Ta lớn hơn muội không ít tuổi. Ngoài cửa sổ gió thổi mạnh, lúc nói ra những lời này, Hoàn Tông có chút hoảng hốt, hắn thậm chí không biết mình vì sao lại nói như vậy.
Oa, thật không nhìn ra, cảm giác huynh chỉ lớn hơn ta một chút. Nhìn gương mặt Hoàn Tông chỉ khoảng trên dưới hai mươi tuổi, Không Hầu nhớ tới mệnh thọ người tu chân hơn mấy trăm năm. Nhung nhan tự khắc ít biến đổi hơn người thường.
Ở trong nháy mắt, nàng ẩn ẩn lĩnh ngộ cái gì, lại giống như chưa hiểu ra được.
Không Hầu để ý chuyện ta già hơn muội sao? Hoàn Tông hơi hơi cúi đầu, tựa hồ từ ngọn tóc đến lông mi đều nhiễm u buồn.
Mỹ nhân u buồn phát ra lực sát thương thập phần thật lớn, trong nháy mắt, Không Hầu áy náy không thôi, cảm thấy mình đã nói điều không nên nói: Không có, Hoàn Tông huynh đừng hiểu lầm, ta không ngại. Các sư huynh sư tỷ của ta đều lớn hơn một hai trăm tuổi, nhưng chúng ta ở bên nhau chơi rất vui vẻ, tuổi tác không là vấn đề, ta sẽ không ghét bỏ huynh!
Tuy chỉ cùng Hoàn Tông ở chung mấy ngày ngắn ngủi, nhưng đối với Không Hầu mà nói, Hoàn Tông là bằng hữu rất tốt. Sẽ cùng nàng chia sẻ thoại bản, cùng nhau ở trong nhà cây, còn biết rất nhiều chuyện đồn đại trong Tu Chân giới mà nàng không biết, lại còn có lớn lên đẹp như vậy.
Tuấn tú đến như vậy, ai lại quan tâm hắn bao nhiêu tuổi chứ?
Công tử, tới khách điếm rồi. Lâm Hộc vén nửa rèm, ánh mắt dừng ở trên người Hoàn Tông, Hoàn Tông không cùng hắn đối diện, ưu nhã mà ngửa đầu dựa vào đệm, Đi đặt phòng trước, ta cùng với Không Hầu lập tức liền tới.
Lâm Hộc thu hồi ánh mắt, buông mành, thanh âm từ bên ngoài truyền vào: Tốt, công tử.
Mành nhẹ nhàng đong đưa, Hoàn Tông chậm rãi chớp mắt. Vén rèm lên, đi xuống xe ngựa, nhìn bốn phía chung quanh, xoay người thấy Không Hầu theo xuống xe nói, Ở đây điều kiện không được tốt.
Ra bên ngoài, không cần chú ý như vậy. Không Hầu nhảy xuống xe ngựa, nửa chân rơi vào tuyết, nàng nâng nâng chân, nghe được tiếng gió thổi vải dệt. Nhìn bên tái phát hiện trên mộc lâu có tấm vải bạc cũ nát trong gió bay múa, không biết bao lâu không có rửa sạch, đã dơ đến mức không thấy rõ chữ viết bên trên.
Cảm giác hoang vắng nồng đậm khắp con đường.
Khách quý thỉnh. Hầu bàn ra tới đón, muốn đi dẫn ngựa, còn không có tới gần, con ngựa giơ móng trước lên hí vang vài tiếng, làm hắn sợ tới mức liên tục lui về phía sau vài bước, không dám tiến lại gần nữa.
Quần áo trên người hầu bàn đầy mụn vá, nhưng được thu thập đến rất sạch sẽ, ánh mắt thoạt nhìn hết sức cẩn thận, tựa hồ lo lắng khách nhân không hài lòng, sẽ xoay người bỏ đi.
Hắn ăn mặc phong phanh, giày vải đạp lên trên nền tuyết, đã ướt non nửa, cổ tay lộ ra bên ngoài lạnh tím tái, lại không dám ở trước mặt khách nhân xoa tay sưởi ấm.
Không sao, hai con ngựa này rất nghe lời, sẽ không chạy loạn. Không Hầu nhìn giày trên chân hắn, Đưa chúng ta vào trong nhìn xem.
Tốt, khách quý. Hầu bàn chạy chậm vào cửa, đại sảnh thực quạnh quẽ, ba bốn thực khách ngồi thưa thớt, đèn dầu mờ nhạt, ngọn lửa bởi vì gió lạnh thổi vào cửa mà đong đưa.
Có lẽ là bởi vì đại sảnh quá mức quạnh quẽ, nhìn thấy có khách nhân mới vào cửa, các thực khách khác liền sôi nổi ngẩng đầu, dựa vào quan sát người xa lạ mà giết thời gian nhàm chán.
Nhưng là lúc nhìn lên, khiến cho bọn họ hít hà một hơi. Quý công tử hảo tuấn tú, tiểu cô nương hảo kiều diễm, cũng không biết là tiểu phu thê từ nơi nào tới đi du ngoạn, như thế nào lại chạy đến nơi đây?
Công tử, Không Hầu cô nương, thượng phòng không có, ta đã đặt ba gian phòng liền nhau.
Lâm Hộc từ trên lầu xuống dưới, thấy bộ dáng chưởng quầy cùng hầu bàn muốn tiến lên nói chuyện lại không dám, móc linh thạch ra phóng tới trên bàn, Phiền tiểu nhị đưa nước nóng lên phòng.
Chưởng quầy liên tục vâng dạ, khom lưng chắp tay thi lễ nói lời cảm tạ, lại hỏi buổi tối bọn họ muốn ăn cái gì.
Lâm Hộc biết công tử ở phương diện thức ăn cũng không bắt bẻ, liền đem ánh mắt hướng Không Hầu. Không Hầu nói: Chuẩn bị vài món đặc sắc ở đây là được.
Được rồi. Chưởng quầy trên mặt tươi cười lớn hơn nữa, xoay người dặn tiểu nhị, Mau đi chuẩn bị, làm cho tốt vào. Chỉ cần nhìn cách ăn mặc của Hoàn Tông và Không Hầu, hắn liền biết không phải người thường.
Các tu sĩ phần lớn ra tay hào phóng, nhưng cũng không hảo hầu hạ, nghênh đón bọn họ, hắn trong lòng có chút bất ổn, hiện tại thấy nữ khách quý dễ nói chuyện như thế, mừng đến nheo hai mắt lại.
Không Hầu nhìn cửa gỗ khắc hoa đã rớt sơn, thật sự rất khó tin tưởng, đây là khách điếm tốt nhất Tam Thụ thành. Không Hầu quay đầu nhìn Hoàn Tông nói: Bá tánh nơi này thoạt nhìn sống không tốt lắm, tiểu nhị vừa nãy còn đi giày ướt.
Hoàn Tông ừ gật đầu một tiếng, hắn căn bản không có chú ý tới hầu bàn trông như thế nào: Muội về phòng nghỉ ngơi trước.
Hảo. Không Hầu đẩy cửa ra, trong phòng thu thập thật sự sạch sẽ, nhưng là gia cụ cổ xưa, làm cho cả nhà ở thoạt nhìn có chút nặng nề.
Trong phòng ánh nến có chút ảm đạm, Không Hầu từ thu nạp giới lấy ra một kiện pháp khí có thể chiếu sáng để trên bàn, đẩy cửa sổ ra cho thoáng khí.
Sắc trời tối tăm, trên đường phố chỉ có vài bóng người, một nam tử bán than còn nửa gánh chưa bán hết, hai bên gánh, một sọt bên trái thì để than, còn sọt bên phải thì để tiểu hài tử năm sáu tuổi ngồi bên trong, tiểu hài nhi gặm bánh bao thịt từng chút, mũ da trên đầu, che khuất nửa khuôn mặt.
Không Hầu nghe được tiểu hài tử kêu hán tử là cha.
Cha, bánh bao này có thịt, cho cha ăn.
Hảo hảo ngồi, đừng nhúc nhích. Hán tử nói, Cha còn không đói bụng.
Cha, ăn!
Tin hay không ta đánh con. Hán tử buông gánh xuống, khép chặt hai vạt áo hài tử lại, Không được nói chuyện nữa, gió thổi vào trong bụng, sẽ khó chịu.
Tiểu hài tử giơ bánh bao cao cao lên, kiên trì muốn cho hán tử ăn.
Hán tử trừng mắt nhìn một cái, khom lưng cắn một ngụm, rồi nâng sọt lên, chậm rãi đi về phía trước.
Không Hầu nhìn bóng dáng phụ tử này thật lâu, cho đến khi khuất bóng không thấy được nữa, mới thu hồi ánh mắt, đi đến bàn bên cạnh ngồi xuống. Phụ tử nghèo khó tình thâm, Không Hầu chưa từng được trải qua.
Tiểu nhị hai tay lạnh tím tía, lại còn phải đối với khách nhân bồi cười hầu bàn, còn có hài tử phụ thân sinh hoạt gian nan lại yêu quý nhau khôn cùng. Bọn họ nghèo khổ sinh hoạt, lại kiên trì tồn tại, hy vọng ngày mai, hy vọng về tương lai.
Nàng vuốt ngực, nơi đó có điểm đau, có điểm nóng. Linh đài đã lâu không có động tĩnh bắt đầukhởi động, tiếng gió ngoài cửa sổ trở nên phá lệ rõ ràng. Đứng dậy ngồi xếp bằng trên giường, Không Hầu nhắm hai mắt, vào trạng thái nhập định.
Hoàn Tông đang đọc sách, đứng dậy đi đến bên cửa sổ. Bốn phía linh khí bắt đầu khởi động, tất cả đều hướng đến bên cạnh phòng hắn, giống như nơi đó có cái gì hấp dẫn chúng nó. Bàn tay chuẩn bị mở cửa sổ ra dừng lại, do dự một lát, vẫn là buông tay.
Công tử. Lâm Hộc đi vào tới, Không Hầu cô nương bên kia......
Nàng hẳn là nhập định. Hoàn Tông cũng không quay đầu lại nói, Đi xuống nói với người của khách điếm, mấy ngày nay không được quấy rầy.
Tốt, công tử. Lâm Hộc biểu tình có chút kỳ quái, Vừa rồi thu được phi tin phù trong tông môn, tông chủ cùng vài vị phong chủ tựa hồ lo lắng người ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Hắn đem phi tin phù đưa tới trong tay Hoàn Tông, Hoàn Tông đem linh khí đưa vào phi tin phù, nhanh như gió xem xong nội dung, mày nhăn lại. Không Hầu nói, ra bên ngoài gởi về cho người trong tông môn đặc sản sẽ làm bọn họ cao hứng, vì cái gì sư phụ các sư thúc giống như cũng không có ý tứ cao hứng?
Chẳng lẽ là vì hắn đưa đồ vật bọn họ không thích?
Thành trấn tiếp theo là địa phương nào? Hoàn Tông thu hồi phi tin phù, như suy tư gì đó.
Là Nghi Thành.
Ở đó có đồ vật gì nổi tiếng? Hoàn Tông hỏi.
Lâm Hộc ngẩn người: Có, Nghi Thành nổi tiếng nhất chính là thêu thùa.
Ta đã biết. Hoàn Tông từ từ gật đầu, sư phụ sư thúc bọn họ giống như không nặng khẩu dục, mua chút thêu thùa trở về, bọn họ hẳn là sẽ thích một ít.
Ngày đầu tiên, Không Hầu không có từ trong nhập định tỉnh lại, Hoàn Tông đả tọa một ngày.
Ngày hôm sau, Không Hầu không có từ trong nhập định tỉnh lại, Hoàn Tông ở thư phòng cũ nát trong thành mua mấy thoại bản.
Tới rồi ngày thứ ba, Không Hầu như cũ ở nhập định. Thời điểm Hoàn Tông xuống lầu, nhìn thấy mấy cái Luyện Khí kỳ tu sĩ trách cứ hầu bàn, hầu bàn quỳ sát trên vệt nước đọng trên mặt đất, ống quần đều ướt đẫm.
Hoàn Tông từ trước đến nay không thích quản việc của người khác, biểu tình đạm mạc đi qua người bọn họ, không cẩn thận liếc thấy bàn tay động lạnh của hầu bàn, nhớ tới Không Hầu nói qua nơi này bá tánh sinh hoạt không tốt lắm.
Hắn dừng bước chân lại, nhìn đến một tu sĩ đang dùng chân dẫm lên lưng hầu bàn, khiến quần áo cũ nát nhưng sạch sẽ đầy mảnh vá, lưu lại một dấu chân dơ.
Các ngươi quá ồn ào. Hoàn Tông mặt vô biểu tình nhìn này mấy tu sĩ Luyện Khí, Ở chỗ đông người, không cần ồn ào. Các ngươi là người môn phái nào, thế nhưng không hiểu quy củ như thế?
Ngươi cái tiểu bạch...... Tu sĩ đá người vốn định mắng chửi, nhưng thấy Hoàn Tông trên quần áo tản ra lưu quang phù văn, vội vàng ngậm miệng lại, chắp tay nói: Chúng ta là thô nhân không hiểu quy củ, quấy nhiễu đến công tử, thỉnh công tử thứ tội.
Hoàn Tông cúi đầu nhìn phía sau lưng hầu bàn: Làm dơ quần áo người khác, phải bồi thường.
Công tử nói phải. Luyện Khí tu sĩ liên tục gật đầu, từ trong ngực móc ra một ngọc tệ nhét vào trong tay hầu bàn, Đây đều là chúng ta không phải.
Không dám nhận bồi thường của chư vị khách quý. Hầu bàn nào dám thu ngọc tệ của chúng tu sĩ, muốn đem ngọc tệ đưa trở về, chúng tu sĩ lại không có người duỗi tay lấy.
Đây là tiền bọn họ bồi cho ngươi, ngươi cứ thu. Hoàn Tông nâng nâng tay, hầu bàn quỳ trên mặt đất liền không chịu khống chế mà đứng lên, hắn kinh ngạc mà quay đầu nhìn Hoàn Tông, nguyên lai vị quý công tử này cũng là tu sĩ?
Hoàn Tông thấy mấy cái tu sĩ rụt đầu rụt đuôi muốn âm thầm lẻn đi, hơi hơi nâng cằm trắng nõn lên: Này liền đi rồi?
Mấy cái tu sĩ sợ tới mức hai chân run lên, trong lòng âm thầm kêu khổ, lại chỉ có thể ngoan ngoãn đi trở về tới, rũ đầu đứng ở trước mặt Hoàn Tông.
Ngày sau đừng cho ta nhìn thấy các ngươi lại làm loại sự tình này.
Vâng! Các tu sĩ vội vàng đáp ứng.
Hoàn Tông khẽ gật đầu, vung tay lên, ý bảo bọn họ có thể đi rồi. Mấy cái tu sĩ thấy thế, một bên nói lời cảm tạ, một bên chạy đi.
Đa tạ tiên trưởng tương trợ. Hầu bàn đi đến trước mặt Hoàn Tông không ngừng khom lưng nói lời cảm tạ.
Nhìn hắn bộ dáng hèn mọn, Hoàn Tông trầm mặc thật lâu, nhàn nhạt nói: Không cần tạ.
Đi ra khách điếm, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua, hầu bàn đang cúi đầu đem ngọc tệ cẩn thận nhét vào trong lòng ngực, sợ hãi ngọc tệ rớt ra, còn đem đai lưng một lần cột đến gắt gao.
Thấy một màn như vậy, Hoàn Tông tâm tình có chút quái dị. Hắn trước giờ không thích quản việc không liên quan đến mình, nhưng hôm nay quản tới, tựa hồ cũng không có gì phiền chán.
Từ thu nạp giới lấy ra một cây dù, là của Không Hầu mấy ngày trước đây đưa cho hắn. Căng dù cốt, Hoàn Tông ngẩng đầu nhìn phòng Không Hầu trụ, đã là ngày thứ ba, không biết tiểu cô nương khi nào mới tỉnh lại.
Đi ra ngoài dạo qua một vòng, có cửa hàng tự xưng là ngàn năm cửa hiệu lâu đời tiệm bánh bao, Hoàn Tông nghĩ tới Không Hầu có khả năng đối với thứ này cảm thấy hứng thú, liền mua mấy cái.
Đi ngang qua mấy cái tiểu khất cái, hắn dừng bước chân lại, lấy ít ngọc tệ ném vào chén. Trở lại khách điếm, nhớ tới Không Hầu còn ở nhập định, thấy Lâm Hộc vừa lúc xuống lầu, liền đem bánh bao nhét vào trong lòng ngực Lâm Hộc.
Công tử? Ôm bánh bao nóng hầm hập, Lâm Hộc có chút khó hiểu, đây là có ý tứ gì?
Ăn nhiều một chút, tốt cho thân thể. Hoàn Tông thu hồi dù, mặt vô biểu tình lên lầu. Đi qua cửa phòng Không Hầu, hắn móc ra mấy trương Tụ Linh Phù dán trên cửa, trong phút chốc, linh khí trong phòng bắt đầu khởi động càng nhiều.
Đối với linh khí nồng đậm thực vừa lòng, Hoàn Tông trở lại phòng, lấy ra bản mạng kiếm. Thanh kiếm này thoạt nhìn phi thường bình thường, chuôi kiếm đen nhánh, mũi kiếm phiếm ngân quang, bên trên không có khảm đá quý, cũng không có treo kiếm tuệ (mấy cái tua rua ấy), chỉ có một điểm hoa văn, đó là phù trận khắc trên kiếm.
Nắm chặt chuôi kiếm, thân kiếm phát ra âm thanh ong ong, Hoàn Tông che ngực lại mãnh ho vài tiếng, mũi kiếm soi lên hình ảnh đôi mắt hờ hững của hắn. Nhìn chằm chằm mũi kiếm trong chốc lát, ngón trỏ Hoàn Tông điểm trên mũi kiếm, âm thanh ong ong rốt cuộc ngừng lại.
Công tử. Ngoài cửa truyền đến thanh âm Lâm Hộc.
Tiến vào.
Lâm Hộc vào cửa, thấy Hoàn Tông trong tay cầm kiếm, cất bước lớn đi đến trước mặt Hoàn Tông, Công tử, ngươi......
Bánh bao ăn xong rồi? Hoàn Tông thu hồi kiếm, đánh gãy lời Lâm Hộc.
Ăn. Lâm Hộc biểu tình muốn nói thêm.
Ăn ngon sao? Hoàn Tông lại hỏi.
Giống như...... có hành? Lâm Hộc cảm thấy mùi vị bánh bao, không có gì đặc biệt ăn ngon.
Xem ra hương vị giống nhau. Hoàn Tông nhíu mày, hương vị không có gì đặc biệt, cũng không biết xấu hổ nói cửa hiệu lâu đời ngàn năm, chẳng lẽ là ngàn năm bình thường như một?
Công tử, tình trạng hiện giờ, không nên dùng kiếm. Cứ bị Hoàn Tông đánh gãy lời nói, nhưng Lâm Hộc cũng không có quên mình muốn nói cái gì, Ta sợ sẽ thương thế của công tử sẽ tăng thêm.
Ta biết. Hoàn Tông rũ mí mắt xuống, trên mặt không có biểu tình, Thân thể của mình như thế nào, ta rất rõ ràng.
Lâm Hộc thấy Hoàn Tông bộ dáng không có cảm xúc, trong lòng lo lắng càng nhiều. Dược liệu tuy khó cầu, nhưng là khó nhất lại là tâm cảnh. Công tử tâm tính vô dục vô cầu, như thế nào có thể vượt qua được tâm cảnh này?
Công tử......
Hoàn Tông đột nhiên đứng lên: Không Hầu tỉnh. Hắn mở cửa đi ra ngoài.
Lâm Hộc ngẩn người, mới theo đi qua.
Không Hầu mở mắt ra, pháp khí chiếu sáng trên bàn bởi vì không có chủ nhân đưa linh khí vào, sớm đã tắt. Ánh nến cũng đã tàn. Bên ngoài sắc trời không tốt lắm, trong phòng có chút tối tăm.
Nàng thở một hơi thật dài, lần này nhập định, làm vi tiến nàng tu rất xa, nguyên bản Trúc Cơ ngũ giai tu vi, đã biến thành Trúc Cơ cửu giai, lại tu luyện một đoạn thời gian, nói không chừng có thể Trúc Cơ đại viên mãn, đánh sâu vào Tâm Động kỳ.
Tiếng gõ cửa vang lên, nàng mở cửa, Hoàn Tông mặt như quan ngọc đứng ngoài cửa. Nhìn Hoàn Tông mỹ mạo như thế, Không Hầu nhớ tới mình đã vài ngày không có rửa mặt chải đầu, nháy mắt sắc mặt đại biến: Hoàn Tông, có gì nói sau.
Nhìn cửa phòng đóng lại ở trước mặt, Hoàn Tông mà quay đầu nhìn Lâm Hộc với vẻ nghi hoặc khó hiểu.
Lâm Hộc lắc đầu: Công tử, ta cũng không rõ ý tứ của Không Hầu cô nương. Hắn nếu là hiểu biết nữ nhân, cũng sẽ không sống đến mấy trăm tuổi, mà một cái đạo lữ cũng không có.
Hoàn Tông duỗi tay xé Tụ Linh Phù trên cửa xuống, nhẹ nhàng xoa, phù triện nháy mắt hóa thành bột phấn. Lâm Hộc không rõ, công tử hắn đây là muốn làm chuyện tốt không cần lưu danh sao? May mắn không phải đang theo đuổi người trong lòng, bằng không giống như công tử hắn vậy, chỉ sợ một trăm năm cũng không thể khiến nữ hài tử tâm ý minh bạch.
Không Hầu cô nương, có chuyện gì thì gọi ta. Hoàn Tông nói, Ta sẽ căn dặn khách điếm chuẩn bị thức ăn.
Cửa từ bên trong nhẹ nhàng mở ra, nhưng là chỉ mở một khoảng nhỏ, lộ ra nửa khuôn mặt Không Hầu: Hoàn Tông, cảm ơn huynh, chờ ta rửa mặt xong liền ra tới.
Hoàn Tông lúc này mới minh bạch Không Hầu vừa rồi vì sao đóng cửa, hắn gật gật đầu: Hảo.
Nguyên lai tiểu cô nương sẽ để ý loại việc nhỏ này? Hoàn Tông cảm thấy chính mình, giống như đối tập tính của nữ hài tử lại hiểu biết một ít.
Bộ dáng tiểu cô nương mới vừa rồi vội vàng đóng cửa, có vài phần ngây thơ đáng yêu.
ngoại cửa thành Tam Thụ, một chiếc phi thuyền rơi xuống đất, mấy tu sĩ chật vật hốt hoảng chạy ra, trong đó có một người cơ hồ vô lực đứng thẳng, miễn cưỡng dựa vào phi kiếm chống, mới không có ngã xuống.
Sư huynh, nơi này là một tòa tiểu thành, chỉ sợ không có cao thủ trấn giữ. Bích y nữ tu sắc mặt trắng bệch, vô lực lau đi vết máu trên khóe miệng, Không bằng chúng ta đổi địa phương khác, ít nhất sẽ không liên lụy người trong thành.
Chỉ là bọn hắn hiện tại đã không có linh lực chống đỡ phi thuyền tiếp tục bay, nên đi đâu, mới có thể dẫn dắt kẻ đuổi giết bọn họ rời đi?
Không còn kịp rồi. Lam bào nam tử quay đầu lại nhìn mây đen quay cuồng nơi xa, hắc điểu lạnh giọng thét chói tai, rút thanh kiếm từ trên mặt đất ra, Các ngươi hướng phía tây chạy, ta giữ chân bọn chúng.
Sư huynh......
Không cần vô nghĩa, chẳng lẽ các ngươi muốn cho người trong thành này bồi chúng ta cùng chết?
Lam bào nam tử trầm khuôn mặt nói, Tất cả đều đi.
Hắn ngăn chặn linh khí tán loạn trong ngực, rút kiếm bay về phía không trung.
Sư huynh! Bích y nữ tử lau nước mắt, nói với mấy sư đệ sư muội tuổi nhỏ phía sau, Các ngươi mau đi, ta đi trợ giúp sư huynh một tay!
Oa, thật không nhìn ra, cảm giác huynh chỉ lớn hơn ta một chút. Nhìn gương mặt Hoàn Tông chỉ khoảng trên dưới hai mươi tuổi, Không Hầu nhớ tới mệnh thọ người tu chân hơn mấy trăm năm. Nhung nhan tự khắc ít biến đổi hơn người thường.
Ở trong nháy mắt, nàng ẩn ẩn lĩnh ngộ cái gì, lại giống như chưa hiểu ra được.
Không Hầu để ý chuyện ta già hơn muội sao? Hoàn Tông hơi hơi cúi đầu, tựa hồ từ ngọn tóc đến lông mi đều nhiễm u buồn.
Mỹ nhân u buồn phát ra lực sát thương thập phần thật lớn, trong nháy mắt, Không Hầu áy náy không thôi, cảm thấy mình đã nói điều không nên nói: Không có, Hoàn Tông huynh đừng hiểu lầm, ta không ngại. Các sư huynh sư tỷ của ta đều lớn hơn một hai trăm tuổi, nhưng chúng ta ở bên nhau chơi rất vui vẻ, tuổi tác không là vấn đề, ta sẽ không ghét bỏ huynh!
Tuy chỉ cùng Hoàn Tông ở chung mấy ngày ngắn ngủi, nhưng đối với Không Hầu mà nói, Hoàn Tông là bằng hữu rất tốt. Sẽ cùng nàng chia sẻ thoại bản, cùng nhau ở trong nhà cây, còn biết rất nhiều chuyện đồn đại trong Tu Chân giới mà nàng không biết, lại còn có lớn lên đẹp như vậy.
Tuấn tú đến như vậy, ai lại quan tâm hắn bao nhiêu tuổi chứ?
Công tử, tới khách điếm rồi. Lâm Hộc vén nửa rèm, ánh mắt dừng ở trên người Hoàn Tông, Hoàn Tông không cùng hắn đối diện, ưu nhã mà ngửa đầu dựa vào đệm, Đi đặt phòng trước, ta cùng với Không Hầu lập tức liền tới.
Lâm Hộc thu hồi ánh mắt, buông mành, thanh âm từ bên ngoài truyền vào: Tốt, công tử.
Mành nhẹ nhàng đong đưa, Hoàn Tông chậm rãi chớp mắt. Vén rèm lên, đi xuống xe ngựa, nhìn bốn phía chung quanh, xoay người thấy Không Hầu theo xuống xe nói, Ở đây điều kiện không được tốt.
Ra bên ngoài, không cần chú ý như vậy. Không Hầu nhảy xuống xe ngựa, nửa chân rơi vào tuyết, nàng nâng nâng chân, nghe được tiếng gió thổi vải dệt. Nhìn bên tái phát hiện trên mộc lâu có tấm vải bạc cũ nát trong gió bay múa, không biết bao lâu không có rửa sạch, đã dơ đến mức không thấy rõ chữ viết bên trên.
Cảm giác hoang vắng nồng đậm khắp con đường.
Khách quý thỉnh. Hầu bàn ra tới đón, muốn đi dẫn ngựa, còn không có tới gần, con ngựa giơ móng trước lên hí vang vài tiếng, làm hắn sợ tới mức liên tục lui về phía sau vài bước, không dám tiến lại gần nữa.
Quần áo trên người hầu bàn đầy mụn vá, nhưng được thu thập đến rất sạch sẽ, ánh mắt thoạt nhìn hết sức cẩn thận, tựa hồ lo lắng khách nhân không hài lòng, sẽ xoay người bỏ đi.
Hắn ăn mặc phong phanh, giày vải đạp lên trên nền tuyết, đã ướt non nửa, cổ tay lộ ra bên ngoài lạnh tím tái, lại không dám ở trước mặt khách nhân xoa tay sưởi ấm.
Không sao, hai con ngựa này rất nghe lời, sẽ không chạy loạn. Không Hầu nhìn giày trên chân hắn, Đưa chúng ta vào trong nhìn xem.
Tốt, khách quý. Hầu bàn chạy chậm vào cửa, đại sảnh thực quạnh quẽ, ba bốn thực khách ngồi thưa thớt, đèn dầu mờ nhạt, ngọn lửa bởi vì gió lạnh thổi vào cửa mà đong đưa.
Có lẽ là bởi vì đại sảnh quá mức quạnh quẽ, nhìn thấy có khách nhân mới vào cửa, các thực khách khác liền sôi nổi ngẩng đầu, dựa vào quan sát người xa lạ mà giết thời gian nhàm chán.
Nhưng là lúc nhìn lên, khiến cho bọn họ hít hà một hơi. Quý công tử hảo tuấn tú, tiểu cô nương hảo kiều diễm, cũng không biết là tiểu phu thê từ nơi nào tới đi du ngoạn, như thế nào lại chạy đến nơi đây?
Công tử, Không Hầu cô nương, thượng phòng không có, ta đã đặt ba gian phòng liền nhau.
Lâm Hộc từ trên lầu xuống dưới, thấy bộ dáng chưởng quầy cùng hầu bàn muốn tiến lên nói chuyện lại không dám, móc linh thạch ra phóng tới trên bàn, Phiền tiểu nhị đưa nước nóng lên phòng.
Chưởng quầy liên tục vâng dạ, khom lưng chắp tay thi lễ nói lời cảm tạ, lại hỏi buổi tối bọn họ muốn ăn cái gì.
Lâm Hộc biết công tử ở phương diện thức ăn cũng không bắt bẻ, liền đem ánh mắt hướng Không Hầu. Không Hầu nói: Chuẩn bị vài món đặc sắc ở đây là được.
Được rồi. Chưởng quầy trên mặt tươi cười lớn hơn nữa, xoay người dặn tiểu nhị, Mau đi chuẩn bị, làm cho tốt vào. Chỉ cần nhìn cách ăn mặc của Hoàn Tông và Không Hầu, hắn liền biết không phải người thường.
Các tu sĩ phần lớn ra tay hào phóng, nhưng cũng không hảo hầu hạ, nghênh đón bọn họ, hắn trong lòng có chút bất ổn, hiện tại thấy nữ khách quý dễ nói chuyện như thế, mừng đến nheo hai mắt lại.
Không Hầu nhìn cửa gỗ khắc hoa đã rớt sơn, thật sự rất khó tin tưởng, đây là khách điếm tốt nhất Tam Thụ thành. Không Hầu quay đầu nhìn Hoàn Tông nói: Bá tánh nơi này thoạt nhìn sống không tốt lắm, tiểu nhị vừa nãy còn đi giày ướt.
Hoàn Tông ừ gật đầu một tiếng, hắn căn bản không có chú ý tới hầu bàn trông như thế nào: Muội về phòng nghỉ ngơi trước.
Hảo. Không Hầu đẩy cửa ra, trong phòng thu thập thật sự sạch sẽ, nhưng là gia cụ cổ xưa, làm cho cả nhà ở thoạt nhìn có chút nặng nề.
Trong phòng ánh nến có chút ảm đạm, Không Hầu từ thu nạp giới lấy ra một kiện pháp khí có thể chiếu sáng để trên bàn, đẩy cửa sổ ra cho thoáng khí.
Sắc trời tối tăm, trên đường phố chỉ có vài bóng người, một nam tử bán than còn nửa gánh chưa bán hết, hai bên gánh, một sọt bên trái thì để than, còn sọt bên phải thì để tiểu hài tử năm sáu tuổi ngồi bên trong, tiểu hài nhi gặm bánh bao thịt từng chút, mũ da trên đầu, che khuất nửa khuôn mặt.
Không Hầu nghe được tiểu hài tử kêu hán tử là cha.
Cha, bánh bao này có thịt, cho cha ăn.
Hảo hảo ngồi, đừng nhúc nhích. Hán tử nói, Cha còn không đói bụng.
Cha, ăn!
Tin hay không ta đánh con. Hán tử buông gánh xuống, khép chặt hai vạt áo hài tử lại, Không được nói chuyện nữa, gió thổi vào trong bụng, sẽ khó chịu.
Tiểu hài tử giơ bánh bao cao cao lên, kiên trì muốn cho hán tử ăn.
Hán tử trừng mắt nhìn một cái, khom lưng cắn một ngụm, rồi nâng sọt lên, chậm rãi đi về phía trước.
Không Hầu nhìn bóng dáng phụ tử này thật lâu, cho đến khi khuất bóng không thấy được nữa, mới thu hồi ánh mắt, đi đến bàn bên cạnh ngồi xuống. Phụ tử nghèo khó tình thâm, Không Hầu chưa từng được trải qua.
Tiểu nhị hai tay lạnh tím tía, lại còn phải đối với khách nhân bồi cười hầu bàn, còn có hài tử phụ thân sinh hoạt gian nan lại yêu quý nhau khôn cùng. Bọn họ nghèo khổ sinh hoạt, lại kiên trì tồn tại, hy vọng ngày mai, hy vọng về tương lai.
Nàng vuốt ngực, nơi đó có điểm đau, có điểm nóng. Linh đài đã lâu không có động tĩnh bắt đầukhởi động, tiếng gió ngoài cửa sổ trở nên phá lệ rõ ràng. Đứng dậy ngồi xếp bằng trên giường, Không Hầu nhắm hai mắt, vào trạng thái nhập định.
Hoàn Tông đang đọc sách, đứng dậy đi đến bên cửa sổ. Bốn phía linh khí bắt đầu khởi động, tất cả đều hướng đến bên cạnh phòng hắn, giống như nơi đó có cái gì hấp dẫn chúng nó. Bàn tay chuẩn bị mở cửa sổ ra dừng lại, do dự một lát, vẫn là buông tay.
Công tử. Lâm Hộc đi vào tới, Không Hầu cô nương bên kia......
Nàng hẳn là nhập định. Hoàn Tông cũng không quay đầu lại nói, Đi xuống nói với người của khách điếm, mấy ngày nay không được quấy rầy.
Tốt, công tử. Lâm Hộc biểu tình có chút kỳ quái, Vừa rồi thu được phi tin phù trong tông môn, tông chủ cùng vài vị phong chủ tựa hồ lo lắng người ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Hắn đem phi tin phù đưa tới trong tay Hoàn Tông, Hoàn Tông đem linh khí đưa vào phi tin phù, nhanh như gió xem xong nội dung, mày nhăn lại. Không Hầu nói, ra bên ngoài gởi về cho người trong tông môn đặc sản sẽ làm bọn họ cao hứng, vì cái gì sư phụ các sư thúc giống như cũng không có ý tứ cao hứng?
Chẳng lẽ là vì hắn đưa đồ vật bọn họ không thích?
Thành trấn tiếp theo là địa phương nào? Hoàn Tông thu hồi phi tin phù, như suy tư gì đó.
Là Nghi Thành.
Ở đó có đồ vật gì nổi tiếng? Hoàn Tông hỏi.
Lâm Hộc ngẩn người: Có, Nghi Thành nổi tiếng nhất chính là thêu thùa.
Ta đã biết. Hoàn Tông từ từ gật đầu, sư phụ sư thúc bọn họ giống như không nặng khẩu dục, mua chút thêu thùa trở về, bọn họ hẳn là sẽ thích một ít.
Ngày đầu tiên, Không Hầu không có từ trong nhập định tỉnh lại, Hoàn Tông đả tọa một ngày.
Ngày hôm sau, Không Hầu không có từ trong nhập định tỉnh lại, Hoàn Tông ở thư phòng cũ nát trong thành mua mấy thoại bản.
Tới rồi ngày thứ ba, Không Hầu như cũ ở nhập định. Thời điểm Hoàn Tông xuống lầu, nhìn thấy mấy cái Luyện Khí kỳ tu sĩ trách cứ hầu bàn, hầu bàn quỳ sát trên vệt nước đọng trên mặt đất, ống quần đều ướt đẫm.
Hoàn Tông từ trước đến nay không thích quản việc của người khác, biểu tình đạm mạc đi qua người bọn họ, không cẩn thận liếc thấy bàn tay động lạnh của hầu bàn, nhớ tới Không Hầu nói qua nơi này bá tánh sinh hoạt không tốt lắm.
Hắn dừng bước chân lại, nhìn đến một tu sĩ đang dùng chân dẫm lên lưng hầu bàn, khiến quần áo cũ nát nhưng sạch sẽ đầy mảnh vá, lưu lại một dấu chân dơ.
Các ngươi quá ồn ào. Hoàn Tông mặt vô biểu tình nhìn này mấy tu sĩ Luyện Khí, Ở chỗ đông người, không cần ồn ào. Các ngươi là người môn phái nào, thế nhưng không hiểu quy củ như thế?
Ngươi cái tiểu bạch...... Tu sĩ đá người vốn định mắng chửi, nhưng thấy Hoàn Tông trên quần áo tản ra lưu quang phù văn, vội vàng ngậm miệng lại, chắp tay nói: Chúng ta là thô nhân không hiểu quy củ, quấy nhiễu đến công tử, thỉnh công tử thứ tội.
Hoàn Tông cúi đầu nhìn phía sau lưng hầu bàn: Làm dơ quần áo người khác, phải bồi thường.
Công tử nói phải. Luyện Khí tu sĩ liên tục gật đầu, từ trong ngực móc ra một ngọc tệ nhét vào trong tay hầu bàn, Đây đều là chúng ta không phải.
Không dám nhận bồi thường của chư vị khách quý. Hầu bàn nào dám thu ngọc tệ của chúng tu sĩ, muốn đem ngọc tệ đưa trở về, chúng tu sĩ lại không có người duỗi tay lấy.
Đây là tiền bọn họ bồi cho ngươi, ngươi cứ thu. Hoàn Tông nâng nâng tay, hầu bàn quỳ trên mặt đất liền không chịu khống chế mà đứng lên, hắn kinh ngạc mà quay đầu nhìn Hoàn Tông, nguyên lai vị quý công tử này cũng là tu sĩ?
Hoàn Tông thấy mấy cái tu sĩ rụt đầu rụt đuôi muốn âm thầm lẻn đi, hơi hơi nâng cằm trắng nõn lên: Này liền đi rồi?
Mấy cái tu sĩ sợ tới mức hai chân run lên, trong lòng âm thầm kêu khổ, lại chỉ có thể ngoan ngoãn đi trở về tới, rũ đầu đứng ở trước mặt Hoàn Tông.
Ngày sau đừng cho ta nhìn thấy các ngươi lại làm loại sự tình này.
Vâng! Các tu sĩ vội vàng đáp ứng.
Hoàn Tông khẽ gật đầu, vung tay lên, ý bảo bọn họ có thể đi rồi. Mấy cái tu sĩ thấy thế, một bên nói lời cảm tạ, một bên chạy đi.
Đa tạ tiên trưởng tương trợ. Hầu bàn đi đến trước mặt Hoàn Tông không ngừng khom lưng nói lời cảm tạ.
Nhìn hắn bộ dáng hèn mọn, Hoàn Tông trầm mặc thật lâu, nhàn nhạt nói: Không cần tạ.
Đi ra khách điếm, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua, hầu bàn đang cúi đầu đem ngọc tệ cẩn thận nhét vào trong lòng ngực, sợ hãi ngọc tệ rớt ra, còn đem đai lưng một lần cột đến gắt gao.
Thấy một màn như vậy, Hoàn Tông tâm tình có chút quái dị. Hắn trước giờ không thích quản việc không liên quan đến mình, nhưng hôm nay quản tới, tựa hồ cũng không có gì phiền chán.
Từ thu nạp giới lấy ra một cây dù, là của Không Hầu mấy ngày trước đây đưa cho hắn. Căng dù cốt, Hoàn Tông ngẩng đầu nhìn phòng Không Hầu trụ, đã là ngày thứ ba, không biết tiểu cô nương khi nào mới tỉnh lại.
Đi ra ngoài dạo qua một vòng, có cửa hàng tự xưng là ngàn năm cửa hiệu lâu đời tiệm bánh bao, Hoàn Tông nghĩ tới Không Hầu có khả năng đối với thứ này cảm thấy hứng thú, liền mua mấy cái.
Đi ngang qua mấy cái tiểu khất cái, hắn dừng bước chân lại, lấy ít ngọc tệ ném vào chén. Trở lại khách điếm, nhớ tới Không Hầu còn ở nhập định, thấy Lâm Hộc vừa lúc xuống lầu, liền đem bánh bao nhét vào trong lòng ngực Lâm Hộc.
Công tử? Ôm bánh bao nóng hầm hập, Lâm Hộc có chút khó hiểu, đây là có ý tứ gì?
Ăn nhiều một chút, tốt cho thân thể. Hoàn Tông thu hồi dù, mặt vô biểu tình lên lầu. Đi qua cửa phòng Không Hầu, hắn móc ra mấy trương Tụ Linh Phù dán trên cửa, trong phút chốc, linh khí trong phòng bắt đầu khởi động càng nhiều.
Đối với linh khí nồng đậm thực vừa lòng, Hoàn Tông trở lại phòng, lấy ra bản mạng kiếm. Thanh kiếm này thoạt nhìn phi thường bình thường, chuôi kiếm đen nhánh, mũi kiếm phiếm ngân quang, bên trên không có khảm đá quý, cũng không có treo kiếm tuệ (mấy cái tua rua ấy), chỉ có một điểm hoa văn, đó là phù trận khắc trên kiếm.
Nắm chặt chuôi kiếm, thân kiếm phát ra âm thanh ong ong, Hoàn Tông che ngực lại mãnh ho vài tiếng, mũi kiếm soi lên hình ảnh đôi mắt hờ hững của hắn. Nhìn chằm chằm mũi kiếm trong chốc lát, ngón trỏ Hoàn Tông điểm trên mũi kiếm, âm thanh ong ong rốt cuộc ngừng lại.
Công tử. Ngoài cửa truyền đến thanh âm Lâm Hộc.
Tiến vào.
Lâm Hộc vào cửa, thấy Hoàn Tông trong tay cầm kiếm, cất bước lớn đi đến trước mặt Hoàn Tông, Công tử, ngươi......
Bánh bao ăn xong rồi? Hoàn Tông thu hồi kiếm, đánh gãy lời Lâm Hộc.
Ăn. Lâm Hộc biểu tình muốn nói thêm.
Ăn ngon sao? Hoàn Tông lại hỏi.
Giống như...... có hành? Lâm Hộc cảm thấy mùi vị bánh bao, không có gì đặc biệt ăn ngon.
Xem ra hương vị giống nhau. Hoàn Tông nhíu mày, hương vị không có gì đặc biệt, cũng không biết xấu hổ nói cửa hiệu lâu đời ngàn năm, chẳng lẽ là ngàn năm bình thường như một?
Công tử, tình trạng hiện giờ, không nên dùng kiếm. Cứ bị Hoàn Tông đánh gãy lời nói, nhưng Lâm Hộc cũng không có quên mình muốn nói cái gì, Ta sợ sẽ thương thế của công tử sẽ tăng thêm.
Ta biết. Hoàn Tông rũ mí mắt xuống, trên mặt không có biểu tình, Thân thể của mình như thế nào, ta rất rõ ràng.
Lâm Hộc thấy Hoàn Tông bộ dáng không có cảm xúc, trong lòng lo lắng càng nhiều. Dược liệu tuy khó cầu, nhưng là khó nhất lại là tâm cảnh. Công tử tâm tính vô dục vô cầu, như thế nào có thể vượt qua được tâm cảnh này?
Công tử......
Hoàn Tông đột nhiên đứng lên: Không Hầu tỉnh. Hắn mở cửa đi ra ngoài.
Lâm Hộc ngẩn người, mới theo đi qua.
Không Hầu mở mắt ra, pháp khí chiếu sáng trên bàn bởi vì không có chủ nhân đưa linh khí vào, sớm đã tắt. Ánh nến cũng đã tàn. Bên ngoài sắc trời không tốt lắm, trong phòng có chút tối tăm.
Nàng thở một hơi thật dài, lần này nhập định, làm vi tiến nàng tu rất xa, nguyên bản Trúc Cơ ngũ giai tu vi, đã biến thành Trúc Cơ cửu giai, lại tu luyện một đoạn thời gian, nói không chừng có thể Trúc Cơ đại viên mãn, đánh sâu vào Tâm Động kỳ.
Tiếng gõ cửa vang lên, nàng mở cửa, Hoàn Tông mặt như quan ngọc đứng ngoài cửa. Nhìn Hoàn Tông mỹ mạo như thế, Không Hầu nhớ tới mình đã vài ngày không có rửa mặt chải đầu, nháy mắt sắc mặt đại biến: Hoàn Tông, có gì nói sau.
Nhìn cửa phòng đóng lại ở trước mặt, Hoàn Tông mà quay đầu nhìn Lâm Hộc với vẻ nghi hoặc khó hiểu.
Lâm Hộc lắc đầu: Công tử, ta cũng không rõ ý tứ của Không Hầu cô nương. Hắn nếu là hiểu biết nữ nhân, cũng sẽ không sống đến mấy trăm tuổi, mà một cái đạo lữ cũng không có.
Hoàn Tông duỗi tay xé Tụ Linh Phù trên cửa xuống, nhẹ nhàng xoa, phù triện nháy mắt hóa thành bột phấn. Lâm Hộc không rõ, công tử hắn đây là muốn làm chuyện tốt không cần lưu danh sao? May mắn không phải đang theo đuổi người trong lòng, bằng không giống như công tử hắn vậy, chỉ sợ một trăm năm cũng không thể khiến nữ hài tử tâm ý minh bạch.
Không Hầu cô nương, có chuyện gì thì gọi ta. Hoàn Tông nói, Ta sẽ căn dặn khách điếm chuẩn bị thức ăn.
Cửa từ bên trong nhẹ nhàng mở ra, nhưng là chỉ mở một khoảng nhỏ, lộ ra nửa khuôn mặt Không Hầu: Hoàn Tông, cảm ơn huynh, chờ ta rửa mặt xong liền ra tới.
Hoàn Tông lúc này mới minh bạch Không Hầu vừa rồi vì sao đóng cửa, hắn gật gật đầu: Hảo.
Nguyên lai tiểu cô nương sẽ để ý loại việc nhỏ này? Hoàn Tông cảm thấy chính mình, giống như đối tập tính của nữ hài tử lại hiểu biết một ít.
Bộ dáng tiểu cô nương mới vừa rồi vội vàng đóng cửa, có vài phần ngây thơ đáng yêu.
ngoại cửa thành Tam Thụ, một chiếc phi thuyền rơi xuống đất, mấy tu sĩ chật vật hốt hoảng chạy ra, trong đó có một người cơ hồ vô lực đứng thẳng, miễn cưỡng dựa vào phi kiếm chống, mới không có ngã xuống.
Sư huynh, nơi này là một tòa tiểu thành, chỉ sợ không có cao thủ trấn giữ. Bích y nữ tu sắc mặt trắng bệch, vô lực lau đi vết máu trên khóe miệng, Không bằng chúng ta đổi địa phương khác, ít nhất sẽ không liên lụy người trong thành.
Chỉ là bọn hắn hiện tại đã không có linh lực chống đỡ phi thuyền tiếp tục bay, nên đi đâu, mới có thể dẫn dắt kẻ đuổi giết bọn họ rời đi?
Không còn kịp rồi. Lam bào nam tử quay đầu lại nhìn mây đen quay cuồng nơi xa, hắc điểu lạnh giọng thét chói tai, rút thanh kiếm từ trên mặt đất ra, Các ngươi hướng phía tây chạy, ta giữ chân bọn chúng.
Sư huynh......
Không cần vô nghĩa, chẳng lẽ các ngươi muốn cho người trong thành này bồi chúng ta cùng chết?
Lam bào nam tử trầm khuôn mặt nói, Tất cả đều đi.
Hắn ngăn chặn linh khí tán loạn trong ngực, rút kiếm bay về phía không trung.
Sư huynh! Bích y nữ tử lau nước mắt, nói với mấy sư đệ sư muội tuổi nhỏ phía sau, Các ngươi mau đi, ta đi trợ giúp sư huynh một tay!
/156
|