Mấy phút ngắn ngủi trôi qua, Văn Thu Tỉnh mới biết mình đã rước về một kẻ phiền phức đến cỡ nào.
"Này..." Cậu ngồi dậy: "Will, anh định làm gì?"
Đối phương chỉ trả lời một chữ: "Em."
Phong Đình một lần nữa trở lại bên cạnh Văn Thu Tỉnh, người vẫn là người đó, nhưng khí tức lại trở nên khác biệt.
"Hở, gì cơ?" Văn Thu Tỉnh ngồi trên giường mở to hai mắt, sững sờ, tên này học được mấy lời dâm đãng này lúc nào vậy?
Phong Đình không đáp, đang toàn tâm toàn ý làm chuyện bây giờ hắn muốn làm, nếu không sẽ bạo thể mà chết.
"Chờ đã..." Văn Thu Tỉnh nói.
Phong Đình không để ý đến.
Như một tòa núi cao bao phủ tới, mang theo một thân hương vị đặc biệt...
Văn Thu Tỉnh rốt cục cũng cảm giác thấy sợ, bởi vì Will thế này, mọi hành động đều lộ ra khí thế khiến người run rẩy.
Thế nhưng đối phương rõ ràng vẫn dịu dàng như trước đây.
Nụ hôn rơi trên mặt không hề khác trước đây, lại làm cho Văn Thu Tỉnh sợ hãi nổi da gà, giống như mình đang bị một con thú hoang dịu dàng nhìn chằm chằm, chuẩn bị nuốt vào bụng.
"Ể..." Đây là cảm giác ngu ngốc gì thế?!
Cảm giác này, vào lúc hôn môi... cực kỳ rõ ràng, cậu ngày càng... cảm nhận được dục vọng chiếm hữu không giống bình thường của Will.
Cậu thanh niên luôn nhạy cảm với nguy hiểm theo bản năng nhíu chặt lông mày, cả người không khỏi run rẩy, rất không thoải mái, hoặc nói là bị một loại linh cảm không lành phụ thể.
Cũng không phải nói Will trước đây không tích cực làm cậu, thế nhưng cảm giác khác nhau...
Nếu phải so sánh thì là, trước kia là trò trẻ con, thuộc về sự đùa giỡn giữa đồng bọn hợp tác với nhau, đến điểm thì thôi.
Hiện tại... đối phương là chân chính từ tận trong lòng mà... làm cậu
"Tôi... Đến tột cùng..." Tự đào hố chôn mình, tuyệt vời.
Văn Thu Tỉnh máu đầy mặt, ồ không, đầy mặt nước mắt mà chất vấn linh hồn mình.
"Anh đến cùng có ý gì?" Thanh niên đập một phát xuống cánh tay Phong Đình, vốn là muốn tìm một chỗ cản lại, nào ngờ đụng phải xúc cảm khác thường.
Cậu sửng sốt, đã bắt đầu nghĩ xem đây có phải là vết thương do cậu cắn, máu đã đông lại, bởi vậy xuất hiện tình trạng lồi lõm không.
"Hả?" Giọng Phong Đình trầm thấp, có cảm giác rất thuần hậu, nhưng bây giờ nhiều hơn chút ngột ngạt.
"Tôi bảo anh lựa chọn... cuộc sống mà trái tim mình muốn." Văn Thu Tỉnh nói: "Mà không phải bảo anh làm tôi."
Phong Đình dừng lại.
Phong Đình cười ra tiếng: "Thứ tim tôi muốn chính là..."
Câu nói còn dang dở sau đó, hắn tự mình đưa đến bên tai Văn Thu Tỉnh.
"Làm em..." Khóe mắt thanh niên ướt nhẹp, tâm tình phức tạp nhắm chặt mắt lại.
Một buổi tối hỗn loạn đến tận cùng.
Lúc chân trời phía Đông hửng sáng, hai vai Văn Thu Tỉnh rốt cục cũng được dựa vào đệm chăn nghỉ ngơi, mà không phải bất lực lung lay giữa không trung.
Đương nhiên, lần cuối cùng bắt đầu lúc khoảng bốn giờ sáng, làm chừng hơn một tiếng mới khi ngủ, đúng là điên cuồng sa đọa.
Trước đây, cho dù ngủ cùng nhau, tiên sinh người ngoài hành tinh cũng sẽ không có dục vọng chiếm hữu mười phần mà dùng hai tay ôm chặt cậu.
Còn bây giờ ấy hả, Văn Thu Tỉnh tiều tụy nhìn cánh tay như dây sắt vắt ngang trên người mình...
"Đệt..." Cậu muốn tự sát!
Hoặc là giết tên Will ngu ngốc này!
Điên rồi!
Đến cùng là sai chỗ nào, theo tình huống dự đoán chẳng lẽ không phải Will được cậu rót súp gà, sau đó càng ngày càng tín phục cách làm người của cậu à! (Súp gà cho tâm hồn)
Sau đó hai người đàn ông thưởng thức nhau, chí lớn gặp nhau cùng chinh phục trời sao biển rộng à!
Cho nên, rốt cuộc là sai ở đâu?
Văn Thu Tỉnh buồn bực nghĩ thầm, dù Will là gay cũng không đến nỗi thích kiểu người chẳng có tí tẹo liên quan gì đến mấy chuyện yêu đương lung tung kia chứ.
Không phải ư?
Chỉ muốn tỉnh táo nghĩ rõ ràng những chuyện này, nhưng Văn Thu Tỉnh dần mơ màng thiếp đi trong lòng Phong Đình.
Bởi vì cậu thật sự rất thiếu ngủ, thiếu ngủ nghiêm trọng!
"..." Bấy giờ Phong Đình mới mở mắt ra, con ngươi tỉnh táo thâm thúy động nhân, lấp lánh ánh sao.
Hắn dùng ánh mắt miêu tả thuỵ nhan của thanh niên, cúi đầu thành kính khẽ hôn... bờ vai xinh đẹp của đối phương.
Chờ khi Văn Thu Tỉnh thức dậy đã là 3 giờ chiều, đúng vào khoảng thời gian lúng ta lúng túng.
Cậu nhanh chóng nhìn sang bên cạnh, trống rỗng.
Biết ngưòi nọ không ở đây, Văn Thu Tỉnh kìm lòng không đặng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng có sức có tinh thần bò ra khỏi chiếc giường khiến hắn đi đường còn co giật kia.
"Shhhhh... Định mệnh..."
Đau nhức từ tận xương tuỷ truyền đến, trải rộng toàn thân, đặc biệt là chân... cơ... cùng vị trí khó nói nào đó.
Đối phương là quỷ đói đầu thai hả?
Văn Thu Tỉnh không khỏi mắng một câu, sau đó dùng hai tay đỡ tường phòng tắm, không cẩn thận quay đầu liếc thấy mình trong gương, bị hình dáng chật vật của mình dạo sợ đến nỗi chân mềm nhũn... Thiếu chút nữa ngã lăn xuống đất.
Còn Phong Đình, vô thanh vô tức xuất hiện trước cửa phòng tắm.
Văn Thu Tỉnh nhìn dáng vẻ ấy suýt nữa tức ngất đi!
Bởi vì tên này mặc sơ mi trắng quần tây đen chỉnh tề, cẩn thận tỉ mỉ từ đầu đến chân, ngay cả biểu tình cũng rất đúng điệu...
Nếu miễn cưỡng dùng mấy từ để hình dung hắn, trong nhất thời Văn Thu Tỉnh chỉ nghĩ đến quý tộc, thân sĩ, cấm dục...
Ha ha!
Tất cả đều là vô nghĩa, cực cực vô nghĩa.
"Văn..." Đôi mắt xanh lam của Phong Đình, bởi vì nhìn thấy phong cảnh ngoài ý muốn trong phòng tắm mà nổi lên gợn sóng.
"..." Văn Thu Tỉnh lập tức trợn trắng mắt.
Bởi vì cổ họng không thoải mái nên lười mở miệng mắng người.
"Để anh giúp em." Phong Đình vén tay áo lên, bước chân dài đi tới.
"Anh..." Văn Thu Tỉnh hỏi: "Rốt cục là có chuyện gì?" Tiếng đều khàn cả rồi, có vẻ như dạo gần đây giọng nói của cậu chưa từng được khôi phục.
"Xin lỗi." Phong Đình dịu dàng ôm cậu thanh niên thê thảm đến bên bồn tắm, cẩn thận đặt vào, tràn ngập đau lòng: "Đều do anh không tốt."
Sau đó kéo ống quần quỳ xuống, cầm lấy vòi hoa sen cạnh đó, bật hai cái công tắc.
Văn Thu Tỉnh chỉ cảm thấy dưới chân có bọt nước ấm áp dâng lên, mặt khác được Will cầm vòi hoa sen phun làn nước thoải mái lên người, an ủi thân thể cậu.
"Ờm..." Văn Thu Tỉnh cuối cùng cũng cảm thấy mình được sống lại.
Sau đó cậu hỏi: "Mặc vậy làm gì?"
Phong Đình đang nghiêm túc chăm sóc bạn đời nhà mình, trân trọng khẽ vuốt ve làn da của đối phương, sau đó trả lời: "Anh ra ngoài một chuyến."
Nói xong liền trầm giọng nở nụ cười, dùng cách này để che giấu cảm xúc không tự nhiên: "Đi mua ít dược phẩm."
Những thứ cho bạn đời dùng, Phong Đình không muốn mượn tay người khác.
Nghĩ đến hiện trạng của Văn Thu Tỉnh, Phong Đình lộ vẻ áy náy: "Xin lỗi đã làm em khó chịu."
Văn Thu Tỉnh dứt khoát dùng tay giội nước lên mặt Phong Đình: "Xin lỗi mà hữu dụng thì cần cảnh sát làm gì?"
Mấy trò đùa dai nho nhỏ này, Phong Đình căn bản không ngại chút nào, thậm chí còn mỉm cười đầy ấm áp, tùy ý để bọt nước chảy từ mặt xuống thấm ướt áo sơ mi trắng như tuyết.
Haiz, y như con chim ngốc trong đàn chim ngốc vậy đó, Văn Thu Tỉnh nhìn thở dài một mạch, lười phí sức làm chuyện vô ích, cậu nói: "Anh tắm cho đàng hoàng vào."
"Được." Phong Đình gật đầu nói.
Dùng thái độ cẩn thận tỉ mỉ tắm cho Văn Thu Tỉnh hơn nửa giờ.
Nói tới phân đoạn bôi thuốc xấu hổ kia, quả thực không thể nhẫn nhịn.
Trong quá trình này, Văn Thu Tỉnh tổng cộng nảy ra ý nghĩ giết chết Will hơn mười lần.
Có điều dược phẩm ở thời đại tinh tế thật sự rất tốt, bình phun sương trị vết thương bầm tím phun lên da, chỉ cần xoa bóp chốc lát đã thấy dấu hôn loang lổ dùng tốc độ ánh sáng nhanh chóng nhạt đi.
Nhưng vết tích nhiều như thế, cơ hồ trải rộng khắp toàn thân, Văn Thu Tỉnh cũng không có kiên trì đợi Will xoa nắn hết cả người, cho nên chỉ xử lý những vị trí dễ thấy, ví dụ như cái cổ.
Không thể không nói, Will hầu hạ cẩn thận từng li từng tí một, đầy dịu dàng, đồng thời có thể cảm nhận được tâm tình của hắn vô cùng tốt.
Trong đôi mắt màu xanh hôm nay luôn tràn ngập ánh sáng ấm áp nhạt màu.
Văn Thu Tỉnh lười mắng, còn hiếm khi quan tâm hắn: "Hôm qua tôi cắn anh bị thương, anh bôi ít thuốc đi."
Người nọ ngẩn ra, sau đó nghiêng đầu nhìn cánh tay, cười mỉm: "Không cần đâu."
Ừm, nếu có thể lưu lại một dấu ấn thì tốt hơn.
"Tuỳ ngươi." Văn Thu Tỉnh nói.
Cậu cơ hồ ngủ cả ngày, ngồi dựa vào ghế sa lông, uống nước ngô nóng hổi, thoải mái thích chí.
"Anh đi thay quần áo." Phong Đình cúi đầu liếc nhìn áo sơ mi bị bạn đời làm ướt, đứng dậy tiến vào phòng ngủ.
Người đàn ông bỏ đi bộ trang phục đứng đắn ấy, đổi thành đồ ở nhà, không còn tự phụ trang nghiêm, khí thế bức người như trước.
Thế nhưng vẫn rất dễ nhìn, khiến người phải liếc mắt chú ý.
Cũng khó trách lúc hắn ra vào giữa chốn đông người, sẽ dùng áo gió xám xịt giấu đi ánh sáng của bản thân.
Sau khi thay xong, Phong Đình đến bên người Văn Thu Tỉnh, lặng yên ngồi cạnh cậu.
Chỉ thấy tư thế ngồi của Văn Thu Tỉnh rất phóng túng bất kham rất có phong cách thiếu gia, vừa ăn vừa xem phim điện ảnh chiến tranh tinh tế đang đánh nhau náo nhiệt.
Đã nghiền.
Hiệu ứng phong cảnh của điện ảnh thời nay rất hùng vĩ, hình ảnh chân thực, cho dù là phim 2D cũng khiến người ta có cảm giác như thân lâm kỳ cảnh (người lạc vào cảnh kỳ lạ).
Nghe nói ở trong khoang dinh dưỡng còn có thể trải nghiệm được cảm giác chân thực như tham gia vào cảnh tượng trong phim, chỉ nghe thôi cũng làm người ta mong đợi.
Đáng tiếc giá mua một khoang dinh dưỡng, cực kỳ đắt.
Dùng tình trạng kinh tế bây giờ của Văn Thu Tỉnh mà nói, cậu thà rằng dùng tiền tiết kiệm làm tiền mua sữa bột.
... Không thể không nói, bạn học Văn một thân một mình đi tới thời đại tinh tế thời đại xa lạ vô cùng này, trong thâm tâm cũng không phải là không bàng hoàng chút nào.
Sai rồi, cậu đâu chỉ bàng hoàng, quả thực chính là cô độc tịch mịch ấy chứ.
Cảm giác như không hề có lòng trung thành với cuộc sống bây giờ, không hề chân thực.
Làm người "xuyên việt" tới, Văn Thu Tỉnh cho rằng mình phải tạo nên ít ràng buộc với thế giới này mới có thể sống lâu dài.
Cho nên một thanh niên tuổi còn trẻ mới có thể hi sinh giải trí và sự hưởng thụ, thắt chặt lưng quần làm tốt giác ngộ tiết kiệm tiền mua sữa bột.
Bằng không sớm muộn gì cậu cũng xong đời.
Nói tới nói lui, tất cả đều không thể rời bỏ tiền.
Tiên sinh người ngoài hành tinh che giấu thông tin đến đấu trường đấu thú là vì tiền, cũng vì thu xếp ông chồng bé là cậu đây, cậu hiểu hết.
"Cái gì kia..." Văn Thu Tỉnh dùng đầu gối đụng vào đầu gối người nọ: "Trả tiền lại cho tôi."
Phong Đình sững sờ, sau đó mở thiết bị cá nhân ra, chuyển hết tiền trong tài khoản cho bạn đời nhà mình: "Ừm, tiền cho em hết."
Chưa tới mấy giây, tài khoản Văn Thu Tỉnh đã nhận được một khoản điểm tín dụng lớn, nhiều hơn gấp mấy lần số tiền cậu trả đối phương.
Bỏ đi, Văn Thu Tỉnh không từ chối, dù sao tiền càng nhiều càng tốt, hiện tại số tiền này chỉ như muối bỏ biển.
Vì thế cậu hỏi Will: "Kinh nghiệm của anh nhiều hơn tôi, có biết việc gì kiếm tiền nhanh không?"
Thời khắc này, bọn họ giống hai kẻ dặn dày kinh nghiệm đang thảo luận hạng mục, trao đổi thông tin có lợi với nhau.
Chỉ có điều Phong Đình lắc đầu, bày tỏ không có.
Văn Thu Tỉnh bĩu môi: "Anh cứ nói linh tinh đi. Tôi biết anh biết, thế nhưng anh không nói cho tôi thôi."
Cậu biết, trong lòng Will nghĩ cái gì cậu gần như rõ ràng, dù sao cũng cảm thấy cậu chẳng làm nên chuyện.
Mặc dù là sự thật, nhưng Văn Thu Tỉnh khó chịu.
"Thu Thu." Phong Đình chợt gọi.
"..." Văn Thu Tỉnh suýt thì ngã khỏi ghế sa lông: "Anh gọi tôi gì cơ?"
"Thu Thu." Phong Đình không muốn sống gọi thêm tiếng nữa.
"Đừng, anh cứ tiếp tục gọi họ tôi đi!" Cậu cảm thấy rất buồn nôn!
"Như thế xa lạ quá." Phong Đình mím môi, đột nhiên đến gần khẽ hôn lên trán cậu: "Chúng ta là bạn đời, anh không muốn ly hôn."
Xong rồi, Văn Thu Tỉnh ngây ngẩn nghĩ thầm, người ngoài hành tinh thật sự yêu người trái đất rồi.
"Will, một năm anh thật sự có chín tháng ngủ hả?" Cậu hỏi.
Đôi mắt vốn của Phong Đình ánh lên ánh sáng buồn bã, gật đầu với Văn Thu Tỉnh: "... Đúng thế."
Cơ hồ không có ai có thể tiếp thu việc bạn đời không ở bên người trong thời gian dài, hắn biết: "Thế nhưng, chỉ cần anh tỉnh lại... anh sẽ nhanh chóng đến bên cạnh em."
Cái hứa hẹn này... rất vô dụng, ngay cả Phong Đình cũng không cách nào thuyết phục bản thân.
"Vậy thì tốt."
Mạch não Văn Thu Tỉnh có ý như vậy, bảo trì quan hệ hôn nhân với đối phương có thể tiết kiệm một khoản thuế lớn.
Mãi đến khi đối phương muốn lấy ngưười khác hoặc là mình gặp quỷ đụng tới chân ái, lúc đó ly hôn cũng không muộn.
Cho nên đối với việc Will nói không muốn ly hôn, Văn Thu Tỉnh giữ nguyên ý kiến.
Người đàn ông đắm chìm trong áy náy lại sửng sốt: "Tốt?" Hắn từng tưởng tượng vô số lần những câu Văn Thu Tỉnh sẽ nói, mà xưa nay chưa từng hy vọng xa vời rằng đối phương sẽ vui vẻ tiếp nhận.
Thế nhưng giờ khắc này đối phương lại đáp lời hắn, vậy thì tốt, chuyện này...
"Tôi không thích anh quá dính người, ngồi ngay ngắn vậy là tốt." Văn Thu Tỉnh vỗ vỗ vai Will: "Anh kiếm tiền đủ tôi tiêu là được."
Như vậy mọi người đều vui vẻ.
Phong Đình: "..."
Phong Đình chỉ im lặng chốc lát, giật giật khoé môi muốn phản bác mình không dính người, lại tìm không tìm được chứng cứ để chứng minh.
"Được rồi, đừng có léo nha léo nhéo, nhanh nghĩ xem làm gì mới có thể kiếm tiền nhanh đi." Văn Thu Tỉnh nói, dù sao đối phương chỉ còn hơn một tháng nữa.
Nếu như Will đi thật, cậu một thân một mình ở đây không quen nhân sinh địa, quả thật không tiện.
"Tiền không phải là vấn đề." Người đàn ông trầm ngâm: "Giúp em thụ thai nhanh mới là vấn đề..."
Văn Thu Tỉnh nghe vậy, trong nháy mắt dùng sức bóp nát ly nhựa đựng nước ngô trong.
Sau đó lạnh lùng cất tiếng: "Hai vấn đề này không phải của anh hết à?"
"..." Phong Đình trợn mắt há mồm, yên lặng.
Trên mặt tỏ vẻ không dám nhiều lời, trong lòng lại đã sớm bị manh đến không chịu nổi.
Hắn cảm thấy... người bạn đời đùa giỡn tinh tướng trước mặt hắn, quả thực đáng yêu muốn chết.
Sau đó, Văn Thu Tỉnh tiếp tục xem phim chiến tranh mà nhân dân đã xem chán chê, Phong Đình thì ngồi bên cạnh kiểm tra tư liệu.
"Anh đọc gì đó?" Văn Thu Tỉnh tò mò.
"Tìm căn cứ khai thác đá năng lượng đáng tin." Phong Đình dừng ại, phổ cập khoa học: "Em biết đá năng lượng không?"
Không chờ Văn Thu Tỉnh trả lời, hắn liền nói: "Đá năng lượng ẩn chứa nguồn năng lượng đặc thù, có thể dùng cho cơ giáp và vũ khí, là lọi đặc biệt và đắt giá nhất trong các loại bảo thạch, cho nên rất hiếm."
Hiện nay mấy hầm mỏ sản xuất nhiều đá năng lượng đều nằm trong tay đế quốc, bởi vậy đá năng lượng gần như là ngành công nghiệp độc quyền của đế quốc.
Dù sao vật này có thể vận hành vũ khí và cơ giáp, nếu rơi vào tay các tổ chức tư nhân sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng cũng không phải nói trên thị trường không có giao dịch đá năng lượng tư nhân.
Ngoại trừ một ít xí nghiệp được đế quốc cho phép khai thác đá năng lượng, trên thực tế thị trường chợ đen mới là nơi giao dịch đá năng lượng nhiều nhất, mỗi năm nhà nước phái người đi truy quét cũng có thể bắt được một nhóm lớn.
Phong Đình tuy rằng không quản chính sự, thế nhưng thỉnh thoảng sẽ liếc qua vài lần.
Nếu nói đấu trường thú kiếm tiền bằng trò trẻ con, vậy thì bước một chân vào cái nghề khai thác đá năng lượng này chẳng khác nào xuống biển bắt cá, có cơ hội mò được cá lớn, nhưng bất cứ lúc nào cũng có khả năng lật xe.
Phong Đình không muốn mạo hiểm, có điều trừ nghề này, hắn không còn nghĩ ra cách nào có thể nhanh chóng kiếm được một số tiền khổng lồ.
Mấy thứ ở tinh tế, Văn Thu Tỉnh không có tư cách phát biểu ý kiến: "Tôi không hiểu, mà nếu nguy hiểm quá lớn, tôi không đồng ý để anh làm."
"Tại sao?" Phong Đình truy căn cứu đế.
"Bởi vì tôi không muốn ở goá." Bạn học Văn nhanh chóng đáp lời: "Nếu anh chết rồi, hai ba con tôi phải làm sao?"
Bởi vì câu nói này, Phong Đình kìm lòng không đặng nhìn kỹ bụng Văn Thu Tỉnh, mới vừa ăn no, nhưng nơi đó vẫn bằng phẳng.
"Cút đi! Bây giờ còn chưa có." Văn Thu Tỉnh đẩy mặt Phong Đình ra, cực không dễ chịu.
Dù sao chuyện đàn ông sinh con, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy.
Tính hắn có qua loa đến mấy cũng không qua loa đến mức không để ý chút nào.
"Này..." Cậu ngồi dậy: "Will, anh định làm gì?"
Đối phương chỉ trả lời một chữ: "Em."
Phong Đình một lần nữa trở lại bên cạnh Văn Thu Tỉnh, người vẫn là người đó, nhưng khí tức lại trở nên khác biệt.
"Hở, gì cơ?" Văn Thu Tỉnh ngồi trên giường mở to hai mắt, sững sờ, tên này học được mấy lời dâm đãng này lúc nào vậy?
Phong Đình không đáp, đang toàn tâm toàn ý làm chuyện bây giờ hắn muốn làm, nếu không sẽ bạo thể mà chết.
"Chờ đã..." Văn Thu Tỉnh nói.
Phong Đình không để ý đến.
Như một tòa núi cao bao phủ tới, mang theo một thân hương vị đặc biệt...
Văn Thu Tỉnh rốt cục cũng cảm giác thấy sợ, bởi vì Will thế này, mọi hành động đều lộ ra khí thế khiến người run rẩy.
Thế nhưng đối phương rõ ràng vẫn dịu dàng như trước đây.
Nụ hôn rơi trên mặt không hề khác trước đây, lại làm cho Văn Thu Tỉnh sợ hãi nổi da gà, giống như mình đang bị một con thú hoang dịu dàng nhìn chằm chằm, chuẩn bị nuốt vào bụng.
"Ể..." Đây là cảm giác ngu ngốc gì thế?!
Cảm giác này, vào lúc hôn môi... cực kỳ rõ ràng, cậu ngày càng... cảm nhận được dục vọng chiếm hữu không giống bình thường của Will.
Cậu thanh niên luôn nhạy cảm với nguy hiểm theo bản năng nhíu chặt lông mày, cả người không khỏi run rẩy, rất không thoải mái, hoặc nói là bị một loại linh cảm không lành phụ thể.
Cũng không phải nói Will trước đây không tích cực làm cậu, thế nhưng cảm giác khác nhau...
Nếu phải so sánh thì là, trước kia là trò trẻ con, thuộc về sự đùa giỡn giữa đồng bọn hợp tác với nhau, đến điểm thì thôi.
Hiện tại... đối phương là chân chính từ tận trong lòng mà... làm cậu
"Tôi... Đến tột cùng..." Tự đào hố chôn mình, tuyệt vời.
Văn Thu Tỉnh máu đầy mặt, ồ không, đầy mặt nước mắt mà chất vấn linh hồn mình.
"Anh đến cùng có ý gì?" Thanh niên đập một phát xuống cánh tay Phong Đình, vốn là muốn tìm một chỗ cản lại, nào ngờ đụng phải xúc cảm khác thường.
Cậu sửng sốt, đã bắt đầu nghĩ xem đây có phải là vết thương do cậu cắn, máu đã đông lại, bởi vậy xuất hiện tình trạng lồi lõm không.
"Hả?" Giọng Phong Đình trầm thấp, có cảm giác rất thuần hậu, nhưng bây giờ nhiều hơn chút ngột ngạt.
"Tôi bảo anh lựa chọn... cuộc sống mà trái tim mình muốn." Văn Thu Tỉnh nói: "Mà không phải bảo anh làm tôi."
Phong Đình dừng lại.
Phong Đình cười ra tiếng: "Thứ tim tôi muốn chính là..."
Câu nói còn dang dở sau đó, hắn tự mình đưa đến bên tai Văn Thu Tỉnh.
"Làm em..." Khóe mắt thanh niên ướt nhẹp, tâm tình phức tạp nhắm chặt mắt lại.
Một buổi tối hỗn loạn đến tận cùng.
Lúc chân trời phía Đông hửng sáng, hai vai Văn Thu Tỉnh rốt cục cũng được dựa vào đệm chăn nghỉ ngơi, mà không phải bất lực lung lay giữa không trung.
Đương nhiên, lần cuối cùng bắt đầu lúc khoảng bốn giờ sáng, làm chừng hơn một tiếng mới khi ngủ, đúng là điên cuồng sa đọa.
Trước đây, cho dù ngủ cùng nhau, tiên sinh người ngoài hành tinh cũng sẽ không có dục vọng chiếm hữu mười phần mà dùng hai tay ôm chặt cậu.
Còn bây giờ ấy hả, Văn Thu Tỉnh tiều tụy nhìn cánh tay như dây sắt vắt ngang trên người mình...
"Đệt..." Cậu muốn tự sát!
Hoặc là giết tên Will ngu ngốc này!
Điên rồi!
Đến cùng là sai chỗ nào, theo tình huống dự đoán chẳng lẽ không phải Will được cậu rót súp gà, sau đó càng ngày càng tín phục cách làm người của cậu à! (Súp gà cho tâm hồn)
Sau đó hai người đàn ông thưởng thức nhau, chí lớn gặp nhau cùng chinh phục trời sao biển rộng à!
Cho nên, rốt cuộc là sai ở đâu?
Văn Thu Tỉnh buồn bực nghĩ thầm, dù Will là gay cũng không đến nỗi thích kiểu người chẳng có tí tẹo liên quan gì đến mấy chuyện yêu đương lung tung kia chứ.
Không phải ư?
Chỉ muốn tỉnh táo nghĩ rõ ràng những chuyện này, nhưng Văn Thu Tỉnh dần mơ màng thiếp đi trong lòng Phong Đình.
Bởi vì cậu thật sự rất thiếu ngủ, thiếu ngủ nghiêm trọng!
"..." Bấy giờ Phong Đình mới mở mắt ra, con ngươi tỉnh táo thâm thúy động nhân, lấp lánh ánh sao.
Hắn dùng ánh mắt miêu tả thuỵ nhan của thanh niên, cúi đầu thành kính khẽ hôn... bờ vai xinh đẹp của đối phương.
Chờ khi Văn Thu Tỉnh thức dậy đã là 3 giờ chiều, đúng vào khoảng thời gian lúng ta lúng túng.
Cậu nhanh chóng nhìn sang bên cạnh, trống rỗng.
Biết ngưòi nọ không ở đây, Văn Thu Tỉnh kìm lòng không đặng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng có sức có tinh thần bò ra khỏi chiếc giường khiến hắn đi đường còn co giật kia.
"Shhhhh... Định mệnh..."
Đau nhức từ tận xương tuỷ truyền đến, trải rộng toàn thân, đặc biệt là chân... cơ... cùng vị trí khó nói nào đó.
Đối phương là quỷ đói đầu thai hả?
Văn Thu Tỉnh không khỏi mắng một câu, sau đó dùng hai tay đỡ tường phòng tắm, không cẩn thận quay đầu liếc thấy mình trong gương, bị hình dáng chật vật của mình dạo sợ đến nỗi chân mềm nhũn... Thiếu chút nữa ngã lăn xuống đất.
Còn Phong Đình, vô thanh vô tức xuất hiện trước cửa phòng tắm.
Văn Thu Tỉnh nhìn dáng vẻ ấy suýt nữa tức ngất đi!
Bởi vì tên này mặc sơ mi trắng quần tây đen chỉnh tề, cẩn thận tỉ mỉ từ đầu đến chân, ngay cả biểu tình cũng rất đúng điệu...
Nếu miễn cưỡng dùng mấy từ để hình dung hắn, trong nhất thời Văn Thu Tỉnh chỉ nghĩ đến quý tộc, thân sĩ, cấm dục...
Ha ha!
Tất cả đều là vô nghĩa, cực cực vô nghĩa.
"Văn..." Đôi mắt xanh lam của Phong Đình, bởi vì nhìn thấy phong cảnh ngoài ý muốn trong phòng tắm mà nổi lên gợn sóng.
"..." Văn Thu Tỉnh lập tức trợn trắng mắt.
Bởi vì cổ họng không thoải mái nên lười mở miệng mắng người.
"Để anh giúp em." Phong Đình vén tay áo lên, bước chân dài đi tới.
"Anh..." Văn Thu Tỉnh hỏi: "Rốt cục là có chuyện gì?" Tiếng đều khàn cả rồi, có vẻ như dạo gần đây giọng nói của cậu chưa từng được khôi phục.
"Xin lỗi." Phong Đình dịu dàng ôm cậu thanh niên thê thảm đến bên bồn tắm, cẩn thận đặt vào, tràn ngập đau lòng: "Đều do anh không tốt."
Sau đó kéo ống quần quỳ xuống, cầm lấy vòi hoa sen cạnh đó, bật hai cái công tắc.
Văn Thu Tỉnh chỉ cảm thấy dưới chân có bọt nước ấm áp dâng lên, mặt khác được Will cầm vòi hoa sen phun làn nước thoải mái lên người, an ủi thân thể cậu.
"Ờm..." Văn Thu Tỉnh cuối cùng cũng cảm thấy mình được sống lại.
Sau đó cậu hỏi: "Mặc vậy làm gì?"
Phong Đình đang nghiêm túc chăm sóc bạn đời nhà mình, trân trọng khẽ vuốt ve làn da của đối phương, sau đó trả lời: "Anh ra ngoài một chuyến."
Nói xong liền trầm giọng nở nụ cười, dùng cách này để che giấu cảm xúc không tự nhiên: "Đi mua ít dược phẩm."
Những thứ cho bạn đời dùng, Phong Đình không muốn mượn tay người khác.
Nghĩ đến hiện trạng của Văn Thu Tỉnh, Phong Đình lộ vẻ áy náy: "Xin lỗi đã làm em khó chịu."
Văn Thu Tỉnh dứt khoát dùng tay giội nước lên mặt Phong Đình: "Xin lỗi mà hữu dụng thì cần cảnh sát làm gì?"
Mấy trò đùa dai nho nhỏ này, Phong Đình căn bản không ngại chút nào, thậm chí còn mỉm cười đầy ấm áp, tùy ý để bọt nước chảy từ mặt xuống thấm ướt áo sơ mi trắng như tuyết.
Haiz, y như con chim ngốc trong đàn chim ngốc vậy đó, Văn Thu Tỉnh nhìn thở dài một mạch, lười phí sức làm chuyện vô ích, cậu nói: "Anh tắm cho đàng hoàng vào."
"Được." Phong Đình gật đầu nói.
Dùng thái độ cẩn thận tỉ mỉ tắm cho Văn Thu Tỉnh hơn nửa giờ.
Nói tới phân đoạn bôi thuốc xấu hổ kia, quả thực không thể nhẫn nhịn.
Trong quá trình này, Văn Thu Tỉnh tổng cộng nảy ra ý nghĩ giết chết Will hơn mười lần.
Có điều dược phẩm ở thời đại tinh tế thật sự rất tốt, bình phun sương trị vết thương bầm tím phun lên da, chỉ cần xoa bóp chốc lát đã thấy dấu hôn loang lổ dùng tốc độ ánh sáng nhanh chóng nhạt đi.
Nhưng vết tích nhiều như thế, cơ hồ trải rộng khắp toàn thân, Văn Thu Tỉnh cũng không có kiên trì đợi Will xoa nắn hết cả người, cho nên chỉ xử lý những vị trí dễ thấy, ví dụ như cái cổ.
Không thể không nói, Will hầu hạ cẩn thận từng li từng tí một, đầy dịu dàng, đồng thời có thể cảm nhận được tâm tình của hắn vô cùng tốt.
Trong đôi mắt màu xanh hôm nay luôn tràn ngập ánh sáng ấm áp nhạt màu.
Văn Thu Tỉnh lười mắng, còn hiếm khi quan tâm hắn: "Hôm qua tôi cắn anh bị thương, anh bôi ít thuốc đi."
Người nọ ngẩn ra, sau đó nghiêng đầu nhìn cánh tay, cười mỉm: "Không cần đâu."
Ừm, nếu có thể lưu lại một dấu ấn thì tốt hơn.
"Tuỳ ngươi." Văn Thu Tỉnh nói.
Cậu cơ hồ ngủ cả ngày, ngồi dựa vào ghế sa lông, uống nước ngô nóng hổi, thoải mái thích chí.
"Anh đi thay quần áo." Phong Đình cúi đầu liếc nhìn áo sơ mi bị bạn đời làm ướt, đứng dậy tiến vào phòng ngủ.
Người đàn ông bỏ đi bộ trang phục đứng đắn ấy, đổi thành đồ ở nhà, không còn tự phụ trang nghiêm, khí thế bức người như trước.
Thế nhưng vẫn rất dễ nhìn, khiến người phải liếc mắt chú ý.
Cũng khó trách lúc hắn ra vào giữa chốn đông người, sẽ dùng áo gió xám xịt giấu đi ánh sáng của bản thân.
Sau khi thay xong, Phong Đình đến bên người Văn Thu Tỉnh, lặng yên ngồi cạnh cậu.
Chỉ thấy tư thế ngồi của Văn Thu Tỉnh rất phóng túng bất kham rất có phong cách thiếu gia, vừa ăn vừa xem phim điện ảnh chiến tranh tinh tế đang đánh nhau náo nhiệt.
Đã nghiền.
Hiệu ứng phong cảnh của điện ảnh thời nay rất hùng vĩ, hình ảnh chân thực, cho dù là phim 2D cũng khiến người ta có cảm giác như thân lâm kỳ cảnh (người lạc vào cảnh kỳ lạ).
Nghe nói ở trong khoang dinh dưỡng còn có thể trải nghiệm được cảm giác chân thực như tham gia vào cảnh tượng trong phim, chỉ nghe thôi cũng làm người ta mong đợi.
Đáng tiếc giá mua một khoang dinh dưỡng, cực kỳ đắt.
Dùng tình trạng kinh tế bây giờ của Văn Thu Tỉnh mà nói, cậu thà rằng dùng tiền tiết kiệm làm tiền mua sữa bột.
... Không thể không nói, bạn học Văn một thân một mình đi tới thời đại tinh tế thời đại xa lạ vô cùng này, trong thâm tâm cũng không phải là không bàng hoàng chút nào.
Sai rồi, cậu đâu chỉ bàng hoàng, quả thực chính là cô độc tịch mịch ấy chứ.
Cảm giác như không hề có lòng trung thành với cuộc sống bây giờ, không hề chân thực.
Làm người "xuyên việt" tới, Văn Thu Tỉnh cho rằng mình phải tạo nên ít ràng buộc với thế giới này mới có thể sống lâu dài.
Cho nên một thanh niên tuổi còn trẻ mới có thể hi sinh giải trí và sự hưởng thụ, thắt chặt lưng quần làm tốt giác ngộ tiết kiệm tiền mua sữa bột.
Bằng không sớm muộn gì cậu cũng xong đời.
Nói tới nói lui, tất cả đều không thể rời bỏ tiền.
Tiên sinh người ngoài hành tinh che giấu thông tin đến đấu trường đấu thú là vì tiền, cũng vì thu xếp ông chồng bé là cậu đây, cậu hiểu hết.
"Cái gì kia..." Văn Thu Tỉnh dùng đầu gối đụng vào đầu gối người nọ: "Trả tiền lại cho tôi."
Phong Đình sững sờ, sau đó mở thiết bị cá nhân ra, chuyển hết tiền trong tài khoản cho bạn đời nhà mình: "Ừm, tiền cho em hết."
Chưa tới mấy giây, tài khoản Văn Thu Tỉnh đã nhận được một khoản điểm tín dụng lớn, nhiều hơn gấp mấy lần số tiền cậu trả đối phương.
Bỏ đi, Văn Thu Tỉnh không từ chối, dù sao tiền càng nhiều càng tốt, hiện tại số tiền này chỉ như muối bỏ biển.
Vì thế cậu hỏi Will: "Kinh nghiệm của anh nhiều hơn tôi, có biết việc gì kiếm tiền nhanh không?"
Thời khắc này, bọn họ giống hai kẻ dặn dày kinh nghiệm đang thảo luận hạng mục, trao đổi thông tin có lợi với nhau.
Chỉ có điều Phong Đình lắc đầu, bày tỏ không có.
Văn Thu Tỉnh bĩu môi: "Anh cứ nói linh tinh đi. Tôi biết anh biết, thế nhưng anh không nói cho tôi thôi."
Cậu biết, trong lòng Will nghĩ cái gì cậu gần như rõ ràng, dù sao cũng cảm thấy cậu chẳng làm nên chuyện.
Mặc dù là sự thật, nhưng Văn Thu Tỉnh khó chịu.
"Thu Thu." Phong Đình chợt gọi.
"..." Văn Thu Tỉnh suýt thì ngã khỏi ghế sa lông: "Anh gọi tôi gì cơ?"
"Thu Thu." Phong Đình không muốn sống gọi thêm tiếng nữa.
"Đừng, anh cứ tiếp tục gọi họ tôi đi!" Cậu cảm thấy rất buồn nôn!
"Như thế xa lạ quá." Phong Đình mím môi, đột nhiên đến gần khẽ hôn lên trán cậu: "Chúng ta là bạn đời, anh không muốn ly hôn."
Xong rồi, Văn Thu Tỉnh ngây ngẩn nghĩ thầm, người ngoài hành tinh thật sự yêu người trái đất rồi.
"Will, một năm anh thật sự có chín tháng ngủ hả?" Cậu hỏi.
Đôi mắt vốn của Phong Đình ánh lên ánh sáng buồn bã, gật đầu với Văn Thu Tỉnh: "... Đúng thế."
Cơ hồ không có ai có thể tiếp thu việc bạn đời không ở bên người trong thời gian dài, hắn biết: "Thế nhưng, chỉ cần anh tỉnh lại... anh sẽ nhanh chóng đến bên cạnh em."
Cái hứa hẹn này... rất vô dụng, ngay cả Phong Đình cũng không cách nào thuyết phục bản thân.
"Vậy thì tốt."
Mạch não Văn Thu Tỉnh có ý như vậy, bảo trì quan hệ hôn nhân với đối phương có thể tiết kiệm một khoản thuế lớn.
Mãi đến khi đối phương muốn lấy ngưười khác hoặc là mình gặp quỷ đụng tới chân ái, lúc đó ly hôn cũng không muộn.
Cho nên đối với việc Will nói không muốn ly hôn, Văn Thu Tỉnh giữ nguyên ý kiến.
Người đàn ông đắm chìm trong áy náy lại sửng sốt: "Tốt?" Hắn từng tưởng tượng vô số lần những câu Văn Thu Tỉnh sẽ nói, mà xưa nay chưa từng hy vọng xa vời rằng đối phương sẽ vui vẻ tiếp nhận.
Thế nhưng giờ khắc này đối phương lại đáp lời hắn, vậy thì tốt, chuyện này...
"Tôi không thích anh quá dính người, ngồi ngay ngắn vậy là tốt." Văn Thu Tỉnh vỗ vỗ vai Will: "Anh kiếm tiền đủ tôi tiêu là được."
Như vậy mọi người đều vui vẻ.
Phong Đình: "..."
Phong Đình chỉ im lặng chốc lát, giật giật khoé môi muốn phản bác mình không dính người, lại tìm không tìm được chứng cứ để chứng minh.
"Được rồi, đừng có léo nha léo nhéo, nhanh nghĩ xem làm gì mới có thể kiếm tiền nhanh đi." Văn Thu Tỉnh nói, dù sao đối phương chỉ còn hơn một tháng nữa.
Nếu như Will đi thật, cậu một thân một mình ở đây không quen nhân sinh địa, quả thật không tiện.
"Tiền không phải là vấn đề." Người đàn ông trầm ngâm: "Giúp em thụ thai nhanh mới là vấn đề..."
Văn Thu Tỉnh nghe vậy, trong nháy mắt dùng sức bóp nát ly nhựa đựng nước ngô trong.
Sau đó lạnh lùng cất tiếng: "Hai vấn đề này không phải của anh hết à?"
"..." Phong Đình trợn mắt há mồm, yên lặng.
Trên mặt tỏ vẻ không dám nhiều lời, trong lòng lại đã sớm bị manh đến không chịu nổi.
Hắn cảm thấy... người bạn đời đùa giỡn tinh tướng trước mặt hắn, quả thực đáng yêu muốn chết.
Sau đó, Văn Thu Tỉnh tiếp tục xem phim chiến tranh mà nhân dân đã xem chán chê, Phong Đình thì ngồi bên cạnh kiểm tra tư liệu.
"Anh đọc gì đó?" Văn Thu Tỉnh tò mò.
"Tìm căn cứ khai thác đá năng lượng đáng tin." Phong Đình dừng ại, phổ cập khoa học: "Em biết đá năng lượng không?"
Không chờ Văn Thu Tỉnh trả lời, hắn liền nói: "Đá năng lượng ẩn chứa nguồn năng lượng đặc thù, có thể dùng cho cơ giáp và vũ khí, là lọi đặc biệt và đắt giá nhất trong các loại bảo thạch, cho nên rất hiếm."
Hiện nay mấy hầm mỏ sản xuất nhiều đá năng lượng đều nằm trong tay đế quốc, bởi vậy đá năng lượng gần như là ngành công nghiệp độc quyền của đế quốc.
Dù sao vật này có thể vận hành vũ khí và cơ giáp, nếu rơi vào tay các tổ chức tư nhân sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng cũng không phải nói trên thị trường không có giao dịch đá năng lượng tư nhân.
Ngoại trừ một ít xí nghiệp được đế quốc cho phép khai thác đá năng lượng, trên thực tế thị trường chợ đen mới là nơi giao dịch đá năng lượng nhiều nhất, mỗi năm nhà nước phái người đi truy quét cũng có thể bắt được một nhóm lớn.
Phong Đình tuy rằng không quản chính sự, thế nhưng thỉnh thoảng sẽ liếc qua vài lần.
Nếu nói đấu trường thú kiếm tiền bằng trò trẻ con, vậy thì bước một chân vào cái nghề khai thác đá năng lượng này chẳng khác nào xuống biển bắt cá, có cơ hội mò được cá lớn, nhưng bất cứ lúc nào cũng có khả năng lật xe.
Phong Đình không muốn mạo hiểm, có điều trừ nghề này, hắn không còn nghĩ ra cách nào có thể nhanh chóng kiếm được một số tiền khổng lồ.
Mấy thứ ở tinh tế, Văn Thu Tỉnh không có tư cách phát biểu ý kiến: "Tôi không hiểu, mà nếu nguy hiểm quá lớn, tôi không đồng ý để anh làm."
"Tại sao?" Phong Đình truy căn cứu đế.
"Bởi vì tôi không muốn ở goá." Bạn học Văn nhanh chóng đáp lời: "Nếu anh chết rồi, hai ba con tôi phải làm sao?"
Bởi vì câu nói này, Phong Đình kìm lòng không đặng nhìn kỹ bụng Văn Thu Tỉnh, mới vừa ăn no, nhưng nơi đó vẫn bằng phẳng.
"Cút đi! Bây giờ còn chưa có." Văn Thu Tỉnh đẩy mặt Phong Đình ra, cực không dễ chịu.
Dù sao chuyện đàn ông sinh con, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy.
Tính hắn có qua loa đến mấy cũng không qua loa đến mức không để ý chút nào.
/35
|