Trần Miễn nhìn cô, anh bước về phía trước hai bước, hai tay ấn trên tường, nhốt cô vào giữa hai tay, anh nhìn Tô Lê, cố gắng kìm nén cơn tức giận trong lòng, anh nói:" Điều tớ muốn là cậu có thể sống thật tốt, cậu đã làm được chưa?"
Tô Lê chớp mắt, cô hít một hơi thật sâu rồi nói:" Không phải tớ đang sống rất tốt đấy sao? Nếu như lúc đầu không phải nhờ cậu không quản Cố gia sụp đổ mà cứu tớ, tớ biết rõ việc được sống là một chuyện không dễ dàng gì, chính vì vậy mà tớ luôn cố gắng sống thật tốt.
"Vậy bây giờ thì sao, cậu vẫn sống tốt sao?" Trần Miễn hét lên.
Tô Lê nhìn anh, cô hít một hơi thật sâu rồi nói:" Trần Miễn, mỗi người đều có giá trị quan và hôn nhân quan của riêng mình." Cô nhìn anh, hai mắt đỏ hồng, cô nói:"Đây là di vậy duy nhất người nhà cậu để lại, cậu hãy cầm lấy nó đi, có được không?"
Trần Miễn nâng mặt cô lên, anh nói:" Miếng ngọc bội này giờ đây đối với tớ mà nói đã không còn bất cứ giá trị gì nữa cả. Từ lúc bán nó đi tớ chưa từng có suy nghĩ sẽ mua lại nó." Nói xong anh buông Tô Lê ra, anh bình tĩnh lên tiếng:"Tớ đã nói rồi, cậu làm gì cho tớ cũng được, tớ đều nghe cậu hết. Mấy năm nay chúng ta sống nương tựa vào nhau, đối với tớ mà nói cậu quý hơn bất cứ thứ gì, cho dù kể cả cậu nói không muốn có bất cứ quan hệ gì với tớ nữa tớ cũng sẽ thành toàn cho cậu. Nhưng sẽ có một ngày tớ sẽ đem cậu đi, bởi vì tớ không muốn nhìn thấy cả đời cậu bị trói buộc vào đọan hôn nhân giả này, phả hỏng cả cuộc đời cậu. Không có ai so với tớ hiểu rằng những năm qua cậu đã chịu đựng biết bao nhiêu là đau khổ, tớ hiện nay không có năng lực, nhưng sẽ có một ngày tớ sẽ có năng lực đưa cậu đi."
Nói xong anh quay người đi về hướng khác.
Tô Lê nhìn bóng anh đi xa dần, hai mắt cô bị chê phủ bởi một làn sương, cô ngẩng đầu chớp chớp mắt để xua tan làn sương trong mắt. Cô hít một hơi thật sâu, mỉm cười bất lực, cô quay người đi tiếp. Nhưng vừa mới quay người cô bỗng nhìn thấy Giang Thần Hy tay cầm điếu thuốc, tay đút túi quần đứng dựa vào lan can, anh bình tĩnh nhả một làn khói thuốc.
Tô Lê ngây người trong chốc lát, cô không ngờ anh ta sẽ đứng ở đó.
Theo bản năng, cô nhớ đến việc lúc nãy nói chuyện cùng với Trần Miễn, cô không biết anh ta đã đứng đây từ lúc nào, không biết anh ta đã nghe được bao nhiêu,nhưng cô không hề muốn để anh ta biết lí do cô tìm trăm nghìn kế để có được miếng ngọc bội này.
Bởi vì cho dù thế nào đi chăng nữa cô cũng đã chạm đến giới hạn cuối cùng của một người đàn ông.
Nhưng mà, nhìn sắc mặt anh ta lạnh như băng thế kia, liệu anh ta đã nghe thấy gì chưa?
Tô Lê cảm giác được rằng khí thế anh ta tỏa ra, cô đóan rằng có lẽ anh ta đã nghe thấy hoặc đã đóan ra được cái gì đó.
Tô Lê giả vờ như không có chuyện gì, cô tiến về phía anh, vòng tay lên cổ anh, "Không phải anh phải đi tham gia xã giao sao? Sao về nhanh như vậy?"
"Sao nào? Có phải em không hy vọng tôi nhanh kết thúc tiệc xã giao để trở về với em sao?" Giang Thần Hy rũ mắt, nhìn người phụ nữ bên cạnh
Tô Lê nhìn thấy trong ánh mắt anh có sự lạnh lùng, cô không kìm được cảm giác lạnh sống lưng.
Giang Thần Hy nhìn về phía Trần Miễn vừa rời đi, anh cười nhẹ một tiếng, lạnh nhạt nói: “Không phải là em bị lạc đường không tìm thấy phòng của mình đấy chứ?”
Tô Lê nhìn anh vẫn cúi mắt cười cười, cô nói:”Sao có thể như vậy được? Em làm gì có ngốc đến ngay cả phòng của mình mà cũng tìm không thấy.”
Giang Thần Hy nhìn cô sau đó dắt cô rẽ ngoặt một cái là đến phòng của bọn họ.
Phòng của họ không phải là phòng phổ thông trên thuyền này, phòng của họ cực kỳ xa hoa lộng lẫy.
Tô Lê quả thật bị say sóng rồi, cô vội ngồi xuống, tay ôm đầu, cô cảm thấy cả căn phòng như đang xoay chuyển vậy.
Hai người ở chung một chỗ, nhất thời không ai nói gì cả.
Tô Lê không phải không nhận ra cái không khí đông cứng lúc này.
Giang Thần Hy ngồi trên sofa đối diện cô, tay anh là điếu thuốc lá chưa tắt, đợi đến khi anh hút hết điếu thuốc thì có người gõ cửa, Tô Lê không động đậy được nữa rồi, Giang Thần Hy cũng không miễn cưỡng cô đi mở cửa, anh bỏ điếu thuốc vào trong gạt tàn, sau đó đứng lên đi mở cửa.
“Giang thiếu?” Là nhân viên phục vụ trên thuyền, người đến cũng không phải lần đầu tiên gặp những nhân vật lớn như Giang Thần Hy cho nên thái độ anh ta rất bình tĩnh, cung kính nói: “Đây là bữa tối của ngài, còn đây là thuốc chống say cho phu nhân của ngài.”
Giang Thần Hy nhìn Tô Lê đang ngồi trên sofa, anh chỉ tuỳ tiện “ừ” một tiếng, để cho phục vụ mang đồ vào phòng.
Đợi phục vụ đi ra ngoài Giang Thần Hy mới nói: “Xem ra người nhờ mang thuốc đến cho em cũng khá là quan tâm đến em đấy, thế mà biết rõ em vì say sóng mà không ăn cơm tối, còn nhờ người mang cho em bát cháo nóng và thuốc chống say.”
Tô Lê nhìn anh rồi nói: “Là Trần Miễn, vừa nãy bọn em tình cờ gặp mặt. Bọn em có nói chuyện một lúc.”
Giang Thần Hy nhìn cô, cười nhạt một tiếng sau đó nói: “Đó là việc nên làm mà.”
Tô Lê không sợ Giang Thần Hy tức giận vì chuyện này, cùng lắm thì chỉ là khiến anh ta có đôi chút khó chịu thôi sau đó anh ta sẽ đuổi cô ra ngoài.
Trong lòng cô cực kỳ thấp thỏm nhưng ngoài mặt phải giả vờ bình tĩnh, cười nói: “Anh đã uống không ít rượu rồi, ăn chút cháo nhé.”
Nói xong cô đặt bát cháo trước mặt Giang Thần Hy, Giang Thần Hy chỉ nhìn, không có động tĩnh gì cả.
Tô Lê nhìn anh, cầm bát cháo của mình lên húp một ngụm.
Giang Thần Hy là một người đàn ông nội liễm, anh ta không dễ dàng gì để lộ cảm xúc của mình.
Nhưng mà giờ khắc này Tô Lê ngồi cạnh anh ta lại cảm thấy có một áp lực vô hình nào đó.
Ánh mắt của anh ta giống như một cây kiếm sắc bén, giống như hận không thể băm cô thành trăm nghìn mảnh.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, vừa đúng lúc Giang Thần Hy lại lấy một điếu thuốc ra chuẩn bị châm lửa, dáng vẻ châm thuốc rất thành thục, anh hít một hơi thuốc.
Tô Lê không có ngăn anh hút thuốc nhưng mà cô vẫn phải hỏi anh một câu: “Giang thiếu anh có muốn ăn một chút không?”
Giang Thần Hy nhả ra một làn khói thuốc, lạnh nhạt nhìn cô, anh trầm giọng nói: “Người ta đặc biệt chuẩn bị cho em, em ăn nhiều một chút.”
Giọng điệu của anh ta rất bình thản, giống như đang nói một chuyện không hề liên quan đến bản thân mình vậy, không nghe ra được bất cứ tình cảm nào.
Tô Lê nhìn anh, hít một hơi thật sâu, cô bỏ bát cháo xuống, cô chui vào lòng anh, gác cằm lên vai anh, trong ánh mắt mang theo sự tủi thân, cô nói: “Giang thiếu, anh vẫn còn giận sao? Là do em sao? Hay là do Trần Miễn? Cậu ấy là bạn của em.”
Tô Lê mở miệng giải thích.
Giang Thần Hy hơi rũ mắt nhìn người phụ nữ này, cong cong khoé môi, anh nắm lấy cằm của cô rồi nói: “Người bạn này của em có vẻ như có ảnh hưởng rất lớn đối với tâm trạng của em, tôi vẫn còn nhớ em đã nói với tôi rằng anh ta là người quan trọng nhất đối với em, có đúng không?”
Tô Lê nhìn anh, sau đó cười nói: “Nhưng không phải Giang thiếu đã nói về sau chỉ có anh mới là người quan trọng nhất đối với em thôi sao.”
Giang Thần Hy cười nhẹ, anh nói: “Phải vậy không? Sao tôi cảm thấy em không hề để câu nói này ở trong lòng vậy?”
Tô Lê nghe vậy không khỏi chột dạ, nụ cười không còn dịu dàng như trước nữa.
Tầm mắt của Giang Thần Hy vẫn luôn chú ý đến cô, tay của anh cầm lấy miếng ngọc bội trên bàn lên sau đó quay sang nhìn miếng ngọc, anh cười nhạt một tiếng rồi nói: “Tôi hy vọng em có thể cho tôi một lời giải thích khiến tôi vừa lòng về chuyện tối nay, hình như trước khi tham gia buổi bán đấu giá này tôi đã nói nếu em thích thứ gì thì cứ việc giơ biển, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, nhưng mà em không hề để người chồng này vào trong mắt. Em thế mà bảo người đàn ông khác mua giúp em, trong khi đó chồng em vẫn đang sống sờ sờ ngồi cạnh em, sao nào, nhanh như vậy đã định tìm hạnh phúc mới rồi à?”
Tô Lê hít một hơi thật sâu rồi nói: “Em xin lỗi, anh đừng tức giận nữa có được không. Em không hề có ý đó.” Cô đang nói dối.
Giang Thần Hy nhìn cô, duỗi tay nắm lấy cằm cô, lạnh lùng lên tiếng: ”Không giải thích?”
Tô Lê nhìn anh, cô cười nói: “Thật ra chuyện cũng không có gì, anh đừng có hiểu lầm.”
Giang Thần Hy híp mắt, lạnh lùng nói: “Hiểu lầm? Là như vậy sao…”
Tô Lê nói: “Đương nhiên rồi, lẽ nào Giang thiếu còn nghi ngờ gì sao?” Thật ra Tô Lê hiểu rõ Giang Thần Hy sẽ không nghi ngờ nhưng mà việc cô làm hôm nay quả thật khiến anh ta không vui, việc cô đưa ra một lời giải thích và việc cô trêu đùa anh ta là hai việc khác nhau.
Giang Thần Hy cong khoé môi, anh nói: “Khó nói lắm, vợ của anh ngoan ngoãn như vậy, thường hay cùng những người đàn ông khác thân mật ôm ấp cùng một chỗ cho dù tôi có rộng lượng hơn nữa thì cũng sẽ có ngày tức giận…”
Tô Lê chớp chớp mặt, cô cười nói: “Vậy Giang thiếu đừng tức giận nữa, sau này em sẽ ngoan ngoãn một chút, như vậy có được không?”
Giang Thần Hy nắm cằm cô, cười nhẹ áp sát vào mặt cô, anh trầm giọng nói: “Tô Lê, đừng có giả ngốc với tôi, thứ tôi cần lời giải thích không phải cái này, em hiểu rõ nhất hậu quả nghiêm trọng khi tôi tức giận đấy.”
Tô Lê nhìn anh, cô hít một hơi thật sâu sau đó nói: “Giang thiếu, thật sự không có gì để giải thích cả.”
Giang Thần Hy lộ ra một chút tức giận, anh nói: “Tô Lê, tôi lại cho em một cơ hội,tôi cần lời giải thích có thể thuyết phục được tôi.”
Tô Lê chớp mắt, cô hít một hơi thật sâu rồi nói:" Không phải tớ đang sống rất tốt đấy sao? Nếu như lúc đầu không phải nhờ cậu không quản Cố gia sụp đổ mà cứu tớ, tớ biết rõ việc được sống là một chuyện không dễ dàng gì, chính vì vậy mà tớ luôn cố gắng sống thật tốt.
"Vậy bây giờ thì sao, cậu vẫn sống tốt sao?" Trần Miễn hét lên.
Tô Lê nhìn anh, cô hít một hơi thật sâu rồi nói:" Trần Miễn, mỗi người đều có giá trị quan và hôn nhân quan của riêng mình." Cô nhìn anh, hai mắt đỏ hồng, cô nói:"Đây là di vậy duy nhất người nhà cậu để lại, cậu hãy cầm lấy nó đi, có được không?"
Trần Miễn nâng mặt cô lên, anh nói:" Miếng ngọc bội này giờ đây đối với tớ mà nói đã không còn bất cứ giá trị gì nữa cả. Từ lúc bán nó đi tớ chưa từng có suy nghĩ sẽ mua lại nó." Nói xong anh buông Tô Lê ra, anh bình tĩnh lên tiếng:"Tớ đã nói rồi, cậu làm gì cho tớ cũng được, tớ đều nghe cậu hết. Mấy năm nay chúng ta sống nương tựa vào nhau, đối với tớ mà nói cậu quý hơn bất cứ thứ gì, cho dù kể cả cậu nói không muốn có bất cứ quan hệ gì với tớ nữa tớ cũng sẽ thành toàn cho cậu. Nhưng sẽ có một ngày tớ sẽ đem cậu đi, bởi vì tớ không muốn nhìn thấy cả đời cậu bị trói buộc vào đọan hôn nhân giả này, phả hỏng cả cuộc đời cậu. Không có ai so với tớ hiểu rằng những năm qua cậu đã chịu đựng biết bao nhiêu là đau khổ, tớ hiện nay không có năng lực, nhưng sẽ có một ngày tớ sẽ có năng lực đưa cậu đi."
Nói xong anh quay người đi về hướng khác.
Tô Lê nhìn bóng anh đi xa dần, hai mắt cô bị chê phủ bởi một làn sương, cô ngẩng đầu chớp chớp mắt để xua tan làn sương trong mắt. Cô hít một hơi thật sâu, mỉm cười bất lực, cô quay người đi tiếp. Nhưng vừa mới quay người cô bỗng nhìn thấy Giang Thần Hy tay cầm điếu thuốc, tay đút túi quần đứng dựa vào lan can, anh bình tĩnh nhả một làn khói thuốc.
Tô Lê ngây người trong chốc lát, cô không ngờ anh ta sẽ đứng ở đó.
Theo bản năng, cô nhớ đến việc lúc nãy nói chuyện cùng với Trần Miễn, cô không biết anh ta đã đứng đây từ lúc nào, không biết anh ta đã nghe được bao nhiêu,nhưng cô không hề muốn để anh ta biết lí do cô tìm trăm nghìn kế để có được miếng ngọc bội này.
Bởi vì cho dù thế nào đi chăng nữa cô cũng đã chạm đến giới hạn cuối cùng của một người đàn ông.
Nhưng mà, nhìn sắc mặt anh ta lạnh như băng thế kia, liệu anh ta đã nghe thấy gì chưa?
Tô Lê cảm giác được rằng khí thế anh ta tỏa ra, cô đóan rằng có lẽ anh ta đã nghe thấy hoặc đã đóan ra được cái gì đó.
Tô Lê giả vờ như không có chuyện gì, cô tiến về phía anh, vòng tay lên cổ anh, "Không phải anh phải đi tham gia xã giao sao? Sao về nhanh như vậy?"
"Sao nào? Có phải em không hy vọng tôi nhanh kết thúc tiệc xã giao để trở về với em sao?" Giang Thần Hy rũ mắt, nhìn người phụ nữ bên cạnh
Tô Lê nhìn thấy trong ánh mắt anh có sự lạnh lùng, cô không kìm được cảm giác lạnh sống lưng.
Giang Thần Hy nhìn về phía Trần Miễn vừa rời đi, anh cười nhẹ một tiếng, lạnh nhạt nói: “Không phải là em bị lạc đường không tìm thấy phòng của mình đấy chứ?”
Tô Lê nhìn anh vẫn cúi mắt cười cười, cô nói:”Sao có thể như vậy được? Em làm gì có ngốc đến ngay cả phòng của mình mà cũng tìm không thấy.”
Giang Thần Hy nhìn cô sau đó dắt cô rẽ ngoặt một cái là đến phòng của bọn họ.
Phòng của họ không phải là phòng phổ thông trên thuyền này, phòng của họ cực kỳ xa hoa lộng lẫy.
Tô Lê quả thật bị say sóng rồi, cô vội ngồi xuống, tay ôm đầu, cô cảm thấy cả căn phòng như đang xoay chuyển vậy.
Hai người ở chung một chỗ, nhất thời không ai nói gì cả.
Tô Lê không phải không nhận ra cái không khí đông cứng lúc này.
Giang Thần Hy ngồi trên sofa đối diện cô, tay anh là điếu thuốc lá chưa tắt, đợi đến khi anh hút hết điếu thuốc thì có người gõ cửa, Tô Lê không động đậy được nữa rồi, Giang Thần Hy cũng không miễn cưỡng cô đi mở cửa, anh bỏ điếu thuốc vào trong gạt tàn, sau đó đứng lên đi mở cửa.
“Giang thiếu?” Là nhân viên phục vụ trên thuyền, người đến cũng không phải lần đầu tiên gặp những nhân vật lớn như Giang Thần Hy cho nên thái độ anh ta rất bình tĩnh, cung kính nói: “Đây là bữa tối của ngài, còn đây là thuốc chống say cho phu nhân của ngài.”
Giang Thần Hy nhìn Tô Lê đang ngồi trên sofa, anh chỉ tuỳ tiện “ừ” một tiếng, để cho phục vụ mang đồ vào phòng.
Đợi phục vụ đi ra ngoài Giang Thần Hy mới nói: “Xem ra người nhờ mang thuốc đến cho em cũng khá là quan tâm đến em đấy, thế mà biết rõ em vì say sóng mà không ăn cơm tối, còn nhờ người mang cho em bát cháo nóng và thuốc chống say.”
Tô Lê nhìn anh rồi nói: “Là Trần Miễn, vừa nãy bọn em tình cờ gặp mặt. Bọn em có nói chuyện một lúc.”
Giang Thần Hy nhìn cô, cười nhạt một tiếng sau đó nói: “Đó là việc nên làm mà.”
Tô Lê không sợ Giang Thần Hy tức giận vì chuyện này, cùng lắm thì chỉ là khiến anh ta có đôi chút khó chịu thôi sau đó anh ta sẽ đuổi cô ra ngoài.
Trong lòng cô cực kỳ thấp thỏm nhưng ngoài mặt phải giả vờ bình tĩnh, cười nói: “Anh đã uống không ít rượu rồi, ăn chút cháo nhé.”
Nói xong cô đặt bát cháo trước mặt Giang Thần Hy, Giang Thần Hy chỉ nhìn, không có động tĩnh gì cả.
Tô Lê nhìn anh, cầm bát cháo của mình lên húp một ngụm.
Giang Thần Hy là một người đàn ông nội liễm, anh ta không dễ dàng gì để lộ cảm xúc của mình.
Nhưng mà giờ khắc này Tô Lê ngồi cạnh anh ta lại cảm thấy có một áp lực vô hình nào đó.
Ánh mắt của anh ta giống như một cây kiếm sắc bén, giống như hận không thể băm cô thành trăm nghìn mảnh.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, vừa đúng lúc Giang Thần Hy lại lấy một điếu thuốc ra chuẩn bị châm lửa, dáng vẻ châm thuốc rất thành thục, anh hít một hơi thuốc.
Tô Lê không có ngăn anh hút thuốc nhưng mà cô vẫn phải hỏi anh một câu: “Giang thiếu anh có muốn ăn một chút không?”
Giang Thần Hy nhả ra một làn khói thuốc, lạnh nhạt nhìn cô, anh trầm giọng nói: “Người ta đặc biệt chuẩn bị cho em, em ăn nhiều một chút.”
Giọng điệu của anh ta rất bình thản, giống như đang nói một chuyện không hề liên quan đến bản thân mình vậy, không nghe ra được bất cứ tình cảm nào.
Tô Lê nhìn anh, hít một hơi thật sâu, cô bỏ bát cháo xuống, cô chui vào lòng anh, gác cằm lên vai anh, trong ánh mắt mang theo sự tủi thân, cô nói: “Giang thiếu, anh vẫn còn giận sao? Là do em sao? Hay là do Trần Miễn? Cậu ấy là bạn của em.”
Tô Lê mở miệng giải thích.
Giang Thần Hy hơi rũ mắt nhìn người phụ nữ này, cong cong khoé môi, anh nắm lấy cằm của cô rồi nói: “Người bạn này của em có vẻ như có ảnh hưởng rất lớn đối với tâm trạng của em, tôi vẫn còn nhớ em đã nói với tôi rằng anh ta là người quan trọng nhất đối với em, có đúng không?”
Tô Lê nhìn anh, sau đó cười nói: “Nhưng không phải Giang thiếu đã nói về sau chỉ có anh mới là người quan trọng nhất đối với em thôi sao.”
Giang Thần Hy cười nhẹ, anh nói: “Phải vậy không? Sao tôi cảm thấy em không hề để câu nói này ở trong lòng vậy?”
Tô Lê nghe vậy không khỏi chột dạ, nụ cười không còn dịu dàng như trước nữa.
Tầm mắt của Giang Thần Hy vẫn luôn chú ý đến cô, tay của anh cầm lấy miếng ngọc bội trên bàn lên sau đó quay sang nhìn miếng ngọc, anh cười nhạt một tiếng rồi nói: “Tôi hy vọng em có thể cho tôi một lời giải thích khiến tôi vừa lòng về chuyện tối nay, hình như trước khi tham gia buổi bán đấu giá này tôi đã nói nếu em thích thứ gì thì cứ việc giơ biển, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, nhưng mà em không hề để người chồng này vào trong mắt. Em thế mà bảo người đàn ông khác mua giúp em, trong khi đó chồng em vẫn đang sống sờ sờ ngồi cạnh em, sao nào, nhanh như vậy đã định tìm hạnh phúc mới rồi à?”
Tô Lê hít một hơi thật sâu rồi nói: “Em xin lỗi, anh đừng tức giận nữa có được không. Em không hề có ý đó.” Cô đang nói dối.
Giang Thần Hy nhìn cô, duỗi tay nắm lấy cằm cô, lạnh lùng lên tiếng: ”Không giải thích?”
Tô Lê nhìn anh, cô cười nói: “Thật ra chuyện cũng không có gì, anh đừng có hiểu lầm.”
Giang Thần Hy híp mắt, lạnh lùng nói: “Hiểu lầm? Là như vậy sao…”
Tô Lê nói: “Đương nhiên rồi, lẽ nào Giang thiếu còn nghi ngờ gì sao?” Thật ra Tô Lê hiểu rõ Giang Thần Hy sẽ không nghi ngờ nhưng mà việc cô làm hôm nay quả thật khiến anh ta không vui, việc cô đưa ra một lời giải thích và việc cô trêu đùa anh ta là hai việc khác nhau.
Giang Thần Hy cong khoé môi, anh nói: “Khó nói lắm, vợ của anh ngoan ngoãn như vậy, thường hay cùng những người đàn ông khác thân mật ôm ấp cùng một chỗ cho dù tôi có rộng lượng hơn nữa thì cũng sẽ có ngày tức giận…”
Tô Lê chớp chớp mặt, cô cười nói: “Vậy Giang thiếu đừng tức giận nữa, sau này em sẽ ngoan ngoãn một chút, như vậy có được không?”
Giang Thần Hy nắm cằm cô, cười nhẹ áp sát vào mặt cô, anh trầm giọng nói: “Tô Lê, đừng có giả ngốc với tôi, thứ tôi cần lời giải thích không phải cái này, em hiểu rõ nhất hậu quả nghiêm trọng khi tôi tức giận đấy.”
Tô Lê nhìn anh, cô hít một hơi thật sâu sau đó nói: “Giang thiếu, thật sự không có gì để giải thích cả.”
Giang Thần Hy lộ ra một chút tức giận, anh nói: “Tô Lê, tôi lại cho em một cơ hội,tôi cần lời giải thích có thể thuyết phục được tôi.”
/343
|