Nơi lắng sâu của số phận là những tháng năm tuổi trẻ của chúng ta, khi mà chúng ta không đủ lý trí và trải nghiệm để chống lại những sự mê hoặc vốn không nên đến gần đó, thế nên cho dù thời gian quay ngược lại, sự bốc đồng vẫn cứ bốc đồng, tin tưởng vẫn là tin tưởng, yêu tha thiết vẫn là yêu tha thiết, và rồi những sự đau thương, thất vọng cũng vẫn khó lòng tránh khỏi
[1]Nguyên văn “Tiếu ngã như kim”, câu này trích trong bài thơ “Hái dâu” của Nạp Lan Tính Đức, nhà viết từ nổi tiếng đời Thanh. Cả hai câu liền nhau có nghĩa: Ánh trăng đã tình cười ta vô tình, cười ta đã phụ tình cảm nàng dành cho.
“Mời cô đi theo hướng này”, Thiên Chân đi theo nhân viên phục vụ mặc áo dài xường xám đi vào hành lang dưới ánh đèn êm dịu, ngầm đánh giá tất cả xung quanh.
Bình phong vẽ hình họa với bộ khung được chạm khắc, bóng mai thấp thoáng, tiếng nhạc uyển chuyển nhẹ nhàng vang lên lẫn trong tiếng nước chảy róc rách, nhất thời khiến cho người ta tưởng như mình đi lạc vào không gian và thời gian nào khác. Đến khi tấm rèm hạt được vén lên, Thiên Chân nhìn thấy những người đang tụ tập uống rượu vui vẻ bên trong đó, mới cười đi vào.
“Xin lỗi, tôi đến muộn!”, cô đi tới bên cạnh Tiểu Trịnh, đưa chiếc túi giấy tinh tế trong tay cho anh ta, “Một chút tấm lòng của tôi và Trần Úc, chúc sinh nhật vui vẻ.”
“Chào mừng đến với đại bản doanh của tôi”, Tiểu Trịnh ghé sát vào tai cô nói khẽ, “Vừa là Chopard vừa là Bulgary[2], có nhẫn không vậy?”
[2] Hai hãng đồ trang sức nổi tiếng thế giới.
“Đúng tâm nguyện của anh”, Thiên Chân cười, trừng mắt nhìn Tiểu Trịnh.
Việc biến nhà hàng Tang Dynasty thành đại bản doanh như thế này, cũng chỉ có mình Trịnh thiếu gia đốt tiền chuyên nghiệp mới có thể làm được.
“Giúp tôi từ chối khéo đi, sự thoải mái của hai người đó khiến tôi nuốt không trôi”, Tiểu Trịnh thấp giọng nói, rồi ôm lấy hai vai Thiên Chân, vẫn dùng nụ cười đầy quyến rũ đó để giới thiệu cô với các vị khách trong bữa tiệc.
“A, cô chẳng phải là người ở…”, có người nhìn cô với ánh mắt hấp háy.
“Ừm, chính là tôi”, Thiên Chân trả lời, khẽ mỉm cười.
Người họ Tần đó quả thực quá nổi tiếng phải không, khiến cho sự ngu ngốc của cô lan khắp mọi nơi.
“Trịnh thiếu gia, vậy mới rồi…”, câu nói ngập ngừng của một người bị Tiểu Trịnh giơ ly rượu lên ngăn lại. “Nào, hôm nay mọi người đến đây mừng sinh nhật, tôi cảm động vô cùng, cạn một ly trước coi như kính lễ.”
Mới rồi hình như nhìn thấy nhân vật nam chính trong câu chuyện cũng có mặt ở đây? Người đó bối rối nhìn Tiểu Trịnh rồi uống hết ly rượu một cách vui vẻ, những lời định nói ra lại bị nuốt hết vào trong bụng.
“Ngày sinh của Trịnh thiếu gia, tại hạ đến muộn quả thực thất lễ, tự nguyện chịu phạt.”
Tiếng các hạt rèm va vào nhau thanh gọn lại vang lên, giọng nói nhẹ nhàng nghe có chút gì đó quen tai.
Thiên Chân ngẩng đầu lên theo phản xạ, nhìn thấy ngay một khuôn mặt quen quen.
“Nếu như nên phạt, thì phạt anh lấy hết toàn bộ rượu ngon giấu trong nhà hàng này ra đây, tôi bao hết”, Tiểu Trịnh cười, đứng dậy.
Cố Vĩnh Nam.
Thiên Chân nhớ ra người vừa đến, chính là ông chủ nhà hàng hải sản tươi sống mà hôm đó Tần Thiển đưa cô đến, hóa ra nhà hàng Tang Dynasty cũng là do anh ta làm chủ.
Ánh mắt của người mới đến đó cũng dừng lại ở chỗ Thiên Chân, trong mắt anh ta lóe lên sự ngạc nhiên, liền ngay sau đó là một nụ cười ý vị sâu xa.
“Đề nghị hay đấy, cứ tính vào tài khoản của tôi, đã gặp người tri kỷ, không có rượu mất vui”, cô còn đang định lên tiếng chào thì một giọng nói thấp trầm vang lên, đột ngột tới mức khiến cô bỗng nhiên mất khả năng ngôn ngữ.
Đó là Tần Thiển.
Trong khoảnh khắc, ánh đèn, mùi rượu, tiếng người đột nhiên trở nên vắng lặng, yên tĩnh và xa xăm. Anh đứng đó, phía sau là cây cầu nhỏ bắc qua dòng nước chảy, áo sơ-mi trắng và quần tây xám sáng, gọn gàng và đẹp đẽ.
Thiên Chân nhìn anh, cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt một cách không thương tiếc, gần như quên cả thở.
Vì sao anh lại có mặt ở đây? Vì sao rõ ràng là đã chia tay, nhưng hai bên vẫn hết lần này đến lần khác gặp lại nhau?
Tần Thiển cũng nhìn cô, ánh mắt chấn động.
“Đây là Trịnh thiếu gia mà tôi nói với cậu”, Cố Vĩnh Nam quay người sang Tần Thiển giới thiệu.
“Thường ngày nghe Vĩnh Nam nhắc đến cậu, hôm nay cuối cùng cũng được gặp, thật vinh hạnh”, Tần Thiển đưa tay ra, “Sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn anh Tần, tôi cũng đã nghe nhiều về anh, cứ gọi tôi là Tiểu Trịnh được rồi”, Tiểu Trịnh bắt tay Tần Thiển, “Mời ngồi.”
Thiên Chân ngẩn ngơ nhìn Tần Thiển ngồi xuống vị trí cách cô chưa đầy một mét, đột nhiên toàn thân cứng ngắc, tay chân đều trở nên thừa thãi không biết nên để vào đâu.
Cô thậm chí có thể cảm giác thấy những người ngồi xung quanh đang nhìn hai người bọn họ, ánh mắt vừa tò mò, vừa dò hỏi.
“Thiên Chân, công việc mới có tốt không?”, giọng nói thấp trầm quyến rũ bất chợt vang lên bên tai cô. Thiên Chân ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn, Tần Thiển đang mỉm cười với cô, thái độ nhẹ nhàng tự nhiên, hoàn toàn mang vẻ quan tâm của một ông chủ cũ.
Lòng cô nhờ vậy mà cũng thoải mái hơn, dù rằng cũng vẫn còn hơi chua chát.
“Rất tốt ạ”, cô cũng mỉm cười, nhìn thấy hình bóng bé xíu của mình trong đôi mắt đen sẫm đó.
Nhìn bộ dạng nói cười vô tư giữa hai người bọn họ, sự chú ý của những người xung quanh dần dần bị không khí vui vẻ của bữa tiệc giải tỏa. Uống quá tuần rượu thứ ba, có mấy người càng lúc càng cao hứng. Trong lòng có tâm sự nên Thiên Chân cũng không biết mình đã uống tới mức mặt nóng bừng lên.
“Cô uống ít một chút thôi”, Tiểu Trịnh đang chuyện trò với Tần Thiển và bạn bè bỗng nhiên quay người lại, nhìn cô cười dịu dàng, “Nếu như cả hai chúng ta đều ngã ra đây thì không về nhà được đâu.”
Thiên Chân vừa trả nhà, Tiểu Trịnh thì chưa dọn đi hết, mấy ngày nay bọn họ vẫn ở cùng nhau.
“Biết rồi”, Thiên Chân cũng không nghe rõ anh ta nói điều gì, chỉ gật gật đầu, không chú ý đến việc Tần Thiển đã cau mày lại vì những lời nói của bọn họ.
Cảm thấy trong bụng hơi khó chịu, Thiên Chân đứng lên đi ra toa-lét.
Đứng trước gương, cô vỗ vỗ lên khuôn mặt nóng rẫy của mình.
Cô thật là vô dụng.
Đã nhận lời với Trần Úc sẽ thay anh chúc mừng sinh nhật Tiểu Trịnh, vậy mà tối nay cô lại giống như một người gỗ, không cần phải người khác mà ngay cả bản thân cô cũng thấy lạ kỳ.
Mày mắc bệnh gì à – cô giận dữ trừng mắt lên với mình ở trong gương. Người ta đã không coi mày ra gì nữa, mày vẫn còn buồn phiền cái nỗi gì, quấn quít để ai xem?
Khi quay về phòng bao, Tiểu Trịnh không biết từ lúc nào đã lại uống tiếp, hứng khởi tới mức hơi bất bình thường.
Dường như mấy ngày sau khi cô gái mang tên Cố gì đó xuất hiện, anh ta có vẻ hơi kỳ lạ.
“Tới đây, Thiên Chân”, Tiểu Trịnh đưa ly rượu cho cô. “Vừa nãy anh Tần còn khen cô đấy, cô cũng nên mời anh ấy một ly, dù gì thì cũng là giám đốc cũ của cô mà.”
“Lão huynh, anh uống tới mức ngớ ngẩn rồi đấy.”
Thiên Chân ngạc nhiên trừng mắt nhìn Tiểu Trịnh, hét lên theo tiềm thức.
Âm thanh ở xung quanh bỗng nhiên bặt lại, mọi người đều ngẩn ngơ nhìn cô, ngay cả Tần Thiển và Cố Vĩnh Nam cũng ngẩng đầu lên hơi sững sờ.
Chỉ có mỗi Tiểu Trịnh đang ngà ngà say là bám chặt lấy vai cô, cười thoải mái: “Cô thật là… quá đáng yêu, Thiên Chân.”
Không thể kiềm chế được, mọi người cùng cười ồ lên.
Tần Thiển nhìn Thiên Chân khi đó đã đỏ dựng cả mặt lẫn tai lên, một nụ cười ấm áp hiện lên trên khóe miệng.
Dưới ánh đèn dìu dịu, nhìn khuôn mặt xoay nghiêng của cô, đôi mắt sũng nước sáng trong đều đẹp tới mức đáng kinh ngạc. Đã quen với cuộc sống đầy mưu mô thủ đoạn, chỉ có cô vẫn trong sáng như dòng nước có thể nhìn thấu đáy, khiến anh luôn có cảm giác trong lòng dễ chịu khi trông vào.
Chỉ có điều cánh tay đang đặt trên vai cô sao mà trông lại chướng mắt đến thế kia.
Anh nhìn cô khi đó đang tựa vào lòng Tiểu Trịnh, cầm ly rượu lên rồi cúi xuống uống, vẻ mặt bình thản có vẻ như không có bất cứ chuyện gì, song đôi mắt đen sẫm đằng sau cặp kính cuối cùng cũng bộc lộ cảm xúc, hơi nheo lại.
Quả thực vô cùng chướng mắt.
Nhưng anh cũng muốn xem xem thằng nhóc trông có vẻ lười nhác nhưng thực ra rất thông minh đó rốt cuộc muốn diễn trò gì.
“Được, tôi mời một ly”, giọng nói trong sáng đột nhiên vang lên bên tai Tần Thiển.
Tần Thiển ngạc nhiên ngước mắt lên, nhìn thấy người con gái mới rồi còn lúng túng không biết làm gì đã cầm chai rượu vang rót vào hai ly, một ly dành cho anh, còn một ly cầm trong tay.
“Thiên Chân?”, anh sững người.
“Ly này là để cảm ơn anh ngày trước đã dành cho tôi công việc đó, giúp tôi học được rất nhiều thứ, nhìn thấy nhiều mặt của cuộc sống, hiện giờ mới có thể tự tin bắt đầu công việc mới”, cô đưa ly rượu thuộc về Tần Thiển đến trước mặt anh, sau đó ngửa đầu uống một hơi cạn hết ly rượu trong tay mình.
Tần Thiển giật thót người, suýt nữa thì đứng bật dậy.
Cô đang làm gì đây? Lần trước uống rượu say đã làm chân mình bị thương, rồi dằn vặt tới tận nửa đêm, với tửu lượng của cô như vậy mà dám uống kiểu đó hay sao?
Thế nhưng trước con mắt của mọi người, trong tình huống đó anh cũng không tiện chối từ, chỉ đành uống cạn ly đó với cô.
“Ly rượu này, cảm ơn anh đã nhiều lần khai sáng cho tôi, giúp tôi hiểu được nhiều bài học trong cuộc sống, biết cách cho qua những chuyện trong quá khứ”, Thiên Chân lại rót thêm ly nữa, ngửa cổ uống cạn, vẫn không quên hướng về phía Cố Vĩnh Nam cười cười, “Anh Cố, rượu của anh ở đây đúng là rượu ngon, hương vị rất tuyệt vời.”
“Thiên Chân!”, Tần Thiển cảm thấy có gì đó không bình thường, anh bỏ ly rượu trong tay xuống, vừa định nói gì đó, nhưng đã bị cô cướp ngay lấy ly rượu rồi lại rót đầy, “Nào, cạn ly.”
Nhìn thấy anh đứng lên, cô đặt dằn chai rượu xuống bàn, mạnh tới mức khiến cho chiếc bàn rung lên một chặp.
“Anh có uống hay không? Hay là anh không dám uống với tôi?”, cô trừng mắt nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng.
Tần Thiển dở khóc dở cười, lần đầu tiên trong đời không biết phải làm gì.
Dưới ánh mắt bức bách của cô, anh lại đành uống thêm một ly trong sự bất lực.
“Ly này dành cho chúng ta… cuối cùng đã không còn quan hệ gì nữa cả”, cô uống được nửa ly, tay bưng lấy miệng, trừng trạo nuốt chất lỏng đó vào trong cổ, khi ngẩng đầu lên đôi mắt sũng nước hơi nhấp nháy, “Coi như giờ đây ngồi cùng nhau ăn cơm, uống rượu, tôi cũng biết việc gặp lại dù là bạn bè, đều là shit.”
“Thiên Chân, cô say rồi”, Cố Vĩnh Nam định lấy ly rượu trong tay Thiên Chân nhưng bị cô gạt ra. Thiên Chân thậm chí còn giữ chặt lấy vai anh ta, lớn tiếng cười: “Anh Cố, vì sao anh lại mở cái nhà hàng hải sản tươi sống đó chứ, anh biết không, nếu như anh không mở nhà hàng đó, anh ấy sẽ không đưa tôi đến đó, tôi cũng sẽ không vì một phút kích động mà nói lời chia tay….”
“Đúng, là tôi đã nói đến chuyện chia tay trước”, cô ngửa cổ uống nốt nửa ly rượu còn lại, rồi đặt mạnh chiếc ly trống không xuống bàn, “Tôi không muốn bị vứt bỏ, thế nên tôi chủ động từ bỏ anh ấy trước, Tần Thiển, ai bỏ đi thì ai không sống nổi kia chứ.”
“Anh tặng tôi chiếc váy cưới đó, nói gì mà muốn tôi sẽ lấy được một người yêu thương mình thực sự, một người tốt hơn anh, thế nhưng anh có biết hay không”, Thiên Chân cúi đầu, lẩm bẩm trong miệng, “Anh có biết hay không… Tôi sẽ không bao giờ đối tốt với ai như vậy nữa….”
Tần Thiển nhìn cô, đứng chết lặng ngay tại chỗ, không sao động đậy được.
Còn cô lại không nhìn anh, khóe mắt đã thấm đẫm vẻ say sưa, trên miệng vẫn còn đọng lại nụ cười mỉm, khuôn mặt vốn đã xinh đẹp thêm hơi rượu lại càng tỏa sáng long lanh. Cô không hề mượn rượu giả điên, cũng không khóc lóc than vãn chê trách, chỉ nói với giọng điệu hết sức nhẹ nhàng, nói ra những điều ấm ức và khó chịu vẫn cất giấu ở trong lòng, song lại khiến cho trái tim anh cảm thấy một nỗi đớn đau không thể nào kiềm chế nổi.
Phải dũng cảm tới mức nào mới có thể giữ những điều đó lại trong lòng.
Anh nhớ đến khi đứng trong hàng người dài dằng dặc dưới chân tháp Eiffel, cô đã cười và giơ tay lên vẫy vẫy anh.
Còn cả lần cô mặc bộ punk, toàn thân ướt hơi rượu nhưng nụ cười tươi sáng, nói: Chỉ là do tôi thấy cái tên Mathieu được viết lên hàng đầu trong danh sách các họa sỹ grafiti nên tôi nghĩ rằng anh rất xem trọng anh ta. Với lại tất cả đều thuận lợi mà.
Hôm trời mưa gặp tai nạn ở dọc đường, cô đã ra lệnh cho anh bằng một giọng bình tĩnh: Đổi chỗ đi, để tôi lái xe.
Đã bao nhiêu lần khi anh đẩy cửa ra, trong không gian tràn ngập mùi thơm của đồ ăn, cô thò người ra khỏi gian bếp, thông báo cho anh về thực đơn bữa đó.
Lúc anh tỉnh dậy sau cơn ác mộng, cô không nói một lời rót ly nước cho anh, kề sát bên mình, dịu dàng và yên lặng.
Thực ra cô vẫn cứ luôn lặng lẽ ủng hộ anh một cách can đảm, đem lại hơi ấm cho anh.
Thiên Chân.
Anh vừa đưa tay ra định đỡ, đã thấy cô loạng choạng trong giây lát rồi ngã gọn vào lòng Tiểu Trịnh.
Đầu mơ mơ màng màng, ánh sáng ấm áp chiếu trên mí mắt cô, cảm giác lười biếng khiến cho Thiên Chân không muốn mở mắt ra, nhưng dạ dày bỗng lộn tùng phèo, cô bưng lấy miệng, chống tay đứng dậy, thấy trước mắt xuất hiện một chiếc túi giấy màu trắng. Cô không kịp nghĩ ngợi gì cầm ngay lấy rồi nôn thốc tháo tới mức hoa mày chóng mặt.
Một tờ khăn giấy lại được đưa tới, cô thở khẽ rồi nhận lấy, lau miệng xong mới cảm thấy có gì đó không bình thường lắm.
“Súc miệng đi”, người đàn ông ngồi bên cạnh cô đưa một cốc nước ra.
Thiên Chân nhận lấy như đang trong cơn mộng du, mắt mở to nhìn người ngồi trước mặt mình.
“Anh… tôi…”, cô nhổ nước trong miệng ra, vẫn với bộ dạng như vừa bị sét đánh trúng, không thể nào thoát khỏi trạng thái bàng hoàng kinh ngạc.
“Anh cái gì? Tôi cái gì?”, anh cầm lấy chiếc cốc đổ nước còn lại trong đó đi rồi vứt vào thùng rác, sau đó lại rút thêm một tờ khăn giấy đưa cho cô.
“Tiểu Trịnh đâu rồi?”, Thiên Chân bất lực nhìn xung quanh, muốn biết mình rốt cuộc đang ở chỗ nào.
“Say rồi, đi với một cô gái rồi”, lông mày anh hơi chau lại, “Em cũng say rồi, đây là phòng khách của nhà hàng Tang Dynasty, anh không biết hiện giờ em sống ở đâu.”
“Tôi sống cùng Tần Thiển”, trả lời một cách máy móc, cô không nhận ra Tần Thiển lại cau mày.
“Sao anh lại ở đây?”, cô hỏi, bàn tay bám chặt lấy ga giường chứng tỏ cô đang căng thẳng.
“Anh…”, Tần Thiển nhìn cô, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, song cuối cùng khẽ thở dài một tiếng, “Anh không yên tâm về em.”
Thiên Chân hơi run rẩy, đôi mắt sũng nước nhìn anh đong đầy sự ngạc nhiên.
“Có đói không? Suốt buổi tối em chưa ăn bất cứ thứ gì”, anh cầm thực đơn lên, tránh không nhìn vào đôi mắt dễ làm cho trái tim mình xao động đó, “Anh gọi giúp em một chút đồ ăn đêm nhé?”
Giọng nói dịu dàng của anh khiến cho cô muốn khóc.
“Thiên Chân?”, anh ngẩng đầu lên nhìn.
“Tùy anh đi”, cô đáp lại một cách hỗn loạn.
Một bát tôm tươi hoành thánh, một bánh bao cua lồng hấp, hai bát đậu đỏ chua, một đĩa bánh thủy tinh anh đào… Thiên Chân nhìn bữa ăn đêm mà người phục vụ bê lên, ngạc nhiên ngẩng đầu.
“Muộn như vậy rồi nên tiệm Paul đã đóng cửa”, Tần Thiển lên tiếng, “Nếu không thì sẽ có món bánh ngọt mà em thích.”
“Nhưng em không ăn nổi”, cô nói.
“Anh có bảo là em phải ăn một mình đâu?”, anh uống một hớp trà, sau đó cầm một chiếc bánh tart trứng lên.
Thiên Chân hơi ngẩn người rồi ngập ngừng nhìn Tần Thiển: “Cái món… hoành thánh đó là của anh hay của em?”
Tần Thiển nhìn cô, đôi mắt thẫm đen như mực sâu hun hút.
“Là của em”, anh nói.
Khi cúi đầu xuống, trên khuôn mặt nghiêm khắc thoáng hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng không sao kìm nén được.
Anh không thể mang cô về nhà nữa, cũng không tiện tiếp xúc nhiều với cô ở những nơi công cộng, những người dự tiệc hôm nay đều biết chừng mực, mà ở chỗ của Cố Vĩnh Nam cũng an toàn, về điểm này thì anh có thể yên tâm. Thế nên trong lúc này, anh có thể vui vẻ ngắm nhìn bộ dạng thưởng thức món ăn ngon của cô.
Nhìn cô ăn có vẻ rất hài lòng.
Đáng lẽ có thể đi rồi, nhưng thấy cô say tới mức đó, anh quả thực không thể nào yên tâm nổi.
Nhìn thấy cô ngủ mê mệt, anh định bụng ở lại một lát rồi đi cũng được, thế nhưng vẫn muốn nhìn thêm khuôn mặt cô lúc ngủ, ý muốn đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu, cho tới khi cô tỉnh giấc.
Rõ ràng đã biết con bé ngốc đó khi ngủ trông không đẹp đẽ gì, giấc ngủ cũng không yên, nhưng anh vẫn như bị ma ám, không sao đi nổi.
Nếu mà vẫn còn như khi trước, thì hôm nay chắc chắn anh đã mắng cho cô một trận nặng nề rồi.
Say rượu, ngoài chuyện mất thể diện của mình không nói, ngay cả thể diện của anh cũng làm cho mất hết.
Nhưng lúc này đây ngồi nhìn cô lặng lẽ ăn không nói một lời, giống hệt như một con mèo nhỏ, anh lại cảm thấy trong lồng ngực mình ấm áp, dù không tránh khỏi ngập tràn nỗi xót xa.
Tôi sẽ rời xa anh mãi mãi, sẽ không bao giờ muốn gặp lại anh nữa.
Thật xấu hổ, Đoạn Thiên Chân.
Cô nhớ lại câu nói hôm đó đã vứt lại cho anh, thất vọng chọc chọc bát tôm hoành thánh hoàn toàn vô tội ấy.
Sau khi nhìn thấy anh, tất cả những lời cô nói đều trở thành vô nghĩa.
Cô ngẩng đầu lên, cô đâu có cách xa anh đến vậy? Lúc này anh đứng ở nơi cách cô chưa đầy ba mét, lật giở cuốn tạp chí của nhà hàng với thái độ bình thản.
“Ăn xong rồi à?”, anh ngẩng đầu nhìn cô hỏi.
Ánh đèn quá dịu dàng, chiếc áo sơ-mi trắng anh đang mặc trên người mở một khuy trên cùng, làm lộ ra phần cổ với đường cong hoàn hảo, mang một vẻ gợi cảm không sao tả xiết.
Thiên Chân hoảng loạn gật đầu, giận không thể tát ngay cho mình một cái.
“Sắp ba giờ rồi”, anh nhìn đồng hồ, “Em đi tắm đi rồi ngủ một giấc, ngày mai là chủ nhật có thể dậy muộn một chút. Anh đi đây.”
“Muộn như vậy rồi anh còn đi đâu?”, vừa nói xong, Thiên Chân lập tức muốn cắn đứt lưỡi mình. Khuôn mặt cô đột nhiên đỏ lựng lên: “Là em nói anh vẫn còn đi về nhà ư? Có thể ở luôn đây cũng được.”
Tần Thiển sững người.
“Không phải”, Thiên Chân gần như muốn ngất đi: “Là em nói… Anh có thể ở lại một phòng khác.”
Tần Thiển nhìn cô, cuối cùng không kìm nổi phải bật cười, tiếng cười nghe trầm trầm rất dễ chịu.
Thiên Chân lập bập đứng lên, mặt đỏ tới mức gần như khiến cho đỉnh đầu bốc khói.
Cô quả thực là kẻ ngốc nhất, ngốc không có đối thủ trong vũ trụ này.
“Chúc ngủ ngon”, anh nhìn cô bằng ánh mắt sâu hun hút, “Hẹn gặp lại em.”
Dù là ở trong cùng một thành phố, nhưng việc gặp lại cũng chưa biết lúc nào.
Ly này dành cho chúng ta cuối cùng đã không còn quan hệ gì nữa cả, coi như giờ đây ngồi cùng nhau ăn cơm, uống rượu, tôi cũng biết việc gặp lại dù với tư cách bạn bè, đều là shit.
Câu cô mới nói hồi ban tối lại vang lên ở trong đầu.
Nói vậy quá đúng.
Cứ tham lam nhớ tiếc những ngày tươi đẹp, để rồi bất lực nhìn thời gian trôi đi không trở lại.
“Tạm biệt”, Thiên Chân đáp lại theo tiềm thức, nhìn anh quay người bước đi.
“Chờ chút”, nhìn thấy chiếc điện thoại để trên tủ đầu giường, cô gọi anh lại.
Cầm chiếc điện thoại mỏng mảnh trong tay, hơi lạnh của kim loại khiến cho tay cô khẽ run lên.
Hóa ra việc có thể nhìn thấy anh thêm một giây cũng tốt.
Bước chân rối loạn, nếu như không phải anh kịp thời đưa tay ra đỡ, thì cô đã ngã xuống rồi.
Đúng vào khoảnh khắc ấy, cô nhìn thấy chiếc lắc làm bằng obsidian trên cổ tay phải của anh, ánh sáng mờ mờ của nó khiến cô thấy đau mắt, và trái tim cũng đớn đau.
Nhưng sau khi đỡ được cô, anh đã lẳng lặng thu tay về.
“Em nghỉ sớm đi”, giọng anh bình tĩnh.
“Gọi thêm một chai rượu nữa đi.”
“Thiên Chân?”, anh ngạc nhiên ngước mắt nhìn cô, tưởng rằng mình đã nghe nhầm.
“Phải chăng là chỉ có uống say, em mới có thể giữ anh lại được?”, cô nhìn anh nói khẽ.
Tần Thiển sững người, nhìn cô đăm đắm với vẻ vô cùng kinh ngạc.
Cô có biết là mình vừa mới nói gì không?
“Em nghỉ sớm đi”, anh cười dịu dàng, làm bộ như cho rằng cô chỉ nói đùa.
“Anh đang trốn tránh cái gì?”, câu hỏi của cô khiến cho nụ cười trên khuôn mặt anh đông cứng, “Anh đang trốn tránh em phải không?”
“Thiên Chân…”, vì quá ngạc nhiên nên khi đối diện với đôi mắt trong suốt của cô, trong đầu anh hỗn loạn không biết nói gì mới được.
Cô nhẹ nhàng áp tay lên ngực anh, qua lớp vải mỏng manh, anh có thể cảm nhận thấy rõ sự mềm mại và ấm áp của bàn tay cô.
“Tim anh đột nhiên đập mạnh quá”, cô ngẩng đầu lên nhìn anh chăm chú, “Em cảm giác thấy ở trong đó có em… Dù chỉ là một phần rất nhỏ thôi, nhưng vẫn là có em.”
Anh bỗng nhiên mất đi dũng khí đối diện với cô, mắt bối rối nhìn đi nơi khác, đồng thời kéo tay cô xuống.
“Thiên Chân, đừng gây chuyện nữa”, anh khẽ trách.
Song ngực vẫn đập thình thịch, mất hẳn nhịp bình thường.
Thiên Chân đột nhiên cười, dưới ánh sáng của đèn tường, nụ cười đó tuyệt đẹp nhưng đầy buồn thương.
Anh nhìn cô, cảm giác thất bại trào dâng trong lòng. Sao lại xảy ra chuyện này? Tối hôm nay bắt đầu từ khi cô chúc rượu, anh đã dần dần lui bước và thảm bại.
Không thể kéo dài được chuyện này, tình cảnh hiện tại, con người cô hiện tại đều khiến anh không biết phải làm gì.
“Vì sao anh lại đeo chiếc lắc tay đó?”, cô hỏi khẽ, đánh trúng vào điểm yếu của anh.
Anh bất chợt ngước mắt lên, sắc mặt hơi thay đổi, chỉ có điều sự thay đổi trong giây lát đó đã lọt hết vào tầm mắt của cô.
Đá obsidian có thể hút đi tất cả những vận khí xấu trên cơ thể cô, cũng có thể khiến cho cô không sợ ánh nắng mặt trời buổi sớm nữa.
Buổi sáng hôm đó, anh đã tự tay đeo chiếc vòng đó vào cho cô, nụ cười ấm áp.
Thế nên vì nụ cười đó, khi ở sân bay Franfurk cô đã tìm nhặt từng hạt bị rơi vãi về trong tâm trạng lòng nóng như lửa đốt, sau đó ngồi xâu lại trên chặng bay về.
Chỉ là một chiếc vòng tay, đối với em nó quan trọng tới mức nào? Còn nữa, sao em quay lại, quay lại nơi đây?
Sau này khi đứng bên bờ sông Thames trong đêm gió lạnh, anh đã khẽ hỏi cô như vậy.
“Chiếc lắc này đối với anh cũng rất quan trọng đúng không?”, cô hỏi, “Trước đây anh không đeo nó, vì sao sau khi em trả cho anh, anh lại đeo lên?”
Mỗi lời nói của cô đều đẩy anh tới đường cùng.
“Anh là người đàn ông xấu xa nhất, hèn nhát nhất mà em từng gặp”, cô nói lạnh lùng, nhìn chăm chú vào khuôn mặt trầm lặng của anh, “Không yêu em cũng được, rời xa em cũng được, em đều chấp nhận. Nhưng đã không muốn giữ em lại, thì vì sao anh còn cứ làm ra vẻ có tình có nghĩa như vậy? Nhìn thấy em hoang mang bất định, bị hành hạ giày vò, anh thấy sung sướng lắm à?”
Nếu rời xa cô thì đừng có an ủi cô, anh phải biết rằng mỗi lần vá víu, trái tim cô lại bị đâm cho đau nhói một lần chứ.
“Trước đây em biết rằng ở bên anh sẽ rất khó khăn, nhưng em không ngờ được rằng hóa ra sau khi rời xa anh còn khó khăn hơn. Rất nhiều người có thể chia tay một cách dễ dàng nhanh chóng, quay người đi là lại có thể tìm được niềm vui mới, nhưng em không biết phải làm thế nào mới có thể thoải mái như thế được”, cô cúi đầu, thấp giọng giễu cợt mình. “Em vẫn luôn như vậy, cố chấp cho đến chết. Em đã phải mất tám năm để quên được Trần Úc, nhưng không biết phải dùng tới bao nhiêu năm mới có thể quên anh.”
“Thiên Chân, xin lỗi em!”, anh lên tiếng một cách khó khăn. Lời nói của cô cứ dần dần thấm sâu vào ý thức của anh, khiến cho lục phủ ngũ tạng của anh đều quặn thắt vào.
“Anh chẳng có lỗi gì với em cả, thật đấy”, cô vẫn cứ khẽ khàng cười, “Chỉ là em cảm thấy nếu như yêu một người thì hãy nghiêm túc một chút, sao có thể nói buông tay là buông tay, nói quên là quên được. Ít ra thì em không thể.”
“Thế nên, xin anh hãy giúp em, hãy xấu xa với em hơn một chút, từ nay về sau, đừng có cười với em, đừng nói chuyện gì với em nữa, nếu nhìn thấy em thì hãy cứ coi như không nhìn thấy”, cô ngước mắt lên nhìn anh, nụ cười bên khóe môi buồn bã tới động lòng người, “Còn em, cũng sẽ làm như vậy.”
Tần Thiển nhìn cô, cảm thấy cổ họng mình tắc nghẹn, ngay cả việc thở bình thường cũng trở nên hết sức khó khăn.
Được.
Ngay cả một từ đơn giản vậy nhưng anh cũng không thể nói thành lời.
Anh nhớ trước kia dù là khi làm việc hay ở nhà, cô luôn lặng lẽ đứng ở một bên, khi nào gọi thì tới, có lúc thì không mời mà tự đến, nên ở bên anh luôn có cái bóng mảnh mai đó, đi theo anh đến mọi nơi, thỉnh thoảng anh ngẩng đầu lên, đều nhìn thấy nụ cười của cô, đôi mắt to nhấp nháy. Khi ấy, thế giới của anh trở nên yên tĩnh và hài hòa, trong ngực cảm thấy đầy ắp và ấm áp.
Anh phải trả lời cô thế nào đây?
Trong lòng rõ ràng đã có câu trả lời, nhưng dù thế nào cũng không sao nói ra nổi, bởi vì qua đôi mắt đang cố ngăn dòng nước đó, anh nhìn thấy sự quyết tâm của cô. Anh thấy mình như đang đứng giữa tảng băng dập dềnh trên mặt biển, tiến không được, lui cũng chẳng xong.
Một nụ hôn mềm rũ bất chợt áp lên môi anh, anh hoảng hốt lùi ra sau một bước, lưng áp vào cánh cửa.
“Thiên Chân!”, anh nín thở, nắm lấy vai cô cố gắng kéo cô ra, nhưng cảm giác mềm mại thơm tho của làn môi đó vẫn tồn tại một cách mãnh liệt.
“Anh không nỡ vứt bỏ em, hóa ra anh cũng biết do dự”, cô cười mỉa mai, không biết là cười anh hay cười giễu chính mình, “Chẳng bằng thành thực hơn một chút, chúng ta hãy dùng cơ thể để cắt đứt một lần đi.”
“Ý em là gì?”, anh ngạc nhiên hỏi.
“Nếu như anh không dám hôn em, không dám ôm em, chứng tỏ anh chột dạ. Nếu đã như vậy, em sẽ dùng tất cả mọi cách thức để tìm cho được nguyên nhân vì sao anh lại trốn tránh em”, cô nhìn anh bằng ánh mắt sáng trong, “Trái lại, qua đêm nay, chúng ta thành người xa lạ.”
Cô đang uy hiếp anh, cô dám dùng thủ đoạn đó để uy hiếp anh.
Tần Thiển nhìn cô chăm chú, ngực phập phồng không yên.
Trầm mặc một hồi lâu.
Cô áp sát cơ thể anh, đưa tay vòng quanh cổ anh.
“Hóa ra anh thực sự không yêu em”, cô nói.
Sau đó, cô hôn anh, dịu dàng nhưng tuyệt vọng.
Tất cả sự phòng bị của anh bị khoảnh khắc đó đập tan.
Anh ôm siết lấy eo lưng cô, nụ hôn của anh càng đớn đau và tuyệt vọng hơn.
Trong màn sương mù dày đặc là hai thân hình đang quấn vào nhau mãnh liệt.
Những cánh hoa hồng rụng rơi dập dềnh trong hồ nước, lấp loáng sắc màu theo từng nhịp sóng.
Mùi hương nồng đậm lượn lờ trong hơi thở, cô cắn môi, cố gắng đón nhận từng cơn sóng tình dồn dập, đôi má bị nước hồ thấm ướt đỏ thắm lên.
Anh muốn dịu dàng, nhưng đã mất khả năng kiểm soát tự bao giờ. Thời khắc chạm vào cơ thể cô, anh mới phát hiện ra rằng anh khao khát cô tới mức nào, anh nhớ thương cô tới mức nào.
Thế nhưng anh lại sợ đôi mắt trong sáng của cô, đôi mắt dường như có thể nhìn xuyên qua sự yếu đuối và né tránh ở nơi sâu nhất trong linh hồn anh. Anh xoay người cô lại, giữ chặt lấy eo lưng mềm mại của cô từ phía sau.
Cô thở hổn hển, dòng lệ ngưng tụ nơi khóe mắt cuối cùng cũng âm thầm lăn ra đầy mặt.
Trong niềm vui của sự kích thích điên cuồng, cô không thể nhìn thấy mặt anh, không thể nhìn thấy vẻ đau đớn của anh, không nhìn thấy mắt anh khi đó cũng đã dần phủ một làn sương mỏng.
Qua đêm nay, chúng ta thành người xa lạ.
Giọng nói của cô như một lưỡi dao sắc lẹm đâm thẳng vào ngực anh, khiến anh đau tới mức gần như muốn hóa điên. Anh chỉ có thể nhẫn nhịn, chỉ có thể ức chế, nhưng vào giây phút cả hai quấn lấy nhau, sự mất kiểm soát của anh lại bộc lộ cả ra.
Anh làm đau cô, anh biết.
Hóa ra khi yêu tới cực điểm sẽ trở thành sự tra tấn, giày vò cô và giày vò chính bản thân anh.
Yêu
Anh yêu em
Thiên Chân.
“Tần Thiển, anh ngủ rồi à?”, trong ánh sáng mờ mờ của buổi bình minh, cô nghe thấy tiếng thở đều ở bên mình, khẽ hỏi.
Anh ôm lấy cô, không nói gì, chắc đã ngủ say rồi.
“Thực ra, em rất thích được anh ôm khi ngủ, ngay từ lần đầu tiên được anh ôm đã thích rồi, dù rằng khi đó chúng ta vẫn chưa quen thân, nhưng cảm giác vẫn vô cùng ấm áp”, giọng cô nhẹ nhàng như đang nói với chính mình, “Đây là… lần cuối cùng rồi.”
Nước mắt cứ vậy lặng lẽ chảy tràn trên mặt.
“Em không muốn đi, nhưng anh không cần đến em”, cô rúc mặt mình vào sâu hơn trong cánh tay anh, nước mắt tuôn ra nóng hổi, “Anh làm sao biết được em không thể kia chứ?”
“Em có thể bảo vệ anh, chia niềm vui của em cho anh, không để cho người khác làm tổn thương anh”, giọng mũi nghèn nghẹt mang theo một tiếng nấc nghẹn ngào vang lên một cách ấm ức trong ngực anh.
Em có thể…
Những lời tâm sự của cô dần dần nín bặt.
Mang theo một nỗi buồn thương và xót xa vô tận, cô nặng nề đi vào giấc ngủ.
Bầu không khí yên tĩnh của một ngày mới dần dần hé sáng.
Cô tưởng rằng anh đã ngủ, thực ra cô mới là người ngủ trước.
Cô cho rằng chỉ có mình mình đau khổ, buồn bã, thực ra vẫn còn một người khác rơi nước mắt mà không thể nói thành lời.
“Thiên Chân, chào buổi sáng.”
Một giọng nói tươi sáng vang lên ở phía sau, Thiên Chân quay người lại, nhìn thấy Cố Vĩnh Nam đang đi về phía mình.
“Chào buổi sáng, thực ra… cũng không còn sáng nữa”, cô cười, khuôn mặt hơi nóng lên – chắc anh ta cũng đoán được đêm qua cô và Tần Thiển đã ở với nhau.
Cố Vĩnh Nam nhìn Thiên Chân mỉm cười, bộ dạng ngại ngùng lo sợ đó khiến cho anh nhớ tới một người trong ký ức.
“Về nhà à? Cô sống ở đâu?”, anh hỏi.
“King Road”, cô đáp.
“Để tôi đưa cô về, cũng tiện đường”, đi ra khỏi cửa chính, anh ta lấy chìa khóa ô tô ra.
“Vậy thì phiền anh”, Thiên Chân mỉm cười.
Chiếc Bentley Continental thanh lịch, còn người đàn ông ngồi bên cạnh mặc một bộ thể thao thường ngày giản đơn của hãng Ralph Lauren, trông thực rất hợp với nhau, một sự phù hợp khó lòng diễn tả.
“Đêm qua cô bị say, nghỉ ngơi ổn rồi chứ?”, Cố Vĩnh Nam lên tiếng hỏi.
“À… Cũng ổn”, mặt Thiên Chân lại nóng lên.
Thực ra cô cơ bản cũng không nghỉ ngơi gì mấy, ngủ chừng được gần bốn tiếng đồng hồ thì lặng lẽ trở dậy, sợ cảnh hai bên đối diện với nhau không biết nói gì. May mà Tần Thiển vẫn chưa tỉnh giấc, tránh được biết bao nhiêu lúng túng.
Cũng tốt, cứ vậy cũng không cần nói lời tạm biệt.
“Anh Cố và Tần Thiển rất thân nhau à?”
“Ừm, quen nhau rồi chơi cùng từ nhỏ, đều thích trò lặn nước, tất cả những chỗ có thể lặn ở Hồng Kông đều đã từng ghé qua. Giờ đây hễ có kỳ nghỉ nào lại cùng nhau đến một đảo quốc khác chơi”, anh ta liếc nhìn cô, cười nói. “Cô gọi cậu ấy là Tần Thiển à?”
“Vâng”, Thiên Chân đáp.
“Thực ra cậu ấy có vẻ không thích người khác gọi mình bằng cái tên Trung Quốc, cô không nhận ra chúng tôi dù rất thân nhau nhưng tôi cũng vẫn gọi là Kevin à?”, Cố Vĩnh Nam nói.
“A, anh ấy chưa bao giờ nhắc đến chuyện này…”, Thiên Chân hết sức ngạc nhiên.
“Đó là cái tên mẹ cậu ấy đặt cho”, Cố Vĩnh Nam giải thích, “Bố cậu ấy ở Trung Quốc cũng có thể coi là dạng danh gia vọng tộc, chỉ có điều mẹ cậu ấy là vợ bé, nên cuộc sống cũng không mấy vui vẻ, mười năm trước đã qua đời rồi. Từ nhỏ cậu ấy đã sống cùng mẹ ở nơi khác, tình cảm với cả gia tộc không có gì sâu sắc, thế nên hiện giờ gần như không qua lại chút nào. Tôi nghĩ cái tên do mẹ cậu ấy đặt có lẽ là có ngụ ý gì đó.”
Thiên Chân hơi sững người… Làm vợ bé, lại luôn buồn bã không vui, ngụ ý gì đây? Tình thâm duyên thiển, hay là tình thiển duyên thâm[3]?
[3] Tình sâu duyên cạn, hay là tình cạn duyên sâu.
Ý nghĩ đó khiến cô bất giác cảm thấy hơi mất mát.
“Tôi vẫn luôn gọi anh ấy là Tần Thiển”, cô bối rối cất lời, dường như anh ấy cũng không hề có phản ứng gì về việc đó.
“Đối với cậu ấy mà nói, cô vô cùng đặc biệt”, Cố Vĩnh Nam cười, nói bằng giọng điệu khẳng định.
Thiên Chân cười nhạt, không nói gì.
“Tính cách của Kevin vốn trầm lặng, từ nhỏ đã quen giấu mọi chuyện vào trong lòng, nhưng cậu ấy là một người rất có trách nhiệm”, Cố Vĩnh Nam lại nói.
“Anh Cố, sao anh lại muốn nói những chuyện này với tôi?”, Thiên Chân hỏi.
“Cô biết vì sao mà”, Vĩnh Nam cười mỉm.
“Là vì anh cảm thấy tôi hoàn toàn có đủ tư cách trở thành người phụ nữ của anh ấy, ở lại bên anh ấy có đúng không?”
“Cũng không hẳn”, Cố Vĩnh Nam chậm rãi nói, “Tôi cảm thấy cô xứng đáng để cậu ấy yêu.”
Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch đầu bất tương ly[4]… là một việc khó khăn đến thế nào kia chứ.
Thiên Chân ngẩn người, sau đó lập tức cười khẽ, trong nụ cười chứa đựng bao nhiêu sự đắng cay và bất lực.
[4] Câu thơ trong bài “Bạch đầu ngâm” của Trác Văn Quân, tạm dịch: Mong lòng người trước sau như một, bạc đầu chẳng xa nhau.
“Anh cảm thấy tôi xứng đáng với tình yêu của anh ấy, người khác cũng thấy như vậy, nhưng chỉ mình anh ấy không chịu thừa nhận điều đó… Thế nên, vấn đề không phải ở chỗ tôi, mà là ở anh ấy, chẳng phải sao?”
Cố Vĩnh Nam quay sang nhìn cô một cái, không nói thêm gì.
“Tôi đã hết sức rồi, anh Cố”, cô nói khẽ khàng. “Bất kể là gì, kể cả phải trả một cái giá rất cao mới có thể đạt được, dù là khi đã giữ được trong tay thì chưa chắc đã hạnh phúc.”
“Kevin đã đi chưa?”, quay về nhà hàng Tang Dynasty, Cố Vĩnh Nam hỏi nhân viên quản lý quầy lễ tân.
“Chưa ạ, giám đốc Tần vẫn ở trong phòng khách, vừa mới hỏi đến anh, còn yêu cầu đưa một bộ quần áo mới đến nữa.”
“Ừm”, anh gật đầu, đi vào trong thang máy.
“Về rồi à?”, Tần Thiển vừa mở cửa, vừa cài khuy cổ tay áo, mắt nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình. “Đường đường là một giám đốc lại tự mình làm tài xế từ bao giờ thế?”
“Việc đó thì còn phải xem đưa đón người nào”, Cố Vĩnh Nam cười rồi đi vào trong phòng, “Xem chừng sắc khí của cô ấy không tốt lắm, cậu cũng không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, tiết chế một chút chứ.”
“Đa tạ đã bận tâm”, Tần Thiển liếc nhìn Cố Vĩnh Nam, buông một câu không nóng, không lạnh.
“Cô ấy nói cô ấy đã cố hết sức, là ý gì?”, Cố Vĩnh Nam cười đầy ngụ ý. “Lẽ nào đêm qua là đêm cuối cùng?”
Ánh mắt Tần Thiển hơi sầm lại, không nói gì.
Thực ra ngay khi cô dậy, anh cũng đã tỉnh ngủ rồi. Sợ cô lúng túng, nên anh giả bộ như vẫn ngủ, cảm giác thấy cơ thể ấm áp của cô rời khỏi lòng mình. Cô khẽ khàng kéo chăn cho anh, nhẹ nhàng xuống giường, mặc quần áo, rửa mặt, cầm túi xách lên… sau đó đi ra.
Tất cả sự quyến luyến, lấn cấn đều bị cô vứt lại trong gian phòng này cùng với khoảnh khắc cánh cửa đóng vào.
“Năm tháng qua nhanh, chẳng bằng trân trọng những gì ta đang có”, Cố Vĩnh Nam nói, nhìn vào Tần Thiển.
“Cậu nói tôi à?”, Tần Thiển bừng tỉnh lại, nhìn Cố Vĩnh Nam cười giễu cợt. “Cậu hãy tự lo cho bản thân mình đi, bao nhiêu lâu rồi không quay về Hồng Kông?”
Sắc mặt Cố Vĩnh Nam hơi thay đổi.
Muốn viết một bài báo liên quan đến David Bowie[5], trọng tâm là phục trang và cách hóa trang từ khi chói lọi đến lúc suy đồi của ông, thế nên suốt cả ngày thứ hai Thiên Chân chạy khắp nơi để phỏng vấn mấy người trong giới âm nhạc và nhà thiết kế tạo hình.
[5] David Robert Jones; sinh ngày 8 tháng 1 năm 1947, một ca sĩ, nhạc sĩ, diễn viên, nhà sản xuất âm nhạc người Anh.
Cho đến chập tối, trên phố ngựa xe tấp nập, cô mới xem đồng hồ, quyết định tự đi đến cửa hàng mua một suất bữa tối mang về ăn.
Ngẩng đầu lên, một bóng người trông quen thuộc ở gần đó lập tức thu hút sự chú ý của cô.
“Này, cô là Cố…”, cô đi nhanh tới đó, gọi người con gái trẻ trước mắt mình lại.
“Cố Phi Vân”, cô gái nhìn Thiên Chân, vẻ phòng bị hiện lên trên mặt.
“Tôi là Đoạn Thiên Chân”, cô cười, “Xin lỗi, hôm đó ở nhà Tiểu Trịnh tôi chưa kịp giải thích, có lẽ cô đã hiểu nhầm. Tôi là bạn của anh ấy, chỉ là tạm thời ở nhờ chỗ đó thôi, còn anh ấy sẽ lập tức chuyển đi chỗ khác.”
“Không vấn đề gì”, cô gái khẽ cười, một vẻ đắng đót hiện lên trong mắt. “Dù sao, cũng không phải lần đầu tôi bắt gặp cảnh tượng như vậy.”
Thiên Chân sững người, mãi lâu sau mới cười được một tiếng khô khốc.
Ý của cô ấy là… Tuy nhiên, quả thực giống với phong cách của Tiểu Trịnh.
“Đi thôi”, Cố Phi Vân đột nhiên kéo tay Thiên Chân, cùng đi lên phía trước, song khi đi được đến nơi cách xa chỗ cũ chừng mười mấy bước thì dừng lại, quay người nhìn vào tủ kính trưng bày của cửa hàng.
“Cô thích cái này à?”, Thiên Chân cảm thấy hơi nghi hoặc, cho rằng Cố Phi Vân đang nhìn chiếc váy bên trong đó.
“Có người đang bám theo cô”, Cố Phi Vân lên tiếng, ánh mắt sắc sảo nhìn về bóng người cách đó không xa.
“Cái gì?”, Thiên Chân sững sờ, muốn quay đầu lại nhưng bị Phi Vân ngăn cản.
“Đi tiếp đi”, Cố Phi Vân nói, “Đến ngã rẽ tiếp theo thì rẽ phải.”
Nửa phút sau.
Ba giây đồng hồ…
Thiên Chân trợn tròn mắt nhìn người đàn ông bị Cố Phi Vân ấn chết dí vào tường, hoàn toàn không nói được một lời.
Nhìn người con gái nhỏ nhắn như vậy nhưng lại có thể dùng mỗi ba giây để khống chế được đối phương là một người đàn ông cao to lực lưỡng.
“Anh là ai? Vì sao lại bám theo cô ấy?”, Cố Phi Vân lạnh lùng hỏi.
“Có người thuê tôi đi theo cô ấy, tôi cũng không biết anh ta là ai”, gã đó kêu lên một tiếng đau đớn, “Trong túi áo tôi có một chiếc điện thoại di động, mấy ngày trước có một người đeo kính râm bỏ vào đó cho tôi, chúng tôi dùng chiếc điện thoại đó để liên lạc, anh ta gửi tiền vào tài khoản cho tôi, nhưng tôi chưa từng thấy mặt anh ta.”
Khi đi ra khỏi Sở cảnh sát, Thiên Chân vẫn thấy đầu óc mịt mù.
Cô không hiểu tại sao lại có người bám theo mình, cũng không biết sự việc này có liên quan gì tới hai người đêm hôm đó không.
“Hai số điện thoại liên lạc đều là thuê bao trả trước, sử dụng tên giả, bản thân anh ta là một thám tử tư, chỉ đi theo cô, phía cảnh sát có lẽ cũng chẳng phát hiện được gì. Hơn nữa, việc thám tử tư bám theo cô cũng là chuyện hết sức bình thường, cảnh sát chắc cũng không coi trọng lắm đâu”, Cố Phi Vân đi theo phía sau Thiên Chân nói.
“Làm sao cô biết có người đi theo tôi, còn cả thứ đó…”
“Tôi là cảnh sát”, Cố Phi Vân biết Thiên Chân muốn hỏi gì, “Cảnh sát đặc nhiệm.”
Thiên Chân tròn xoe mắt.
“Cảnh sát… Cũng có thể ra nước ngoài hay sao?”, cô ngạc nhiên hỏi, hoàn toàn không thể nào tưởng tượng được việc cô gái đó lại làm một công việc mạnh mẽ như vậy.
“Có thể, giấy tờ hơi phiền toái một chút, đối với người khác”, Cố Phi Vân nói, “Còn tôi thì không sao.”
Thiên Chân gật đầu ra chiều đã hiểu.
Nghĩ đến sự hình dung của Tiểu Trịnh, cô đoán gia thế của Cố tiểu thư này chắc cũng không tầm thường.
“Vậy cô đến đây là để… tìm Tiểu Trịnh?”, Thiên Chân lại hỏi.
“Ừm, tôi hy vọng anh ấy có thể cùng tôi quay về”, ánh mắt Phi Vân hơi sầm lại, “Nhiều nhất tôi cũng chỉ có thể ở đây hai tuần… Thời gian không đủ.”
Thiên Chân ngẩn người, mong muốn của cô ấy xem chừng khó mà trở thành hiện thực.
“Tôi biết khả năng anh ấy quay về với tôi rất nhỏ”, Cố Phi Vân nhìn thấu suy nghĩ của Thiên Chân, cười tự chế giễu mình.
“Hiện giờ cô vẫn đang ở khách sạn à?”, Thiên Chân nhìn Cố Phi Vân, “Hay là chuyển qua ở cùng chỗ tôi đi, rồi từ từ nói chuyện với anh ấy.”
Cố Phi Vân gật đầu.
“Chào”, nghe thấy tiếng bước chân, Cố Phi Vân khi đó đang ngồi trước bàn ăn liền đứng dậy, nhìn người đàn ông đang từ từ đi tới, “Thiên Chân đi làm rồi, anh muốn uống gì không?”
“Tôi tự lấy được rồi, làm sao dám phiền Cố tiểu thư tự tay phục vụ mình kia chứ”, Tiểu Trịnh rót một cốc cà phê, uể oải nói. “Ngày mai tôi sẽ chuyển đi.”
“Ừm.”
“Cô chuyển sang bên phòng tôi mà ở.”
“Vâng”, Cố Phi Vân gật đầu.
“Sao cô lúc nào cũng nghe lời như vậy?”, Tiểu Trịnh bỡn cợt. “Từ nhỏ tới lớn toàn là ừ, vâng, được, tôi đến phát ngán cái đức hạnh của cô.”
“Anh có thể lý giải đó là thói quen nghề nghiệp của em”, cô ngước mắt lên, không muốn tranh cãi với anh.
“Ừm, chẳng có vì sao cả, chỉ có phải hoặc là không phải”, Tiểu Trịnh cười mỉa mai. “Đó là điều mà ba cô nói, nhưng người ta bất kể thế nào cũng sẽ nói không phải, còn cô thì sao?”
Cố Phi Vân không nói gì, cúi đầu xuống tiếp tục ăn sáng.
Sự thờ ở của cô khiến anh nheo mắt lại, hơi không thoải mái.
Lần này gặp nhau anh cảm thấy cô đã thay đổi khá nhiều, một trong số đó là không còn cãi cọ với anh, nhưng anh không thể nói ra được rốt cuộc là có gì đó bất thường.
“Em hãy nói lại tường tận việc Thiên Chân bị người ta bám theo hôm đó một lần nữa xem nào”, Tiểu Trịnh chuyển chủ đề.
“Phi Vân”, sau khi nghe cô kể hết, anh nhìn cô một lúc lâu, sau đó đột nhiên gọi tên.
Cố Phi Vân ngẩng đầu lên, đã rất lâu rồi anh không gọi tên cô một cách thân mật như thế này, nó khiến cô quá đỗi ngạc nhiên.
“Em muốn anh theo em về, cũng được”, Tiểu Trịnh mỉm cười. “Nhưng anh có điều kiện.”
“Điều kiện gì?”, cô nghi hoặc nhìn anh.
“Thời gian này em ở bên cạnh Thiên Chân bảo vệ cô ấy, song không được để cô ấy phát hiện ra.”
“Cô ấy đối với anh mà nói… rất quan trọng ư?”, Cố Phi Vân cảm thấy hơi buồn bực trong lòng.
“Rất quan trọng”, Tiểu Trịnh cười đầy ý vị. “Thế nên em nhất định sẽ giúp anh, đúng không?”
Phi Vân cắn môi, lặng lẽ gật đầu.
Anh nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn đang trắng nhợt ra của cô, cười nói: “Cảm ơn em, Phi Vân.”
“Không cần cảm ơn”, cô lắc đầu, nói khẽ.
Hóa ra sự dịu dàng và thỏa hiệp hiếm thấy của anh đối với cô cũng chỉ là vì một người khác.
Lên tầng trên, Tiểu Trịnh bấm số điện thoại của một người.
“Anh Tần, có việc này tôi không biết anh có hứng thú để nghe không.”
“Mời anh.”
Tần Thiển lặng lẽ nghe giọng nói vang lên trong điện thoại, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì, song trong đôi mắt đang cúi xuống lại dần dần nhuốm màu tâm trạng nặng nề.
“Trịnh thiếu gia giúp đỡ tôi như vậy, tôi phải cảm ơn thế nào đây?”, anh cất lời bình thản.
“Mọi người đều là bạn, không cần phải khách sáo.”
“Nhưng tôi thì cho rằng bạn bè qua lại cùng có lợi mới có thể bền lâu, Trịnh thiếu gia thấy thế nào?”, Tần Thiển mỉm cười. “Có thế tôi sẽ càng yên tâm, còn anh thì vui vẻ.”
Bên kia vẳng lại tiếng cười thoải mái của Tiểu Trịnh: “Anh Tần quả nhiên thẳng thắn.”
“Vậy thì, người ngay không ăn nói mập mờ”, Tiểu Trịnh chậm rãi nói. “Hiện giờ rất nhiều thương hiệu đang chuyển hướng cạnh tranh về Trung Quốc đại lục, tôi tin rằng anh Tần cũng đã có kế hoạch từ trước và cũng có khả năng mở rộng thị trường của mình. Tuy nhiên tôi hy vọng anh có thể giao quyền đại lý cho tôi, còn những việc khác, tôi nhất định sẽ xử lý ổn thỏa.”
“Được, tôi đồng ý với anh”, chỉ một câu ngắn gọn, Tần Thiển đã từ bỏ kế hoạch vốn được chuẩn bị từ rất lâu.
“Anh Tần còn có yêu cầu gì khác không?”, sự nhanh gọn của Tần Thiển khiến cho Tiểu Trịnh rất thích thú.
“Tôi chỉ cần một Đoạn Thiên Chân an toàn tuyệt đối”, Tần Thiển lặng im mấy giây, sau đó thản nhiên lên tiếng.
Cho dù từ giờ trở đi cô đã không còn thuộc về anh.
Chọn đề tài, được duyệt, sau đó thì phỏng vấn, viết bài, cũng mới chỉ là sự bắt đầu. Sau khi dàn trang, in ra còn phải đối chiếu với bản thảo, lại sửa chữa, thay qua đổi lại nhiều lần, rồi lại đối chiếu, xét duyệt, ký xác nhận, gửi bản mẫu, đưa bản thảo đi nhà in…
Công việc còn vất vả hơn trước rất nhiều, song Thiên Chân cố nghiến răng để tiếp tục làm.
Dù rằng thường xuyên có người nói vụng trộm sau lưng, bàn tán về phẩm cách của cô - đó là nhân tình của Tần Thiển đấy, thật chẳng ra sao.
E rằng chuyện đến chỗ chúng ta làm việc cũng là dựa vào quan hệ với đàn ông nhỉ.
Tự cho rằng si tình thì vĩ đại lắm, đàn bà mà làm những việc đó đúng là vừa thất bại, vừa mất thể diện.
Đối với tất cả những lời nói đó, cô chỉ cười.
Nếu cứ luôn để ý đến cách nghĩ của người khác, sẽ rất khó sống được một cách thoải mái. Từ sau ngày rời khỏi sự che chở của Tần Thiển, cô đã biết cách chịu đựng bất kể việc gì, sẽ không còn ai ủng hộ cô, chăm sóc cho cô. Chẳng phải miệng lưỡi thế gian độc ác hay sao? Thế nên có để ý thì vừa vô bổ, vừa hại thân mình. Trước đây cô từng cho rằng nếu như ghét một người thì tại sao không nói thẳng trước mặt luôn, tranh cãi một trận, không việc gì phải chỉ trỏ sau lưng, mất thời gian bực bội về một người chẳng liên quan gì tới mình. Đến hôm nay mới hiểu, con người sống trên thế gian này, thứ mà lộ ra bên ngoài hàng ngày chẳng qua chỉ là một bộ mặt, đối phương đã hèn nhát không dám dỡ bỏ lớp vỏ ra, thì cô việc gì phải để lộ tất cả mọi cảm xúc của mình để cho người ta thưởng thức chứ? Như một người nào đó từng nói, Thiên Chân, sẽ có một ngày em được tôi luyện thành sắt thép, đạn bắn dao đâm không thủng.
Tựa vào bàn làm việc, cô khẽ cười, Đoạn Thiên Chân cuối cùng đã không còn ngây thơ nữa, anh đã nhìn thấy chưa?
Không có anh, em cũng sẽ sống rất tốt, có thể cứ đi theo những bước chân lặng lẽ của anh như thế này, học thái độ điềm nhiên của anh, tiếp tục sống một cách thản nhiên và độc lập.
Trên chuyến tàu trở về sau chuyến công tác ở Edinburgh, Thiên Chân nhìn ánh mặt trời cuối ngày đang dần dần lặn xuống đằng tây, cảm thấy hơi buồn ngủ. Đoàn tàu cao tốc hơi lắc nhẹ rồi dừng lại ở một ga nào đó, cô đột nhiên giật mình tỉnh dậy, mở đôi mắt mờ mịt nhìn khắp xung quanh, nhất thời không nhớ ra nổi mình đang ở nơi nào. Khi ý thức phục hồi, mới nhận ra chiếc máy tính xách tay để trên bàn vẫn còn đang sáng.
Cô gấp màn hình lại, cúi đầu tựa trán vào cửa sổ nhìn ra bóng tối đã dày đặc bên ngoài, bỗng nhiên ngẩn người.
Cuộc sống của cô dường như đã trở thành một đoàn tàu không biết nên lái về đâu, cũng không biết sẽ dừng lại ở ga nào. Giống như chiếc tàu ma đi trên biển trong truyền thuyết, nhìn về phía xa thì luôn luôn thấy ánh sáng chói lòa, đàn ca huyên náo, song mãi mãi cũng không thể cập được bờ, cũng không thể nào cho mọi người đi du ngoạn được.
“Cô gái nhỏ, mệt lắm phải không?”
Vóc dáng nhỏ nhắn của người châu Á và khuôn mặt trẻ trung thuần khiết của Thiên Chân khiến cho người đàn ông ngồi trước mặt gọi cô là little girl.
“Tôi đã đi… một chặng đường rất xa”, cô gật đầu, muốn mỉm cười, nhưng đã thấy mắt cay xè.
Thế nên mới có cảm giác vô cùng mệt mỏi.
“Về đến nhà là ổn rồi”, người đàn ông đứng tuổi mỉm cười hiền hậu.
“Ừm”, cô đáp, cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại.
Bởi vì, đâu mới là nhà của cô chứ?
Xách túi hành lý đi trên con đường bị bóng tối bao trùm, Thiên Chân ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà văn phòng nơi có tòa soạn của tờ tạp chí. Đấy là nơi mà cô dành phần lớn thời gian trong cuộc sống hiện tại của mình, nó khiến cho cô cảm thấy yên lòng.
Thang máy từ từ đi lên, một mình Thiên Chân đứng bên trong không gian nhỏ hẹp nhưng lại trống tuếch đó, yên tĩnh tới mức gần như có thể nghe thấy nhịp đập của trái tim mình.
“Về rồi à?”, giọng nói thấp trầm vô cùng quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai.
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Cánh cửa thang máy chầm chậm mở ra, nhưng bên ngoài không hề có một ai.
Cô cúi đầu cười giễu mình, đi ra khỏi thang máy trước khi cánh cửa khép lại.
Em chạm vào anh rồi đấy, Thiên Chân, nhưng anh có biến mất đâu.
Em vẫn có thể tin rằng những lời anh nói khi chúng ta mới bắt đầu đều là những lời nói thật lòng, dù rằng hiện giờ nó đã không còn nữa.
Nơi lắng sâu của số phận là những tháng năm tuổi trẻ của chúng ta, khi mà chúng ta không đủ lý trí và trải nghiệm để chống lại những sự mê hoặc vốn không nên đến gần đó, thế nên cho dù thời gian quay ngược lại, sự bốc đồng vẫn cứ bốc đồng, tin tưởng vẫn là tin tưởng, yêu tha thiết vẫn là yêu tha thiết, và rồi những sự đau thương, thất vọng cũng vẫn khó lòng tránh khỏi.
Nếu như việc rời xa anh không giúp em trưởng thành hơn, thì những thứ mà em để mất còn có ý nghĩa gì?
[1]Nguyên văn “Tiếu ngã như kim”, câu này trích trong bài thơ “Hái dâu” của Nạp Lan Tính Đức, nhà viết từ nổi tiếng đời Thanh. Cả hai câu liền nhau có nghĩa: Ánh trăng đã tình cười ta vô tình, cười ta đã phụ tình cảm nàng dành cho.
“Mời cô đi theo hướng này”, Thiên Chân đi theo nhân viên phục vụ mặc áo dài xường xám đi vào hành lang dưới ánh đèn êm dịu, ngầm đánh giá tất cả xung quanh.
Bình phong vẽ hình họa với bộ khung được chạm khắc, bóng mai thấp thoáng, tiếng nhạc uyển chuyển nhẹ nhàng vang lên lẫn trong tiếng nước chảy róc rách, nhất thời khiến cho người ta tưởng như mình đi lạc vào không gian và thời gian nào khác. Đến khi tấm rèm hạt được vén lên, Thiên Chân nhìn thấy những người đang tụ tập uống rượu vui vẻ bên trong đó, mới cười đi vào.
“Xin lỗi, tôi đến muộn!”, cô đi tới bên cạnh Tiểu Trịnh, đưa chiếc túi giấy tinh tế trong tay cho anh ta, “Một chút tấm lòng của tôi và Trần Úc, chúc sinh nhật vui vẻ.”
“Chào mừng đến với đại bản doanh của tôi”, Tiểu Trịnh ghé sát vào tai cô nói khẽ, “Vừa là Chopard vừa là Bulgary[2], có nhẫn không vậy?”
[2] Hai hãng đồ trang sức nổi tiếng thế giới.
“Đúng tâm nguyện của anh”, Thiên Chân cười, trừng mắt nhìn Tiểu Trịnh.
Việc biến nhà hàng Tang Dynasty thành đại bản doanh như thế này, cũng chỉ có mình Trịnh thiếu gia đốt tiền chuyên nghiệp mới có thể làm được.
“Giúp tôi từ chối khéo đi, sự thoải mái của hai người đó khiến tôi nuốt không trôi”, Tiểu Trịnh thấp giọng nói, rồi ôm lấy hai vai Thiên Chân, vẫn dùng nụ cười đầy quyến rũ đó để giới thiệu cô với các vị khách trong bữa tiệc.
“A, cô chẳng phải là người ở…”, có người nhìn cô với ánh mắt hấp háy.
“Ừm, chính là tôi”, Thiên Chân trả lời, khẽ mỉm cười.
Người họ Tần đó quả thực quá nổi tiếng phải không, khiến cho sự ngu ngốc của cô lan khắp mọi nơi.
“Trịnh thiếu gia, vậy mới rồi…”, câu nói ngập ngừng của một người bị Tiểu Trịnh giơ ly rượu lên ngăn lại. “Nào, hôm nay mọi người đến đây mừng sinh nhật, tôi cảm động vô cùng, cạn một ly trước coi như kính lễ.”
Mới rồi hình như nhìn thấy nhân vật nam chính trong câu chuyện cũng có mặt ở đây? Người đó bối rối nhìn Tiểu Trịnh rồi uống hết ly rượu một cách vui vẻ, những lời định nói ra lại bị nuốt hết vào trong bụng.
“Ngày sinh của Trịnh thiếu gia, tại hạ đến muộn quả thực thất lễ, tự nguyện chịu phạt.”
Tiếng các hạt rèm va vào nhau thanh gọn lại vang lên, giọng nói nhẹ nhàng nghe có chút gì đó quen tai.
Thiên Chân ngẩng đầu lên theo phản xạ, nhìn thấy ngay một khuôn mặt quen quen.
“Nếu như nên phạt, thì phạt anh lấy hết toàn bộ rượu ngon giấu trong nhà hàng này ra đây, tôi bao hết”, Tiểu Trịnh cười, đứng dậy.
Cố Vĩnh Nam.
Thiên Chân nhớ ra người vừa đến, chính là ông chủ nhà hàng hải sản tươi sống mà hôm đó Tần Thiển đưa cô đến, hóa ra nhà hàng Tang Dynasty cũng là do anh ta làm chủ.
Ánh mắt của người mới đến đó cũng dừng lại ở chỗ Thiên Chân, trong mắt anh ta lóe lên sự ngạc nhiên, liền ngay sau đó là một nụ cười ý vị sâu xa.
“Đề nghị hay đấy, cứ tính vào tài khoản của tôi, đã gặp người tri kỷ, không có rượu mất vui”, cô còn đang định lên tiếng chào thì một giọng nói thấp trầm vang lên, đột ngột tới mức khiến cô bỗng nhiên mất khả năng ngôn ngữ.
Đó là Tần Thiển.
Trong khoảnh khắc, ánh đèn, mùi rượu, tiếng người đột nhiên trở nên vắng lặng, yên tĩnh và xa xăm. Anh đứng đó, phía sau là cây cầu nhỏ bắc qua dòng nước chảy, áo sơ-mi trắng và quần tây xám sáng, gọn gàng và đẹp đẽ.
Thiên Chân nhìn anh, cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt một cách không thương tiếc, gần như quên cả thở.
Vì sao anh lại có mặt ở đây? Vì sao rõ ràng là đã chia tay, nhưng hai bên vẫn hết lần này đến lần khác gặp lại nhau?
Tần Thiển cũng nhìn cô, ánh mắt chấn động.
“Đây là Trịnh thiếu gia mà tôi nói với cậu”, Cố Vĩnh Nam quay người sang Tần Thiển giới thiệu.
“Thường ngày nghe Vĩnh Nam nhắc đến cậu, hôm nay cuối cùng cũng được gặp, thật vinh hạnh”, Tần Thiển đưa tay ra, “Sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn anh Tần, tôi cũng đã nghe nhiều về anh, cứ gọi tôi là Tiểu Trịnh được rồi”, Tiểu Trịnh bắt tay Tần Thiển, “Mời ngồi.”
Thiên Chân ngẩn ngơ nhìn Tần Thiển ngồi xuống vị trí cách cô chưa đầy một mét, đột nhiên toàn thân cứng ngắc, tay chân đều trở nên thừa thãi không biết nên để vào đâu.
Cô thậm chí có thể cảm giác thấy những người ngồi xung quanh đang nhìn hai người bọn họ, ánh mắt vừa tò mò, vừa dò hỏi.
“Thiên Chân, công việc mới có tốt không?”, giọng nói thấp trầm quyến rũ bất chợt vang lên bên tai cô. Thiên Chân ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn, Tần Thiển đang mỉm cười với cô, thái độ nhẹ nhàng tự nhiên, hoàn toàn mang vẻ quan tâm của một ông chủ cũ.
Lòng cô nhờ vậy mà cũng thoải mái hơn, dù rằng cũng vẫn còn hơi chua chát.
“Rất tốt ạ”, cô cũng mỉm cười, nhìn thấy hình bóng bé xíu của mình trong đôi mắt đen sẫm đó.
Nhìn bộ dạng nói cười vô tư giữa hai người bọn họ, sự chú ý của những người xung quanh dần dần bị không khí vui vẻ của bữa tiệc giải tỏa. Uống quá tuần rượu thứ ba, có mấy người càng lúc càng cao hứng. Trong lòng có tâm sự nên Thiên Chân cũng không biết mình đã uống tới mức mặt nóng bừng lên.
“Cô uống ít một chút thôi”, Tiểu Trịnh đang chuyện trò với Tần Thiển và bạn bè bỗng nhiên quay người lại, nhìn cô cười dịu dàng, “Nếu như cả hai chúng ta đều ngã ra đây thì không về nhà được đâu.”
Thiên Chân vừa trả nhà, Tiểu Trịnh thì chưa dọn đi hết, mấy ngày nay bọn họ vẫn ở cùng nhau.
“Biết rồi”, Thiên Chân cũng không nghe rõ anh ta nói điều gì, chỉ gật gật đầu, không chú ý đến việc Tần Thiển đã cau mày lại vì những lời nói của bọn họ.
Cảm thấy trong bụng hơi khó chịu, Thiên Chân đứng lên đi ra toa-lét.
Đứng trước gương, cô vỗ vỗ lên khuôn mặt nóng rẫy của mình.
Cô thật là vô dụng.
Đã nhận lời với Trần Úc sẽ thay anh chúc mừng sinh nhật Tiểu Trịnh, vậy mà tối nay cô lại giống như một người gỗ, không cần phải người khác mà ngay cả bản thân cô cũng thấy lạ kỳ.
Mày mắc bệnh gì à – cô giận dữ trừng mắt lên với mình ở trong gương. Người ta đã không coi mày ra gì nữa, mày vẫn còn buồn phiền cái nỗi gì, quấn quít để ai xem?
Khi quay về phòng bao, Tiểu Trịnh không biết từ lúc nào đã lại uống tiếp, hứng khởi tới mức hơi bất bình thường.
Dường như mấy ngày sau khi cô gái mang tên Cố gì đó xuất hiện, anh ta có vẻ hơi kỳ lạ.
“Tới đây, Thiên Chân”, Tiểu Trịnh đưa ly rượu cho cô. “Vừa nãy anh Tần còn khen cô đấy, cô cũng nên mời anh ấy một ly, dù gì thì cũng là giám đốc cũ của cô mà.”
“Lão huynh, anh uống tới mức ngớ ngẩn rồi đấy.”
Thiên Chân ngạc nhiên trừng mắt nhìn Tiểu Trịnh, hét lên theo tiềm thức.
Âm thanh ở xung quanh bỗng nhiên bặt lại, mọi người đều ngẩn ngơ nhìn cô, ngay cả Tần Thiển và Cố Vĩnh Nam cũng ngẩng đầu lên hơi sững sờ.
Chỉ có mỗi Tiểu Trịnh đang ngà ngà say là bám chặt lấy vai cô, cười thoải mái: “Cô thật là… quá đáng yêu, Thiên Chân.”
Không thể kiềm chế được, mọi người cùng cười ồ lên.
Tần Thiển nhìn Thiên Chân khi đó đã đỏ dựng cả mặt lẫn tai lên, một nụ cười ấm áp hiện lên trên khóe miệng.
Dưới ánh đèn dìu dịu, nhìn khuôn mặt xoay nghiêng của cô, đôi mắt sũng nước sáng trong đều đẹp tới mức đáng kinh ngạc. Đã quen với cuộc sống đầy mưu mô thủ đoạn, chỉ có cô vẫn trong sáng như dòng nước có thể nhìn thấu đáy, khiến anh luôn có cảm giác trong lòng dễ chịu khi trông vào.
Chỉ có điều cánh tay đang đặt trên vai cô sao mà trông lại chướng mắt đến thế kia.
Anh nhìn cô khi đó đang tựa vào lòng Tiểu Trịnh, cầm ly rượu lên rồi cúi xuống uống, vẻ mặt bình thản có vẻ như không có bất cứ chuyện gì, song đôi mắt đen sẫm đằng sau cặp kính cuối cùng cũng bộc lộ cảm xúc, hơi nheo lại.
Quả thực vô cùng chướng mắt.
Nhưng anh cũng muốn xem xem thằng nhóc trông có vẻ lười nhác nhưng thực ra rất thông minh đó rốt cuộc muốn diễn trò gì.
“Được, tôi mời một ly”, giọng nói trong sáng đột nhiên vang lên bên tai Tần Thiển.
Tần Thiển ngạc nhiên ngước mắt lên, nhìn thấy người con gái mới rồi còn lúng túng không biết làm gì đã cầm chai rượu vang rót vào hai ly, một ly dành cho anh, còn một ly cầm trong tay.
“Thiên Chân?”, anh sững người.
“Ly này là để cảm ơn anh ngày trước đã dành cho tôi công việc đó, giúp tôi học được rất nhiều thứ, nhìn thấy nhiều mặt của cuộc sống, hiện giờ mới có thể tự tin bắt đầu công việc mới”, cô đưa ly rượu thuộc về Tần Thiển đến trước mặt anh, sau đó ngửa đầu uống một hơi cạn hết ly rượu trong tay mình.
Tần Thiển giật thót người, suýt nữa thì đứng bật dậy.
Cô đang làm gì đây? Lần trước uống rượu say đã làm chân mình bị thương, rồi dằn vặt tới tận nửa đêm, với tửu lượng của cô như vậy mà dám uống kiểu đó hay sao?
Thế nhưng trước con mắt của mọi người, trong tình huống đó anh cũng không tiện chối từ, chỉ đành uống cạn ly đó với cô.
“Ly rượu này, cảm ơn anh đã nhiều lần khai sáng cho tôi, giúp tôi hiểu được nhiều bài học trong cuộc sống, biết cách cho qua những chuyện trong quá khứ”, Thiên Chân lại rót thêm ly nữa, ngửa cổ uống cạn, vẫn không quên hướng về phía Cố Vĩnh Nam cười cười, “Anh Cố, rượu của anh ở đây đúng là rượu ngon, hương vị rất tuyệt vời.”
“Thiên Chân!”, Tần Thiển cảm thấy có gì đó không bình thường, anh bỏ ly rượu trong tay xuống, vừa định nói gì đó, nhưng đã bị cô cướp ngay lấy ly rượu rồi lại rót đầy, “Nào, cạn ly.”
Nhìn thấy anh đứng lên, cô đặt dằn chai rượu xuống bàn, mạnh tới mức khiến cho chiếc bàn rung lên một chặp.
“Anh có uống hay không? Hay là anh không dám uống với tôi?”, cô trừng mắt nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng.
Tần Thiển dở khóc dở cười, lần đầu tiên trong đời không biết phải làm gì.
Dưới ánh mắt bức bách của cô, anh lại đành uống thêm một ly trong sự bất lực.
“Ly này dành cho chúng ta… cuối cùng đã không còn quan hệ gì nữa cả”, cô uống được nửa ly, tay bưng lấy miệng, trừng trạo nuốt chất lỏng đó vào trong cổ, khi ngẩng đầu lên đôi mắt sũng nước hơi nhấp nháy, “Coi như giờ đây ngồi cùng nhau ăn cơm, uống rượu, tôi cũng biết việc gặp lại dù là bạn bè, đều là shit.”
“Thiên Chân, cô say rồi”, Cố Vĩnh Nam định lấy ly rượu trong tay Thiên Chân nhưng bị cô gạt ra. Thiên Chân thậm chí còn giữ chặt lấy vai anh ta, lớn tiếng cười: “Anh Cố, vì sao anh lại mở cái nhà hàng hải sản tươi sống đó chứ, anh biết không, nếu như anh không mở nhà hàng đó, anh ấy sẽ không đưa tôi đến đó, tôi cũng sẽ không vì một phút kích động mà nói lời chia tay….”
“Đúng, là tôi đã nói đến chuyện chia tay trước”, cô ngửa cổ uống nốt nửa ly rượu còn lại, rồi đặt mạnh chiếc ly trống không xuống bàn, “Tôi không muốn bị vứt bỏ, thế nên tôi chủ động từ bỏ anh ấy trước, Tần Thiển, ai bỏ đi thì ai không sống nổi kia chứ.”
“Anh tặng tôi chiếc váy cưới đó, nói gì mà muốn tôi sẽ lấy được một người yêu thương mình thực sự, một người tốt hơn anh, thế nhưng anh có biết hay không”, Thiên Chân cúi đầu, lẩm bẩm trong miệng, “Anh có biết hay không… Tôi sẽ không bao giờ đối tốt với ai như vậy nữa….”
Tần Thiển nhìn cô, đứng chết lặng ngay tại chỗ, không sao động đậy được.
Còn cô lại không nhìn anh, khóe mắt đã thấm đẫm vẻ say sưa, trên miệng vẫn còn đọng lại nụ cười mỉm, khuôn mặt vốn đã xinh đẹp thêm hơi rượu lại càng tỏa sáng long lanh. Cô không hề mượn rượu giả điên, cũng không khóc lóc than vãn chê trách, chỉ nói với giọng điệu hết sức nhẹ nhàng, nói ra những điều ấm ức và khó chịu vẫn cất giấu ở trong lòng, song lại khiến cho trái tim anh cảm thấy một nỗi đớn đau không thể nào kiềm chế nổi.
Phải dũng cảm tới mức nào mới có thể giữ những điều đó lại trong lòng.
Anh nhớ đến khi đứng trong hàng người dài dằng dặc dưới chân tháp Eiffel, cô đã cười và giơ tay lên vẫy vẫy anh.
Còn cả lần cô mặc bộ punk, toàn thân ướt hơi rượu nhưng nụ cười tươi sáng, nói: Chỉ là do tôi thấy cái tên Mathieu được viết lên hàng đầu trong danh sách các họa sỹ grafiti nên tôi nghĩ rằng anh rất xem trọng anh ta. Với lại tất cả đều thuận lợi mà.
Hôm trời mưa gặp tai nạn ở dọc đường, cô đã ra lệnh cho anh bằng một giọng bình tĩnh: Đổi chỗ đi, để tôi lái xe.
Đã bao nhiêu lần khi anh đẩy cửa ra, trong không gian tràn ngập mùi thơm của đồ ăn, cô thò người ra khỏi gian bếp, thông báo cho anh về thực đơn bữa đó.
Lúc anh tỉnh dậy sau cơn ác mộng, cô không nói một lời rót ly nước cho anh, kề sát bên mình, dịu dàng và yên lặng.
Thực ra cô vẫn cứ luôn lặng lẽ ủng hộ anh một cách can đảm, đem lại hơi ấm cho anh.
Thiên Chân.
Anh vừa đưa tay ra định đỡ, đã thấy cô loạng choạng trong giây lát rồi ngã gọn vào lòng Tiểu Trịnh.
Đầu mơ mơ màng màng, ánh sáng ấm áp chiếu trên mí mắt cô, cảm giác lười biếng khiến cho Thiên Chân không muốn mở mắt ra, nhưng dạ dày bỗng lộn tùng phèo, cô bưng lấy miệng, chống tay đứng dậy, thấy trước mắt xuất hiện một chiếc túi giấy màu trắng. Cô không kịp nghĩ ngợi gì cầm ngay lấy rồi nôn thốc tháo tới mức hoa mày chóng mặt.
Một tờ khăn giấy lại được đưa tới, cô thở khẽ rồi nhận lấy, lau miệng xong mới cảm thấy có gì đó không bình thường lắm.
“Súc miệng đi”, người đàn ông ngồi bên cạnh cô đưa một cốc nước ra.
Thiên Chân nhận lấy như đang trong cơn mộng du, mắt mở to nhìn người ngồi trước mặt mình.
“Anh… tôi…”, cô nhổ nước trong miệng ra, vẫn với bộ dạng như vừa bị sét đánh trúng, không thể nào thoát khỏi trạng thái bàng hoàng kinh ngạc.
“Anh cái gì? Tôi cái gì?”, anh cầm lấy chiếc cốc đổ nước còn lại trong đó đi rồi vứt vào thùng rác, sau đó lại rút thêm một tờ khăn giấy đưa cho cô.
“Tiểu Trịnh đâu rồi?”, Thiên Chân bất lực nhìn xung quanh, muốn biết mình rốt cuộc đang ở chỗ nào.
“Say rồi, đi với một cô gái rồi”, lông mày anh hơi chau lại, “Em cũng say rồi, đây là phòng khách của nhà hàng Tang Dynasty, anh không biết hiện giờ em sống ở đâu.”
“Tôi sống cùng Tần Thiển”, trả lời một cách máy móc, cô không nhận ra Tần Thiển lại cau mày.
“Sao anh lại ở đây?”, cô hỏi, bàn tay bám chặt lấy ga giường chứng tỏ cô đang căng thẳng.
“Anh…”, Tần Thiển nhìn cô, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, song cuối cùng khẽ thở dài một tiếng, “Anh không yên tâm về em.”
Thiên Chân hơi run rẩy, đôi mắt sũng nước nhìn anh đong đầy sự ngạc nhiên.
“Có đói không? Suốt buổi tối em chưa ăn bất cứ thứ gì”, anh cầm thực đơn lên, tránh không nhìn vào đôi mắt dễ làm cho trái tim mình xao động đó, “Anh gọi giúp em một chút đồ ăn đêm nhé?”
Giọng nói dịu dàng của anh khiến cho cô muốn khóc.
“Thiên Chân?”, anh ngẩng đầu lên nhìn.
“Tùy anh đi”, cô đáp lại một cách hỗn loạn.
Một bát tôm tươi hoành thánh, một bánh bao cua lồng hấp, hai bát đậu đỏ chua, một đĩa bánh thủy tinh anh đào… Thiên Chân nhìn bữa ăn đêm mà người phục vụ bê lên, ngạc nhiên ngẩng đầu.
“Muộn như vậy rồi nên tiệm Paul đã đóng cửa”, Tần Thiển lên tiếng, “Nếu không thì sẽ có món bánh ngọt mà em thích.”
“Nhưng em không ăn nổi”, cô nói.
“Anh có bảo là em phải ăn một mình đâu?”, anh uống một hớp trà, sau đó cầm một chiếc bánh tart trứng lên.
Thiên Chân hơi ngẩn người rồi ngập ngừng nhìn Tần Thiển: “Cái món… hoành thánh đó là của anh hay của em?”
Tần Thiển nhìn cô, đôi mắt thẫm đen như mực sâu hun hút.
“Là của em”, anh nói.
Khi cúi đầu xuống, trên khuôn mặt nghiêm khắc thoáng hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng không sao kìm nén được.
Anh không thể mang cô về nhà nữa, cũng không tiện tiếp xúc nhiều với cô ở những nơi công cộng, những người dự tiệc hôm nay đều biết chừng mực, mà ở chỗ của Cố Vĩnh Nam cũng an toàn, về điểm này thì anh có thể yên tâm. Thế nên trong lúc này, anh có thể vui vẻ ngắm nhìn bộ dạng thưởng thức món ăn ngon của cô.
Nhìn cô ăn có vẻ rất hài lòng.
Đáng lẽ có thể đi rồi, nhưng thấy cô say tới mức đó, anh quả thực không thể nào yên tâm nổi.
Nhìn thấy cô ngủ mê mệt, anh định bụng ở lại một lát rồi đi cũng được, thế nhưng vẫn muốn nhìn thêm khuôn mặt cô lúc ngủ, ý muốn đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu, cho tới khi cô tỉnh giấc.
Rõ ràng đã biết con bé ngốc đó khi ngủ trông không đẹp đẽ gì, giấc ngủ cũng không yên, nhưng anh vẫn như bị ma ám, không sao đi nổi.
Nếu mà vẫn còn như khi trước, thì hôm nay chắc chắn anh đã mắng cho cô một trận nặng nề rồi.
Say rượu, ngoài chuyện mất thể diện của mình không nói, ngay cả thể diện của anh cũng làm cho mất hết.
Nhưng lúc này đây ngồi nhìn cô lặng lẽ ăn không nói một lời, giống hệt như một con mèo nhỏ, anh lại cảm thấy trong lồng ngực mình ấm áp, dù không tránh khỏi ngập tràn nỗi xót xa.
Tôi sẽ rời xa anh mãi mãi, sẽ không bao giờ muốn gặp lại anh nữa.
Thật xấu hổ, Đoạn Thiên Chân.
Cô nhớ lại câu nói hôm đó đã vứt lại cho anh, thất vọng chọc chọc bát tôm hoành thánh hoàn toàn vô tội ấy.
Sau khi nhìn thấy anh, tất cả những lời cô nói đều trở thành vô nghĩa.
Cô ngẩng đầu lên, cô đâu có cách xa anh đến vậy? Lúc này anh đứng ở nơi cách cô chưa đầy ba mét, lật giở cuốn tạp chí của nhà hàng với thái độ bình thản.
“Ăn xong rồi à?”, anh ngẩng đầu nhìn cô hỏi.
Ánh đèn quá dịu dàng, chiếc áo sơ-mi trắng anh đang mặc trên người mở một khuy trên cùng, làm lộ ra phần cổ với đường cong hoàn hảo, mang một vẻ gợi cảm không sao tả xiết.
Thiên Chân hoảng loạn gật đầu, giận không thể tát ngay cho mình một cái.
“Sắp ba giờ rồi”, anh nhìn đồng hồ, “Em đi tắm đi rồi ngủ một giấc, ngày mai là chủ nhật có thể dậy muộn một chút. Anh đi đây.”
“Muộn như vậy rồi anh còn đi đâu?”, vừa nói xong, Thiên Chân lập tức muốn cắn đứt lưỡi mình. Khuôn mặt cô đột nhiên đỏ lựng lên: “Là em nói anh vẫn còn đi về nhà ư? Có thể ở luôn đây cũng được.”
Tần Thiển sững người.
“Không phải”, Thiên Chân gần như muốn ngất đi: “Là em nói… Anh có thể ở lại một phòng khác.”
Tần Thiển nhìn cô, cuối cùng không kìm nổi phải bật cười, tiếng cười nghe trầm trầm rất dễ chịu.
Thiên Chân lập bập đứng lên, mặt đỏ tới mức gần như khiến cho đỉnh đầu bốc khói.
Cô quả thực là kẻ ngốc nhất, ngốc không có đối thủ trong vũ trụ này.
“Chúc ngủ ngon”, anh nhìn cô bằng ánh mắt sâu hun hút, “Hẹn gặp lại em.”
Dù là ở trong cùng một thành phố, nhưng việc gặp lại cũng chưa biết lúc nào.
Ly này dành cho chúng ta cuối cùng đã không còn quan hệ gì nữa cả, coi như giờ đây ngồi cùng nhau ăn cơm, uống rượu, tôi cũng biết việc gặp lại dù với tư cách bạn bè, đều là shit.
Câu cô mới nói hồi ban tối lại vang lên ở trong đầu.
Nói vậy quá đúng.
Cứ tham lam nhớ tiếc những ngày tươi đẹp, để rồi bất lực nhìn thời gian trôi đi không trở lại.
“Tạm biệt”, Thiên Chân đáp lại theo tiềm thức, nhìn anh quay người bước đi.
“Chờ chút”, nhìn thấy chiếc điện thoại để trên tủ đầu giường, cô gọi anh lại.
Cầm chiếc điện thoại mỏng mảnh trong tay, hơi lạnh của kim loại khiến cho tay cô khẽ run lên.
Hóa ra việc có thể nhìn thấy anh thêm một giây cũng tốt.
Bước chân rối loạn, nếu như không phải anh kịp thời đưa tay ra đỡ, thì cô đã ngã xuống rồi.
Đúng vào khoảnh khắc ấy, cô nhìn thấy chiếc lắc làm bằng obsidian trên cổ tay phải của anh, ánh sáng mờ mờ của nó khiến cô thấy đau mắt, và trái tim cũng đớn đau.
Nhưng sau khi đỡ được cô, anh đã lẳng lặng thu tay về.
“Em nghỉ sớm đi”, giọng anh bình tĩnh.
“Gọi thêm một chai rượu nữa đi.”
“Thiên Chân?”, anh ngạc nhiên ngước mắt nhìn cô, tưởng rằng mình đã nghe nhầm.
“Phải chăng là chỉ có uống say, em mới có thể giữ anh lại được?”, cô nhìn anh nói khẽ.
Tần Thiển sững người, nhìn cô đăm đắm với vẻ vô cùng kinh ngạc.
Cô có biết là mình vừa mới nói gì không?
“Em nghỉ sớm đi”, anh cười dịu dàng, làm bộ như cho rằng cô chỉ nói đùa.
“Anh đang trốn tránh cái gì?”, câu hỏi của cô khiến cho nụ cười trên khuôn mặt anh đông cứng, “Anh đang trốn tránh em phải không?”
“Thiên Chân…”, vì quá ngạc nhiên nên khi đối diện với đôi mắt trong suốt của cô, trong đầu anh hỗn loạn không biết nói gì mới được.
Cô nhẹ nhàng áp tay lên ngực anh, qua lớp vải mỏng manh, anh có thể cảm nhận thấy rõ sự mềm mại và ấm áp của bàn tay cô.
“Tim anh đột nhiên đập mạnh quá”, cô ngẩng đầu lên nhìn anh chăm chú, “Em cảm giác thấy ở trong đó có em… Dù chỉ là một phần rất nhỏ thôi, nhưng vẫn là có em.”
Anh bỗng nhiên mất đi dũng khí đối diện với cô, mắt bối rối nhìn đi nơi khác, đồng thời kéo tay cô xuống.
“Thiên Chân, đừng gây chuyện nữa”, anh khẽ trách.
Song ngực vẫn đập thình thịch, mất hẳn nhịp bình thường.
Thiên Chân đột nhiên cười, dưới ánh sáng của đèn tường, nụ cười đó tuyệt đẹp nhưng đầy buồn thương.
Anh nhìn cô, cảm giác thất bại trào dâng trong lòng. Sao lại xảy ra chuyện này? Tối hôm nay bắt đầu từ khi cô chúc rượu, anh đã dần dần lui bước và thảm bại.
Không thể kéo dài được chuyện này, tình cảnh hiện tại, con người cô hiện tại đều khiến anh không biết phải làm gì.
“Vì sao anh lại đeo chiếc lắc tay đó?”, cô hỏi khẽ, đánh trúng vào điểm yếu của anh.
Anh bất chợt ngước mắt lên, sắc mặt hơi thay đổi, chỉ có điều sự thay đổi trong giây lát đó đã lọt hết vào tầm mắt của cô.
Đá obsidian có thể hút đi tất cả những vận khí xấu trên cơ thể cô, cũng có thể khiến cho cô không sợ ánh nắng mặt trời buổi sớm nữa.
Buổi sáng hôm đó, anh đã tự tay đeo chiếc vòng đó vào cho cô, nụ cười ấm áp.
Thế nên vì nụ cười đó, khi ở sân bay Franfurk cô đã tìm nhặt từng hạt bị rơi vãi về trong tâm trạng lòng nóng như lửa đốt, sau đó ngồi xâu lại trên chặng bay về.
Chỉ là một chiếc vòng tay, đối với em nó quan trọng tới mức nào? Còn nữa, sao em quay lại, quay lại nơi đây?
Sau này khi đứng bên bờ sông Thames trong đêm gió lạnh, anh đã khẽ hỏi cô như vậy.
“Chiếc lắc này đối với anh cũng rất quan trọng đúng không?”, cô hỏi, “Trước đây anh không đeo nó, vì sao sau khi em trả cho anh, anh lại đeo lên?”
Mỗi lời nói của cô đều đẩy anh tới đường cùng.
“Anh là người đàn ông xấu xa nhất, hèn nhát nhất mà em từng gặp”, cô nói lạnh lùng, nhìn chăm chú vào khuôn mặt trầm lặng của anh, “Không yêu em cũng được, rời xa em cũng được, em đều chấp nhận. Nhưng đã không muốn giữ em lại, thì vì sao anh còn cứ làm ra vẻ có tình có nghĩa như vậy? Nhìn thấy em hoang mang bất định, bị hành hạ giày vò, anh thấy sung sướng lắm à?”
Nếu rời xa cô thì đừng có an ủi cô, anh phải biết rằng mỗi lần vá víu, trái tim cô lại bị đâm cho đau nhói một lần chứ.
“Trước đây em biết rằng ở bên anh sẽ rất khó khăn, nhưng em không ngờ được rằng hóa ra sau khi rời xa anh còn khó khăn hơn. Rất nhiều người có thể chia tay một cách dễ dàng nhanh chóng, quay người đi là lại có thể tìm được niềm vui mới, nhưng em không biết phải làm thế nào mới có thể thoải mái như thế được”, cô cúi đầu, thấp giọng giễu cợt mình. “Em vẫn luôn như vậy, cố chấp cho đến chết. Em đã phải mất tám năm để quên được Trần Úc, nhưng không biết phải dùng tới bao nhiêu năm mới có thể quên anh.”
“Thiên Chân, xin lỗi em!”, anh lên tiếng một cách khó khăn. Lời nói của cô cứ dần dần thấm sâu vào ý thức của anh, khiến cho lục phủ ngũ tạng của anh đều quặn thắt vào.
“Anh chẳng có lỗi gì với em cả, thật đấy”, cô vẫn cứ khẽ khàng cười, “Chỉ là em cảm thấy nếu như yêu một người thì hãy nghiêm túc một chút, sao có thể nói buông tay là buông tay, nói quên là quên được. Ít ra thì em không thể.”
“Thế nên, xin anh hãy giúp em, hãy xấu xa với em hơn một chút, từ nay về sau, đừng có cười với em, đừng nói chuyện gì với em nữa, nếu nhìn thấy em thì hãy cứ coi như không nhìn thấy”, cô ngước mắt lên nhìn anh, nụ cười bên khóe môi buồn bã tới động lòng người, “Còn em, cũng sẽ làm như vậy.”
Tần Thiển nhìn cô, cảm thấy cổ họng mình tắc nghẹn, ngay cả việc thở bình thường cũng trở nên hết sức khó khăn.
Được.
Ngay cả một từ đơn giản vậy nhưng anh cũng không thể nói thành lời.
Anh nhớ trước kia dù là khi làm việc hay ở nhà, cô luôn lặng lẽ đứng ở một bên, khi nào gọi thì tới, có lúc thì không mời mà tự đến, nên ở bên anh luôn có cái bóng mảnh mai đó, đi theo anh đến mọi nơi, thỉnh thoảng anh ngẩng đầu lên, đều nhìn thấy nụ cười của cô, đôi mắt to nhấp nháy. Khi ấy, thế giới của anh trở nên yên tĩnh và hài hòa, trong ngực cảm thấy đầy ắp và ấm áp.
Anh phải trả lời cô thế nào đây?
Trong lòng rõ ràng đã có câu trả lời, nhưng dù thế nào cũng không sao nói ra nổi, bởi vì qua đôi mắt đang cố ngăn dòng nước đó, anh nhìn thấy sự quyết tâm của cô. Anh thấy mình như đang đứng giữa tảng băng dập dềnh trên mặt biển, tiến không được, lui cũng chẳng xong.
Một nụ hôn mềm rũ bất chợt áp lên môi anh, anh hoảng hốt lùi ra sau một bước, lưng áp vào cánh cửa.
“Thiên Chân!”, anh nín thở, nắm lấy vai cô cố gắng kéo cô ra, nhưng cảm giác mềm mại thơm tho của làn môi đó vẫn tồn tại một cách mãnh liệt.
“Anh không nỡ vứt bỏ em, hóa ra anh cũng biết do dự”, cô cười mỉa mai, không biết là cười anh hay cười giễu chính mình, “Chẳng bằng thành thực hơn một chút, chúng ta hãy dùng cơ thể để cắt đứt một lần đi.”
“Ý em là gì?”, anh ngạc nhiên hỏi.
“Nếu như anh không dám hôn em, không dám ôm em, chứng tỏ anh chột dạ. Nếu đã như vậy, em sẽ dùng tất cả mọi cách thức để tìm cho được nguyên nhân vì sao anh lại trốn tránh em”, cô nhìn anh bằng ánh mắt sáng trong, “Trái lại, qua đêm nay, chúng ta thành người xa lạ.”
Cô đang uy hiếp anh, cô dám dùng thủ đoạn đó để uy hiếp anh.
Tần Thiển nhìn cô chăm chú, ngực phập phồng không yên.
Trầm mặc một hồi lâu.
Cô áp sát cơ thể anh, đưa tay vòng quanh cổ anh.
“Hóa ra anh thực sự không yêu em”, cô nói.
Sau đó, cô hôn anh, dịu dàng nhưng tuyệt vọng.
Tất cả sự phòng bị của anh bị khoảnh khắc đó đập tan.
Anh ôm siết lấy eo lưng cô, nụ hôn của anh càng đớn đau và tuyệt vọng hơn.
Trong màn sương mù dày đặc là hai thân hình đang quấn vào nhau mãnh liệt.
Những cánh hoa hồng rụng rơi dập dềnh trong hồ nước, lấp loáng sắc màu theo từng nhịp sóng.
Mùi hương nồng đậm lượn lờ trong hơi thở, cô cắn môi, cố gắng đón nhận từng cơn sóng tình dồn dập, đôi má bị nước hồ thấm ướt đỏ thắm lên.
Anh muốn dịu dàng, nhưng đã mất khả năng kiểm soát tự bao giờ. Thời khắc chạm vào cơ thể cô, anh mới phát hiện ra rằng anh khao khát cô tới mức nào, anh nhớ thương cô tới mức nào.
Thế nhưng anh lại sợ đôi mắt trong sáng của cô, đôi mắt dường như có thể nhìn xuyên qua sự yếu đuối và né tránh ở nơi sâu nhất trong linh hồn anh. Anh xoay người cô lại, giữ chặt lấy eo lưng mềm mại của cô từ phía sau.
Cô thở hổn hển, dòng lệ ngưng tụ nơi khóe mắt cuối cùng cũng âm thầm lăn ra đầy mặt.
Trong niềm vui của sự kích thích điên cuồng, cô không thể nhìn thấy mặt anh, không thể nhìn thấy vẻ đau đớn của anh, không nhìn thấy mắt anh khi đó cũng đã dần phủ một làn sương mỏng.
Qua đêm nay, chúng ta thành người xa lạ.
Giọng nói của cô như một lưỡi dao sắc lẹm đâm thẳng vào ngực anh, khiến anh đau tới mức gần như muốn hóa điên. Anh chỉ có thể nhẫn nhịn, chỉ có thể ức chế, nhưng vào giây phút cả hai quấn lấy nhau, sự mất kiểm soát của anh lại bộc lộ cả ra.
Anh làm đau cô, anh biết.
Hóa ra khi yêu tới cực điểm sẽ trở thành sự tra tấn, giày vò cô và giày vò chính bản thân anh.
Yêu
Anh yêu em
Thiên Chân.
“Tần Thiển, anh ngủ rồi à?”, trong ánh sáng mờ mờ của buổi bình minh, cô nghe thấy tiếng thở đều ở bên mình, khẽ hỏi.
Anh ôm lấy cô, không nói gì, chắc đã ngủ say rồi.
“Thực ra, em rất thích được anh ôm khi ngủ, ngay từ lần đầu tiên được anh ôm đã thích rồi, dù rằng khi đó chúng ta vẫn chưa quen thân, nhưng cảm giác vẫn vô cùng ấm áp”, giọng cô nhẹ nhàng như đang nói với chính mình, “Đây là… lần cuối cùng rồi.”
Nước mắt cứ vậy lặng lẽ chảy tràn trên mặt.
“Em không muốn đi, nhưng anh không cần đến em”, cô rúc mặt mình vào sâu hơn trong cánh tay anh, nước mắt tuôn ra nóng hổi, “Anh làm sao biết được em không thể kia chứ?”
“Em có thể bảo vệ anh, chia niềm vui của em cho anh, không để cho người khác làm tổn thương anh”, giọng mũi nghèn nghẹt mang theo một tiếng nấc nghẹn ngào vang lên một cách ấm ức trong ngực anh.
Em có thể…
Những lời tâm sự của cô dần dần nín bặt.
Mang theo một nỗi buồn thương và xót xa vô tận, cô nặng nề đi vào giấc ngủ.
Bầu không khí yên tĩnh của một ngày mới dần dần hé sáng.
Cô tưởng rằng anh đã ngủ, thực ra cô mới là người ngủ trước.
Cô cho rằng chỉ có mình mình đau khổ, buồn bã, thực ra vẫn còn một người khác rơi nước mắt mà không thể nói thành lời.
“Thiên Chân, chào buổi sáng.”
Một giọng nói tươi sáng vang lên ở phía sau, Thiên Chân quay người lại, nhìn thấy Cố Vĩnh Nam đang đi về phía mình.
“Chào buổi sáng, thực ra… cũng không còn sáng nữa”, cô cười, khuôn mặt hơi nóng lên – chắc anh ta cũng đoán được đêm qua cô và Tần Thiển đã ở với nhau.
Cố Vĩnh Nam nhìn Thiên Chân mỉm cười, bộ dạng ngại ngùng lo sợ đó khiến cho anh nhớ tới một người trong ký ức.
“Về nhà à? Cô sống ở đâu?”, anh hỏi.
“King Road”, cô đáp.
“Để tôi đưa cô về, cũng tiện đường”, đi ra khỏi cửa chính, anh ta lấy chìa khóa ô tô ra.
“Vậy thì phiền anh”, Thiên Chân mỉm cười.
Chiếc Bentley Continental thanh lịch, còn người đàn ông ngồi bên cạnh mặc một bộ thể thao thường ngày giản đơn của hãng Ralph Lauren, trông thực rất hợp với nhau, một sự phù hợp khó lòng diễn tả.
“Đêm qua cô bị say, nghỉ ngơi ổn rồi chứ?”, Cố Vĩnh Nam lên tiếng hỏi.
“À… Cũng ổn”, mặt Thiên Chân lại nóng lên.
Thực ra cô cơ bản cũng không nghỉ ngơi gì mấy, ngủ chừng được gần bốn tiếng đồng hồ thì lặng lẽ trở dậy, sợ cảnh hai bên đối diện với nhau không biết nói gì. May mà Tần Thiển vẫn chưa tỉnh giấc, tránh được biết bao nhiêu lúng túng.
Cũng tốt, cứ vậy cũng không cần nói lời tạm biệt.
“Anh Cố và Tần Thiển rất thân nhau à?”
“Ừm, quen nhau rồi chơi cùng từ nhỏ, đều thích trò lặn nước, tất cả những chỗ có thể lặn ở Hồng Kông đều đã từng ghé qua. Giờ đây hễ có kỳ nghỉ nào lại cùng nhau đến một đảo quốc khác chơi”, anh ta liếc nhìn cô, cười nói. “Cô gọi cậu ấy là Tần Thiển à?”
“Vâng”, Thiên Chân đáp.
“Thực ra cậu ấy có vẻ không thích người khác gọi mình bằng cái tên Trung Quốc, cô không nhận ra chúng tôi dù rất thân nhau nhưng tôi cũng vẫn gọi là Kevin à?”, Cố Vĩnh Nam nói.
“A, anh ấy chưa bao giờ nhắc đến chuyện này…”, Thiên Chân hết sức ngạc nhiên.
“Đó là cái tên mẹ cậu ấy đặt cho”, Cố Vĩnh Nam giải thích, “Bố cậu ấy ở Trung Quốc cũng có thể coi là dạng danh gia vọng tộc, chỉ có điều mẹ cậu ấy là vợ bé, nên cuộc sống cũng không mấy vui vẻ, mười năm trước đã qua đời rồi. Từ nhỏ cậu ấy đã sống cùng mẹ ở nơi khác, tình cảm với cả gia tộc không có gì sâu sắc, thế nên hiện giờ gần như không qua lại chút nào. Tôi nghĩ cái tên do mẹ cậu ấy đặt có lẽ là có ngụ ý gì đó.”
Thiên Chân hơi sững người… Làm vợ bé, lại luôn buồn bã không vui, ngụ ý gì đây? Tình thâm duyên thiển, hay là tình thiển duyên thâm[3]?
[3] Tình sâu duyên cạn, hay là tình cạn duyên sâu.
Ý nghĩ đó khiến cô bất giác cảm thấy hơi mất mát.
“Tôi vẫn luôn gọi anh ấy là Tần Thiển”, cô bối rối cất lời, dường như anh ấy cũng không hề có phản ứng gì về việc đó.
“Đối với cậu ấy mà nói, cô vô cùng đặc biệt”, Cố Vĩnh Nam cười, nói bằng giọng điệu khẳng định.
Thiên Chân cười nhạt, không nói gì.
“Tính cách của Kevin vốn trầm lặng, từ nhỏ đã quen giấu mọi chuyện vào trong lòng, nhưng cậu ấy là một người rất có trách nhiệm”, Cố Vĩnh Nam lại nói.
“Anh Cố, sao anh lại muốn nói những chuyện này với tôi?”, Thiên Chân hỏi.
“Cô biết vì sao mà”, Vĩnh Nam cười mỉm.
“Là vì anh cảm thấy tôi hoàn toàn có đủ tư cách trở thành người phụ nữ của anh ấy, ở lại bên anh ấy có đúng không?”
“Cũng không hẳn”, Cố Vĩnh Nam chậm rãi nói, “Tôi cảm thấy cô xứng đáng để cậu ấy yêu.”
Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch đầu bất tương ly[4]… là một việc khó khăn đến thế nào kia chứ.
Thiên Chân ngẩn người, sau đó lập tức cười khẽ, trong nụ cười chứa đựng bao nhiêu sự đắng cay và bất lực.
[4] Câu thơ trong bài “Bạch đầu ngâm” của Trác Văn Quân, tạm dịch: Mong lòng người trước sau như một, bạc đầu chẳng xa nhau.
“Anh cảm thấy tôi xứng đáng với tình yêu của anh ấy, người khác cũng thấy như vậy, nhưng chỉ mình anh ấy không chịu thừa nhận điều đó… Thế nên, vấn đề không phải ở chỗ tôi, mà là ở anh ấy, chẳng phải sao?”
Cố Vĩnh Nam quay sang nhìn cô một cái, không nói thêm gì.
“Tôi đã hết sức rồi, anh Cố”, cô nói khẽ khàng. “Bất kể là gì, kể cả phải trả một cái giá rất cao mới có thể đạt được, dù là khi đã giữ được trong tay thì chưa chắc đã hạnh phúc.”
“Kevin đã đi chưa?”, quay về nhà hàng Tang Dynasty, Cố Vĩnh Nam hỏi nhân viên quản lý quầy lễ tân.
“Chưa ạ, giám đốc Tần vẫn ở trong phòng khách, vừa mới hỏi đến anh, còn yêu cầu đưa một bộ quần áo mới đến nữa.”
“Ừm”, anh gật đầu, đi vào trong thang máy.
“Về rồi à?”, Tần Thiển vừa mở cửa, vừa cài khuy cổ tay áo, mắt nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình. “Đường đường là một giám đốc lại tự mình làm tài xế từ bao giờ thế?”
“Việc đó thì còn phải xem đưa đón người nào”, Cố Vĩnh Nam cười rồi đi vào trong phòng, “Xem chừng sắc khí của cô ấy không tốt lắm, cậu cũng không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, tiết chế một chút chứ.”
“Đa tạ đã bận tâm”, Tần Thiển liếc nhìn Cố Vĩnh Nam, buông một câu không nóng, không lạnh.
“Cô ấy nói cô ấy đã cố hết sức, là ý gì?”, Cố Vĩnh Nam cười đầy ngụ ý. “Lẽ nào đêm qua là đêm cuối cùng?”
Ánh mắt Tần Thiển hơi sầm lại, không nói gì.
Thực ra ngay khi cô dậy, anh cũng đã tỉnh ngủ rồi. Sợ cô lúng túng, nên anh giả bộ như vẫn ngủ, cảm giác thấy cơ thể ấm áp của cô rời khỏi lòng mình. Cô khẽ khàng kéo chăn cho anh, nhẹ nhàng xuống giường, mặc quần áo, rửa mặt, cầm túi xách lên… sau đó đi ra.
Tất cả sự quyến luyến, lấn cấn đều bị cô vứt lại trong gian phòng này cùng với khoảnh khắc cánh cửa đóng vào.
“Năm tháng qua nhanh, chẳng bằng trân trọng những gì ta đang có”, Cố Vĩnh Nam nói, nhìn vào Tần Thiển.
“Cậu nói tôi à?”, Tần Thiển bừng tỉnh lại, nhìn Cố Vĩnh Nam cười giễu cợt. “Cậu hãy tự lo cho bản thân mình đi, bao nhiêu lâu rồi không quay về Hồng Kông?”
Sắc mặt Cố Vĩnh Nam hơi thay đổi.
Muốn viết một bài báo liên quan đến David Bowie[5], trọng tâm là phục trang và cách hóa trang từ khi chói lọi đến lúc suy đồi của ông, thế nên suốt cả ngày thứ hai Thiên Chân chạy khắp nơi để phỏng vấn mấy người trong giới âm nhạc và nhà thiết kế tạo hình.
[5] David Robert Jones; sinh ngày 8 tháng 1 năm 1947, một ca sĩ, nhạc sĩ, diễn viên, nhà sản xuất âm nhạc người Anh.
Cho đến chập tối, trên phố ngựa xe tấp nập, cô mới xem đồng hồ, quyết định tự đi đến cửa hàng mua một suất bữa tối mang về ăn.
Ngẩng đầu lên, một bóng người trông quen thuộc ở gần đó lập tức thu hút sự chú ý của cô.
“Này, cô là Cố…”, cô đi nhanh tới đó, gọi người con gái trẻ trước mắt mình lại.
“Cố Phi Vân”, cô gái nhìn Thiên Chân, vẻ phòng bị hiện lên trên mặt.
“Tôi là Đoạn Thiên Chân”, cô cười, “Xin lỗi, hôm đó ở nhà Tiểu Trịnh tôi chưa kịp giải thích, có lẽ cô đã hiểu nhầm. Tôi là bạn của anh ấy, chỉ là tạm thời ở nhờ chỗ đó thôi, còn anh ấy sẽ lập tức chuyển đi chỗ khác.”
“Không vấn đề gì”, cô gái khẽ cười, một vẻ đắng đót hiện lên trong mắt. “Dù sao, cũng không phải lần đầu tôi bắt gặp cảnh tượng như vậy.”
Thiên Chân sững người, mãi lâu sau mới cười được một tiếng khô khốc.
Ý của cô ấy là… Tuy nhiên, quả thực giống với phong cách của Tiểu Trịnh.
“Đi thôi”, Cố Phi Vân đột nhiên kéo tay Thiên Chân, cùng đi lên phía trước, song khi đi được đến nơi cách xa chỗ cũ chừng mười mấy bước thì dừng lại, quay người nhìn vào tủ kính trưng bày của cửa hàng.
“Cô thích cái này à?”, Thiên Chân cảm thấy hơi nghi hoặc, cho rằng Cố Phi Vân đang nhìn chiếc váy bên trong đó.
“Có người đang bám theo cô”, Cố Phi Vân lên tiếng, ánh mắt sắc sảo nhìn về bóng người cách đó không xa.
“Cái gì?”, Thiên Chân sững sờ, muốn quay đầu lại nhưng bị Phi Vân ngăn cản.
“Đi tiếp đi”, Cố Phi Vân nói, “Đến ngã rẽ tiếp theo thì rẽ phải.”
Nửa phút sau.
Ba giây đồng hồ…
Thiên Chân trợn tròn mắt nhìn người đàn ông bị Cố Phi Vân ấn chết dí vào tường, hoàn toàn không nói được một lời.
Nhìn người con gái nhỏ nhắn như vậy nhưng lại có thể dùng mỗi ba giây để khống chế được đối phương là một người đàn ông cao to lực lưỡng.
“Anh là ai? Vì sao lại bám theo cô ấy?”, Cố Phi Vân lạnh lùng hỏi.
“Có người thuê tôi đi theo cô ấy, tôi cũng không biết anh ta là ai”, gã đó kêu lên một tiếng đau đớn, “Trong túi áo tôi có một chiếc điện thoại di động, mấy ngày trước có một người đeo kính râm bỏ vào đó cho tôi, chúng tôi dùng chiếc điện thoại đó để liên lạc, anh ta gửi tiền vào tài khoản cho tôi, nhưng tôi chưa từng thấy mặt anh ta.”
Khi đi ra khỏi Sở cảnh sát, Thiên Chân vẫn thấy đầu óc mịt mù.
Cô không hiểu tại sao lại có người bám theo mình, cũng không biết sự việc này có liên quan gì tới hai người đêm hôm đó không.
“Hai số điện thoại liên lạc đều là thuê bao trả trước, sử dụng tên giả, bản thân anh ta là một thám tử tư, chỉ đi theo cô, phía cảnh sát có lẽ cũng chẳng phát hiện được gì. Hơn nữa, việc thám tử tư bám theo cô cũng là chuyện hết sức bình thường, cảnh sát chắc cũng không coi trọng lắm đâu”, Cố Phi Vân đi theo phía sau Thiên Chân nói.
“Làm sao cô biết có người đi theo tôi, còn cả thứ đó…”
“Tôi là cảnh sát”, Cố Phi Vân biết Thiên Chân muốn hỏi gì, “Cảnh sát đặc nhiệm.”
Thiên Chân tròn xoe mắt.
“Cảnh sát… Cũng có thể ra nước ngoài hay sao?”, cô ngạc nhiên hỏi, hoàn toàn không thể nào tưởng tượng được việc cô gái đó lại làm một công việc mạnh mẽ như vậy.
“Có thể, giấy tờ hơi phiền toái một chút, đối với người khác”, Cố Phi Vân nói, “Còn tôi thì không sao.”
Thiên Chân gật đầu ra chiều đã hiểu.
Nghĩ đến sự hình dung của Tiểu Trịnh, cô đoán gia thế của Cố tiểu thư này chắc cũng không tầm thường.
“Vậy cô đến đây là để… tìm Tiểu Trịnh?”, Thiên Chân lại hỏi.
“Ừm, tôi hy vọng anh ấy có thể cùng tôi quay về”, ánh mắt Phi Vân hơi sầm lại, “Nhiều nhất tôi cũng chỉ có thể ở đây hai tuần… Thời gian không đủ.”
Thiên Chân ngẩn người, mong muốn của cô ấy xem chừng khó mà trở thành hiện thực.
“Tôi biết khả năng anh ấy quay về với tôi rất nhỏ”, Cố Phi Vân nhìn thấu suy nghĩ của Thiên Chân, cười tự chế giễu mình.
“Hiện giờ cô vẫn đang ở khách sạn à?”, Thiên Chân nhìn Cố Phi Vân, “Hay là chuyển qua ở cùng chỗ tôi đi, rồi từ từ nói chuyện với anh ấy.”
Cố Phi Vân gật đầu.
“Chào”, nghe thấy tiếng bước chân, Cố Phi Vân khi đó đang ngồi trước bàn ăn liền đứng dậy, nhìn người đàn ông đang từ từ đi tới, “Thiên Chân đi làm rồi, anh muốn uống gì không?”
“Tôi tự lấy được rồi, làm sao dám phiền Cố tiểu thư tự tay phục vụ mình kia chứ”, Tiểu Trịnh rót một cốc cà phê, uể oải nói. “Ngày mai tôi sẽ chuyển đi.”
“Ừm.”
“Cô chuyển sang bên phòng tôi mà ở.”
“Vâng”, Cố Phi Vân gật đầu.
“Sao cô lúc nào cũng nghe lời như vậy?”, Tiểu Trịnh bỡn cợt. “Từ nhỏ tới lớn toàn là ừ, vâng, được, tôi đến phát ngán cái đức hạnh của cô.”
“Anh có thể lý giải đó là thói quen nghề nghiệp của em”, cô ngước mắt lên, không muốn tranh cãi với anh.
“Ừm, chẳng có vì sao cả, chỉ có phải hoặc là không phải”, Tiểu Trịnh cười mỉa mai. “Đó là điều mà ba cô nói, nhưng người ta bất kể thế nào cũng sẽ nói không phải, còn cô thì sao?”
Cố Phi Vân không nói gì, cúi đầu xuống tiếp tục ăn sáng.
Sự thờ ở của cô khiến anh nheo mắt lại, hơi không thoải mái.
Lần này gặp nhau anh cảm thấy cô đã thay đổi khá nhiều, một trong số đó là không còn cãi cọ với anh, nhưng anh không thể nói ra được rốt cuộc là có gì đó bất thường.
“Em hãy nói lại tường tận việc Thiên Chân bị người ta bám theo hôm đó một lần nữa xem nào”, Tiểu Trịnh chuyển chủ đề.
“Phi Vân”, sau khi nghe cô kể hết, anh nhìn cô một lúc lâu, sau đó đột nhiên gọi tên.
Cố Phi Vân ngẩng đầu lên, đã rất lâu rồi anh không gọi tên cô một cách thân mật như thế này, nó khiến cô quá đỗi ngạc nhiên.
“Em muốn anh theo em về, cũng được”, Tiểu Trịnh mỉm cười. “Nhưng anh có điều kiện.”
“Điều kiện gì?”, cô nghi hoặc nhìn anh.
“Thời gian này em ở bên cạnh Thiên Chân bảo vệ cô ấy, song không được để cô ấy phát hiện ra.”
“Cô ấy đối với anh mà nói… rất quan trọng ư?”, Cố Phi Vân cảm thấy hơi buồn bực trong lòng.
“Rất quan trọng”, Tiểu Trịnh cười đầy ý vị. “Thế nên em nhất định sẽ giúp anh, đúng không?”
Phi Vân cắn môi, lặng lẽ gật đầu.
Anh nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn đang trắng nhợt ra của cô, cười nói: “Cảm ơn em, Phi Vân.”
“Không cần cảm ơn”, cô lắc đầu, nói khẽ.
Hóa ra sự dịu dàng và thỏa hiệp hiếm thấy của anh đối với cô cũng chỉ là vì một người khác.
Lên tầng trên, Tiểu Trịnh bấm số điện thoại của một người.
“Anh Tần, có việc này tôi không biết anh có hứng thú để nghe không.”
“Mời anh.”
Tần Thiển lặng lẽ nghe giọng nói vang lên trong điện thoại, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì, song trong đôi mắt đang cúi xuống lại dần dần nhuốm màu tâm trạng nặng nề.
“Trịnh thiếu gia giúp đỡ tôi như vậy, tôi phải cảm ơn thế nào đây?”, anh cất lời bình thản.
“Mọi người đều là bạn, không cần phải khách sáo.”
“Nhưng tôi thì cho rằng bạn bè qua lại cùng có lợi mới có thể bền lâu, Trịnh thiếu gia thấy thế nào?”, Tần Thiển mỉm cười. “Có thế tôi sẽ càng yên tâm, còn anh thì vui vẻ.”
Bên kia vẳng lại tiếng cười thoải mái của Tiểu Trịnh: “Anh Tần quả nhiên thẳng thắn.”
“Vậy thì, người ngay không ăn nói mập mờ”, Tiểu Trịnh chậm rãi nói. “Hiện giờ rất nhiều thương hiệu đang chuyển hướng cạnh tranh về Trung Quốc đại lục, tôi tin rằng anh Tần cũng đã có kế hoạch từ trước và cũng có khả năng mở rộng thị trường của mình. Tuy nhiên tôi hy vọng anh có thể giao quyền đại lý cho tôi, còn những việc khác, tôi nhất định sẽ xử lý ổn thỏa.”
“Được, tôi đồng ý với anh”, chỉ một câu ngắn gọn, Tần Thiển đã từ bỏ kế hoạch vốn được chuẩn bị từ rất lâu.
“Anh Tần còn có yêu cầu gì khác không?”, sự nhanh gọn của Tần Thiển khiến cho Tiểu Trịnh rất thích thú.
“Tôi chỉ cần một Đoạn Thiên Chân an toàn tuyệt đối”, Tần Thiển lặng im mấy giây, sau đó thản nhiên lên tiếng.
Cho dù từ giờ trở đi cô đã không còn thuộc về anh.
Chọn đề tài, được duyệt, sau đó thì phỏng vấn, viết bài, cũng mới chỉ là sự bắt đầu. Sau khi dàn trang, in ra còn phải đối chiếu với bản thảo, lại sửa chữa, thay qua đổi lại nhiều lần, rồi lại đối chiếu, xét duyệt, ký xác nhận, gửi bản mẫu, đưa bản thảo đi nhà in…
Công việc còn vất vả hơn trước rất nhiều, song Thiên Chân cố nghiến răng để tiếp tục làm.
Dù rằng thường xuyên có người nói vụng trộm sau lưng, bàn tán về phẩm cách của cô - đó là nhân tình của Tần Thiển đấy, thật chẳng ra sao.
E rằng chuyện đến chỗ chúng ta làm việc cũng là dựa vào quan hệ với đàn ông nhỉ.
Tự cho rằng si tình thì vĩ đại lắm, đàn bà mà làm những việc đó đúng là vừa thất bại, vừa mất thể diện.
Đối với tất cả những lời nói đó, cô chỉ cười.
Nếu cứ luôn để ý đến cách nghĩ của người khác, sẽ rất khó sống được một cách thoải mái. Từ sau ngày rời khỏi sự che chở của Tần Thiển, cô đã biết cách chịu đựng bất kể việc gì, sẽ không còn ai ủng hộ cô, chăm sóc cho cô. Chẳng phải miệng lưỡi thế gian độc ác hay sao? Thế nên có để ý thì vừa vô bổ, vừa hại thân mình. Trước đây cô từng cho rằng nếu như ghét một người thì tại sao không nói thẳng trước mặt luôn, tranh cãi một trận, không việc gì phải chỉ trỏ sau lưng, mất thời gian bực bội về một người chẳng liên quan gì tới mình. Đến hôm nay mới hiểu, con người sống trên thế gian này, thứ mà lộ ra bên ngoài hàng ngày chẳng qua chỉ là một bộ mặt, đối phương đã hèn nhát không dám dỡ bỏ lớp vỏ ra, thì cô việc gì phải để lộ tất cả mọi cảm xúc của mình để cho người ta thưởng thức chứ? Như một người nào đó từng nói, Thiên Chân, sẽ có một ngày em được tôi luyện thành sắt thép, đạn bắn dao đâm không thủng.
Tựa vào bàn làm việc, cô khẽ cười, Đoạn Thiên Chân cuối cùng đã không còn ngây thơ nữa, anh đã nhìn thấy chưa?
Không có anh, em cũng sẽ sống rất tốt, có thể cứ đi theo những bước chân lặng lẽ của anh như thế này, học thái độ điềm nhiên của anh, tiếp tục sống một cách thản nhiên và độc lập.
Trên chuyến tàu trở về sau chuyến công tác ở Edinburgh, Thiên Chân nhìn ánh mặt trời cuối ngày đang dần dần lặn xuống đằng tây, cảm thấy hơi buồn ngủ. Đoàn tàu cao tốc hơi lắc nhẹ rồi dừng lại ở một ga nào đó, cô đột nhiên giật mình tỉnh dậy, mở đôi mắt mờ mịt nhìn khắp xung quanh, nhất thời không nhớ ra nổi mình đang ở nơi nào. Khi ý thức phục hồi, mới nhận ra chiếc máy tính xách tay để trên bàn vẫn còn đang sáng.
Cô gấp màn hình lại, cúi đầu tựa trán vào cửa sổ nhìn ra bóng tối đã dày đặc bên ngoài, bỗng nhiên ngẩn người.
Cuộc sống của cô dường như đã trở thành một đoàn tàu không biết nên lái về đâu, cũng không biết sẽ dừng lại ở ga nào. Giống như chiếc tàu ma đi trên biển trong truyền thuyết, nhìn về phía xa thì luôn luôn thấy ánh sáng chói lòa, đàn ca huyên náo, song mãi mãi cũng không thể cập được bờ, cũng không thể nào cho mọi người đi du ngoạn được.
“Cô gái nhỏ, mệt lắm phải không?”
Vóc dáng nhỏ nhắn của người châu Á và khuôn mặt trẻ trung thuần khiết của Thiên Chân khiến cho người đàn ông ngồi trước mặt gọi cô là little girl.
“Tôi đã đi… một chặng đường rất xa”, cô gật đầu, muốn mỉm cười, nhưng đã thấy mắt cay xè.
Thế nên mới có cảm giác vô cùng mệt mỏi.
“Về đến nhà là ổn rồi”, người đàn ông đứng tuổi mỉm cười hiền hậu.
“Ừm”, cô đáp, cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại.
Bởi vì, đâu mới là nhà của cô chứ?
Xách túi hành lý đi trên con đường bị bóng tối bao trùm, Thiên Chân ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà văn phòng nơi có tòa soạn của tờ tạp chí. Đấy là nơi mà cô dành phần lớn thời gian trong cuộc sống hiện tại của mình, nó khiến cho cô cảm thấy yên lòng.
Thang máy từ từ đi lên, một mình Thiên Chân đứng bên trong không gian nhỏ hẹp nhưng lại trống tuếch đó, yên tĩnh tới mức gần như có thể nghe thấy nhịp đập của trái tim mình.
“Về rồi à?”, giọng nói thấp trầm vô cùng quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai.
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Cánh cửa thang máy chầm chậm mở ra, nhưng bên ngoài không hề có một ai.
Cô cúi đầu cười giễu mình, đi ra khỏi thang máy trước khi cánh cửa khép lại.
Em chạm vào anh rồi đấy, Thiên Chân, nhưng anh có biến mất đâu.
Em vẫn có thể tin rằng những lời anh nói khi chúng ta mới bắt đầu đều là những lời nói thật lòng, dù rằng hiện giờ nó đã không còn nữa.
Nơi lắng sâu của số phận là những tháng năm tuổi trẻ của chúng ta, khi mà chúng ta không đủ lý trí và trải nghiệm để chống lại những sự mê hoặc vốn không nên đến gần đó, thế nên cho dù thời gian quay ngược lại, sự bốc đồng vẫn cứ bốc đồng, tin tưởng vẫn là tin tưởng, yêu tha thiết vẫn là yêu tha thiết, và rồi những sự đau thương, thất vọng cũng vẫn khó lòng tránh khỏi.
Nếu như việc rời xa anh không giúp em trưởng thành hơn, thì những thứ mà em để mất còn có ý nghĩa gì?
/22
|