Cho Anh Nhìn Về Em Tập 2

Chương 33: Đường về duy nhất là ảo mộng

/44


Vu Vũ chết rồi.

Cho dù anh có sống, anh cũng sẽ không ở bên cô. Lần gặp cuối cùng là anh đến để từ biệt. Anh đã từng bao lần nhắc đến quê hương Sài Bắc thiên đường trong mơ với cô, nhưng khi quyết định từ bỏ tất cả đến nương tựa nơi đó, người anh muốn mang theo lại chẳng phải là cô.

.

Cát Niên vướng trong đống lô cốt xây bằng chăn, tay chống ván giường thụt về phía sau, mặt nghiêng hết mức có thể để tránh sự đụng chạm của Hàn Thuật. Rồi cô bất ngờ bổ nhào về hướng mép giường còn lại định thoát thân, như thể chỉ cần thoát khỏi chiếc giường này cô sẽ có thể tạm thời tránh khỏi nỗi sợ hãi kinh hoàng. Thế nhưng chân cô vừa chạm đất, cả người đã bị một tay Hàn Thuật ấn trở lại.

Cát Niên lập tức vùi mặt xuống chăn, kinh sợ nói: “Đừng như thế, Hàn Thuật, đừng như thế, đừng như thế….”

Cô dường như chỉ nhớ có câu này, đừng như thế, cô cũng có những xấu xa trong tim, mênh mông vô tận như cơn ác mộng.

“Thế nào, thế này… hay thế này….” Hàn Thuật hỏi, giọng khàn đặc, anh biết mình giờ như một con ngựa bất kham nhất, một tên lưu manh xấu xa vô liêm sỉ, càng lúc lại càng ra ngoài kiểm soát, nhưng tim anh, tay anh, đã không còn nghe theo lý trí nữa.

Cát Niên bắt đầu giãy giụa, sự kiềm chế của anh khiến cô như con thú gắng gượng nỗ lực trước cận kề cái chết.

“Anh điên đấy à, hả? Anh còn thế này tôi hét lên đấy.” Cô thở hổn hển cảnh cáo.

“Được.” Anh đáp rất dứt khoát.

Cô sẽ không hét, nếu không đã không đợi đến lúc này. Đã gần đến giao thừa, tiếng pháo trúc dần dần nổ vang trời, cô biết tiếng hét của cô sẽ bị nhấn chìm trong cơn sóng náo nhiệt của đêm giao thừa, ngoài việc kinh động đến Phi Minh đang ngủ sẽ chẳng gọi được ai, nhưng cô tuyệt đối không mong Phi Minh chứng kiến tất cả những chuyện này.

Lý trí Hàn Thuật đã trôi dạt lên không trung nhìn bản thân đang làm xằng làm bậy. Người Cát Niên rất nóng, sức nóng này là ủi linh hồn vừa bị đông cứng của anh, anh không nhìn rõ mặt cô nhưng chắc chắn khuôn mặt ấy không thể còn lạnh như ngọc được nữa, càng không thể cứng đờ như băng phủ, cô không còn có thể thờ ơ lãnh đạm nhìn anh, cũng không thể nói “Hàn Thuật, đây là chuyện của em”, bất kể đây có phải chuyện tốt hay không, chí ít cũng là chuyện giữa “hai người họ.” Cảm giác này khiến Hàn Thuật khoái lạc điên cuồng như thể trúng độc, dù anh đang xé rách lớp lụa ôn hòa khó khăn lắm mới phủ được lên người họ, đang làm cái chuyện đến mình cũng coi thường.

Đã bao năm nay, Tạ Cát Niên là ma chướng trong tim Hàn Thuật, là nguồn nhiệt lượng bản năng anh tìm kiếm, nhưng khi lại gần, tất cả những gì anh cảm nhận được chỉ là khí lạnh.

Giờ thì cô không còn lạnh nữa rồi.

Những hạt mồ hôi đã lấm tấm xuất hiện giữa ngực Cát Niên, nhưng cô vẫn đang cố vùng khỏi mặt Hàn Thuật. Sức mạnh và móng tay cô khiến Hàn Thuật nếm được vị máu tanh từ vết thương trên mặt, anh đành phân tâm giơ một cánh tay ra áp chế, nếu không anh không hề hoài nghi mình có thể sẽ mất một con ngươi dưới tay cô.

Trong cuộc vật lộn, Hàn Thuật nắm được góc một tấm vải, nó không phải chăn, cũng chẳng thuộc ga giường, bởi anh sờ thấy những chiếc khuy.

Đó là một chiếc áo, nó không phải của anh, cũng không phải của cô, nhờ đôi mắt đã thích ứng dần với bóng tối, cuối cùng Hàn Thuật xác định được đó là một chiếc áo nam cũ nhạt màu.

Cát Niên cũng đã chú ý tới chiếc áo, cô từ bỏ việc che chắn thân thể, điên cuồng cướp lại chiếc áo. Hàn Thuật lấy sức nặng của mình đè chặt cô, giơ chiếc áo ra xa chỉ cách cánh tay cô đang ra sức cào với vài milimet.

Chỉ vài milimet, Cát Niên như quên hết Hàn Thuật đang làm trò xằng bậy trên người mình, cố với tay ra lần tìm trong đám chăn hỗn loạn, vẫn thiếu vài milimet.

“Của ai?” Hàn Thuật vùi trước ngực cô hỏi.

Anh không quên Phi Minh đã từng nhắc tới bộ quần áo nam giới trong phòng cô, lúc đó mặt Cát Niên đỏ ửng, còn lúc này toàn thân lại càng nóng như bị hấp chín.

Ngực Cát Niên phập phồng mạnh, cô vốn không thể trả lời.

Nhưng Hàn Thuật đã tìm ra đáp án trong sự mất kiểm soát của cô.

Đây là câu trắc nghiệm chỉ có một đáp án, trước sau câu trả lời vẫn chỉ có một.

Đó là Vu Vũ.

Cô gấp chiếc áo gọn gàng phẳng phiu đặt bên gối, để nó cùng mình chìm vào giấc ngủ. Có lẽ ngần ấy năm nay, đây là điểm tựa duy nhất chống đỡ trái tim cô vượt qua những năm tháng thanh xuân của một người con gái.

Hàn Thuật không biết nên kinh hãi hay thương xót, lẽ nào làm thế này cô có thể giả như Vu Vũ vẫn đang bên cạnh? Không, kể cả khi Vu Vũ còn sống, anh ta cũng chưa từng nằm thế này bên Tạ Cát Niên, Hàn Thuật có tư cách hơn bất kỳ ai để chứng thực điều này. Cô là đồ đáng thương tự lừa mình lừa người đến cực độ, nhưng lẽ nào anh khác, anh sống nhưng còn thua cả một người đã chết, không có nổi một chút thấp thỏm nhớ mong.

Quá nhiều cảm xúc dồn nén không lối thoát, vì vậy anh phẫn nộ.

Anh nghiến răng nói: “Em quên rằng Vu Vũ đã chết rồi sao?”

Mười một năm đủ để chàng trai năm đó hóa thành xương khô, Hàn Thuật muốn Cát Niên biết, anh ta đã chết rồi, vĩnh viễn không thể sống lại mà về bên cô.

“Anh ấy không chết, anh ấy vẫn luôn bên cạnh tôi!” Cát Niên cuối cùng cũng mở miệng nói, mở trừng mắt nhìn Hàn Thuật đang kề sát mình. Có thể cô không đấu nổi với Hàn Thuật, nhưng chí ít cô có thể cho anh ta biết, anh ta vĩnh viễn không thể thay thế Tiểu hòa thượng của cô.

“Anh ấy luôn ở đây, chỉ là tôi không nhìn thấy.”

Hàn Thuật cười lớn, cúi người xuống hỏi dồn: “Anh ta có nhìn thấy không? Nếu vậy giờ anh ta đang nhìn thấy chúng ta? Ở ngay cạnh chúng ta?”

Anh nghe tiếng kêu kinh hãi mà Cát Niên cố ghìm trong cổ họng, kèm đó là tiếng nấc, cô vẫn kháng cự anh.

“Nếu như anh ta đang ở đây, nếu như anh ta quan tâm em, vậy giờ anh ta đang làm gì? Anh ta hoàn toàn có thể cản anh, cho anh một cái bạt tai, đá anh xuống khỏi người em, anh ta có làm được không?”

“Hàn Thuật, anh là đồ khốn nạn!”

“Anh khốn nạn, anh ta thì cái gì cũng tốt, chết mười một năm rồi mà âm hồn vẫn chưa tan!” Hàn Thuật thở hồng hộc gào vào khoảng không vô hình, “Tới đi, Vu Vũ, không phải anh ở đó sao? Thậm chí tôi không cần anh đụng tay, anh nói một câu, chỉ cần nói một câu, tôi lập tức thả cô ấy… hay anh cũng không cần nói, tùy anh dùng cách nào, ám hiệu cũng được, cái gì cũng được, tôi lập tức sẽ cút khỏi người cô ấy, cút ngay lập tức!”

“Câm miệng, anh câm miệng cho tôi, tôi van anh không được sao!”

“Anh không câm đấy, không phải em đang đợi anh ta phục thân, hiện linh, chết rồi hồi sinh ư? Vu Vũ, cô ấy thích anh đến thế, cô ấy chỉ hận không thể khiến tôi cút, đến chút việc này anh cũng không giúp cô ấy sao? Nếu quan tâm đến cô ấy, anh như thế có còn là một thằng đàn ông không?”

Đúng lúc đó Cát Niên giơ tay giáng cho Hàn Thuật một cái tát nảy lửa, cuối cùng anh cũng đã ngừng gào lên với Vu Vũ.

Nếu như vừa nãy Cát Niên đau khổ hoảng loạn thì giờ trong ánh mắt cô là sự điên cuồng ở giữa ảo vọng tiêu tan và tuyệt vọng. Trước đây cô vẫn luôn không muốn hận Hàn Thuật, bởi hận quá trầm trọng, nhưng giây phút này, cô hận anh đến chết, anh định phá vỡ niềm tin cuối cùng trong cô, quấy nhiễu để cô vĩnh viễn không được yên ổn. Anh ép cô không còn chỗ an thân.

Cái tát đó quả thực không nhẹ, mặt Hàn Thuật bị hất mạnh sang một bên, nhưng lúc này chính Cát Niên lại bật khóc.

Trước đây, Hàn Thuật chưa từng biết một người có thể đau khổ đến thế, có thể có nhiều nước mắt đến thế.

Cát Niên từ từ ngừng giãy giụa.

Dường như cô vẫn đang đợi.

Vu Vũ, anh ở đó thật không? Anh thật sự như em nghĩ, đang ở một nơi em không nhìn thấy bầu bạn cùng em? Nếu anh ở đó, xin anh hãy cho em sự thương xót cuối cùng.

Hàn Thuật nói: “Hay chúng ta cùng xem xem, giả như anh ta vẫn ở đây.”

Hơi thở anh dần trở nên nặng nề, hổn hển bên tai cô.

Cát Niên như một chiếc thuyền lá trong cơn sóng lớn, sợ hãi mất phương hướng, đường về duy nhất của cô là ảo mộng.

Cơn mê loạn này cô đã từng nhìn thấy, đó là một đêm đảo điên trong khu nghĩa trang liệt sĩ, thuộc về Vu Vũ và Trần Khiết Khiết, chứ không phải Tạ Cát Niên.

Ngoại ô không cấm đốt pháo hoa pháo trúc, tiếng nổ inh tai nhức óc vang lên dồn dập, bầu trời bên ngoài chắc chắn rất óng ánh, nhưng cô không nhìn thấy. Trong phòng không có gió, không khí như ngưng trệ, chỉ có hơi thở của dục vọng, rèm cửa cũng chẳng buồn đung đưa, ngoài tiếng tim đập và tiếng thở nặng nề của cô và Hàn Thuật, không nghe thấy bất cứ tiếng gì.

“Em tin chưa? Anh ta sẽ không xuất hiện đâu, vì anh ta đã chết từ lâu rồi, lúc anh ta chưa chết người anh ta cần cũng chẳng phải em.”

Hàn Thuật đã thắng, chí ít anh đã khiến Cát Niên tin một chuyện.

Vu Vũ chết rồi.

Cho dù anh có sống, anh cũng sẽ không ở bên cô. Lần gặp cuối cùng là anh đến để từ biệt. anh đã từng bao lần nhắc đến quê hương Sài Bắc thiên đường trong mơ với cô, nhưng khi quyết định từ bỏ tất cả đến nương tựa nơi đó, người anh muốn mang theo lại chẳng phải là cô. Sau bao nhiêu năm Vu Vũ ra đi, Cát Niên đã từng một mình lên đường đi theo lộ trình ấy, nhưng khi đứng trên vùng bình nguyên Vu Vũ khao khát mà không tới nổi, cô không cảm nhận nổi chút hơi thở quen thuộc nào, chỉ thấy trống trải thê lương.

Hóa ra cô vẫn luôn chỉ có một mình.

Cát Niên đã khóc cạn giọt nước mắt cuối cùng trong buổi tối này.

Trong khoảnh khắc Hàn Thuật đang vui sướng khôn tả, anh cảm nhận được cánh tay Cát Niên mềm nhũn buông xuống mép giường.

Mặt cô không chút biểu cảm, tựa hồ đến thân thể này cũng chẳng phải của cô nữa.

Anh vuốt tóc cô, xoa lên khuôn mặt vẫn còn dấu vết của những giọt nước mắt đã khô cạn.

“Anh ta chết rồi, nhưng em vẫn còn anh mà.”

Rồi sau đó, anh nghe tiếng cô trống rỗng.

Cô hỏi: “Anh là ai chứ?”

Anh là ai? Hàn Thuật như bị dội một gáo nước lạnh. Anh đã từng muốn là người cả đời này sẽ đối tốt với cô, nhưng giờ đây anh không nhìn thấy người đó mà chỉ thấy một bản thân ngay đến chính anh cũng buồn nôn.

Mọi kích thích và dục vọng đều bị chôn vùi trong khoảnh khắc này như một đám khói đen, Hàn Thuật đổ sụp, chầm chậm phủ phục xuống cơ thể ướt đẫm của Cát Niên, không động đậy, im lìm như đã chết.

Cát Niên cũng không động đậy, hai người duy trì tư thế đó một lúc lâu, lâu đến đủ để hóa thành tro bụi.

Mệt, rất mệt. Dường như cả hai người đều đã ngủ, không biết lúc nào lại cùng tỉnh dậy. Thế giới bên ngoài cửa sổ đã yên tĩnh trở lại.

Từ náo nhiệt đến lặng ngắt, như đã cách cả một thời đại, trời vẫn chưa sáng.

Hàn Thuật lật người lại, nằm ngửa trên giường.

“Em hận anh lắm phải không?” Anh thẫn thờ, như đang nói chuyện với trần nhà.

Anh cứ ngỡ Cát Niên như trước đây sẽ không trả lời câu hỏi này, không ngờ, một lúc sau cô đáp lại một tiếng rất mơ hồ.

“Ờ.”

“Anh cũng không biết tại sao lại gây ra chuyện thế này, như thể bị ma nhập, chẳng làm chủ nổi bản thân. Nhưng giờ có nói gì cũng vô dụng, nếu em thật sự hận anh đến vậy, ngày mai em muốn ra sao cũng được, thế nào anh cũng nhận. Nhưng anh chỉ mong em có thể nói cho anh biết, trong lòng em, rốt cuộc anh là ai?”

Cát Niên đau khổ nhận ra mình cũng đang suy nghĩ về câu hỏi này, anh là ai? Đối với cô, Hàn Thuật là thế nào? Anh là kẻ độc ác có thể chết đi cả trăm lần, là kẻ trơ tráo mặt dày, là tên khốn xuất hiện trong suốt tuổi thanh xuân của cô, là người khách nhìn ngó số mệnh của cô, là người phá cửa bước vào thế giới đóng bụi cô đang sống, vạch trần sự yên tĩnh của cô chỉ là vì cô đơn.

Anh không phải người yêu của cô, cũng không phải khách qua đường.

Có lúc cô thà coi anh cùng loại với Lâm Hằng Quý, nhưng cô cũng biết, anh không phải Lâm Hằng Quý.

Cát Niên chưa từng nghĩ sẽ yêu Hàn Thuật, nhưng tất cả những ký ức thầm kín của cô đều liên quan đến anh. Mười một năm trước, anh ở bên cô, thanh xuân như hạt đậu khấu ráp sần, mười một năm sau, những gì đã qua chỉ như mới đêm hôm trước, bên cạnh cô lại vẫn là anh. Ai nhìn thấu nổi sự bí ẩn của số phận?

“Có lẽ em cũng biết tấm lòng anh dành cho em đã bắt đầu từ rất lâu trước đây. Anh không biết nên đối với em thế nào mới phải, cũng đã làm rất nhiều chuyện đến nay vẫn còn hối hận. Anh hối hận không thể bớt kiêu ngạo mà bày tỏ với em, anh hối hận hôm đó đã cùng em đến nghĩa trang liệt sĩ, có lẽ anh nên để em và Vu Vũ đi, hối hận sau khi xảy ra chuyện đã tin mẹ nuôi anh, anh thật ngây thơ, cứ ngỡ bà có thể khiến mọi chuyện trở nên tốt đẹp, rồi hai chúng ta sẽ có thể ở cùng nhau, càng hối hận lúc đó đã không có gan đứng ra nhận tội. Anh đã nằm mơ không dưới trăm lần để bù đắp những thiếu sót đáng tiếc ấy, nhưng vô dụng, chỉ có thể là mơ. Anh hối hận nhất vẫn là vì quá sợ hãi ngay đến vào thăm em cũng không dám, không làm gì trong suốt mười một năm nay… Nhưng chỉ duy nhất có một chuyện anh không hối hận, nói ra em muốn nghĩ thế nào cũng được, có lẽ anh thật sự là một thằng cà chớn chết không biết nhục, anh duy nhất không hề hối hận đêm đó, trong căn nhà nghỉ nhỏ ấy, anh và em… Anh biết chuyện đó không vẻ vang, chuyện đó là sai, nhưng anh không hề hối hận.”

Cát Niên rất khó nhớ lại những tình tiết đêm hôm đó, cô đột nhiên nhận ra mình hoàn toàn trái ngược với Hàn Thuật, cô thường nhớ lại những ác mộng nối gót ập đến sau khi trời sáng, bao năm sau vẫn tự lý giải từng chuyện, chỉ duy có đêm đó, cô rất ít khi nhớ lại, thậm chí là cố ý trốn tránh, như thể đó là một đoạn ký ức bị ngắt quãng.

“Em nói xem, nếu như đêm đó, anh đưa em về nhà, hoặc giả chúng ta không gặp nhau, bây giờ sẽ thế nào?” Hàn Thuật hỏi một câu hỏi nực cười.

Có thể cô sẽ tìm thấy Vu Vũ, thật sự giết chết Lâm Hằng Quý, cũng có thể sẽ tránh xa tất cả, nhìn Vu Vũ vào tù, đợi anh, hoặc cuối cùng gặp một người đàn ông khác, thuận lợi sống một đời. “Nếu như” là thứ có khả năng vô hạn, cũng là một thứ hoàn toàn chẳng có khả năng.

Cát Niên nói: “Không biết. Bất kể sống ra sao, thế nào cũng là một đời.”

Hai người mỗi người ôm một góc chăn, nằm trên chiếc giường bừa bộn, không biết cảnh này hoang đường nhường nào, cô có thể đánh anh, chửi anh, đuổi anh, dù sao làm gì cũng được, chứ không phải tiến hành một cuộc đối thoại thẳng thắn nhất kể từ khi hai người quen biết trong lúc không thích hợp nhất thế này.

Có lẽ cả hai đều cảm thấy quá mệt mỏi, cả cơ thể lẫn tâm hồn, mệt mỏi đến không còn sức lực để tiếp nhận bất cứ tình tiết kịch tính mạnh nào nữa. Thế rồi, hai người lại tiếp tục hoang đường thiêm thiếp ngủ.

Trước khi ý thức cuối cùng biến mất, người vẫn luôn kiên định tin theo chủ nghĩa duy vật như Hàn Thuật nhìn quanh gian phòng tối om, hướng về một góc tối vô hình, lòng thầm nói câu: “Xin lỗi.”

.


/44

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status