Cát Niên là một đứa trẻ cô độc, cô dồn hết tình yêu cha mẹ, tình yêu anh em, bạn bè, tình yêu nam nữ vào chàng trai Vu Vũ duy nhất trong đời cô, cô cũng chỉ biết yêu Vu Vũ mà thôi, vậy nên mới dốc hết tâm sức như vậy. Tình cảm nếu có dư thừa, thật lòng cô cũng không biết còn có thể trao ai.
.
Cát Niên bước vào phòng, thả rèm cửa sổ, cô không muốn nhìn thấy hình ảnh Hàn Thuật phản chiếu trên cửa kính. Buông mấy thứ đồ đang ôm trong tay, cô đổ sụp xuống bên mép giường Phi Minh.
Bù đắp? Cô cười cay đắng. Anh có thể khiến thời gian quay trở lại được không? Hàn Thuật chẳng qua cũng chỉ là người trần mắt thịt, anh sao làm được, vì thế không gì có thể bù đắp được, cô cũng không cần bất cứ bù đắp gì. Cũng giống như cô không muốn hận anh, vì hận thù chỉ làm tim cô nặng trĩu. Càng huống hồ, nếu như Hàn Thuật là một người ích kỷ, chẳng nhẽ cô lại không phải hay sao?
Hôm nay Phi Minh ở lại trường, đồ chơi của cô bé xếp một hàng cô độc. Không biết từ lúc nào Cát Niên đã cầm lấy một chú gấu lông nhung, cô tự hỏi mình, như Hàn Thuật nói, liệu cô có thực sự yêu đứa trẻ này? Chỉ nói đến chuyện tối nay, việc của Bình Phượng đương nhiên cấp bách, nhưng liệu có phải trong lòng cô ngay từ đầu đã không coi buổi biểu diễn của Phi Minh là quan trọng?
Cát Niên vốn là một đứa trẻ không biết thế nào là tình yêu của cha mẹ. Trong tuổi thơ của cô, chuyện bố mẹ vắng mặt dường như là điều đương nhiên. Không có ai đem ô đến cho cô vào những ngày mưa, không có ai ngồi dưới sân khấu cổ vũ cho cô, không có ai quan tâm tới thành tích của cô trong cuộc họp phụ huynh, không có ai lo lắng mỗi khi cô về muộn. Về điểm này Hàn Thuật hoàn toàn khác cô, anh từ bé đã là viên minh châu được bố mẹ nâng niu, bố anh dù có nghiêm khắc với con trai cũng chỉ là yêu cho roi cho vọt. Những ngày thi đại học, bố mẹ Hàn Thuật đều xin nghỉ làm đến đợi trước cổng trường thi, còn Cát Niên vài ngày sau khi thi xong mới được bố mẹ hỏi han, sắp thi rồi có muốn ăn gì không. Trải nghiệm về tình yêu của Hàn Thuật và cô hoàn toàn không giống nhau.
Một đứa trẻ chưa từng được yêu rất khó có thể biết cách đi yêu người khác, vì thứ cô cảm nhận được quá đỗi khô khan. Quay đầu nhìn lại, Cát Niên là một đứa trẻ cô độc, cô dồn hết tình yêu cha mẹ, tình yêu anh em, bạn bè, tình yêu nam nữ vào chàng trai Vu Vũ duy nhất trong đời cô, cô cũng chỉ biết yêu Vu Vũ mà thôi, vậy nên mới dốc hết tâm sức như vậy. Tình cảm nếu có dư thừa, thật lòng cô cũng không biết còn có thể trao ai.
Vì sao cô lại nhận nuôi Phi Minh, vì cô yêu con bé ư? Hàng ngày cô đều tự nói với mình, phải nuôi dưỡng Phi Minh cho tốt, đem đến cho con bé một gia đình, không nên nghĩ nhiều tới việc con bé mang dòng máu của ai. Nhưng Phi Minh ngày một lớn lên, ngoại trừ căn bệnh còn chưa tái phát, cô bé không có chút gì giống Vu Vũ, mặt mũi, tính khí, thần thái đều ngày càng giống người phụ nữ còn lại trong cuộc đời anh, trái tim Cát Niên cũng vì thế dần dần thất vọng. Đúng, cô đã cố gắng hết sức đối tốt với Phi Minh, nhưng cũng chỉ là hết sức mà thôi, yêu thực sự không cần hết sức, mà là hết lòng.
Cát Niên trước nay chưa từng lớn tiếng trách mắng Phi Minh, cũng rất hiếm khi ép buộc Phi Minh làm theo ý mình, cô chưa từng yêu cầu Phi Minh bất cứ điều gì. Nếu như đây là đứa trẻ Thượng đế ban tặng cho cô và Vu Vũ, liệu cô có làm như vậy không? Cô nhất định sẽ trách mắng thậm tệ khi con bé làm sai, sẽ ôm lấy con bé mà khóc lóc một trận trong lúc tuyệt vọng nhất.
Đã bao đêm, khi Phi Minh đã ngủ say, Cát Niên ngồi bên mép giường này, nhẹ nhàng lấy tay che đi mắt mũi con bé, chỉ chừa lại duy nhất đôi môi mỏng mang hình bóng người xưa. Lúc đó Cát Niên đã hiểu ra, cái cô yêu chẳng qua là hình bóng của Vu Vũ. Hàn Thuật nói không sai, cô quá ích kỷ, còn đứa bé vô tội biết bao.
Dường như vì cảm thấy có lỗi với Phi Minh, chiều thứ Sáu Cát Niên chủ tâm xin nghỉ sớm hơn một tiếng để đến trường đón cô bé rồi hai cô cháu cùng đi ăn pizza mà Phi Minh vẫn thích. Cô đến được trường tiểu học Đài Viên Lộ thì giờ tan học đã quá ba phút, học sinh như ong vỡ tổ ùa khỏi cổng trường, Phi Minh vốn là đứa trẻ tan học thích la cà mãi mới về nhà, nhưng hết tốp này đến tốp khác, Cát Niên vẫn chưa thấy bóng dáng con bé đâu. Đến khi dòng người thưa thớt, vừa may cô nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm lớp Phi Minh cùng mấy cô giáo khác cười cười nói nói đi ra.
“Chào cô Vương, xin hỏi Phi Minh có phải vẫn còn trong lớp không ạ?”
Cô Vương “ơ” một tiếng, nhìn Cát Niên từ đầu đến chân một lượt, khóe miệng hơi cười, ánh mắt này, nụ cười này, khiến Cát Niên có chút không tự nhiên.
“Tạ Phi Minh ấy à, chuông hết giờ vừa reo đã được bố đón đi rồi... mà đúng rồi, hai người chắc cũng sắp tái hôn rồi phải không?”
“Dạ?” Cát Niên đỏ bừng mặt, không biết những lời nói này từ đâu mà ra.
Cô Vương vẫn còn trẻ, nghĩ lại cũng thấy lời mình nói có vẻ hơi đường đột, mím môi cười cười, “Chị đừng để ý, không phải tôi tò mò cuộc sống riêng tư của chị đâu, nhưng đối với con trẻ, một gia đình toàn vẹn có sức ảnh hưởng rất lớn, sau khi bố Phi Minh thường xuyên lui tới, tính khí cô bé cũng vui tươi hơn mọi khi. Chị yên tâm, có khi hai bố con đã về nhà trước rồi cũng nên. Chào chị.”
“Vâng, chào cô.” Cát Niên vội vàng nở một nụ cười.
Không cần đoán cô cũng biết Hàn Thuật lại đến đón con bé. Cũng chẳng trách mà cô giáo lại quan tâm như thế, ai thấy cảnh này chắc cũng đều nghĩ cô là một bà mẹ độc thân mang danh cô ruột. Giờ “ông bố” vắng bóng lâu ngày đã xuất hiện rồi, cả nhà đoàn tụ, mọi người đều vui vẻ, y như một bộ phim dài tập ai ai cũng thích.
Trên đường về, Cát Niên thấy hơi bất an. Chuyện Phi Minh không phải con đẻ của Hàn Thuật, cô nghĩ mình giải thích đã quá đủ rõ ràng. Hàn Thuật là người thông minh, anh chắc chắn có thể nhận ra đây là sự thật. Nhưng xem ra, sự quan tâm của anh đối với Phi Minh vẫn không hề giảm sút, lẽ nào anh ta thật sự coi mình là Chúa Cứu Thế? Phi Minh là một đứa trẻ vô cùng nhạy cảm, nếu như một người lớn có thể đáp ứng mọi mơ ước của Phi Minh như Hàn Thuật xuất hiện trong cuộc sống của con bé, con bé sẽ tiếp nhận niềm vui này một cách rất mãnh liệt. Nhưng nếu một ngày, giấc mơ ấy bỗng tan biến, e rằng hậu quả còn nghiêm trọng hơn cả lúc chưa bắt đầu, Cát Niên không dám nghĩ tiếp nữa.
Về đến nhà, Cát Niên đẩy cánh cửa sắt hai hôm trước đã được chú Tài giúp dựng lại bước vào sân, nhà không có ai, không biết Hàn Thuật đã đưa Phi Minh đi đâu rồi. Đến khi Cát Niên nấu xong bữa tối đơn giản, ánh trời chiều đã khuất dần phía Tây, ngoài cửa vẫn không chút động tĩnh.
Lúc này Cát Niên bất giác có chút lo lắng, nếu như người đón Phi Minh đi không phải là Hàn Thuật thì sao? Cứ nghĩ như vậy, cô không thể ngồi yên thêm được. Lúc này cô mới nhận ra mình hoàn toàn không có cách nào liên lạc với Hàn Thuật – mà cứ cho rằng có đi chăng nữa, liệu cô có chịu gọi cuộc điện thoại này hay không? Cô không muốn có bất kỳ liên quan gì với Hàn Thuật nữa.
Cát Niên đang đứng ngồi không yên, chợt nghe bên ngoài có tiếng bánh xe đi đến. Cô ra cổng nhìn, quả nhiên thấy chiếc Subaru màu bạc ấy đang từ xa tiến lại.
Dường như thấy Cát Niên bước ra, Hàn Thuật từ xa đã dừng xe lại đỗ ngay bên cửa hàng của chú Tài. Một lúc sau, Phi Minh mở cửa xe khệ nệ cầm mấy túi đồ, vui vẻ nhảy chân sáo về phía cổng nhà.
Cát Niên cũng không bước lại gần chiếc xe mà chỉ đứng tại chỗ đợi Phi Minh chạy lại gần mình.
“Cô ơi, cháu về rồi đây.”
“Sao muộn thế, làm cô lo lắm đấy.” Cát Niên khẽ trách.
“Cũng có muộn quá đâu ạ.” Phi Minh miệng lẩm bẩm, ánh mắt lướt qua mấy túi đồ đang cầm trên tay lại trở nên thích thú, “Chú Hàn Thuật đưa cháu đi ăn kem ngon lắm, còn mua cho cháu rất nhiều đồ chơi nữa.”
Cát Niên định nói “để người khác phải tiêu tiền là không hay” nhưng thấy vẻ mặt hứng thú xen lẫn chút sợ sệt của Phi Minh, cô bèn kìm lại. Cô chán ngán việc trở thành người xấu đi làm hỏng niềm vui của người khác.
Quả nhiên, thấy sắc mặt cô sầm xuống, Phi Minh lập tức ôm chặt mấy em “bảo bối”, làm vẻ đáng thương xin cô, “Cô, cháu thích đồ chú Hàn Thuật mua.”
Cát Niên nhìn đống túi màu sắc sặc sỡ, chợt nghĩ, không chỉ có Phi Minh thích, Hàn Thuật trước nay cũng rất thích mấy thứ đồ chơi hình thù kỳ quặc này, cô thở dài, “Lần sau không được thế nữa đâu. Chúng ta vào nhà thôi, cháu còn muốn ăn cơm không?”
Phi Minh gật đầu, đi vài bước lại quay người lại, đứng từ xa vẫy tay về phía chiếc xe của Hàn Thuật. Hàn Thuật đỗ xe ở xa, anh không bước xuống xe, nhưng cũng chưa vội rời đi ngay.
“Đúng rồi, cô ơi, đây là chú Hàn Thuật bảo cháu đưa cho cô.” Vừa bước vào sân, Phi Minh như chợt nhớ ra liền dúi chiếc túi to nhất trong tay vào lòng Cát Niên.
Cát Niên sững người, không đưa tay ra đón.
“Cô... cô mở ra xem đi.” Phi Minh cong môi nũng nịu, thấy Cát Niên không động đậy gì bèn tự mình giúp cô mở gói quà.
Đó là một chiếc túi đeo vai nữ, Cát Niên nhìn, lại càng trầm ngâm.
“Cháu đã nói là không đẹp mà, chú Hàn Thuật lại cứ nói cái này đẹp.” Phi Minh vừa ngắm nghía chiếc túi vừa tự nói.
Cát Niên không phải là người chạy theo xu hướng thời trang, đối với đồ dùng hàng ngày cô chỉ có yêu cầu lớn nhất là đơn giản tiện dụng, nhưng dù cô có xa rời xu hướng tới đâu cũng vẫn có chút ấn tượng với mẫu logo và kiểu dáng kinh điển của chiếc túi này. Cô không bước tiếp nữa mà quay đầu lại, chiếc xe của Hàn Thuật quả nhiên vẫn còn ở đó.
“Phi Minh, giúp cô một việc có được không? Đem chiếc túi này trả lại chú Hàn Thuật cho cô.” Cô ngồi xuống trước mặt Phi Minh nói khẽ.
“Vì sao ạ? Cô không thích ạ? Nhưng chú Hàn Thuật đã chọn lâu lắm...” Phi Minh không hiểu.
“Nghe lời cô.”
“Như vậy thì chú Hàn Thuật buồn lắm đấy.”
Cát Niên cố kiềm chế cảm xúc của mình, cô khá nghi ngờ những lời cô bé vừa nói đều bắt nguồn từ Hàn Thuật.
“Cô nhắc lại lần nữa, đem chiếc túi này trả lại chú Hàn Thuật được không?” Giọng nói cô vẫn đều đều như cũ, nhưng Phi Minh đã ở cạnh cô bao năm nay, ít nhiều cũng hiểu cách thăm dò ý tứ qua lời nói sắc mặt, lo sợ cô đổi ý bắt đem trả cả đống đồ chơi vừa mua, đành cum cúp chạy lại phía xe Hàn Thuật.
Phi Minh đi rồi, Cát Niên cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu như cô bé thật sự cố chấp có thế nào cũng không đi, cô cũng không biết phải đối diện với Hàn Thuật ra sao nữa. Xe Hàn Thuật đỗ xa như thế, có lẽ cũng là vì lý do này.
Một lúc sau, Phi Minh lại vội vội vàng vàng chạy trở lại, tủi thân nói: “Cô, chú Hàn Thuật nói, chiếc túi này là chú ấy mua cho cô, hoàn toàn không có ý gì khác.”
Cát Niên vuốt tóc cô bé, “Ngoan, Phi Minh lại giúp cô lần nữa, nói cô cháu nói, ý tốt này cô đã nhận rồi, không cần thiết phải lãng phí như thế, bảo chú ấy cầm về đi.”
Phi Minh không biết làm sao, lại đành làm hộp truyền tin lần nữa.
Quả nhiên, không lâu sau cô bé lại thở hồng hộc chạy về bên Cát Niên, “C... cô, chú Hàn Thuật nói... nói...”
Cát Niên đang nhìn về phía cây tỳ bà, quay lưng lại với Phi Minh.
“Nói gì?”
Phi Minh không biết làm sao trước vẻ thờ ơ trong lời nói của cô, con bé cứ nghĩ mình đã đủ lớn, nhưng vẫn không sao hiểu nổi suy nghĩ của mấy người lớn, kể cả là cô hay chú Hàn Thuật.
“Chú ấy nói, xin lỗi.”
Cát Niên vừa quay đầu lại, Phi Minh liền vội vàng bổ sung thêm, “Chú Hàn Thuật còn nói, nếu như cô vẫn không muốn nhận thì phiền cô vứt hộ chú ấy.”
Thấy cô không nói gì, Phi Minh van nài: “Cô, xin hai người đừng bắt cháu chạy đi chạy lại nữa có được không? Cháu mệt lắm rồi, cháu bảo chú Hàn Thuật tự qua đây, chú ấy cũng không chịu.”
Cát Niên im lặng hồi lâu rồi quay sang Phi Minh cười, “Mệt rồi thì vào nhà ăn cơm thôi.”
Ngày hôm sau, nhân giờ nghỉ trưa, Cát Niên đem cơm tới cho Bình Phượng vừa làm phẫu thuật cố định xương ở Bệnh viện Nhân dân số 3. Cuộc phẫu thuật cũng coi như thành công, chỉ có điều mọi hoạt động của Bình Phượng bây giờ đều rất bất tiện, công việc của Cát Niên lại bận, phải lo liệu cả hai bên cũng khó tránh khỏi có chỗ không chu tất.
Phòng bệnh của Bình Phượng nằm ở tầng ba, trước cửa thang máy chật kín người đợi, Cát Niên dứt khoát quyết định đi bằng đường thang bộ. Lên đến thềm nghỉ tầng hai, cô không ngờ lại nhìn thấy một dáng người quen thuộc.
Tạ Vọng Niên đang đi xuống cầu thang. Hai chị em chạm mặt nhau nơi cầu thang vắng vẻ, mặt đối mặt như vậy, không kịp phòng bị gì, cũng không tránh đi đâu được.
Cát Niên thầm nghĩ, cứ theo tính nhát gan của mình, e rằng chỉ cần gặp người nhà họ Tạ, cô mãi cũng chẳng thể nào chuẩn bị nổi tâm lý.
Vọng Niên dường như cũng giật mình, hai vành tai đỏ ửng, há hốc miệng mà không nói nổi câu nào.
Cát Niên cũng không mong chờ một tiếng “chị”, Vọng Niên có gọi cô bằng danh xưng ấy hay không, có nhận cô hay không, đối với cô cũng không có gì quan trọng. Nhưng người em trai này đại diện cho sự không công nhận của những người thân cùng huyết thống đối với cô, đây mới là điều làm Cát Niên thấy khó xử.
Cô cũng không muốn thấy bộ dạng gượng gạo của Vọng Niên, bèn mỉm cười quay mặt đi, cúi đầu bước nhanh.
Cát Niên mở cửa phòng bệnh thấy Bình Phượng đang cầm một quyển tiểu thuyết diễm tình, miệng ngâm nga hát, xem ra tâm trạng rất tốt.
“Đến rồi à, mình đang đói đây.” Bình Phượng cũng chẳng giữ kẽ với Cát Niên.
Cát Niên cười, giúp Bình Phượng mở nắp hộp cơm, bâng quơ hỏi: “Tâm trạng tốt quá nhỉ, có chuyện gì hay à?”
Bình Phượng vừa nhanh nhẩu húp ngụm canh, suýt chút nữa sặc, “Ôi dào... có chuyện gì được chứ, tự mình chọc mình vui thôi, đã thế này rồi, có ủ rũ mặt mày cũng thay đổi được gì.”
Cát Niên cũng không hỏi tiếp, cúi đầu lấy khăn giấy lau chỗ nước canh Bình Phượng làm rớt.
“Đúng rồi, Cát Niên, cái tên bị xỏ mũi hôm nọ không đến làm phiền cậu chứ?”
“Ai... ờ.” Cát Niên lắc đầu ra ý không có.
Khẩu vị của Bình Phượng rất tốt, ăn rất ngon miệng. Cát Niên ngồi bên cạnh, trong lòng chỉ nghĩ đến cuộc nói chuyện với bà chủ trước khi tan ca. Cô đã suy nghĩ rất lâu mới dám đưa ra đề nghị ứng trước ba tháng lương.
Bà chủ rất quan tâm hỏi lý do, Cát Niên chỉ nói ở nhà có chút việc, cần tiền gấp.
“Cát Niên à, ứng trước một tháng lương thì có thể, nhưng ba tháng thì, cửa hàng có chế độ tài vụ của cửa hàng, tháng trước cũng có nhân viên đề nghị ứng tiền, nhưng cô không đồng ý. Cháu là cửa hàng trưởng, e cũng khó bỏ qua quy chế này.” Bà chủ đã trả lời cô như vậy. Cát Niên nói cảm ơn rồi cũng đành thôi.
Đợi Bình Phượng ăn xong, Cát Niên đột nhiên hỏi: “Bình Phượng, những người cậu quen có ai thích mấy đồ như túi xách hàng hiệu không?”
Bình Phượng lau miệng, “Cái đó phải xem là hiệu gì, mình cũng biết vài đứa cùng nghề tiêu hoang lắm, dù có phải thắt lưng buộc bụng cũng cố mua cho được mấy đồ hàng hiệu, bọn họ toàn cặp với mấy tay lắm tiền, chứ mình á, bỏ mấy nghìn tệ mua bộ quần áo, mua cái túi xách, có đánh chết mình cũng không làm.”
Cát Niên thu dọn bát đũa, “Nhà mình có một cái, đợi cậu ra viện, xem xem ai có hứng thú, nếu có thì bán lại hộ mình.”
“Đâu ra thế? Hàng mới à? Không thích sao không trả lại cửa hàng.”
“Cậu đừng hỏi nữa, cứ lưu ý hộ mình thôi.”
Cát Niên không nói rõ lai lịch của chiếc túi với Bình Phượng, ngoài việc sợ cô hỏi sâu sa, thực ra chủ yếu là vì không muốn nhắc đến chuyện Hàn Thuật. Cô cũng đã tự vấn bản thân làm thế này liệu có thích hợp không, cô không muốn nợ tình cảm của Hàn Thuật, không muốn có chút dây dưa gì với anh, bất kể về tiền bạc hay tình cảm, nhưng vào những lúc cô đau đầu vì tiền, chiếc túi bị xếp trong góc phòng dường như có miệng, cứ không ngừng nói: Không phải cô nợ anh ta, là anh ta nợ cô, anh ta nợ cô nợ cô...
Cũng không biết là vô tình hay hữu ý, cô đã xem qua hộp bọc chiếc túi, nhãn mác các thứ đều đủ cả, chỉ thiếu đúng hóa đơn mua hàng.
Bất kể ai nợ ai, cứ vậy đi, thế là hết nợ.
.
Cát Niên bước vào phòng, thả rèm cửa sổ, cô không muốn nhìn thấy hình ảnh Hàn Thuật phản chiếu trên cửa kính. Buông mấy thứ đồ đang ôm trong tay, cô đổ sụp xuống bên mép giường Phi Minh.
Bù đắp? Cô cười cay đắng. Anh có thể khiến thời gian quay trở lại được không? Hàn Thuật chẳng qua cũng chỉ là người trần mắt thịt, anh sao làm được, vì thế không gì có thể bù đắp được, cô cũng không cần bất cứ bù đắp gì. Cũng giống như cô không muốn hận anh, vì hận thù chỉ làm tim cô nặng trĩu. Càng huống hồ, nếu như Hàn Thuật là một người ích kỷ, chẳng nhẽ cô lại không phải hay sao?
Hôm nay Phi Minh ở lại trường, đồ chơi của cô bé xếp một hàng cô độc. Không biết từ lúc nào Cát Niên đã cầm lấy một chú gấu lông nhung, cô tự hỏi mình, như Hàn Thuật nói, liệu cô có thực sự yêu đứa trẻ này? Chỉ nói đến chuyện tối nay, việc của Bình Phượng đương nhiên cấp bách, nhưng liệu có phải trong lòng cô ngay từ đầu đã không coi buổi biểu diễn của Phi Minh là quan trọng?
Cát Niên vốn là một đứa trẻ không biết thế nào là tình yêu của cha mẹ. Trong tuổi thơ của cô, chuyện bố mẹ vắng mặt dường như là điều đương nhiên. Không có ai đem ô đến cho cô vào những ngày mưa, không có ai ngồi dưới sân khấu cổ vũ cho cô, không có ai quan tâm tới thành tích của cô trong cuộc họp phụ huynh, không có ai lo lắng mỗi khi cô về muộn. Về điểm này Hàn Thuật hoàn toàn khác cô, anh từ bé đã là viên minh châu được bố mẹ nâng niu, bố anh dù có nghiêm khắc với con trai cũng chỉ là yêu cho roi cho vọt. Những ngày thi đại học, bố mẹ Hàn Thuật đều xin nghỉ làm đến đợi trước cổng trường thi, còn Cát Niên vài ngày sau khi thi xong mới được bố mẹ hỏi han, sắp thi rồi có muốn ăn gì không. Trải nghiệm về tình yêu của Hàn Thuật và cô hoàn toàn không giống nhau.
Một đứa trẻ chưa từng được yêu rất khó có thể biết cách đi yêu người khác, vì thứ cô cảm nhận được quá đỗi khô khan. Quay đầu nhìn lại, Cát Niên là một đứa trẻ cô độc, cô dồn hết tình yêu cha mẹ, tình yêu anh em, bạn bè, tình yêu nam nữ vào chàng trai Vu Vũ duy nhất trong đời cô, cô cũng chỉ biết yêu Vu Vũ mà thôi, vậy nên mới dốc hết tâm sức như vậy. Tình cảm nếu có dư thừa, thật lòng cô cũng không biết còn có thể trao ai.
Vì sao cô lại nhận nuôi Phi Minh, vì cô yêu con bé ư? Hàng ngày cô đều tự nói với mình, phải nuôi dưỡng Phi Minh cho tốt, đem đến cho con bé một gia đình, không nên nghĩ nhiều tới việc con bé mang dòng máu của ai. Nhưng Phi Minh ngày một lớn lên, ngoại trừ căn bệnh còn chưa tái phát, cô bé không có chút gì giống Vu Vũ, mặt mũi, tính khí, thần thái đều ngày càng giống người phụ nữ còn lại trong cuộc đời anh, trái tim Cát Niên cũng vì thế dần dần thất vọng. Đúng, cô đã cố gắng hết sức đối tốt với Phi Minh, nhưng cũng chỉ là hết sức mà thôi, yêu thực sự không cần hết sức, mà là hết lòng.
Cát Niên trước nay chưa từng lớn tiếng trách mắng Phi Minh, cũng rất hiếm khi ép buộc Phi Minh làm theo ý mình, cô chưa từng yêu cầu Phi Minh bất cứ điều gì. Nếu như đây là đứa trẻ Thượng đế ban tặng cho cô và Vu Vũ, liệu cô có làm như vậy không? Cô nhất định sẽ trách mắng thậm tệ khi con bé làm sai, sẽ ôm lấy con bé mà khóc lóc một trận trong lúc tuyệt vọng nhất.
Đã bao đêm, khi Phi Minh đã ngủ say, Cát Niên ngồi bên mép giường này, nhẹ nhàng lấy tay che đi mắt mũi con bé, chỉ chừa lại duy nhất đôi môi mỏng mang hình bóng người xưa. Lúc đó Cát Niên đã hiểu ra, cái cô yêu chẳng qua là hình bóng của Vu Vũ. Hàn Thuật nói không sai, cô quá ích kỷ, còn đứa bé vô tội biết bao.
Dường như vì cảm thấy có lỗi với Phi Minh, chiều thứ Sáu Cát Niên chủ tâm xin nghỉ sớm hơn một tiếng để đến trường đón cô bé rồi hai cô cháu cùng đi ăn pizza mà Phi Minh vẫn thích. Cô đến được trường tiểu học Đài Viên Lộ thì giờ tan học đã quá ba phút, học sinh như ong vỡ tổ ùa khỏi cổng trường, Phi Minh vốn là đứa trẻ tan học thích la cà mãi mới về nhà, nhưng hết tốp này đến tốp khác, Cát Niên vẫn chưa thấy bóng dáng con bé đâu. Đến khi dòng người thưa thớt, vừa may cô nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm lớp Phi Minh cùng mấy cô giáo khác cười cười nói nói đi ra.
“Chào cô Vương, xin hỏi Phi Minh có phải vẫn còn trong lớp không ạ?”
Cô Vương “ơ” một tiếng, nhìn Cát Niên từ đầu đến chân một lượt, khóe miệng hơi cười, ánh mắt này, nụ cười này, khiến Cát Niên có chút không tự nhiên.
“Tạ Phi Minh ấy à, chuông hết giờ vừa reo đã được bố đón đi rồi... mà đúng rồi, hai người chắc cũng sắp tái hôn rồi phải không?”
“Dạ?” Cát Niên đỏ bừng mặt, không biết những lời nói này từ đâu mà ra.
Cô Vương vẫn còn trẻ, nghĩ lại cũng thấy lời mình nói có vẻ hơi đường đột, mím môi cười cười, “Chị đừng để ý, không phải tôi tò mò cuộc sống riêng tư của chị đâu, nhưng đối với con trẻ, một gia đình toàn vẹn có sức ảnh hưởng rất lớn, sau khi bố Phi Minh thường xuyên lui tới, tính khí cô bé cũng vui tươi hơn mọi khi. Chị yên tâm, có khi hai bố con đã về nhà trước rồi cũng nên. Chào chị.”
“Vâng, chào cô.” Cát Niên vội vàng nở một nụ cười.
Không cần đoán cô cũng biết Hàn Thuật lại đến đón con bé. Cũng chẳng trách mà cô giáo lại quan tâm như thế, ai thấy cảnh này chắc cũng đều nghĩ cô là một bà mẹ độc thân mang danh cô ruột. Giờ “ông bố” vắng bóng lâu ngày đã xuất hiện rồi, cả nhà đoàn tụ, mọi người đều vui vẻ, y như một bộ phim dài tập ai ai cũng thích.
Trên đường về, Cát Niên thấy hơi bất an. Chuyện Phi Minh không phải con đẻ của Hàn Thuật, cô nghĩ mình giải thích đã quá đủ rõ ràng. Hàn Thuật là người thông minh, anh chắc chắn có thể nhận ra đây là sự thật. Nhưng xem ra, sự quan tâm của anh đối với Phi Minh vẫn không hề giảm sút, lẽ nào anh ta thật sự coi mình là Chúa Cứu Thế? Phi Minh là một đứa trẻ vô cùng nhạy cảm, nếu như một người lớn có thể đáp ứng mọi mơ ước của Phi Minh như Hàn Thuật xuất hiện trong cuộc sống của con bé, con bé sẽ tiếp nhận niềm vui này một cách rất mãnh liệt. Nhưng nếu một ngày, giấc mơ ấy bỗng tan biến, e rằng hậu quả còn nghiêm trọng hơn cả lúc chưa bắt đầu, Cát Niên không dám nghĩ tiếp nữa.
Về đến nhà, Cát Niên đẩy cánh cửa sắt hai hôm trước đã được chú Tài giúp dựng lại bước vào sân, nhà không có ai, không biết Hàn Thuật đã đưa Phi Minh đi đâu rồi. Đến khi Cát Niên nấu xong bữa tối đơn giản, ánh trời chiều đã khuất dần phía Tây, ngoài cửa vẫn không chút động tĩnh.
Lúc này Cát Niên bất giác có chút lo lắng, nếu như người đón Phi Minh đi không phải là Hàn Thuật thì sao? Cứ nghĩ như vậy, cô không thể ngồi yên thêm được. Lúc này cô mới nhận ra mình hoàn toàn không có cách nào liên lạc với Hàn Thuật – mà cứ cho rằng có đi chăng nữa, liệu cô có chịu gọi cuộc điện thoại này hay không? Cô không muốn có bất kỳ liên quan gì với Hàn Thuật nữa.
Cát Niên đang đứng ngồi không yên, chợt nghe bên ngoài có tiếng bánh xe đi đến. Cô ra cổng nhìn, quả nhiên thấy chiếc Subaru màu bạc ấy đang từ xa tiến lại.
Dường như thấy Cát Niên bước ra, Hàn Thuật từ xa đã dừng xe lại đỗ ngay bên cửa hàng của chú Tài. Một lúc sau, Phi Minh mở cửa xe khệ nệ cầm mấy túi đồ, vui vẻ nhảy chân sáo về phía cổng nhà.
Cát Niên cũng không bước lại gần chiếc xe mà chỉ đứng tại chỗ đợi Phi Minh chạy lại gần mình.
“Cô ơi, cháu về rồi đây.”
“Sao muộn thế, làm cô lo lắm đấy.” Cát Niên khẽ trách.
“Cũng có muộn quá đâu ạ.” Phi Minh miệng lẩm bẩm, ánh mắt lướt qua mấy túi đồ đang cầm trên tay lại trở nên thích thú, “Chú Hàn Thuật đưa cháu đi ăn kem ngon lắm, còn mua cho cháu rất nhiều đồ chơi nữa.”
Cát Niên định nói “để người khác phải tiêu tiền là không hay” nhưng thấy vẻ mặt hứng thú xen lẫn chút sợ sệt của Phi Minh, cô bèn kìm lại. Cô chán ngán việc trở thành người xấu đi làm hỏng niềm vui của người khác.
Quả nhiên, thấy sắc mặt cô sầm xuống, Phi Minh lập tức ôm chặt mấy em “bảo bối”, làm vẻ đáng thương xin cô, “Cô, cháu thích đồ chú Hàn Thuật mua.”
Cát Niên nhìn đống túi màu sắc sặc sỡ, chợt nghĩ, không chỉ có Phi Minh thích, Hàn Thuật trước nay cũng rất thích mấy thứ đồ chơi hình thù kỳ quặc này, cô thở dài, “Lần sau không được thế nữa đâu. Chúng ta vào nhà thôi, cháu còn muốn ăn cơm không?”
Phi Minh gật đầu, đi vài bước lại quay người lại, đứng từ xa vẫy tay về phía chiếc xe của Hàn Thuật. Hàn Thuật đỗ xe ở xa, anh không bước xuống xe, nhưng cũng chưa vội rời đi ngay.
“Đúng rồi, cô ơi, đây là chú Hàn Thuật bảo cháu đưa cho cô.” Vừa bước vào sân, Phi Minh như chợt nhớ ra liền dúi chiếc túi to nhất trong tay vào lòng Cát Niên.
Cát Niên sững người, không đưa tay ra đón.
“Cô... cô mở ra xem đi.” Phi Minh cong môi nũng nịu, thấy Cát Niên không động đậy gì bèn tự mình giúp cô mở gói quà.
Đó là một chiếc túi đeo vai nữ, Cát Niên nhìn, lại càng trầm ngâm.
“Cháu đã nói là không đẹp mà, chú Hàn Thuật lại cứ nói cái này đẹp.” Phi Minh vừa ngắm nghía chiếc túi vừa tự nói.
Cát Niên không phải là người chạy theo xu hướng thời trang, đối với đồ dùng hàng ngày cô chỉ có yêu cầu lớn nhất là đơn giản tiện dụng, nhưng dù cô có xa rời xu hướng tới đâu cũng vẫn có chút ấn tượng với mẫu logo và kiểu dáng kinh điển của chiếc túi này. Cô không bước tiếp nữa mà quay đầu lại, chiếc xe của Hàn Thuật quả nhiên vẫn còn ở đó.
“Phi Minh, giúp cô một việc có được không? Đem chiếc túi này trả lại chú Hàn Thuật cho cô.” Cô ngồi xuống trước mặt Phi Minh nói khẽ.
“Vì sao ạ? Cô không thích ạ? Nhưng chú Hàn Thuật đã chọn lâu lắm...” Phi Minh không hiểu.
“Nghe lời cô.”
“Như vậy thì chú Hàn Thuật buồn lắm đấy.”
Cát Niên cố kiềm chế cảm xúc của mình, cô khá nghi ngờ những lời cô bé vừa nói đều bắt nguồn từ Hàn Thuật.
“Cô nhắc lại lần nữa, đem chiếc túi này trả lại chú Hàn Thuật được không?” Giọng nói cô vẫn đều đều như cũ, nhưng Phi Minh đã ở cạnh cô bao năm nay, ít nhiều cũng hiểu cách thăm dò ý tứ qua lời nói sắc mặt, lo sợ cô đổi ý bắt đem trả cả đống đồ chơi vừa mua, đành cum cúp chạy lại phía xe Hàn Thuật.
Phi Minh đi rồi, Cát Niên cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu như cô bé thật sự cố chấp có thế nào cũng không đi, cô cũng không biết phải đối diện với Hàn Thuật ra sao nữa. Xe Hàn Thuật đỗ xa như thế, có lẽ cũng là vì lý do này.
Một lúc sau, Phi Minh lại vội vội vàng vàng chạy trở lại, tủi thân nói: “Cô, chú Hàn Thuật nói, chiếc túi này là chú ấy mua cho cô, hoàn toàn không có ý gì khác.”
Cát Niên vuốt tóc cô bé, “Ngoan, Phi Minh lại giúp cô lần nữa, nói cô cháu nói, ý tốt này cô đã nhận rồi, không cần thiết phải lãng phí như thế, bảo chú ấy cầm về đi.”
Phi Minh không biết làm sao, lại đành làm hộp truyền tin lần nữa.
Quả nhiên, không lâu sau cô bé lại thở hồng hộc chạy về bên Cát Niên, “C... cô, chú Hàn Thuật nói... nói...”
Cát Niên đang nhìn về phía cây tỳ bà, quay lưng lại với Phi Minh.
“Nói gì?”
Phi Minh không biết làm sao trước vẻ thờ ơ trong lời nói của cô, con bé cứ nghĩ mình đã đủ lớn, nhưng vẫn không sao hiểu nổi suy nghĩ của mấy người lớn, kể cả là cô hay chú Hàn Thuật.
“Chú ấy nói, xin lỗi.”
Cát Niên vừa quay đầu lại, Phi Minh liền vội vàng bổ sung thêm, “Chú Hàn Thuật còn nói, nếu như cô vẫn không muốn nhận thì phiền cô vứt hộ chú ấy.”
Thấy cô không nói gì, Phi Minh van nài: “Cô, xin hai người đừng bắt cháu chạy đi chạy lại nữa có được không? Cháu mệt lắm rồi, cháu bảo chú Hàn Thuật tự qua đây, chú ấy cũng không chịu.”
Cát Niên im lặng hồi lâu rồi quay sang Phi Minh cười, “Mệt rồi thì vào nhà ăn cơm thôi.”
Ngày hôm sau, nhân giờ nghỉ trưa, Cát Niên đem cơm tới cho Bình Phượng vừa làm phẫu thuật cố định xương ở Bệnh viện Nhân dân số 3. Cuộc phẫu thuật cũng coi như thành công, chỉ có điều mọi hoạt động của Bình Phượng bây giờ đều rất bất tiện, công việc của Cát Niên lại bận, phải lo liệu cả hai bên cũng khó tránh khỏi có chỗ không chu tất.
Phòng bệnh của Bình Phượng nằm ở tầng ba, trước cửa thang máy chật kín người đợi, Cát Niên dứt khoát quyết định đi bằng đường thang bộ. Lên đến thềm nghỉ tầng hai, cô không ngờ lại nhìn thấy một dáng người quen thuộc.
Tạ Vọng Niên đang đi xuống cầu thang. Hai chị em chạm mặt nhau nơi cầu thang vắng vẻ, mặt đối mặt như vậy, không kịp phòng bị gì, cũng không tránh đi đâu được.
Cát Niên thầm nghĩ, cứ theo tính nhát gan của mình, e rằng chỉ cần gặp người nhà họ Tạ, cô mãi cũng chẳng thể nào chuẩn bị nổi tâm lý.
Vọng Niên dường như cũng giật mình, hai vành tai đỏ ửng, há hốc miệng mà không nói nổi câu nào.
Cát Niên cũng không mong chờ một tiếng “chị”, Vọng Niên có gọi cô bằng danh xưng ấy hay không, có nhận cô hay không, đối với cô cũng không có gì quan trọng. Nhưng người em trai này đại diện cho sự không công nhận của những người thân cùng huyết thống đối với cô, đây mới là điều làm Cát Niên thấy khó xử.
Cô cũng không muốn thấy bộ dạng gượng gạo của Vọng Niên, bèn mỉm cười quay mặt đi, cúi đầu bước nhanh.
Cát Niên mở cửa phòng bệnh thấy Bình Phượng đang cầm một quyển tiểu thuyết diễm tình, miệng ngâm nga hát, xem ra tâm trạng rất tốt.
“Đến rồi à, mình đang đói đây.” Bình Phượng cũng chẳng giữ kẽ với Cát Niên.
Cát Niên cười, giúp Bình Phượng mở nắp hộp cơm, bâng quơ hỏi: “Tâm trạng tốt quá nhỉ, có chuyện gì hay à?”
Bình Phượng vừa nhanh nhẩu húp ngụm canh, suýt chút nữa sặc, “Ôi dào... có chuyện gì được chứ, tự mình chọc mình vui thôi, đã thế này rồi, có ủ rũ mặt mày cũng thay đổi được gì.”
Cát Niên cũng không hỏi tiếp, cúi đầu lấy khăn giấy lau chỗ nước canh Bình Phượng làm rớt.
“Đúng rồi, Cát Niên, cái tên bị xỏ mũi hôm nọ không đến làm phiền cậu chứ?”
“Ai... ờ.” Cát Niên lắc đầu ra ý không có.
Khẩu vị của Bình Phượng rất tốt, ăn rất ngon miệng. Cát Niên ngồi bên cạnh, trong lòng chỉ nghĩ đến cuộc nói chuyện với bà chủ trước khi tan ca. Cô đã suy nghĩ rất lâu mới dám đưa ra đề nghị ứng trước ba tháng lương.
Bà chủ rất quan tâm hỏi lý do, Cát Niên chỉ nói ở nhà có chút việc, cần tiền gấp.
“Cát Niên à, ứng trước một tháng lương thì có thể, nhưng ba tháng thì, cửa hàng có chế độ tài vụ của cửa hàng, tháng trước cũng có nhân viên đề nghị ứng tiền, nhưng cô không đồng ý. Cháu là cửa hàng trưởng, e cũng khó bỏ qua quy chế này.” Bà chủ đã trả lời cô như vậy. Cát Niên nói cảm ơn rồi cũng đành thôi.
Đợi Bình Phượng ăn xong, Cát Niên đột nhiên hỏi: “Bình Phượng, những người cậu quen có ai thích mấy đồ như túi xách hàng hiệu không?”
Bình Phượng lau miệng, “Cái đó phải xem là hiệu gì, mình cũng biết vài đứa cùng nghề tiêu hoang lắm, dù có phải thắt lưng buộc bụng cũng cố mua cho được mấy đồ hàng hiệu, bọn họ toàn cặp với mấy tay lắm tiền, chứ mình á, bỏ mấy nghìn tệ mua bộ quần áo, mua cái túi xách, có đánh chết mình cũng không làm.”
Cát Niên thu dọn bát đũa, “Nhà mình có một cái, đợi cậu ra viện, xem xem ai có hứng thú, nếu có thì bán lại hộ mình.”
“Đâu ra thế? Hàng mới à? Không thích sao không trả lại cửa hàng.”
“Cậu đừng hỏi nữa, cứ lưu ý hộ mình thôi.”
Cát Niên không nói rõ lai lịch của chiếc túi với Bình Phượng, ngoài việc sợ cô hỏi sâu sa, thực ra chủ yếu là vì không muốn nhắc đến chuyện Hàn Thuật. Cô cũng đã tự vấn bản thân làm thế này liệu có thích hợp không, cô không muốn nợ tình cảm của Hàn Thuật, không muốn có chút dây dưa gì với anh, bất kể về tiền bạc hay tình cảm, nhưng vào những lúc cô đau đầu vì tiền, chiếc túi bị xếp trong góc phòng dường như có miệng, cứ không ngừng nói: Không phải cô nợ anh ta, là anh ta nợ cô, anh ta nợ cô nợ cô...
Cũng không biết là vô tình hay hữu ý, cô đã xem qua hộp bọc chiếc túi, nhãn mác các thứ đều đủ cả, chỉ thiếu đúng hóa đơn mua hàng.
Bất kể ai nợ ai, cứ vậy đi, thế là hết nợ.
/44
|