Thời Cấm đột nhiên ngừng khóc, cô… Hình như đã nghe thấy giọng nói của Kỷ Hoài.
Cô vội vàng ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy người đã khiến cho cô lo lắng sợ hãi suốt một ngày trời đang đứng trước mặt mình.
Kỷ Hoài hơi sững sốt, thật sự là Thời Cấm, anh không dám tin nhìn cô, không phải giờ này cô đang ở thành phố S sao, sao có thể xuất hiện ở nơi này, còn khiến cho bản thân mình ra nông nỗi này nữa chứ.
“Thầy Kỷ, thầy quen sao?’’ Người đàn ông trung niên bên cạnh anh hỏi.
Kỷ Hoài còn chưa kịp trả lời người nọ thì Thời Cấm chợt đứng bật dậy, không thèm quan tâm xung quanh có người hay không, nhào vào lồng ngực Kỷ Hoài rồi ôm chặt lấy anh.
Kỷ Hoài chỉ còn biết đứng như thế để cô ôm, cô dán mặt vào trong lồng ngực rắn chắc của anh, nghẹn ngào.
“Trên người anh còn ướt đấy.’’ Kỷ Hoài sợ Thời Cấm lạnh, duỗi tay muốn đẩy ra, nhưng lại phát hiện trên người cô cũng ướt đẫm, chỉ là hôm nay cô mặc một bộ quần áo màu đen, ánh đàn trong hành lang lại mờ tối, nên anh mới không nhận ra, trái tim nhất thời đau nhói, anh ôm chặt cô vào lòng.
Mấy người trung niên ở bên cạnh có lẽ cũng hiểu đại khái câu chuyện, đều thức thời đi trước.
Kỷ Hoài vuốt ve mái tóc của người con gái trong lòng, dịu dàng hỏi, “Tại sao em lại tới đây?’’
Thành phố H đổ cơn mưa bão dữ dội, anh thật sự không thể nào tưởng tượng nổi cô lại có thể một thân một mình chạy đến tìm anh, người này sao lá gan lại lớn như vậy chứ, nếu như cô xảy ra chuyện gì thì bảo anh phải làm thế nào đây, chỉ cần nghĩ đến điều này, trong lòng Kỷ Hoài không khỏi sợ hãi.
“Em không biết sợ là gì sao?’’
“Kỷ Hoài, không phải anh muốn em cho anh một câu trả lời sao, bây giờ em sẽ nói cho anh biết.’’ Thời Cấm khàn giọng nói.
Cả người Kỷ Hoài cứng đờ trong nháy mắt, lúc này càng ôm chặt lấy cô hơn, tựa cằm vào trên đỉnh đầu cô: “Ừ, em nói đi, anh nghe đây.’’
“Kỷ Hoài, chúng ta… Chúng ta kết hôn đi.’’
Kỷ Hoài hoàn toàn bị bất ngờ, anh không thể nào phản ứng kịp, toàn thân ngây ngẩn, đầu óc trống rỗng.
Cô… Nói gì cơ?
Kết hôn?
Thời Cấm ôm chặt Kỷ Hoài, cô muốn kết hôn với anh, muốn được ở bên cạnh anh, cùng anh sống chung một mái nhà, hai người mãi mãi sẽ không bao giờ xa nhau nữa, giống như bọn họ đã từng.
Bây giờ cô đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện, ông trời tựa như đang đùa cợt với bọn họ vậy, mà sự đùa cợt này lại khiến hai người xa cách đằng đẵng sáu năm trời, sáu năm, cả cuộc đời của mỗi người có bao nhiêu cái sáu năm để rồi lại bị lãng phí như vậy.
Thời Cấm không đợi được câu trả lời của Kỷ Hoài, trong lòng hơi hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn anh.
“Kỷ Hoài, chúng ta kết hôn được không?’’ Cô hỏi lại một lần nữa.
Kỷ Hoài cúi đầu nhìn cô.
“Không tốt lắm.’’
Trong nháy mắt, trái tim Thời Cấm tựa như rơi xuống vực sâu ngàn dặm, tay chân lạnh như buốt.
“Câu nói này sao có thể để cho em nói được chứ, phải là anh hỏi em mới đúng, Thời Cấm, lấy anh được không?’’
Thời Cấm đưa tay che miệng, người này thực sự muốn cô suy sụp mà, chỉ trong một thời gian ngắn mà trái tim cô đã trải qua mấy cung bậc cảm xúc, chợt buồn chợt vui, có hoảng hốt lo sợ, có niềm hạnh phúc vỡ hòa, đột nhiên thay đổi lớn như vậy khiến cô còn nghĩ rằng Kỷ Hoài không muốn kết hôn thật.
Cô ra sức gật đầu, “Được… Được, chúng ta kết hôn, sau khi trở về chúng ta sẽ kết hôn.’’
Kỷ Hoài mỉm cười rạng rỡ, nhưng trong hốc mắt lại hằn lên những tia máu.
Người phụ nữ anh yêu, cuối cùng cũng đồng ý gả cho anh.
Anh phấn khích ôm cô vào lòng, không coi ai ra gì nhấc bổng cô lên rồi xoay mấy vòng, Thời Cấm sợ hãi vòng tay ôm chặt lấy cổ anh, vùi đầu ở trên bả vai anh.
“Thời Cấm, anh yêu em.’’
Lúc này đây Kỷ Hoài giống như một đứa bé to xác, dùng phương thức trực tiếp nhất để bày tỏ niềm hạn phúc và vui sướng của mình.
“Cấm Cấm, có thể quen biết em thật tuyệt, có thể được em yêu lại càng tuyệt hơn, có thể được ở bên cạnh em suốt cả cuộc đời này chính là điều tuyệt nhất trên thế gian này.’’ Kỷ Hoài đặt Thời Cấm xuống, hai tay bưng lấy gò má cô, gằn từng chữ, từng chữ.
Thời Cấm bật khóc đè đầu anh xuống, hung hăng hôn xuống.
Kỷ Hoài nhanh chóng chuyển từ thế bị động sang chủ động, dùng sức mút mát, gặm cắn, đôi môi cô lạnh như băng nhưng lại nhanh chóng bị anh đốt lên lửa nóng.
Thời Cấm khé hé mở đôi môi, anh liền không chút do dự thăm dò vào trong khoang miệng ấm áp, hai đầu lưỡi mền mại quấn quýt lấy nhau, dây dưa không dứt.
*
Bời vì trời mưa bão, hầu hết mọi người dân ở Hải Hoài hay ở khu vực khác của thành phố H trước mắt đều được di tản đi đến thành phố lân cận, Thời Cấm và Kỷ Hoài cũng không ngoại lệ.
Buổi tối, hai người đặt phòng trong một khách sạn nhỏ, vừa bước vào phòng, Kỷ Hoài đã thúc giục Thời Cấm đi tắm, mặc dù khi còn ở thành phố H anh đã mượn quần áo khô của người khác cho cô thay, nhưng anh vẫn lo lắng cô bị ốm.
Kỷ Hoài thúc giục cô đi tắm, nhưng Thời Cấm lại không hề di chuyển, cô vẫn còn nhớ lần đó anh cũng bảo cô đi tắm trước, kết quả anh lại bị cảm.
“Sao vậy?’’ Kỷ Hoài cảm thấy hơi khó hiểu, anh vừa cởi chiếc áo khoác đã ướt hơn nửa vừa hỏi cô.
“Anh đi tắm trước đi.’’
Kỷ Hoài xoay người lại, “Em dính nước mưa ở bên ngoài lâu như vậy, ngoan, đi tắm nhanh đi.’’
“Không được, anh đi trước đi, trên người em còn mặc quần áo khô, còn quần áo anh đã ướt sũng cả rồi.’’
“Anh là đàn ông, em là phụ nữ, sức đề kháng của chúng ta không giống nhau.’’
“Không muốn, anh đi trước…’’
“Em lo lắng anh sẽ bị ốm, anh cũng lo lắng cho em, nếu đã không ai nhường ai, không bằng chúng ta cùng nhau tắm chung đi.’’ Vừa dứt lời Kỷ Hoài đã đi đến chuẩn bị ôm lấy cô.
Thời Cấm ngày lập tức chạy vào phòng tắm: “Được, được, được, em sẽ tắm trước, anh không được đi vào đâu đấy.’’
Kỷ Hoài nhìn cô còn chạy nhanh hơn thỏ, không khỏi bật cười.
“Được, anh sẽ không vào.’’ Anh cưng chiều nói.
Lần này Thời Cấm tắm rất nhanh, còn chưa đầy mười phút đã quấn khăn tắm đi ra ngoài.
Cô vừa mới mở cửa, Kỷ Hoài đã ngẩng đầu lên nhìn về phía này.
Mái tóc nửa ướt nửa khô được vắt ở sau lưng, chiếc khăn tắm trắng tinh bao bọc lấy dáng người mảnh khảnh nhỏ nhắn, bả vai và cánh tay mịn màng lộ ra bên ngoài, yết hầu Kỷ Hoài vô thức chuyển động lên xuống mấy vòng.
Nhận ra được tầm mắt nóng bỏng của anh, Thời Cấm ôm hai tay che chắn trước ngực, tức giận trừng mắt nhìn anh: “Nhìn cái gì mà nhìn, nhanh đi tắm đi.’’
Kỷ Hoài đứng dậy, tuy nhiên không đi vào phòng tắm mà đi thẳng về phía cô, Thời Cấm không hiểu anh muốn làm gì, nhưng vẫn theo bản năng lùi về sau một bước.
Kỷ Hoài bật cười, đi đến bên cạnh giữ lấy đầu cô, hôn thật mạnh vào đôi môi mềm mại rồi mới buông người ra.
“Đi lên giường ngồi đi.’’ Anh ôn tồn bảo.
Thời Cấm hiếm khi đỏ mặt, sau khi anh vào phòng tắm, cô nhanh chóng bò lên giường, vừa lau tóc vừa nghĩ đến câu nói kia của Kỷ Hoài, càng nghĩ càng thấy những lời này của anh có chút kỳ lạ.
Khi cô lau khô tóc thì Kỷ Hoài cũng đã tắm xong, nghe thấy âm thanh tiếng chốt cửa được mở ra, Thời Cấm theo điều kiện có phản xạ ngay lập tức nằm xuống giường rồi vội càng kéo chăn lên trùm kín mít cả người.
Cô buồn bực khó chịu ở trong chăn nên không thể biết được Kỷ Hoài có qua đây không, ngay khi không thể kiềm chế được lòng hiếu kỳ của mình nữa thì cô đột nhiên cảm giác được phần giường bên cạnh lún xuống.
“Em ở trong chăn buồn bực một mình như vậy, không khó chịu sao?
Nghe thấy câu hỏi sặc mùi chế giễu của Kỷ Hoài, Thời Cấm vẫn không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn phần chăn trên đỉnh đầu bị người kéo xuống, nhất thời bốn mắt cứ thế nhìn nhau.
Anh vén góc chăn nằm xuống, đồng thời duỗi tay mò qua Thời Cấm, ôm chặt cô vào trong lồng ngực của mình.
Bởi vì đã hóa giải mọi hiểu lầm, cho nên Thời Cấm cũng thuận thế ôm chặt lấy anh, cả hai đều không nói gì, chỉ im lặng âu yếm ôm nhau, cũng có thể coi là cái ôm đầu tiên của hai người trong suốt sáu năm xa cách.
Kỷ Hoài dịu dàng vuốt ve mái tóc cô, cúi đầu đặt một nụ hôn nồng nàn lên vầng trán trắng nõn của người con gái trong lồng ngực mình.
“Ngủ đi.’’
Cô một thân một mình từ thành phố S tới đây, chắc hẳn đã vô cùng mệt mỏi.
Thời Cấm chủ động vùi đầu vào bờ vai rộng lớn của anh, đột nhiên cảm thấy đau lòng, nếu như… Nếu như lúc ấy cô có thể dũng cảm hơn một chút, chạy tới chất vấn anh, giải thích mọi hiểu lầm giữa hai người thì có lẽ hai bọn họ sẽ không phải chia ly sáu năm trời, nhưng trên thế giới này cái gì cũng có, chỉ duy nhất chẳng có một liều thuốc hối hận, cũng chẳng thể quay ngược lại thời gian trở về quá khứ.
Kỷ Hoài nhận ra Thời Cấm đang khóc trong lòng mình, mặc dù cô chỉ im lặng rơi nước mắt, không hề phát ra một âm thành dẫu chỉ là nhỏ nhất, nhưng những giọt nước mắt nỏng bỏng thấm ướt qua áo choảng tắm của anh cũng đủ để khiến trái tim anh đau nhói.
Anh đưa tay đẩy cô ra một chút, hai mắt ngấn lệ mông lung của cô chạm vào ánh mắt sâu thẳm của anh.
Thời Cấm cũng hơi sững sốt, cô không ngờ rằng Kỷ Hoài phát hiện ra mình đang khóc.
Kỷ Hoài nhìn gò má đẫm lệ của người trước mặt, một lúc lâu sau, anh khẽ thở dài một cái.
“Ngốc, khóc cái gì?’’
Thời Cấm nhỏ giọng nghẹn ngào, “Kỷ Hoài, xin lỗi…’’
Kỷ Hoài không hiểu tại sao cô lại phải nói lời xin lỗi với mình, nhưng anh biết rằng, người nên nói xin lỗi phải là anh mới đúng, là năm đó anh đã không suy nghĩ chín chắn, là anh chưa thực sự trưởng thành, là anh bất cẩn nên mới đánh mất cô.
Nhưng hiện tại, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ cho phép chuyện ấy xảy ra một lần nữa, sẽ không bao giờ để cô rời xa, sáu năm không có cô bên cạnh, cảm giác ấy anh không muốn trải nghiệm lần thứ hai trong cuộc đời này.
Anh nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt: “Em mãi mãi không cần phải nói xin lỗi với anh, nếu như sau này em thực sự làm điều gì sai cũng không cần phải xin lỗi, đối với anh, một câu em yêu anh sẽ hữu hiệu hơn rất nhiều.’’
Thời Cấm nghẹn ngào một tiếng, nước mắt không thể kiềm chế được lại rơi xuống, trước kia cô luôn cảm thấy Kỷ Hoài không đủ yêu mình, nhưng đến bây giờ mới phát hiện, hóa ra, anh yêu cô đến vậy, chỉ là cách yêu một người của mỗi người hoàn toàn khác nhau.
Cô thích thể hiện tình cảm của mình bằng lời nói, muốn cho anh biết nỗi lòng của mình, sau đó sẽ càng yêu anh nhiều hơn.
Còn tình yêu của anh không treo trên đầu môi chót lưỡi, mà là thứ tình cảm nồng nàn ẩn sâu từng ly từng tý trong lòng, tình yêu của anh dành cho cô lại càng sâu lắng.
“Kỷ Hoài, em yêu anh, rất rất yêu anh.’’
“Anh cũng yêu em, rất rất yêu em.’’
Kỷ Hoài với tình yêu của mình dành cho Thời Cấm sẽ không bao giờ giấu kín ở trong trái tim nữa , bởi vì anh sợ sẽ khiến cô có cảm giác không an toàn, dù sao anh thật lòng yêu cô, thay vì để thối rữa trong bụng tại sao không thoải mái nói ra để cô vui lòng chứ?
Kỷ Hoài ôm chặt cô trong vòng tay của mình, cô rất gầy, thậm chí khi ôm vào trong ngực còn hơi bị cấn tay, trong lòng lại âm thầm quyết tâm phải nuôi cô thật tốt, nuôi đến béo trắng, nếu không người đau lòng lại chính là mình.
Thời Cấm vùi đầu trong lồng ngực anh khóc nức nở, sự dịu dàng cưng chiều của Kỷ Hoài khiến cô vô cùng cảm động, đã từ rất lâu rồi cô chưa từng buông thả bật khóc như lúc này.
Đôi mắt của Kỷ Hoài trở nên sâu thẳm, anh không bao giờ nghĩ đến trời mưa lớn nguy hiểm như vậy, nhưng cô lại tới tìm anh.
Lúc ấy bọn họ vừa được đội cứu hộ tới cứu viện không lâu, anh và những giáo viên của trường Đại học H đang chuẩn bị đi họp để thảo luận về một số vấn đề khác, kết quả vừa đến hành lang thì nhìn thấy Thời Cấm.
Tiếng khóc kìm nén của cô khiến anh phải dừng bước, đối với anh mà nói, âm thanh của cô đã khắc sâu vào trong tâm khảm , không thể nào quen thuộc hơn được nữa, bất kể là tiếng nói, tiếng cười, tiếng khóc, anh cũng có thể nhận ra được.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy cô, cả người anh bàng hoàng, tâm trạng phức tạp không thể nói thành lời, có kinh ngạc, có vui mừng, có cảm động nhưng cũng đau lòng.
Ngay khi Thời Cấm nói với anh rằng cô muốn cho anh một đáp án, anh gần như ngừng thở, nhưng sau đó anh lại nghe được câu nói mà cả đời này mình sẽ không bao giờ quên.
Cô nói chúng ta kết hôn đi.
Cô nói kết hôn với cô được không?
Anh hạnh phúc đến nỗi không thể diễn tả thành lời, thật không quá chút nào khi nói rằng, ngay cả khi cô muốn những ngôi sao trên bầu trời kia, anh cũng sẽ dùng mọi cách có thể để hái xuống cho cô, chỉ cần là những điều cô muốn, anh sẽ không thể chối từ.
Đồng thời xen lẫn trong niềm vui sướng, anh cũng mơ hồ cảm nhận được có gì đó không đúng lắm, mặc dù không thể nói rõ ra, nhưng anh chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra trước khi cô tới đây.
Kỷ Hoài cúi đầu nhìn người con gái trong lồng ngực mình, anh biết Thời Cấm lúc này vô cùng nhạy cảm, cho nên sẽ không hỏi cô.
Cô gái của anh thực sự đã phải cố gắng kiên trì vượt qua trong một thời gian dài, Kỷ Hoài nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng của cô, dùng cách thức quen thuộc an ủi người trong lòng.
/65
|