Ngay vừa rồi, thiết bị đầu cuối cá nhân của Phong Đình nhận được tài liệu liên quan đến Văn Thu Tỉnh, hắn sai Lục Li gửi tài liệu cá nhân của Văn Thu Tỉnh, nên Lục Li nghe lệnh làm việc, không tự chủ trương gửi thêm một phần tài liệu khác cho quân vương.
Phong Đình chỉ nhìn lướt qua mấy chữ đã kết hôn đã mang thai, chợt cảm thấy lửa giận bùng lên, đầu đau như búa bổ, hận không thể hất bàn.
Cái đầu vốn đã đau nhức bị cơn giận ảnh hưởng, khiến hai mắt Phong Đình đỏ bừng, vằn vện tia máu.
Bây giờ hắn biết, hoá ra đối phương không chấp nhận lời cầu hôn của hắn chẳng phải vì chưa đủ hiểu nhau chó má gì đó, mà là chơi đùa với hắn, không hề yêu hắn.
Muốn hiểu hắn cái gì chứ, đều là lời ngon tiếng ngọt giả dối.
Phong Đình là người nóng nảy, tính tình hắn vốn đã cực tệ, không có cảm tình với bất kỳ người nào.
Chỉ sau khi gặp được thanh niên làm hắn cảm thấy thoải mái mới đối xử với cậu khác với tất cả mọi người.
Trên bản chất Phong Đình vẫn là vị bạo quân không có tình cảm chính diện, vừa nghe tiếng đã khiến mọi người sợ mất mật.
Nữ dong và nhân viên công tác gặp nhìn thấy quân vương bệ hạ nổi giận đùng đùng đi tới, mọi người cơ hồ là theo bản năng mà che giấu bản thân, để tránh bị xem là nơi trút giận.
Ở trên đường, quân vương giận điên lên, cắn răng nghiến lợi ra lệnh cho Lục Li: "Gửi tài liệu tên kia cho ta."
Hắn muốn xem xem, là hạng người nào có thể có được trái tim thanh niên ấy.
Cho nên đối phương mới không chút do dự từ chối lời cầu hôn của hắn.
"Vâng." Lục Li run run rẩy rẩy gửi tới.
Đồng thời cảm thán, bệ hạ vẫn là bệ hạ, tuyệt đối không chịu đựng được việc có người dám to gan lừa dối mình...
Nghĩ tới đây quan chấp hành rùng mình một cái, cầu khẩn bản thân tuyệt đối đừng bị liên lụy.
Nhưng y vẫn rất thương hại cậu Văn kia, đây chính là một xác hai mạng, không, một nhà ba người!
Quá là đáng thương!
Phong Đình nhận được thông tin về người đàn ông kia, lập tức mở ra, nhìn thấy tấm ảnh màu trong tài liệu, đôi mắt xanh xám tàn nhẫn nheo lại!
Bởi vì không thể không thừa nhận rằng, ngũ quan người này rất anh tuấn, khí chất xuất chúng, nói không chừng còn có dáng người không tệ.
Nhưng mà tên này đã kết hôn với chàng trai hắn thích, còn làm cậu ấy mang thai...
Đầu quân vương đau nhức như sắp nổ tung, chỉ cần nghĩ tới chuyện này, hắn hận không thể bắt lấy tên đó, một phát súng tạm biệt đối phương!
Dùng tốc độ của hắn, một đường nhanh như chớp đi đến cửa phòng ngủ.
Một giây trước khi đá tung cửa, quân vương theo bản năng do dự giây lát, bởi vì đột nhiên nhớ ra, lúc hắn đi họp vị bên trong còn đang ngủ, nếu như bị đánh thức, có lẽ mình sẽ được bàn tay hầu hạ...
Nghĩ đi nghĩ lại, sắc mặt Phong Đình đột nhiên rất khó coi!
Lúc này hắn tới để hưng binh vấn tội, tại sao phải lo lắng có đánh thức đối phương không cơ chứ?
Ầm ——
Phong Đình một chân đạp cửa, quân trang ủng chiến, bên hông treo súng, đầy mặt sát khí, rút súng ra đi vào.
Lúc này, Văn Thu Tỉnh mới vừa bò dậy, đang rửa mặt, thuận tiện thay một bộ đồ ngủ thoải mái.
Căn phòng bình thường yên ắng không ai dám lớn tiếng đột nhiên xuất hiện động tĩnh chói tai, đúng là kỳ quái.
Văn Thu Tỉnh cau mày, đi ra khỏi phòng tắm, cất tiếng hỏi: "Ai vậy?"
Đang muốn nói không muốn sống nữa hay sao mà dám lớn tiếng ồn ào ở đây thì thấy một bóng người cao to cầm súng, kèm theo mái tóc vàng rực rỡ, không phải cái tên ngờ ngệch nhà cậu kia thì là ai.
"Về rồi à?" Văn Thu Tỉnh mới vừa nâng bước lại cảm thấy có gì đó không đúng, sao vẻ mặt tên này như muốn giết người vậy?
Còn rút súng, muốn giết ai hả?
Giết cậu?
"Bệ hạ." Văn Thu Tỉnh trở nên nghiêm túc, cánh môi mọng nước mìm thành một đường thẳng, đuôi mắt mới tỉnh ngủ nên còn ửng đỏ, lúc nhìn người khác tự mang theo mấy phần yếu ớt.
Phong Đình nhìn mặt thanh niên, bối rối.
Ta là ai?
Ta ở đâu?
Ta đang làm gì?
"Anh làm gì đó?" Văn Thu Tỉnh nói: "Vội vàng cầm khẩu súng tiến vào, không sợ dọa phải tôi ư?"
Phong Đình vừa nghe, lập tức trở tỉnh táo lại, lệ khí che kín hai mắt, trừng mắt nhìn thanh niên 'mong manh bé nhỏ', gằn từng chữ: "Will là ai?"
Đồng thời ngón tay nắm chặt đuôi súng, rũ xuống bên người.
Văn Thu Tỉnh hồi hộp, lạnh nhạt hỏi lại: "Anh biết rồi à?"
Có điều đối phương để lộ rất nhiều thông tin, nói cách khác, quân vương không biết sự tồn tại của thân phận Will.
Như vậy dễ làm hơn nhiều.
Trước khi ai đó giận thành cá nóc, Văn Thu Tỉnh nhanh chóng nói: "Anh ấy là bạn đời hiện tại của tôi, hôm nay tôi cũng định thẳng thắn với anh, thế nhưng anh không cho tôi nói..."
Điều này không trách cậu được đâu nhé.
"Bạn – đời – hiện – tại?" Quân vương bệ hạ chua phát khóc, mong mà không được, đố kị vạn phần, chỉ kém không giậm chân nã súng: "Ta lệnh cho cậu lập tức ly hôn với hắn ta!"
Văn Thu Tỉnh nhìn mà kinh hồn bạt vía, sợ cây súng trong tay hắn bắn lung tung, không dám tiến lên cướp: "Bệ hạ, tôi cũng muốn ly hôn, nhưng chính sách không cho phép, tôi và anh ấy kết hôn còn chưa tròn một năm..."
"Cậu im đi!" Phong Đình nhìn cậu: "Cậu không chỉ kết hôn mà còn mang thai con người ta nữa!"
Nói tới đây, họng súng vẫn không thể tránh khỏi vận mệnh đối diện với Văn Thu Tỉnh: "Đồ lừa đảo!"
Thanh niên ngẩn người nhìn họng súng đen ngòm, không kịp phản ứng.
Mãi đến khi cậu xác nhận rằng, không sai, người sáng nay còn ưm ưm a a với mình, hiện tại đang cầm súng chỉ vào mình, rất tốt.
Chuyện này mà nhịn được thì còn gì là không nhịn được nữa.
Mấy ngày trước còn cố gắng che giấu, Văn Thu Tỉnh thừa nhận, nhưng mà con mẹ nó! Rốt cuộc ai mới là người vô tội trong vở kịch này chứ?
Là cậu, là cậu đấy!
Một thanh niên khoẻ mạnh về cả thể xác lẫn tinh thần!
Xuyên qua, mang thai, còn vớ phải ông chồng tinh thần phân liệt!
Bây giờ còn bị chĩa súng vào?
Nhịn bà nội anh chứ nhịn!
Văn Thu Tỉnh chửi thầm, biểu tình phẫn nộ, xắn tay áo, liều mạng đi lên trước dùng tay nắm lấy súng trong tay Phong Đình chỉ thẳng trán mình: "Nào nào nào, nổ súng nhanh đi, không nổ làm cháu!"
Phong · cún con nhút nhát · dính người · chanh tinh · Đình, theo bản năng lùi về phía sau.
"Anh lùi cái quần què! Nổ súng!" Hắn lui một bước, Văn Thu Tỉnh tiến một bước.
Phong Đình bị thanh niên làm cho cưỡi hổ khó xuống, chỉ có thể lùi từng bước từng bước, sau đó lùi tới bên giường, bị chân giường va vào lưng, phát ra một tiếng rên trầm thấp.
Văn Thu Tỉnh thừa dịp đối phương thất thần, tay dùng tốc độ cực kỳ nhanh cướp lấy súng, vung tay ném ra xa.
Lúc này vẻ mặt cậu vẫn hung thần ác sát, khiến người không rét mà run: "Dám chĩa súng vào tôi? Anh giỏi quá nhỉ?"
"... Súng không có đạn." Phong Đình mím môi.
"Không có đạn là có thể chĩa hả?!" Văn Thu Tỉnh đẩy ngã hắn: "Tôi phắc cả nhà anh!"
Người đàn ông mặc quân trang không hề phòng bị, cứ như vậy bị thanh niên đẩy xuống nệm: "Cậu lừa ta thật mà!"
Bép!
Một bàn tay ngăn trở câu lên án của quân vương đế quốc.
"Lừa anh! Lừa anh?" Văn Thu Tỉnh cầm lấy gối, trở tay bắt chuyện với mặt hắn: "Anh dám nói bố đây lừa anh? Là ai cho anh mặt mũi lớn vậy! Hai mươi sáu chữ mẫu cho anh sao?"
Nam tử tóc vàng bị thanh niên đè dưới người, không gián đoạn đập đánh, đập đến nỗi không thể hoàn hồn.
Văn Thu Tỉnh giận vô cùng, gom góp hết những ấm ức từ khi xuyên việt tới, vừa đánh vừa nói ra: "Tất cả là do chính sách cái thứ nhà anh định ra đấy! Chính anh khiến bố đây không thể không gả cho một người đàn ông, chính anh khiến bố phải mang thai như heo nái! Tại anh tại anh tất cả là tại anh!"
Động tĩnh trong phòng ngủ rất là đặc sắc.
Các tướng quân chờ đợi quân vương xuất chinh, và quan chấp hành đến tìm người, lại bị những lời lẽ nghiêm nghị kịch liệt đó đẩy lùi.
Cho dù cửa phòng mở rộng, bọn họ cũng không dám ló đầu liếc mắt nhìn dù chỉ một chút.
Nghe thấy thanh niên lên án, quân vương thở phì phò phản bác: "Im miệng, đâu phải cậu mang thai con ta!" Hắn xem cả rồi! Thanh niên đã có thai bốn tháng, thời gian không khớp!
Văn Thu Tỉnh lười nói với hắn: "Không phải nước anh lập ra quy định thì tôi cần gì phải kết hôn với đàn ông? Cần gì phải sinh con cho người khác?"
Lồng ngực Phong Đình phập phồng, quá nửa là tức giận, còn có chút giật mình: "Cậu với gã ta không phải vì tình yêu mới kết hôn?"
"Yêu cái đầu anh!" Văn Thu Tỉnh cho đầu hắn một bạt tai: "Bọn tôi được quốc gia phân phối, một tuần nhất định phải lên giường hai lần, tình yêu từ đâu ra?"
Cho dù có yêu, đó cũng là chuyện sau này.
Dù sao lúc bắt đầu là bất đắc dĩ, tâm tình buồn bực còn rõ ràng trước mắt.
Nghe đến đó, lửa giận của Phong Đình hỏa biến mất không ít, nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi: "Vậy thì lập tức ly hôn đi."
Văn Thu Tỉnh: "Anh có năng lực giúp bọn tôi ly hôn, tôi cầu còn không được."
Nghe nói đối phương thật sự không thích cái tên trêu hoa ghẹo nguyệt tự dưng mọc ra kia, tâm tình quân vương mới hơi hơi tốt một chút, hừ lạnh: "Không cần cậu nói, ta sẽ sai người đi làm."
Nhưng trong bụng sweetheart chung quy vẫn là con của người ta.
Phong Đình liếc bụng đối phương, trong lòng chua đến không chịu được, sao không phải là con hắn chứ?
"Cậu mới 21!" Quân vương nghiến răng nghiến lợi: "Tại sao phải chấp nhận quốc gia phân phối?"
Không thể đợi thêm hai, ba tháng hay sao!
Văn Thu Tỉnh bóp khuôn mặt đang nhăn nhó nào đó: "Bởi vì tôi nghèo, tôi không có tiền, tôi là con sâu đáng thương, hài lòng chưa?"
"Ta không hài lòng." Quân vương cười lạnh, cầm một cái gối qua che khuất mặt mình, tự kỷ.jpg
"Anh muốn ăn đòn nữa phải không?" Văn Thu Tỉnh nhìn hắn một lát, khoanh tay: "Đứng dậy, theo tôi đi ăn cơm."
Người bên ngoài nghe thấy tình hình chiến trận đã yên tĩnh, vô cùng lo lắng mà phái người vào thông báo.
Người này chính là quan chấp hành Lục xui xẻo, y nơm nớp lo sợ: "Bệ hạ, các tướng quân đang đợi ngài xuất binh."
Bây giờ Phong Đình mới nhớ ea, hành tinh M16 vẫn chờ được cứu viện.
"Xuất binh gì cơ?" Văn Thu Tỉnh đầu óc mơ hồ, nhìn Phong Đình.
Phong Đình quay đầu đi, lạnh lùng ngạo mạn mà đứng dậy: "Đi ra ngoài đi." Đây là mệnh lệnh cho Lục Li.
"Vâng." Lục Li lui ra, vẫn luôn không dám ngẩng đầu.
Văn Thu Tỉnh lại hỏi: "Rốt cuộc là làm sao vậy? Xuất binh gì? Anh phải ra chiến trường?"
"Ừm." người đàn ông tóc vàng đáp lại đầy lạnh nhạt.
Văn Thu Tỉnh ngẩn ra, á à, còn dám ra vẻ, thế nên cậu nói: "Vậy anh đi đi, chú ý an toàn."
"Hừ." Phong Đình đáp lạnh lùng: "Ăn cơm tối xong rồi đi."
Văn Thu Tỉnh nhịn không được, nghiêng mặt đi cười mắng một tiếng ngu ngốc, ngay cả khi tức giận cãi nhau với cậu cũng cứ như chưa cai sữa ấy.
Quay đầu lại, thân ảnh cao lớn tủi thân của ai kia đã ra khỏi phòng trước.
Văn Thu Tỉnh theo sau, bị đối phương đẩy trở về, cậu hỏi: "Làm gì đó?"
Quân vương nhìn cổ áo mở rộng của thanh niên, lập tức kéo lại giúp đối phương: "Thay bộ khác."
Văn Thu Tỉnh bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Bên ngoài có người?"
Phong Đình trả lời: "Các tướng quân."
"Vậy à." Văn Thu Tỉnh tiếp lời: "Không bằng anh đi xử lý chính sự với họ trước đi, nên làm gì thì làm."
Nói xong, nâng mặt đối phương hôn một cái: "Cơm tối tôi tự ăn."
Bờ môi quân vương nóng lên, trong lòng cũng nóng lên, nhưng cứ nghĩ đến ông chồng hờ của cậu lại chua không chịu được: "Cậu cũng từng hôn gã ta như thế ư?"
Văn Thu Tỉnh ngừng hành động sửa lại vạt áo cho đối phương, kiên nhẫn giải thích: "Đó là gặp dịp thì chơi."
Trong tim thầm xin lỗi Will, thật sự là con rồng phun lửa này quá ghen tuông, vì bảo vệ thiên thần bé nhỏ của chúng ta em chỉ có thể nói như vậy.
Mắt Phong Đình đầy tơ máu: "Cậu mang thai con gã."
Không chịu thôi đúng không?
Văn Thu Tỉnh hết kiên nhẫn, lập tức thu hồi đôi tay đang sửa cổ áo hắn lại, tức giận mắng: "Anh là máy lặp à? Nói thêm câu nữa tôi đập chết anh!"
Mí mắt người đàn ông cao quý giật liên hồi, mím chặt môi không nói lời nào.
Các tướng quân bên ngoài: "..."
"Đứng đó làm gì?" Văn Thu Tỉnh nói: "Nên làm gì thì làm đi! Lúc đi thế nào thì lúc về giữ nguyên vậy cho tôi, thiếu một sợi tóc thì đừng có về!"
Quân vương bệ hạ bị một bàn tay trắng nõn đẩy ra, mọi người nghe thấy tiếng cửa phòng đóng sập lại.
Thế nhưng rất nhanh, bên trong lại bay ra một cái mũ, nện trúng ngực quân vương.
Mọi người mắt nhìn mũi mũi nhìn tim cúi thấp đầu xuống, không dám có bất kỳ phản ứng nào.
Phong Đình đầy mặt lạnh lẽo đội mũ lên: "Đi."
Các tướng quân nhìn quân vương lên chiến hạm, sau đó trở lại vị trí của mình, ai quản lí chức trách của người nấy, chuẩn bị nghe lệnh bất cứ lúc nào.
Quân vương và các binh sĩ chưa ăn cơm tối, ở trên chiến hạm dùng dinh dưỡng tề giải quyết vấn đề chắc bụng.
Từ hành tinh thứ nhất đến hành tinh M16 phải trải qua mấy bước nhảy không gian và một lỗ trắng.
Lúc ai kia đi rồi, Văn Thu Tỉnh bất chợt cảm thấy tâm thần không yên.
"Tổng quản Lục." Cậu hỏi Lục Li: "Lần này xuất binh là có chuyện gì xảy ra à?"
Nếu là trước đây, có đánh chết Lục Li cũng sẽ không tiết lộ quân tình cho tình nhân của bệ hạ, nhưng lúc nãy tận mắt nhìn thấy cậu Văn đây đánh bệ hạ... Tâm tình của y, chỉ có các tướng quân cùng nghe vách tường mới có thể hiểu được!
"Thưa cậu Văn." Lục Li nói: "Hnahf tinh M16 bị sinh vật ngoài hành tinh xâm lấn, tình huống xảy ra quá bất ngờ, trú quân phòng thủ không địch được, xin đế quốc trợ giúp, cho nên bệ hạ tự mình mang binh đi cứu viện."
Văn Thu Tỉnh gật đầu, cảm thấy khó mà tin nổi: "Đế quốc không còn ai nữa sao? Chuyện như tiếp viện chẳng lẽ không phải phái một vị tướng quân hoặc là mấy vị đi là được ư?"
Dù sao cũng không tới lượt vua một nước đi mạo hiểm.
"Ngài nói không sai." Lục Li nghĩ thầm, chẳng qua cậu Văn không đủ hiểu bệ hạ: "Nhưng bệ hạ thích thân chinh, trên thực tế hàng năm bệ hạ đều sẽ mang binh tấn công hành tinh khác, mở rộng lãnh thổ cho đế quốc."
Văn Thu Tỉnh sững sờ: "Thì ra là vậy."
Cậu thật sự không ngờ vị bệ hạ nhát gan lại có thiết lập tính cách trâu bò đến thế...
Lẽ nào lời mọi người nói rằng bệ hạ hung tàn là thật?
Vậy...
Thanh niên trái đất cuối cùng cũng có chút sợ hãi, dù sao hôm nay cậu còn đánh bệ hạ không nhẹ đâu.
Còn vứt súng của người ta nữa...
"Tôi no rồi." Văn Thu Tỉnh ăn không biết vị, được nửa bát đã nói: "Tôi đến vườn hoa đi dạo một chút, anh không cần gọi người đi theo."
Lục Li lắc đầu: "Bệ hạ đã dặn lúc nào cũng phải bảo đảm sự an toàn của ngài."
Văn Thu Tỉnh đỡ trán, thôi, theo thì theo đi.
Giờ đã rất muộn, không khí bên ngoài lạnh lẽo, cậu khoác áo, há miệng run rẩy đến vườn hoa tìm súng.
May mắn, vứt đúng chỗ dễ thấy, cậu nhanh chóng tìm được nó.
Văn Thu Tỉnh nhặt súng lên, mở hộp đạn ra nhìn, bên trong thực sự chẳng có viên đạn nào.
"Cái đồ nhát cáy..." Thanh niên nói thầm, dắt súng vào người sau đó trở về phòng ngủ.
Chờ mọi người đi hết, Văn Thu Tỉnh lấy súng ra, dùng khăn mặt tỉ mỉ lau sạch, đặt trên mặt bàn, để ai đó về có thể dùng tiếp.
"Haiz." Văn Thu Tỉnh thở dài, mở màn hình ánh sáng chụp cái súng đen bóng này một tấm, gửi cho Phong Đình: Tôi tìm được súng của anh rồi này.
Gửi xong lại gõ thêm câu nữa: Nhớ cây súng thật của anh, moa.
Nam tử sắp hạ xuống hành tinh M16, sau khi lên chiến hạm, bình quân mỗi năm phút sẽ nhìn thiết bị đầu cuối cá nhân một lần.
Mỗi lần xem xong đều cực kỳ không vui.
Bởi vì rời khỏi vương cung, chứng đau đầu chết tiệt lại như hình với bóng, khiến lòng người phiền muộn.
Nhất định là vậy.
Mãi đến lần xem cuối cùng trước khi hạ cánh, một tin nhắn được theo dõi đặc biệt bắn ra, người gửi là sweetheart bé nhỏ.
Nội dung là tìm được súng, đọc mà có chút không cam lòng.
Nhưng còn tốt hơn là không có gì.
Phong Đình đang do dự nên đáp lại thế nào, khung chat bắn ra tin nhắn thứ hai.
"Nhớ cây súng thật của anh, moa."
Ai đó bị tán tỉnh, nuốt nước miếng, quay mặt đi bình phục nhịp thở.
Phải biết rằng người hành tinh thứ nhất luôn chú ý vẻ đoan trang ưu nhã, nghiêm cẩn quy củ.
Phong Đình chưa từng tiếp xúc với ai mở miệng ba câu không rời súng ống như thanh niên.
Quân vương bệ hạ lén lút nhìn lại, cảm xúc bành trướng, hận không thể quay về hiến súng thật cho đối phương.
Chỉ là trong lòng Phong Đình vẫn có khúc mắc, muốn hỏi thanh niên có phải cũng từng tán tỉnh gã kia như vậy...
Nhưng sợ hỏi xong lại bị đánh, đành cắn chặt răng tắt màn hình đi.
Chiếm hạm đến hành tinh M16, nhanh chóng tiến vào tầng khí quyển.
Chân trời lóe ráng màu xanh lam, mắt trần có thể thấy chiến cơ phe mình lui tới trong phạm vi ánh sáng, cố gắng kháng chiến.
Nam tử tóc vàng trên chiến hạm xuyên qua kính ánh ánh quan sát tình hình trận chiến, lạnh lùng ra lệnh: "Xuất kích."
Một giây sau, vô số cỗ máy chiến đấu loại nhỏ từ trên chiến hạm bay ra, tạo thành đội ngũ hình lưới bay về phía chân trời.
Phong Đình đi tới trước mặt chiến cơ của mình, gỡ mũ lính xuống, đội mũ an toàn lên.
Như mỗi một lần trước đây, trước khi không chút do dự lao tới chiến trường, hắn mở màn hình, gửi cho sweetheart bé nhỏ đang nằm trên giường một câu: Trước khi cậu ly hôn, đừng hòng.
Tác giả có lời muốn nói:
Quân vương máu lạnh: Chưa ly hôn đừng hòng chạm vào súng của ta!
Bệ hạ là người có cốt khí, hôm nay vũ trụ vẫn run rẩy vì hắn.
Phong Đình chỉ nhìn lướt qua mấy chữ đã kết hôn đã mang thai, chợt cảm thấy lửa giận bùng lên, đầu đau như búa bổ, hận không thể hất bàn.
Cái đầu vốn đã đau nhức bị cơn giận ảnh hưởng, khiến hai mắt Phong Đình đỏ bừng, vằn vện tia máu.
Bây giờ hắn biết, hoá ra đối phương không chấp nhận lời cầu hôn của hắn chẳng phải vì chưa đủ hiểu nhau chó má gì đó, mà là chơi đùa với hắn, không hề yêu hắn.
Muốn hiểu hắn cái gì chứ, đều là lời ngon tiếng ngọt giả dối.
Phong Đình là người nóng nảy, tính tình hắn vốn đã cực tệ, không có cảm tình với bất kỳ người nào.
Chỉ sau khi gặp được thanh niên làm hắn cảm thấy thoải mái mới đối xử với cậu khác với tất cả mọi người.
Trên bản chất Phong Đình vẫn là vị bạo quân không có tình cảm chính diện, vừa nghe tiếng đã khiến mọi người sợ mất mật.
Nữ dong và nhân viên công tác gặp nhìn thấy quân vương bệ hạ nổi giận đùng đùng đi tới, mọi người cơ hồ là theo bản năng mà che giấu bản thân, để tránh bị xem là nơi trút giận.
Ở trên đường, quân vương giận điên lên, cắn răng nghiến lợi ra lệnh cho Lục Li: "Gửi tài liệu tên kia cho ta."
Hắn muốn xem xem, là hạng người nào có thể có được trái tim thanh niên ấy.
Cho nên đối phương mới không chút do dự từ chối lời cầu hôn của hắn.
"Vâng." Lục Li run run rẩy rẩy gửi tới.
Đồng thời cảm thán, bệ hạ vẫn là bệ hạ, tuyệt đối không chịu đựng được việc có người dám to gan lừa dối mình...
Nghĩ tới đây quan chấp hành rùng mình một cái, cầu khẩn bản thân tuyệt đối đừng bị liên lụy.
Nhưng y vẫn rất thương hại cậu Văn kia, đây chính là một xác hai mạng, không, một nhà ba người!
Quá là đáng thương!
Phong Đình nhận được thông tin về người đàn ông kia, lập tức mở ra, nhìn thấy tấm ảnh màu trong tài liệu, đôi mắt xanh xám tàn nhẫn nheo lại!
Bởi vì không thể không thừa nhận rằng, ngũ quan người này rất anh tuấn, khí chất xuất chúng, nói không chừng còn có dáng người không tệ.
Nhưng mà tên này đã kết hôn với chàng trai hắn thích, còn làm cậu ấy mang thai...
Đầu quân vương đau nhức như sắp nổ tung, chỉ cần nghĩ tới chuyện này, hắn hận không thể bắt lấy tên đó, một phát súng tạm biệt đối phương!
Dùng tốc độ của hắn, một đường nhanh như chớp đi đến cửa phòng ngủ.
Một giây trước khi đá tung cửa, quân vương theo bản năng do dự giây lát, bởi vì đột nhiên nhớ ra, lúc hắn đi họp vị bên trong còn đang ngủ, nếu như bị đánh thức, có lẽ mình sẽ được bàn tay hầu hạ...
Nghĩ đi nghĩ lại, sắc mặt Phong Đình đột nhiên rất khó coi!
Lúc này hắn tới để hưng binh vấn tội, tại sao phải lo lắng có đánh thức đối phương không cơ chứ?
Ầm ——
Phong Đình một chân đạp cửa, quân trang ủng chiến, bên hông treo súng, đầy mặt sát khí, rút súng ra đi vào.
Lúc này, Văn Thu Tỉnh mới vừa bò dậy, đang rửa mặt, thuận tiện thay một bộ đồ ngủ thoải mái.
Căn phòng bình thường yên ắng không ai dám lớn tiếng đột nhiên xuất hiện động tĩnh chói tai, đúng là kỳ quái.
Văn Thu Tỉnh cau mày, đi ra khỏi phòng tắm, cất tiếng hỏi: "Ai vậy?"
Đang muốn nói không muốn sống nữa hay sao mà dám lớn tiếng ồn ào ở đây thì thấy một bóng người cao to cầm súng, kèm theo mái tóc vàng rực rỡ, không phải cái tên ngờ ngệch nhà cậu kia thì là ai.
"Về rồi à?" Văn Thu Tỉnh mới vừa nâng bước lại cảm thấy có gì đó không đúng, sao vẻ mặt tên này như muốn giết người vậy?
Còn rút súng, muốn giết ai hả?
Giết cậu?
"Bệ hạ." Văn Thu Tỉnh trở nên nghiêm túc, cánh môi mọng nước mìm thành một đường thẳng, đuôi mắt mới tỉnh ngủ nên còn ửng đỏ, lúc nhìn người khác tự mang theo mấy phần yếu ớt.
Phong Đình nhìn mặt thanh niên, bối rối.
Ta là ai?
Ta ở đâu?
Ta đang làm gì?
"Anh làm gì đó?" Văn Thu Tỉnh nói: "Vội vàng cầm khẩu súng tiến vào, không sợ dọa phải tôi ư?"
Phong Đình vừa nghe, lập tức trở tỉnh táo lại, lệ khí che kín hai mắt, trừng mắt nhìn thanh niên 'mong manh bé nhỏ', gằn từng chữ: "Will là ai?"
Đồng thời ngón tay nắm chặt đuôi súng, rũ xuống bên người.
Văn Thu Tỉnh hồi hộp, lạnh nhạt hỏi lại: "Anh biết rồi à?"
Có điều đối phương để lộ rất nhiều thông tin, nói cách khác, quân vương không biết sự tồn tại của thân phận Will.
Như vậy dễ làm hơn nhiều.
Trước khi ai đó giận thành cá nóc, Văn Thu Tỉnh nhanh chóng nói: "Anh ấy là bạn đời hiện tại của tôi, hôm nay tôi cũng định thẳng thắn với anh, thế nhưng anh không cho tôi nói..."
Điều này không trách cậu được đâu nhé.
"Bạn – đời – hiện – tại?" Quân vương bệ hạ chua phát khóc, mong mà không được, đố kị vạn phần, chỉ kém không giậm chân nã súng: "Ta lệnh cho cậu lập tức ly hôn với hắn ta!"
Văn Thu Tỉnh nhìn mà kinh hồn bạt vía, sợ cây súng trong tay hắn bắn lung tung, không dám tiến lên cướp: "Bệ hạ, tôi cũng muốn ly hôn, nhưng chính sách không cho phép, tôi và anh ấy kết hôn còn chưa tròn một năm..."
"Cậu im đi!" Phong Đình nhìn cậu: "Cậu không chỉ kết hôn mà còn mang thai con người ta nữa!"
Nói tới đây, họng súng vẫn không thể tránh khỏi vận mệnh đối diện với Văn Thu Tỉnh: "Đồ lừa đảo!"
Thanh niên ngẩn người nhìn họng súng đen ngòm, không kịp phản ứng.
Mãi đến khi cậu xác nhận rằng, không sai, người sáng nay còn ưm ưm a a với mình, hiện tại đang cầm súng chỉ vào mình, rất tốt.
Chuyện này mà nhịn được thì còn gì là không nhịn được nữa.
Mấy ngày trước còn cố gắng che giấu, Văn Thu Tỉnh thừa nhận, nhưng mà con mẹ nó! Rốt cuộc ai mới là người vô tội trong vở kịch này chứ?
Là cậu, là cậu đấy!
Một thanh niên khoẻ mạnh về cả thể xác lẫn tinh thần!
Xuyên qua, mang thai, còn vớ phải ông chồng tinh thần phân liệt!
Bây giờ còn bị chĩa súng vào?
Nhịn bà nội anh chứ nhịn!
Văn Thu Tỉnh chửi thầm, biểu tình phẫn nộ, xắn tay áo, liều mạng đi lên trước dùng tay nắm lấy súng trong tay Phong Đình chỉ thẳng trán mình: "Nào nào nào, nổ súng nhanh đi, không nổ làm cháu!"
Phong · cún con nhút nhát · dính người · chanh tinh · Đình, theo bản năng lùi về phía sau.
"Anh lùi cái quần què! Nổ súng!" Hắn lui một bước, Văn Thu Tỉnh tiến một bước.
Phong Đình bị thanh niên làm cho cưỡi hổ khó xuống, chỉ có thể lùi từng bước từng bước, sau đó lùi tới bên giường, bị chân giường va vào lưng, phát ra một tiếng rên trầm thấp.
Văn Thu Tỉnh thừa dịp đối phương thất thần, tay dùng tốc độ cực kỳ nhanh cướp lấy súng, vung tay ném ra xa.
Lúc này vẻ mặt cậu vẫn hung thần ác sát, khiến người không rét mà run: "Dám chĩa súng vào tôi? Anh giỏi quá nhỉ?"
"... Súng không có đạn." Phong Đình mím môi.
"Không có đạn là có thể chĩa hả?!" Văn Thu Tỉnh đẩy ngã hắn: "Tôi phắc cả nhà anh!"
Người đàn ông mặc quân trang không hề phòng bị, cứ như vậy bị thanh niên đẩy xuống nệm: "Cậu lừa ta thật mà!"
Bép!
Một bàn tay ngăn trở câu lên án của quân vương đế quốc.
"Lừa anh! Lừa anh?" Văn Thu Tỉnh cầm lấy gối, trở tay bắt chuyện với mặt hắn: "Anh dám nói bố đây lừa anh? Là ai cho anh mặt mũi lớn vậy! Hai mươi sáu chữ mẫu cho anh sao?"
Nam tử tóc vàng bị thanh niên đè dưới người, không gián đoạn đập đánh, đập đến nỗi không thể hoàn hồn.
Văn Thu Tỉnh giận vô cùng, gom góp hết những ấm ức từ khi xuyên việt tới, vừa đánh vừa nói ra: "Tất cả là do chính sách cái thứ nhà anh định ra đấy! Chính anh khiến bố đây không thể không gả cho một người đàn ông, chính anh khiến bố phải mang thai như heo nái! Tại anh tại anh tất cả là tại anh!"
Động tĩnh trong phòng ngủ rất là đặc sắc.
Các tướng quân chờ đợi quân vương xuất chinh, và quan chấp hành đến tìm người, lại bị những lời lẽ nghiêm nghị kịch liệt đó đẩy lùi.
Cho dù cửa phòng mở rộng, bọn họ cũng không dám ló đầu liếc mắt nhìn dù chỉ một chút.
Nghe thấy thanh niên lên án, quân vương thở phì phò phản bác: "Im miệng, đâu phải cậu mang thai con ta!" Hắn xem cả rồi! Thanh niên đã có thai bốn tháng, thời gian không khớp!
Văn Thu Tỉnh lười nói với hắn: "Không phải nước anh lập ra quy định thì tôi cần gì phải kết hôn với đàn ông? Cần gì phải sinh con cho người khác?"
Lồng ngực Phong Đình phập phồng, quá nửa là tức giận, còn có chút giật mình: "Cậu với gã ta không phải vì tình yêu mới kết hôn?"
"Yêu cái đầu anh!" Văn Thu Tỉnh cho đầu hắn một bạt tai: "Bọn tôi được quốc gia phân phối, một tuần nhất định phải lên giường hai lần, tình yêu từ đâu ra?"
Cho dù có yêu, đó cũng là chuyện sau này.
Dù sao lúc bắt đầu là bất đắc dĩ, tâm tình buồn bực còn rõ ràng trước mắt.
Nghe đến đó, lửa giận của Phong Đình hỏa biến mất không ít, nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi: "Vậy thì lập tức ly hôn đi."
Văn Thu Tỉnh: "Anh có năng lực giúp bọn tôi ly hôn, tôi cầu còn không được."
Nghe nói đối phương thật sự không thích cái tên trêu hoa ghẹo nguyệt tự dưng mọc ra kia, tâm tình quân vương mới hơi hơi tốt một chút, hừ lạnh: "Không cần cậu nói, ta sẽ sai người đi làm."
Nhưng trong bụng sweetheart chung quy vẫn là con của người ta.
Phong Đình liếc bụng đối phương, trong lòng chua đến không chịu được, sao không phải là con hắn chứ?
"Cậu mới 21!" Quân vương nghiến răng nghiến lợi: "Tại sao phải chấp nhận quốc gia phân phối?"
Không thể đợi thêm hai, ba tháng hay sao!
Văn Thu Tỉnh bóp khuôn mặt đang nhăn nhó nào đó: "Bởi vì tôi nghèo, tôi không có tiền, tôi là con sâu đáng thương, hài lòng chưa?"
"Ta không hài lòng." Quân vương cười lạnh, cầm một cái gối qua che khuất mặt mình, tự kỷ.jpg
"Anh muốn ăn đòn nữa phải không?" Văn Thu Tỉnh nhìn hắn một lát, khoanh tay: "Đứng dậy, theo tôi đi ăn cơm."
Người bên ngoài nghe thấy tình hình chiến trận đã yên tĩnh, vô cùng lo lắng mà phái người vào thông báo.
Người này chính là quan chấp hành Lục xui xẻo, y nơm nớp lo sợ: "Bệ hạ, các tướng quân đang đợi ngài xuất binh."
Bây giờ Phong Đình mới nhớ ea, hành tinh M16 vẫn chờ được cứu viện.
"Xuất binh gì cơ?" Văn Thu Tỉnh đầu óc mơ hồ, nhìn Phong Đình.
Phong Đình quay đầu đi, lạnh lùng ngạo mạn mà đứng dậy: "Đi ra ngoài đi." Đây là mệnh lệnh cho Lục Li.
"Vâng." Lục Li lui ra, vẫn luôn không dám ngẩng đầu.
Văn Thu Tỉnh lại hỏi: "Rốt cuộc là làm sao vậy? Xuất binh gì? Anh phải ra chiến trường?"
"Ừm." người đàn ông tóc vàng đáp lại đầy lạnh nhạt.
Văn Thu Tỉnh ngẩn ra, á à, còn dám ra vẻ, thế nên cậu nói: "Vậy anh đi đi, chú ý an toàn."
"Hừ." Phong Đình đáp lạnh lùng: "Ăn cơm tối xong rồi đi."
Văn Thu Tỉnh nhịn không được, nghiêng mặt đi cười mắng một tiếng ngu ngốc, ngay cả khi tức giận cãi nhau với cậu cũng cứ như chưa cai sữa ấy.
Quay đầu lại, thân ảnh cao lớn tủi thân của ai kia đã ra khỏi phòng trước.
Văn Thu Tỉnh theo sau, bị đối phương đẩy trở về, cậu hỏi: "Làm gì đó?"
Quân vương nhìn cổ áo mở rộng của thanh niên, lập tức kéo lại giúp đối phương: "Thay bộ khác."
Văn Thu Tỉnh bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Bên ngoài có người?"
Phong Đình trả lời: "Các tướng quân."
"Vậy à." Văn Thu Tỉnh tiếp lời: "Không bằng anh đi xử lý chính sự với họ trước đi, nên làm gì thì làm."
Nói xong, nâng mặt đối phương hôn một cái: "Cơm tối tôi tự ăn."
Bờ môi quân vương nóng lên, trong lòng cũng nóng lên, nhưng cứ nghĩ đến ông chồng hờ của cậu lại chua không chịu được: "Cậu cũng từng hôn gã ta như thế ư?"
Văn Thu Tỉnh ngừng hành động sửa lại vạt áo cho đối phương, kiên nhẫn giải thích: "Đó là gặp dịp thì chơi."
Trong tim thầm xin lỗi Will, thật sự là con rồng phun lửa này quá ghen tuông, vì bảo vệ thiên thần bé nhỏ của chúng ta em chỉ có thể nói như vậy.
Mắt Phong Đình đầy tơ máu: "Cậu mang thai con gã."
Không chịu thôi đúng không?
Văn Thu Tỉnh hết kiên nhẫn, lập tức thu hồi đôi tay đang sửa cổ áo hắn lại, tức giận mắng: "Anh là máy lặp à? Nói thêm câu nữa tôi đập chết anh!"
Mí mắt người đàn ông cao quý giật liên hồi, mím chặt môi không nói lời nào.
Các tướng quân bên ngoài: "..."
"Đứng đó làm gì?" Văn Thu Tỉnh nói: "Nên làm gì thì làm đi! Lúc đi thế nào thì lúc về giữ nguyên vậy cho tôi, thiếu một sợi tóc thì đừng có về!"
Quân vương bệ hạ bị một bàn tay trắng nõn đẩy ra, mọi người nghe thấy tiếng cửa phòng đóng sập lại.
Thế nhưng rất nhanh, bên trong lại bay ra một cái mũ, nện trúng ngực quân vương.
Mọi người mắt nhìn mũi mũi nhìn tim cúi thấp đầu xuống, không dám có bất kỳ phản ứng nào.
Phong Đình đầy mặt lạnh lẽo đội mũ lên: "Đi."
Các tướng quân nhìn quân vương lên chiến hạm, sau đó trở lại vị trí của mình, ai quản lí chức trách của người nấy, chuẩn bị nghe lệnh bất cứ lúc nào.
Quân vương và các binh sĩ chưa ăn cơm tối, ở trên chiến hạm dùng dinh dưỡng tề giải quyết vấn đề chắc bụng.
Từ hành tinh thứ nhất đến hành tinh M16 phải trải qua mấy bước nhảy không gian và một lỗ trắng.
Lúc ai kia đi rồi, Văn Thu Tỉnh bất chợt cảm thấy tâm thần không yên.
"Tổng quản Lục." Cậu hỏi Lục Li: "Lần này xuất binh là có chuyện gì xảy ra à?"
Nếu là trước đây, có đánh chết Lục Li cũng sẽ không tiết lộ quân tình cho tình nhân của bệ hạ, nhưng lúc nãy tận mắt nhìn thấy cậu Văn đây đánh bệ hạ... Tâm tình của y, chỉ có các tướng quân cùng nghe vách tường mới có thể hiểu được!
"Thưa cậu Văn." Lục Li nói: "Hnahf tinh M16 bị sinh vật ngoài hành tinh xâm lấn, tình huống xảy ra quá bất ngờ, trú quân phòng thủ không địch được, xin đế quốc trợ giúp, cho nên bệ hạ tự mình mang binh đi cứu viện."
Văn Thu Tỉnh gật đầu, cảm thấy khó mà tin nổi: "Đế quốc không còn ai nữa sao? Chuyện như tiếp viện chẳng lẽ không phải phái một vị tướng quân hoặc là mấy vị đi là được ư?"
Dù sao cũng không tới lượt vua một nước đi mạo hiểm.
"Ngài nói không sai." Lục Li nghĩ thầm, chẳng qua cậu Văn không đủ hiểu bệ hạ: "Nhưng bệ hạ thích thân chinh, trên thực tế hàng năm bệ hạ đều sẽ mang binh tấn công hành tinh khác, mở rộng lãnh thổ cho đế quốc."
Văn Thu Tỉnh sững sờ: "Thì ra là vậy."
Cậu thật sự không ngờ vị bệ hạ nhát gan lại có thiết lập tính cách trâu bò đến thế...
Lẽ nào lời mọi người nói rằng bệ hạ hung tàn là thật?
Vậy...
Thanh niên trái đất cuối cùng cũng có chút sợ hãi, dù sao hôm nay cậu còn đánh bệ hạ không nhẹ đâu.
Còn vứt súng của người ta nữa...
"Tôi no rồi." Văn Thu Tỉnh ăn không biết vị, được nửa bát đã nói: "Tôi đến vườn hoa đi dạo một chút, anh không cần gọi người đi theo."
Lục Li lắc đầu: "Bệ hạ đã dặn lúc nào cũng phải bảo đảm sự an toàn của ngài."
Văn Thu Tỉnh đỡ trán, thôi, theo thì theo đi.
Giờ đã rất muộn, không khí bên ngoài lạnh lẽo, cậu khoác áo, há miệng run rẩy đến vườn hoa tìm súng.
May mắn, vứt đúng chỗ dễ thấy, cậu nhanh chóng tìm được nó.
Văn Thu Tỉnh nhặt súng lên, mở hộp đạn ra nhìn, bên trong thực sự chẳng có viên đạn nào.
"Cái đồ nhát cáy..." Thanh niên nói thầm, dắt súng vào người sau đó trở về phòng ngủ.
Chờ mọi người đi hết, Văn Thu Tỉnh lấy súng ra, dùng khăn mặt tỉ mỉ lau sạch, đặt trên mặt bàn, để ai đó về có thể dùng tiếp.
"Haiz." Văn Thu Tỉnh thở dài, mở màn hình ánh sáng chụp cái súng đen bóng này một tấm, gửi cho Phong Đình: Tôi tìm được súng của anh rồi này.
Gửi xong lại gõ thêm câu nữa: Nhớ cây súng thật của anh, moa.
Nam tử sắp hạ xuống hành tinh M16, sau khi lên chiến hạm, bình quân mỗi năm phút sẽ nhìn thiết bị đầu cuối cá nhân một lần.
Mỗi lần xem xong đều cực kỳ không vui.
Bởi vì rời khỏi vương cung, chứng đau đầu chết tiệt lại như hình với bóng, khiến lòng người phiền muộn.
Nhất định là vậy.
Mãi đến lần xem cuối cùng trước khi hạ cánh, một tin nhắn được theo dõi đặc biệt bắn ra, người gửi là sweetheart bé nhỏ.
Nội dung là tìm được súng, đọc mà có chút không cam lòng.
Nhưng còn tốt hơn là không có gì.
Phong Đình đang do dự nên đáp lại thế nào, khung chat bắn ra tin nhắn thứ hai.
"Nhớ cây súng thật của anh, moa."
Ai đó bị tán tỉnh, nuốt nước miếng, quay mặt đi bình phục nhịp thở.
Phải biết rằng người hành tinh thứ nhất luôn chú ý vẻ đoan trang ưu nhã, nghiêm cẩn quy củ.
Phong Đình chưa từng tiếp xúc với ai mở miệng ba câu không rời súng ống như thanh niên.
Quân vương bệ hạ lén lút nhìn lại, cảm xúc bành trướng, hận không thể quay về hiến súng thật cho đối phương.
Chỉ là trong lòng Phong Đình vẫn có khúc mắc, muốn hỏi thanh niên có phải cũng từng tán tỉnh gã kia như vậy...
Nhưng sợ hỏi xong lại bị đánh, đành cắn chặt răng tắt màn hình đi.
Chiếm hạm đến hành tinh M16, nhanh chóng tiến vào tầng khí quyển.
Chân trời lóe ráng màu xanh lam, mắt trần có thể thấy chiến cơ phe mình lui tới trong phạm vi ánh sáng, cố gắng kháng chiến.
Nam tử tóc vàng trên chiến hạm xuyên qua kính ánh ánh quan sát tình hình trận chiến, lạnh lùng ra lệnh: "Xuất kích."
Một giây sau, vô số cỗ máy chiến đấu loại nhỏ từ trên chiến hạm bay ra, tạo thành đội ngũ hình lưới bay về phía chân trời.
Phong Đình đi tới trước mặt chiến cơ của mình, gỡ mũ lính xuống, đội mũ an toàn lên.
Như mỗi một lần trước đây, trước khi không chút do dự lao tới chiến trường, hắn mở màn hình, gửi cho sweetheart bé nhỏ đang nằm trên giường một câu: Trước khi cậu ly hôn, đừng hòng.
Tác giả có lời muốn nói:
Quân vương máu lạnh: Chưa ly hôn đừng hòng chạm vào súng của ta!
Bệ hạ là người có cốt khí, hôm nay vũ trụ vẫn run rẩy vì hắn.
/35
|