trước mặt Tô Lê, nắm tay Tô Lê, bắt đầu nói: “Chị dâu, em cầu xin chị tìm lại lần nữa có được không, đó là đồ mà chị em quý trọng nhất, đó là Giang phu nhân khi còn sống tặng cho chị ấy,đối với chị ấy mà nói nó rất là quan trọng, em cầu xin chị, chị thử nhớ lại, xem có phải chị để ở đâu sau đó chị quên rồi? Chị đưa lại nó cho em có được không?”
Tô Lê nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Chị thật không nhớ nữa, xin lỗi.”
Giang Tiểu Ngữ nhìn cô, có chút gì đó bất lực.
Giang Thần Hy thở dài một cái, dịu dàng nhìn Giang Tiểu Ngữ nói: “ có lẽ là đánh rơi ở đâu đó rồi, chờ tìm được rồi nói.”
Giang Tiểu Ngữ cắn cắn môi, cô nhìn Tô Lê, “ Xin lỗi, chị dâu, em biết đòi lại đồ là không tốt, nhưng mà … chị em không để lại đồ gì cả, chỉ có chiếc vofngd đó là chị ấy luôn đeo bên mình, em chỉ muốn giữ lại chút đồ của chị ấy bên mình.”
Tô Lê nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “ không có gì, chị tìm được nhất định trả lại nó cho em.”
Nhưng mà lúc này, điện thoại của Giang Thần Hy reo lên, “ Sao vậy A Hào.” Anh trầm ngâm nói.
Đầu dây bên kia, A Hào nói: “Anh à, tìm được chiếc vòng rồi, ở nhà đấu giá Lợi Đức.”
“Cái gì?!” Giang Thần Hy có chút kinh ngạc, “ Nhà đấu giá!”
Lông mày anh bắt đầu nhíu chặt lại.
A Hào nói: “ bởi vì chiếc vòng này giá trị rất là cao, người trong ngành đều biết. Vì thế ai đó mang chiếc vòng đi bán, nhà đấu giá nhìn là nhận ran gay, vì thế liền lập tức thông báo cho bên cảnh sát, bắt người đó lại, hiện tại đang ở đồn cảnh sát. Với cả…”
“Với cả cái gì?”
A Hào nói: “Người đó có chết cũng không thừa nhận là mình lấy trộm, nói rằng có người cho anh ta mang đi hiệu cầm đồ bán lấy tiền, người đó luôn miệng nói Tô Lê, em nghĩ là…”
Giang Thần Hy chẽ chau mày, nhìn Tô Lê, nói: “ Được, anh biết rồi, giờ anh đến đồn cảnh sát.” Nói xong anh liền tắt điện thoại, nhìn hướng Tô Lê, nói: “ A Hào nói, có người nói em đưa chiếc vòng cho anh ta bảo anh ta mang đi cầm đồ.”
Tô Lê nhìn anh, cười lên một cái, nói: “ vì thế nên, Giang thiếu tin lời?”
/343
|