Kết cục này Cát Niên đã sớm có dự cảm. Nhưng đêm giao thừa vừa qua đi khiến cô có một ảo giác, rằng họ sẽ bình yên sống trong mảnh sân đó, vĩnh viễn không bao giờ cách xa. Cô vẫn luôn nói với Phi Minh, người đang sống chẳng thể nào bàn được chuyện vĩnh viễn. Nhưng chính cô lại đã quên mất.
.
Sáng sớm mùng Một, Phi Minh được cấp tốc đưa đến Bệnh viện Nhân dân số 1. Xe của Hàn Thuật lao vút qua những con đường treo đầy đèn lồng đỏ, mọi thứ hai bên đường nhạt nhòa vụt qua cửa kính, thế lại hay, anh không cần nhìn rõ sự hân hoan vui vẻ trên những khuôn mặt kia.
Cát Niên ôm Phi Minh ngồi ở ghế sau, không nói lời nào, ngược lại Phi Minh nằm trong lòng cô lại như cố an ủi hai người lớn bất lực, cô bé nói: “Chỉ là mắt không nhìn rõ thôi, thực ra cũng chẳng đau lắm.”
Sao có thể không đau? Phi Minh không nhìn thấy gương mặt của chính mình tái xanh, phía trên đầy mồ hôi lạnh. Chỉ là cô bé đã trải qua nhiều cơn đau còn hơn thế này, đối với cô bé đau đớn đã trở thành một thói quen.
Sau khi đến bệnh viện, các bác sĩ lập tức tiến hành các loại xét nghiệm khẩn cấp đối với Phi Minh. Những ngày này bệnh nhân nằm viện rất ít, gần như tất cả các y tá trong bệnh viện đều vây quanh Phi Minh đi lại tất bật, túm tụm như thể sắp đối mặt với một cuộc chiến lớn, điều này khiến trái tim Cát Niên đang ngồi ngoài đợi dần dần dịu xuống.
Báo cáo của bác sĩ được đưa ra rất nhanh, quả nhiên không ngoài dự liệu, khối u trong não chèn lên dây thần kinh thị giác từ đó dẫn đến bị mù là điều không hề hiếm, theo phân tích tình trạng bệnh ngày càng đi xuống của Phi Minh, đây là chuyện sớm muộn sẽ phải xảy ra, ngoài phẫu thuật ra không còn cách nào khác.
Bác sĩ Tôn Cẩn Linh hôm nay không trực nhưng vừa nhận điện thoại bà cũng lập tức tới ngay bệnh viện. Hàn Thuật vừa nhìn thấy mẹ liền theo vào văn phòng, trước mặt người mẹ vừa quyền uy vừa dè dặt, anh chẳng còn quan tâm việc che giấu tiếng khóc mơ hồ trong giọng mình, vừa mở miệng ra đã: “Mẹ, làm thế nào đây, mẹ nói nên làm thế nào!”
Bà Tôn Cẩn Linh cởi áo khoác trên người, nhìn sang con trai, “Làm thế nào? U não Glioblastoma giai đoạn bốn rồi, con biết là khó khăn thế nào không? Nói thật với con, mẹ làm trong ngành đã bao năm nay, trường hợp này đã gặp quá nhiều, căn bệnh đã đến giai đoạn này tỷ lệ chữa khỏi là cực kỳ thấp…”
“Thấp đến mức độ nào?” Hàn Thuật truy hỏi đến cùng.
Bác sĩ Tôn ngồi xuống, không nói gì, tia hy vọng Hàn Thuật vẫn ôm ấp cũng âm thầm tiêu tan trong sự im lặng này. Mẹ anh là một người cẩn thận, nếu như bà im lặng, điều đó có nghĩa là con số đó quả thực cực kỳ thấp, đến nỗi bà không muốn nói ra để thấy con trai đau lòng.
“Sẽ có cách, mẹ, chắc chắn có cách, cô bé mới chưa đến mười hai tuổi!” Hàn Thuật ngồi xuống bên mẹ, bất lực cầu xin.
Bác sĩ Tôn nói: “Thằng ngốc này, bệnh tật công bằng với mọi số mạng, nó không vì ít hay nhiều tuổi, đáng yêu hay đáng ghét, nghèo hay giàu mà đối đãi khác nhau. Bất kể đứa trẻ này có ý nghĩa gì với con, nhưng đây là hiện thực. Vốn dĩ mẹ có hy vọng, đợi sức khỏe con bé ở một trạng thái tương đối ổn rồi sắp xếp phẫu thuật, có thể giảm bớt tối đa nguy hiểm trong ca mổ, nhưng giờ xem ra không đợi được nữa rồi.”
Hàn Thuật hoang mang hỏi dồn: “Vậy tỉ lệ thành công của ca phẫu thuật là bao nhiêu?”
Bác sĩ Tôn nói: “Phẫu thuật não đương nhiên tồn tại nguy hiểm, hơn nữa với tình trạng của cô bé bây giờ, bất kỳ một sự cố nhỏ nào cũng có thể dẫn đến hậu quả đáng sợ, còn về cái gọi là tỉ lệ, không xảy ra thì là 0%, xảy ra thì là 100%.”
Hàn Thuật không thể không nghĩ đến nụ cười tươi tắn rực rỡ của Phi Minh khi ở bên mình, càng nghĩ càng thấy đau như bóp nghẹt tim, những phán đoán tàn khốc và khách quan của mẹ càng khiến anh thấy hoàn toàn bất lực.
“Con không thể để cô bé chết trên bàn mổ, mẹ, mẹ nói cho con biết chỗ nào có bác sĩ giỏi hơn, trong nước không có thì nước ngoài, con không thể để cô bé chết.”
Bác sĩ Tôn không tức giận trước việc con trai lòng dạ rối bời nghi ngờ và phủ nhận hoàn toàn năng lực của mình, ngược lại, bà vẫn dịu dàng nhìn Hàn Thuật, dùng ngữ điệu bình tĩnh nhất nói: “Nếu vậy có thể cô bé sẽ không chết trên giường bệnh mà chết trên đường đi.”
Hàn Thuật ôm mặt cúi gập người.
“Vừa rồi mẹ nói là kết quả xấu nhất, con có thể nghĩ theo chiều hướng tốt hơn, trong lúc này cũng chỉ có thể làm vậy thôi. Đừng tự làm khó mình, con trai.” Bác sĩ Tôn xoa xoa mái tóc ngắn của con.
“Con coi cô bé như con đẻ của mình.”
Bác sĩ Tôn định nói gì rồi lại thôi, bà thở dài, “Mẹ biết là con buồn, nhưng bên cạnh không chỉ có mỗi cô bé đó cần con quan tâm. Con đã vào thăm mẹ nuôi con chưa, còn bố con nữa, tối qua sau khi con bỏ đi, bữa tối ông ấy cũng chả thèm động đũa, cả tối thở ngắn than dài. Cậu hai, chúng ta đều dần già đi rồi, cha con sao còn để bụng qua đêm, tính khí của bố con, lẽ nào con muốn đợi ông ấy mở miệng xin con quay về?”
“Không phải con muốn gây sự với bố, bố đã nói tuyệt tình như thế mẹ còn muốn con phải thế nào?”
“Con không nghe ông ấy một lần được sao? Ông ấy cũng không thể hại con. Đi xin lỗi một tiếng, phục tùng một chút, có tấm gương chị con trước mắt, ông ấy không dám làm khó con đâu.”
“Đây chính là vấn đề mấu chốt, bình thường mắng chửi con thế nào, xem thường con thế nào cũng không sao, nhưng lần này con không sai, con không thể từ bỏ vụ án này, đây là vấn đề nguyên tắc. Mẹ, lẽ nào mẹ muốn con đi xin lỗi, bên ngoài vâng dạ nhưng bên trong chống đối hay sao?”
“Vụ án đó còn quan trọng hơn người nhà của con ư?” Bác sĩ Tôn đau lòng nhìn con trai, đứng giữa chồng và con, bà thực sự lưỡng nan.
Hàn Thuật mệt mỏi.
“Không thể so sánh như thế, không phải bố cũng luôn dạy con như vậy sao, ông ấy nói làm người trong đời phải có một số thứ đáng để tin, đáng để kiên trì, nếu như ngay cả đến những thứ đó cũng mất, thì thật quá bi kịch. Đây là lần đầu tiên con muốn làm cho tốt một việc, con cũng chỉ còn lại chút kiên trì này, đừng khiến con trở thành một người không thể tin vào điều gì được không?”
Bác sĩ Tôn không nói gì, một lúc sau mới hỏi: “Tối qua con ở đâu… nhà cô ấy à?”
“Khắp nơi đều có khách sạn, sao không có chỗ ở chứ?” Hàn Thuật cười khan mấy tiếng, nhưng làm gì có ai hiểu con bằng mẹ, chút tâm tư của anh sao có thể qua nổi mắt bà, huống chi anh còn muốn tự gạt mình đưa tay lên che vết thương rõ mồn một trên mặt.
“Mặt con sao thế này?” Bác sĩ Tôn trong lòng sao có thể không nghi ngờ, con trai bà quý nhất là khuôn mặt, hồi bé bị bố đánh đau, thằng bé vừa ra sức giãy giụa vừa gào lớn: ‘Đánh thì đánh, đừng đánh vào mặt!’ Động thủ trên mặt nó chẳng khác nào vuốt răng trong miệng hổ. Lần này lại bị cào đến kêu cũng không dám kêu một tiếng, không cần đoán cũng biết là ai làm, nhưng thằng con trai cưng của bà đã làm “việc tốt” gì để khiến một cô gái ôn hòa dịu dàng là vậy ra tay mạnh như thế này, nghĩ đến đây bà không dám nghĩ tiếp.
Bác sĩ Tôn trách: “Con thật vớ vẩn quá!”
Quả nhiên Hàn Thuật đỏ mặt tía tai không nói nổi câu nào.
Bác sĩ Tôn than thở: “Mấy bố con con ấy, hai chị em lại được cả thêm bố, đều xấu tính hệt nhau, không người nào khiến mẹ khỏi lo. Con không phải trẻ con nữa, còn làm mấy chuyện không chừng mực ấy cẩn thận hủy hoại cả bản thân, đến lúc ấy đến chỗ khóc cũng không có đâu.”
Hàn Thuật đi ra khỏi phòng làm việc của mẹ, quay lại phòng bệnh xem Phi Minh và Cát Niên. Trên người Phi Minh nối đủ mọi dây dợ máy móc, nhưng trạng thái có vẻ đã ổn định lại, đang thì thầm nói chuyện với Cát Niên. Hàn Thuật bước vào đúng lúc nghe được cô bé nói: “Không nhìn thấy cũng có cái hay, cháu không phải nhìn thấy bộ dạng mụn rỗ sau này của Lý Đắc nữa, người ta nói con trai hồi nhỏ đẹp trai thì sau này lớn lên sẽ trở nên rất xấu, rất xấu....”
Cô bé nói có vẻ rất thản nhiên, nhưng lại gần mới thấy hai bên quai hàm đầm đìa nước mắt. Hàn Thuật cũng giống như Cát Niên, thà nhìn cô bé mặc sức khóc lóc om sòm như hồi mới vào viện, cô bé có quyền thất thường ương bướng, có quyền gào khóc trút bỏ u uất trong lòng, còn hơn là bộ dạng lúc này. Cô bé bình tĩnh như vậy chỉ khiến trái tim những người đứng nhìn bên cạnh như muốn vỡ vụn.
Ngồi cùng hai cô cháu một lúc, Hàn Thuật mới nhớ ra cả ba người từ sáng còn chưa ăn gì, bây giờ đã đến chiều, bèn định ra ngoài kiếm chút đồ ăn. Vừa bước ra khỏi phòng bệnh, anh đã bất ngờ nhìn thấy một người phụ nữ ngồi lặng im trên chiếc ghế gần nhất, đó là Trần Khiết Khiết.
Hàn Thuật không biết cô ta đã tới được bao lâu, cũng không biết vì sao cô ta chỉ ngồi ngoài cửa. Trần Khiết Khiết nhìn thấy anh không có vẻ gì ngạc nhiên, thậm chí còn gật gật đầu.
“Chào anh, Hàn Thuật.”
Hàn Thuật lúc này đã chẳng còn màng đến phong độ, đứng chặn ngay trước cửa lạnh lùng đáp, “Chào ma nữ! Cô âm hồn vất vưởng còn đến đây làm gì?”
Trần Khiết Khiết điềm nhiên nói: “Tôi đến thăm con gái tôi.”
Hàn Thuật bị thái độ của cô ta làm cho tức điên, “Con gái cô? Thôi đi, cô tự vấn xem mình có đáng làm mẹ không?”
Trần Khiết Khiết cũng đã đứng lên, “Có cần tôi cho anh xem giám định ADN không?”
Hàn Thuật hết chịu nổi, “Cho tôi xem? Cô có quyền gì mà dám tiến hành giám định ADN khi không có sự cho phép của người giám hộ con bé? Hơn nữa, chỉ dựa vào một tờ giấy muốn đưa con bé đi, không dễ thế đâu! Nếu tôi là cô tôi sẽ biết điều một chút, muốn biến mất thì biến mất triệt để, hà tất phải đến đây cho người ta ghét.”
Trần Khiết Khiết không hề tức giận, dường như đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho mọi lời trách mắng, hơn nữa trước nay cô là người đã ra đi thì sẽ không quay đầu, chẳng bao giờ quan tâm người khác nghĩ gì. Cô nhìn Hàn Thuật nói: “Anh ghét hay không ghét tôi không quan trọng, quan trọng là tôi muốn ở cùng con gái tôi.”
“Cô nghĩ con bé là con mèo con cún chắc, lúc không cần thì vứt sang bên, lúc nhớ thì qua nhìn mấy cái? Vốn dĩ cô không có tư cách đến thăm con bé.” Hàn Thuật lộ vẻ khinh khi.
Trần Khiết Khiết trả lời rành rọt từng câu từng từ: “Tôi không nói tôi đến thăm con bé, tôi muốn nhận lại con gái tôi, sau này sẽ không để nó xa tôi nữa.”
Cô bình tĩnh thậm chí còn thật thà nêu ra yêu cầu mà Hàn Thuật cho là quá vô liêm sỉ, như thể đang thách thức cực hạn nhẫn nại của anh. Hàn Thuật bước khỏi cửa căn phòng bệnh mấy bước, cười mỉa mai, “Để tôi đoán xem, sắp chẳng sống được ở nhà họ Chu nữa rồi, cô đã đến nước phải định nhận lại con riêng rồi bán con bé để mưu sinh? Hay là công tử nhà họ Chu các người chịu bị cắm sừng, thu nạp con kẻ khác? Nói vậy thì hai người quả đúng là một đôi trời sinh đấy.”
Đối diện với những lời chanh chua cay nghiệt của Hàn Thuật, Trần Khiết Khiết chỉ nắm chặt chiếc túi trên vai, “Hàn Thuật, tôi cảm ơn mọi việc anh đã làm cho Phi Minh, đương nhiên càng cảm ơn Cát Niên. Vì vậy tôi mới đợi ở ngoài, không muốn làm phiền hai người quá nhanh. Nhưng tôi không biết cuộc sống của Phi Minh còn được bao lâu nữa, tôi không thể đợi quá lâu. Coi như tôi nợ Cát Niên, nhưng đứa trẻ nằm trong kia là do tôi sinh ra, chính tôi mới là mẹ đẻ con ruột, đây không phải là điều tôi muốn chối bỏ là chối bỏ được.”
Hàn Thuật không thèm đôi co với cô nữa, quẳng lại một câu, “Cô muốn nhận đứa bé thì gặp nhau ở tòa. Tôi nói cho cô biết, cô đừng mong bắt nạt được chúng tôi.”
Trần Khiết Khiết nói: “Hàn Thuật, anh có thể đại diện Cát Niên ư? Hoặc nói, anh có thể đại diện Phi Minh sao? Hôm nay tôi đến đây không phải chỉ tình nguyện từ một phía. Phi Minh cần có mẹ, là con bé đã chọn tôi, con bé đồng ý sau này sẽ sống cùng tôi, anh hiểu không?”
“Cô đang nói càn đấy à, dù gì cái miệng cũng là của cô mà. Phi Minh sẽ cùng cô? Tôi đến xấu hổ thay cho cô đấy!” Hàn Thuật đương nhiên không tin.
Cuộc cãi vã của hai người ngoài cửa thực ra đã lọt vào tai những người trong phòng, Phi Minh không khóc nữa, cô bé hoang mang mở mắt, cố gắng phân biệt tiếng của mẹ trong thế giới mơ hồ. Không cần mở miệng nói câu nào, Cát Niên cũng đã hiểu, bởi cô không hề nhìn thấy chút oán hận nào trên mặt Phi Minh, trên khuôn mặt ấy chỉ toát lên vẻ quyến luyến.
Thế nhưng cô vẫn nhẹ giọng hỏi cô bé: “Là thật sao?”
Phi Minh do dự một lúc rồi vẫn gật đầu, cô bé thì thầm nói: “Cô, cháu không nỡ xa cô, nhưng cháu không phải trẻ mồ côi, cháu muốn có mẹ. Cháu đã nói với mẹ cháu không thể đi ngay với mẹ, bởi cháu còn phải đón Tết với cô, nếu không có cháu, cô đón Tết một mình sẽ rất cô đơn… Cháu đã nhận lời mẹ đón Tết xong sẽ sống cùng mẹ, giờ cháu đang trong viện, nhưng nếu sau này có thể xuất viện, cháu không muốn rời xa mẹ nữa.”
Cát Niên thẫn người nghe xong, gật gật đầu. Chính cô đã nói cần để cô bé đưa ra lựa chọn này, cô mong Phi Minh làm được những việc cô bé muốn làm, lựa chọn cuộc sống cô bé muốn có. Kết cục này Cát Niên đã sớm có dự cảm. Nhưng đêm giao thừa vừa qua đi khiến cô có một ảo giác, rằng họ sẽ bình yên sống trong mảnh sân đó, vĩnh viễn không bao giờ cách xa. Cô vẫn luôn nói với Phi Minh, người đang sống chẳng thể nào bàn được chuyện vĩnh viễn. Nhưng chính cô lại đã quên mất.
Đương nhiên cũng không thể trách Phi Minh, đối với một đứa trẻ không biết mình còn bao nhiêu thời gian, mỗi giây mỗi phút còn lại đều rất quý báu, quý báu đến nỗi cô bé không nỡ dùng hận để trách người mẹ năm đó đã vứt bỏ mình, cô bé chỉ muốn yêu, không chờ nổi tranh đấu từng giây từng phút để yêu.
Cát Niên đứng dậy đi ra ngoài cửa, Hàn Thuật và Trần Khiết Khiết tranh cãi đang đà khốc liệt vừa nhìn thấy cô liền dừng lại rất tự nhiên.
“Em nói có nực cười không, cô ta cho rằng cái gì cũng chỉ cần cô ta nói là xong, cô ta chưa nuôi dưỡng Phi Minh nổi một ngày mà lại cứ nghĩ Phi Minh sẽ đi cùng cô ta?” Hàn Thuật nói với Cát Niên, giọng nói như không thể cảm thấy hoang đường hơn được nữa.
“Cô ấy nói thật đấy, Hàn Thuật, Phi Minh muốn ở cùng cô ấy.”
Hàn Thuật không ngờ câu nói này có thể thốt ra khỏi miệng Cát Niên bình tĩnh đến vậy, vì sao anh lại trở thành kẻ duy nhất không thể tiếp nhận sự thật trước mắt này?
Cát Niên hít một hơi thật sâu rồi quay sang Trần Khiết Khiết, “Con bé là con cô, không ai có thể đưa đi được. Nhưng giờ nó đã ốm thế này, có tranh giành cũng chẳng có nghĩa lý gì, mọi chuyện để con bé chuyển biến tốt rồi nói.”
Trần Khiết Khiết lạnh lùng, kiên cường đối diện với Hàn Thuật nhưng trước mặt Cát Niên lại đỏ ửng tròng mắt, “Cảm ơn cậu! Nhưng từ hôm nay trở đi, tôi sẽ đến chăm sóc Phi Minh.”
Hàn Thuật nhận rõ hiện thực trước mắt mà không dám tin, anh không sao lý giải nổi, tiếp tục chất vấn: “Phi Minh muốn cùng cô ta, vì sao chứ, mẹ ruột chưa từng gặp mặt có thể quan trọng hơn một người đã nuôi dưỡng con bé mười một năm trời ư?” Nói rồi anh quay sang lườm Trần Khiết Khiết, “Rốt cuộc cô đã giở trò gì, cô đã nói gì với con bé?”
Rõ ràng Cát Niên cũng muốn có một câu trả lời, Phi Minh muốn đi cùng Trần Khiết Khiết, đương nhiên cô không giữ nổi, nhưng cô chỉ muốn biết chiều hôm đó, Phi Minh và Trần Khiết Khiết rốt cuộc đã nói những gì trong cuộc nói chuyện ngắn ngủi ấy để đến nỗi Phi Minh lập tức đưa ra quyết định này.
Trần Khiết Khiết nói với Cát Niên: “Tôi không lừa Phi Minh bất kỳ chuyện gì, thậm chí tôi nói với con bé rằng tôi đã sai, tôi đã vứt bỏ nó. Con bé nghe tôi nói xong chỉ hỏi tôi một câu.”
“Con bé hỏi vì sao cậu yêu nó?” Điều này không hề khó đoán đối với Cát Niên, cùng một câu hỏi, Phi Minh đã hỏi cô, cũng đã hỏi Hàn Thuật, nhưng bất kể cô trả lời thế nào, ánh mắt Phi Minh vẫn chỉ buồn bã.
Trần Khiết Khiết hơi kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu nói: “Đúng thế, con bé đã hỏi tôi như vậy.”
“Vậy cậu trả lời thế nào?” Cát Niên đột nhiên nôn nóng chờ nghe câu trả lời của Trần Khiết Khiết.
Trần Khiết Khiết nói: “Tôi nói với con bé, tôi cũng không biết vì sao yêu con bé, có lẽ vốn đã chẳng có lý do, chỉ vì con bé là con gái tôi.”
Cát Niên câm lặng, dường như cô đã hiểu ra, có lẽ đây là điểm cô không bằng Trần Khiết Khiết. Bất kể bao nhiêu năm nay cô quan tâm chăm sóc thế nào, trước một câu hỏi đơn giản là vậy, đáp án cũng rất rõ ràng, nhưng cô vẫn không trả lời được. Vì cô không cách nào nói với Phi Minh, rằng cô yêu Phi Minh, Phi Minh là một phần sinh mạng của cô, nhưng tất cả những nguyện ước ban đầu đều là vì trong đứa trẻ này có hình dáng của Vu Vũ.
Còn thứ Phi Minh cần lại là tình yêu của người mẹ không cần hỏi nguyên do.
Trái tim cô bé quá đơn giản, nhưng lại dễ dàng cảm nhận sự thuần túy hơn những người lớn.
“Em không thể để cô ta ức hiếp được.” Hàn Thuật phẫn nộ bất bình cho Cát Niên.
Cát Niên cúi đầu nói: “Em vốn đã chẳng có quan hệ máu mủ gì với Phi Minh, giờ mẹ đẻ con bé đã xuất hiện rồi, em… cũng coi như em trút được gánh nặng, đối với mọi người đều tốt cả.”
Giọng cô bình thản, mặc nhiên, không hề có ý định giấu giếm Phi Minh đang ở bên trong, tiếp đó cô nói với Trần Khiết Khiết: “Cậu vào thăm con bé đi, nó vẫn đang đợi cậu. Đợi lát nữa bác sĩ sẽ có dặn dò, lúc đấy cậu cùng đi với tôi luôn.”
“Cô….” Hàn Thuật nhìn Trần Khiết Khiết đi vào phòng bệnh, không biết phải làm sao, cuối cùng chỉ có thể giậm chân, chỉ vào Cát Niên nói, “Em bảo anh phải nói thế nào đây?”
Cát Niên ngăn Hàn Thuật đang không cam lòng phó mặc cho Trần Khiết Khiết dễ dàng đoạt được đứa bé dừng lại: “Sao anh cứ phải nói gì chứ?”
Thực ra cô hoàn toàn có thể khiến màn kịch này thêm khốc liệt, thảm thương hơn nữa, nhìn nhau khóc ròng, không nỡ rời xa, ôm ấp dặn dò, giở lại chuyện cũ, khóc lóc xin lỗi, trách cứ lẫn nhau… đều không phải chuyện khó. Nhưng như vậy thì có ý nghĩa gì, ngoài việc khiến mọi người có vẻ càng thêm đau khổ, càng thêm đáng thương, đau lòng, mà những thứ ấy Cát Niên đã chịu quá đủ rồi. Quan trọng hơn là, quá trình gian nan này vẫn chỉ hướng về một kết quả, người nên đi thì vẫn sẽ đi, bởi đây là lựa chọn của riêng Phi Minh.
.
.
Sáng sớm mùng Một, Phi Minh được cấp tốc đưa đến Bệnh viện Nhân dân số 1. Xe của Hàn Thuật lao vút qua những con đường treo đầy đèn lồng đỏ, mọi thứ hai bên đường nhạt nhòa vụt qua cửa kính, thế lại hay, anh không cần nhìn rõ sự hân hoan vui vẻ trên những khuôn mặt kia.
Cát Niên ôm Phi Minh ngồi ở ghế sau, không nói lời nào, ngược lại Phi Minh nằm trong lòng cô lại như cố an ủi hai người lớn bất lực, cô bé nói: “Chỉ là mắt không nhìn rõ thôi, thực ra cũng chẳng đau lắm.”
Sao có thể không đau? Phi Minh không nhìn thấy gương mặt của chính mình tái xanh, phía trên đầy mồ hôi lạnh. Chỉ là cô bé đã trải qua nhiều cơn đau còn hơn thế này, đối với cô bé đau đớn đã trở thành một thói quen.
Sau khi đến bệnh viện, các bác sĩ lập tức tiến hành các loại xét nghiệm khẩn cấp đối với Phi Minh. Những ngày này bệnh nhân nằm viện rất ít, gần như tất cả các y tá trong bệnh viện đều vây quanh Phi Minh đi lại tất bật, túm tụm như thể sắp đối mặt với một cuộc chiến lớn, điều này khiến trái tim Cát Niên đang ngồi ngoài đợi dần dần dịu xuống.
Báo cáo của bác sĩ được đưa ra rất nhanh, quả nhiên không ngoài dự liệu, khối u trong não chèn lên dây thần kinh thị giác từ đó dẫn đến bị mù là điều không hề hiếm, theo phân tích tình trạng bệnh ngày càng đi xuống của Phi Minh, đây là chuyện sớm muộn sẽ phải xảy ra, ngoài phẫu thuật ra không còn cách nào khác.
Bác sĩ Tôn Cẩn Linh hôm nay không trực nhưng vừa nhận điện thoại bà cũng lập tức tới ngay bệnh viện. Hàn Thuật vừa nhìn thấy mẹ liền theo vào văn phòng, trước mặt người mẹ vừa quyền uy vừa dè dặt, anh chẳng còn quan tâm việc che giấu tiếng khóc mơ hồ trong giọng mình, vừa mở miệng ra đã: “Mẹ, làm thế nào đây, mẹ nói nên làm thế nào!”
Bà Tôn Cẩn Linh cởi áo khoác trên người, nhìn sang con trai, “Làm thế nào? U não Glioblastoma giai đoạn bốn rồi, con biết là khó khăn thế nào không? Nói thật với con, mẹ làm trong ngành đã bao năm nay, trường hợp này đã gặp quá nhiều, căn bệnh đã đến giai đoạn này tỷ lệ chữa khỏi là cực kỳ thấp…”
“Thấp đến mức độ nào?” Hàn Thuật truy hỏi đến cùng.
Bác sĩ Tôn ngồi xuống, không nói gì, tia hy vọng Hàn Thuật vẫn ôm ấp cũng âm thầm tiêu tan trong sự im lặng này. Mẹ anh là một người cẩn thận, nếu như bà im lặng, điều đó có nghĩa là con số đó quả thực cực kỳ thấp, đến nỗi bà không muốn nói ra để thấy con trai đau lòng.
“Sẽ có cách, mẹ, chắc chắn có cách, cô bé mới chưa đến mười hai tuổi!” Hàn Thuật ngồi xuống bên mẹ, bất lực cầu xin.
Bác sĩ Tôn nói: “Thằng ngốc này, bệnh tật công bằng với mọi số mạng, nó không vì ít hay nhiều tuổi, đáng yêu hay đáng ghét, nghèo hay giàu mà đối đãi khác nhau. Bất kể đứa trẻ này có ý nghĩa gì với con, nhưng đây là hiện thực. Vốn dĩ mẹ có hy vọng, đợi sức khỏe con bé ở một trạng thái tương đối ổn rồi sắp xếp phẫu thuật, có thể giảm bớt tối đa nguy hiểm trong ca mổ, nhưng giờ xem ra không đợi được nữa rồi.”
Hàn Thuật hoang mang hỏi dồn: “Vậy tỉ lệ thành công của ca phẫu thuật là bao nhiêu?”
Bác sĩ Tôn nói: “Phẫu thuật não đương nhiên tồn tại nguy hiểm, hơn nữa với tình trạng của cô bé bây giờ, bất kỳ một sự cố nhỏ nào cũng có thể dẫn đến hậu quả đáng sợ, còn về cái gọi là tỉ lệ, không xảy ra thì là 0%, xảy ra thì là 100%.”
Hàn Thuật không thể không nghĩ đến nụ cười tươi tắn rực rỡ của Phi Minh khi ở bên mình, càng nghĩ càng thấy đau như bóp nghẹt tim, những phán đoán tàn khốc và khách quan của mẹ càng khiến anh thấy hoàn toàn bất lực.
“Con không thể để cô bé chết trên bàn mổ, mẹ, mẹ nói cho con biết chỗ nào có bác sĩ giỏi hơn, trong nước không có thì nước ngoài, con không thể để cô bé chết.”
Bác sĩ Tôn không tức giận trước việc con trai lòng dạ rối bời nghi ngờ và phủ nhận hoàn toàn năng lực của mình, ngược lại, bà vẫn dịu dàng nhìn Hàn Thuật, dùng ngữ điệu bình tĩnh nhất nói: “Nếu vậy có thể cô bé sẽ không chết trên giường bệnh mà chết trên đường đi.”
Hàn Thuật ôm mặt cúi gập người.
“Vừa rồi mẹ nói là kết quả xấu nhất, con có thể nghĩ theo chiều hướng tốt hơn, trong lúc này cũng chỉ có thể làm vậy thôi. Đừng tự làm khó mình, con trai.” Bác sĩ Tôn xoa xoa mái tóc ngắn của con.
“Con coi cô bé như con đẻ của mình.”
Bác sĩ Tôn định nói gì rồi lại thôi, bà thở dài, “Mẹ biết là con buồn, nhưng bên cạnh không chỉ có mỗi cô bé đó cần con quan tâm. Con đã vào thăm mẹ nuôi con chưa, còn bố con nữa, tối qua sau khi con bỏ đi, bữa tối ông ấy cũng chả thèm động đũa, cả tối thở ngắn than dài. Cậu hai, chúng ta đều dần già đi rồi, cha con sao còn để bụng qua đêm, tính khí của bố con, lẽ nào con muốn đợi ông ấy mở miệng xin con quay về?”
“Không phải con muốn gây sự với bố, bố đã nói tuyệt tình như thế mẹ còn muốn con phải thế nào?”
“Con không nghe ông ấy một lần được sao? Ông ấy cũng không thể hại con. Đi xin lỗi một tiếng, phục tùng một chút, có tấm gương chị con trước mắt, ông ấy không dám làm khó con đâu.”
“Đây chính là vấn đề mấu chốt, bình thường mắng chửi con thế nào, xem thường con thế nào cũng không sao, nhưng lần này con không sai, con không thể từ bỏ vụ án này, đây là vấn đề nguyên tắc. Mẹ, lẽ nào mẹ muốn con đi xin lỗi, bên ngoài vâng dạ nhưng bên trong chống đối hay sao?”
“Vụ án đó còn quan trọng hơn người nhà của con ư?” Bác sĩ Tôn đau lòng nhìn con trai, đứng giữa chồng và con, bà thực sự lưỡng nan.
Hàn Thuật mệt mỏi.
“Không thể so sánh như thế, không phải bố cũng luôn dạy con như vậy sao, ông ấy nói làm người trong đời phải có một số thứ đáng để tin, đáng để kiên trì, nếu như ngay cả đến những thứ đó cũng mất, thì thật quá bi kịch. Đây là lần đầu tiên con muốn làm cho tốt một việc, con cũng chỉ còn lại chút kiên trì này, đừng khiến con trở thành một người không thể tin vào điều gì được không?”
Bác sĩ Tôn không nói gì, một lúc sau mới hỏi: “Tối qua con ở đâu… nhà cô ấy à?”
“Khắp nơi đều có khách sạn, sao không có chỗ ở chứ?” Hàn Thuật cười khan mấy tiếng, nhưng làm gì có ai hiểu con bằng mẹ, chút tâm tư của anh sao có thể qua nổi mắt bà, huống chi anh còn muốn tự gạt mình đưa tay lên che vết thương rõ mồn một trên mặt.
“Mặt con sao thế này?” Bác sĩ Tôn trong lòng sao có thể không nghi ngờ, con trai bà quý nhất là khuôn mặt, hồi bé bị bố đánh đau, thằng bé vừa ra sức giãy giụa vừa gào lớn: ‘Đánh thì đánh, đừng đánh vào mặt!’ Động thủ trên mặt nó chẳng khác nào vuốt răng trong miệng hổ. Lần này lại bị cào đến kêu cũng không dám kêu một tiếng, không cần đoán cũng biết là ai làm, nhưng thằng con trai cưng của bà đã làm “việc tốt” gì để khiến một cô gái ôn hòa dịu dàng là vậy ra tay mạnh như thế này, nghĩ đến đây bà không dám nghĩ tiếp.
Bác sĩ Tôn trách: “Con thật vớ vẩn quá!”
Quả nhiên Hàn Thuật đỏ mặt tía tai không nói nổi câu nào.
Bác sĩ Tôn than thở: “Mấy bố con con ấy, hai chị em lại được cả thêm bố, đều xấu tính hệt nhau, không người nào khiến mẹ khỏi lo. Con không phải trẻ con nữa, còn làm mấy chuyện không chừng mực ấy cẩn thận hủy hoại cả bản thân, đến lúc ấy đến chỗ khóc cũng không có đâu.”
Hàn Thuật đi ra khỏi phòng làm việc của mẹ, quay lại phòng bệnh xem Phi Minh và Cát Niên. Trên người Phi Minh nối đủ mọi dây dợ máy móc, nhưng trạng thái có vẻ đã ổn định lại, đang thì thầm nói chuyện với Cát Niên. Hàn Thuật bước vào đúng lúc nghe được cô bé nói: “Không nhìn thấy cũng có cái hay, cháu không phải nhìn thấy bộ dạng mụn rỗ sau này của Lý Đắc nữa, người ta nói con trai hồi nhỏ đẹp trai thì sau này lớn lên sẽ trở nên rất xấu, rất xấu....”
Cô bé nói có vẻ rất thản nhiên, nhưng lại gần mới thấy hai bên quai hàm đầm đìa nước mắt. Hàn Thuật cũng giống như Cát Niên, thà nhìn cô bé mặc sức khóc lóc om sòm như hồi mới vào viện, cô bé có quyền thất thường ương bướng, có quyền gào khóc trút bỏ u uất trong lòng, còn hơn là bộ dạng lúc này. Cô bé bình tĩnh như vậy chỉ khiến trái tim những người đứng nhìn bên cạnh như muốn vỡ vụn.
Ngồi cùng hai cô cháu một lúc, Hàn Thuật mới nhớ ra cả ba người từ sáng còn chưa ăn gì, bây giờ đã đến chiều, bèn định ra ngoài kiếm chút đồ ăn. Vừa bước ra khỏi phòng bệnh, anh đã bất ngờ nhìn thấy một người phụ nữ ngồi lặng im trên chiếc ghế gần nhất, đó là Trần Khiết Khiết.
Hàn Thuật không biết cô ta đã tới được bao lâu, cũng không biết vì sao cô ta chỉ ngồi ngoài cửa. Trần Khiết Khiết nhìn thấy anh không có vẻ gì ngạc nhiên, thậm chí còn gật gật đầu.
“Chào anh, Hàn Thuật.”
Hàn Thuật lúc này đã chẳng còn màng đến phong độ, đứng chặn ngay trước cửa lạnh lùng đáp, “Chào ma nữ! Cô âm hồn vất vưởng còn đến đây làm gì?”
Trần Khiết Khiết điềm nhiên nói: “Tôi đến thăm con gái tôi.”
Hàn Thuật bị thái độ của cô ta làm cho tức điên, “Con gái cô? Thôi đi, cô tự vấn xem mình có đáng làm mẹ không?”
Trần Khiết Khiết cũng đã đứng lên, “Có cần tôi cho anh xem giám định ADN không?”
Hàn Thuật hết chịu nổi, “Cho tôi xem? Cô có quyền gì mà dám tiến hành giám định ADN khi không có sự cho phép của người giám hộ con bé? Hơn nữa, chỉ dựa vào một tờ giấy muốn đưa con bé đi, không dễ thế đâu! Nếu tôi là cô tôi sẽ biết điều một chút, muốn biến mất thì biến mất triệt để, hà tất phải đến đây cho người ta ghét.”
Trần Khiết Khiết không hề tức giận, dường như đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho mọi lời trách mắng, hơn nữa trước nay cô là người đã ra đi thì sẽ không quay đầu, chẳng bao giờ quan tâm người khác nghĩ gì. Cô nhìn Hàn Thuật nói: “Anh ghét hay không ghét tôi không quan trọng, quan trọng là tôi muốn ở cùng con gái tôi.”
“Cô nghĩ con bé là con mèo con cún chắc, lúc không cần thì vứt sang bên, lúc nhớ thì qua nhìn mấy cái? Vốn dĩ cô không có tư cách đến thăm con bé.” Hàn Thuật lộ vẻ khinh khi.
Trần Khiết Khiết trả lời rành rọt từng câu từng từ: “Tôi không nói tôi đến thăm con bé, tôi muốn nhận lại con gái tôi, sau này sẽ không để nó xa tôi nữa.”
Cô bình tĩnh thậm chí còn thật thà nêu ra yêu cầu mà Hàn Thuật cho là quá vô liêm sỉ, như thể đang thách thức cực hạn nhẫn nại của anh. Hàn Thuật bước khỏi cửa căn phòng bệnh mấy bước, cười mỉa mai, “Để tôi đoán xem, sắp chẳng sống được ở nhà họ Chu nữa rồi, cô đã đến nước phải định nhận lại con riêng rồi bán con bé để mưu sinh? Hay là công tử nhà họ Chu các người chịu bị cắm sừng, thu nạp con kẻ khác? Nói vậy thì hai người quả đúng là một đôi trời sinh đấy.”
Đối diện với những lời chanh chua cay nghiệt của Hàn Thuật, Trần Khiết Khiết chỉ nắm chặt chiếc túi trên vai, “Hàn Thuật, tôi cảm ơn mọi việc anh đã làm cho Phi Minh, đương nhiên càng cảm ơn Cát Niên. Vì vậy tôi mới đợi ở ngoài, không muốn làm phiền hai người quá nhanh. Nhưng tôi không biết cuộc sống của Phi Minh còn được bao lâu nữa, tôi không thể đợi quá lâu. Coi như tôi nợ Cát Niên, nhưng đứa trẻ nằm trong kia là do tôi sinh ra, chính tôi mới là mẹ đẻ con ruột, đây không phải là điều tôi muốn chối bỏ là chối bỏ được.”
Hàn Thuật không thèm đôi co với cô nữa, quẳng lại một câu, “Cô muốn nhận đứa bé thì gặp nhau ở tòa. Tôi nói cho cô biết, cô đừng mong bắt nạt được chúng tôi.”
Trần Khiết Khiết nói: “Hàn Thuật, anh có thể đại diện Cát Niên ư? Hoặc nói, anh có thể đại diện Phi Minh sao? Hôm nay tôi đến đây không phải chỉ tình nguyện từ một phía. Phi Minh cần có mẹ, là con bé đã chọn tôi, con bé đồng ý sau này sẽ sống cùng tôi, anh hiểu không?”
“Cô đang nói càn đấy à, dù gì cái miệng cũng là của cô mà. Phi Minh sẽ cùng cô? Tôi đến xấu hổ thay cho cô đấy!” Hàn Thuật đương nhiên không tin.
Cuộc cãi vã của hai người ngoài cửa thực ra đã lọt vào tai những người trong phòng, Phi Minh không khóc nữa, cô bé hoang mang mở mắt, cố gắng phân biệt tiếng của mẹ trong thế giới mơ hồ. Không cần mở miệng nói câu nào, Cát Niên cũng đã hiểu, bởi cô không hề nhìn thấy chút oán hận nào trên mặt Phi Minh, trên khuôn mặt ấy chỉ toát lên vẻ quyến luyến.
Thế nhưng cô vẫn nhẹ giọng hỏi cô bé: “Là thật sao?”
Phi Minh do dự một lúc rồi vẫn gật đầu, cô bé thì thầm nói: “Cô, cháu không nỡ xa cô, nhưng cháu không phải trẻ mồ côi, cháu muốn có mẹ. Cháu đã nói với mẹ cháu không thể đi ngay với mẹ, bởi cháu còn phải đón Tết với cô, nếu không có cháu, cô đón Tết một mình sẽ rất cô đơn… Cháu đã nhận lời mẹ đón Tết xong sẽ sống cùng mẹ, giờ cháu đang trong viện, nhưng nếu sau này có thể xuất viện, cháu không muốn rời xa mẹ nữa.”
Cát Niên thẫn người nghe xong, gật gật đầu. Chính cô đã nói cần để cô bé đưa ra lựa chọn này, cô mong Phi Minh làm được những việc cô bé muốn làm, lựa chọn cuộc sống cô bé muốn có. Kết cục này Cát Niên đã sớm có dự cảm. Nhưng đêm giao thừa vừa qua đi khiến cô có một ảo giác, rằng họ sẽ bình yên sống trong mảnh sân đó, vĩnh viễn không bao giờ cách xa. Cô vẫn luôn nói với Phi Minh, người đang sống chẳng thể nào bàn được chuyện vĩnh viễn. Nhưng chính cô lại đã quên mất.
Đương nhiên cũng không thể trách Phi Minh, đối với một đứa trẻ không biết mình còn bao nhiêu thời gian, mỗi giây mỗi phút còn lại đều rất quý báu, quý báu đến nỗi cô bé không nỡ dùng hận để trách người mẹ năm đó đã vứt bỏ mình, cô bé chỉ muốn yêu, không chờ nổi tranh đấu từng giây từng phút để yêu.
Cát Niên đứng dậy đi ra ngoài cửa, Hàn Thuật và Trần Khiết Khiết tranh cãi đang đà khốc liệt vừa nhìn thấy cô liền dừng lại rất tự nhiên.
“Em nói có nực cười không, cô ta cho rằng cái gì cũng chỉ cần cô ta nói là xong, cô ta chưa nuôi dưỡng Phi Minh nổi một ngày mà lại cứ nghĩ Phi Minh sẽ đi cùng cô ta?” Hàn Thuật nói với Cát Niên, giọng nói như không thể cảm thấy hoang đường hơn được nữa.
“Cô ấy nói thật đấy, Hàn Thuật, Phi Minh muốn ở cùng cô ấy.”
Hàn Thuật không ngờ câu nói này có thể thốt ra khỏi miệng Cát Niên bình tĩnh đến vậy, vì sao anh lại trở thành kẻ duy nhất không thể tiếp nhận sự thật trước mắt này?
Cát Niên hít một hơi thật sâu rồi quay sang Trần Khiết Khiết, “Con bé là con cô, không ai có thể đưa đi được. Nhưng giờ nó đã ốm thế này, có tranh giành cũng chẳng có nghĩa lý gì, mọi chuyện để con bé chuyển biến tốt rồi nói.”
Trần Khiết Khiết lạnh lùng, kiên cường đối diện với Hàn Thuật nhưng trước mặt Cát Niên lại đỏ ửng tròng mắt, “Cảm ơn cậu! Nhưng từ hôm nay trở đi, tôi sẽ đến chăm sóc Phi Minh.”
Hàn Thuật nhận rõ hiện thực trước mắt mà không dám tin, anh không sao lý giải nổi, tiếp tục chất vấn: “Phi Minh muốn cùng cô ta, vì sao chứ, mẹ ruột chưa từng gặp mặt có thể quan trọng hơn một người đã nuôi dưỡng con bé mười một năm trời ư?” Nói rồi anh quay sang lườm Trần Khiết Khiết, “Rốt cuộc cô đã giở trò gì, cô đã nói gì với con bé?”
Rõ ràng Cát Niên cũng muốn có một câu trả lời, Phi Minh muốn đi cùng Trần Khiết Khiết, đương nhiên cô không giữ nổi, nhưng cô chỉ muốn biết chiều hôm đó, Phi Minh và Trần Khiết Khiết rốt cuộc đã nói những gì trong cuộc nói chuyện ngắn ngủi ấy để đến nỗi Phi Minh lập tức đưa ra quyết định này.
Trần Khiết Khiết nói với Cát Niên: “Tôi không lừa Phi Minh bất kỳ chuyện gì, thậm chí tôi nói với con bé rằng tôi đã sai, tôi đã vứt bỏ nó. Con bé nghe tôi nói xong chỉ hỏi tôi một câu.”
“Con bé hỏi vì sao cậu yêu nó?” Điều này không hề khó đoán đối với Cát Niên, cùng một câu hỏi, Phi Minh đã hỏi cô, cũng đã hỏi Hàn Thuật, nhưng bất kể cô trả lời thế nào, ánh mắt Phi Minh vẫn chỉ buồn bã.
Trần Khiết Khiết hơi kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu nói: “Đúng thế, con bé đã hỏi tôi như vậy.”
“Vậy cậu trả lời thế nào?” Cát Niên đột nhiên nôn nóng chờ nghe câu trả lời của Trần Khiết Khiết.
Trần Khiết Khiết nói: “Tôi nói với con bé, tôi cũng không biết vì sao yêu con bé, có lẽ vốn đã chẳng có lý do, chỉ vì con bé là con gái tôi.”
Cát Niên câm lặng, dường như cô đã hiểu ra, có lẽ đây là điểm cô không bằng Trần Khiết Khiết. Bất kể bao nhiêu năm nay cô quan tâm chăm sóc thế nào, trước một câu hỏi đơn giản là vậy, đáp án cũng rất rõ ràng, nhưng cô vẫn không trả lời được. Vì cô không cách nào nói với Phi Minh, rằng cô yêu Phi Minh, Phi Minh là một phần sinh mạng của cô, nhưng tất cả những nguyện ước ban đầu đều là vì trong đứa trẻ này có hình dáng của Vu Vũ.
Còn thứ Phi Minh cần lại là tình yêu của người mẹ không cần hỏi nguyên do.
Trái tim cô bé quá đơn giản, nhưng lại dễ dàng cảm nhận sự thuần túy hơn những người lớn.
“Em không thể để cô ta ức hiếp được.” Hàn Thuật phẫn nộ bất bình cho Cát Niên.
Cát Niên cúi đầu nói: “Em vốn đã chẳng có quan hệ máu mủ gì với Phi Minh, giờ mẹ đẻ con bé đã xuất hiện rồi, em… cũng coi như em trút được gánh nặng, đối với mọi người đều tốt cả.”
Giọng cô bình thản, mặc nhiên, không hề có ý định giấu giếm Phi Minh đang ở bên trong, tiếp đó cô nói với Trần Khiết Khiết: “Cậu vào thăm con bé đi, nó vẫn đang đợi cậu. Đợi lát nữa bác sĩ sẽ có dặn dò, lúc đấy cậu cùng đi với tôi luôn.”
“Cô….” Hàn Thuật nhìn Trần Khiết Khiết đi vào phòng bệnh, không biết phải làm sao, cuối cùng chỉ có thể giậm chân, chỉ vào Cát Niên nói, “Em bảo anh phải nói thế nào đây?”
Cát Niên ngăn Hàn Thuật đang không cam lòng phó mặc cho Trần Khiết Khiết dễ dàng đoạt được đứa bé dừng lại: “Sao anh cứ phải nói gì chứ?”
Thực ra cô hoàn toàn có thể khiến màn kịch này thêm khốc liệt, thảm thương hơn nữa, nhìn nhau khóc ròng, không nỡ rời xa, ôm ấp dặn dò, giở lại chuyện cũ, khóc lóc xin lỗi, trách cứ lẫn nhau… đều không phải chuyện khó. Nhưng như vậy thì có ý nghĩa gì, ngoài việc khiến mọi người có vẻ càng thêm đau khổ, càng thêm đáng thương, đau lòng, mà những thứ ấy Cát Niên đã chịu quá đủ rồi. Quan trọng hơn là, quá trình gian nan này vẫn chỉ hướng về một kết quả, người nên đi thì vẫn sẽ đi, bởi đây là lựa chọn của riêng Phi Minh.
.
/44
|