Edit: Huyên
Beta: Tà
Ngoài hành lang, đột nhiên một tia chớp xẹt qua chân trời, mấy tiếng sấm rền ì ầm nối tiếp nhau mà tới. Mùa mưa bão ở Thượng Hải đến quá nhanh.
Từ Ứng Hàn quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, lập tức nói: “Nhanh vào trong phòng đi, bên ngoài lạnh.”
Lâm Lung mặc bộ đồ bệnh nhân màu xanh da trời, không biết là do quần áo của bệnh viện quá lớn hay cô quá gầy mà thoạt nhìn rộng thùng thình, ngoài hành lang gió thổi qua một cái, vạt áo liền tung lên, ống quần cũng bay phập phùng.
Nói xong, anh đẩy Lâm Lung vào phòng.
Vừa rồi Lâm Lung cuống cuồng xuống giường mở cửa, chưa kịp bật đèn lên. Lúc này hai người vào trong, Từ Ứng Hàn mới hỏi: “Đèn ở chỗ nào?”
Nhưng anh nói xong, hồi lâu vẫn chưa nghe được cô gái nhỏ trước mặt trả lời mình.
Đến khi anh lại gọi một tiếng: “Lâm Lung.”
“Đội trưởng, sao anh lại đột nhiên tới đây vậy.”
Rõ ràng vào giờ này anh sẽ ở nhà chung đánh rank hoặc đi ngủ, nhưng anh lại xuất hiện ở đây.
Khi Lâm Lung hỏi xong mấy lời này, trái tim đã bùm bùm nhảy loạn.
Sấm chớp bên ngoài vẫn rền vang chưa dứt nhưng Lâm Lung lại vô cùng cảm tạ trời đất, bởi nếu không có nó, sợ rằng Từ Ứng Hàn sẽ nghe được tiếng tim cô đập mất.
Cô vẫn luôn là một người hết sức bình tĩnh, trước kia lúc đánh đàn, đối mặt với hàng ngàn người nghe, cô yên lặng ngồi trên ghế, tựa như chỉ còn lại chính mình và chiếc piano trước mặt.
Dù có trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, lần đầu tiên lên sân thi đấu, cô cũng rất bình tĩnh.
Nhưng bây giờ, cô đã mất đi bình tĩnh.
Chỉ cần Từ Ứng Hàn tùy tiện nói một câu cũng có thể khiến tim cô đập rộn lên.
Thậm chí anh còn chưa lên tiếng, trái tim cô đã giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Đội trưởng,” cô lại nhẹ giọng gọi một tiếng.
Cô muốn biết tại sao Từ Ứng Hàn tới đây, sau đó cô nhớ lại mới vừa rồi trong nháy mắt khi mình mở cửa, anh đã hỏi có phải tiếng sấm làm cô tỉnh giấc không. Cho nên cô cắn môi, nhẹ nhàng hỏi: “Có phải anh lo lắng cho em không?”
“Đèn ở chỗ nào, sao nói nhảm nhiều vậy?” giọng nói của Từ Ứng Hàn có chút sốt ruột.
Thế nhưng Lâm Lung nghe xong lại khẽ bật cười.
Làm sao cô lại cảm thấy Từ Ứng Hàn cố ý né tránh cái gì đó.
“Còn cười,” trong bóng tối, giọng nói của anh nghe càng lạnh lùng
Ai ngờ anh vừa mới dứt lời, bóng đèn trên đỉnh đầu bỗng sáng lên. Hai người vốn đang đứng trong bóng tối đồng thời thấy được đối phương.
Khuôn mặt điển trai của Từ Ứng Hàn không hề giống với giọng nói lạnh lẽo của anh, ngược lại, trong nháy mắt khi đèn sáng, xuất hiện một chút kinh ngạc.
Lâm Lung nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, cười nói: “Anh lo lắng cho em nên mới tới ha.”
Từ Ứng Hàn liếc cô một cái, đột nhiên giễu cợt nói: “Không nghĩ rằng em biết tự trát vàng lên mặt mình* như thế.”
(*) Tự sướng, ảo tưởng
“Vậy anh tới đây làm gì, nửa đêm đi dạo bệnh viện?” Lâm Lung không muốn dễ dàng buông tha anh, trực tiếp hỏi.
Những lời này coi như là tra hỏi Từ Ứng Hàn, vậy hơn nửa đêm anh chạy tới bệnh viện làm gì?
Thật ra lúc nãy khi anh đứng ngoài phòng bệnh, không lập tức đẩy cửa đi vào cũng bởi vì anh cảm thấy có lẽ mình điên rồi, hơn nửa đêm không ngủ lại lái xe đến bệnh viện.
Vì muốn xem một chút, cô có bị tiếng sấm dọa sợ hay không?
“Sao em còn chưa ngủ?” Từ Ứng Hàn cúi đầu nhìn cô, kéo sang chuyện khác.
“Sao muộn thế này anh còn tới bệnh viện?” Lâm Lung còn lâu mới để anh đạt được mục đích, có chút đắc ý nói: “Anh nhất định là lo lắng cho em đi.”
Từ Ứng Hàn sửng sốt một chút, “Ừ, đúng là anh lo em sẽ sợ hãi.”
Anh vừa nói xong, hai người đều ngẩn ra.
Lâm Lung không nghĩ anh sẽ dễ dàng thừa nhận như vậy, mà Từ Ứng Hàn không nghĩ chính mình bị cô vặn hỏi, không thể không thừa nhận.
Lúc này, ngoài cửa sổ lại có tiếng sấm rền, âm thanh kia tựa như có thể rung động nửa thế giới.
Từ Ứng Hàn không chút khách khí đuổi người lên giường ngủ, anh nói: “Còn không ngủ mau, lời bác sĩ dặn đều quên rồi đúng không.”
Lâm Lung bị anh ép nằm lên giường, hai tay nắm lấy góc chăn, chớp mắt nhìn anh, thấp giọng nói: “Đội trưởng, anh ở đây với em một lát đi, một mình em hơi sợ.”
“Ừ,” Từ Ứng Hàn trầm mặc đồng ý, ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
Sau khi anh yên vị, ngược lại không ai mở miệng trước.
Cho đến khi Lâm Lung nhìn anh, hỏi nhỏ: “Đội trưởng, anh có từng nghĩ sau khi đoạt chức quán quân series S thì sẽ thế nào không?”
Nghe được băn khoăn của cô, Từ Ứng Hàn khẽ ngẩng đầu, cặp mắt đen nhánh mà sắc bén kia trong chốc lát xuất hiện chút do dự. Có lẽ trước giờ chưa có ai từng đề cập vấn đề này với anh.
Đối với anh mà nói, mục tiêu lớn nhất đúng là dẫn dắt chiến đội I.W giành chức quán quân series S.
Nhưng chính anh cũng chưa từng nghĩ tới, nếu quả thật có một ngày anh đoạt được ngôi vị cao nhất rồi, sau đó cuộc sống của mình sẽ ra sao.
Từ khi anh còn là một thiếu niên đã bắt đầu tiếp xúc với Liên Minh Huyền Thoại.
Trong mắt mọi người, đây chẳng qua là một trò chơi giết thời gian lúc rảnh rỗi mà thôi.
Nhưng đối với những tuyển thủ chuyên nghiệp như bọn họ, LMHT là toàn bộ thanh xuân, là nơi ghi dấu tất cả vinh quang và mồ hôi nước mắt.
Anh đã quen với cuộc sống huấn luyện và thi đấu, quen được nghe khán giả vì mình mà hoan hô và vỗ tay.
Mặc dù chuyện Lâm Lung hỏi là sau khi anh lấy được chức quán quân series S, nhưng đối với anh, mục tiêu lớn nhất thực hiện xong có lẽ cũng là lúc anh rời khỏi sân thi đấu này.
Trong đêm mưa to gió lớn, Từ Ứng Hàn lại bị cô gái nhỏ trước mặt hỏi khó.
Anh chậm rãi nói: “Anh thích nơi này, thích tất cả mọi thứ ở đây.”
Cô gái nhỏ nằm trên giường đột nhiên ngồi dậy, hai tay như cũ khéo léo kéo cái chăn trước mặt, nhưng mà cả người thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc và chắc chắn, cô nói: “Em cũng thích nơi này, cho nên em sẽ vẫn luôn ở bên anh.”
Dù cho có một ngày anh rời khỏi LMHT, không còn là ‘thần’ trong lòng mọi người nữa, em cũng vẫn sẽ ở bên cạnh anh.
Từ Ứng Hàn liếc mắt nhìn, đột nhiên đưa tay gõ trán cô.
“Đừng có nói nhảm, ngủ mau.”
Sau khi Lâm Lung nằm xuống, cô nhìn bên ngoài, thấp giọng hỏi: “Đội trưởng, hay là anh mau trở về đi, bằng không chờ một lúc sẽ muộn mất.”
“Em lo ngủ đi,” Từ Ứng Hàn không hề nhúc nhích.
Lâm Lung chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm anh, nhưng không mở miệng nữa.
Ngược lại Từ Ứng Hàn cười lạnh một tiếng, hỏi: “Lại suy nghĩ vớ vẩn cái gì vậy?”
Lâm Lung hé miệng, trầm mặc hồi lâu mới thấp giọng nói: “Em không nói cho anh đâu.”
Từ Ứng Hàn cười giễu, hiển nhiên đối với bí mật nhỏ của cô không hề có hứng thú.
“Đội trưởng, nếu không chúng ta chơi trò hỏi đáp đi, dù sao em cũng không ngủ được,” Lâm Lung nằm trên giường, nghiêng người hướng mặt về phía anh, nhỏ giọng thương lượng.
Từ Ứng Hàn trợn mắt nhìn cô, nhưng cô gái nhỏ bây giờ đã hoàn toàn nắm thóp được anh, biết anh chính là một con hổ giấy.
Cô nói: “Đi mà, đi mà, em hỏi trước.”
Không chờ người kia đồng ý, cô liền lập tức nói: “Trước đây anh đã từng thích ai chưa?”
Cô biết Từ Ứng Hàn chưa có bạn gái, người được săn đón như anh sẽ thích kiểu con gái nào đây, sexy quyến rũ hay là mềm mại đáng yêu, tiểu thư đài các hay là Lọ Lem.
“Chưa từng,” Từ Ứng Hàn không chút do dự nói.
Lâm Lung mừng thầm tiếp tục hỏi: “Thật sự chưa từng?”
Kết quả cô vừa hỏi xong, Từ Ứng Hàn liền dừng lại. Trái tim Lâm Lung theo đó cũng treo lên, sau đó cô nghe người đàn ông trên ghế chậm rãi nói: “Thật ra thì có một người.”
Đáy lòng Lâm Lung rơi lộp bộp một chút, Từ Ứng Hàn chậm rì rì lên tiếng, “Tristana.”
Ặc, anh ấy thích Tay Súng Yordle???
Đây là một tướng ADC của LMHT, vóc dáng thấp bé nhẹ cân, thoạt nhìn rất khéo léo đáng yêu.
Lâm Lung sửng sốt hồi lâu, cẩn thận hỏi: “Anh thích con gái vóc dáng nhỏ bé?”
Đối với trí tưởng tượng của cô, Từ Ứng Hàn cũng ngẩn ra.
Anh lấy lại tinh thần, cười khẩy nói: “Anh thích em gái em, nhanh ngủ đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Hàn thần: Anh tùy tiện nói cho có lệ, em còn thực sự tin??
Lung muội: Anh làm em sợ muốn chết, em cao một mét sáu bảy, nhìn kiểu gì cũng không liên quan đến chữ vóc dáng nhỏ bé đi?
Vì thế đều là một hồi sợ bóng sợ gió, cười chết.
/118
|