Edit: Tròn
Giọng Nghiêm Noãn nghe không ra tâm tình, cô hỏi: “Diêm Tuệ thế nào?”
A Tinh ấp a ấp úng, “Phần não bị thương nghiêm trọng, còn thở, khả năng…đại..đại khai là không tỉnh lại nữa.”
Nghiêm Noãn rũ mắt, lông mi hơi run run, cô trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng, giọng nói rất nhỏ, “Chị không tiện thăm tới thăm chị ấy, em có thời gian thì tìm một hộ lý.”
“Về chuyện quyên tiền, trước tiên em liên hệ với quỹ An Nhiên đi, xem xem có phải chị quyên tiền không đủ thật không.”
A Tinh gật đầu liên tục, “Trên đường em có liên lạc qua, bọn họ biết chuyện này, cũng đang xác minh, có tin tức gì sẽ gọi điện cho em.”
A Tinh vừa dứt lời, điện thoại liền vang lên.
Hai người liếc nhìn nhau, Nghiêm Noãn ra hiệu để cho cô nhận.
Là bên quỹ An Nhiên gọi đến, A Tinh có chút khẩn trương, “Alo, xin chào.”
“Xin chào cô Vu. Chúng tôi đã xác nhận qua, số tiền mà cô Nghiêm Noãn quyên góp thực sự là mười vạn, không phải một trăm vạn, chúng tôi…”
Nghe được câu này, tay A Tinh thiếu chút nữa thì không giữ được điện thoại.
Thấy vẻ mặt cô, Nghiêm Noãn cũng đã biết kết quả, nhưng cô cũng không quá kinh ngạc, dường như đã đoán trước được.
Theo Nghiêm Noãn ba năm, A Tinh cũng trải qua không ít chuyện, ấn tượng khắc sâu nhất chính là trong một buổi tiệc từ thiện, nếu không có vợ Quý Thiên Trạch nhắc nhở, thiếu chút nữa thì Nghiêm Noãn cũng giống như Chu Thiên Huệ, bị chặn ngoài cửa. Giá trị con người càng ngày càng tăng cao, thị phi cũng càng ngày càng nhiều, những loại chuyện này trong nháy mắt có thể đem danh tiếng mấy năm nay bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, việc sắp đặt đẩy người ta vào chỗ chết, đây là lần đầu tiên cô gặp phải.
Hơn nữa lúc này đây….
A Tinh không nhịn được, hỏi, “Chị, có phải chị Tuệ chị ấy….”
“Không phải.”
Nghiêm Noãn cắt lời cô rất nhanh.
Diêm Tuệ người này, khả năng kiềm chế mạnh, có chút giả nhân giả nghĩa.
Nhưng cùng chung sống năm năm, Nghiêm Noãn biết, chuyện rút bớt tiền, chị ấy tuyệt đối sẽ không làm.
Mặc dù đã mỗi người một ngả nhưng chắc chắn Diêm Tuệ phải hiểu rõ điều này, nếu như Nghiêm Noãn rơi thẳng xuống đáy vực thì người đại diện như cô ta cũng sẽ không tránh khỏi liên lụy.
Hơn nữa, nếu chuyện này cô ta làm thật mà bị phát hiện ra thì có khả năng sẽ phải ngồi tù.
***
#Nghiêm Noãn quyên góp giả dối# tin này leo lên hot search chỉ trong 11 tiếng đồng hồ.
Tốc độ này nhanh kinh người, nếu không có người phía sau màn thổi gió thì gần như không được như vậy.
Nghiêm Noãn hỏi A Tinh, “Nghệ sĩ mới Diêm Tuệ tiếp nhận là ai?”
A Tinh nhớ lại, “Trương Tiểu Mãn.”
“Hiện tại Đào Tử đang đi theo Trương Tiểu Mãn?”
“Không, Đào Tử đang ở cùng với Khương Khương.”
Khương Khương.
A tinh giải thích, “Nghe nói Khương Khương biết Đào Tử trước đây là trợ lý của chị, nên nhất định phải để Đào Tử đi theo mình. Chị, chị cũng biết, chị ấy là con cháu của thành viên trong hội đồng ban quản trị mà. Bây giờ Hòa Diệu toàn tâm toàn ý nâng đỡ chị ấy, Đào Tử... cũng không còn cách nào khác.”
Dù sao cũng là cộng sự một khoảng thời gian, A Tinh thay Đào Tử nói một câu.
Nghiêm Noãn không lên tiếng.
Cô đứng bên cửa sổ, đứng yên thật lâu.
Trong lòng A Tinh sốt ruột, “Chị, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Nghiêm Noãn dựa vào cửa số, mở miệng, nhưng lại nói chuyện khác.
“A Tinh, em biết không, căn hộ trong Minh Nguyệt Lý này, là lúc sinh nhật hai mươi tuổi của chị, dùng hết tiền tích góp để mua. Ban công nhìn toàn cảnh 180 độ, có thể ngắm nhìn phía nam Đế Đô vào ban đêm. Đối diện cũng là căn hộ giống vậy, có thể ngắm nhìn phong cảnh phía bắc, hiện tại đều không bán đi, bởi vì giá cả đã tăng gấp bốn, có thể nói là giá trên trời.
“Khi đó, người bên cạnh đều khuyên chị đừng mua, mua thì cũng đừng một lần thanh toán hết, nhưng chị lại không nghe theo, rất muốn có một căn hộ của riêng mình.”
Cô giơ tay lên sờ cửa sổ thủy tinh sát đất, âm thanh rất nhẹ, nghe có chút mông lung.
“Ở đây rất cao, chị chính là thích đứng nơi cao như vậy. Nếu đứng ở đây, chị nhất định sẽ không dễ dàng đi xuống.”
Trong phòng bị bao trùm bởi bầu không khí yên lặng.
Cô chậm rãi ngồi xổm xuống, ngồi dựa vào cửa sổ, nói như không có chuyện gì xảy ra, “Nói Lý Nguyên để cho chị viết một bức thư xin lỗi, nói đúng là công tác có xảy ra sơ suất, nói lại quỹ bên kia, chị sẽ lập tức bổ sung đủ tiền quyên góp một trăm vạn.”
Đây không phải là thừa nhận không quyên góp đủ một trăm vạn sao?
“Cái này...”
“Cứ làm theo lời chị nói đi, không sao.”
***
Lần này Nghiêm Noãn trả lời lại rất nhanh, buổi sáng xảy ra chuyện, hai giờ chiều liền đăng thư xin lỗi, từ ngữ thành khẩn.
Sau đó quỹ An Nhiên chia sẻ lại tỏ ý 99 vạn còn lại đã bổ sung đủ.
Sau khi để cho Lý Nguyên sửa chữa bài viết rồi đăng weibo, Nghiêm Noãn trực tiếp gỡ ứng dụng.
Cô lười xem bình luận, hà cớ gì tự làm mình không thoải mái
Dù sao, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra người trên mạng nói cái gì.
“Đúng là không biết xấu hổ, không bị đào ra thì 99 vạn vĩnh viễn sẽ không bổ sung đi, ha ha.”
“Cho nên chuyện quyên tiền giả dối là thật? Lấy nạn quốc gia ra để cọ nhiệt thì cả đời bị hắc!”
“Trách không được bị bạn trai bỏ, mặt mũi rio(1) xấu xí.”
(1)Rio: là từ đồng âm của thực, có nghĩa là “thực” hoặc “đúng”. Ở trong câu này có nghĩa là đúng thật là mặt mũi xấu xí.
Đúng như cô đoán.
Cô không đáp trả, bên ngoài mắng hăng say, đi ra đáp lại, sẽ bị mắng ác liệt hơn.
Ngày hôm sau, sau khi trả lời công chúng liền có người xuất hiện, chỉ đích danh hành vi này của cô là bất chính. Cũng bởi vì vậy mà lan ra tin chỉ trích toàn bộ vòng giải trí làm từ thiện đều là giả dối, làm rộ lên tab làm từ thiện không thành tâm. Mặc kệ bên ngoài bịa đặt như thế nào, Nghiêm Noãn đều ngoảnh mặt làm ngơ.
Lúc A Tinh cầm một chồng hợp đồng đến tìm cô thì cô vẫn còn ngồi xếp bằng ở trên ghế sofa xem phim trên TV.
“Chị, mấy cái hợp đồng này đều đến kỳ hạn, đồ uống này, vốn có hẹn ngày hôm nay bàn về hợp đồng tiếp theo, nhưng bọn họ...”
Nghiêm Noãn chỉ “Ừ”, cũng không tiếp nhận.
A Tinh ngồi xuống, cũng thở dài.
Ngay từ đầu cô không hiểu, vì sao Nghiêm Noãn muốn nhanh như vậy đăng thư xin lỗi, sau này suy nghĩ lại, ngoại trừ xin lỗi lập tức, bày tỏ chỉ là công tác sơ soát, cũng không có biện pháp khác.
Chẳng lẽ đem sai lầm đổ lên người sống đời sống thực vật? Như vậy, mọi người nhất định sẽ càng thêm ác cảm.
Cô cũng mất luôn tâm trạng bàn công việc, nhịn không được hỏi Nghiêm Noãn, “Chị, cứ để thua thiệt trong chuyện này như vậy sao?”
Nghiêm Noãn liếc mắt dò xét cô, “Em thấy chị bị thua thiệt lúc nào thế?”
Cái này…hình như là chưa thấy.
“Lăn lộn ở trong vòng này, có lên có xuống, bình thường. Điều quan trọng nhất là, lúc rơi xuống còn có thể đứng dậy không.”
Nghiêm Noãn chống cằm, nhẹ nhàng quấy cái thìa bằng sứ, bọt cà phê tùy theo đó quay vòng.
“Được rồi, lúc nào thì ký hợp đồng?”
A Tinh trả lời ngay, “Buổi sáng ngày mai.”
Nghiêm Noãn đang muốn nói, điện thoại di động chợt rung một cái.
Thẩm Tư Diệu gửi wechat tới, “Tám giờ tối gặp ở chỗ cũ, có việc thương lượng với em.”
Đây là sau khi đính hôn lấy lại được tự do? Lại vẫn còn có thể ra khỏi cửa.
Vừa lúc, cô cũng muốn gặp Thẩm Tư Diệu, tin nhắn gửi cho Trương Vận vẫn chưa có hồi âm, cũng không biết Trương Vận hiện tại thế nào.
Nàng khẽ nhíu mày, trả lời bằng một từ “Được.”
Tuy rằng cô hiện tại không thích hợp đi ra ngoài, nhưng cô cùng Thẩm Tư Diệu và Dương Tiêu Kỳ gặp mặt đều là hội sở tư nhân thưòng lui tới, tính riêng tư cao, sẽ không bị chụp. Hơn nữa, chỗ này cách đây cũng không xa.
***
Bảy rưỡi, Nghiêm Noãn mới bắt đầu đi.
Đã lâu không lái xe, tay cầm lái sinh ra một chút cảm giác xa lạ.
Ban đêm ở Đế Đô khác biệt hoàn toàn so với Ung thành.
Đó là lúc mới lên đèn rực rỡ. Mặc dù không phải là khu vực trung tâm, cũng vô cùng náo nhiệt, ráng chiều ở phía xa dần dần nhuộm lên ánh vàng, một vài vầng sáng lóe lên.
Tối nay xe trên đường không nhiều, lúc đứng chờ đèn xanh đèn đỏ, Nghiêm Noãn mở radio trong xe lên.
Cũng khéo, tiện tay mở, radio lại đang phát nam nữ hát đối bài《Trái tim tan vỡ》.
Rõ ràng không thất tình, vì sao luôn luôn cho cô nghe bài hát này? Có chút buồn cười.
Có điều, không thể tránh khỏi để cho cô nhớ tới Trình Sóc Xuyên.
Lúc anh lái xe, hình như thích dùng một tay để lên trên vô lăng, nhìn từ bên sườn mặt, đường cong khuôn mặt rất tinh xảo. Cô yên lặng quan sát, lúc chờ đèn đỏ, Trình Sóc Xuyên lại liếm liếm môi, tựa như con mèo nhỏ liếm thức ăn, vừa lười biếng lại vừa đáng yêu.
Cô vô ý thức bắt chước động tác này, lại nếm được vị đào của son môi.
Mãi đến khi ở phía sau ấn còi giục, Nghiêm Noãn mới phát hiện đèn đỏ đã chuyển sang màu xanh.
Cô khôi phục tinh thần, chuyên chú lái xe.
Đằng trước rẽ phải là tới rồi.
Cô bật tín hiệu rẽ phải, rồi cũng có một chiếc xe cần cẩu rẽ phải. Cô đi ngay phía sau, đánh lái một cái là cũng có thể rẽ phải.
Chỉ có một đoạn đường ngắn, không kịp phòng bị. Phía trước không xa là lối rẽ về đường bên phải, có xe muốn chen lên đi ngay phía sau xe cần cẩu để rẽ phải, tốc độ xe đi rất nhanh, còn không bật đèn tín hiệu xin rẽ. Nghiêm Noãn ấn còi liên tục, người nọ lại cố tình làm như không nghe thấy. Lúc này bảo cô phanh xe cũng không kịp, sẽ đụng xe ngay lập tức.
Trong khoảng khắc đó, trái tim cô như nhảy lên tận cổ họng. Theo bản năng, cô đánh tay lái về phía bên trái.
‘Rầm…’
***
Bệnh viện Đệ Tam Đế Đô.
Nghiêm Noãn vươn tay, để cho y tá băng bó cổ tay cho cô.
Phần mới được bôi thuốc còn đau rát.
Nhưng cô cũng không nhíu mày dù chỉ một cái, chỉ nhìn vào điện thoại di động ở tay kia.
Hot search trên weibo, tất cả đều là tin tức cô bị tại nạn xe cộ, quyên tiền giả dối đều bị đá ra phía sau.
Mới vừa xảy ra không lâu, ngồi hỏa tiễn cũng không bằng cái tốc độ này.
Y tá giúp cô xử lý xong vết thương, nhìn lén cô một cái, cho rằng tâm tình cô không được tốt nên im lặng.
Tâm tình Nghiêm Noãn có thể tốt mới lạ.
Tai nạn xe cộ xảy ra ngắn ngủ chỉ có mấy giờ, toàn bộ trên mạng đều là “Khẩn cấp né tránh thì thế nào, khẩn cấp né tránh là có thể tùy tiện đi về phía bên trái à, đụng phải người vô tội, không học qua khóa lấy bằng lái à? Loại sát thủ đường bộ này có thể cho thi lại bằng lái hai năm không?”
“Vào thời điểm này cũng không thể đánh xe về phía bên trái, cũng may là không xảy ra án mạng.”
Đúng vậy, lúc cô đánh tay lái về phía bên trái, đụng phải xe chạy bên đó.
Nếu như là người thường, thì đây không phải chuyện gì lớn, đụng xe, không gây thương tích gì. Nhưng cô là minh tinh, vi phạm giao thông, gây ra tai nạn xe cộ, đây là chuyện lớn. Cảnh sát giao thông phán quyết toàn bộ trách nhiệm đều thuộc về cô. Chiếc xe bên phải đột nhiên lao tới kia không có bảng số xe, tạm thời vẫn còn truy lùng.
Vì né tránh khẩn cấp nên chiếc xe đi bên trái bị đụng vào. Chủ xe đó cũng chẳng phải người hiền lành gì, đứng ngay tại chỗ chỉ trích cô là ngôi sao lớn thì làm sao, có thể tùy tiện đâm người khác thế này à? Chuyện này nhất định không thể bỏ qua.
Hôn sự thất bại, quyên tiền giả dối, tai nạn xe cộ.
Một chuyện rồi lại một chuyện, giống như là được định sẵn, lần lượt xảy ra.
Cô nhạy cảm nhận thấy được, chuyện này hình như có một bàn tay vô hình ở phía sau thao túng.
Rõ ràng việc này mặc dù xảy ra, cô cũng có thể lợi dụng phòng quan hệ xã hội lớn mạnh thổi gió làm tình hình đi theo hướng khác. Có thể luôn có một người hành động trước cô, để cho dư luận lan rộng, lúc đó cô khó có thể xoay sở kết thúc chuyện một cách ổn thỏa, tốt đẹp.
Giọng Nghiêm Noãn nghe không ra tâm tình, cô hỏi: “Diêm Tuệ thế nào?”
A Tinh ấp a ấp úng, “Phần não bị thương nghiêm trọng, còn thở, khả năng…đại..đại khai là không tỉnh lại nữa.”
Nghiêm Noãn rũ mắt, lông mi hơi run run, cô trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng, giọng nói rất nhỏ, “Chị không tiện thăm tới thăm chị ấy, em có thời gian thì tìm một hộ lý.”
“Về chuyện quyên tiền, trước tiên em liên hệ với quỹ An Nhiên đi, xem xem có phải chị quyên tiền không đủ thật không.”
A Tinh gật đầu liên tục, “Trên đường em có liên lạc qua, bọn họ biết chuyện này, cũng đang xác minh, có tin tức gì sẽ gọi điện cho em.”
A Tinh vừa dứt lời, điện thoại liền vang lên.
Hai người liếc nhìn nhau, Nghiêm Noãn ra hiệu để cho cô nhận.
Là bên quỹ An Nhiên gọi đến, A Tinh có chút khẩn trương, “Alo, xin chào.”
“Xin chào cô Vu. Chúng tôi đã xác nhận qua, số tiền mà cô Nghiêm Noãn quyên góp thực sự là mười vạn, không phải một trăm vạn, chúng tôi…”
Nghe được câu này, tay A Tinh thiếu chút nữa thì không giữ được điện thoại.
Thấy vẻ mặt cô, Nghiêm Noãn cũng đã biết kết quả, nhưng cô cũng không quá kinh ngạc, dường như đã đoán trước được.
Theo Nghiêm Noãn ba năm, A Tinh cũng trải qua không ít chuyện, ấn tượng khắc sâu nhất chính là trong một buổi tiệc từ thiện, nếu không có vợ Quý Thiên Trạch nhắc nhở, thiếu chút nữa thì Nghiêm Noãn cũng giống như Chu Thiên Huệ, bị chặn ngoài cửa. Giá trị con người càng ngày càng tăng cao, thị phi cũng càng ngày càng nhiều, những loại chuyện này trong nháy mắt có thể đem danh tiếng mấy năm nay bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, việc sắp đặt đẩy người ta vào chỗ chết, đây là lần đầu tiên cô gặp phải.
Hơn nữa lúc này đây….
A Tinh không nhịn được, hỏi, “Chị, có phải chị Tuệ chị ấy….”
“Không phải.”
Nghiêm Noãn cắt lời cô rất nhanh.
Diêm Tuệ người này, khả năng kiềm chế mạnh, có chút giả nhân giả nghĩa.
Nhưng cùng chung sống năm năm, Nghiêm Noãn biết, chuyện rút bớt tiền, chị ấy tuyệt đối sẽ không làm.
Mặc dù đã mỗi người một ngả nhưng chắc chắn Diêm Tuệ phải hiểu rõ điều này, nếu như Nghiêm Noãn rơi thẳng xuống đáy vực thì người đại diện như cô ta cũng sẽ không tránh khỏi liên lụy.
Hơn nữa, nếu chuyện này cô ta làm thật mà bị phát hiện ra thì có khả năng sẽ phải ngồi tù.
***
#Nghiêm Noãn quyên góp giả dối# tin này leo lên hot search chỉ trong 11 tiếng đồng hồ.
Tốc độ này nhanh kinh người, nếu không có người phía sau màn thổi gió thì gần như không được như vậy.
Nghiêm Noãn hỏi A Tinh, “Nghệ sĩ mới Diêm Tuệ tiếp nhận là ai?”
A Tinh nhớ lại, “Trương Tiểu Mãn.”
“Hiện tại Đào Tử đang đi theo Trương Tiểu Mãn?”
“Không, Đào Tử đang ở cùng với Khương Khương.”
Khương Khương.
A tinh giải thích, “Nghe nói Khương Khương biết Đào Tử trước đây là trợ lý của chị, nên nhất định phải để Đào Tử đi theo mình. Chị, chị cũng biết, chị ấy là con cháu của thành viên trong hội đồng ban quản trị mà. Bây giờ Hòa Diệu toàn tâm toàn ý nâng đỡ chị ấy, Đào Tử... cũng không còn cách nào khác.”
Dù sao cũng là cộng sự một khoảng thời gian, A Tinh thay Đào Tử nói một câu.
Nghiêm Noãn không lên tiếng.
Cô đứng bên cửa sổ, đứng yên thật lâu.
Trong lòng A Tinh sốt ruột, “Chị, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Nghiêm Noãn dựa vào cửa số, mở miệng, nhưng lại nói chuyện khác.
“A Tinh, em biết không, căn hộ trong Minh Nguyệt Lý này, là lúc sinh nhật hai mươi tuổi của chị, dùng hết tiền tích góp để mua. Ban công nhìn toàn cảnh 180 độ, có thể ngắm nhìn phía nam Đế Đô vào ban đêm. Đối diện cũng là căn hộ giống vậy, có thể ngắm nhìn phong cảnh phía bắc, hiện tại đều không bán đi, bởi vì giá cả đã tăng gấp bốn, có thể nói là giá trên trời.
“Khi đó, người bên cạnh đều khuyên chị đừng mua, mua thì cũng đừng một lần thanh toán hết, nhưng chị lại không nghe theo, rất muốn có một căn hộ của riêng mình.”
Cô giơ tay lên sờ cửa sổ thủy tinh sát đất, âm thanh rất nhẹ, nghe có chút mông lung.
“Ở đây rất cao, chị chính là thích đứng nơi cao như vậy. Nếu đứng ở đây, chị nhất định sẽ không dễ dàng đi xuống.”
Trong phòng bị bao trùm bởi bầu không khí yên lặng.
Cô chậm rãi ngồi xổm xuống, ngồi dựa vào cửa sổ, nói như không có chuyện gì xảy ra, “Nói Lý Nguyên để cho chị viết một bức thư xin lỗi, nói đúng là công tác có xảy ra sơ suất, nói lại quỹ bên kia, chị sẽ lập tức bổ sung đủ tiền quyên góp một trăm vạn.”
Đây không phải là thừa nhận không quyên góp đủ một trăm vạn sao?
“Cái này...”
“Cứ làm theo lời chị nói đi, không sao.”
***
Lần này Nghiêm Noãn trả lời lại rất nhanh, buổi sáng xảy ra chuyện, hai giờ chiều liền đăng thư xin lỗi, từ ngữ thành khẩn.
Sau đó quỹ An Nhiên chia sẻ lại tỏ ý 99 vạn còn lại đã bổ sung đủ.
Sau khi để cho Lý Nguyên sửa chữa bài viết rồi đăng weibo, Nghiêm Noãn trực tiếp gỡ ứng dụng.
Cô lười xem bình luận, hà cớ gì tự làm mình không thoải mái
Dù sao, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra người trên mạng nói cái gì.
“Đúng là không biết xấu hổ, không bị đào ra thì 99 vạn vĩnh viễn sẽ không bổ sung đi, ha ha.”
“Cho nên chuyện quyên tiền giả dối là thật? Lấy nạn quốc gia ra để cọ nhiệt thì cả đời bị hắc!”
“Trách không được bị bạn trai bỏ, mặt mũi rio(1) xấu xí.”
(1)Rio: là từ đồng âm của thực, có nghĩa là “thực” hoặc “đúng”. Ở trong câu này có nghĩa là đúng thật là mặt mũi xấu xí.
Đúng như cô đoán.
Cô không đáp trả, bên ngoài mắng hăng say, đi ra đáp lại, sẽ bị mắng ác liệt hơn.
Ngày hôm sau, sau khi trả lời công chúng liền có người xuất hiện, chỉ đích danh hành vi này của cô là bất chính. Cũng bởi vì vậy mà lan ra tin chỉ trích toàn bộ vòng giải trí làm từ thiện đều là giả dối, làm rộ lên tab làm từ thiện không thành tâm. Mặc kệ bên ngoài bịa đặt như thế nào, Nghiêm Noãn đều ngoảnh mặt làm ngơ.
Lúc A Tinh cầm một chồng hợp đồng đến tìm cô thì cô vẫn còn ngồi xếp bằng ở trên ghế sofa xem phim trên TV.
“Chị, mấy cái hợp đồng này đều đến kỳ hạn, đồ uống này, vốn có hẹn ngày hôm nay bàn về hợp đồng tiếp theo, nhưng bọn họ...”
Nghiêm Noãn chỉ “Ừ”, cũng không tiếp nhận.
A Tinh ngồi xuống, cũng thở dài.
Ngay từ đầu cô không hiểu, vì sao Nghiêm Noãn muốn nhanh như vậy đăng thư xin lỗi, sau này suy nghĩ lại, ngoại trừ xin lỗi lập tức, bày tỏ chỉ là công tác sơ soát, cũng không có biện pháp khác.
Chẳng lẽ đem sai lầm đổ lên người sống đời sống thực vật? Như vậy, mọi người nhất định sẽ càng thêm ác cảm.
Cô cũng mất luôn tâm trạng bàn công việc, nhịn không được hỏi Nghiêm Noãn, “Chị, cứ để thua thiệt trong chuyện này như vậy sao?”
Nghiêm Noãn liếc mắt dò xét cô, “Em thấy chị bị thua thiệt lúc nào thế?”
Cái này…hình như là chưa thấy.
“Lăn lộn ở trong vòng này, có lên có xuống, bình thường. Điều quan trọng nhất là, lúc rơi xuống còn có thể đứng dậy không.”
Nghiêm Noãn chống cằm, nhẹ nhàng quấy cái thìa bằng sứ, bọt cà phê tùy theo đó quay vòng.
“Được rồi,
A Tinh trả lời ngay, “Buổi sáng ngày mai.”
Nghiêm Noãn đang muốn nói, điện thoại di động chợt rung một cái.
Thẩm Tư Diệu gửi wechat tới, “Tám giờ tối gặp ở chỗ cũ, có việc thương lượng với em.”
Đây là sau khi đính hôn lấy lại được tự do? Lại vẫn còn có thể ra khỏi cửa.
Vừa lúc, cô cũng muốn gặp Thẩm Tư Diệu, tin nhắn gửi cho Trương Vận vẫn chưa có hồi âm, cũng không biết Trương Vận hiện tại thế nào.
Nàng khẽ nhíu mày, trả lời bằng một từ “Được.”
Tuy rằng cô hiện tại không thích hợp đi ra ngoài, nhưng cô cùng Thẩm Tư Diệu và Dương Tiêu Kỳ gặp mặt đều là hội sở tư nhân thưòng lui tới, tính riêng tư cao, sẽ không bị chụp. Hơn nữa, chỗ này cách đây cũng không xa.
***
Bảy rưỡi, Nghiêm Noãn mới bắt đầu đi.
Đã lâu không lái xe, tay cầm lái sinh ra một chút cảm giác xa lạ.
Ban đêm ở Đế Đô khác biệt hoàn toàn so với Ung thành.
Đó là lúc mới lên đèn rực rỡ. Mặc dù không phải là khu vực trung tâm, cũng vô cùng náo nhiệt, ráng chiều ở phía xa dần dần nhuộm lên ánh vàng, một vài vầng sáng lóe lên.
Tối nay xe trên đường không nhiều, lúc đứng chờ đèn xanh đèn đỏ, Nghiêm Noãn mở radio trong xe lên.
Cũng khéo, tiện tay mở, radio lại đang phát nam nữ hát đối bài《Trái tim tan vỡ》.
Rõ ràng không thất tình, vì sao luôn luôn cho cô nghe bài hát này? Có chút buồn cười.
Có điều, không thể tránh khỏi để cho cô nhớ tới Trình Sóc Xuyên.
Lúc anh lái xe, hình như thích dùng một tay để lên trên vô lăng, nhìn từ bên sườn mặt, đường cong khuôn mặt rất tinh xảo. Cô yên lặng quan sát, lúc chờ đèn đỏ, Trình Sóc Xuyên lại liếm liếm môi, tựa như con mèo nhỏ liếm thức ăn, vừa lười biếng lại vừa đáng yêu.
Cô vô ý thức bắt chước động tác này, lại nếm được vị đào của son môi.
Mãi đến khi ở phía sau ấn còi giục, Nghiêm Noãn mới phát hiện đèn đỏ đã chuyển sang màu xanh.
Cô khôi phục tinh thần, chuyên chú lái xe.
Đằng trước rẽ phải là tới rồi.
Cô bật tín hiệu rẽ phải, rồi cũng có một chiếc xe cần cẩu rẽ phải. Cô đi ngay phía sau, đánh lái một cái là cũng có thể rẽ phải.
Chỉ có một đoạn đường ngắn, không kịp phòng bị. Phía trước không xa là lối rẽ về đường bên phải, có xe muốn chen lên đi ngay phía sau xe cần cẩu để rẽ phải, tốc độ xe đi rất nhanh, còn không bật đèn tín hiệu xin rẽ. Nghiêm Noãn ấn còi liên tục, người nọ lại cố tình làm như không nghe thấy. Lúc này bảo cô phanh xe cũng không kịp, sẽ đụng xe ngay lập tức.
Trong khoảng khắc đó, trái tim cô như nhảy lên tận cổ họng. Theo bản năng, cô đánh tay lái về phía bên trái.
‘Rầm…’
***
Bệnh viện Đệ Tam Đế Đô.
Nghiêm Noãn vươn tay, để cho y tá băng bó cổ tay cho cô.
Phần mới được bôi thuốc còn đau rát.
Nhưng cô cũng không nhíu mày dù chỉ một cái, chỉ nhìn vào điện thoại di động ở tay kia.
Hot search trên weibo, tất cả đều là tin tức cô bị tại nạn xe cộ, quyên tiền giả dối đều bị đá ra phía sau.
Mới vừa xảy ra không lâu, ngồi hỏa tiễn cũng không bằng cái tốc độ này.
Y tá giúp cô xử lý xong vết thương, nhìn lén cô một cái, cho rằng tâm tình cô không được tốt nên im lặng.
Tâm tình Nghiêm Noãn có thể tốt mới lạ.
Tai nạn xe cộ xảy ra ngắn ngủ chỉ có mấy giờ, toàn bộ trên mạng đều là “Khẩn cấp né tránh thì thế nào, khẩn cấp né tránh là có thể tùy tiện đi về phía bên trái à, đụng phải người vô tội, không học qua khóa lấy bằng lái à? Loại sát thủ đường bộ này có thể cho thi lại bằng lái hai năm không?”
“Vào thời điểm này cũng không thể đánh xe về phía bên trái, cũng may là không xảy ra án mạng.”
Đúng vậy, lúc cô đánh tay lái về phía bên trái, đụng phải xe chạy bên đó.
Nếu như là người thường, thì đây không phải chuyện gì lớn, đụng xe, không gây thương tích gì. Nhưng cô là minh tinh, vi phạm giao thông, gây ra tai nạn xe cộ, đây là chuyện lớn. Cảnh sát giao thông phán quyết toàn bộ trách nhiệm đều thuộc về cô. Chiếc xe bên phải đột nhiên lao tới kia không có bảng số xe, tạm thời vẫn còn truy lùng.
Vì né tránh khẩn cấp nên chiếc xe đi bên trái bị đụng vào. Chủ xe đó cũng chẳng phải người hiền lành gì, đứng ngay tại chỗ chỉ trích cô là ngôi sao lớn thì làm sao, có thể tùy tiện đâm người khác thế này à? Chuyện này nhất định không thể bỏ qua.
Hôn sự thất bại, quyên tiền giả dối, tai nạn xe cộ.
Một chuyện rồi lại một chuyện, giống như là được định sẵn, lần lượt xảy ra.
Cô nhạy cảm nhận thấy được, chuyện này hình như có một bàn tay vô hình ở phía sau thao túng.
Rõ ràng việc này mặc dù xảy ra, cô cũng có thể lợi dụng phòng quan hệ xã hội lớn mạnh thổi gió làm tình hình đi theo hướng khác. Có thể luôn có một người hành động trước cô, để cho dư luận lan rộng, lúc đó cô khó có thể xoay sở kết thúc chuyện một cách ổn thỏa, tốt đẹp.
/65
|