Dù Cát Niên không muốn còn có bất kỳ quan hệ gì với Hàn Thuật nhưng cô vẫn phải thừa nhận, anh là một phần của quá khứ cô đã từng trải qua. Ngoài Trần Khiết Khiết, chỉ còn lại anh là người đã chứng kiến những năm tháng đó, đó là một phần cả cô và anh không ai có thể cắt bỏ.
.
Hàn Thuật đến được bệnh viện thì đã quá nửa đêm.
Anh vội vàng rời khỏi phòng karaoke đến áo khoác cũng vứt lại trên ghế sofa. Là mẹ nuôi đích thân cầm áo khoác đuổi theo, lúc đó anh đã chạy đến bãi đỗ xe.
“Con hấp tấp đi đâu thế?” Mẹ nuôi hỏi.
Hàn Thuật nhận lấy áo khoác của mình, không trả lời, nhưng không ngờ mẹ nuôi đã có đáp án.
“Con muốn đi tìm cô ta? Hàn Thuật, mẹ cứ nghĩ mấy ngày nay con đã hiểu ra được ít nhiều, không ngờ càng ngày càng hồ đồ mất rồi.”
Dù dưới ánh đèn lờ mờ trong bãi đỗ xe, Hàn Thuật vẫn có thể nhận ra vẻ khó hiểu và bất lực trên gương mặt người mẹ nuôi luôn yêu thương anh từ nhỏ cùng ẩn ý đằng sau lời nói của bà.
Anh vốn định nói, có lẽ con vẫn luôn hồ đồ, đến giờ mới hiểu ra. Nhưng đến khi nhấn ga phóng đi, anh vẫn không thốt ra câu nói ấy. Ranh giới phân định giữa hiểu và hồ đồ trước sau vốn quá mơ hồ.
Hàn Thuật lái xe qua con phố đêm vẫn rất phồn hoa, không hiểu sao lại nhớ tới một câu có vẻ không hợp cảnh lắm – mũi tên quy tâm, tuy điểm đến của anh thực ra là một trường tiểu học ở một vùng hẻo lánh. Anh nghĩ, bất kể có đến kịp tiết mục của Phi Minh hay không, anh đều sẽ nhấc cô bé lên quay một vòng, còn về đối diện với Cát Niên thế nào, anh lại càng vẽ ra vô số khả năng.
Ngàn vạn lời nói hoá thành một câu “Xin lỗi”? Nói không chừng cô sẽ chỉ buông một câu “Không có gì” rồi đi thẳng.
Dứt khoát thổ lộ tiếng lòng ngay tại chỗ? Hàn Thuật mới tự tập nói trước gương chiếu hậu một lần đã thấy rùng cả mình.
Hay là… liều hôn cô ấy? Anh nghiêm túc suy nghĩ về tính khả thi của phương án này, cuối cùng đành thừa nhận thực sự mình không dám.
Ngồi yên lặng bên cô vậy, không nói gì hết, để thời gian và hành động chứng minh tất cả? Nhưng với tính cách của Tạ Cát Niên, cô tuyệt đối có thể chẳng buồn động đậy ngồi im đến tận khi thiên hoang địa lão, miệng không thốt một từ. Hàn Thuật thầm nghĩ có lẽ anh còn chết vì trầm cảm thời gian dài trước khi hành động mất.
Dường như làm thế nào cũng không ổn, làm gì cũng không đúng. Đương nhiên, sau mười một năm trì hoãn, mọi hành động và biểu đạt đều chỉ như gãi ngứa ngoài giày.
Hàn Thuật tưởng tượng lại mười một năm về trước, nếu như anh cứ xông lên ôm chặt lấy cô, mặc kệ cô trách cứ hay oán giận, im lặng hay chống đối, thế nào cũng được, ngoài việc uổng công ngồi trên ghế dự thính chờ đợi cô nhìn về phía anh. Nếu như vậy, có khi nào anh sẽ không phải hối hận như bây giờ? Đây là câu hỏi mãi mãi không thể có lời giải đáp – cũng được, hôm nay anh vẫn có thể chọn cách ôm lấy cô.
Ôm lấy cô, mặc kệ cô lãnh đạm hay cự tuyệt, kệ cô nghi hoặc kháng cự thậm chí là khinh thường, đó là tất cả những gì Hàn Thuật có thể nghĩ đến, vẻn vẹn chỉ có thế.
Kết quả là anh đã đến được hội trường trường tiểu học Đài Viên Lộ, nhưng mọi giả thiết đều không diễn ra. Hàn Thuật biết tin Phi Minh xảy ra chuyện giữa một đám hỗn loạn, theo sự chỉ dẫn của một giáo viên biết chuyện anh mới đến được bệnh viện.
Lúc này Phi Minh đã được đưa ra khỏi phòng cấp cứu, chuyển sang phòng giám sát tạm thời. Hàn Thuật gặp giáo viên chủ nhiệm của cô bé trước cửa phòng bệnh, anh thở hổn hển chạy lại, vội vàng chào hỏi định bước vào, trước khi đẩy cửa anh lặng nhìn qua tấm kính ngăn cách, ngoài Phi Minh vẫn nhắm nghiền hai mắt hôn mê, còn có Cát Niên đang ngồi bên cạnh giường lưng quay về phía cửa.
Hình ảnh phía sau của Cát Niên vẫn gầy gò mỏng manh hệt như trong ký ức anh, lòng anh bỗng xót xa, lại có chút cảm xúc phức tạp. Giữa khoảnh khắc do dự này, anh mới để ý trong phòng ngoài hai cô cháu còn có một người khác. Người đặt một tay lên vai Cát Niên, ân cần đưa cho cô cốc nước ấy chẳng phải là Đường Nghiệp sao?
Hàn Thuật nhìn Cát Niên khẽ nghiêng người đón lấy cốc nước, dù không thấy rõ mặt cô, anh vẫn có thể tưởng tượng ra nụ cười cô dành cho Đường Nghiệp.
Nói thật lòng, dù Đường Nghiệp từng công khai đưa Cát Niên tới trước mặt Viện trưởng Thái, giới thiệu cô là bạn gái của mình, hơn nữa Cát Niên cũng không hề phủ nhận điều này, nhưng sâu trong lòng Hàn Thuật vẫn giữ thái độ nghi ngờ về mối quan hệ giữa hai người, anh cũng không thể nói rõ là vì sao, chỉ là dựa vào trực giác, Đường Nghiệp không phải là Vu Vũ. Hàn Thuật từng tận mắt chứng kiến thứ mơ hồ qua lại giữa Tạ Cát Niên và Vu Vũ, anh thừa nhận giữa anh và cô không có thứ ấy, nhưng anh cũng không tìm nổi chút cảm giác nào như vậy giữa Đường Nghiệp và Tạ Cát Niên. Dù vậy, nhìn thấy Đường Nghiệp trong phòng bệnh, anh không ngăn nổi hối hận mình tới chậm một bước.
Lẽ ra anh nên tới xem buổi biểu diễn của Phi Minh, dù sự cố này của Phi Minh không cách nào trách được, nhưng chí ít lúc đó anh cũng là người đầu tiên ở bên hai người họ, giờ đây vị trí ấy đã được anh chuyển lại cho Đường Nghiệp.
Đường Nghiệp cúi đầu, dường như đang thì thầm trao đổi với Cát Niên điều gì. Hàn Thuật không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa bọn họ, anh nhẹ nhàng rút lại bàn tay đặt trên cánh cửa. Anh cảm thấy mình giống như một mũi tên đã rời khỏi cung, lao thẳng về hồng tâm trong tiếng gào thét xé gió, bỗng nhiên tìm không ra phương hướng, lực bay cũng mất dần, trống rỗng rơi xuống đất.
Anh bước ra xa mấy bước, nhỏ giọng hỏi giáo viên chủ nhiệm về bệnh tình Phi Minh. Anh thật không sao hiểu được, một đứa trẻ trông khoẻ mạnh hoạt bát như cô bé sao lại đột ngột đổ bệnh phải vào bệnh viện.
Giáo viên chủ nhiệm lớp Phi Minh rõ ràng cũng mơ hồ trước câu hỏi của Hàn Thuật, nhưng anh có thể thấy rõ vẻ xót xa, bất lực trong ánh mắt cô Dương, trái tim anh đột nhiên trĩu xuống, không muốn lãng phí thêm chút thời gian nào ở đây, anh vội vàng quay người đi thẳng đến văn phòng bác sĩ trực ban.
Phòng trực ban không có người, Hàn Thuật đành tìm tới khu trực y tá ở sảnh trước, dội thẳng câu hỏi: “Cô bé được đưa vào viện vừa rồi, chính là cô bé tên Tạ Phi Minh, cô bé rốt cuộc có bệnh gì?”
Cô y tá đang cúi đầu sao sao chép chép liếc xéo Hàn Thuật một cái, “Anh là gì với cô bé?”
Hàn Thuật nhất thời cứng họng, tiếp đó đành dày mặt trả lời: “Tôi là bố cô bé.” Nói xong câu này, anh bỗng cảm thấy mặt nóng bừng bừng trước ánh mắt nghi ngờ của cô y tá.
“Anh mà có con gái lớn thế sao?” Đối phương quả nhiên không tin.
Lúc này một y tá khá lớn tuổi ở bên cạnh chêm vào một câu. “Anh là bố cô bé, thế còn người vừa làm thủ tục cho cô bé là ai? Có việc gì đợi bác sĩ quay lại rồi hãy nói.”
Hàn Thuật nghe xong, tim đập thình thịch một hồi, cũng không tranh cãi thêm gì nữa, chỉ cúi thấp người khẩn thiết van nài: “Xin cô đấy, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc con bé có bệnh gì.”
Vẻ bề ngoài của anh vốn đã dễ gây thiện cảm, lại thêm giọng điệu khẩn thiết, cô y tá nghĩ ngợi một hồi rồi cũng không làm khó thêm nữa, cúi đầu lật lật danh sách nhập viện, lúc ngẩng đầu lên nói giọng có chút hơi kỳ lạ.
“Anh thật sự là bố cô bé sao? Cô bé mắc bệnh động kinh phát tác chậm…”
“Động kinh?” Hàn Thuật bất giác lặp lại.
Thẫn thờ nói xong câu cảm ơn, anh bước lại ngồi xuống chiếc ghế gần mình nhất, đờ người ra một lúc lâu, cuối cùng nhìn xung quanh không có ai, anh dùng hết sức cấu vào cánh tay mình, đau kinh khủng, xem ra đây không phải là mơ.
Căn bệnh này khiến anh nghĩ giữa Phi Minh và người đó có lẽ tồn tại một mối quan hệ nào đó. Sự thật quá rõ ràng ấy như một ngọn núi đè chặt xuống Hàn Thuật, khiến anh nghẹt thở.
Anh biết Phi Minh không phải là con đẻ của Tạ Cát Niên, trước đây anh luôn nghĩ vì cô quá lương thiện và cô độc nên mới có thể nhận nuôi một đứa trẻ không thân không thích sống cuộc sống thanh đạm qua ngày. Anh thật sự chưa từng nghĩ đến, Phi Minh lại là con của người đó, ra lại là thế này!
Thật ra, giờ nghĩ lại, không phải sự thật đã bày ra trước mắt ư?
Ngoài con của Vu Vũ, còn có ai đáng để Tạ Cát Niên đối đãi như vậy. Khuôn mặt của Phi Minh, mắt, mày, chỗ nào cũng hiện lên nét quen thuộc ấy.
Hàn Thuật lạnh toát mồ hôi trước trước sự phát hiện vừa rồi, bao năm nay cô ấy vẫn ôm theo hình bóng một người khác mà sống, anh cho rằng bất kể cô muốn hay không, hình ảnh Vu Vũ trên thế gian này sẽ mãi mãi trôi qua cùng buổi chiều hôm đó, hoá ra hoàn toàn không phải vậy.
Vu Vũ, đã bao lâu rồi Hàn Thuật không còn muốn nhớ đến cái tên này nữa, nhưng lúc này đây chỉ cần anh nhắm mắt lại, dường như đã có thể nhìn thấy người đó, vẫn là bộ dạng thiếu niên xanh xao, mặt mày thanh tú, nụ cười trong vắt. Trước mặt anh ta, chàng trai mới lớn như Hàn Thuật chợt cảm thấy thật yếu ớt và phàm tục.
.
Cát Niên tiễn Đường Nghiệp tới cổng lớn bệnh viện. Cô không phải người giỏi ăn nói, chỉ im lặng đi cùng anh, đến lúc nên dừng lại bèn nói một câu: “Cảm ơn anh.”
“Chuyện tiền nong em cũng đừng bận tâm.” Đường Nghiệp bị cảm, giọng nói vương âm mũi.
Cát Niên lắc đầu, “Là cảm ơn vì anh đã có thể đến.”
Nhắc đến cũng thật trùng hợp, Cát Niên đang ngồi ngoài phòng cấp cứu đợi Phi Minh bỗng nhận được điện thoại của Đường Nghiệp. Sau đêm Giáng sinh ấy hai người hoàn toàn không gặp lại nhau, trong điện thoại Đường Nghiệp cũng chỉ hỏi thăm đơn giản, không ngờ nghe chuyện của Phi Minh xong, anh liền lập tức tới đây.
“Hình như chúng ta rất có duyên với bệnh viện.” Cát Niên cười gượng.
Đường Nghiệp nói: “Đó cũng là một kiểu duyên phận. Em vào trông cô bé đi, anh đi đây, em cũng chú ý nghỉ ngơi, mọi việc đợi kết quả chụp CT ngày mai rồi hẵng nói.”
Cát Niên gật đầu.
Đường Nghiệp có vẻ vẫn chưa yên tâm, lại an ủi một câu: “Đừng nghĩ nhiều quá, có nghĩ nhiều cũng chẳng làm mọi chuyện khá lên, lại chỉ chuốc thêm phiền não.”
Cát Niên nói nhỏ: “Không sao. Em chỉ nghĩ, chuyện đã xấu đến bước này rồi còn có thể xấu thế nào được nữa? Cứ nghĩ vậy cũng thấy thoải mái hơn rồi.” Cô vội vàng cười một tiếng, “Chí ít con bé vẫn còn sống.”
Đường Nghiệp dường như bị mê hoặc, anh cảm thấy Cát Niên như một hồ nước xanh biếc, trong vắt, thoạt nhìn cứ ngỡ có thể nhìn thấu, thực ra không biết dưới lòng hồ đang lắng đọng những gì. Ví như trước đêm hôm nay, anh hoàn toàn không biết cô nhận nuôi một đứa bé lớn ngần ấy, và cô dường như cho đến tận bây giờ cũng không có ý định giải thích chuyện này.
Đường Ngiệp đoán cô bé ấy có thể do cô sinh ra, cũng có thể không phải. Nói thật, anh cũng chỉ ngạc nhiên mà thôi, càng cảm thấy cô sống không dễ dàng. Bất kể thế nào, chắc chắn cô có lý do để làm vậy. Con người vẫn luôn dễ bị quá khứ làm khổ.
Hai người chào nhau, Đường Nghiệp một mình bước tới dưới cổng vòm được chụm lại từ ba cây mai trước cửa bệnh viện, mưa vừa tạnh, một luồng gió đối lưu thổi qua, những giọt nước đọng lại trên lá cùng những cánh hoa vụn theo làn gió rơi xuống, vài cánh hoa đậu trên vai anh. Đường Nghiệp gạt mấy cánh hoa màu đỏ tím vương sương trên vai, quay lại nói với Cát Niên cách đó mấy bước: “Không biết vì sao, anh tự nhiên nhớ đến một người bạn đã từng nói câu này – cậu ta nói trên đời có hai thứ không thể nắm giữ nỗi, một là mưa hoa, hai là chuyện xưa. Nhưng anh nghĩ, đã có gió thổi đi, vậy thì tan rồi cũng đã tan rồi, em nói xem?”
.
Cát Niên trở lại phòng bệnh Phi Minh đang nằm, thấy Hàn Thuật đang đứng đợi ở đó. Cô đã trải qua quá nhiều chuyện, cũng chẳng cảm thấy bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của anh.
“Phi Minh… con bé vẫn chưa tỉnh à?” Hàn Thuật có chút gượng gạo.
“Bác sĩ đã cho nó uống thuốc.” Cát Niên ngập ngừng, lúc đẩy cửa còn nghiêng người lại, “Anh có muốn vào không?”
“Đợi đã.” Hàn Thuật rõ ràng gật đầu nhưng lại lấy tay khép cánh cửa lại, “Anh tìm em có chút chuyện, đừng đánh thức con bé.”
Cát Niên nhìn anh, không từ chối, cô bước ra mấy bước, tìm một nơi ngồi xuống. Là anh nói có chuyện, anh đã không mở miệng, cô cũng không phải vội.
Hành lang bệnh viện về đêm yên tĩnh hệt như mảnh sân trải đầy lá tỳ bà.
Hàn Thuật đột nhiên cảm thấy lòng ngột ngạt đến hoảng loạn, cơn tức giận không biết từ đâu ập đến, anh nôn nóng bước theo cô, chỉ vào Cát Niên, ghìm giọng thốt ra từng chữ, “Em nuôi con anh ta, em nuôi con của bọn họ, em… em…” Anh không biết nên nói tiếp thế nào, thấy cô vẫn cứ im lặng, anh chỉ đành buông tay ngồi xuống cạnh cô, toàn thân bao trùm cảm giác bất lực.
“Sao em có thể như vậy?” Anh hỏi xong lại hít một hơi sâu, rủ rỉ tự nói một mình, “Cũng phải, anh sớm đã nên đoán ra em sẽ như vậy, em đã ngốc đến một cảnh giới nhất định rồi.”
Giữa “không dám tin” và “nghĩ thông suốt” thực sự vẫn bị ngăn cách bởi một lớp sa mỏng.
Hàn Thuật cố tự giải thích, đây chẳng phải việc Tạ Cát Niên sẽ làm hay sao? Vu Vũ chết rồi, nếu như không ai muốn có đứa bé thân phận không rõ ràng này, lẽ nào cô có thể để con Vu Vũ chịu cảnh lưu lạc khó khăn. Nếu như có thể làm vậy cô đã không còn là Tạ Cát Niên của ngày hôm nay.
“Anh thấy hai người họ có giống nhau không?” không biết có phải quá nhiều biến cố đã làm yếu đi cảm giác xa lạ giữa Cát Niên và Hàn Thuật hay không. Cô cứ như vậy, ngồi bên cạnh anh lãnh đạm buông một câu hỏi, không còn ân oán, không còn hiềm khích, không còn chuyện tha thứ hay không tha tha thứ, chỉ như những cố nhân bao năm không gặp.
Tối nay trước Hàn Thuật, đã có rất nhiều người tới an ủi Cát Niên, có giáo viên trong trường, có Đường Nghiệp, và cả Bình Phượng vừa đến đã vội đi ngay. Họ thông cảm với cô, đưa tay giúp đỡ cô, đối với sự tồn tại của Phi Minh, người không hiểu, người oán trách, người bao dung… Nhưng, họ thật sự đều không hiểu lý do bên trong, và Cát Niên cũng không định nói. Không phải cô cố ý che giấu, chỉ là mọi chuyện đã qua từ quá lâu rồi, có nhiều chuyện không thể giải thích từ đầu, dù có nói hết nước hết cái người ngoài vẫn không lý giải nổi, vì có một số người, một số chuyện không thật sự tồn tại trong ký ức của bọn họ. Chỉ có một người không nói mà hiểu, chỉ có một người nói, anh sớm đã nên đoán ra chuyện này. Châm biếm thay, đó lại là Hàn Thuật.
Dù Cát Niên không muốn còn có bất cứ quan hệ gì với Hàn Thuật nhưng cô vẫn phải thừa nhận, anh là một phần của quá khứ cô đã từng trải qua. Ngoài Trần Khiết Khiết, chỉ còn lại anh là người đã chứng kiến những năm tháng đó, đó là một phần cả cô và anh không ai có thể cắt bỏ.
Đã rất nhiều lần Cát Niên tự nói với mình, chỉ cần cô nhớ trên thế gian này đã từng tồn tại một người con trai tên Vu Vũ, chỉ cần một mình cô nhớ đến Tiểu hòa thượng của cô, thế là đủ rồi. Trong những năm tháng cô có, cũng chỉ những năm có Tiểu hòa thượng là tràn đầy màu sắc, là thật sự sống đích thực, mười mấy năm về sau, chỉ như một cơn gió thoảng qua, cũng may cô đã tự xây cho mình một thế giới thần tiên, để sống an nhiên qua ngày trong những hồi ức ấy.
Nhưng, khi cô ôm Phi Minh đang co giật trong tay, khi cô kinh hoàng nhận ra rồi có một ngày cô có thể sẽ mất cả Phi Minh, đến vòng tay này cũng biến thành hư không, lúc đó sẽ còn lại những gì? Còn lại ký ức ư? Nhưng nếu những ký ức ấy chỉ tồn tại trong lòng một mình cô, lấy ai chứng minh đó không chỉ là “giấc mộng hoàn lương”? Lấy gì chống đỡ thế giới nhỏ cô dựa vào để sống?
Giờ đây, Hàn Thuật ở ngay cạnh cô, anh không còn là anh, không còn là Hàn Thuật, anh là tấm gương soi lại quá khứ của Tạ Cát Niên. Anh nhắc nhở cô rõ ràng, xác thực, rằng quá khứ ấy không phải hư ảo.
Hàn Thuật cười giễu trả lời: “Đương nhiên giống, con bé giống bố, giống mẹ, chỉ duy nhất không giống em.”
Anh nói xong lại hối hận, không phải đã nói rồi sao, kể từ hôm nay phải đối tốt với cô. Dù cái ôm trong tưởng tượng có kết thúc lãng xẹt, nhưng sao anh vẫn không quản nổi cái miệng này.
May sao Cát Niên xem ra cũng không để ý. Cô uể oải dựa vào lưng ghế, Hàn Thuật bất giác cúi đầu, ánh đèn hành lang khiến bóng hai người trên mặt sàn đá láng bóng kề nhau rất gần, anh khẽ đổi tư thế, hai chiếc bóng liền như thật sự dựa vào nhau.
“Thế mới nói sao Trần Khiết Khiết có một hai năm như thể bốc hơi mất tăm trên trái đất, hóa ra là vì chuyện này. Đến con gái ruột của mình cũng có thể không cần, vậy còn sinh ra mà làm gì? Bao năm nay cô ta không nghĩ tới chuyện trở lại tìm Phi Minh sao?” Hàn Thuật sợ im lặng quá lâu sẽ khiến cảm giác “dựa dẫm” này kết thúc, cũng nên nói gì đó chứ, nhưng nhắc đến chuyện này, vẻ im lặng của Cát Niên lại khiến lửa giận trong anh không hiểu sao bốc lên, “Anh biết chắc chắn là không mà, con người đó thật không còn đạo đức nữa. Đúng rồi, cô ta có biết Phi Minh là do em nhận nuôi không?”
Cát Niên nói: “Trước không biết, gần đây chắc cũng biết rồi.”
Hàn Thuật vỗ đùi, “Mấy hôm trước cô ta còn gọi điện cho anh, vòng vo hỏi đến chuyện của em, anh còn cứ nghĩ là cô ta quan tâm em nữa…” Anh nói đến đây liền khựng lại, vẻ giấu giếm, ho khan một tiếng rồi nói tiếp, “Nhưng nghĩ lại cũng chẳng có gì lạ, anh đoán chắc giờ cô ta cũng không dám nhận đứa con này.”
“Thật sao?”
“Em cứ tưởng nhà họ Trần còn uy phong như trước kia chắc? Mấy năm trước đó, bố Trần Khiết Khiết đầu tư thất bại, bị thua lỗ trong một dự án, nhà họ Trần càng ngày càng suy sụp, giờ chẳng qua chỉ là dựa vào nhà thông gia để giữ phong mạo bên ngoài mà thôi.”
Cát Niên nhớ đến đôi vợ chồng trong siêu thị hôm đó, “Thế cũng không tệ mà.”
Hàn Thuật cười nhạt, “Tệ hay không tệ, chỉ mình cô ta mới biết. Mấy năm trước không phải đã ly hôn rồi ư? Lận đận ở nước ngoài, không biết bao khoáng đạt cho vừa, chẳng phải cũng lại về nước ảo não đi bước nữa rồi đấy thôi. Không có nhà họ Chu, cô ta chắc còn phải ở nước ngoài mà rửa bát. Cầm được của người ta cái này thì cũng phải nhả cái kia, thế nên mấy năm nay cô ta cũng an phận rồi, may sinh được cậu con trai, không thì cuộc sống cũng chưa chắc đã dễ dàng. Nếu đổi lại anh là cô ta, chỉ sợ cũng muốn giấu nhẹm chuyện Phi Minh đi, có đánh chết cũng không nói.”
Anh nhìn sang Cát Niên, dịu giọng lại nói tiếp: “Phi Minh tuy do cô ta sinh ra, nhưng cô ta chưa nuôi nổi đứa trẻ một ngày, xem ra cũng chẳng bằng duyên phận giữa em và con bé. Trước đã không trông chờ gì ở cô ta, đến giờ cũng chẳng cần trông mong gì. Chuyện của phi Minh… chuyện của Phi Minh, m cứ yên tâm, vẫn còn có anh, anh sẽ…”
Anh chưa từng ấp úng thế này bao giờ, đã khó xử lại căng thẳng, vừa e nói quá lộ liễu khiến cô phản cảm, lại sợ quá hàm súc, cô không nghe ra tầng ý nghĩa bên trong.
Cát Niên thật sự khá ngạc nhiên, không ngăn nổi nhìn lên Hàn Thuật, trước ánh mặt cô, Hàn Thuật càng không biết phải nói tiếp thế nào, tay chân gượng gạo rút ra một chiếc thẻ, nhét bừa vào tay cô.
Cát Niên bị anh làm giật nảy mình, đứng bật dậy, “Cái gì... ấy… không cần…”
Hàn Thuật lại bốc đồng tức tối, “Lẽ nào tiền của anh bẩn hơn của Đường Nghiệp?”
Cát Niên sợ kinh động đến y tá và các bệnh nhân khác, vội vàng nói: “Lúc tôi đi không mang đủ tiền, cũng không mang sổ tiết kiệm, Đường tiên sinh chỉ là đóng trước hộ thôi, ngày mai tôi sẽ trả lại anh ấy.”
Cô nói xong sắc mặt Hàn Thuật cũng dễ coi hơn một chút, thật không ngờ ba chữ “Đường tiên sinh” vô nghĩ kia lại khiến lòng Hàn Thuật dịu hẳn.
Hàn Thuật đẩy lại chiếc thẻ cô đang cầm, “Cứ coi như anh cho Phi Minh, anh biết, con bé và anh không có quan hệ gì, nhưng anh thật sự đã từng mong con bé là con anh, cũng như Trần Khiết Khiết và Vu Vũ, chỉ cần có Phi Minh… giữa bọn họ… à, không nói bọn họ, anh muốn nói… anh có thể coi con bé như… dù thế nào cũng như em chăm sóc con bé… Em đừng hiểu nhầm, không phải anh thấy hai người đáng thương mà bù đắp cho hai người đâu, bất kể hai cô cháu đáng thương hay không… không phải anh nói hai người đáng thương, là anh nghĩ, anh nghĩ…”
Hàn Thuật càng nói càng không biết mình đang nói gì, anh nghĩ những người bình thường chắc hẳn đều không hiểu nổi nội dung anh muốn biếu đạt.
Nhưng Tạ Cát Niên vốn đã chẳng phải người bình thường. Cô ngắt lời anh.
“Anh biết là không thể được mà, Hàn Thuật.”
Mặt Hàn Thuật từ đỏ chuyển sang trắng bệch, anh thầm cắn chặt răng, nhưng con tim đang đập loạn xạ đã trấn tĩnh lại sau câu nói kiên định của cô. Thảm nhất, mất mặt nhất cũng chỉ đến thế này, còn sợ gì nữa chứ. Ít ra cũng cho thấy là cô hiểu.
“Là em đang từ chối anh phải không, cũng không sao, thật sự không sao.” An ủi bản thân xong, anh định khoác lên nụ cười ngạo nghễ sở trường của mình, mặt dày nói, “Vừa rồi em nói, không thể được, Hàn Thuật. Vậy anh không phải là Hàn Thuật, em cứ coi anh là người vừa qua đường, chúng ta vừa quen biết, tuỳ tiện nói một đôi câu… chào hỏi một chút là được rồi.”
Cát Niên có vẻ không kiên nhẫn nổi nữa, lần nữa đưa lại chiếc thẻ ngân hàng thuộc về anh, “Ừm, cậu hai Hàn, tạm biệt.”
Cô nhìn Hàn Thuật bất động, cúi người đặt chiếc thẻ xuống chiếc ghế bên cạnh anh, lắc đầu rồi quay lại phòng bệnh của Phi Minh.
“Cát Niên.” Hàn Thuật từ phía sau gọi giật. Anh ngang ngược kéo tay cô lại, dúi chiếc thẻ vào lòng bàn tay cô, trầm giọng nói khẽ, “Khi có chuyện, nghĩ đến anh trước được không? Coi là một cách em giả như tha thứ cho anh.”
.
Hàn Thuật đến được bệnh viện thì đã quá nửa đêm.
Anh vội vàng rời khỏi phòng karaoke đến áo khoác cũng vứt lại trên ghế sofa. Là mẹ nuôi đích thân cầm áo khoác đuổi theo, lúc đó anh đã chạy đến bãi đỗ xe.
“Con hấp tấp đi đâu thế?” Mẹ nuôi hỏi.
Hàn Thuật nhận lấy áo khoác của mình, không trả lời, nhưng không ngờ mẹ nuôi đã có đáp án.
“Con muốn đi tìm cô ta? Hàn Thuật, mẹ cứ nghĩ mấy ngày nay con đã hiểu ra được ít nhiều, không ngờ càng ngày càng hồ đồ mất rồi.”
Dù dưới ánh đèn lờ mờ trong bãi đỗ xe, Hàn Thuật vẫn có thể nhận ra vẻ khó hiểu và bất lực trên gương mặt người mẹ nuôi luôn yêu thương anh từ nhỏ cùng ẩn ý đằng sau lời nói của bà.
Anh vốn định nói, có lẽ con vẫn luôn hồ đồ, đến giờ mới hiểu ra. Nhưng đến khi nhấn ga phóng đi, anh vẫn không thốt ra câu nói ấy. Ranh giới phân định giữa hiểu và hồ đồ trước sau vốn quá mơ hồ.
Hàn Thuật lái xe qua con phố đêm vẫn rất phồn hoa, không hiểu sao lại nhớ tới một câu có vẻ không hợp cảnh lắm – mũi tên quy tâm, tuy điểm đến của anh thực ra là một trường tiểu học ở một vùng hẻo lánh. Anh nghĩ, bất kể có đến kịp tiết mục của Phi Minh hay không, anh đều sẽ nhấc cô bé lên quay một vòng, còn về đối diện với Cát Niên thế nào, anh lại càng vẽ ra vô số khả năng.
Ngàn vạn lời nói hoá thành một câu “Xin lỗi”? Nói không chừng cô sẽ chỉ buông một câu “Không có gì” rồi đi thẳng.
Dứt khoát thổ lộ tiếng lòng ngay tại chỗ? Hàn Thuật mới tự tập nói trước gương chiếu hậu một lần đã thấy rùng cả mình.
Hay là… liều hôn cô ấy? Anh nghiêm túc suy nghĩ về tính khả thi của phương án này, cuối cùng đành thừa nhận thực sự mình không dám.
Ngồi yên lặng bên cô vậy, không nói gì hết, để thời gian và hành động chứng minh tất cả? Nhưng với tính cách của Tạ Cát Niên, cô tuyệt đối có thể chẳng buồn động đậy ngồi im đến tận khi thiên hoang địa lão, miệng không thốt một từ. Hàn Thuật thầm nghĩ có lẽ anh còn chết vì trầm cảm thời gian dài trước khi hành động mất.
Dường như làm thế nào cũng không ổn, làm gì cũng không đúng. Đương nhiên, sau mười một năm trì hoãn, mọi hành động và biểu đạt đều chỉ như gãi ngứa ngoài giày.
Hàn Thuật tưởng tượng lại mười một năm về trước, nếu như anh cứ xông lên ôm chặt lấy cô, mặc kệ cô trách cứ hay oán giận, im lặng hay chống đối, thế nào cũng được, ngoài việc uổng công ngồi trên ghế dự thính chờ đợi cô nhìn về phía anh. Nếu như vậy, có khi nào anh sẽ không phải hối hận như bây giờ? Đây là câu hỏi mãi mãi không thể có lời giải đáp – cũng được, hôm nay anh vẫn có thể chọn cách ôm lấy cô.
Ôm lấy cô, mặc kệ cô lãnh đạm hay cự tuyệt, kệ cô nghi hoặc kháng cự thậm chí là khinh thường, đó là tất cả những gì Hàn Thuật có thể nghĩ đến, vẻn vẹn chỉ có thế.
Kết quả là anh đã đến được hội trường trường tiểu học Đài Viên Lộ, nhưng mọi giả thiết đều không diễn ra. Hàn Thuật biết tin Phi Minh xảy ra chuyện giữa một đám hỗn loạn, theo sự chỉ dẫn của một giáo viên biết chuyện anh mới đến được bệnh viện.
Lúc này Phi Minh đã được đưa ra khỏi phòng cấp cứu, chuyển sang phòng giám sát tạm thời. Hàn Thuật gặp giáo viên chủ nhiệm của cô bé trước cửa phòng bệnh, anh thở hổn hển chạy lại, vội vàng chào hỏi định bước vào, trước khi đẩy cửa anh lặng nhìn qua tấm kính ngăn cách, ngoài Phi Minh vẫn nhắm nghiền hai mắt hôn mê, còn có Cát Niên đang ngồi bên cạnh giường lưng quay về phía cửa.
Hình ảnh phía sau của Cát Niên vẫn gầy gò mỏng manh hệt như trong ký ức anh, lòng anh bỗng xót xa, lại có chút cảm xúc phức tạp. Giữa khoảnh khắc do dự này, anh mới để ý trong phòng ngoài hai cô cháu còn có một người khác. Người đặt một tay lên vai Cát Niên, ân cần đưa cho cô cốc nước ấy chẳng phải là Đường Nghiệp sao?
Hàn Thuật nhìn Cát Niên khẽ nghiêng người đón lấy cốc nước, dù không thấy rõ mặt cô, anh vẫn có thể tưởng tượng ra nụ cười cô dành cho Đường Nghiệp.
Nói thật lòng, dù Đường Nghiệp từng công khai đưa Cát Niên tới trước mặt Viện trưởng Thái, giới thiệu cô là bạn gái của mình, hơn nữa Cát Niên cũng không hề phủ nhận điều này, nhưng sâu trong lòng Hàn Thuật vẫn giữ thái độ nghi ngờ về mối quan hệ giữa hai người, anh cũng không thể nói rõ là vì sao, chỉ là dựa vào trực giác, Đường Nghiệp không phải là Vu Vũ. Hàn Thuật từng tận mắt chứng kiến thứ mơ hồ qua lại giữa Tạ Cát Niên và Vu Vũ, anh thừa nhận giữa anh và cô không có thứ ấy, nhưng anh cũng không tìm nổi chút cảm giác nào như vậy giữa Đường Nghiệp và Tạ Cát Niên. Dù vậy, nhìn thấy Đường Nghiệp trong phòng bệnh, anh không ngăn nổi hối hận mình tới chậm một bước.
Lẽ ra anh nên tới xem buổi biểu diễn của Phi Minh, dù sự cố này của Phi Minh không cách nào trách được, nhưng chí ít lúc đó anh cũng là người đầu tiên ở bên hai người họ, giờ đây vị trí ấy đã được anh chuyển lại cho Đường Nghiệp.
Đường Nghiệp cúi đầu, dường như đang thì thầm trao đổi với Cát Niên điều gì. Hàn Thuật không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa bọn họ, anh nhẹ nhàng rút lại bàn tay đặt trên cánh cửa. Anh cảm thấy mình giống như một mũi tên đã rời khỏi cung, lao thẳng về hồng tâm trong tiếng gào thét xé gió, bỗng nhiên tìm không ra phương hướng, lực bay cũng mất dần, trống rỗng rơi xuống đất.
Anh bước ra xa mấy bước, nhỏ giọng hỏi giáo viên chủ nhiệm về bệnh tình Phi Minh. Anh thật không sao hiểu được, một đứa trẻ trông khoẻ mạnh hoạt bát như cô bé sao lại đột ngột đổ bệnh phải vào bệnh viện.
Giáo viên chủ nhiệm lớp Phi Minh rõ ràng cũng mơ hồ trước câu hỏi của Hàn Thuật, nhưng anh có thể thấy rõ vẻ xót xa, bất lực trong ánh mắt cô Dương, trái tim anh đột nhiên trĩu xuống, không muốn lãng phí thêm chút thời gian nào ở đây, anh vội vàng quay người đi thẳng đến văn phòng bác sĩ trực ban.
Phòng trực ban không có người, Hàn Thuật đành tìm tới khu trực y tá ở sảnh trước, dội thẳng câu hỏi: “Cô bé được đưa vào viện vừa rồi, chính là cô bé tên Tạ Phi Minh, cô bé rốt cuộc có bệnh gì?”
Cô y tá đang cúi đầu sao sao chép chép liếc xéo Hàn Thuật một cái, “Anh là gì với cô bé?”
Hàn Thuật nhất thời cứng họng, tiếp đó đành dày mặt trả lời: “Tôi là bố cô bé.” Nói xong câu này, anh bỗng cảm thấy mặt nóng bừng bừng trước ánh mắt nghi ngờ của cô y tá.
“Anh mà có con gái lớn thế sao?” Đối phương quả nhiên không tin.
Lúc này một y tá khá lớn tuổi ở bên cạnh chêm vào một câu. “Anh là bố cô bé, thế còn người vừa làm thủ tục cho cô bé là ai? Có việc gì đợi bác sĩ quay lại rồi hãy nói.”
Hàn Thuật nghe xong, tim đập thình thịch một hồi, cũng không tranh cãi thêm gì nữa, chỉ cúi thấp người khẩn thiết van nài: “Xin cô đấy, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc con bé có bệnh gì.”
Vẻ bề ngoài của anh vốn đã dễ gây thiện cảm, lại thêm giọng điệu khẩn thiết, cô y tá nghĩ ngợi một hồi rồi cũng không làm khó thêm nữa, cúi đầu lật lật danh sách nhập viện, lúc ngẩng đầu lên nói giọng có chút hơi kỳ lạ.
“Anh thật sự là bố cô bé sao? Cô bé mắc bệnh động kinh phát tác chậm…”
“Động kinh?” Hàn Thuật bất giác lặp lại.
Thẫn thờ nói xong câu cảm ơn, anh bước lại ngồi xuống chiếc ghế gần mình nhất, đờ người ra một lúc lâu, cuối cùng nhìn xung quanh không có ai, anh dùng hết sức cấu vào cánh tay mình, đau kinh khủng, xem ra đây không phải là mơ.
Căn bệnh này khiến anh nghĩ giữa Phi Minh và người đó có lẽ tồn tại một mối quan hệ nào đó. Sự thật quá rõ ràng ấy như một ngọn núi đè chặt xuống Hàn Thuật, khiến anh nghẹt thở.
Anh biết Phi Minh không phải là con đẻ của Tạ Cát Niên, trước đây anh luôn nghĩ vì cô quá lương thiện và cô độc nên mới có thể nhận nuôi một đứa trẻ không thân không thích sống cuộc sống thanh đạm qua ngày. Anh thật sự chưa từng nghĩ đến, Phi Minh lại là con của người đó, ra lại là thế này!
Thật ra, giờ nghĩ lại, không phải sự thật đã bày ra trước mắt ư?
Ngoài con của Vu Vũ, còn có ai đáng để Tạ Cát Niên đối đãi như vậy. Khuôn mặt của Phi Minh, mắt, mày, chỗ nào cũng hiện lên nét quen thuộc ấy.
Hàn Thuật lạnh toát mồ hôi trước trước sự phát hiện vừa rồi, bao năm nay cô ấy vẫn ôm theo hình bóng một người khác mà sống, anh cho rằng bất kể cô muốn hay không, hình ảnh Vu Vũ trên thế gian này sẽ mãi mãi trôi qua cùng buổi chiều hôm đó, hoá ra hoàn toàn không phải vậy.
Vu Vũ, đã bao lâu rồi Hàn Thuật không còn muốn nhớ đến cái tên này nữa, nhưng lúc này đây chỉ cần anh nhắm mắt lại, dường như đã có thể nhìn thấy người đó, vẫn là bộ dạng thiếu niên xanh xao, mặt mày thanh tú, nụ cười trong vắt. Trước mặt anh ta, chàng trai mới lớn như Hàn Thuật chợt cảm thấy thật yếu ớt và phàm tục.
.
Cát Niên tiễn Đường Nghiệp tới cổng lớn bệnh viện. Cô không phải người giỏi ăn nói, chỉ im lặng đi cùng anh, đến lúc nên dừng lại bèn nói một câu: “Cảm ơn anh.”
“Chuyện tiền nong em cũng đừng bận tâm.” Đường Nghiệp bị cảm, giọng nói vương âm mũi.
Cát Niên lắc đầu, “Là cảm ơn vì anh đã có thể đến.”
Nhắc đến cũng thật trùng hợp, Cát Niên đang ngồi ngoài phòng cấp cứu đợi Phi Minh bỗng nhận được điện thoại của Đường Nghiệp. Sau đêm Giáng sinh ấy hai người hoàn toàn không gặp lại nhau, trong điện thoại Đường Nghiệp cũng chỉ hỏi thăm đơn giản, không ngờ nghe chuyện của Phi Minh xong, anh liền lập tức tới đây.
“Hình như chúng ta rất có duyên với bệnh viện.” Cát Niên cười gượng.
Đường Nghiệp nói: “Đó cũng là một kiểu duyên phận. Em vào trông cô bé đi, anh đi đây, em cũng chú ý nghỉ ngơi, mọi việc đợi kết quả chụp CT ngày mai rồi hẵng nói.”
Cát Niên gật đầu.
Đường Nghiệp có vẻ vẫn chưa yên tâm, lại an ủi một câu: “Đừng nghĩ nhiều quá, có nghĩ nhiều cũng chẳng làm mọi chuyện khá lên, lại chỉ chuốc thêm phiền não.”
Cát Niên nói nhỏ: “Không sao. Em chỉ nghĩ, chuyện đã xấu đến bước này rồi còn có thể xấu thế nào được nữa? Cứ nghĩ vậy cũng thấy thoải mái hơn rồi.” Cô vội vàng cười một tiếng, “Chí ít con bé vẫn còn sống.”
Đường Nghiệp dường như bị mê hoặc, anh cảm thấy Cát Niên như một hồ nước xanh biếc, trong vắt, thoạt nhìn cứ ngỡ có thể nhìn thấu, thực ra không biết dưới lòng hồ đang lắng đọng những gì. Ví như trước đêm hôm nay, anh hoàn toàn không biết cô nhận nuôi một đứa bé lớn ngần ấy, và cô dường như cho đến tận bây giờ cũng không có ý định giải thích chuyện này.
Đường Ngiệp đoán cô bé ấy có thể do cô sinh ra, cũng có thể không phải. Nói thật, anh cũng chỉ ngạc nhiên mà thôi, càng cảm thấy cô sống không dễ dàng. Bất kể thế nào, chắc chắn cô có lý do để làm vậy. Con người vẫn luôn dễ bị quá khứ làm khổ.
Hai người chào nhau, Đường Nghiệp một mình bước tới dưới cổng vòm được chụm lại từ ba cây mai trước cửa bệnh viện, mưa vừa tạnh, một luồng gió đối lưu thổi qua, những giọt nước đọng lại trên lá cùng những cánh hoa vụn theo làn gió rơi xuống, vài cánh hoa đậu trên vai anh. Đường Nghiệp gạt mấy cánh hoa màu đỏ tím vương sương trên vai, quay lại nói với Cát Niên cách đó mấy bước: “Không biết vì sao, anh tự nhiên nhớ đến một người bạn đã từng nói câu này – cậu ta nói trên đời có hai thứ không thể nắm giữ nỗi, một là mưa hoa, hai là chuyện xưa. Nhưng anh nghĩ, đã có gió thổi đi, vậy thì tan rồi cũng đã tan rồi, em nói xem?”
.
Cát Niên trở lại phòng bệnh Phi Minh đang nằm, thấy Hàn Thuật đang đứng đợi ở đó. Cô đã trải qua quá nhiều chuyện, cũng chẳng cảm thấy bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của anh.
“Phi Minh… con bé vẫn chưa tỉnh à?” Hàn Thuật có chút gượng gạo.
“Bác sĩ đã cho nó uống thuốc.” Cát Niên ngập ngừng, lúc đẩy cửa còn nghiêng người lại, “Anh có muốn vào không?”
“Đợi đã.” Hàn Thuật rõ ràng gật đầu nhưng lại lấy tay khép cánh cửa lại, “Anh tìm em có chút chuyện, đừng đánh thức con bé.”
Cát Niên nhìn anh, không từ chối, cô bước ra mấy bước, tìm một nơi ngồi xuống. Là anh nói có chuyện, anh đã không mở miệng, cô cũng không phải vội.
Hành lang bệnh viện về đêm yên tĩnh hệt như mảnh sân trải đầy lá tỳ bà.
Hàn Thuật đột nhiên cảm thấy lòng ngột ngạt đến hoảng loạn, cơn tức giận không biết từ đâu ập đến, anh nôn nóng bước theo cô, chỉ vào Cát Niên, ghìm giọng thốt ra từng chữ, “Em nuôi con anh ta, em nuôi con của bọn họ, em… em…” Anh không biết nên nói tiếp thế nào, thấy cô vẫn cứ im lặng, anh chỉ đành buông tay ngồi xuống cạnh cô, toàn thân bao trùm cảm giác bất lực.
“Sao em có thể như vậy?” Anh hỏi xong lại hít một hơi sâu, rủ rỉ tự nói một mình, “Cũng phải, anh sớm đã nên đoán ra em sẽ như vậy, em đã ngốc đến một cảnh giới nhất định rồi.”
Giữa “không dám tin” và “nghĩ thông suốt” thực sự vẫn bị ngăn cách bởi một lớp sa mỏng.
Hàn Thuật cố tự giải thích, đây chẳng phải việc Tạ Cát Niên sẽ làm hay sao? Vu Vũ chết rồi, nếu như không ai muốn có đứa bé thân phận không rõ ràng này, lẽ nào cô có thể để con Vu Vũ chịu cảnh lưu lạc khó khăn. Nếu như có thể làm vậy cô đã không còn là Tạ Cát Niên của ngày hôm nay.
“Anh thấy hai người họ có giống nhau không?” không biết có phải quá nhiều biến cố đã làm yếu đi cảm giác xa lạ giữa Cát Niên và Hàn Thuật hay không. Cô cứ như vậy, ngồi bên cạnh anh lãnh đạm buông một câu hỏi, không còn ân oán, không còn hiềm khích, không còn chuyện tha thứ hay không tha tha thứ, chỉ như những cố nhân bao năm không gặp.
Tối nay trước Hàn Thuật, đã có rất nhiều người tới an ủi Cát Niên, có giáo viên trong trường, có Đường Nghiệp, và cả Bình Phượng vừa đến đã vội đi ngay. Họ thông cảm với cô, đưa tay giúp đỡ cô, đối với sự tồn tại của Phi Minh, người không hiểu, người oán trách, người bao dung… Nhưng, họ thật sự đều không hiểu lý do bên trong, và Cát Niên cũng không định nói. Không phải cô cố ý che giấu, chỉ là mọi chuyện đã qua từ quá lâu rồi, có nhiều chuyện không thể giải thích từ đầu, dù có nói hết nước hết cái người ngoài vẫn không lý giải nổi, vì có một số người, một số chuyện không thật sự tồn tại trong ký ức của bọn họ. Chỉ có một người không nói mà hiểu, chỉ có một người nói, anh sớm đã nên đoán ra chuyện này. Châm biếm thay, đó lại là Hàn Thuật.
Dù Cát Niên không muốn còn có bất cứ quan hệ gì với Hàn Thuật nhưng cô vẫn phải thừa nhận, anh là một phần của quá khứ cô đã từng trải qua. Ngoài Trần Khiết Khiết, chỉ còn lại anh là người đã chứng kiến những năm tháng đó, đó là một phần cả cô và anh không ai có thể cắt bỏ.
Đã rất nhiều lần Cát Niên tự nói với mình, chỉ cần cô nhớ trên thế gian này đã từng tồn tại một người con trai tên Vu Vũ, chỉ cần một mình cô nhớ đến Tiểu hòa thượng của cô, thế là đủ rồi. Trong những năm tháng cô có, cũng chỉ những năm có Tiểu hòa thượng là tràn đầy màu sắc, là thật sự sống đích thực, mười mấy năm về sau, chỉ như một cơn gió thoảng qua, cũng may cô đã tự xây cho mình một thế giới thần tiên, để sống an nhiên qua ngày trong những hồi ức ấy.
Nhưng, khi cô ôm Phi Minh đang co giật trong tay, khi cô kinh hoàng nhận ra rồi có một ngày cô có thể sẽ mất cả Phi Minh, đến vòng tay này cũng biến thành hư không, lúc đó sẽ còn lại những gì? Còn lại ký ức ư? Nhưng nếu những ký ức ấy chỉ tồn tại trong lòng một mình cô, lấy ai chứng minh đó không chỉ là “giấc mộng hoàn lương”? Lấy gì chống đỡ thế giới nhỏ cô dựa vào để sống?
Giờ đây, Hàn Thuật ở ngay cạnh cô, anh không còn là anh, không còn là Hàn Thuật, anh là tấm gương soi lại quá khứ của Tạ Cát Niên. Anh nhắc nhở cô rõ ràng, xác thực, rằng quá khứ ấy không phải hư ảo.
Hàn Thuật cười giễu trả lời: “Đương nhiên giống, con bé giống bố, giống mẹ, chỉ duy nhất không giống em.”
Anh nói xong lại hối hận, không phải đã nói rồi sao, kể từ hôm nay phải đối tốt với cô. Dù cái ôm trong tưởng tượng có kết thúc lãng xẹt, nhưng sao anh vẫn không quản nổi cái miệng này.
May sao Cát Niên xem ra cũng không để ý. Cô uể oải dựa vào lưng ghế, Hàn Thuật bất giác cúi đầu, ánh đèn hành lang khiến bóng hai người trên mặt sàn đá láng bóng kề nhau rất gần, anh khẽ đổi tư thế, hai chiếc bóng liền như thật sự dựa vào nhau.
“Thế mới nói sao Trần Khiết Khiết có một hai năm như thể bốc hơi mất tăm trên trái đất, hóa ra là vì chuyện này. Đến con gái ruột của mình cũng có thể không cần, vậy còn sinh ra mà làm gì? Bao năm nay cô ta không nghĩ tới chuyện trở lại tìm Phi Minh sao?” Hàn Thuật sợ im lặng quá lâu sẽ khiến cảm giác “dựa dẫm” này kết thúc, cũng nên nói gì đó chứ, nhưng nhắc đến chuyện này, vẻ im lặng của Cát Niên lại khiến lửa giận trong anh không hiểu sao bốc lên, “Anh biết chắc chắn là không mà, con người đó thật không còn đạo đức nữa. Đúng rồi, cô ta có biết Phi Minh là do em nhận nuôi không?”
Cát Niên nói: “Trước không biết, gần đây chắc cũng biết rồi.”
Hàn Thuật vỗ đùi, “Mấy hôm trước cô ta còn gọi điện cho anh, vòng vo hỏi đến chuyện của em, anh còn cứ nghĩ là cô ta quan tâm em nữa…” Anh nói đến đây liền khựng lại, vẻ giấu giếm, ho khan một tiếng rồi nói tiếp, “Nhưng nghĩ lại cũng chẳng có gì lạ, anh đoán chắc giờ cô ta cũng không dám nhận đứa con này.”
“Thật sao?”
“Em cứ tưởng nhà họ Trần còn uy phong như trước kia chắc? Mấy năm trước đó, bố Trần Khiết Khiết đầu tư thất bại, bị thua lỗ trong một dự án, nhà họ Trần càng ngày càng suy sụp, giờ chẳng qua chỉ là dựa vào nhà thông gia để giữ phong mạo bên ngoài mà thôi.”
Cát Niên nhớ đến đôi vợ chồng trong siêu thị hôm đó, “Thế cũng không tệ mà.”
Hàn Thuật cười nhạt, “Tệ hay không tệ, chỉ mình cô ta mới biết. Mấy năm trước không phải đã ly hôn rồi ư? Lận đận ở nước ngoài, không biết bao khoáng đạt cho vừa, chẳng phải cũng lại về nước ảo não đi bước nữa rồi đấy thôi. Không có nhà họ Chu, cô ta chắc còn phải ở nước ngoài mà rửa bát. Cầm được của người ta cái này thì cũng phải nhả cái kia, thế nên mấy năm nay cô ta cũng an phận rồi, may sinh được cậu con trai, không thì cuộc sống cũng chưa chắc đã dễ dàng. Nếu đổi lại anh là cô ta, chỉ sợ cũng muốn giấu nhẹm chuyện Phi Minh đi, có đánh chết cũng không nói.”
Anh nhìn sang Cát Niên, dịu giọng lại nói tiếp: “Phi Minh tuy do cô ta sinh ra, nhưng cô ta chưa nuôi nổi đứa trẻ một ngày, xem ra cũng chẳng bằng duyên phận giữa em và con bé. Trước đã không trông chờ gì ở cô ta, đến giờ cũng chẳng cần trông mong gì. Chuyện của phi Minh… chuyện của Phi Minh, m cứ yên tâm, vẫn còn có anh, anh sẽ…”
Anh chưa từng ấp úng thế này bao giờ, đã khó xử lại căng thẳng, vừa e nói quá lộ liễu khiến cô phản cảm, lại sợ quá hàm súc, cô không nghe ra tầng ý nghĩa bên trong.
Cát Niên thật sự khá ngạc nhiên, không ngăn nổi nhìn lên Hàn Thuật, trước ánh mặt cô, Hàn Thuật càng không biết phải nói tiếp thế nào, tay chân gượng gạo rút ra một chiếc thẻ, nhét bừa vào tay cô.
Cát Niên bị anh làm giật nảy mình, đứng bật dậy, “Cái gì... ấy… không cần…”
Hàn Thuật lại bốc đồng tức tối, “Lẽ nào tiền của anh bẩn hơn của Đường Nghiệp?”
Cát Niên sợ kinh động đến y tá và các bệnh nhân khác, vội vàng nói: “Lúc tôi đi không mang đủ tiền, cũng không mang sổ tiết kiệm, Đường tiên sinh chỉ là đóng trước hộ thôi, ngày mai tôi sẽ trả lại anh ấy.”
Cô nói xong sắc mặt Hàn Thuật cũng dễ coi hơn một chút, thật không ngờ ba chữ “Đường tiên sinh” vô nghĩ kia lại khiến lòng Hàn Thuật dịu hẳn.
Hàn Thuật đẩy lại chiếc thẻ cô đang cầm, “Cứ coi như anh cho Phi Minh, anh biết, con bé và anh không có quan hệ gì, nhưng anh thật sự đã từng mong con bé là con anh, cũng như Trần Khiết Khiết và Vu Vũ, chỉ cần có Phi Minh… giữa bọn họ… à, không nói bọn họ, anh muốn nói… anh có thể coi con bé như… dù thế nào cũng như em chăm sóc con bé… Em đừng hiểu nhầm, không phải anh thấy hai người đáng thương mà bù đắp cho hai người đâu, bất kể hai cô cháu đáng thương hay không… không phải anh nói hai người đáng thương, là anh nghĩ, anh nghĩ…”
Hàn Thuật càng nói càng không biết mình đang nói gì, anh nghĩ những người bình thường chắc hẳn đều không hiểu nổi nội dung anh muốn biếu đạt.
Nhưng Tạ Cát Niên vốn đã chẳng phải người bình thường. Cô ngắt lời anh.
“Anh biết là không thể được mà, Hàn Thuật.”
Mặt Hàn Thuật từ đỏ chuyển sang trắng bệch, anh thầm cắn chặt răng, nhưng con tim đang đập loạn xạ đã trấn tĩnh lại sau câu nói kiên định của cô. Thảm nhất, mất mặt nhất cũng chỉ đến thế này, còn sợ gì nữa chứ. Ít ra cũng cho thấy là cô hiểu.
“Là em đang từ chối anh phải không, cũng không sao, thật sự không sao.” An ủi bản thân xong, anh định khoác lên nụ cười ngạo nghễ sở trường của mình, mặt dày nói, “Vừa rồi em nói, không thể được, Hàn Thuật. Vậy anh không phải là Hàn Thuật, em cứ coi anh là người vừa qua đường, chúng ta vừa quen biết, tuỳ tiện nói một đôi câu… chào hỏi một chút là được rồi.”
Cát Niên có vẻ không kiên nhẫn nổi nữa, lần nữa đưa lại chiếc thẻ ngân hàng thuộc về anh, “Ừm, cậu hai Hàn, tạm biệt.”
Cô nhìn Hàn Thuật bất động, cúi người đặt chiếc thẻ xuống chiếc ghế bên cạnh anh, lắc đầu rồi quay lại phòng bệnh của Phi Minh.
“Cát Niên.” Hàn Thuật từ phía sau gọi giật. Anh ngang ngược kéo tay cô lại, dúi chiếc thẻ vào lòng bàn tay cô, trầm giọng nói khẽ, “Khi có chuyện, nghĩ đến anh trước được không? Coi là một cách em giả như tha thứ cho anh.”
/44
|