Quý Nguyên xoay mặt không nhìn cậu, không thể làm gì khác hơn nói: "Tôi muốn nghỉ ngơi, mời ra ngoài."
Sự mềm lòng của anh toàn bộ rơi vào trong mắt Chu Diễn, càng làm cho cậu thêm vài phần tình thế bắt buộc.
Chu Diễn ngồi dựa vào tường, mặc dù mới vừa rồi bị người đá xuống dưới giường nhưng cũng không lộ chút nhếch nhác nào, lúc này điện thoại di động của Quý Nguyên vang lên.
Tầm mắt của hai người đồng loạt nhìn về điện thoại di động của Quý Nguyên.
Quý Nguyên cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, là tin nhắn Trì Lập An gửi tới.
Trì Lập An: nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai gặp. 【trái tim】
Dưới tầm mắt như điện cao áp của Chu Diễn Quý Nguyên gõ mấy chữ rồi gửi lại rất nhanh.
Quý Nguyên: ngày mai gặp, ngủ ngon. 【 trái tim 】
Vốn là không khí thật tốt lại bị Chu Diễn quấy rối, khiến mình gõ chữ cũng thấy xấu hổ.
Nhớ tới cái này Quý Nguyên giận dễ sợ, để điện thoại di động xuống dứt khoát nói với Chu Diễn vẫn đứng nguyên tại chỗ: "Cậu không đi ra ngoài, không đi tôi tự đi."
Bây giờ chỉ cần nhìn thấy Chu Diễn là muốn đánh đầu chó của đối phương, nhưng tự sâu trong lòng Quý Nguyên biết trị giá võ lực của mình không đủ, dứt khoát mắt không thấy, tâm không phiền là tốt nhất.
"Thích anh ta sao?" Chu Diễn nhỏ giọng hỏi, dục niệm mới bị đè nén xuống lại dâng trào lên lần nữa, anh thật sự không ngoan chút nào.
Quý Nguyên không nghe rõ, cau mày hỏi: "Cậu nói cái gì?"
"Thích Trì Lập An sao?" Đôi mắt Chu Diễn không hề chớp mà chăm chú nhìn theo Quý Nguyên, sắc mặt cậu thâm trầm, khiến Quý Nguyên không đoán được đến cùng thì tâm tình của cậu như thế nào.
Chu Diễn từ từ tiến gần Quý Nguyên, bởi vì mỗi bước đi không lấy được đáp án của Quý Nguyên mà mặt đen thêm một chút, cho đến khi hoàn toàn dừng trước mặt Quý Nguyên, hai người chỉ cách một chút, Quý Nguyên mới nhìn rõ kinh khủng và mất khống chế cảm xúc trong mắt cậu.
"Mắc mớ gì tới cậu!" Quý Nguyên cũng không thể nhịn được nữa, hoàn toàn bộc phát, một quyền của anh đánh về phía mặt của Chu Diễn, bị Chu Diễn lùi về phía sau tránh được, lại chặn lại tay của Quý Nguyên, Quý Nguyên đã diễn qua cảnh đấu võ, trong lúc đó có học qua một chút võ thuật, lúc này vẫn là coi là thuận thế, dưới chân đồng thời đạp về phía xương bắp chân của Chu Diễn, nhưng làm gì cũng bị Chu Diễn tránh thoát.
Chu Diễn một tay ôm lấy người, ngã xuống giường bên cạnh, lăn nửa vòng lại trở thành tư thế Quý Nguyên bị cậu đè ở dưới người. Phần lưng của cậu cong lên, giống như mãnh thú giữ chặt con mồi, đưa con mồi tới miệng chuẩn bị xơi tái sạch sẽ.
Trong lòng có một trăm loại thủ đoạn khiến Quý Nguyên nghe lời, để cho anh khóc, cho anh biết khéo léo, nhưng đối với Quý Nguyên Chu Diễn không nỡ ra tay độc ác.
Đối mặt Quý Nguyên không nhận thua chút nào, lòng dạ sắt đá của Chu Diễn lại mềm đi.
"Anh ngoan một chút, Nguyên Nguyên." Chu Diễn hạ xuống ba bốn nụ hôn rơi vào trên mặt Quý Nguyên, "Nếu không em sẽ khống chế không được muốn giết anh ta." Sau đó khóa người lại.
Dù cậu có lại điên cũng không sẽ không ra tay với Quý Nguyên, nhưng ngoài Quý Nguyên ra sẽ không chia cho người khác một chút lý trí và đồng tình nào.
Quý Nguyên giãy giụa thở hổn hển, nghe những lời này lại có cảm giác rợn cả tóc gáy. Rõ ràng anh biết những lời này của Chu Diễn cũng không phải là nói giỡn, cái tên biến thái này căn bản không quan tâm sống chết của người khác.
Anh mở to hai mắt nhìn Chu Diễn: "Làm sao cậu biết biến thành như vậy, rõ ràng trước đây vẫn tốt mà."
Mặc dù trong ký ức của anh Chu Diễn không phải là đứa trẻ ngoan, nhưng ít nhất vẫn coi như bình thường, làm sao mới qua bảy năm đã biến thành tên biến thái xem kỷ luật như không hoành hành ngang ngược tự cho là đúng?
Nhưng thật ra chưa bao giờ Chu Diễn biết rốt cuộc thì Chu Diễn đang suy nghĩ gì. Cho dù thời gian trở lại lúc Chu Diễn mới dời đến đối diện nhà anh, Chu Diễn là người như thế nào cũng mới chỉ là hình thức ban đầu.
Từ khi Chu Diễn bắt đầu hiểu chuyện đến năm mười hai tuổi, vẫn luôn sống ở Chu gia. Đây là ý của Lão Thái Gia Chu gia, trong tưởng niệm của cậu, cho dù có phải vợ sinh ra hay không cũng phải sống trong nhà chính, nhiều nhất cũng chỉ phân cho con trưởng thôi. Nhưng cha của Chu Diễn và vợ hết sức chán ghét Chu Diễn và mẹ cậu, cha của Chu Diễn cũng không coi cậu và mẹ cậu là chuyện gì, hiển nhiên dưới nịnh nọt của mọi người cũng không thật sự coi Chu Diễn là con.
Mẹ đẻ của Chu Diễn cũng không phải là một người có trách nhiệm, bà hưởng thụ cuộc sống vinh hoa phú quý, Chu Diễn chỉ là một công cụ bảo bà có thể thơm lây từ Chu gia, không hơn không kém.
Đợi đến năm ấy Chu Diễn mười hai tuổi, Lão Thái Gia Chu gia bị bệnh qua đời, trong gia tộc không thấy một người nào tiếng nói có trọng lượng để Chu Diễn ở lại, cuối cùng bởi vì nguyên nhân mắt không thấy, tâm không phiền, sau tang lễ nửa tháng Chu Diễn bị đuổi khỏi nhà tổ, mỗi tháng cậu và mẹ đẻ cầm mấy vạn tiền sinh hoạt sống qua ngày.
Đợi ba năm sau con trưởng Chu gia gặp sự cố ngoài ý muốn tử vong, vốn con riêng này bị Chu gia đuổi ra khỏi nhà lại một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của tất cả mọi người, đột nhiên trở nên quan trọng, Chu Diễn đều đã nhìn thấu bọn họ.
Cho tới nay cậu chưa có cái gì đặc biệt muốn tìm, chờ trở lại Chu gia, nhìn lại hình dáng lúc đó của những thứ kia. Lúc này những khuôn mặt lạnh lùng lại là những khuôn mặt hết sức xu nịnh, lần đầu tiên Chu Diễn nhớ một người, lại có dục vọng đoạt lấy một người.
Cậu chán ghét tất cả chung quanh, nhưng cậu thích Quý Nguyên, vô cùng thích Quý Nguyên.
Quý Nguyên không rõ trong khi giằng co với Chu Diễn mình ngủ lúc nào, chờ lúc rạng sáng anh tỉnh lại Chu Diễn đã không có trong phòng, ngay cả dấu vết cậu từng ở đây cũng đã biến mất không thấy, giống như tất cả mọi chuyện tối hôm qua đều là Quý Nguyên nằm mơ.
Quý Nguyên ngồi dậy từ trên giường, mở đèn ở đầu giường lên sau đó từ từ đứng dậy đi tới trước gương, anh tự tay chà xát một chỗ trên cổ, không quá hai lần đã lộ ra dấu viết hơi mờ bị che che giấu ở bên trong.
Quả nhiên tối ngày hôm qua không phải một giấc mộng.
Anh lại kiểm tra cửa sổ nhà vệ sinh tủ treo quần áo, cuối cùng khóa trái cửa phòng lại, lúc này mới trở lại trên giường nằm ngửa nhìn hoa văn phức tạp trên trần nhà, thở dài một tiếng.
Chu Diễn biến thành một người khiến anh vừa xa lạ vừa sợ hãi.
Quý Nguyên phẫn nộ với hành động của Chu Diễn, tức giận, nhưng rất khó có thể căm hận cậu. Nhưng mà trên cơ sở như vậy muốn anh ở chung một chỗ với Chu Diễn, quả thật Quý Nguyên không thể làm được.
Anh lật người qua ôm gối đầu, nhớ tới những năm qua đã gặp qua rất nhiều đối tượng tốt, nhớ đến biểu hiện cuối cùng của họ, rõ ràng là do thủ đoạn của Chu Diễn, làm cho người ta thấy anh như thấy quỷ. Trì Lập An là người duy nhất sắp sửa lui tới bước này cùng anh.
Nếu biết Chu Diễn điên, anh không thể hại Trì Lập An, Quý Nguyên trong mâu thuẫn quấn quít mơ mơ màng màng nghĩ tới trời sáng, ngày hôm sau lúc rời giường cả người cũng có chút tiều tụy.
Anh rửa mặt xong trang điểm một chút, người khó có thể trang điểm một cách nghiêm túc để che đi thái tinh thầ không tốt của mình. Cũng may hôm nay muốn trượt tuyết, không cần quá vất vả mặc dày để che giấu vết hôn trên cổ, Quý Nguyên mặc một cái cao cổ che đi giấu vết trên cổ.
Trì Lập An đã sớm có mắt ở phòng ăn chờ anh đến ăn điểm tâm, sau khi thấy Quý Nguyên ăn mặt tỉ mỉ như vậy hai mắt tỏa sáng, cho là Quý Nguyên làm vậy là vì gặp anh.
Nghiêm khắc mà nói đích xác là vì anh, nhưng là ý nghĩa bên trong lại không giống nhau.
"Tối hôm qua ngủ có ngon không?" Trì Lập An hỏi.
Bữa ăn sáng không tìm thấy đồ ăn Châu Á, điều này làm cho khẩu vị của Quý Nguyên kém hơn, mà đối mặt với câu hỏi của Trì Lập An anh cũng chỉ có thể nói láo: "Không tồi, hơi lạ giường một chút."
Trì Lập An nhìn ra thức ăn không vừa mắt Quý Nguyên: "Ở gần đây có một nhà hàng cung cấp bữa trưa và bữa ăn tối món trung quốc, không biết chính tông hay không chính tông, không bằng buổi trưa đi ăn thử một chút?"
"Được," Quý Nguyên gật đầu, vẻ mặt đau khổ nói, "Buổi sáng em hay ăn cháo với bánh bao, bánh mì và cà phê làm trà chiều thì tạm được."
"Nhớ khi ở trong đoàn kịch chuyện em ăn đồ nướng buổi tối thèm chết một đám người," Trì Lập An cười, "Em là diễn viên đầu tiên anh thấy nửa đêm còn có can đảm ăn nhiều đồ vừa cay lại nhiều dầu mỡ như vậy, nói thật chính là từ lần đó về sau anh bắt đầu để ý em."
"Em là không phải quá lợi hại, không mọc mụn lại không mập ha ha ha." Hai người nói chuyện phiếm thoải mái tự tại, Quý Nguyên đã vất Chu Diễn ra sau đầu.
Cho đến khi——
"Lập An ca." Trì Lập An nghe tiếng và Quý Nguyên quay đầu lại, nụ cười trên mặt hai người cứng lại, đã nhìn thấy Chu Diễn đang cầm đĩa đứng phía sau.
Tác phong Chu Diễn nhanh nhẹn, mặt đầy nụ cười nhìn bọn họ, nhưng mà trong đáy mắt không chứa nụ cười.
Nụ cười trên mặt Trì Lập An không thay đổi, vẻ mặt Quý Nguyên cứng lại.
"Cậu Chu, đúng dịp." Mặc dù Trì Lập An không hiểu vì sao đột nhiên Chu Diễn lại đi lên chào hỏi mình, nhưng đều là người quen biết, cũng phải cho nhau mặt mũi, "Cậu cũng tới đây nghỉ phép sao?"
"Ừ, trùng hợp có mấy ngày nghỉ." Ánh mắt của Chu Diễn không biến sắc xẹt qua người Quý Nguyên, "Tôi ngồi chung có được không?"
Mặc dù Trì Lập An bị đề nghị ngoài ý muốn này của Chu Diễn làm giât mình, nhưng cũng không tiện phản đối, cuối cùng ba người ngồi vào một chỗ.
Vốn Quý Nguyên không có khẩu vị, hiện tại càng không đói bụng rồi, chỉ hận không thể xuất linh hồn bay khỏi địa ngục này.
"Tôi đã xem qua rất nhiều tác phẩm của Quý Nguyên, cũng coi là người hâm mộ của anh," Chu Diễn cười híp mắt nhìn Quý Nguyên, "Không nghĩ đến sẽ gặp được anh ở chỗ này, hai người các anh đang kết giao sao?"
Trái tim Quý Nguyên nhảy thình thịch, cảm giác nếu như lúc này trả lời hai người đang kết giao, Chu Diễn là có thể hắc hóa tại chỗ.
Cũng may Trì Lập An trả lời được vấn đề này, nói: "Nghiêm chỉnh mà nói là tôi đang đeo đuổi Quý Nguyên."
"Oh." Chu Diễn sáng tỏ gật đầu.
Quý Nguyên lập tức nhớ tới lời nói giết người phóng hỏa tối qua của cậu, trái tim cuồng loạn vội vàng mở miệng ngăn đề tài này lại: "Một lát còn phải trượt tuyết, em không biết trượt tuyết, có thể tay chân sẽ khá vụng về."
"Không sao, tôi có thể dạy anh, tôi cũng coi như có chút kinh nghiệm trượt tuyết, một mình tôi tới được, mới vừa có cảm giác nhàm chán, các người không chê tôi làm kỳ đà cản mũi chứ." Ở dưới bàn cơm Chu Diễn đụng một cái vào chân Quý Nguyên, Quý Nguyên lập tức lùi về phía sau nế tránh, trên mặt bàn hận không được dùng nĩa dâm vào Chu Diễn.
Lời nói ra và biểu hiện của Chu Diễn đều hết sức vô hại, cho dù Trì Lập An cảm thấy kỳ quái cũng không thể nào nghĩ đến phương diện khác.
"Không cần làm phiền cậu, Lập An vừa nói sẽ dạy tôi." Quý Nguyên phủ quyết đầu tiên.
Chu Diễn da mặt dày đuổi theo một câu: "Anh Quý Nguyên, tôi sẽ không chiếm đoạt quá nhiều thời gian của hai người, coi như anh thỏa mãn một nguyện vọng nho nhỏ của tôi đi, buổi chiều tôi muốn đi."
Mẹ nó, kỹ thuật diễn max điểm của cái tên biến này, làm sao cậu ta lại không vào Làng Giải Trí chứ?
Trên mặt bàn thì giả trang dưới mặt bàn thì dùng chân cọ chân anh, chân Quý Nguyên đã sớm lui đến không còn chỗ để lui nữa. Phòng bị Chu Diễn quấy rầy đồng thời còn phải nhớ kỹ không để cho Trì Lập An phát giác.
"Buổi chiều cậu muốn đi?" Quý Nguyên hỏi ngược lại.
"Ừ." Chu Diễn gật đầu.
Quý Nguyên nhìn về phía Trì Lập An, Trì Lập An cười, nửa là an ủi nói: "Buổi chiều chúng ta có thể trượt cho tốt."
Sau khi ba người cơm nước xong nghỉ ngơi một lát, đổi lại quần áo tiến về phía sân trượt tuyết.
Sân trượt tuyết không coi là có rất nhiều người, rải rác đã bắt đầu trượt tuyết.
Ngoài dự liệu của Quý Nguyên, Chu Diễn nói dạy anh trượt tuyết vẫn thật sự dạy anh trượt tuyết, động tác chỉ đạo vào ngôn ngữ không khác người địa phương chút nào, cơ hồ đến khiến Quý Nguyên giảm một phần cảnh giác.
Coi như Quý Nguyên cũng có năng khiếu, một lát đã có thể trượt có hình có dạng, phóng tầm mắt giữa trời đất chỉ còn mấy bóng người trắng như tuyết.
Mặc dù tư vị ngã xuống rồi bò dậy lần nữa thật sự không dễ chịu, nhưng mà mỗi một lần thành công tự do lướt đi ở trong trời đất và cảm giác sung sướng đối với Quý Nguyên mà nói là trước nay chưa có.
Mấy cái vấn đề phiền não kia của anh, Chu Diễn, trước kia, hiện tại, chuyện muốn tính về sau, ngay bây giờ tất cả đều không có ý nghĩa.
"Quý Nguyên, chậm một chút!" Anh nghe thấy Chu Diễn nói như vậy.
Nghe lời này cậu quả thật muốn lập tức gia tốc, nhưng Quý Nguyên tiếc mạng cực kì, anh còn từ từ giảm tốc độ chậm lại. Chu Diễn rất nhanh trượt đến bên cạnh anh, Quý Nguyên quay đầu lại nhìn lên chung quanh đã không thấy những người khác.
"Anh trượt rất tốt." Chu Diễn mặt lộ vẻ nụ cười, dừng ở phía sau người Quý Nguyên một tay ôm lấy anh không chút để ý hôn một cái.
Nếu như bỏ qua các vấn đề tình cảm trong quá khứ, lúc này hai người bọn họ giống như đôi tình nhân bình thường đến đây trượt tuyết.
Quý Nguyên cũng không biết tại sao có chút mất mát.
Thật ra thì nếu như Chu Diễn không điên như vậy, từ từ tiến đến, nói không chừng anh còn có thể tiếp nhận cậu.
Cái ý niệm này vừa hiện ra đã khiến Quý Nguyên sợ hết hồn, anh đẩy Chu Diễn ra, có một cỗ tức giận với Chu Diễn và với cả mình: "Chớ mò mẫm hôn!"
Trong ánh mắt của Quý Nguyên có thể nhìn thấy Trì Lập An đang từ nơi xa tới đây, anh đang muốn nói chuyện, lại nhìn thấy tuyết đọng chỗ cao cao hình như đang sạt xuống.
Một giây kế tiếp truyền đến một tiếng vang thật lớn, tuyết tràn cả bầu trời xé rách giả dối, không cố kỵ chút nào đổ xuống, không có cho bất kỳ ai có thời gian phản ứng, nơi nó đi qua quét sạch cả sự sống.
"Nguyên Nguyên!"
Trí nhớ còn sót lại của Quý Nguyên là giọng nói đầy lo lắng của Chu Diễn và cái ôm của cậu.
"Này, tiểu tử, chớ ngủ, đến." Một giọng nói trầm thấp có lực vang lên ở bên tai Quý Nguyên, đầu anh đầy mồ hôi lạnh giựt mình tỉnh lại, phát hiện mình đang ngồi phía sau một chiếc xe taxi.
Trong radio đang vang lên giọng nói vui sướng của người dẫn chương trình: "Trong nháy mắt năm 2010 đã qua rồi......"
Nghỉ đông năm 2010, Quý Nguyên 20 tuổi, Chu Diễn 17 tuổi, hai người còn chưa ngủ với nhau.
Sự mềm lòng của anh toàn bộ rơi vào trong mắt Chu Diễn, càng làm cho cậu thêm vài phần tình thế bắt buộc.
Chu Diễn ngồi dựa vào tường, mặc dù mới vừa rồi bị người đá xuống dưới giường nhưng cũng không lộ chút nhếch nhác nào, lúc này điện thoại di động của Quý Nguyên vang lên.
Tầm mắt của hai người đồng loạt nhìn về điện thoại di động của Quý Nguyên.
Quý Nguyên cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, là tin nhắn Trì Lập An gửi tới.
Trì Lập An: nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai gặp. 【trái tim】
Dưới tầm mắt như điện cao áp của Chu Diễn Quý Nguyên gõ mấy chữ rồi gửi lại rất nhanh.
Quý Nguyên: ngày mai gặp, ngủ ngon. 【 trái tim 】
Vốn là không khí thật tốt lại bị Chu Diễn quấy rối, khiến mình gõ chữ cũng thấy xấu hổ.
Nhớ tới cái này Quý Nguyên giận dễ sợ, để điện thoại di động xuống dứt khoát nói với Chu Diễn vẫn đứng nguyên tại chỗ: "Cậu không đi ra ngoài, không đi tôi tự đi."
Bây giờ chỉ cần nhìn thấy Chu Diễn là muốn đánh đầu chó của đối phương, nhưng tự sâu trong lòng Quý Nguyên biết trị giá võ lực của mình không đủ, dứt khoát mắt không thấy, tâm không phiền là tốt nhất.
"Thích anh ta sao?" Chu Diễn nhỏ giọng hỏi, dục niệm mới bị đè nén xuống lại dâng trào lên lần nữa, anh thật sự không ngoan chút nào.
Quý Nguyên không nghe rõ, cau mày hỏi: "Cậu nói cái gì?"
"Thích Trì Lập An sao?" Đôi mắt Chu Diễn không hề chớp mà chăm chú nhìn theo Quý Nguyên, sắc mặt cậu thâm trầm, khiến Quý Nguyên không đoán được đến cùng thì tâm tình của cậu như thế nào.
Chu Diễn từ từ tiến gần Quý Nguyên, bởi vì mỗi bước đi không lấy được đáp án của Quý Nguyên mà mặt đen thêm một chút, cho đến khi hoàn toàn dừng trước mặt Quý Nguyên, hai người chỉ cách một chút, Quý Nguyên mới nhìn rõ kinh khủng và mất khống chế cảm xúc trong mắt cậu.
"Mắc mớ gì tới cậu!" Quý Nguyên cũng không thể nhịn được nữa, hoàn toàn bộc phát, một quyền của anh đánh về phía mặt của Chu Diễn, bị Chu Diễn lùi về phía sau tránh được, lại chặn lại tay của Quý Nguyên, Quý Nguyên đã diễn qua cảnh đấu võ, trong lúc đó có học qua một chút võ thuật, lúc này vẫn là coi là thuận thế, dưới chân đồng thời đạp về phía xương bắp chân của Chu Diễn, nhưng làm gì cũng bị Chu Diễn tránh thoát.
Chu Diễn một tay ôm lấy người, ngã xuống giường bên cạnh, lăn nửa vòng lại trở thành tư thế Quý Nguyên bị cậu đè ở dưới người. Phần lưng của cậu cong lên, giống như mãnh thú giữ chặt con mồi, đưa con mồi tới miệng chuẩn bị xơi tái sạch sẽ.
Trong lòng có một trăm loại thủ đoạn khiến Quý Nguyên nghe lời, để cho anh khóc, cho anh biết khéo léo, nhưng đối với Quý Nguyên Chu Diễn không nỡ ra tay độc ác.
Đối mặt Quý Nguyên không nhận thua chút nào, lòng dạ sắt đá của Chu Diễn lại mềm đi.
"Anh ngoan một chút, Nguyên Nguyên." Chu Diễn hạ xuống ba bốn nụ hôn rơi vào trên mặt Quý Nguyên, "Nếu không em sẽ khống chế không được muốn giết anh ta." Sau đó khóa người lại.
Dù cậu có lại điên cũng không sẽ không ra tay với Quý Nguyên, nhưng ngoài Quý Nguyên ra sẽ không chia cho người khác một chút lý trí và đồng tình nào.
Quý Nguyên giãy giụa thở hổn hển, nghe những lời này lại có cảm giác rợn cả tóc gáy. Rõ ràng anh biết những lời này của Chu Diễn cũng không phải là nói giỡn, cái tên biến thái này căn bản không quan tâm sống chết của người khác.
Anh mở to hai mắt nhìn Chu Diễn: "Làm sao cậu biết biến thành như vậy, rõ ràng trước đây vẫn tốt mà."
Mặc dù trong ký ức của anh Chu Diễn không phải là đứa trẻ ngoan, nhưng ít nhất vẫn coi như bình thường, làm sao mới qua bảy năm đã biến thành tên biến thái xem kỷ luật như không hoành hành ngang ngược tự cho là đúng?
Nhưng thật ra chưa bao giờ Chu Diễn biết rốt cuộc thì Chu Diễn đang suy nghĩ gì. Cho dù thời gian trở lại lúc Chu Diễn mới dời đến đối diện nhà anh, Chu Diễn là người như thế nào cũng mới chỉ là hình thức ban đầu.
Từ khi Chu Diễn bắt đầu hiểu chuyện đến năm mười hai tuổi, vẫn luôn sống ở Chu gia. Đây là ý của Lão Thái Gia Chu gia, trong tưởng niệm của cậu, cho dù có phải vợ sinh ra hay không cũng phải sống trong nhà chính, nhiều nhất cũng chỉ phân cho con trưởng thôi. Nhưng cha của Chu Diễn và vợ hết sức chán ghét Chu Diễn và mẹ cậu, cha của Chu Diễn cũng không coi cậu và mẹ cậu là chuyện gì, hiển nhiên dưới nịnh nọt của mọi người cũng không thật sự coi Chu Diễn là con.
Mẹ đẻ của Chu Diễn cũng không phải là một người có trách nhiệm, bà hưởng thụ cuộc sống vinh hoa phú quý, Chu Diễn chỉ là một công cụ bảo bà có thể thơm lây từ Chu gia, không hơn không kém.
Đợi đến năm ấy Chu Diễn mười hai tuổi, Lão Thái Gia Chu gia bị bệnh qua đời, trong gia tộc không thấy một người nào tiếng nói có trọng lượng để Chu Diễn ở lại, cuối cùng bởi vì nguyên nhân mắt không thấy, tâm không phiền, sau tang lễ nửa tháng Chu Diễn bị đuổi khỏi nhà tổ, mỗi tháng cậu và mẹ đẻ cầm mấy vạn tiền sinh hoạt sống qua ngày.
Đợi ba năm sau con trưởng Chu gia gặp sự cố ngoài ý muốn tử vong, vốn con riêng này bị Chu gia đuổi ra khỏi nhà lại một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của tất cả mọi người, đột nhiên trở nên quan trọng, Chu Diễn đều đã nhìn thấu bọn họ.
Cho tới nay cậu chưa có cái gì đặc biệt muốn tìm, chờ trở lại Chu gia, nhìn lại hình dáng lúc đó của những thứ kia. Lúc này những khuôn mặt lạnh lùng lại là những khuôn mặt hết sức xu nịnh, lần đầu tiên Chu Diễn nhớ một người, lại có dục vọng đoạt lấy một người.
Cậu chán ghét tất cả chung quanh, nhưng cậu thích Quý Nguyên, vô cùng thích Quý Nguyên.
Quý Nguyên không rõ trong khi giằng co với Chu Diễn mình ngủ lúc nào, chờ lúc rạng sáng anh tỉnh lại Chu Diễn đã không có trong phòng, ngay cả dấu vết cậu từng ở đây cũng đã biến mất không thấy, giống như tất cả mọi chuyện tối hôm qua đều là Quý Nguyên nằm mơ.
Quý Nguyên ngồi dậy từ trên giường, mở đèn ở đầu giường lên sau đó từ từ đứng dậy đi tới trước gương, anh tự tay chà xát một chỗ trên cổ, không quá hai lần đã lộ ra dấu viết hơi mờ bị che che giấu ở bên trong.
Quả nhiên tối ngày hôm qua không phải một giấc mộng.
Anh lại kiểm tra cửa sổ nhà vệ sinh tủ treo quần áo, cuối cùng khóa trái cửa phòng lại, lúc này mới trở lại trên giường nằm ngửa nhìn hoa văn phức tạp trên trần nhà, thở dài một tiếng.
Chu Diễn biến thành một người khiến anh vừa xa lạ vừa sợ hãi.
Quý Nguyên phẫn nộ với hành động của Chu Diễn, tức giận, nhưng rất khó có thể căm hận cậu. Nhưng mà trên cơ sở như vậy muốn anh ở chung một chỗ với Chu Diễn, quả thật Quý Nguyên không thể làm được.
Anh lật người qua ôm gối đầu, nhớ tới những năm qua đã gặp qua rất nhiều đối tượng tốt, nhớ đến biểu hiện cuối cùng của họ, rõ ràng là do thủ đoạn của Chu Diễn, làm cho người ta thấy anh như thấy quỷ. Trì Lập An là người duy nhất sắp sửa lui tới bước này cùng anh.
Nếu biết Chu Diễn điên, anh không thể hại Trì Lập An, Quý Nguyên trong mâu thuẫn quấn quít mơ mơ màng màng nghĩ tới trời sáng, ngày hôm sau lúc rời giường cả người cũng có chút tiều tụy.
Anh rửa mặt xong trang điểm một chút, người khó có thể trang điểm một cách nghiêm túc để che đi thái tinh thầ không tốt của mình. Cũng may hôm nay muốn trượt tuyết, không cần quá vất vả mặc dày để che giấu vết hôn trên cổ, Quý Nguyên mặc một cái cao cổ che đi giấu vết trên cổ.
Trì Lập An đã sớm có mắt ở phòng ăn chờ anh đến ăn điểm tâm, sau khi thấy Quý Nguyên ăn mặt tỉ mỉ như vậy hai mắt tỏa sáng, cho là Quý Nguyên làm vậy là vì gặp anh.
Nghiêm khắc mà nói đích xác là vì anh, nhưng là ý nghĩa bên trong lại không giống nhau.
"Tối hôm qua ngủ có ngon không?" Trì Lập An hỏi.
Bữa ăn sáng không tìm thấy đồ ăn Châu Á, điều này làm cho khẩu vị của Quý Nguyên kém hơn, mà đối mặt với câu hỏi của Trì Lập An anh cũng chỉ có thể nói láo: "Không tồi, hơi lạ giường một chút."
Trì Lập An nhìn ra thức ăn không vừa mắt Quý Nguyên: "Ở gần đây có một nhà hàng cung cấp bữa trưa và bữa ăn tối món trung quốc, không biết chính tông hay không chính tông, không bằng buổi trưa đi ăn thử một chút?"
"Được," Quý Nguyên gật đầu, vẻ mặt đau khổ nói, "Buổi sáng em hay ăn cháo với bánh bao, bánh mì và cà phê làm trà chiều thì tạm được."
"Nhớ khi ở trong đoàn kịch chuyện em ăn đồ nướng buổi tối thèm chết một đám người," Trì Lập An cười, "Em là diễn viên đầu tiên anh thấy nửa đêm còn có can đảm ăn nhiều đồ vừa cay lại nhiều dầu mỡ như vậy, nói thật chính là từ lần đó về sau anh bắt đầu để ý em."
"Em là không phải quá lợi hại, không mọc mụn lại không mập ha ha ha." Hai người nói chuyện phiếm thoải mái tự tại, Quý Nguyên đã vất Chu Diễn ra sau đầu.
Cho đến khi——
"Lập An ca." Trì Lập An nghe tiếng và Quý Nguyên quay đầu lại, nụ cười trên mặt hai người cứng lại, đã nhìn thấy Chu Diễn đang cầm đĩa đứng phía sau.
Tác phong Chu Diễn nhanh nhẹn, mặt đầy nụ cười nhìn bọn họ, nhưng mà trong đáy mắt không chứa nụ cười.
Nụ cười trên mặt Trì Lập An không thay đổi, vẻ mặt Quý Nguyên cứng lại.
"Cậu Chu, đúng dịp." Mặc dù Trì Lập An không hiểu vì sao đột nhiên Chu Diễn lại đi lên chào hỏi mình, nhưng đều là người quen biết, cũng phải cho nhau mặt mũi, "Cậu cũng tới đây nghỉ phép sao?"
"Ừ, trùng hợp có mấy ngày nghỉ." Ánh mắt của Chu Diễn không biến sắc xẹt qua người Quý Nguyên, "Tôi ngồi chung có được không?"
Mặc dù Trì Lập An bị đề nghị ngoài ý muốn này của Chu Diễn làm giât mình, nhưng cũng không tiện phản đối, cuối cùng ba người ngồi vào một chỗ.
Vốn Quý Nguyên không có khẩu vị, hiện tại càng không đói bụng rồi, chỉ hận không thể xuất linh hồn bay khỏi địa ngục này.
"Tôi đã xem qua rất nhiều tác phẩm của Quý Nguyên, cũng coi là người hâm mộ của anh," Chu Diễn cười híp mắt nhìn Quý Nguyên, "Không nghĩ đến sẽ gặp được anh ở chỗ này, hai người các anh đang kết giao sao?"
Trái tim Quý Nguyên nhảy thình thịch, cảm giác nếu như lúc này trả lời hai người đang kết giao, Chu Diễn là có thể hắc hóa tại chỗ.
Cũng may Trì Lập An trả lời được vấn đề này, nói: "Nghiêm chỉnh mà nói là tôi đang đeo đuổi Quý Nguyên."
"Oh." Chu Diễn sáng tỏ gật đầu.
Quý Nguyên lập tức nhớ tới lời nói giết người phóng hỏa tối qua của cậu, trái tim cuồng loạn vội vàng mở miệng ngăn đề tài này lại: "Một lát còn phải trượt tuyết, em không biết trượt tuyết, có thể tay chân sẽ khá vụng về."
"Không sao, tôi có thể dạy anh, tôi cũng coi như có chút kinh nghiệm trượt tuyết, một mình tôi tới được, mới vừa có cảm giác nhàm chán, các người không chê tôi làm kỳ đà cản mũi chứ." Ở dưới bàn cơm Chu Diễn đụng một cái vào chân Quý Nguyên, Quý Nguyên lập tức lùi về phía sau nế tránh, trên mặt bàn hận không được dùng nĩa dâm vào Chu Diễn.
Lời nói ra và biểu hiện của Chu Diễn đều hết sức vô hại, cho dù Trì Lập An cảm thấy kỳ quái cũng không thể nào nghĩ đến phương diện khác.
"Không cần làm phiền cậu, Lập An vừa nói sẽ dạy tôi." Quý Nguyên phủ quyết đầu tiên.
Chu Diễn da mặt dày đuổi theo một câu: "Anh Quý Nguyên, tôi sẽ không chiếm đoạt quá nhiều thời gian của hai người, coi như anh thỏa mãn một nguyện vọng nho nhỏ của tôi đi, buổi chiều tôi muốn đi."
Mẹ nó, kỹ thuật diễn max điểm của cái tên biến này, làm sao cậu ta lại không vào Làng Giải Trí chứ?
Trên mặt bàn thì giả trang dưới mặt bàn thì dùng chân cọ chân anh, chân Quý Nguyên đã sớm lui đến không còn chỗ để lui nữa. Phòng bị Chu Diễn quấy rầy đồng thời còn phải nhớ kỹ không để cho Trì Lập An phát giác.
"Buổi chiều cậu muốn đi?" Quý Nguyên hỏi ngược lại.
"Ừ." Chu Diễn gật đầu.
Quý Nguyên nhìn về phía Trì Lập An, Trì Lập An cười, nửa là an ủi nói: "Buổi chiều chúng ta có thể trượt cho tốt."
Sau khi ba người cơm nước xong nghỉ ngơi một lát, đổi lại quần áo tiến về phía sân trượt tuyết.
Sân trượt tuyết không coi là có rất nhiều người, rải rác đã bắt đầu trượt tuyết.
Ngoài dự liệu của Quý Nguyên, Chu Diễn nói dạy anh trượt tuyết vẫn thật sự dạy anh trượt tuyết, động tác chỉ đạo vào ngôn ngữ không khác người địa phương chút nào, cơ hồ đến khiến Quý Nguyên giảm một phần cảnh giác.
Coi như Quý Nguyên cũng có năng khiếu, một lát đã có thể trượt có hình có dạng, phóng tầm mắt giữa trời đất chỉ còn mấy bóng người trắng như tuyết.
Mặc dù tư vị ngã xuống rồi bò dậy lần nữa thật sự không dễ chịu, nhưng mà mỗi một lần thành công tự do lướt đi ở trong trời đất và cảm giác sung sướng đối với Quý Nguyên mà nói là trước nay chưa có.
Mấy cái vấn đề phiền não kia của anh, Chu Diễn, trước kia, hiện tại, chuyện muốn tính về sau, ngay bây giờ tất cả đều không có ý nghĩa.
"Quý Nguyên, chậm một chút!" Anh nghe thấy Chu Diễn nói như vậy.
Nghe lời này cậu quả thật muốn lập tức gia tốc, nhưng Quý Nguyên tiếc mạng cực kì, anh còn từ từ giảm tốc độ chậm lại. Chu Diễn rất nhanh trượt đến bên cạnh anh, Quý Nguyên quay đầu lại nhìn lên chung quanh đã không thấy những người khác.
"Anh trượt rất tốt." Chu Diễn mặt lộ vẻ nụ cười, dừng ở phía sau người Quý Nguyên một tay ôm lấy anh không chút để ý hôn một cái.
Nếu như bỏ qua các vấn đề tình cảm trong quá khứ, lúc này hai người bọn họ giống như đôi tình nhân bình thường đến đây trượt tuyết.
Quý Nguyên cũng không biết tại sao có chút mất mát.
Thật ra thì nếu như Chu Diễn không điên như vậy, từ từ tiến đến, nói không chừng anh còn có thể tiếp nhận cậu.
Cái ý niệm này vừa hiện ra đã khiến Quý Nguyên sợ hết hồn, anh đẩy Chu Diễn ra, có một cỗ tức giận với Chu Diễn và với cả mình: "Chớ mò mẫm hôn!"
Trong ánh mắt của Quý Nguyên có thể nhìn thấy Trì Lập An đang từ nơi xa tới đây, anh đang muốn nói chuyện, lại nhìn thấy tuyết đọng chỗ cao cao hình như đang sạt xuống.
Một giây kế tiếp truyền đến một tiếng vang thật lớn, tuyết tràn cả bầu trời xé rách giả dối, không cố kỵ chút nào đổ xuống, không có cho bất kỳ ai có thời gian phản ứng, nơi nó đi qua quét sạch cả sự sống.
"Nguyên Nguyên!"
Trí nhớ còn sót lại của Quý Nguyên là giọng nói đầy lo lắng của Chu Diễn và cái ôm của cậu.
"Này, tiểu tử, chớ ngủ, đến." Một giọng nói trầm thấp có lực vang lên ở bên tai Quý Nguyên, đầu anh đầy mồ hôi lạnh giựt mình tỉnh lại, phát hiện mình đang ngồi phía sau một chiếc xe taxi.
Trong radio đang vang lên giọng nói vui sướng của người dẫn chương trình: "Trong nháy mắt năm 2010 đã qua rồi......"
Nghỉ đông năm 2010, Quý Nguyên 20 tuổi, Chu Diễn 17 tuổi, hai người còn chưa ngủ với nhau.
/81
|