Bao nhiêu năm rồi, quả nhiên cô không quên được. Giả dụ những điều trong giấc mơ ấy là thật, người rơi từ trên cao xuống là anh, liệu mỗi năm cô có đến đây thăm anh một lần không?
.
Đêm đã khuya, Hàn Thuật đứng bên cửa sổ phòng ngủ nhìn ra ngoài, từ đây anh có thể nhìn ngắm toàn cảnh thành phố. Điều bất lợi nhất khi sống ở khu phát triển đó là quá ồn ào, đến tận đêm khuya mà vẫn còn nghe thấy tiếng tàu xe qua lại. Nhưng đôi khi có những điều trong mắt người này là khiếm khuyết, trong mắt người kia lại là ưu điểm, Hàn Thuật thích sự náo nhiệt của thành phố.
Ồn ào náo nhiệt có nghĩa là có sức sống, có sức sống của con người mới có sự ấm áp. Nơi nào quá im ắng yên tĩnh thì Hàn Thuật lại không chịu nổi, mỗi lần đi chơi dã ngoại hay đi công tác mà phải ở lại sơn trang ngoại ô hay là một khu danh thắng xa xôi nào đó, anh đều phải chịu đựng cảm giác cô đơn trằn trọc không ngủ được. Nhắm mắt lại là anh cảm thấy cô đơn đến lạ thường, gió thổi lay lay rèm cửa sổ, nếu không có ánh sáng của đèn đường từ bên ngoài lọt vào thì lại quá tối, dễ khiến cho nỗi bất an, lo lắng hay buồn rầu vốn chỉ có chút ít bị khuếch đại đến vô tận. Những lúc thế này, những thanh niên yêu đời rất dễ cảm thấy chán nản hoang mang. Anh giống như người cô đơn một mình trên đảo hoang, bốn bề đều là nước biển, không động đậy được, cũng không nhảy xuống được, chỉ biết đứng đó nhìn các con sóng tiến dần đến gót chân mình… Sau này khi đã có chút kinh nghiệm, trong những lúc như vậy anh thường để đèn ngủ qua đêm, ngày hôm sau trời sáng, anh giống như được sống lại vậy, nhưng chỉ đến khi quay trở về thành phố náo nhiệt, cảm giác an toàn mới thực sự trở lại với anh.
Vì thế, Hàn Thuật yêu chỗ đông người, yêu sự náo nhiệt, yêu rất nhiều rất nhiều thứ thú vị mà rất đời thường. Chánh án Hàn thường xuyên mắng anh là người không chịu được cô đơn, mắng anh quá nông nổi. Hàn Thuật thiết nghĩ, nông nổi thì nông nổi, nông nổi cũng còn hơn nửa đêm tỉnh dậy phảt hoảng ở cái nơi lạnh lẽo không người ấy. Anh có lẽ không có số làm Đào Uyên Minh, nhưng thế thì cũng có gì là xấu đâu.
Hàn Thuật cũng đã từng thảo luận với Lâm Tĩnh về vấn đề này, trong giới luật pháp Lâm Tĩnh là người kế nghiệp chủ chốt của Chánh án Hàn, cũng là đồng nghiệp cũ kiêm bạn tốt của Hàn Thuật. Hàn Thuật hỏi Lâm Tĩnh rằng: “Những nơi náo nhiệt ngoài việc khiến anh ngủ không ngon ra, thì còn cái gì không tốt nữa?”
Lâm Tĩnh trả lời rằng: “Những nơi náo nhiệt không phải là không tốt, nhưng nơi yên tĩnh có thể giúp người ta suy nghĩ được xem mình muốn làm gì.”
Điều này có lẽ đúng, bới Lâm Tĩnh là người biết rất rõ anh muốn làm gì. Anh làm việc gì cũng đều có mục đích rõ ràng và tỉnh táo, rồi từng bước thực hiện mục đích của mình, do vậy, mặc dù anh chỉ hơn Hàn Thuật vài tuổi, nhưng đã là trụ cột của Viện Kiểm sát Thành Bắc, ngang ngửa với “cô nàng” sắp về hưu Thái Nhất Lâm, còn Hàn Thuật thì vẫn lông bông.
Tất nhiên, cái gọi là “lông bông” của Hàn Thuật chủ yếu là chỉ đời sống tinh thần. Anh đang chuẩn bị chuyển lên Viện Kiểm sát Thành phố làm, lại còn có một ông bố tuyệt vời nữa, chính vì vậy sự nghiệp của anh không thể nào Lâm Tĩnh được. Mỗi lần đạt được thành công trong sự nghiệp, anh đều cảm thấy rất vui và rất tự hào, sau đó anh càng cố gắng hơn nữa, anh cố gắng là để đạt được thành tích, đạt được thành tích rồi con đường sự nghiệp sẽ phát triển thêm bước nữa, thế nhưng sự nghiệp phát triển thêm bước nữa rồi làm sao, anh có công danh chức tước rồi để làm gì? Anh chưa bao giờ suy nghĩ về điều này.
Lẽ nào làm được như bố là mục tiêu cả đời này của anh ư? Nếu quả thật là như vậy, mục tiêu này cũng không đem lại cho anh bao nhiêu niềm vui. Ông cụ bây giờ ngày nào cũng bận làm việc với tiếp khách, mắc đầy những bệnh nhà giàu, thậm chí ngồi ghế sofa lâu cũng thấy mỏi, còn chẳng vui vẻ thoải mái bằng Hàn Thuật. Nếu nói làm một kiểm sát viên nhân dân anh hùng, trừ hại cho nhân dân, bảo vệ lẽ phải. Hàn Thuật cũng không phải là không muốn, nhưng ước mơ này quá vĩ đại, vĩ đại đến mức khiến anh thấy nó thật xa vời và quá mong manh, còn không thiết thực bằng niềm vui khi anh sưu tầm được một món đồ trưng bày yêu thích.
Ngày hôm nay anh ăn mặc chỉnh tề, ra dáng nhân tài của xã hội, tất cả những điều anh làm đều là vì anh thấy mình “cần” làm như vậy, chứ không phải do anh “muốn” làm như vậy. Chưa từng có ai bắt buộc anh phải làm thế nào, nhưng anh cũng không có bất cứ một sự lựa chọn nào, bởi thực sự từ trước đến nay anh cũng chưa bao giờ hiểu được anh muốn làm gì – vẫn còn rất nhiều việc anh chưa tìm được lời giải thích.
Cũng giống như việc anh không hiểu được tại sao mình đang khoẻ mạnh như vậy tự nhiên lại bị cảm nặng, không biết tại sao sau khi ăn cơm ở nhà bố mẹ về lại tự nhiên thấy rèm cửa nhà mình xấu xí thô kệch đến vậy; không biết tại sao mình sốt cao mà vẫn đi mua rèm cửa; không hiểu tại sao đi rất nhiều cửa tiệm mà vẫn không tìm được loại nào ưng ý, duy chỉ có ở cửa hàng Tạ Cát Niên làm việc anh mới tìm được; không hiểu tại sao trước khi bước vào tiệm anh cầu mong cho Tạ Cát Niên không có ở cửa hàng nhưng khi bước vào rồi không thấy cô ở đó thật anh lại thấy lòng hụt hẫng; càng không hiểu tại sao hôm nay nhân viên cửa hàng đến treo rèm, anh cứ thấy rèm cửa sổ có vấn đề, cáu gắt một cách vô lý; còn nữa, anh hoàn toàn ngỡ ngàng khi nhìn thấy chiếc vợt cầu lông, anh không hề nhớ là mình vẫn còn giữ nó, ấy vậy mà khi Chu Tiểu Bắc nói muốn đem nó về, anh lại thấy tức không chịu được.
Cuối cùng, anh nuốt một viên thuốc cảm, mơ mơ màng màng ngả người xuống giường, dường như anh đã có được linh cảm về lời giải đáp cho những bất thường của mình trong thời gian gần đây, nhưng linh cảm này giống như tia chớp vừa xuất hiện, chưa kịp tóm lấy đã mất hút trong bầu trời đen kịt.
“499, 500, 501……520, 521…….234, 235, 236……”
Hàn Thuật vừa leo lên đếm từng bậc cầu thang, lúc đầu tốc độ rất nhanh, anh nhảy một lúc mấy bậc liền, một lúc lâu sau tốc độ mới dần dần chậm lại, người anh bắt đầu đổ mồ hôi, miệng thở hổn hển, toàn thân rã rời. Rõ ràng là 521 bậc, đã chuẩn bị đến rồi, tại sao lại bắt đầu lại từ đầu nhỉ, điểm cuối của cầu thang này là bầu trời, có thật là chỉ có 521 bậc thôi không? Sao anh lại có thể chắc chắn đến thế? Kể cả là trước đây, anh cũng chưa bao giờ vừa trèo vừa đếm, con số 521 bậc, chỉ là con số mà cô nói với anh, nhưng liệu cô ấy nói có thật không?
Cầu thang trải dài trước mắt, dường như không có điểm kết thúc, lưng Hàn Thuật ướt đẫm mồ hồi, còn mệt hơn cả thi đấu cầu lông luân lưu liền trong bốn tiếng. Anh không hiểu được tại sao mình lại cứ muốn trèo lên, trong khi điều đang chờ đợi anh tại điểm cuối của cầu thang là gì anh cũng không rõ nữa.
Không biết bao lâu sau, có lẽ là lúc anh sắp không trèo nổi nữa, Hàn Thuật nghe thấy có tiếng cãi nhau phía trước, anh cúi đầu, chỉ còn vài bước nữa là lên đến đỉnh rồi. Một người con gái đang quay lưng lại phía anh, anh không nhìn rõ mặt cô, nhưng cô chính là Tạ Cát Niên, điều này Hàn Thuật có thể khẳng định.
“Tạ Cát Niên… Cát Niên.” Hàn Thuật khó khăn lắm mới mở được miệng, nhưng cổ họng anh cứ như bị bông gòn nhét đầy làm tắc nghẽn. Cô không hề quay đầu lại.
“Anh đi nhanh lên, đi ngay đi, anh muốn ngồi tù cả đời à?”
“Cát Niên, em đừng có ngốc như thế…”
“Đi đi!”
“Các người đang làm gì vậy? Tạ Cát Niên, anh ta… sao anh ta lại ở đây?”
“Xin anh tha cho anh ấy, tha cho anh ấy!”
“Đừng có kéo tôi.”
“Không được, anh ta không được đi.”
“Nhanh…”
“Cát Niên, làm ơn nói với cô ấy…”
“A…”
Bao nhiêu âm thanh lộn xộn văng vẳng bên tai Hàn Thuật, đầu anh đau đến mức muốn nổ tung, hình ảnh trước mặt càng lúc càng mờ nhạt, anh không còn phân biệt được ai đang nói, và nói câu gì, chỉ nghe thấy tiếng hét thê thảm cuối cùng của Tạ Cát Niên, rồi sau đó anh bị hụt chân, trong tích tắc anh lăn xuống bậc cầu thang, còn sau đó cô gào gì, khóc gì, tất cả như được truyền đến từ một thế giới khác, nghe không rõ, không rõ một tiếng gì. Cuối cùng, mọi thứ cũng yên tĩnh trở lại, anh không còn thấy đau đầu chút nào nữa, nhưng anh không động đậy được, những giọt máu đỏ thẫm từ từ chảy lan ra, phủ kín khắp cả bầu trời.
Anh bị ngã ngửa trong một tư thế kỳ quặc, một sắc sáng quét qua nơi cuối tầm mắt, anh biết đó chính là hoa lựu nở rộ năm đó, Cát Niên nói, có lẽ lần này nó sẽ kết trái, nhưng anh không còn được nhìn thấy nữa rồi.
Cát Niên đứng bên cạnh cây lựu, cô đang giằng co với một người khác, anh nhìn thấy miệng của Cát Niên mấp máy, nhìn thấy những giọt nước mắt trên má cô, nhưng anh không nghe được tiếng cô nói. Cuối cùng, nửa khuôn mặt của người ngăn cản Cát Niên, không cho cô điên cuồng lao về phía anh cũng lấp ló hiện ra, trông người này rất quen, quen như người anh vẫn nhìn thấy trong gương hàng sáng. À, đó chính là Hàn Thuật, người đã ngăn Cát Niên lại là Hàn Thuật, anh mặc trên mình chiếc áo phông trắng hồi đó anh thích nhất, trên mặt đầy vẻ khó tin và sợ hãi.
Nếu như người đó mới là Hàn Thuật, thì anh là ai, người nằm trên vũng máu là ai? Hàn Thuật sóng soài trên bậc cầu thang, cảm thấy vô cùng sợ hãi. Cuối cùng, Cát Niên lao đến bên anh, từ những giọt nước mắt của cô anh nhìn thấy hình bóng mình, đó là một bộ mặt không thuộc về anh!
Anh đã đánh mất mình! Không, không, không…
Hàn Thuật giật mình tỉnh dậy trong trạng thái đầm đìa mồ hôi, tối qua đi ngủ vội vàng quá, rèm cửa còn chưa kéo lên hết, ánh nắng đã chiếu cả vào góc giường. Hành động đầu tiên của Hàn Thuật là hổn hển đưa tay lên xoa mặt, may quá, khuôn mặt cũ vẫn còn đây, không thừa thứ gì, cũng không thiếu thứ gì. Anh vẫn không thể tin được, bèn bật dậy xông vào phòng tắm, và cuối cùng anh cũng đã nhìn thấy khuôn mặt mình trong gương, anh vẫn là anh.
Anh dùng nước lạnh rửa mặt, nhớ lại sự ngốc nghếch của mình lúc nãy, một người làm sao có thể biến thành người khác được, hơn nữa lại còn biến thành con người đó nữa, anh đang nghĩ gì vậy? Ấy vậy mà tuy tỉnh lại rồi, giấc mơ ban nãy vẫn khiến anh phải lạnh gáy, anh ngồi xuống bên góc giường, lúc này mới phát hiện ra chiếc áo phông đang mặc trên người đã ướt đẫm mồ hôi cả mảng to.
Viện trưởng Thái gọi điện cho Hàn Thuật, bà vô cùng quan tâm đến bệnh tình của anh, còn nói khi tan sở sẽ hầm canh mang đến thăm anh. Hàn Thuật luôn mồm nói mình không sao, bởi tuy “em gái Nhất Lâm” năm nay đã ngoài năm mươi, nhưng canh bà nấu thì thực sự kinh khủng, bà sẽ căn cứ vào yêu cầu “khoa học” và “dinh dưỡng” mà tự ý kết hợp nhiều loại thức ăn với nhau, khiến người khác phải toát mồ hôi hột.
Viện trưởng Thái có lẽ đã quen với việc bảo vệ dạ dày của Hàn Thuật nên cũng không nài nỉ, thấy anh kể tối qua nằm mê toát hết cả mồ hôi, bà chỉ nói ra mồ hôi là rất tốt đối với người đang cảm cúm. Cuối câu chuyện, bà còn nhắc nhở anh khi nào đỡ hơn chút thì cố gắng trong thời gian sớm nhất hỏi cung những người liên quan trong vụ án tham ô Sở Xây dựng mà anh vừa tiếp nhận.
Ốm đau làm cho lòng nhiệt tình của anh đối với công việc bị giảm sút nghiêm trọng chưa từng có, vì vậy anh cố hỏi một lần nữa: “Vụ án đó có thể chuyển cho kiểm sát viên khác làm được không ạ?” Sau khi bị Viện trưởng Thái trả lời dứt khoát là không được, anh mới ngậm ngùi đồng ý.
Đánh răng rửa mặt xong, trong đầu anh quanh quẩn hình bóng những bậc cầu thang trong giấc mơ, cộng với thông tin nghĩa trang liệt sĩ đang chuẩn bị di dời mà ông cụ tiết lộ hôm trước, trong lòng Hàn Thuật tự nhiên có một cảm giác rất khó tả, khiến anh quên cả uống thuốc buổi sáng. Thay quần áo xong, anh cầm vội chìa khoá lao ra cửa.
Nghĩa trang liệt sĩ của thành phố vốn nằm ở ngoại thành, những năm gần đây, thành phố phát triển rất nhanh, ngoại thành bỗng biến thành một quận mới của thành phố. Bây giờ xung quanh nghĩa trang chuẩn bị có mấy khu chung cư mọc lên, một phần là ở gần nghĩa trang, trong lòng hay cảm thấy bất an, hai là xung quanh quá ồn ào thì liệt sĩ cũng không thể yên nghỉ, đây có lẽ là lý do khiến cả nghĩa trang liệt sĩ phải di dời.
Hàn Thuật đỗ xe ở dưới rồi đi bộ lên, giống như trong giấc mơ ngày hôm qua, nhưng các bậc thang không dài vô tận như trong mơ. Anh còn trẻ, trèo lên trên cũng không tốn nhiều sức lắm, có điều ở đây điêu tàn hơn rất nhiều so với trong trí nhớ của anh, các bậc thang làm bằng xi măng chất đầy lá rụng, mọc đầy rêu xanh và những loài thực vật không biết tên khác. Tận cùng của bậc thang, cây hoa lựu vẫn còn đó, hoa của nó vẫn đỏ rực rỡ như trước đây, hoàn toàn không ăn nhập gì với một loạt hàng cây tùng cây bách xung quanh, chút đỏ le lói giữa đám cây xanh, khiến người ta không khỏi ngỡ ngàng. Hàn Thuật không hiểu nổi sao bao nhiêu năm rồi mà không ai nghĩ đến việc chặt cây lựu này.
Anh đứng bên cây lựu nhìn xuống, bậc cầu thang trơ lạnh dưới chân anh cô đơn đến lạ lùng, tuy ở đây không cách khu trung tâm thành phố bao xa, gần chân đồi lại là khu dân cư, nhưng khi trèo lên đây cảm giác vẫn luôn rất yên tĩnh và mát mẻ. Ánh mặt trời như trốn vào một góc, gió ở nơi cao cũng thổi mạnh hơn. Không biết vì sao, gió đưa đến mùi của cây tùng và lá rụng rất đặc biệt, vậy mà anh đứng gần cây lựu đến thế, cây đầy hoa này cũng chẳng toát ra mùi gì cả, hoa ở đây cũng giống như người, lúc rực rỡ thì quá rực rỡ, có điều chẳng có chút hương thơm.
Bốn bề không một bóng người, có lẽ người đến nghĩa trang liệt sĩ để tưởng nhớ không nhiều, nếu ở đây có hồn phách thật thì e rằng hồn phách cũng thấy cô độc. Anh đi trên thảm cỏ xanh, vòng quanh bia liệt sĩ một vòng. Còn nhớ hồi nhỏ, hầu như Tết Thanh Minh năm nào anh cũng đến đây để tưởng niệm các liệt sĩ theo tổ chức của nhà trường, đã bao nhiêu lần anh đại diện toàn thể học sinh hùng hồn tuyên thệ dưới chân bia liệt sĩ. Hồi đó, họ thường nói: “Khăng quàng đỏ mà chúng em thắt trước ngực, được nhuộm bằng máu của các liệt sĩ.” Hồi đó sau khi về nhà anh cứ ngửi đi ngửi lại khăn quàng đỏ, sợ ngửi thấy mùi tanh của máu, cho đến tận sau này, cũng chính tại nơi đây, anh mới hiểu rằng máu thật sau khi khô làm sao mà có màu đỏ tươi như vậy được, có chăng chỉ là một đốm bẩn màu nâu mà thôi.
Dừng lại một lúc, Hàn Thuật thấy chuyến đi này của mình thật vô nghĩa, những hồi ức anh để lại ở đây chẳng còn gì cả, nếu như thật sự có gì đó đáng để nhớ lại thì cũng không thể tìm được bằng mắt. Di dời thì di dời vậy, có bao nhiêu thứ có thể vĩnh hằng được chứ? Khi anh cầm chiếc vợt cầu lông hiệu Kennex thi đấu và giành chiến thắng trong trận đấu cuối cùng của giải đấu thời trung học, anh đã từng thề rằng sẽ lưu giữ nó suốt đời, thế mà bây giờ, nếu như Chu Tiểu Bắc hôm đó không lục lọi đồ đạc thì có lẽ đến lần chuyển nhà tới anh cũng không thể nhớ ra nó.
Nghĩ đến đây, Hàn Thuật cười khổ sở, anh chuẩn bị về. Anh đi vòng từ phía đầu bên kia của tấm bia lại, lúc này mới phát hiện ra bên cạnh cây lựu đã có một người nữa.
Hàn Thuật vội vàng lùi lại đằng sau một bước, đế giày giẫm lên mấy hòn sỏi, khó khăn lắm mới đứng vững, may mà cỏ ở đây tương đối dày nên không phát ra tiếng động nào làm kinh động đến người đang quay lưng lại với anh. Hôm qua anh vẫn còn cố tìm mọi cách để tìm được cô, vậy mà lúc này cô đang đứng đây, Hàn Thuật lại cảm thấy lòng mình sợ hãi. Anh sợ cô trách anh, cũng sợ cô không trách anh.
Mái tóc chấm lưng của cô không còn nữa, Hàn Thuật thấy có đôi chút lạ lẫm, nhưng vừa nhìn anh đã nhận ra ngay bóng dáng cô. Anh thấy cô ngồi xổm xuống, không biết dùng tay làm gì bên cây lựu, mãi lâu sau mới đứng dậy, cánh tay khẽ động đậy. Hàn Thuật đột nhiên hiểu ra trong tay cô đang cầm cốc rượu và cô đang vẩy rượu trong cốc xuống các bậc cầu thang, cô vẩy đi vẩy lại ba lần, để cúng tế các linh hồn đang yên giấc ngàn thu tại đây.
Bao nhiêu năm rồi, quả nhiên cô không quên được. Giả dụ những điều trong giấc mơ ấy là thật, người rơi từ trên cao xuống là anh, liệu mỗi năm cô có đến đây thăm anh một lần không?
Hàn Thuật núp sau tấm bia hồi lâu, cô cũng ngồi ở bậc thang trên cùng bên cạnh cây lựu rất lâu, mặt trời bắt đầu khuất dần, không ai trong bọn họ động đậy, có vẻ như trời đất xung quanh đều dừng lại.
Hàn Thuật là người thích vận động, anh không sao ngồi yên một chỗ được, vậy mà lần này, anh hoàn toàn không cảm thấy thời gian đang trôi đi, đợi đến khi cô xếp hết đồ vào túi, rồi đến khi bóng cô khuất dần theo hướng các bậc thang, anh mới động đậy đôi chân, bàn chân anh tê cứng như có hàng vạn con kiến đang bò bên trong, lúc này anh mới nhíu mày ôm chân kêu “ai chà”.
Anh không đủ dũng cảm để theo sát cô, đoán rằng cô đã đi xa rồi anh mới từ từ bước ra. Đúng là trên bậc thang dài và dốc đã không còn bóng người nào nữa, anh bước xuống bậc thang, rồi quay lại kiểm tra cây lựu, vừa này cô ấy còn làm gì ở đây cơ mà, sao đã không thấy gì nữa rồi.
Hàn Thuật thử làm giống cô, anh lựa đúng góc vừa nãy cô đứng rồi ngồi xổm xuống, lúc cô chăm chú nhìn cây lựu, trong đầu cô xuất hiện hình ảnh gì, anh không thể nào đoán được, cuối cùng anh đưa tay xoa lên những cành cây khô cứng, rồi chợt bật cười tự giễu mình.
Thế nhưng đúng vào lúc này, đầu ngón tay anh cảm thấy có gì đó khác lạ, anh cúi đầu vào sát thân cây, hóa ra trên thân cây lựu to bằng cánh tay người, có người đã dùng dao hoặc thứ gì đó sắc khắc lên trên đó một vài ký hiệu. Có lẽ năm xưa những ký hiệu này được khắc rất sâu, nhưng thời gian qua đi, khả năng tự hồi phục của cây khiến các vết khắc càng ngày càng nông, đến nay chỉ còn lại một vòng mờ mờ.
Hàn Thuật khó khăn lắm mới nhận ra mấy nét chữ trên đó, “h…t…n…”, anh không nhớ có từ nào như vậy, mãi đến khi nhận ra ký hiệu “&” ở giữa, anh mới hiểu ra.
h…t…&…c…n
ht & cn
Hàn Thuật lẩm nhẩm đọc trong miệng, như đang đọc thần chú.
Bỗng nhiên, anh hiểu ra. Trên thân cây lựu không biết bao nhiêu năm tuổi này có khắc tên của hai người.
Hàn Thuật và Cát Niên?!
Quả đúng là thế ư? Hàn Thuật kinh hoàng như bị sét đánh.
Cũng đúng lúc này, anh chợt nhớ ra, hôm nay là ngày 14 tháng 8 tròn mười một năm đã qua đi.
.
.
Đêm đã khuya, Hàn Thuật đứng bên cửa sổ phòng ngủ nhìn ra ngoài, từ đây anh có thể nhìn ngắm toàn cảnh thành phố. Điều bất lợi nhất khi sống ở khu phát triển đó là quá ồn ào, đến tận đêm khuya mà vẫn còn nghe thấy tiếng tàu xe qua lại. Nhưng đôi khi có những điều trong mắt người này là khiếm khuyết, trong mắt người kia lại là ưu điểm, Hàn Thuật thích sự náo nhiệt của thành phố.
Ồn ào náo nhiệt có nghĩa là có sức sống, có sức sống của con người mới có sự ấm áp. Nơi nào quá im ắng yên tĩnh thì Hàn Thuật lại không chịu nổi, mỗi lần đi chơi dã ngoại hay đi công tác mà phải ở lại sơn trang ngoại ô hay là một khu danh thắng xa xôi nào đó, anh đều phải chịu đựng cảm giác cô đơn trằn trọc không ngủ được. Nhắm mắt lại là anh cảm thấy cô đơn đến lạ thường, gió thổi lay lay rèm cửa sổ, nếu không có ánh sáng của đèn đường từ bên ngoài lọt vào thì lại quá tối, dễ khiến cho nỗi bất an, lo lắng hay buồn rầu vốn chỉ có chút ít bị khuếch đại đến vô tận. Những lúc thế này, những thanh niên yêu đời rất dễ cảm thấy chán nản hoang mang. Anh giống như người cô đơn một mình trên đảo hoang, bốn bề đều là nước biển, không động đậy được, cũng không nhảy xuống được, chỉ biết đứng đó nhìn các con sóng tiến dần đến gót chân mình… Sau này khi đã có chút kinh nghiệm, trong những lúc như vậy anh thường để đèn ngủ qua đêm, ngày hôm sau trời sáng, anh giống như được sống lại vậy, nhưng chỉ đến khi quay trở về thành phố náo nhiệt, cảm giác an toàn mới thực sự trở lại với anh.
Vì thế, Hàn Thuật yêu chỗ đông người, yêu sự náo nhiệt, yêu rất nhiều rất nhiều thứ thú vị mà rất đời thường. Chánh án Hàn thường xuyên mắng anh là người không chịu được cô đơn, mắng anh quá nông nổi. Hàn Thuật thiết nghĩ, nông nổi thì nông nổi, nông nổi cũng còn hơn nửa đêm tỉnh dậy phảt hoảng ở cái nơi lạnh lẽo không người ấy. Anh có lẽ không có số làm Đào Uyên Minh, nhưng thế thì cũng có gì là xấu đâu.
Hàn Thuật cũng đã từng thảo luận với Lâm Tĩnh về vấn đề này, trong giới luật pháp Lâm Tĩnh là người kế nghiệp chủ chốt của Chánh án Hàn, cũng là đồng nghiệp cũ kiêm bạn tốt của Hàn Thuật. Hàn Thuật hỏi Lâm Tĩnh rằng: “Những nơi náo nhiệt ngoài việc khiến anh ngủ không ngon ra, thì còn cái gì không tốt nữa?”
Lâm Tĩnh trả lời rằng: “Những nơi náo nhiệt không phải là không tốt, nhưng nơi yên tĩnh có thể giúp người ta suy nghĩ được xem mình muốn làm gì.”
Điều này có lẽ đúng, bới Lâm Tĩnh là người biết rất rõ anh muốn làm gì. Anh làm việc gì cũng đều có mục đích rõ ràng và tỉnh táo, rồi từng bước thực hiện mục đích của mình, do vậy, mặc dù anh chỉ hơn Hàn Thuật vài tuổi, nhưng đã là trụ cột của Viện Kiểm sát Thành Bắc, ngang ngửa với “cô nàng” sắp về hưu Thái Nhất Lâm, còn Hàn Thuật thì vẫn lông bông.
Tất nhiên, cái gọi là “lông bông” của Hàn Thuật chủ yếu là chỉ đời sống tinh thần. Anh đang chuẩn bị chuyển lên Viện Kiểm sát Thành phố làm, lại còn có một ông bố tuyệt vời nữa, chính vì vậy sự nghiệp của anh không thể nào Lâm Tĩnh được. Mỗi lần đạt được thành công trong sự nghiệp, anh đều cảm thấy rất vui và rất tự hào, sau đó anh càng cố gắng hơn nữa, anh cố gắng là để đạt được thành tích, đạt được thành tích rồi con đường sự nghiệp sẽ phát triển thêm bước nữa, thế nhưng sự nghiệp phát triển thêm bước nữa rồi làm sao, anh có công danh chức tước rồi để làm gì? Anh chưa bao giờ suy nghĩ về điều này.
Lẽ nào làm được như bố là mục tiêu cả đời này của anh ư? Nếu quả thật là như vậy, mục tiêu này cũng không đem lại cho anh bao nhiêu niềm vui. Ông cụ bây giờ ngày nào cũng bận làm việc với tiếp khách, mắc đầy những bệnh nhà giàu, thậm chí ngồi ghế sofa lâu cũng thấy mỏi, còn chẳng vui vẻ thoải mái bằng Hàn Thuật. Nếu nói làm một kiểm sát viên nhân dân anh hùng, trừ hại cho nhân dân, bảo vệ lẽ phải. Hàn Thuật cũng không phải là không muốn, nhưng ước mơ này quá vĩ đại, vĩ đại đến mức khiến anh thấy nó thật xa vời và quá mong manh, còn không thiết thực bằng niềm vui khi anh sưu tầm được một món đồ trưng bày yêu thích.
Ngày hôm nay anh ăn mặc chỉnh tề, ra dáng nhân tài của xã hội, tất cả những điều anh làm đều là vì anh thấy mình “cần” làm như vậy, chứ không phải do anh “muốn” làm như vậy. Chưa từng có ai bắt buộc anh phải làm thế nào, nhưng anh cũng không có bất cứ một sự lựa chọn nào, bởi thực sự từ trước đến nay anh cũng chưa bao giờ hiểu được anh muốn làm gì – vẫn còn rất nhiều việc anh chưa tìm được lời giải thích.
Cũng giống như việc anh không hiểu được tại sao mình đang khoẻ mạnh như vậy tự nhiên lại bị cảm nặng, không biết tại sao sau khi ăn cơm ở nhà bố mẹ về lại tự nhiên thấy rèm cửa nhà mình xấu xí thô kệch đến vậy; không biết tại sao mình sốt cao mà vẫn đi mua rèm cửa; không hiểu tại sao đi rất nhiều cửa tiệm mà vẫn không tìm được loại nào ưng ý, duy chỉ có ở cửa hàng Tạ Cát Niên làm việc anh mới tìm được; không hiểu tại sao trước khi bước vào tiệm anh cầu mong cho Tạ Cát Niên không có ở cửa hàng nhưng khi bước vào rồi không thấy cô ở đó thật anh lại thấy lòng hụt hẫng; càng không hiểu tại sao hôm nay nhân viên cửa hàng đến treo rèm, anh cứ thấy rèm cửa sổ có vấn đề, cáu gắt một cách vô lý; còn nữa, anh hoàn toàn ngỡ ngàng khi nhìn thấy chiếc vợt cầu lông, anh không hề nhớ là mình vẫn còn giữ nó, ấy vậy mà khi Chu Tiểu Bắc nói muốn đem nó về, anh lại thấy tức không chịu được.
Cuối cùng, anh nuốt một viên thuốc cảm, mơ mơ màng màng ngả người xuống giường, dường như anh đã có được linh cảm về lời giải đáp cho những bất thường của mình trong thời gian gần đây, nhưng linh cảm này giống như tia chớp vừa xuất hiện, chưa kịp tóm lấy đã mất hút trong bầu trời đen kịt.
“499, 500, 501……520, 521…….234, 235, 236……”
Hàn Thuật vừa leo lên đếm từng bậc cầu thang, lúc đầu tốc độ rất nhanh, anh nhảy một lúc mấy bậc liền, một lúc lâu sau tốc độ mới dần dần chậm lại, người anh bắt đầu đổ mồ hôi, miệng thở hổn hển, toàn thân rã rời. Rõ ràng là 521 bậc, đã chuẩn bị đến rồi, tại sao lại bắt đầu lại từ đầu nhỉ, điểm cuối của cầu thang này là bầu trời, có thật là chỉ có 521 bậc thôi không? Sao anh lại có thể chắc chắn đến thế? Kể cả là trước đây, anh cũng chưa bao giờ vừa trèo vừa đếm, con số 521 bậc, chỉ là con số mà cô nói với anh, nhưng liệu cô ấy nói có thật không?
Cầu thang trải dài trước mắt, dường như không có điểm kết thúc, lưng Hàn Thuật ướt đẫm mồ hồi, còn mệt hơn cả thi đấu cầu lông luân lưu liền trong bốn tiếng. Anh không hiểu được tại sao mình lại cứ muốn trèo lên, trong khi điều đang chờ đợi anh tại điểm cuối của cầu thang là gì anh cũng không rõ nữa.
Không biết bao lâu sau, có lẽ là lúc anh sắp không trèo nổi nữa, Hàn Thuật nghe thấy có tiếng cãi nhau phía trước, anh cúi đầu, chỉ còn vài bước nữa là lên đến đỉnh rồi. Một người con gái đang quay lưng lại phía anh, anh không nhìn rõ mặt cô, nhưng cô chính là Tạ Cát Niên, điều này Hàn Thuật có thể khẳng định.
“Tạ Cát Niên… Cát Niên.” Hàn Thuật khó khăn lắm mới mở được miệng, nhưng cổ họng anh cứ như bị bông gòn nhét đầy làm tắc nghẽn. Cô không hề quay đầu lại.
“Anh đi nhanh lên, đi ngay đi, anh muốn ngồi tù cả đời à?”
“Cát Niên, em đừng có ngốc như thế…”
“Đi đi!”
“Các người đang làm gì vậy? Tạ Cát Niên, anh ta… sao anh ta lại ở đây?”
“Xin anh tha cho anh ấy, tha cho anh ấy!”
“Đừng có kéo tôi.”
“Không được, anh ta không được đi.”
“Nhanh…”
“Cát Niên, làm ơn nói với cô ấy…”
“A…”
Bao nhiêu âm thanh lộn xộn văng vẳng bên tai Hàn Thuật, đầu anh đau đến mức muốn nổ tung, hình ảnh trước mặt càng lúc càng mờ nhạt, anh không còn phân biệt được ai đang nói, và nói câu gì, chỉ nghe thấy tiếng hét thê thảm cuối cùng của Tạ Cát Niên, rồi sau đó anh bị hụt chân, trong tích tắc anh lăn xuống bậc cầu thang, còn sau đó cô gào gì, khóc gì, tất cả như được truyền đến từ một thế giới khác, nghe không rõ, không rõ một tiếng gì. Cuối cùng, mọi thứ cũng yên tĩnh trở lại, anh không còn thấy đau đầu chút nào nữa, nhưng anh không động đậy được, những giọt máu đỏ thẫm từ từ chảy lan ra, phủ kín khắp cả bầu trời.
Anh bị ngã ngửa trong một tư thế kỳ quặc, một sắc sáng quét qua nơi cuối tầm mắt, anh biết đó chính là hoa lựu nở rộ năm đó, Cát Niên nói, có lẽ lần này nó sẽ kết trái, nhưng anh không còn được nhìn thấy nữa rồi.
Cát Niên đứng bên cạnh cây lựu, cô đang giằng co với một người khác, anh nhìn thấy miệng của Cát Niên mấp máy, nhìn thấy những giọt nước mắt trên má cô, nhưng anh không nghe được tiếng cô nói. Cuối cùng, nửa khuôn mặt của người ngăn cản Cát Niên, không cho cô điên cuồng lao về phía anh cũng lấp ló hiện ra, trông người này rất quen, quen như người anh vẫn nhìn thấy trong gương hàng sáng. À, đó chính là Hàn Thuật, người đã ngăn Cát Niên lại là Hàn Thuật, anh mặc trên mình chiếc áo phông trắng hồi đó anh thích nhất, trên mặt đầy vẻ khó tin và sợ hãi.
Nếu như người đó mới là Hàn Thuật, thì anh là ai, người nằm trên vũng máu là ai? Hàn Thuật sóng soài trên bậc cầu thang, cảm thấy vô cùng sợ hãi. Cuối cùng, Cát Niên lao đến bên anh, từ những giọt nước mắt của cô anh nhìn thấy hình bóng mình, đó là một bộ mặt không thuộc về anh!
Anh đã đánh mất mình! Không, không, không…
Hàn Thuật giật mình tỉnh dậy trong trạng thái đầm đìa mồ hôi, tối qua đi ngủ vội vàng quá, rèm cửa còn chưa kéo lên hết, ánh nắng đã chiếu cả vào góc giường. Hành động đầu tiên của Hàn Thuật là hổn hển đưa tay lên xoa mặt, may quá, khuôn mặt cũ vẫn còn đây, không thừa thứ gì, cũng không thiếu thứ gì. Anh vẫn không thể tin được, bèn bật dậy xông vào phòng tắm, và cuối cùng anh cũng đã nhìn thấy khuôn mặt mình trong gương, anh vẫn là anh.
Anh dùng nước lạnh rửa mặt, nhớ lại sự ngốc nghếch của mình lúc nãy, một người làm sao có thể biến thành người khác được, hơn nữa lại còn biến thành con người đó nữa, anh đang nghĩ gì vậy? Ấy vậy mà tuy tỉnh lại rồi, giấc mơ ban nãy vẫn khiến anh phải lạnh gáy, anh ngồi xuống bên góc giường, lúc này mới phát hiện ra chiếc áo phông đang mặc trên người đã ướt đẫm mồ hôi cả mảng to.
Viện trưởng Thái gọi điện cho Hàn Thuật, bà vô cùng quan tâm đến bệnh tình của anh, còn nói khi tan sở sẽ hầm canh mang đến thăm anh. Hàn Thuật luôn mồm nói mình không sao, bởi tuy “em gái Nhất Lâm” năm nay đã ngoài năm mươi, nhưng canh bà nấu thì thực sự kinh khủng, bà sẽ căn cứ vào yêu cầu “khoa học” và “dinh dưỡng” mà tự ý kết hợp nhiều loại thức ăn với nhau, khiến người khác phải toát mồ hôi hột.
Viện trưởng Thái có lẽ đã quen với việc bảo vệ dạ dày của Hàn Thuật nên cũng không nài nỉ, thấy anh kể tối qua nằm mê toát hết cả mồ hôi, bà chỉ nói ra mồ hôi là rất tốt đối với người đang cảm cúm. Cuối câu chuyện, bà còn nhắc nhở anh khi nào đỡ hơn chút thì cố gắng trong thời gian sớm nhất hỏi cung những người liên quan trong vụ án tham ô Sở Xây dựng mà anh vừa tiếp nhận.
Ốm đau làm cho lòng nhiệt tình của anh đối với công việc bị giảm sút nghiêm trọng chưa từng có, vì vậy anh cố hỏi một lần nữa: “Vụ án đó có thể chuyển cho kiểm sát viên khác làm được không ạ?” Sau khi bị Viện trưởng Thái trả lời dứt khoát là không được, anh mới ngậm ngùi đồng ý.
Đánh răng rửa mặt xong, trong đầu anh quanh quẩn hình bóng những bậc cầu thang trong giấc mơ, cộng với thông tin nghĩa trang liệt sĩ đang chuẩn bị di dời mà ông cụ tiết lộ hôm trước, trong lòng Hàn Thuật tự nhiên có một cảm giác rất khó tả, khiến anh quên cả uống thuốc buổi sáng. Thay quần áo xong, anh cầm vội chìa khoá lao ra cửa.
Nghĩa trang liệt sĩ của thành phố vốn nằm ở ngoại thành, những năm gần đây, thành phố phát triển rất nhanh, ngoại thành bỗng biến thành một quận mới của thành phố. Bây giờ xung quanh nghĩa trang chuẩn bị có mấy khu chung cư mọc lên, một phần là ở gần nghĩa trang, trong lòng hay cảm thấy bất an, hai là xung quanh quá ồn ào thì liệt sĩ cũng không thể yên nghỉ, đây có lẽ là lý do khiến cả nghĩa trang liệt sĩ phải di dời.
Hàn Thuật đỗ xe ở dưới rồi đi bộ lên, giống như trong giấc mơ ngày hôm qua, nhưng các bậc thang không dài vô tận như trong mơ. Anh còn trẻ, trèo lên trên cũng không tốn nhiều sức lắm, có điều ở đây điêu tàn hơn rất nhiều so với trong trí nhớ của anh, các bậc thang làm bằng xi măng chất đầy lá rụng, mọc đầy rêu xanh và những loài thực vật không biết tên khác. Tận cùng của bậc thang, cây hoa lựu vẫn còn đó, hoa của nó vẫn đỏ rực rỡ như trước đây, hoàn toàn không ăn nhập gì với một loạt hàng cây tùng cây bách xung quanh, chút đỏ le lói giữa đám cây xanh, khiến người ta không khỏi ngỡ ngàng. Hàn Thuật không hiểu nổi sao bao nhiêu năm rồi mà không ai nghĩ đến việc chặt cây lựu này.
Anh đứng bên cây lựu nhìn xuống, bậc cầu thang trơ lạnh dưới chân anh cô đơn đến lạ lùng, tuy ở đây không cách khu trung tâm thành phố bao xa, gần chân đồi lại là khu dân cư, nhưng khi trèo lên đây cảm giác vẫn luôn rất yên tĩnh và mát mẻ. Ánh mặt trời như trốn vào một góc, gió ở nơi cao cũng thổi mạnh hơn. Không biết vì sao, gió đưa đến mùi của cây tùng và lá rụng rất đặc biệt, vậy mà anh đứng gần cây lựu đến thế, cây đầy hoa này cũng chẳng toát ra mùi gì cả, hoa ở đây cũng giống như người, lúc rực rỡ thì quá rực rỡ, có điều chẳng có chút hương thơm.
Bốn bề không một bóng người, có lẽ người đến nghĩa trang liệt sĩ để tưởng nhớ không nhiều, nếu ở đây có hồn phách thật thì e rằng hồn phách cũng thấy cô độc. Anh đi trên thảm cỏ xanh, vòng quanh bia liệt sĩ một vòng. Còn nhớ hồi nhỏ, hầu như Tết Thanh Minh năm nào anh cũng đến đây để tưởng niệm các liệt sĩ theo tổ chức của nhà trường, đã bao nhiêu lần anh đại diện toàn thể học sinh hùng hồn tuyên thệ dưới chân bia liệt sĩ. Hồi đó, họ thường nói: “Khăng quàng đỏ mà chúng em thắt trước ngực, được nhuộm bằng máu của các liệt sĩ.” Hồi đó sau khi về nhà anh cứ ngửi đi ngửi lại khăn quàng đỏ, sợ ngửi thấy mùi tanh của máu, cho đến tận sau này, cũng chính tại nơi đây, anh mới hiểu rằng máu thật sau khi khô làm sao mà có màu đỏ tươi như vậy được, có chăng chỉ là một đốm bẩn màu nâu mà thôi.
Dừng lại một lúc, Hàn Thuật thấy chuyến đi này của mình thật vô nghĩa, những hồi ức anh để lại ở đây chẳng còn gì cả, nếu như thật sự có gì đó đáng để nhớ lại thì cũng không thể tìm được bằng mắt. Di dời thì di dời vậy, có bao nhiêu thứ có thể vĩnh hằng được chứ? Khi anh cầm chiếc vợt cầu lông hiệu Kennex thi đấu và giành chiến thắng trong trận đấu cuối cùng của giải đấu thời trung học, anh đã từng thề rằng sẽ lưu giữ nó suốt đời, thế mà bây giờ, nếu như Chu Tiểu Bắc hôm đó không lục lọi đồ đạc thì có lẽ đến lần chuyển nhà tới anh cũng không thể nhớ ra nó.
Nghĩ đến đây, Hàn Thuật cười khổ sở, anh chuẩn bị về. Anh đi vòng từ phía đầu bên kia của tấm bia lại, lúc này mới phát hiện ra bên cạnh cây lựu đã có một người nữa.
Hàn Thuật vội vàng lùi lại đằng sau một bước, đế giày giẫm lên mấy hòn sỏi, khó khăn lắm mới đứng vững, may mà cỏ ở đây tương đối dày nên không phát ra tiếng động nào làm kinh động đến người đang quay lưng lại với anh. Hôm qua anh vẫn còn cố tìm mọi cách để tìm được cô, vậy mà lúc này cô đang đứng đây, Hàn Thuật lại cảm thấy lòng mình sợ hãi. Anh sợ cô trách anh, cũng sợ cô không trách anh.
Mái tóc chấm lưng của cô không còn nữa, Hàn Thuật thấy có đôi chút lạ lẫm, nhưng vừa nhìn anh đã nhận ra ngay bóng dáng cô. Anh thấy cô ngồi xổm xuống, không biết dùng tay làm gì bên cây lựu, mãi lâu sau mới đứng dậy, cánh tay khẽ động đậy. Hàn Thuật đột nhiên hiểu ra trong tay cô đang cầm cốc rượu và cô đang vẩy rượu trong cốc xuống các bậc cầu thang, cô vẩy đi vẩy lại ba lần, để cúng tế các linh hồn đang yên giấc ngàn thu tại đây.
Bao nhiêu năm rồi, quả nhiên cô không quên được. Giả dụ những điều trong giấc mơ ấy là thật, người rơi từ trên cao xuống là anh, liệu mỗi năm cô có đến đây thăm anh một lần không?
Hàn Thuật núp sau tấm bia hồi lâu, cô cũng ngồi ở bậc thang trên cùng bên cạnh cây lựu rất lâu, mặt trời bắt đầu khuất dần, không ai trong bọn họ động đậy, có vẻ như trời đất xung quanh đều dừng lại.
Hàn Thuật là người thích vận động, anh không sao ngồi yên một chỗ được, vậy mà lần này, anh hoàn toàn không cảm thấy thời gian đang trôi đi, đợi đến khi cô xếp hết đồ vào túi, rồi đến khi bóng cô khuất dần theo hướng các bậc thang, anh mới động đậy đôi chân, bàn chân anh tê cứng như có hàng vạn con kiến đang bò bên trong, lúc này anh mới nhíu mày ôm chân kêu “ai chà”.
Anh không đủ dũng cảm để theo sát cô, đoán rằng cô đã đi xa rồi anh mới từ từ bước ra. Đúng là trên bậc thang dài và dốc đã không còn bóng người nào nữa, anh bước xuống bậc thang, rồi quay lại kiểm tra cây lựu, vừa này cô ấy còn làm gì ở đây cơ mà, sao đã không thấy gì nữa rồi.
Hàn Thuật thử làm giống cô, anh lựa đúng góc vừa nãy cô đứng rồi ngồi xổm xuống, lúc cô chăm chú nhìn cây lựu, trong đầu cô xuất hiện hình ảnh gì, anh không thể nào đoán được, cuối cùng anh đưa tay xoa lên những cành cây khô cứng, rồi chợt bật cười tự giễu mình.
Thế nhưng đúng vào lúc này, đầu ngón tay anh cảm thấy có gì đó khác lạ, anh cúi đầu vào sát thân cây, hóa ra trên thân cây lựu to bằng cánh tay người, có người đã dùng dao hoặc thứ gì đó sắc khắc lên trên đó một vài ký hiệu. Có lẽ năm xưa những ký hiệu này được khắc rất sâu, nhưng thời gian qua đi, khả năng tự hồi phục của cây khiến các vết khắc càng ngày càng nông, đến nay chỉ còn lại một vòng mờ mờ.
Hàn Thuật khó khăn lắm mới nhận ra mấy nét chữ trên đó, “h…t…n…”, anh không nhớ có từ nào như vậy, mãi đến khi nhận ra ký hiệu “&” ở giữa, anh mới hiểu ra.
h…t…&…c…n
ht & cn
Hàn Thuật lẩm nhẩm đọc trong miệng, như đang đọc thần chú.
Bỗng nhiên, anh hiểu ra. Trên thân cây lựu không biết bao nhiêu năm tuổi này có khắc tên của hai người.
Hàn Thuật và Cát Niên?!
Quả đúng là thế ư? Hàn Thuật kinh hoàng như bị sét đánh.
Cũng đúng lúc này, anh chợt nhớ ra, hôm nay là ngày 14 tháng 8 tròn mười một năm đã qua đi.
.
/42
|