Editor: TIEUTUTUANTU
Thấy Hoàn Tông bộ dáng phản ứng không kịp, Không Hầu nháy mắt phản ứng lại, Hoàn Tông thân thể không tốt, ngày thường cùng đệ tử tông môn khả năng lui tới sẽ không quá nhiều, nàng chỉ đơn giản hỏi vài câu như vậy, có khả năng đối phương còn không biết nàng nói chính là ai.
Chính là vị ba trăm tuổi đã là Phân Thần kỳ tu vi kia, một kiếm có thể đẩy sơn đảo hải, Trọng Tỉ chân nhân. Không Hầu chớp mắt trông mong nhìn Hoàn Tông, Huynh đối với hắn có ấn tượng sao?
Hắn...... Có chỗ nào không đúng sao? Hoàn Tông cùng Không Hầu ngồi xuống bàn bên cạnh, Lâm Hộc trầm mặc không nói, rót hai ly trà cho bọn họ.
Hắn thân cao chín thước, cửa động phủ có phải hay không rất cao? Không Hầu cầm chén trà, giọng điệu mang theo vài phần tìm kiếm cái lạ, Ta còn chưa từng gặp qua người cao như vậy, nên có một chút tò mò.
Thân cao chín thước, hai mắt như điện...... Hoàn Tông nhìn Không Hầu, đuôi lông mày hơi nhíu, cả người đều nhiễm một tia u buồn, Là ai nói với muội, hắn lớn lên như vậy?
Bên ngoài đều nói như vậy, nghe nói vị Trọng Tỉ chân nhân này khí thế như hồng, địch nhân đứng ở hắn trước mặt, còn không có động thủ cũng đã bị hắn dọa sợ tới mức thí lăn...... Không Hầu cảm thấy dùng từ này có chút không văn nhã, vì thế thay đổi cách nói, Bị dọa đến chân nhũn ra, là tu sĩ Tu Chân giới gần ngàn năm mới có một. Ung Thành có thoại bản chuyên môn viết về Trọng Tỉ chân nhân, bán đặc biệt chạy.
Còn viết gì nữa? Hoàn Tông hỏi.
Còn có? Không Hầu ngẩn người, cẩn thận hồi tưởng quyển sách kia miêu tả Trọng Tỉ chân nhân, Còn có chính là hắn lấy một địch năm, vượt cấp giết địch, đặc biệt lợi hại. Chính là...... Tướng mạo bình thường chút.
Loảng xoảng một tiếng, chén trà trong tay Lâm Hộc rơi trên bàn, hắn xụ mặt nhặt lên: Xin lỗi, trượt tay.
Không Hầu đem khăn tay của mình cho hắn mượn, quay đầu hỏi Hoàn Tông: Công tử cùng vị Trọng Tỉ chân nhân này quan hệ tốt sao?
Hoàn Tông yên lặng mà chậm rãi lắc đầu.
Không Hầu nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy cái này đề tài còn có thể tiếp tục nói tiếp: Thân cao chín thước, chứng minh hắn so với chúng ta cao hơn rất nhiều, xương cốt cũng đặc biệt thô tráng. Hai mắt lớn như chuông đồng, có thể đem người khác dọa sợ tới mức chân mềm, điểm này thuyết minh tướng mạo hắn khả năng sẽ không quá đẹp. Cho nên nói a, từ Trọng Tỉ chân nhân chúng ta có thể rút ra một đạo lý.
Là đạo lý gì? Lâm Hộc lau bàn xong, quay đầu lại nhìn nàng.
Trời xanh là công bằng, có được thiên tài năng lực tu luyện, lại bị thiếu đi dung mạo vẻ ngoài. Không Hầu giọng điệu có chút tiếc nuối, Người thế gian lớn lên thiên tư xuất chúng lại đẹp, thật sự là quá ít.
Hoàn Tông nghe vậy cười: Vậy cô nương nhất định là ngoại lệ đó.
Ngô? Không Hầu ngẩn người, ngay sau đó bật cười, Hoàn Tông, công tử đây là khen ta lớn lên đẹp?
Hoàn Tông mỉm cười gật đầu, cười quá đẹp, đẹp đến hắn nói cái gì, người khác đều sẽ khẳng định cảm thấy thành ý mười phần.
Không Hầu nói: Cho nên ông trời cho ta thân phận tiền triều công chúa, nếu không phải sư phụ đem ta mang đến Tu Chân giới, hiện tại ta không phải bị đưa đi hòa thân, thì chính ở đạo quan hoàng gia cầu phúc. Đó đã là kết cục tốt nhất, nói không chừng cơ hội ta sống đến thành niên cũng không có.
Chờ Cảnh Hồng Đế nắm được dân tâm thiên hạ, tiền triều công chúa như nàng sẽ mất đi tác dụng, thì sẽ bạo bệnh im hơi lặng tiếng mà chết.
Hoàn Tông thấy Không Hầu không có cảm xúc không cam tâm hay thù hận, nàng nói ra vô cùng thoải mái.
Người học được thỏa mãn rất quan trọng, biết quý trọng cái có được, buông tha thứ đã mất đi, sẽ sống vui vẻ hạnh phúc. Không Hầu nhìn tiểu nhị bưng thức ăn đến, dốc hết tập trung vào việc ăn uống.
Nhìn nàng cười vui vẻ, Hoàn Tông cũng bất giác cười theo.
Đồn đãi là giả.
Cái gì? Không Hầu đang gấp thức ăn, một đôi mắt mờ mịt nhìn Hoàn Tông, không hiểu lời này hắn là có ý tứ gì.
Ta nói những lời đồn về Trọng Tỉ chân nhân là giả, hắn không có cao chín thước, đôi mắt...... Tay cầm Hoàn Tông nắm thành quyền, để ở bên môi ho nhẹ một tiếng, ngăn chặn ý cười nơi khóe miệng, Đôi mắt cũng không phải lớn như chuông đồng.
Cho nên quyển sách kia lừa ta? Không Hầu buông chiếc đũa, cắn môi nói, Quyển sách kia còn nói là chuyện đời thường của Trọng Tỉ chân nhân, đến tột cùng sự thật ở chỗ nào?
Hoàn Tông rốt cuộc nhịn không được cười khẽ ra tiếng: Trọng Tỉ chân nhân là nam nhân, tu vi cũng là Phân Thần kỳ, cái đó cũng không sai.
Không Hầu: ......
Cảm giác được an ủi không hề có.
Mặc khác, lúc này nhón người Chiêu Hàm Tông không khí thập phần trầm trọng, Trường Đức ngồi trên ghế trầm mặt (vẻ mặt nặng nề), Lăng Ba không dám nói gì, chúng đệ tử khác thận trọng im lặng.
Sư huynh......
Lần này trở về, ta sẽ bẩm báo sư phụ, hành động mấy ngày nay của muội. Trường Đức trầm khuôn mặt nói, Muội ngẫm lại xem, sự tình lần này xử lý có thỏa đáng hay không.
Nếu muội nói nhẹ nhàng với họ, thì họ sẽ nghe lời sao? Lăng Ba phản bác nói, Chẳng lẽ để người bên ngoài nói Chiêu Hàm Tông ta dễ khi dễ, người của mình bị giết, cũng không dám truy cứu, mặc cho hung thủ rời đi trước mắt?
Phương pháp điều tra rõ chân tướng sự tình có rất nhiều, muội là dùng phương pháp tệ nhất.
Trường Đức bất đắc dĩ thở dài, Muội có thể tạo áp lực với thành chủ Khâu Thành, bắt hắn phải nhanh chóng tra ra hung thủ. Thành chủ Khâu Thành khẳng định không dám đắc tội Chiêu Hàm Tông, thời điểm tra án nhất định sẽ thực dụng tâm, sư muội chỉ cần ở bên cạnh gián sát hắn. Như vậy Chiêu Hàm Tông vừa không tổn thất mặt mũi, vừa không đắc tội với người khác.
Hắn không nghĩ tới tính cách sư muội lại xúc động như thế, đem một sự kiện rất đơn giản, làm ra thành như vậy.
Thành chủ Khâu Thành tu vi thường thường, lá gan lại nhỏ, có thể tra ra cái gì? Lăng Ba chướng mắt thành chủ Khâu Thành, Nếu đợi hắn tìm ra hung thủ, cũng không biết phải chờ tới năm nào tháng nào.
Dù hắn tra không được, còn có Vân Hoa Môn sau lưng hắn. Thấy sư muội còn không có suy nghĩ cẩn thận, Trường Đức nhịn không được hoài nghi, thiên phú của sư muội dùng hết ở thân Ngũ Linh Căn, còn đầu óc lại không có gì, Muội gây chuyện như vậy, làm chúng ta từ người bị hại, biến thành chỗ ỷ mạnh hiếp yếu, muội có hiểu hay không?
Cần gì quan tâm bọn tiểu tốt đó nghĩ gì. Lăng Ba nhỏ giọng nói thầm nói, Không hài lòng, bọn họ cũng chỉ có thể chịu đựng.
Nếu là gặp được người không muốn nhẫn, tu vi lại cao hơn muội thì sao? Trường Đức hỏi lại, Chờ muội xảy ra chuyện, tông môn có thể giúp muội báo thù, chẳng lẽ lúc đó muội còn có thể hoàn hảo vô khuyết trở về?
Không, sẽ không có kẻ lá gan lớn như vậy? Lăng Ba giọng điệu có chút chột dạ.
Vậy muội nói, vì cái gì có không ít đệ tử đại tông môn ra ngoài du lịch bỏ mạng? Trường Đức đứng lên, Đêm nay muội hảo hảo ngẫm lại, yến hội ngày mai, muội hãy hướng mọi người tạ lỗi, đừng cho người ta nói muội kiêu ngạo ương ngạnh. Đường tu chân còn dài, chẳng lẽ muội muốn cho loại thanh danh này theo muội cả đời?
Lăng Ba banh mặt không nói gì.
May mắn cho muội khách điếm không có người của Lưu Quang Tông, Chiêu Hàm Tông chúng ta là lợi hại, nhưng còn đắc tội không nổi người Lưu Quang Tông. Nhớ tới đệ tử Lưu Quang Tông mặt mài lạnh nhạt, vừa ra tay chính là kiếm tu sơn băng địa liệt, Trường Đức liền nhịn không được xoa xoa mặt.
Cái kia Không Hầu Vân Hoa Môn......
Vân Hoa Môn đệ tử phần lớn tính cách hiền hoà, không phải nhiều chuyện. Chỉ cần hành sự không phải quá phận, bọn họ là sẽ không quản đến muội. Trường Đức thấy Lăng Ba rốt cuộc phản ứng lại đây, tâm tình tốt lên một chút, Cho nên ta mới nói, muội nên thấy may mắn là gặp được đệ tử Vân Hoa Môn. Nếu gặp được chính là đệ tử Lưu Quang Tông, chờ đến thời điểm tông môn giao lưu hội, Lưu Quang Tông khẳng định đứng ra khiến chúng ta mất mặt.
Lăng Ba hậm hực nói: Sư huynh, muội biết sai rồi.
Đi nghỉ ngơi đi. Trường Đức thở dài, Về sau làm việc không được lại xúc động như vậy.
Lăng Ba trên mặt nóng lên, cảm thấy ngoại môn đệ tử ở đây đều đang chê cười nàng, vội vàng gật gật đầu, liền lui đi ra ngoài.
Sáng ngày hôm sau, Hoàn Tông ở trong phòng ngồi chờ thật lâu không thấy Không Hầu đến đây gõ cửa, hắn lo lắng lúc nàng đả tọa tu luyện gặp không hay, liền cho Lâm Hộc đi gõ cửa hỏi một chút.
Chẳng được bao lâu, Lâm Hộc đã trở lại, Công tử, Không Hầu cô nương nói lại chờ nửa canh giờ nữa liền hảo.
Hoàn Tông phát hiện biểu tình hắn có chút không thích hợp: Làm sao vậy?
Không Hầu cô nương đang trang điểm chải chuốt, nàng nói không thể bại bởi Lăng Ba tiên tử, đây là đại biểu cho thể diện của nữ nhân Vân Hoa Môn. Lâm Hộc không rõ, trang điểm chải chuốt cùng thể diện có quan hệ cái gì.
Hoàn Tông sửng sốt, hắn cũng không rõ.
Sau nửa canh giờ, Không Hầu quả nhiên lại đây gõ cửa. Hoàn Tông mở cửa, phát hiện Không Hầu thay một kiện lưu tiên váy tay áo rộng, cả người phảng phất sáng lên, so hôm qua xinh đẹp rất nhiều, nhưng là trừ bỏ tóc cùng quần áo, hắn lại nhìn không ra đến tột cùng nơi nào có thay đổi.
Mau hoàn hồn. Không Hầu duỗi tay quơ quơ ở trước mắt hắn, tay áo mang theo mùi hương nhàn nhạt, rất dễ chịu, như có như không.
Xin lỗi. Hoàn Tông cảm thấy mình nhìn chằm chằm người khác như vậy không lễ phép, vội thu hồi, Hiện tại đi sao?
Uh, để huynh đợi lâu. Không Hầu nhoẻn miệng cười, trong mắt phảng phất có ngôi sao lóng lánh bên trong.
Hoàn Tông đối với dung mạo của nữ nhân không có nhận thức xấu đẹp, lần đầu tiên rõ ràng nhận thức đến cái gì là mỹ. Hắn không am hiểu khen ngợi dung mạo nữ tử, cũng chưa có bao giờ khen ai, cho nên chỉ có thể nói, Rất đẹp.
Cảm ơn. Không Hầu tươi cười trở nên càng thêm sáng lạn, không có nữ hài tử nào không thích người khác khen mình đẹp, đặc biệt là sau khi cực cực khổ khổ trang điểm một canh giờ. Ít nhất sẽ làm nàng cảm thấy, một canh giờ này không vô ích.
Trích Tinh Lâu là tửu lầu lớn nhất, nổi tiếng nhất Khâu Thành, dựa vào thu phí cao, phục vụ hảo, nguyên liệu nấu ăn toàn bộ ẩn chứa linh khí phong phú mà ra thành danh, ở chỗ này ăn cơm không chỉ là vì ăn cơm, nó đại biểu cho thân phận hoặc là địa vị của thực khách.
Rất nhiều tu sĩ vì mua phù chú, dược liệu, pháp khí mà đành thắt lưng buộc bụng, làm sao có thể bỏ ra lượng lớn linh thạch đi địa phương xa xỉ loại này, cho nên có thể đi dự tiệc ở nơi này, các tu sĩ bị Lăng Ba mạnh mẽ lưu tại khách điếm, vẫn là thực chờ mong.
Không Hầu cùng Hoàn Tông đến nơi, những người khác trên cơ bản đều đã tới rồi, thân là chưởng phái đại đệ tử Chiêu Hàm Tông, Trường Đức tự mình đứng ở cửa nghênh đón khách nhân, luận thủ đoạn xử sự, Trường Đức so Lăng Ba mạnh hơn quá nhiều.
Nhìn Không Hầu, Hoàn Tông cùng Lâm Hộc lại đây, Trường Đức nhiệt tình mà đi lên đón: Ba vị đạo hữu, xin mời ngồi.
Đa tạ Trường Đức đạo hữu. Không Hầu bước vào Trích Tinh Lâu, rốt cuộc minh bạch tòa lâu này vì sao lấy tên như thế. Bởi vì trong lâu bày pháp trận, linh khí đầy đủ, nóc nhà trên không linh khí tụ thành điểm sáng lấp lánh, giống như là ngôi sao, lóng lánh mỹ lệ.
Mời theo ta. Trường Đức ở phía trước dẫn đường, đưa ba người lên lầu. Lên lầu về sau, Không Hầu thấy chúng tu sĩ lo lấy lòng Lăng Ba. Nhóm tu sĩ ngày hôm qua còn liên tục đối với Lăng Ba oán giận, hôm nay cũng đã bắt đầu xum xoe.
Nam tu sĩ đối với nữ tu sĩ xinh đẹp, luôn là phá lệ khoan dung. Hôm nay Lăng Ba bất quá là đứng ra nói vài câu xin lỗi, bọn họ liền sôi nổi tỏ vẻ không hề so đo, mở miệng xưng tiên tử, nhiệt tình không thôi.
Không Hầu đến, làm nam tu sĩ này đó cảm xúc càng thêm tăng vọt, nếu không phải bên người Không Hầu còn có Hoàn Tông tướng mạo tuấn mỹ thân phận không rõ, bọn họ hận không thể lập tức xúm lại đây.
Nhìn đến Không Hầu, ý cười trên mặt Lăng Ba phai nhạt vài phần, may mắn nàng hôm nay ra cửa cố ý trang điểm cẩn thận, bằng không đã bị Không Hầu lấn lướt. Không nghĩ tới nàng còn nhỏ tuổi lại có tâm cơ như thế, đến khuyên tai cũng là tỉ mỉ chọn lựa qua.
Không Hầu tiên tử. Lăng Ba cười tiến lên, dắt tay Không Hầu, giọng điệu thân thiết nói, Muội cuối cùng tới rồi, ta vừa rồi còn lo lắng ngươi có việc trì hoãn, không thể đến đây được.
Có mỹ nhân tỷ tỷ ở đây, ta làm sao có thể không đến. Không Hầu cười cười, cùng Lăng Ba hàn huyên vài câu, cùng Hoàn Tông, Lâm Hộc ở bên cạnh bàn ngồi xuống, nàng che miệng nhỏ giọng nói bên tai Hoàn Tông: May mắn ta hôm nay cố ý trang điểm tỉ mỉ, vừa rồi vị Lăng Ba tiên tử kia, liên tục đánh giá ta từ đầu đến.
Mang theo hơi nóng cùng hương thơm ẩn ẩn nhẹ nhàng thổi tới trên lỗ tai Hoàn Tông, hắn cảm thấy nửa bên mặt đều nóng lên theo. Trong lúc nhất thời Không Hầu nói gì đó, hắn đều không có nghe rõ.
Tuy rằng trực giác nói cho ta biết, vị Lăng Ba tiên tử này không quá thích ta, nhưng nàng là một mỹ nhân, nhìn mặt nàng có thể làm thể làm cho thể xác và tinh thần của ta vui sướng nha. Không Hầu nâng chung trà lên nhẹ uống một ngụm, trên bàn có rất nhiều thức ăn tinh mỹ, nhưng là nàng thực rụt rè, cũng không có giống lúc cùng Hoàn Tông đơn độc ở bên nhau, tùy ý động đũa.
Muội rất tốt. Hoàn Tông câu này nói thật sự nghiêm túc. Hắn cảm thấy, tính cách Không Hầu tươi vui, ngây thơ đáng yêu, khiến cho người ta thực thích.
Không Hầu cười trộm: Uh, huynh cũng rất tốt.
Trường Đức một bên cùng khách khứa nói chuyện, một bên chú ý Không Hầu cùng Hoàn Tông bên này, Hoàn Tông thân phận không rõ, lại không phải đệ tử Vân Hoa Môn, chẳng lẽ cùng Không Hầu có tình yêu nam nữ? Không Hầu đối với Vân Hoa Môn là thiên phú tối cao đệ tử Ngũ Linh Căn, Vân Hoa Môn làm sao có thể cho phép nàng cùng nam nhân có tư tình, ảnh hưởng tu vi?
Hắn lại một lần nữa nhìn về phía Không Hầu cùng Hoàn Tông, Hoàn Tông đột nhiên ngẩng đầu, đón nhận tầm mắt hắn. Đối phương ánh mắt đạm mạc, phát hiện hắn đang nhìn sang, cũng không tránh không né, ngược lại làm Trường Đức có chút xấu hổ. Hắn bưng ly rượu lên, hướng Hoàn Tông xa xa nâng chén.
Nào biết Hoàn Tông chỉ là nhìn hắn một cái, liền cúi đầu, tự nhiên cũng không có giơ ly rượu lên cùng hắn kính rượu.
Hành động này làm Trường Đức trên mặt có chút sượng, hắn siết chặt ly rượu, miễn cưỡng duy trì phong độ. Quay đầu tiếp tục cùng người khác hàn huyên, phảng phất chuyện này chưa bao giờ phát sinh. Bất quá chuyện này qua đi, phần sau trong yến hội, hắn không còn trộm đánh giá Không Hầu nữa.
Một bữa cơm vui vẻ cả khách lẫn chủ, các tu sĩ ở đây hận không thể vỗ ngực nói Chiêu Hàm Tông có bao nhiêu điểm tốt, khen ngợi Trường Đức cùng Lăng Ba không ngớt.
Nhìn cảnh này, Không Hầu lại minh bạch một đạo lý. Nhân tâm dễ biến, địa vị cùng ích lợi ở trước mặt, là thù hay bạn, là thiện hay ác, nói thế nào liền thế đó. Ngay cả tu sĩ buổi sáng ngày hôm qua bị Lăng Ba một chưởng chụp đến hộc máu, được Trường Đức khích lệ vài câu, sau lại tặng một lọ đan dược, liền cười đến miệng đều khép không được.
Yến hội kết thúc, Không Hầu đứng dậy hướng đệ tử Chiêu Hàm Tông chào từ biệt, đi ra Trích Tinh Lâu về sau, thật dài thở phào nhẹ nhõm.
May mắn buổi sáng ngày hôm qua, ta không có bởi vì cái tu sĩ hộc máu kia cùng Lăng Ba không thoải mái, bằng không liền trở thành ác nhân. Không Hầu chắp tay sau lưng, giọng điệu có chút nhàn nhạt.
Muội không cao hứng? Hoàn Tông nhìn ra được cảm xúc Không Hầu không được tốt.
Cũng không có không cao hứng. Không Hầu lắc đầu, Chính là cảm thấy thế giới bên ngoài, giống như phức tạp hơn so với trong tưởng tượng rất nhiều.
Hoàn Tông muốn an ủi nàng, suy nghĩ một lúc lâu: Không quan hệ, ta cùng muội đi nhiều một chút, nhìn xem nhiều nhiều một chút, ngươi sẽ phát hiện, loại sự tình này thực bình thường.
Lâm Hộc yên lặng nhìn hắn, công tử, nếu không biết cách an ủi người khác, thì ngươi vẫn là không cần mở miệng.
Ân. Không Hầu nghĩ nghĩ, Huynh nói có đạo lý, ta là kiến thức còn quá ít.
Lâm Hộc mặt căng thẳng, may mắn chính mình không thích nói chuyện.
Bên kia giống như có cái cửa hàng phong vị đặc sắc. Không Hầu đột nhiên lại cao hứng lên, Hoàn Tông,chờ ta một lát, ta đi mua vài thứ.
Hoàn Tông thấy Không Hầu chạy chậm chạy về phía cửa hàng, do dự một chút, theo đi lên, thấy nàng bao lớn bao nhỏ mua không ít đồ vật, khó hiểu hỏi: Muội mua thứ này để làm gì?
Gửi trở về cho sư phụ a. Không Hầu móc ra linh thạch đưa cho chưởng quầy, Ta cố ý hỏi thăm qua, trong thành đều có rất nhiều trạm dịch, bọn họ có thể giúp đỡ gửi đồ vật trở về.
Cô nương, trạm dịch liền ở phố tây bên cạnh, ngài đồ vật nhiều, lại là gửi cùng một cái địa phương, giá cả t sẽ có ưu đãi. Chưởng quầy bán không ít đồ vật, tâm tình hảo, lấy ra một cái thẻ bài đưa cho Không Hầu, Chúng ta cửa hàng cùng trạm dịch quan hệ hảo, ngươi lấy thẻ bài này qua đi, bọn họ có thể giảm cho ngươi 20%.
Cảm ơn ngươi a, chưởng quầy. Không Hầu đem thẻ bài thu hồi, đem tất cả đồ vật lấy lòng đều nhét vào thu nạp giới, hỏi Hoàn Tông, Ta thấy, đồ vật cửa hàng này rất không tồi, ngươi muốn mua sao?
Hoàn Tông ánh mắt đảo qua đồ vật để trên kệ hàng, không phải đan dược pháp khí quý hiếm, chỉ là một ít đồ ăn vặt phong vị cùng với sản phẩm thủ công nghệ đặc sắc của Khâu Thành, so ra kém đồ vật tinh xảo trong tông môn nhiều.
Ta ra ngoài, nhất định sư phụ sư huynh bọn họ thực lo lắng, mấy thứ này tuy rằng không đáng giá tiền, nhưng sau khi mọi người nhận được, khẳng định sẽ thực vui vẻ. Không Hầu tựa hồ đã nhìn đến bộ dáng vui vẻ của sư phụ sư huynh, trên mặt tươi cười càng lúc càng lớn.
Chưởng quầy, cho ta lấy...... Hoàn Tông mặt vô biểu tình chỉ chỉ mấy thứ đồ vật để trên kệ hàng, Lấy hai mươi phân.
Được rồi! Chưởng quầy thập phần cao hứng, hắn thích nhất tu sĩ nơi khác mua phong vị sản phẩm, không chỉ có ra giá sảng khoái, mua lại nhiều, cửa hàng nhà này của hắn có thể duy trì, hoàn toàn dựa vào loại khách nhân này.
Hai ngày sau, tông chủ Lưu Quang Tông, phong chủ cùng với đệ tử nào đó nghe quản sự được phía dưới tới hội báo, nói có trạm dịch phi kiếm sứ giả đến từ Khâu Thành cầu kiến.
Bọn họ phi thường mờ mịt, phi kiếm sứ giả?
Thấy Hoàn Tông bộ dáng phản ứng không kịp, Không Hầu nháy mắt phản ứng lại, Hoàn Tông thân thể không tốt, ngày thường cùng đệ tử tông môn khả năng lui tới sẽ không quá nhiều, nàng chỉ đơn giản hỏi vài câu như vậy, có khả năng đối phương còn không biết nàng nói chính là ai.
Chính là vị ba trăm tuổi đã là Phân Thần kỳ tu vi kia, một kiếm có thể đẩy sơn đảo hải, Trọng Tỉ chân nhân. Không Hầu chớp mắt trông mong nhìn Hoàn Tông, Huynh đối với hắn có ấn tượng sao?
Hắn...... Có chỗ nào không đúng sao? Hoàn Tông cùng Không Hầu ngồi xuống bàn bên cạnh, Lâm Hộc trầm mặc không nói, rót hai ly trà cho bọn họ.
Hắn thân cao chín thước, cửa động phủ có phải hay không rất cao? Không Hầu cầm chén trà, giọng điệu mang theo vài phần tìm kiếm cái lạ, Ta còn chưa từng gặp qua người cao như vậy, nên có một chút tò mò.
Thân cao chín thước, hai mắt như điện...... Hoàn Tông nhìn Không Hầu, đuôi lông mày hơi nhíu, cả người đều nhiễm một tia u buồn, Là ai nói với muội, hắn lớn lên như vậy?
Bên ngoài đều nói như vậy, nghe nói vị Trọng Tỉ chân nhân này khí thế như hồng, địch nhân đứng ở hắn trước mặt, còn không có động thủ cũng đã bị hắn dọa sợ tới mức thí lăn...... Không Hầu cảm thấy dùng từ này có chút không văn nhã, vì thế thay đổi cách nói, Bị dọa đến chân nhũn ra, là tu sĩ Tu Chân giới gần ngàn năm mới có một. Ung Thành có thoại bản chuyên môn viết về Trọng Tỉ chân nhân, bán đặc biệt chạy.
Còn viết gì nữa? Hoàn Tông hỏi.
Còn có? Không Hầu ngẩn người, cẩn thận hồi tưởng quyển sách kia miêu tả Trọng Tỉ chân nhân, Còn có chính là hắn lấy một địch năm, vượt cấp giết địch, đặc biệt lợi hại. Chính là...... Tướng mạo bình thường chút.
Loảng xoảng một tiếng, chén trà trong tay Lâm Hộc rơi trên bàn, hắn xụ mặt nhặt lên: Xin lỗi, trượt tay.
Không Hầu đem khăn tay của mình cho hắn mượn, quay đầu hỏi Hoàn Tông: Công tử cùng vị Trọng Tỉ chân nhân này quan hệ tốt sao?
Hoàn Tông yên lặng mà chậm rãi lắc đầu.
Không Hầu nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy cái này đề tài còn có thể tiếp tục nói tiếp: Thân cao chín thước, chứng minh hắn so với chúng ta cao hơn rất nhiều, xương cốt cũng đặc biệt thô tráng. Hai mắt lớn như chuông đồng, có thể đem người khác dọa sợ tới mức chân mềm, điểm này thuyết minh tướng mạo hắn khả năng sẽ không quá đẹp. Cho nên nói a, từ Trọng Tỉ chân nhân chúng ta có thể rút ra một đạo lý.
Là đạo lý gì? Lâm Hộc lau bàn xong, quay đầu lại nhìn nàng.
Trời xanh là công bằng, có được thiên tài năng lực tu luyện, lại bị thiếu đi dung mạo vẻ ngoài. Không Hầu giọng điệu có chút tiếc nuối, Người thế gian lớn lên thiên tư xuất chúng lại đẹp, thật sự là quá ít.
Hoàn Tông nghe vậy cười: Vậy cô nương nhất định là ngoại lệ đó.
Ngô? Không Hầu ngẩn người, ngay sau đó bật cười, Hoàn Tông, công tử đây là khen ta lớn lên đẹp?
Hoàn Tông mỉm cười gật đầu, cười quá đẹp, đẹp đến hắn nói cái gì, người khác đều sẽ khẳng định cảm thấy thành ý mười phần.
Không Hầu nói: Cho nên ông trời cho ta thân phận tiền triều công chúa, nếu không phải sư phụ đem ta mang đến Tu Chân giới, hiện tại ta không phải bị đưa đi hòa thân, thì chính ở đạo quan hoàng gia cầu phúc. Đó đã là kết cục tốt nhất, nói không chừng cơ hội ta sống đến thành niên cũng không có.
Chờ Cảnh Hồng Đế nắm được dân tâm thiên hạ, tiền triều công chúa như nàng sẽ mất đi tác dụng, thì sẽ bạo bệnh im hơi lặng tiếng mà chết.
Hoàn Tông thấy Không Hầu không có cảm xúc không cam tâm hay thù hận, nàng nói ra vô cùng thoải mái.
Người học được thỏa mãn rất quan trọng, biết quý trọng cái có được, buông tha thứ đã mất đi, sẽ sống vui vẻ hạnh phúc. Không Hầu nhìn tiểu nhị bưng thức ăn đến, dốc hết tập trung vào việc ăn uống.
Nhìn nàng cười vui vẻ, Hoàn Tông cũng bất giác cười theo.
Đồn đãi là giả.
Cái gì? Không Hầu đang gấp thức ăn, một đôi mắt mờ mịt nhìn Hoàn Tông, không hiểu lời này hắn là có ý tứ gì.
Ta nói những lời đồn về Trọng Tỉ chân nhân là giả, hắn không có cao chín thước, đôi mắt...... Tay cầm Hoàn Tông nắm thành quyền, để ở bên môi ho nhẹ một tiếng, ngăn chặn ý cười nơi khóe miệng, Đôi mắt cũng không phải lớn như chuông đồng.
Cho nên quyển sách kia lừa ta? Không Hầu buông chiếc đũa, cắn môi nói, Quyển sách kia còn nói là chuyện đời thường của Trọng Tỉ chân nhân, đến tột cùng sự thật ở chỗ nào?
Hoàn Tông rốt cuộc nhịn không được cười khẽ ra tiếng: Trọng Tỉ chân nhân là nam nhân, tu vi cũng là Phân Thần kỳ, cái đó cũng không sai.
Không Hầu: ......
Cảm giác được an ủi không hề có.
Mặc khác, lúc này nhón người Chiêu Hàm Tông không khí thập phần trầm trọng, Trường Đức ngồi trên ghế trầm mặt (vẻ mặt nặng nề), Lăng Ba không dám nói gì, chúng đệ tử khác thận trọng im lặng.
Sư huynh......
Lần này trở về, ta sẽ bẩm báo sư phụ, hành động mấy ngày nay của muội. Trường Đức trầm khuôn mặt nói, Muội ngẫm lại xem, sự tình lần này xử lý có thỏa đáng hay không.
Nếu muội nói nhẹ nhàng với họ, thì họ sẽ nghe lời sao? Lăng Ba phản bác nói, Chẳng lẽ để người bên ngoài nói Chiêu Hàm Tông ta dễ khi dễ, người của mình bị giết, cũng không dám truy cứu, mặc cho hung thủ rời đi trước mắt?
Phương pháp điều tra rõ chân tướng sự tình có rất nhiều, muội là dùng phương pháp tệ nhất.
Trường Đức bất đắc dĩ thở dài, Muội có thể tạo áp lực với thành chủ Khâu Thành, bắt hắn phải nhanh chóng tra ra hung thủ. Thành chủ Khâu Thành khẳng định không dám đắc tội Chiêu Hàm Tông, thời điểm tra án nhất định sẽ thực dụng tâm, sư muội chỉ cần ở bên cạnh gián sát hắn. Như vậy Chiêu Hàm Tông vừa không tổn thất mặt mũi, vừa không đắc tội với người khác.
Hắn không nghĩ tới tính cách sư muội lại xúc động như thế, đem một sự kiện rất đơn giản, làm ra thành như vậy.
Thành chủ Khâu Thành tu vi thường thường, lá gan lại nhỏ, có thể tra ra cái gì? Lăng Ba chướng mắt thành chủ Khâu Thành, Nếu đợi hắn tìm ra hung thủ, cũng không biết phải chờ tới năm nào tháng nào.
Dù hắn tra không được, còn có Vân Hoa Môn sau lưng hắn. Thấy sư muội còn không có suy nghĩ cẩn thận, Trường Đức nhịn không được hoài nghi, thiên phú của sư muội dùng hết ở thân Ngũ Linh Căn, còn đầu óc lại không có gì, Muội gây chuyện như vậy, làm chúng ta từ người bị hại, biến thành chỗ ỷ mạnh hiếp yếu, muội có hiểu hay không?
Cần gì quan tâm bọn tiểu tốt đó nghĩ gì. Lăng Ba nhỏ giọng nói thầm nói, Không hài lòng, bọn họ cũng chỉ có thể chịu đựng.
Nếu là gặp được người không muốn nhẫn, tu vi lại cao hơn muội thì sao? Trường Đức hỏi lại, Chờ muội xảy ra chuyện, tông môn có thể giúp muội báo thù, chẳng lẽ lúc đó muội còn có thể hoàn hảo vô khuyết trở về?
Không, sẽ không có kẻ lá gan lớn như vậy? Lăng Ba giọng điệu có chút chột dạ.
Vậy muội nói, vì cái gì có không ít đệ tử đại tông môn ra ngoài du lịch bỏ mạng? Trường Đức đứng lên, Đêm nay muội hảo hảo ngẫm lại, yến hội ngày mai, muội hãy hướng mọi người tạ lỗi, đừng cho người ta nói muội kiêu ngạo ương ngạnh. Đường tu chân còn dài, chẳng lẽ muội muốn cho loại thanh danh này theo muội cả đời?
Lăng Ba banh mặt không nói gì.
May mắn cho muội khách điếm không có người của Lưu Quang Tông, Chiêu Hàm Tông chúng ta là lợi hại, nhưng còn đắc tội không nổi người Lưu Quang Tông. Nhớ tới đệ tử Lưu Quang Tông mặt mài lạnh nhạt, vừa ra tay chính là kiếm tu sơn băng địa liệt, Trường Đức liền nhịn không được xoa xoa mặt.
Cái kia Không Hầu Vân Hoa Môn......
Vân Hoa Môn đệ tử phần lớn tính cách hiền hoà, không phải nhiều chuyện. Chỉ cần hành sự không phải quá phận, bọn họ là sẽ không quản đến muội. Trường Đức thấy Lăng Ba rốt cuộc phản ứng lại đây, tâm tình tốt lên một chút, Cho nên ta mới nói, muội nên thấy may mắn là gặp được đệ tử Vân Hoa Môn. Nếu gặp được chính là đệ tử Lưu Quang Tông, chờ đến thời điểm tông môn giao lưu hội, Lưu Quang Tông khẳng định đứng ra khiến chúng ta mất mặt.
Lăng Ba hậm hực nói: Sư huynh, muội biết sai rồi.
Đi nghỉ ngơi đi. Trường Đức thở dài, Về sau làm việc không được lại xúc động như vậy.
Lăng Ba trên mặt nóng lên, cảm thấy ngoại môn đệ tử ở đây đều đang chê cười nàng, vội vàng gật gật đầu, liền lui đi ra ngoài.
Sáng ngày hôm sau, Hoàn Tông ở trong phòng ngồi chờ thật lâu không thấy Không Hầu đến đây gõ cửa, hắn lo lắng lúc nàng đả tọa tu luyện gặp không hay, liền cho Lâm Hộc đi gõ cửa hỏi một chút.
Chẳng được bao lâu, Lâm Hộc đã trở lại, Công tử, Không Hầu cô nương nói lại chờ nửa canh giờ nữa liền hảo.
Hoàn Tông phát hiện biểu tình hắn có chút không thích hợp: Làm sao vậy?
Không Hầu cô nương đang trang điểm chải chuốt, nàng nói không thể bại bởi Lăng Ba tiên tử, đây là đại biểu cho thể diện của nữ nhân Vân Hoa Môn. Lâm Hộc không rõ, trang điểm chải chuốt cùng thể diện có quan hệ cái gì.
Hoàn Tông sửng sốt, hắn cũng không rõ.
Sau nửa canh giờ, Không Hầu quả nhiên lại đây gõ cửa. Hoàn Tông mở cửa, phát hiện Không Hầu thay một kiện lưu tiên váy tay áo rộng, cả người phảng phất sáng lên, so hôm qua xinh đẹp rất nhiều, nhưng là trừ bỏ tóc cùng quần áo, hắn lại nhìn không ra đến tột cùng nơi nào có thay đổi.
Mau hoàn hồn. Không Hầu duỗi tay quơ quơ ở trước mắt hắn, tay áo mang theo mùi hương nhàn nhạt, rất dễ chịu, như có như không.
Xin lỗi. Hoàn Tông cảm thấy mình nhìn chằm chằm người khác như vậy không lễ phép, vội thu hồi, Hiện tại đi sao?
Uh, để huynh đợi lâu. Không Hầu nhoẻn miệng cười, trong mắt phảng phất có ngôi sao lóng lánh bên trong.
Hoàn Tông đối với dung mạo của nữ nhân không có nhận thức xấu đẹp, lần đầu tiên rõ ràng nhận thức đến cái gì là mỹ. Hắn không am hiểu khen ngợi dung mạo nữ tử, cũng chưa có bao giờ khen ai, cho nên chỉ có thể nói, Rất đẹp.
Cảm ơn. Không Hầu tươi cười trở nên càng thêm sáng lạn, không có nữ hài tử nào không thích người khác khen mình đẹp, đặc biệt là sau khi cực cực khổ khổ trang điểm một canh giờ. Ít nhất sẽ làm nàng cảm thấy, một canh giờ này không vô ích.
Trích Tinh Lâu là tửu lầu lớn nhất, nổi tiếng nhất Khâu Thành, dựa vào thu phí cao, phục vụ hảo, nguyên liệu nấu ăn toàn bộ ẩn chứa linh khí phong phú mà ra thành danh, ở chỗ này ăn cơm không chỉ là vì ăn cơm, nó đại biểu cho thân phận hoặc là địa vị của thực khách.
Rất nhiều tu sĩ vì mua phù chú, dược liệu, pháp khí mà đành thắt lưng buộc bụng, làm sao có thể bỏ ra lượng lớn linh thạch đi địa phương xa xỉ loại này, cho nên có thể đi dự tiệc ở nơi này, các tu sĩ bị Lăng Ba mạnh mẽ lưu tại khách điếm, vẫn là thực chờ mong.
Không Hầu cùng Hoàn Tông đến nơi, những người khác trên cơ bản đều đã tới rồi, thân là chưởng phái đại đệ tử Chiêu Hàm Tông, Trường Đức tự mình đứng ở cửa nghênh đón khách nhân, luận thủ đoạn xử sự, Trường Đức so Lăng Ba mạnh hơn quá nhiều.
Nhìn Không Hầu, Hoàn Tông cùng Lâm Hộc lại đây, Trường Đức nhiệt tình mà đi lên đón: Ba vị đạo hữu, xin mời ngồi.
Đa tạ Trường Đức đạo hữu. Không Hầu bước vào Trích Tinh Lâu, rốt cuộc minh bạch tòa lâu này vì sao lấy tên như thế. Bởi vì trong lâu bày pháp trận, linh khí đầy đủ, nóc nhà trên không linh khí tụ thành điểm sáng lấp lánh, giống như là ngôi sao, lóng lánh mỹ lệ.
Mời theo ta. Trường Đức ở phía trước dẫn đường, đưa ba người lên lầu. Lên lầu về sau, Không Hầu thấy chúng tu sĩ lo lấy lòng Lăng Ba. Nhóm tu sĩ ngày hôm qua còn liên tục đối với Lăng Ba oán giận, hôm nay cũng đã bắt đầu xum xoe.
Nam tu sĩ đối với nữ tu sĩ xinh đẹp, luôn là phá lệ khoan dung. Hôm nay Lăng Ba bất quá là đứng ra nói vài câu xin lỗi, bọn họ liền sôi nổi tỏ vẻ không hề so đo, mở miệng xưng tiên tử, nhiệt tình không thôi.
Không Hầu đến, làm nam tu sĩ này đó cảm xúc càng thêm tăng vọt, nếu không phải bên người Không Hầu còn có Hoàn Tông tướng mạo tuấn mỹ thân phận không rõ, bọn họ hận không thể lập tức xúm lại đây.
Nhìn đến Không Hầu, ý cười trên mặt Lăng Ba phai nhạt vài phần, may mắn nàng hôm nay ra cửa cố ý trang điểm cẩn thận, bằng không đã bị Không Hầu lấn lướt. Không nghĩ tới nàng còn nhỏ tuổi lại có tâm cơ như thế, đến khuyên tai cũng là tỉ mỉ chọn lựa qua.
Không Hầu tiên tử. Lăng Ba cười tiến lên, dắt tay Không Hầu, giọng điệu thân thiết nói, Muội cuối cùng tới rồi, ta vừa rồi còn lo lắng ngươi có việc trì hoãn, không thể đến đây được.
Có mỹ nhân tỷ tỷ ở đây, ta làm sao có thể không đến. Không Hầu cười cười, cùng Lăng Ba hàn huyên vài câu, cùng Hoàn Tông, Lâm Hộc ở bên cạnh bàn ngồi xuống, nàng che miệng nhỏ giọng nói bên tai Hoàn Tông: May mắn ta hôm nay cố ý trang điểm tỉ mỉ, vừa rồi vị Lăng Ba tiên tử kia, liên tục đánh giá ta từ đầu đến.
Mang theo hơi nóng cùng hương thơm ẩn ẩn nhẹ nhàng thổi tới trên lỗ tai Hoàn Tông, hắn cảm thấy nửa bên mặt đều nóng lên theo. Trong lúc nhất thời Không Hầu nói gì đó, hắn đều không có nghe rõ.
Tuy rằng trực giác nói cho ta biết, vị Lăng Ba tiên tử này không quá thích ta, nhưng nàng là một mỹ nhân, nhìn mặt nàng có thể làm thể làm cho thể xác và tinh thần của ta vui sướng nha. Không Hầu nâng chung trà lên nhẹ uống một ngụm, trên bàn có rất nhiều thức ăn tinh mỹ, nhưng là nàng thực rụt rè, cũng không có giống lúc cùng Hoàn Tông đơn độc ở bên nhau, tùy ý động đũa.
Muội rất tốt. Hoàn Tông câu này nói thật sự nghiêm túc. Hắn cảm thấy, tính cách Không Hầu tươi vui, ngây thơ đáng yêu, khiến cho người ta thực thích.
Không Hầu cười trộm: Uh, huynh cũng rất tốt.
Trường Đức một bên cùng khách khứa nói chuyện, một bên chú ý Không Hầu cùng Hoàn Tông bên này, Hoàn Tông thân phận không rõ, lại không phải đệ tử Vân Hoa Môn, chẳng lẽ cùng Không Hầu có tình yêu nam nữ? Không Hầu đối với Vân Hoa Môn là thiên phú tối cao đệ tử Ngũ Linh Căn, Vân Hoa Môn làm sao có thể cho phép nàng cùng nam nhân có tư tình, ảnh hưởng tu vi?
Hắn lại một lần nữa nhìn về phía Không Hầu cùng Hoàn Tông, Hoàn Tông đột nhiên ngẩng đầu, đón nhận tầm mắt hắn. Đối phương ánh mắt đạm mạc, phát hiện hắn đang nhìn sang, cũng không tránh không né, ngược lại làm Trường Đức có chút xấu hổ. Hắn bưng ly rượu lên, hướng Hoàn Tông xa xa nâng chén.
Nào biết Hoàn Tông chỉ là nhìn hắn một cái, liền cúi đầu, tự nhiên cũng không có giơ ly rượu lên cùng hắn kính rượu.
Hành động này làm Trường Đức trên mặt có chút sượng, hắn siết chặt ly rượu, miễn cưỡng duy trì phong độ. Quay đầu tiếp tục cùng người khác hàn huyên, phảng phất chuyện này chưa bao giờ phát sinh. Bất quá chuyện này qua đi, phần sau trong yến hội, hắn không còn trộm đánh giá Không Hầu nữa.
Một bữa cơm vui vẻ cả khách lẫn chủ, các tu sĩ ở đây hận không thể vỗ ngực nói Chiêu Hàm Tông có bao nhiêu điểm tốt, khen ngợi Trường Đức cùng Lăng Ba không ngớt.
Nhìn cảnh này, Không Hầu lại minh bạch một đạo lý. Nhân tâm dễ biến, địa vị cùng ích lợi ở trước mặt, là thù hay bạn, là thiện hay ác, nói thế nào liền thế đó. Ngay cả tu sĩ buổi sáng ngày hôm qua bị Lăng Ba một chưởng chụp đến hộc máu, được Trường Đức khích lệ vài câu, sau lại tặng một lọ đan dược, liền cười đến miệng đều khép không được.
Yến hội kết thúc, Không Hầu đứng dậy hướng đệ tử Chiêu Hàm Tông chào từ biệt, đi ra Trích Tinh Lâu về sau, thật dài thở phào nhẹ nhõm.
May mắn buổi sáng ngày hôm qua, ta không có bởi vì cái tu sĩ hộc máu kia cùng Lăng Ba không thoải mái, bằng không liền trở thành ác nhân. Không Hầu chắp tay sau lưng, giọng điệu có chút nhàn nhạt.
Muội không cao hứng? Hoàn Tông nhìn ra được cảm xúc Không Hầu không được tốt.
Cũng không có không cao hứng. Không Hầu lắc đầu, Chính là cảm thấy thế giới bên ngoài, giống như phức tạp hơn so với trong tưởng tượng rất nhiều.
Hoàn Tông muốn an ủi nàng, suy nghĩ một lúc lâu: Không quan hệ, ta cùng muội đi nhiều một chút, nhìn xem nhiều nhiều một chút, ngươi sẽ phát hiện, loại sự tình này thực bình thường.
Lâm Hộc yên lặng nhìn hắn, công tử, nếu không biết cách an ủi người khác, thì ngươi vẫn là không cần mở miệng.
Ân. Không Hầu nghĩ nghĩ, Huynh nói có đạo lý, ta là kiến thức còn quá ít.
Lâm Hộc mặt căng thẳng, may mắn chính mình không thích nói chuyện.
Bên kia giống như có cái cửa hàng phong vị đặc sắc. Không Hầu đột nhiên lại cao hứng lên, Hoàn Tông,chờ ta một lát, ta đi mua vài thứ.
Hoàn Tông thấy Không Hầu chạy chậm chạy về phía cửa hàng, do dự một chút, theo đi lên, thấy nàng bao lớn bao nhỏ mua không ít đồ vật, khó hiểu hỏi: Muội mua thứ này để làm gì?
Gửi trở về cho sư phụ a. Không Hầu móc ra linh thạch đưa cho chưởng quầy, Ta cố ý hỏi thăm qua, trong thành đều có rất nhiều trạm dịch, bọn họ có thể giúp đỡ gửi đồ vật trở về.
Cô nương, trạm dịch liền ở phố tây bên cạnh, ngài đồ vật nhiều, lại là gửi cùng một cái địa phương, giá cả t sẽ có ưu đãi. Chưởng quầy bán không ít đồ vật, tâm tình hảo, lấy ra một cái thẻ bài đưa cho Không Hầu, Chúng ta cửa hàng cùng trạm dịch quan hệ hảo, ngươi lấy thẻ bài này qua đi, bọn họ có thể giảm cho ngươi 20%.
Cảm ơn ngươi a, chưởng quầy. Không Hầu đem thẻ bài thu hồi, đem tất cả đồ vật lấy lòng đều nhét vào thu nạp giới, hỏi Hoàn Tông, Ta thấy, đồ vật cửa hàng này rất không tồi, ngươi muốn mua sao?
Hoàn Tông ánh mắt đảo qua đồ vật để trên kệ hàng, không phải đan dược pháp khí quý hiếm, chỉ là một ít đồ ăn vặt phong vị cùng với sản phẩm thủ công nghệ đặc sắc của Khâu Thành, so ra kém đồ vật tinh xảo trong tông môn nhiều.
Ta ra ngoài, nhất định sư phụ sư huynh bọn họ thực lo lắng, mấy thứ này tuy rằng không đáng giá tiền, nhưng sau khi mọi người nhận được, khẳng định sẽ thực vui vẻ. Không Hầu tựa hồ đã nhìn đến bộ dáng vui vẻ của sư phụ sư huynh, trên mặt tươi cười càng lúc càng lớn.
Chưởng quầy, cho ta lấy...... Hoàn Tông mặt vô biểu tình chỉ chỉ mấy thứ đồ vật để trên kệ hàng, Lấy hai mươi phân.
Được rồi! Chưởng quầy thập phần cao hứng, hắn thích nhất tu sĩ nơi khác mua phong vị sản phẩm, không chỉ có ra giá sảng khoái, mua lại nhiều, cửa hàng nhà này của hắn có thể duy trì, hoàn toàn dựa vào loại khách nhân này.
Hai ngày sau, tông chủ Lưu Quang Tông, phong chủ cùng với đệ tử nào đó nghe quản sự được phía dưới tới hội báo, nói có trạm dịch phi kiếm sứ giả đến từ Khâu Thành cầu kiến.
Bọn họ phi thường mờ mịt, phi kiếm sứ giả?
/156
|