*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bị một cái trừng này của Chu Diễn, sau đó cả ngày Lưu Nhiên không thể tiến vào trạng thái quay phim. Đạo diễn đã nhìn ra, nhưng mà chưa nói cậu ta cái gì, dứt khoát kết thúc công việc buổi tối sớm, để hôm nay bọn họ có thể nghỉ ngơi cho tốt.
Hậu trường quay phim hôm nay các khách sạn họ ở cũng mất một quãng đường, rốt cuộc mặt trời từ từ hạ xuống, nóng bức trong không khí cũng dần dần tản đi. Vốn Lưu Nhiên muốn ngồi xe của đoàn phim đi, nhưng mà bên này còn phải dọn dẹp một lát, Quý Nguyên ở bên cạnh thấy vậy đã mời cậu ta cùng nơi trở về. Dù sao xe Ngô Lượng lái cũng rộng rãi, nhiều thêm hai người là Lưu Nhiên và trợ lý của cậu ta cũng không sao cả.
Lưu Nhiên nhìn qua Chu Diễn đứng ở bên cạnh Quý Nguyên, đối phương mặt không chút thay đổi nhìn sang như cũ. Lưu Nhiên có chút sợ, cậu ta cũng không thể ở ngay trước Chu Diễn trực tiếp nói với Quý Nguyên nói bạn trai anh có chút đáng sợ..., nhưng mà thật sự đối với tính mạng của mình lại có chút lo lắng.
"Đi thôi." Quý Nguyên không nhìn ra nội tâm đang đóng kịch của Lưu Nhiên, thái độ thoải mái mà gọi cậu ta, mình cũng theo đó mà xoay người.
Từ nơi này đi đến bãi đậu xe có lẽ là năm sáu phút đi bộ.
Lúc này cự tuyệt ngược lại có vẻ cố ý, Lưu Nhiên dứt khoát cắn răng, cũng đi theo.
Quý Nguyên lê đôi xăng-̣đan đi ở phía trước, mới quay xong đã vộ vã tẩy trang, nhưng mà còn chưa kịp rửa mặt. Quần áo trên người cũng vô cùng đơn giản, chính là kiểu quần áo mùa hè bình thường nhất của một người qua đường.
"Một lát ăn cái gì thì tốt?" Nhìn qua tâm tình của Quý Nguyên không tệ, có vẻ hào hứng bừng bừng.
Ngô Lượng vừa nhắn tin cho bạn gái xong, vừa nói: "Quá nóng, có phải nên ăn mấy món hơi chua cay vào miệng hay không?"
"Đối diện khách sạn có một nhà hàng mát lạnh, còn bán bánh bao nhân thịt, ăn cái đó đi đi?" Quý Nguyên quay đầu nhìn Lưu Nhiên, "Cùng nhau đi không?"
Lưu Nhiên thật sự không biết định nghĩa về Quý Nguyên thế nào.
Lời nói và việc làm của Quý Nguyên cùng với kiểu ăn mặc hiện tại, không nhìn ra có đặc biệt chút nào. Giờ phút này hoặc là những lúc khác, thái độ nói chuyện của anh đối với người nào cũng không biệt lắm, thân mật tự nhiên lại không có cảm giác khoảng cách. Nhưng mà mặt khác Quý Nguyên lại có chỗ đặc biệt, chính là bởi vì anh đặc biệt, anh có thể cùng mọi người nói chuyện cũng không có cảm giác khoảng cách, mới có thể có thái độ tự nhiên khi ở chung với người khác.
Lưu Nhiên già đời hơn so với Quý Nguyên, ở trong đoàn phim thỉnh thoảng đạo diễn cũng nghiêm túc nói chuyện với cậu ta, nhưng Quý Nguyên cũng sẽ không có cái lúc như thế.
Cho nên rốt cuộc nói, sau lưng có chỗ dựa vẫn là rất thoải mái, trong đó Lưu Nhiên lại có một chút tình cảm hâm mộ.
"Nếu không mua mang về khách sạn ăn đi?" Lưu Nhiên nói.
"Cũng được." Quý Nguyên gật đầu, anh nói với Ngô Lượng, "Ngô Lượng tí nữa anh đến nhà hàng chụp thực đợn cho em với, sau đó em sẽ nói với anh muốn mua cái gì."
Lúc nói chuyện chân Quý Nguyên cũng không ngừng, dùng mủi giày đạp một cục đá nhỏ trên lối đi bộ, đạp mấy cái không có ổn định, giày không cẩn thận đạp vào bồn hoa ở bên cạnh.
"Tôi đá!" Quý Nguyên nhìn chằm chằm mũi giày của mình, ngồi xổm xuống nhìn, tình cảnh đau lòng mà không có lời nào có thể miêu tả được, "Giày của tôi!"
Chu Diễn cũng đi theo ngồi xổm xuống, nhưng mà cái cậu nhìn không là giày mà là mũi chân của Quý Nguyên: "Không có vào thịt chứ?"
Hai người đầu đối đầu, Chu Diễn còn đưa tay sờ sờ mũi chân của Quý Nguyên.
"Bên ngoài giày bị cọ hỏng rồi, " Quý Nguyên ai một tiếng, mũi chân lại ở trên đất qua lại ma sát hai cái, "Thôi, chấp nhận đeo vào thôi."
Đôi giày xăng-̣đan này Lưu Nhiên nhận ra được, là một sản phẩm mới trong bộ sưu tập hè của se¬cret, cũng không coi là quá đắt, hình như giá bán ra là 3000 tệ. Dĩ nhiên tính theo mức thu nhập của Quý Nguyên vào kim chủ đại nhân sau lưng thì cái này cũng không đắt lắm.
Nếu đã cho rằng Chu Diễn là cậu chủ, suy nghĩ của Lưu Nhiên cũng theo người mở ra.
Ban đầu khi cậu chủ nhà họ Chu vẫn còn sống có không ít minh tinh sống dễ chịu, hiện tại có mấy người cũng đã chiếm được những vị trí rất tốt. Căn bản khi đi chung với cậu chủ nhà họ Chu đều có thể nắm bắt được, sau lưng có lời nói của ba đó tài nguyên quảng cáo tốt không ngừng, đừng nói là đôi giày ba nghìn tệ, coi như là một đôi ba vạn cũng mang vào không chớp mắt.
Từ
Bị một cái trừng này của Chu Diễn, sau đó cả ngày Lưu Nhiên không thể tiến vào trạng thái quay phim. Đạo diễn đã nhìn ra, nhưng mà chưa nói cậu ta cái gì, dứt khoát kết thúc công việc buổi tối sớm, để hôm nay bọn họ có thể nghỉ ngơi cho tốt.
Hậu trường quay phim hôm nay các khách sạn họ ở cũng mất một quãng đường, rốt cuộc mặt trời từ từ hạ xuống, nóng bức trong không khí cũng dần dần tản đi. Vốn Lưu Nhiên muốn ngồi xe của đoàn phim đi, nhưng mà bên này còn phải dọn dẹp một lát, Quý Nguyên ở bên cạnh thấy vậy đã mời cậu ta cùng nơi trở về. Dù sao xe Ngô Lượng lái cũng rộng rãi, nhiều thêm hai người là Lưu Nhiên và trợ lý của cậu ta cũng không sao cả.
Lưu Nhiên nhìn qua Chu Diễn đứng ở bên cạnh Quý Nguyên, đối phương mặt không chút thay đổi nhìn sang như cũ. Lưu Nhiên có chút sợ, cậu ta cũng không thể ở ngay trước Chu Diễn trực tiếp nói với Quý Nguyên nói bạn trai anh có chút đáng sợ..., nhưng mà thật sự đối với tính mạng của mình lại có chút lo lắng.
"Đi thôi." Quý Nguyên không nhìn ra nội tâm đang đóng kịch của Lưu Nhiên, thái độ thoải mái mà gọi cậu ta, mình cũng theo đó mà xoay người.
Từ nơi này đi đến bãi đậu xe có lẽ là năm sáu phút đi bộ.
Lúc này cự tuyệt ngược lại có vẻ cố ý, Lưu Nhiên dứt khoát cắn răng, cũng đi theo.
Quý Nguyên lê đôi xăng-̣đan đi ở phía trước, mới quay xong đã vộ vã tẩy trang, nhưng mà còn chưa kịp rửa mặt. Quần áo trên người cũng vô cùng đơn giản, chính là kiểu quần áo mùa hè bình thường nhất của một người qua đường.
"Một lát ăn cái gì thì tốt?" Nhìn qua tâm tình của Quý Nguyên không tệ, có vẻ hào hứng bừng bừng.
Ngô Lượng vừa nhắn tin cho bạn gái xong, vừa nói: "Quá nóng, có phải nên ăn mấy món hơi chua cay vào miệng hay không?"
"Đối diện khách sạn có một nhà hàng mát lạnh, còn bán bánh bao nhân thịt, ăn cái đó đi đi?" Quý Nguyên quay đầu nhìn Lưu Nhiên, "Cùng nhau đi không?"
Lưu Nhiên thật sự không biết định nghĩa về Quý Nguyên thế nào.
Lời nói và việc làm của Quý Nguyên cùng với kiểu ăn mặc hiện tại, không nhìn ra có đặc biệt chút nào. Giờ phút này hoặc là những lúc khác, thái độ nói chuyện của anh đối với người nào cũng không biệt lắm, thân mật tự nhiên lại không có cảm giác khoảng cách. Nhưng mà mặt khác Quý Nguyên lại có chỗ đặc biệt, chính là bởi vì anh đặc biệt, anh có thể cùng mọi người nói chuyện cũng không có cảm giác khoảng cách, mới có thể có thái độ tự nhiên khi ở chung với người khác.
Lưu Nhiên già đời hơn so với Quý Nguyên, ở trong đoàn phim thỉnh thoảng đạo diễn cũng nghiêm túc nói chuyện với cậu ta, nhưng Quý Nguyên cũng sẽ không có cái lúc như thế.
Cho nên rốt cuộc nói, sau lưng có chỗ dựa vẫn là rất thoải mái, trong đó Lưu Nhiên lại có một chút tình cảm hâm mộ.
"Nếu không mua mang về khách sạn ăn đi?" Lưu Nhiên nói.
"Cũng được." Quý Nguyên gật đầu, anh nói với Ngô Lượng, "Ngô Lượng tí nữa anh đến nhà hàng chụp thực đợn cho em với, sau đó em sẽ nói với anh muốn mua cái gì."
Lúc nói chuyện chân Quý Nguyên cũng không ngừng, dùng mủi giày đạp một cục đá nhỏ trên lối đi bộ, đạp mấy cái không có ổn định, giày không cẩn thận đạp vào bồn hoa ở bên cạnh.
"Tôi đá!" Quý Nguyên nhìn chằm chằm mũi giày của mình, ngồi xổm xuống nhìn, tình cảnh đau lòng mà không có lời nào có thể miêu tả được, "Giày của tôi!"
Chu Diễn cũng đi theo ngồi xổm xuống, nhưng mà cái cậu nhìn không là giày mà là mũi chân của Quý Nguyên: "Không có vào thịt chứ?"
Hai người đầu đối đầu, Chu Diễn còn đưa tay sờ sờ mũi chân của Quý Nguyên.
"Bên ngoài giày bị cọ hỏng rồi, " Quý Nguyên ai một tiếng, mũi chân lại ở trên đất qua lại ma sát hai cái, "Thôi, chấp nhận đeo vào thôi."
Đôi giày xăng-̣đan này Lưu Nhiên nhận ra được, là một sản phẩm mới trong bộ sưu tập hè của se¬cret, cũng không coi là quá đắt, hình như giá bán ra là 3000 tệ. Dĩ nhiên tính theo mức thu nhập của Quý Nguyên vào kim chủ đại nhân sau lưng thì cái này cũng không đắt lắm.
Nếu đã cho rằng Chu Diễn là cậu chủ, suy nghĩ của Lưu Nhiên cũng theo người mở ra.
Ban đầu khi cậu chủ nhà họ Chu vẫn còn sống có không ít minh tinh sống dễ chịu, hiện tại có mấy người cũng đã chiếm được những vị trí rất tốt. Căn bản khi đi chung với cậu chủ nhà họ Chu đều có thể nắm bắt được, sau lưng có lời nói của ba đó tài nguyên quảng cáo tốt không ngừng, đừng nói là đôi giày ba nghìn tệ, coi như là một đôi ba vạn cũng mang vào không chớp mắt.
Từ
/81
|