Không Hầu muốn nói không phải, như vậy sau khi giải quyết sự tình, nàng liền có thể âm thầm rời đi. Nhưng mà ánh mắt phụ nhân thật sự quá sáng, sáng tỏ đến mức như chứa đựng ánh lửa bên trong, liều mạng bắt lấy một tia hy vọng cuối cùng. Không Hầu nghĩ, nếu giờ phút này nàng lắc đầu, sẽ khiến bọn họ không còn đường sống.
Nàng thở dài một tiếng, nhẹ nhàng gật đầu: “Là ta.”
“Là công chúa điện hạ, là Không Hầu tiên tử, nàng tới cứu chúng ta!” Trong đám người, không biết là ai hô to một tiếng. Một tiếng này, như mồi lửa thấp lên đống củi to, làm bọn người đang chết lặng, đều chậm rãi tỉnh táo lại.
“Tiên tử tới cứu chúng ta?”
“Ta…… Được cứu rồi?”
Một cái dáng người cường tráng đại hán lại khóc lại rống hướng về nhà, ôm chính mình hai đứa nhỏ khóc lên. Đợi lâu như vậy, mong lâu như vậy, Không Hầu tiên tử rốt cuộc nghe được bọn họ khẩn cầu, từ trên trời giáng xuống cứu bọn họ.
Nhìn bộ dạng bá tánh vừa rơi lệ vừa cười như vậy, Hoàn Tông phát hiện sát khí nơi không trung tựa hồ phai nhạt một chút, tuy rằng không rõ ràng, nhưng là lấy tu vi của hắn, cảm giác được rất rõ ràng.
Bọn người phàm nhân này rõ ràng đã bị chết chóc, oán hận bao bọc, nhưng vì có một tia hi vọng được sống, lại bộc phát ra lực lượng cường đại? Phàm nhân, chính là kiên cường bất khuất như thế, bắt lấy hy vọng là có thể sống sót sao?
Vạn Cốt Khô Trận, lấy oán khí nhân loại làm vậy dẫn, lấy sông núi lập trận, trận pháp như vậy xác thật không gì phá nổi. Nếu là hắn của mười năm trước ……
Hoàn Tông rũ mí mắt xuống, ngày xưa cảm thấy linh đài có chữa trị hay không, chỉ cần tùy duyên, nhưng Không Hầu năm tháng còn dài như vậy, hắn thì sao?
“Hoàn Tông.” Không Hầu gãi gãi tay áo hắn, “Ta đem tiểu trận pháp trong mắt trận kia, họa cho huynh xem.”
“Được.” Đối mặt với tín nhiệm của Không Hầu, đáy mắt Hoàn Tông đầy ôn nhu.
Thân là người mới học, mới vừa tiếp xúc với các loại pháp trận, ưu điểm duy nhất của Không Hầu là trí nhớ tốt. Đây là thiên phú của nàng, nàng từ nhỏ đã học nhanh hơn những người khác, tiên sinh giảng qua một lần, là nàng có thể nhớ đến hơn phân nửa.
Thực mau nàng liền vẽ ra trên giấy một trận pháp giản dị cho Hoàn Tông: “Đây là cái gì?”
“Là nạp hồn trận.” Sắc mặt Hoàn Tông trở nên thập phần khó coi, tà tu này không chỉ lấy oán hận của nhân loại dẫn trận, mà còn đem hồn phách bọn họ toàn bộ thu thập lại, là muốn lấy hồn phách luyện chế pháp khí?
Nhân loại có hồn phách mới có thể đầu thai chuyển thế, nếu là hồn phách sau khi chết bị người khác mang đi, luyện chế thành tà khí hại người, thì liền vĩnh thế không thể siêu sinh.
Không Hầu đại khái đoán được ý đồ của tà tu, ngực nàng đau nhói, nguyên bản nội thương còn không có khỏi hẳn, lại gặp thêm tức giận, phun ra một búng máu.
Linh khí ấm áp chảy vào kinh mạch xóa đi buồn bực trong ngực nàng, bàn tay ấm áp đặt trên lưng nàng, như một chỗ dựa cường đại nhất.
“Lau một chút.” Hoàn Tông lấy khăn tay ra đưa tới trước mặt Không Hầu, Không Hầu cầm lấy lau khô khóe miệng, quay đầu thấy bá tánh tuy rằng đứng ở nơi xa, nhưng tất cả đều không rời đi.
Không Hầu xoa xoa khóe miệng, Hoàn Tông thở dài, lấy khăn tay nàng đang cầm, tự lau mặt cho nàng. Một khắc Hoàn Tông đưa tay lên, khăn tay như là dính vào hơi nước, có chút lạnh, có chút mềm mại. Nhưng là động tác của Hoàn Tông thực ôn nhu, Không Hầu cảm thấy mặt mình lại lạnh lại ngứa.
Nàng vặn vẹo mặt, Hoàn Tông cười nói: “Đừng nhúc nhích.”
“Nga.” Không Hầu ngửa mặt, ngước lên nhìn Hoàn Tông, tư thế này giúp hắn càng thuận tay thêm một ít.
Bộ dáng ngoan ngoãn như vậy, thật là một chút cũng nhìn không ra, vừa rồi nàng còn dám đơn độc xông vào trong trận, đem Long Ngâm Kiếm mang ra tới, thậm chí còn có thể dùng nó. Bản mạng kiếm của Kiếm tu, là chỉ thuộc về kiếm tu đó. Kiếm lợi hại đến mấy, ở trong tay người khác, thì cũng như dao phai mà thôi. Hắn nhìn thấy ảo ảnh kim long trong trận pháp, chứng minh Không Hầu không chỉ có huy động thanh kiếm này, thậm chí còn phát huy ra uy lực của nó, bản mạng kiếm khai linh trí, không nên như thế.
“Lâm Hộc.” Lau khô mặt Không Hầu xong, Hoàn Tông nói, “Đem Pháp Đàn kim Già Diệp đại sư tặng ta lấy ra.”
“Công tử, ngài đây là ý gì?” Lâm Hộc khó hiểu, không phải muốn chuẩn bị phá trận sao, như thế nào lại bắt đầu thỉnh hòa thượng?
“Siêu độ.” Hoàn Tông ngẩng đầu nhìn hắc khí đầy trời, mặt vô biểu tình nói, “Người chết mang theo oán hận, nếu đều tập trung ở chỗ này thì sao?”
“Pháp Đàn đại sư phật hiệu vô biên, tự nhiên có thể độ người độ hồn, nhưng là phạm vi ảnh hưởng của trận pháp quá rộng, ta lo lắng một người lo liệu không hết quá nhiều việc.” Lâm Hộc nói, “Cần phải thỉnh thêm mấy người.”
Lâm Hộc do dự một lát: “Hảo.”
Lăng Ưu giới Thanh Tịnh Tự.
Tuy đều là mười đại tông môn ở Lăng Ưu giới, nhưng Thanh Tịnh Tự lại rất ít tham dự vào việc của Lăng Ưu giới. Tuy rằng tăng nhân cũng có lúc nóng giận, nhưng là tu sĩ sinh ra gần hai trăm năm ở Lăng Ưu giới, còn chưa từng gặp qua tăng nhân động thủ đánh người.
Thanh Tịnh Tự thập phần an tĩnh, tựa như tên của nó, ngăn cách với thế nhân, thanh tĩnh vô ưu.
Một con tiên hạc tiếng kêu to xẹt qua trời cao, có tăng nhân tò mò ngẩng đầu, như thế nào có tiên hạc bay đến nơi này của bọn họ? Người tu đạo, mới thích dùng tiên hạc, còn Phật tu bọn họ lại không có xem đây là tiên vật.
Tiên hạc ở không trung xẹt qua một đường cong, trực tiếp bay vào trong viện trụ trì.
Pháp Đàn đang ngồi thiền nghe được tiếng tiên hạc, mở mắt ra, xòe bàn tay ra, một quả kim sắc Già Diệp rơi vào trong tay hắn. Gần 500 năm qua, hắn đưa ra năm cái kim Già Diệp, bốn cái khác sớm đã trở về trong tay hắn.
Nguyên bản cho rằng cái kim Già Diệp này vĩnh viễn sẽ không dùng tới, không nghĩ tới chung quy vẫn là về lại trong tay hắn.
“Thôi.” Hắn sửa sửa tăng bào trên người, cầm Phật châu cùng pháp trượng lên, nói với đệ tử: “Truyền huyền tự sư huynh đệ đi theo ta.”
“Vâng.”
Phàm Trần giới, trận pháp sư cùng tà tu ẩn ở chỗ tối nhìn uy lực Vạn Cốt Khô Trận yếu bớt, nhíu mày nói: “Sao lại thế này?”
“Tôn giả, đế vương Phàm Trần giới mời tu sĩ tới.” Tà tu đi ra ngoài tìm hiểu tin tức nói, “Hẳn là tu sĩ kia ra tay.”
“Tu sĩ?” Trận pháp sư có chút nghi hoặc, “Tu sĩ chính phái chú ý thiên lí tuần hoàn, sẽ không dễ dàng nhúng tay vào việc của Phàm Trần giới. Huống chi khi ta tới, các ngươi đã nói nơi này không có tu sĩ chính phái đóng quân, lúc này mới bao lâu, liền có tu sĩ chạy tới?”
“Nghe nói là một công chúa tiền triều đã bái nhập Vân Hoa Môn, chỉ sợ là không đành lòng thấy bá tánh gặp cực khổ, liền tự chủ trương tới.” Tà tu đáp lời cũng không nghĩ tới sẽ có một công chúa tiền triều đang tu hành chạy ra, hắn nhỏ giọng nói, “Công chúa này đi Lăng Ưu giới bất quá chỉ bảy tám năm, tu vi cũng không cao thâm, muốn phá trận pháp tôn giả ngài thiết hạ, không thể nghi ngờ là người si nói mộng.”
“Không biết tự lượng sức mình.” Trận pháp sư cười lạnh, “Tiểu công chúa rốt cuộc là không biết trời cao đất dày, nếu nàng muốn xen vào việc người khác, vậy để nàng ta cùng bọn bá tánh này chết cùng một chỗ, ngày sau cũng không cô đơn.”
“Mười vạn oan hồn, còn kém nhiều ít?”
“Hai ngàn.”
“Thực nhanh.” Trận pháp sư ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong mắt tràn đầy châm chọc, “Ta muốn nhìn, những tu sĩ danh môn ra vẻ đạo mạo đó, đối mặt với pháp khí này, sẽ lộ ra loại trò hề nào.”
Tin tức Không Hầu công chúa từ bầu trời trở về cứu bá tánh, thực mau truyền tới mấy cái thành thị phụ cận, vô số bá tánh ôm đầu khóc rống, trong miệng niệm bọn họ rốt cuộc được cứu rồi.
Trong mắt bọn họ, thần tiên là không gì làm không được.
Lúc này tiên nữ không gì làm không được trong lòng bọn họ, lại đang ngồi ở đụn mây, lộ vẻ không dám tin tưởng.
“Cho nên, vừa rồi ta liền để mặt dơ hề hề như vậy, trước rất nhiều bá tánh?” Không Hầu lấy gương soi một hồi lâu, Hoàn Tông đã giúp nàng lau mặt, nhưng là nghĩ đến vừa rồi mình đã vô ý thức mất mặt, nàng liền cảm thấy uể oải.
Nàng không muốn mấy trăm năm sau, Phàm Trần giới nhắc tới công chúa đã “Thành tiên”, là tiên nữ mặt mang hồng ấn không đủ xinh đẹp.
“Không có việc gì, chờ trận pháp phá, muội liền trang điểm thật đẹp bay đi trước mặt họ.” Hoàn Tông bật cười, tiểu cô nương đều thích đẹp, bất quá Không Hầu dù yêu cái đẹp, cũng là đáng yêu ngây thơ.
“Kia cũng chỉ có thể như thế.” Trận pháp còn không có phá được, Không Hầu đã bắt đầu nghĩ, thời điểm rời đi mặc y phục gì, để kiểu tóc nào, mới có thể bảo đảm mấy trăm năm sau, bá tánh Phàm Trần giới nhắc tới nàng, còn sẽ khen nàng lớn lên đẹp cỡ nào.
Hoàn Tông cười cười, nghiêng đầu nhìn phương Tây, từ vân thượng đứng lên: “Tới.”
“Cái gì tới?” Không Hầu đứng dậy theo, nàng cũng không có nhìn thấy bất luận kẻ nào.
Không bao lâu, không trung phía tây nhiều thêm một mảng mây tía, trên mây tía sáng lạn, mấy tăng nhân cạo đầu trọc chân đạp hoa sen đài mà đến, tăng nhân dẫn đầu gương mặt hiền từ, trên người chỉ có một kiện áo choàng màu xanh lá đơn giản, nhưng pháp trượng trong tay lại có khí thế tới một đánh một, tới hai thì đánh một đôi.
“Trọng……”
“Pháp Đàn đại sư, ta phụng mệnh Hoàn Tông công tử nhà ta, thỉnh đại sư mệt nhọc một chuyến này, đa tạ.” Lâm Hộc lắc mình đi đến trước mặt Pháp Đàn, chắp tay trước ngực, “Thỉnh.”
“Thỉnh.” Pháp Đàn cười cười, lăng không đi đến trước mặt Hoàn Tông, “Cùng tiểu hữu nhiều năm không thấy, tiểu hữu có từng thay đổi chủ ý?”
Không Hầu nhìn tăng nhân đầu trơn bóng, nghi hoặc nhìn Hoàn Tông, thay đổi cái chủ ý gì?
“Đa tạ pháp sư coi trọng, tại hạ cảm thấy Lưu Quang Tông rất tốt.” Hoàn Tông biểu tình bất biến.
“Đáng tiếc, đáng tiếc.” Pháp Đàn lắc đầu thở dài, “Tiểu hữu cực có tuệ căn, cùng Phật có duyên, cần gì làm kiếm tu đánh đánh giết giết?”
Không Hầu nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, ban ngày ban mặt, thật không nghĩ tới, cái Đại hòa thượng này thoạt nhìn gương mặt hiền từ, thế nhưng muốn cùng Lưu Quang Tông đoạt người?
“Ngã phật từ bi, vị tiểu hữu này hảo tướng mạo.” Pháp Đàn triều Không Hầu hành lễ, Không Hầu vội vàng đáp lễ, “Đại sư quá khen.”
“Bần tăng không dám nói dối, ta xem tiểu hữu mi thanh mục tú, mặt có nhân từ chi tướng, sao không nhập Phật môn ta, đến chứng Bồ Tát quả?” Pháp Đàn không nghĩ tới sẽ lại lần nữa gặp được một mầm Phật tu, “Tiểu hữu thấy thế nào?”
Không Hầu: “……”
Phật tu Lăng Ưu giới tình cảnh thực gian nan? Như thế nào khắp nơi đào góc tường tông môn khác?
“Đa tạ đại sư, chỉ là vãn bối đã bái vào Vân Hoa Môn, đời này không muốn phản bội tông môn, còn thỉnh đại sư thứ lỗi.”
Làm tăng nhân là không có khả năng làm tăng nhân, nghĩ đến cạo trọc, nàng đời này đều sẽ không suy xét loại khả năng này.
“Kia bần tăng đành phải lần sau hỏi lại.” Pháp Đàn nhấc thanh bào lên ngồi xuống, đem pháp trượng hướng không trung ném đi, toàn bộ không trung đều bị ấn lượng.
Những đệ tử khác sôi nổi xếp bằng ngồi xuống, bắt đầu hộ pháp.
Không Hầu không sùng Phật, nhưng là khi Pháp Đàn đại sư mở miệng niệm câu Phật hiệu đầu tiên, nàng liền cảm thấy toàn bộ thiên địa an tĩnh lại. Trời rộng lớn như vậy, còn tĩnh lặng, thì nàng có cái gì lại không thể buông?
Nàng quay đầu nhìn Hoàn Tông, lập tức tỉnh táo lại.
Phật nói hồng nhan chỉ là xương khô, nàng cuộc đời này sợ là không ngộ nổi.
Có thể thấy được, nàng cùng Phật vô duyên.
Nàng thở dài một tiếng, nhẹ nhàng gật đầu: “Là ta.”
“Là công chúa điện hạ, là Không Hầu tiên tử, nàng tới cứu chúng ta!” Trong đám người, không biết là ai hô to một tiếng. Một tiếng này, như mồi lửa thấp lên đống củi to, làm bọn người đang chết lặng, đều chậm rãi tỉnh táo lại.
“Tiên tử tới cứu chúng ta?”
“Ta…… Được cứu rồi?”
Một cái dáng người cường tráng đại hán lại khóc lại rống hướng về nhà, ôm chính mình hai đứa nhỏ khóc lên. Đợi lâu như vậy, mong lâu như vậy, Không Hầu tiên tử rốt cuộc nghe được bọn họ khẩn cầu, từ trên trời giáng xuống cứu bọn họ.
Nhìn bộ dạng bá tánh vừa rơi lệ vừa cười như vậy, Hoàn Tông phát hiện sát khí nơi không trung tựa hồ phai nhạt một chút, tuy rằng không rõ ràng, nhưng là lấy tu vi của hắn, cảm giác được rất rõ ràng.
Bọn người phàm nhân này rõ ràng đã bị chết chóc, oán hận bao bọc, nhưng vì có một tia hi vọng được sống, lại bộc phát ra lực lượng cường đại? Phàm nhân, chính là kiên cường bất khuất như thế, bắt lấy hy vọng là có thể sống sót sao?
Vạn Cốt Khô Trận, lấy oán khí nhân loại làm vậy dẫn, lấy sông núi lập trận, trận pháp như vậy xác thật không gì phá nổi. Nếu là hắn của mười năm trước ……
Hoàn Tông rũ mí mắt xuống, ngày xưa cảm thấy linh đài có chữa trị hay không, chỉ cần tùy duyên, nhưng Không Hầu năm tháng còn dài như vậy, hắn thì sao?
“Hoàn Tông.” Không Hầu gãi gãi tay áo hắn, “Ta đem tiểu trận pháp trong mắt trận kia, họa cho huynh xem.”
“Được.” Đối mặt với tín nhiệm của Không Hầu, đáy mắt Hoàn Tông đầy ôn nhu.
Thân là người mới học, mới vừa tiếp xúc với các loại pháp trận, ưu điểm duy nhất của Không Hầu là trí nhớ tốt. Đây là thiên phú của nàng, nàng từ nhỏ đã học nhanh hơn những người khác, tiên sinh giảng qua một lần, là nàng có thể nhớ đến hơn phân nửa.
Thực mau nàng liền vẽ ra trên giấy một trận pháp giản dị cho Hoàn Tông: “Đây là cái gì?”
“Là nạp hồn trận.” Sắc mặt Hoàn Tông trở nên thập phần khó coi, tà tu này không chỉ lấy oán hận của nhân loại dẫn trận, mà còn đem hồn phách bọn họ toàn bộ thu thập lại, là muốn lấy hồn phách luyện chế pháp khí?
Nhân loại có hồn phách mới có thể đầu thai chuyển thế, nếu là hồn phách sau khi chết bị người khác mang đi, luyện chế thành tà khí hại người, thì liền vĩnh thế không thể siêu sinh.
Không Hầu đại khái đoán được ý đồ của tà tu, ngực nàng đau nhói, nguyên bản nội thương còn không có khỏi hẳn, lại gặp thêm tức giận, phun ra một búng máu.
Linh khí ấm áp chảy vào kinh mạch xóa đi buồn bực trong ngực nàng, bàn tay ấm áp đặt trên lưng nàng, như một chỗ dựa cường đại nhất.
“Lau một chút.” Hoàn Tông lấy khăn tay ra đưa tới trước mặt Không Hầu, Không Hầu cầm lấy lau khô khóe miệng, quay đầu thấy bá tánh tuy rằng đứng ở nơi xa, nhưng tất cả đều không rời đi.
Không Hầu xoa xoa khóe miệng, Hoàn Tông thở dài, lấy khăn tay nàng đang cầm, tự lau mặt cho nàng. Một khắc Hoàn Tông đưa tay lên, khăn tay như là dính vào hơi nước, có chút lạnh, có chút mềm mại. Nhưng là động tác của Hoàn Tông thực ôn nhu, Không Hầu cảm thấy mặt mình lại lạnh lại ngứa.
Nàng vặn vẹo mặt, Hoàn Tông cười nói: “Đừng nhúc nhích.”
“Nga.” Không Hầu ngửa mặt, ngước lên nhìn Hoàn Tông, tư thế này giúp hắn càng thuận tay thêm một ít.
Bộ dáng ngoan ngoãn như vậy, thật là một chút cũng nhìn không ra, vừa rồi nàng còn dám đơn độc xông vào trong trận, đem Long Ngâm Kiếm mang ra tới, thậm chí còn có thể dùng nó. Bản mạng kiếm của Kiếm tu, là chỉ thuộc về kiếm tu đó. Kiếm lợi hại đến mấy, ở trong tay người khác, thì cũng như dao phai mà thôi. Hắn nhìn thấy ảo ảnh kim long trong trận pháp, chứng minh Không Hầu không chỉ có huy động thanh kiếm này, thậm chí còn phát huy ra uy lực của nó, bản mạng kiếm khai linh trí, không nên như thế.
“Lâm Hộc.” Lau khô mặt Không Hầu xong, Hoàn Tông nói, “Đem Pháp Đàn kim Già Diệp đại sư tặng ta lấy ra.”
“Công tử, ngài đây là ý gì?” Lâm Hộc khó hiểu, không phải muốn chuẩn bị phá trận sao, như thế nào lại bắt đầu thỉnh hòa thượng?
“Siêu độ.” Hoàn Tông ngẩng đầu nhìn hắc khí đầy trời, mặt vô biểu tình nói, “Người chết mang theo oán hận, nếu đều tập trung ở chỗ này thì sao?”
“Pháp Đàn đại sư phật hiệu vô biên, tự nhiên có thể độ người độ hồn, nhưng là phạm vi ảnh hưởng của trận pháp quá rộng, ta lo lắng một người lo liệu không hết quá nhiều việc.” Lâm Hộc nói, “Cần phải thỉnh thêm mấy người.”
Lâm Hộc do dự một lát: “Hảo.”
Lăng Ưu giới Thanh Tịnh Tự.
Tuy đều là mười đại tông môn ở Lăng Ưu giới, nhưng Thanh Tịnh Tự lại rất ít tham dự vào việc của Lăng Ưu giới. Tuy rằng tăng nhân cũng có lúc nóng giận, nhưng là tu sĩ sinh ra gần hai trăm năm ở Lăng Ưu giới, còn chưa từng gặp qua tăng nhân động thủ đánh người.
Thanh Tịnh Tự thập phần an tĩnh, tựa như tên của nó, ngăn cách với thế nhân, thanh tĩnh vô ưu.
Một con tiên hạc tiếng kêu to xẹt qua trời cao, có tăng nhân tò mò ngẩng đầu, như thế nào có tiên hạc bay đến nơi này của bọn họ? Người tu đạo, mới thích dùng tiên hạc, còn Phật tu bọn họ lại không có xem đây là tiên vật.
Tiên hạc ở không trung xẹt qua một đường cong, trực tiếp bay vào trong viện trụ trì.
Pháp Đàn đang ngồi thiền nghe được tiếng tiên hạc, mở mắt ra, xòe bàn tay ra, một quả kim sắc Già Diệp rơi vào trong tay hắn. Gần 500 năm qua, hắn đưa ra năm cái kim Già Diệp, bốn cái khác sớm đã trở về trong tay hắn.
Nguyên bản cho rằng cái kim Già Diệp này vĩnh viễn sẽ không dùng tới, không nghĩ tới chung quy vẫn là về lại trong tay hắn.
“Thôi.” Hắn sửa sửa tăng bào trên người, cầm Phật châu cùng pháp trượng lên, nói với đệ tử: “Truyền huyền tự sư huynh đệ đi theo ta.”
“Vâng.”
Phàm Trần giới, trận pháp sư cùng tà tu ẩn ở chỗ tối nhìn uy lực Vạn Cốt Khô Trận yếu bớt, nhíu mày nói: “Sao lại thế này?”
“Tôn giả, đế vương Phàm Trần giới mời tu sĩ tới.” Tà tu đi ra ngoài tìm hiểu tin tức nói, “Hẳn là tu sĩ kia ra tay.”
“Tu sĩ?” Trận pháp sư có chút nghi hoặc, “Tu sĩ chính phái chú ý thiên lí tuần hoàn, sẽ không dễ dàng nhúng tay vào việc của Phàm Trần giới. Huống chi khi ta tới, các ngươi đã nói nơi này không có tu sĩ chính phái đóng quân, lúc này mới bao lâu, liền có tu sĩ chạy tới?”
“Nghe nói là một công chúa tiền triều đã bái nhập Vân Hoa Môn, chỉ sợ là không đành lòng thấy bá tánh gặp cực khổ, liền tự chủ trương tới.” Tà tu đáp lời cũng không nghĩ tới sẽ có một công chúa tiền triều đang tu hành chạy ra, hắn nhỏ giọng nói, “Công chúa này đi Lăng Ưu giới bất quá chỉ bảy tám năm, tu vi cũng không cao thâm, muốn phá trận pháp tôn giả ngài thiết hạ, không thể nghi ngờ là người si nói mộng.”
“Không biết tự lượng sức mình.” Trận pháp sư cười lạnh, “Tiểu công chúa rốt cuộc là không biết trời cao đất dày, nếu nàng muốn xen vào việc người khác, vậy để nàng ta cùng bọn bá tánh này chết cùng một chỗ, ngày sau cũng không cô đơn.”
“Mười vạn oan hồn, còn kém nhiều ít?”
“Hai ngàn.”
“Thực nhanh.” Trận pháp sư ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong mắt tràn đầy châm chọc, “Ta muốn nhìn, những tu sĩ danh môn ra vẻ đạo mạo đó, đối mặt với pháp khí này, sẽ lộ ra loại trò hề nào.”
Tin tức Không Hầu công chúa từ bầu trời trở về cứu bá tánh, thực mau truyền tới mấy cái thành thị phụ cận, vô số bá tánh ôm đầu khóc rống, trong miệng niệm bọn họ rốt cuộc được cứu rồi.
Trong mắt bọn họ, thần tiên là không gì làm không được.
Lúc này tiên nữ không gì làm không được trong lòng bọn họ, lại đang ngồi ở đụn mây, lộ vẻ không dám tin tưởng.
“Cho nên, vừa rồi ta liền để mặt dơ hề hề như vậy, trước rất nhiều bá tánh?” Không Hầu lấy gương soi một hồi lâu, Hoàn Tông đã giúp nàng lau mặt, nhưng là nghĩ đến vừa rồi mình đã vô ý thức mất mặt, nàng liền cảm thấy uể oải.
Nàng không muốn mấy trăm năm sau, Phàm Trần giới nhắc tới công chúa đã “Thành tiên”, là tiên nữ mặt mang hồng ấn không đủ xinh đẹp.
“Không có việc gì, chờ trận pháp phá, muội liền trang điểm thật đẹp bay đi trước mặt họ.” Hoàn Tông bật cười, tiểu cô nương đều thích đẹp, bất quá Không Hầu dù yêu cái đẹp, cũng là đáng yêu ngây thơ.
“Kia cũng chỉ có thể như thế.” Trận pháp còn không có phá được, Không Hầu đã bắt đầu nghĩ, thời điểm rời đi mặc y phục gì, để kiểu tóc nào, mới có thể bảo đảm mấy trăm năm sau, bá tánh Phàm Trần giới nhắc tới nàng, còn sẽ khen nàng lớn lên đẹp cỡ nào.
Hoàn Tông cười cười, nghiêng đầu nhìn phương Tây, từ vân thượng đứng lên: “Tới.”
“Cái gì tới?” Không Hầu đứng dậy theo, nàng cũng không có nhìn thấy bất luận kẻ nào.
Không bao lâu, không trung phía tây nhiều thêm một mảng mây tía, trên mây tía sáng lạn, mấy tăng nhân cạo đầu trọc chân đạp hoa sen đài mà đến, tăng nhân dẫn đầu gương mặt hiền từ, trên người chỉ có một kiện áo choàng màu xanh lá đơn giản, nhưng pháp trượng trong tay lại có khí thế tới một đánh một, tới hai thì đánh một đôi.
“Trọng……”
“Pháp Đàn đại sư, ta phụng mệnh Hoàn Tông công tử nhà ta, thỉnh đại sư mệt nhọc một chuyến này, đa tạ.” Lâm Hộc lắc mình đi đến trước mặt Pháp Đàn, chắp tay trước ngực, “Thỉnh.”
“Thỉnh.” Pháp Đàn cười cười, lăng không đi đến trước mặt Hoàn Tông, “Cùng tiểu hữu nhiều năm không thấy, tiểu hữu có từng thay đổi chủ ý?”
Không Hầu nhìn tăng nhân đầu trơn bóng, nghi hoặc nhìn Hoàn Tông, thay đổi cái chủ ý gì?
“Đa tạ pháp sư coi trọng, tại hạ cảm thấy Lưu Quang Tông rất tốt.” Hoàn Tông biểu tình bất biến.
“Đáng tiếc, đáng tiếc.” Pháp Đàn lắc đầu thở dài, “Tiểu hữu cực có tuệ căn, cùng Phật có duyên, cần gì làm kiếm tu đánh đánh giết giết?”
Không Hầu nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, ban ngày ban mặt, thật không nghĩ tới, cái Đại hòa thượng này thoạt nhìn gương mặt hiền từ, thế nhưng muốn cùng Lưu Quang Tông đoạt người?
“Ngã phật từ bi, vị tiểu hữu này hảo tướng mạo.” Pháp Đàn triều Không Hầu hành lễ, Không Hầu vội vàng đáp lễ, “Đại sư quá khen.”
“Bần tăng không dám nói dối, ta xem tiểu hữu mi thanh mục tú, mặt có nhân từ chi tướng, sao không nhập Phật môn ta, đến chứng Bồ Tát quả?” Pháp Đàn không nghĩ tới sẽ lại lần nữa gặp được một mầm Phật tu, “Tiểu hữu thấy thế nào?”
Không Hầu: “……”
Phật tu Lăng Ưu giới tình cảnh thực gian nan? Như thế nào khắp nơi đào góc tường tông môn khác?
“Đa tạ đại sư, chỉ là vãn bối đã bái vào Vân Hoa Môn, đời này không muốn phản bội tông môn, còn thỉnh đại sư thứ lỗi.”
Làm tăng nhân là không có khả năng làm tăng nhân, nghĩ đến cạo trọc, nàng đời này đều sẽ không suy xét loại khả năng này.
“Kia bần tăng đành phải lần sau hỏi lại.” Pháp Đàn nhấc thanh bào lên ngồi xuống, đem pháp trượng hướng không trung ném đi, toàn bộ không trung đều bị ấn lượng.
Những đệ tử khác sôi nổi xếp bằng ngồi xuống, bắt đầu hộ pháp.
Không Hầu không sùng Phật, nhưng là khi Pháp Đàn đại sư mở miệng niệm câu Phật hiệu đầu tiên, nàng liền cảm thấy toàn bộ thiên địa an tĩnh lại. Trời rộng lớn như vậy, còn tĩnh lặng, thì nàng có cái gì lại không thể buông?
Nàng quay đầu nhìn Hoàn Tông, lập tức tỉnh táo lại.
Phật nói hồng nhan chỉ là xương khô, nàng cuộc đời này sợ là không ngộ nổi.
Có thể thấy được, nàng cùng Phật vô duyên.
/156
|