Vừa đúng lúc lục soát kết thúc, Mộ Thiên Thanh cầm hai ly cà phê hòa tan đi tới, thấy Lãnh Tĩnh Hàn chạy trốn, khóe miệng co quắp, tùy tiện đưa cà phê trong tay cho người qua đường, sau đó một tay chống rào chắn nhảy qua, đuổi theo Lãnh Tĩnh Hàn.
Lãnh Tĩnh Hàn chạy cực nhanh, ánh mắt bén nhọn của anh tập trung vào bóng dáng người đàn ông đội mũ lưỡi trai, thân thể nhanh chóng xuyên qua đám người đuổi theo, hoàn toàn coi nhẹ Mộ Thiên Thanh đang đuổi theo phía sau và viên cảnh sát đã bị bỏ rất xa.
Dần dần có một đám người đi tới chắn trước mặt anh, Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên dừng bước, nhưng không còn thấy bóng dáng của người đàn ông kia nữa, ánh mắt của anh sắc bén giống như chim ưng săn mồi, trong giây lát lúc ánh mắt quét qua một ngõ hẻm thì chợt thấy bóng lưng của một người đàn ông.
Lãnh Tĩnh Hàn nhấc chân định đuổi theo, nhưng cánh tay lại đột nhiên bị người ta níu lại, anh không thèm nghĩ ngợi quay đầu lại tung ra một cú đấm, động tác sắc bén nhanh chóng, Mộ Thiên Thanh mắt thấy quả đấm sắp rơi vào mặt mình thì nghiêng người, vừa khéo tránh thoát được một đòn của anh.
Buông tay… Giọng nói của Lãnh Tĩnh Hàn lạnh lẽo giống như tới từ địa ngục.
Mộ Thiên Thanh không tự chủ được buông tay anh ra, Lãnh Tĩnh Hàn lạnh lẽo nhìn cô một cái, cất bước đuổi theo phướng hướng cũ...
Lúc này Mộ Thiên Thanh cũng hồi hồn, lập tức nhiệt tình của cảnh sát trong cơ thể bắt đầu cháy rừng rực, cô liền hét lớn một tiếng với Lãnh Tĩnh Hàn: Đứng lại!
Nhưng Lãnh Tĩnh Hàn nào có để ý tới cô, nhanh chóng chạy vào ngõ hẻm phía trước, Mộ Thiên Thanh tức giận, cũng nhấc chân đuổi theo.
Ngõ hẻm tối như vậy mà thời tiết lại âm u mưa phùn lâm râm khiến ngõ hẻm tối tăm tản ra một mùi hôi thúi khó ngửi.
Lãnh Tĩnh Hàn giống như chim ưng tìm mồi, dựa vào trực giác sắc bén nhạy cảm luyện được từ nhiều năm trước khi bôn tẩu trong các hẻm nhỏ thế nhưng anh lại dấu bóng dáng người đàn ông kia.
Lãnh Tĩnh Hàn dừng bước, môi mỏng mím lại, ngay cả chân mày cũng nhíu lại một chỗ, đôi mắt đen như mực ngày thường cho dù gặp phải bất cứ chuyện gì thì cũng sóng nước chẳng xao thì vào giờ phút này bị bao phủ bởi sát khí nồng đậm, ánh mắt thay đổi liên tục lại càng làm cho người khác cảm thấy khiếp sợ.
Tiếng bước chân truyền đến càng ngày càng gần cho đến khi dừng lại ở phía sau anh.
Lãnh Tĩnh Hàn chậm rãi xoay người, đôi mắt đã thích ứng trong bóng tối có thể mơ hồ nhìn thấy vẻ mặt của Mộ Thiên Thanh, ánh mắt anh lạnh lẽo nhìn cô, trên người tràn ngập sát khí so với cái ngõ hẻm u ám này còn đáng sợ hơn mấy phần.
Mộ Thiên Thanh không tự chủ lui về phía sau một bước, trong tay cô còn cầm súng giống như lần trước cô phá cuộc giao dịch của Dạ Ưng, vội vàng đuổi theo Hình Thiên chạy vào ngỏ hẻm tối tăm cũng trên đường Phong Hoa này...
Chỉ là mục tiêu lần này của cô là người đàn ông trước mắt này.
Lãnh Tĩnh Hàn chậm rãi tiến tới gần Mộ Thiên Thanh, Mộ Thiên Thanh không tự chủ lui về phía sau, trong nháy mắt giống như hai người đang đổi vị trí.
Cho là anh sẽ chạy trốn... Hả? Câu hỏi nhẹ nhàng thể hiện anh đang áp chế lửa giận, đôi mắt chim Ưng của Lãnh Tĩnh Hàn khẽ híp lại, ánh mắt đen như mực sắc bén nhìn Mộ Thiên Thanh.
Mộ Thiên Thanh cảm giác mình sắp hít thở không thông, cô âm thầm nuốt nước bọt, cố giả bộ trấn định nói: Không phải đó là sự thật sao?
Cô vừa nói xong thì trên mặt Lãnh Tĩnh Hàn lập tức bị bao phủ bởi sát khi: Em nghĩ anh là người như vậy ... Hả?
Em... Ưm...
Mộ Thiên Thanh còn chưa kịp nói chuyện thì cánh tay đã bị Lãnh Tĩnh Hàn bắt được đè lên trên tường, tay anh bất chợt đánh vào vai cô khiến cô bị đau rên lên một tiếng.
Lãnh Tĩnh Hàn nhìn Mộ Thiên Thanh bị đau, đôi mắt chim Ưng không có một chút đau lòng nào, bởi vì vừa rồi bị cô cản trở cho nên anh mới không có biện pháp chứng thật thân phận của người đàn ông bí ẩn kia, mà cô... Thật không ngờ là cô không tin tưởng anh?
Anh... Ưm... Ưm...
Mộ Thiên Thanh mới vừa mở miệng thì lại bị một đôi môi mỏng che lại, trong nháy mắt hơi thở quen thuộc mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt xen lẫn mùi vị của biển xâm nhập vào trong mũi cô, cô theo bản năng muốn đẩy Lãnh Tĩnh Hàn ra, nhưng một tay đang bị anh nắm chặt, tay còn lại cầm súng, càng thêm không biết bị Lãnh Tĩnh Hàn dùng biện pháp gì mà đã dễ dàng cướp súng trong tay cô, khóa chốt an toàn.
Ưm... Mộ Thiên Thanh giãy dụa, ánh mắt của cô mở to nhìn chằm chằm Lãnh Tĩnh Hàn, trên người của anh tản ra hơi thở nguy hiểm mà cô chưa từng cảm nhận được khiến cho trái tim không khỏi run sợ.
Lãnh Tĩnh Hàn gắt gao giam cầm Mộ Thiên Thanh, anh hung hăng hôn cô gái đã chọc giận mình, anh cắn xé, mút thỏa thích cánh môi của Mộ Thiên Thanh, vốn là dùng tâm tình giận dữ để hôn cô, nhưng dần dần... anh không buông ra được, thậm chí tham lam hít vào mùi thơm của cô.
Phản kháng của Mộ Thiên Thanh cũng dần dần dừng lại, vốn thân thể còn hơi mệt khi đuổi theo anh một quãng đường dài nhưng mùi trên người Lãnh Tĩnh Hàn dần dần làm cho cô trầm mê, anh bá đạo hôn hít càng làm cho đầu của cô không cách nào suy nghĩ nữa, thậm chí... Bản năng cô cũng không còn muốn suy nghĩ.
Lãnh Tĩnh Hàn buông tay Mộ Thiên Thanh ra, lòng bàn tay có vết chai mỏng nâng cằm cô lên, nụ hôn của anh từ lúc bắt đầu bá đạo sắc bén dần dần thay đổi thành êm ái, dịu dàng ...
Gặm cắn, liếm mút đã không còn cách nào thỏa mãn dục vọng của anh vào giờ phút này, anh muốn nhiều hơn, dùng lưỡi của mình cạy mở hàm răng của Mộ Thiên Thanh, lập tức tiến quân thần tốc, điên cuồng hấp thu mùi vị trong miệng cô, liếm từng tất da thịt, sau đó mang theo vài phần bá đạo khiến cho lưỡi của cô cùng anh dây dưa...
Một tiếng “ưm” tràn ra khỏi đôi môi cô, Mộ Thiên Thanh cảm thấy mình sắp không có cách nào hít thở được nữa, toàn thân mình cũng không còn hơi sức, mà Lãnh Tĩnh Hàn vừa bá đạo vừa dịu dàng khiến cho cô dần dần đánh mất mình, thậm chí...một khắc kia cô hy vọng nụ hôn dịu dàng này sẽ tiếp tục mãi.
Thời điểm Mộ Thiên Thanh hô hấp nặng nề thì Lãnh Tĩnh Hàn mới chậm rãi buông môi của cô ra, nhưng mặt của anh thì không hề rời đi, hai người gần sát nhau đến mức có thể rõ ràng nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Suy nghĩ Mộ Thiên Thanh dần dần quay về, đột nhiên cô đẩy ra Lãnh Tĩnh Hàn, sau đó căm tức nhìn anh... Không hiểu tại sao dưới tình huống như vậy, anh và cô thế nhưng... Lại ở trong cái ngõ hẻm nhỏ này hôn môi??
Lãnh Tĩnh Hàn nhìn Mộ Thiên Thanh đang cắn răng nghiến lợi, thu hồi ánh mắt lạnh nhạt, liếc nhìn súng lục vừa mới lấy được từ trên tay Mộ Thiên Thanh, giống như nụ hôn mới vừa rồi đối với anh mà nói là không hề tồn tại .
Nếu như mà anh thật sự muốn chạy trốn... Lãnh Tĩnh Hàn giương mắt lên, nhìn Mộ Thiên Thanh vẫn đang tức giận như cũ, hỏi: ... Có phải là em định một phát bắn chết anh hay không?
Mặc kệ anh là ai, chỉ cần phạm pháp thì em sẽ không chút do dự anh trói lại. Mộ Thiên Thanh tức giận nói.
Đôi mắt đen láy của Lãnh Tĩnh Hàn Mặc tĩnh mịch, anh ném súng trong tay cho Mộ Thiên Thanh, lạnh lùng nói: Anh không phải là phạm nhân của em.
Dứt lời, anh nhìn Mộ Thiên Thanh một cái thật sâu, sau đó xoay người đi về chỗ cũ... Chỉ là, trong khoảnh khắc xoay người kia anh không biết đáy mắt của mình hiện lên sự bất đắc dĩ.
Mộ Thiên Thanh cắn cắn môi, hậm hực hờn dỗ bỏ súng vào trong túi rồi đi theo Lãnh Tĩnh Hàn ra khỏi ngõ hẻm.
Trong cục cảnh sát, anh đèn sáng rỡ, âm thanh càng thêm huyên náo, tiếng kêu gào, tiếng luật sư đàm phán liên tiếp vang lên.
Lãnh Tĩnh Hàn âm thầm đỡ trán, Mộ Thiên Thanh nhìn anh một cái, trong lòng cũng biết rõ chuyện này không hề liên quan đến anh, nhưng mà bởi vì tình huống lúc đó, cô chỉ có thể dẫn anh về đồn.
Anh đi theo em. Mộ Thiên Thanh có chút không được tự nhiên nói một câu rồi dẫn Lãnh Tĩnh Hàn đến khu làm việc của cô: Anh muốn uống gì?
Tùy em. Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt nói, ánh mắt rơi vào cánh hoa hướng dương đã có chút héo mà quắn lại trên bàn công tác của Mộ Thiên Thanh, anh bước tới, ngón tay thon dài có các khớp xương rõ ràng lơ đãng lướt qua đóa hoa, nhìn về phía Mộ Thiên Thanh đang pha trà hỏi: Thích không?
Mộ Thiên Thanh liếc nhìn hoa trên bàn, bởi vì buổi chiều vẫn bận thi hành nhiệm vụ cho nên cô cũng không có để ý tới bó hoa này, chỉ mặc cho nó nằm ở nơi đó, bởi vì mất dưỡng khí mà hoa quăn lá xoắn: Anh đã biết rồi thì cần gì hỏi nữa.
Đối với chuyện tình mới vừa xảy ra trong ngõ hẻm, Mộ Thiên Thanh vẫn còn có chút buồn bực, mặc dù..sau đó cô cũng có chút luyến tiếc và hy vọng anh tiếp tục.
Lãnh Tĩnh Hàn thâm thúy nhìn cô một cái, không nói gì, chỉ là lạnh nhạt hỏi: Lúc nào có thể đi được?
Anh không hỏi lúc nào mình có thể đi mà là đang hỏi Mộ Thiên Thanh.
Đầu tiên Mộ Thiên Thanh ngẩn ra, ngay sau đó hiểu ra Lãnh Tĩnh Hàn đang hỏi mình: Em còn phải viết báo cáo hành động...
Lãnh Tĩnh Hàn nhíu lông mày lại: Tối hôm qua em cũng ở đồn cảnh sát, không cần nghỉ ngơi sao?
Ngày mai nghỉ phép. Mộ Thiên Thanh trả lời, nhìn thấy Lãnh Tĩnh Hàn không được tự nhiên nhưng vẫn quan tâm mình, trong lòng chợt có một chút ấm áp không biết tên lan tràn.
Lãnh Tĩnh Hàn không nói chuyện nữa, trên khuôn mặt như điêu khắc lộ ra vẻ không vui.
Cốc…cốc
Đang lúc hai người đều im lặng thì Lý Dược cầm một kẹp tư liệu gõ cửa đi vào, thấy vậy hai người cũng hoàn hồn, Lý Dược vừa mới đi vào liền nói: Cái đó... Thiên Thanh, anh ta...
Đột nhiên Lý Dược không biết nói như thế nào, tất cả mọi người đều hiểu tình huống lúc ấy cũng không tiện để cho Lãnh Tĩnh Hàn đi, nhưng mà nếu dẫn về đồn thì sẽ phải theo trình tự thông thường, nhưng … sợ rằng thân phận của đối phương không đơn giản, có nên bảo anh ta tìm luật sự tới để xử lý chuyện này không, Mộ Thiên Thanh là người phụ trách hành động lần này cho nên muốn thả người cũng phải do cô quyết định.
Luật sư của tôi sẽ đến ngay.” Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt nói.
Lý Dược vừa nghe, lập tức thở phào một cái, cười nói: Tôi còn phải ra ngoài lấy lời khai, tôi...
Lý Dược muốn nói lại thôi, nhìn hai người một chút, sau đó gật đầu đi ra ngoài, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người Lãnh Tĩnh Hàn lạnh đến buồn nôn và Mộ Thiên Thanh.
Cô gái đi cùng với anh vào quán bar kia, lúc chúng ta đi... Mộ Thiên Thanh cảm thấy không khí giờ phút này có chút xấu hổ, muốn tìm đề tài nhưng vừa mở miệng lại không kịp suy nghĩ mà hỏi vấn đề này, lập tức cô có loại kích động muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Hả? Vẻ mặt Lãnh Tĩnh Hàn không thay đổi nhìn Mộ Thiên Thanh, nhàn nhạt đáp một tiếng.
Mộ Thiên Thanh ngước mắt nhìn anh, khẽ bĩu môi, không nói chuyện.
Cô ấy là tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Lân, tối nay em sai hẹn, nên anh tìm cô ấy làm bạn gái của mình. Giọng điệu của Lãnh Tĩnh Hàn vẫn rất nhạt như cũ, anh không biết tại sao mình lại muốn giải thích với cô.
Hả?
Mộ Thiên Thanh mềm nhũn đáp một tiếng, hiển nhiên lại trầm mặc một lần nữa.
Không khí chung quanh thay đổi càng ngày càng quỷ dị, thời điểm Mộ Thiên Thanh có chút khó chịu thì thật may là luật sư của Lãnh Tĩnh Hàn và Hình Thiên cùng đi vào đồn cảnh sát.
Luật sư rất chuyên nghiệp, thủ tục cũng được làm xong hết sức nhanh chóng, Lãnh Tĩnh Hàn nhanh chóng rời đi.
Trước khi đi, Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt liếc nhìn Mộ Thiên Thanh một cái, khuôn mặt vẫn không có biểu tình như cũ, chỉ có Hình Thiên là như có thâm ý liếc nhìn Mộ Thiên Thanh...
Tâm tình Mộ Thiên Thanh cực kỳ phức tạp, vốn cô muốn cho mình một khoảng thời gian để suy nghĩ nhưng lại phát hiện cứ có chuyện thình lình xảy ra ngoài ý muốn khiến tâm tình của cô càng ngày càng loạn.
Mà cô không biết là ban đêm lúc cô đang an tĩnh ngồi viết báo cáo hành động thì đồng thời trên internet cũng đang lan truyền tin tức về Một nữ cảnh sát hẹn hò với một người đàn ông thần bí ở trong ngõ hẽm khi đang thi hành nhiệm vụ , mà chính tin tức này cũng hoàn toàn phá vỡ cuộc sống đơn giản và yên tĩnh của Mộ Thiên Thanh.
Lãnh Tĩnh Hàn chạy cực nhanh, ánh mắt bén nhọn của anh tập trung vào bóng dáng người đàn ông đội mũ lưỡi trai, thân thể nhanh chóng xuyên qua đám người đuổi theo, hoàn toàn coi nhẹ Mộ Thiên Thanh đang đuổi theo phía sau và viên cảnh sát đã bị bỏ rất xa.
Dần dần có một đám người đi tới chắn trước mặt anh, Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên dừng bước, nhưng không còn thấy bóng dáng của người đàn ông kia nữa, ánh mắt của anh sắc bén giống như chim ưng săn mồi, trong giây lát lúc ánh mắt quét qua một ngõ hẻm thì chợt thấy bóng lưng của một người đàn ông.
Lãnh Tĩnh Hàn nhấc chân định đuổi theo, nhưng cánh tay lại đột nhiên bị người ta níu lại, anh không thèm nghĩ ngợi quay đầu lại tung ra một cú đấm, động tác sắc bén nhanh chóng, Mộ Thiên Thanh mắt thấy quả đấm sắp rơi vào mặt mình thì nghiêng người, vừa khéo tránh thoát được một đòn của anh.
Buông tay… Giọng nói của Lãnh Tĩnh Hàn lạnh lẽo giống như tới từ địa ngục.
Mộ Thiên Thanh không tự chủ được buông tay anh ra, Lãnh Tĩnh Hàn lạnh lẽo nhìn cô một cái, cất bước đuổi theo phướng hướng cũ...
Lúc này Mộ Thiên Thanh cũng hồi hồn, lập tức nhiệt tình của cảnh sát trong cơ thể bắt đầu cháy rừng rực, cô liền hét lớn một tiếng với Lãnh Tĩnh Hàn: Đứng lại!
Nhưng Lãnh Tĩnh Hàn nào có để ý tới cô, nhanh chóng chạy vào ngõ hẻm phía trước, Mộ Thiên Thanh tức giận, cũng nhấc chân đuổi theo.
Ngõ hẻm tối như vậy mà thời tiết lại âm u mưa phùn lâm râm khiến ngõ hẻm tối tăm tản ra một mùi hôi thúi khó ngửi.
Lãnh Tĩnh Hàn giống như chim ưng tìm mồi, dựa vào trực giác sắc bén nhạy cảm luyện được từ nhiều năm trước khi bôn tẩu trong các hẻm nhỏ thế nhưng anh lại dấu bóng dáng người đàn ông kia.
Lãnh Tĩnh Hàn dừng bước, môi mỏng mím lại, ngay cả chân mày cũng nhíu lại một chỗ, đôi mắt đen như mực ngày thường cho dù gặp phải bất cứ chuyện gì thì cũng sóng nước chẳng xao thì vào giờ phút này bị bao phủ bởi sát khí nồng đậm, ánh mắt thay đổi liên tục lại càng làm cho người khác cảm thấy khiếp sợ.
Tiếng bước chân truyền đến càng ngày càng gần cho đến khi dừng lại ở phía sau anh.
Lãnh Tĩnh Hàn chậm rãi xoay người, đôi mắt đã thích ứng trong bóng tối có thể mơ hồ nhìn thấy vẻ mặt của Mộ Thiên Thanh, ánh mắt anh lạnh lẽo nhìn cô, trên người tràn ngập sát khí so với cái ngõ hẻm u ám này còn đáng sợ hơn mấy phần.
Mộ Thiên Thanh không tự chủ lui về phía sau một bước, trong tay cô còn cầm súng giống như lần trước cô phá cuộc giao dịch của Dạ Ưng, vội vàng đuổi theo Hình Thiên chạy vào ngỏ hẻm tối tăm cũng trên đường Phong Hoa này...
Chỉ là mục tiêu lần này của cô là người đàn ông trước mắt này.
Lãnh Tĩnh Hàn chậm rãi tiến tới gần Mộ Thiên Thanh, Mộ Thiên Thanh không tự chủ lui về phía sau, trong nháy mắt giống như hai người đang đổi vị trí.
Cho là anh sẽ chạy trốn... Hả? Câu hỏi nhẹ nhàng thể hiện anh đang áp chế lửa giận, đôi mắt chim Ưng của Lãnh Tĩnh Hàn khẽ híp lại, ánh mắt đen như mực sắc bén nhìn Mộ Thiên Thanh.
Mộ Thiên Thanh cảm giác mình sắp hít thở không thông, cô âm thầm nuốt nước bọt, cố giả bộ trấn định nói: Không phải đó là sự thật sao?
Cô vừa nói xong thì trên mặt Lãnh Tĩnh Hàn lập tức bị bao phủ bởi sát khi: Em nghĩ anh là người như vậy ... Hả?
Em... Ưm...
Mộ Thiên Thanh còn chưa kịp nói chuyện thì cánh tay đã bị Lãnh Tĩnh Hàn bắt được đè lên trên tường, tay anh bất chợt đánh vào vai cô khiến cô bị đau rên lên một tiếng.
Lãnh Tĩnh Hàn nhìn Mộ Thiên Thanh bị đau, đôi mắt chim Ưng không có một chút đau lòng nào, bởi vì vừa rồi bị cô cản trở cho nên anh mới không có biện pháp chứng thật thân phận của người đàn ông bí ẩn kia, mà cô... Thật không ngờ là cô không tin tưởng anh?
Anh... Ưm... Ưm...
Mộ Thiên Thanh mới vừa mở miệng thì lại bị một đôi môi mỏng che lại, trong nháy mắt hơi thở quen thuộc mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt xen lẫn mùi vị của biển xâm nhập vào trong mũi cô, cô theo bản năng muốn đẩy Lãnh Tĩnh Hàn ra, nhưng một tay đang bị anh nắm chặt, tay còn lại cầm súng, càng thêm không biết bị Lãnh Tĩnh Hàn dùng biện pháp gì mà đã dễ dàng cướp súng trong tay cô, khóa chốt an toàn.
Ưm... Mộ Thiên Thanh giãy dụa, ánh mắt của cô mở to nhìn chằm chằm Lãnh Tĩnh Hàn, trên người của anh tản ra hơi thở nguy hiểm mà cô chưa từng cảm nhận được khiến cho trái tim không khỏi run sợ.
Lãnh Tĩnh Hàn gắt gao giam cầm Mộ Thiên Thanh, anh hung hăng hôn cô gái đã chọc giận mình, anh cắn xé, mút thỏa thích cánh môi của Mộ Thiên Thanh, vốn là dùng tâm tình giận dữ để hôn cô, nhưng dần dần... anh không buông ra được, thậm chí tham lam hít vào mùi thơm của cô.
Phản kháng của Mộ Thiên Thanh cũng dần dần dừng lại, vốn thân thể còn hơi mệt khi đuổi theo anh một quãng đường dài nhưng mùi trên người Lãnh Tĩnh Hàn dần dần làm cho cô trầm mê, anh bá đạo hôn hít càng làm cho đầu của cô không cách nào suy nghĩ nữa, thậm chí... Bản năng cô cũng không còn muốn suy nghĩ.
Lãnh Tĩnh Hàn buông tay Mộ Thiên Thanh ra, lòng bàn tay có vết chai mỏng nâng cằm cô lên, nụ hôn của anh từ lúc bắt đầu bá đạo sắc bén dần dần thay đổi thành êm ái, dịu dàng ...
Gặm cắn, liếm mút đã không còn cách nào thỏa mãn dục vọng của anh vào giờ phút này, anh muốn nhiều hơn, dùng lưỡi của mình cạy mở hàm răng của Mộ Thiên Thanh, lập tức tiến quân thần tốc, điên cuồng hấp thu mùi vị trong miệng cô, liếm từng tất da thịt, sau đó mang theo vài phần bá đạo khiến cho lưỡi của cô cùng anh dây dưa...
Một tiếng “ưm” tràn ra khỏi đôi môi cô, Mộ Thiên Thanh cảm thấy mình sắp không có cách nào hít thở được nữa, toàn thân mình cũng không còn hơi sức, mà Lãnh Tĩnh Hàn vừa bá đạo vừa dịu dàng khiến cho cô dần dần đánh mất mình, thậm chí...một khắc kia cô hy vọng nụ hôn dịu dàng này sẽ tiếp tục mãi.
Thời điểm Mộ Thiên Thanh hô hấp nặng nề thì Lãnh Tĩnh Hàn mới chậm rãi buông môi của cô ra, nhưng mặt của anh thì không hề rời đi, hai người gần sát nhau đến mức có thể rõ ràng nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Suy nghĩ Mộ Thiên Thanh dần dần quay về, đột nhiên cô đẩy ra Lãnh Tĩnh Hàn, sau đó căm tức nhìn anh... Không hiểu tại sao dưới tình huống như vậy, anh và cô thế nhưng... Lại ở trong cái ngõ hẻm nhỏ này hôn môi??
Lãnh Tĩnh Hàn nhìn Mộ Thiên Thanh đang cắn răng nghiến lợi, thu hồi ánh mắt lạnh nhạt, liếc nhìn súng lục vừa mới lấy được từ trên tay Mộ Thiên Thanh, giống như nụ hôn mới vừa rồi đối với anh mà nói là không hề tồn tại .
Nếu như mà anh thật sự muốn chạy trốn... Lãnh Tĩnh Hàn giương mắt lên, nhìn Mộ Thiên Thanh vẫn đang tức giận như cũ, hỏi: ... Có phải là em định một phát bắn chết anh hay không?
Mặc kệ anh là ai, chỉ cần phạm pháp thì em sẽ không chút do dự anh trói lại. Mộ Thiên Thanh tức giận nói.
Đôi mắt đen láy của Lãnh Tĩnh Hàn Mặc tĩnh mịch, anh ném súng trong tay cho Mộ Thiên Thanh, lạnh lùng nói: Anh không phải là phạm nhân của em.
Dứt lời, anh nhìn Mộ Thiên Thanh một cái thật sâu, sau đó xoay người đi về chỗ cũ... Chỉ là, trong khoảnh khắc xoay người kia anh không biết đáy mắt của mình hiện lên sự bất đắc dĩ.
Mộ Thiên Thanh cắn cắn môi, hậm hực hờn dỗ bỏ súng vào trong túi rồi đi theo Lãnh Tĩnh Hàn ra khỏi ngõ hẻm.
Trong cục cảnh sát, anh đèn sáng rỡ, âm thanh càng thêm huyên náo, tiếng kêu gào, tiếng luật sư đàm phán liên tiếp vang lên.
Lãnh Tĩnh Hàn âm thầm đỡ trán, Mộ Thiên Thanh nhìn anh một cái, trong lòng cũng biết rõ chuyện này không hề liên quan đến anh, nhưng mà bởi vì tình huống lúc đó, cô chỉ có thể dẫn anh về đồn.
Anh đi theo em. Mộ Thiên Thanh có chút không được tự nhiên nói một câu rồi dẫn Lãnh Tĩnh Hàn đến khu làm việc của cô: Anh muốn uống gì?
Tùy em. Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt nói, ánh mắt rơi vào cánh hoa hướng dương đã có chút héo mà quắn lại trên bàn công tác của Mộ Thiên Thanh, anh bước tới, ngón tay thon dài có các khớp xương rõ ràng lơ đãng lướt qua đóa hoa, nhìn về phía Mộ Thiên Thanh đang pha trà hỏi: Thích không?
Mộ Thiên Thanh liếc nhìn hoa trên bàn, bởi vì buổi chiều vẫn bận thi hành nhiệm vụ cho nên cô cũng không có để ý tới bó hoa này, chỉ mặc cho nó nằm ở nơi đó, bởi vì mất dưỡng khí mà hoa quăn lá xoắn: Anh đã biết rồi thì cần gì hỏi nữa.
Đối với chuyện tình mới vừa xảy ra trong ngõ hẻm, Mộ Thiên Thanh vẫn còn có chút buồn bực, mặc dù..sau đó cô cũng có chút luyến tiếc và hy vọng anh tiếp tục.
Lãnh Tĩnh Hàn thâm thúy nhìn cô một cái, không nói gì, chỉ là lạnh nhạt hỏi: Lúc nào có thể đi được?
Anh không hỏi lúc nào mình có thể đi mà là đang hỏi Mộ Thiên Thanh.
Đầu tiên Mộ Thiên Thanh ngẩn ra, ngay sau đó hiểu ra Lãnh Tĩnh Hàn đang hỏi mình: Em còn phải viết báo cáo hành động...
Lãnh Tĩnh Hàn nhíu lông mày lại: Tối hôm qua em cũng ở đồn cảnh sát, không cần nghỉ ngơi sao?
Ngày mai nghỉ phép. Mộ Thiên Thanh trả lời, nhìn thấy Lãnh Tĩnh Hàn không được tự nhiên nhưng vẫn quan tâm mình, trong lòng chợt có một chút ấm áp không biết tên lan tràn.
Lãnh Tĩnh Hàn không nói chuyện nữa, trên khuôn mặt như điêu khắc lộ ra vẻ không vui.
Cốc…cốc
Đang lúc hai người đều im lặng thì Lý Dược cầm một kẹp tư liệu gõ cửa đi vào, thấy vậy hai người cũng hoàn hồn, Lý Dược vừa mới đi vào liền nói: Cái đó... Thiên Thanh, anh ta...
Đột nhiên Lý Dược không biết nói như thế nào, tất cả mọi người đều hiểu tình huống lúc ấy cũng không tiện để cho Lãnh Tĩnh Hàn đi, nhưng mà nếu dẫn về đồn thì sẽ phải theo trình tự thông thường, nhưng … sợ rằng thân phận của đối phương không đơn giản, có nên bảo anh ta tìm luật sự tới để xử lý chuyện này không, Mộ Thiên Thanh là người phụ trách hành động lần này cho nên muốn thả người cũng phải do cô quyết định.
Luật sư của tôi sẽ đến ngay.” Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt nói.
Lý Dược vừa nghe, lập tức thở phào một cái, cười nói: Tôi còn phải ra ngoài lấy lời khai, tôi...
Lý Dược muốn nói lại thôi, nhìn hai người một chút, sau đó gật đầu đi ra ngoài, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người Lãnh Tĩnh Hàn lạnh đến buồn nôn và Mộ Thiên Thanh.
Cô gái đi cùng với anh vào quán bar kia, lúc chúng ta đi... Mộ Thiên Thanh cảm thấy không khí giờ phút này có chút xấu hổ, muốn tìm đề tài nhưng vừa mở miệng lại không kịp suy nghĩ mà hỏi vấn đề này, lập tức cô có loại kích động muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Hả? Vẻ mặt Lãnh Tĩnh Hàn không thay đổi nhìn Mộ Thiên Thanh, nhàn nhạt đáp một tiếng.
Mộ Thiên Thanh ngước mắt nhìn anh, khẽ bĩu môi, không nói chuyện.
Cô ấy là tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Lân, tối nay em sai hẹn, nên anh tìm cô ấy làm bạn gái của mình. Giọng điệu của Lãnh Tĩnh Hàn vẫn rất nhạt như cũ, anh không biết tại sao mình lại muốn giải thích với cô.
Hả?
Mộ Thiên Thanh mềm nhũn đáp một tiếng, hiển nhiên lại trầm mặc một lần nữa.
Không khí chung quanh thay đổi càng ngày càng quỷ dị, thời điểm Mộ Thiên Thanh có chút khó chịu thì thật may là luật sư của Lãnh Tĩnh Hàn và Hình Thiên cùng đi vào đồn cảnh sát.
Luật sư rất chuyên nghiệp, thủ tục cũng được làm xong hết sức nhanh chóng, Lãnh Tĩnh Hàn nhanh chóng rời đi.
Trước khi đi, Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt liếc nhìn Mộ Thiên Thanh một cái, khuôn mặt vẫn không có biểu tình như cũ, chỉ có Hình Thiên là như có thâm ý liếc nhìn Mộ Thiên Thanh...
Tâm tình Mộ Thiên Thanh cực kỳ phức tạp, vốn cô muốn cho mình một khoảng thời gian để suy nghĩ nhưng lại phát hiện cứ có chuyện thình lình xảy ra ngoài ý muốn khiến tâm tình của cô càng ngày càng loạn.
Mà cô không biết là ban đêm lúc cô đang an tĩnh ngồi viết báo cáo hành động thì đồng thời trên internet cũng đang lan truyền tin tức về Một nữ cảnh sát hẹn hò với một người đàn ông thần bí ở trong ngõ hẽm khi đang thi hành nhiệm vụ , mà chính tin tức này cũng hoàn toàn phá vỡ cuộc sống đơn giản và yên tĩnh của Mộ Thiên Thanh.
/156
|