Biên tập:.-.... -.--
Hiệu đính: Mày là bố tao
Thẩm Tư có thể hiểu được vì sao chị gái lại không muốn có con.
Từ nhỏ đã bị cha ruột bạo lực gia đình, lớn lên trong gia đình đơn thân, cô hiểu quá rõ sự mong manh của tình yêu, càng hiểu thế giới này không tốt đẹp cỡ nào.
Cô đã từng chịu khổ nên không muốn con mình lại phải chịu khổ.
Huống hồ, Kim Tĩnh rất coi trọng sự nghiệp, lại đang lên cao nên không muốn từ chức ở nhà yên tâm nuôi con.
Làm bà nội trợ cũng không dễ gì, nhưng đó không phải cuộc sống mà cô mong muốn. Cô hi vọng có thể cùng Trình Văn Quân dốc sức làm việc. Lúc rảnh thì uống rượu, đi du lịch, hai người trải qua cuộc sống phong phú.
Thế nhưng, Trình Văn Quân không nghĩ như vậy.
Thẩm Tư đã từng nói chuyện với anh. Anh rể thích con cái, tin bọn họ chắc chắn có thể bên nhau cả đời. Hơn nữa anh cho rằng điều kiện kinh tế của mình hoàn toàn có thể nuôi Kim Tĩnh và con.
Quan trọng nhất là:
"Anh yêu cô ấy."
...
Trình Văn Quân và Kim Tĩnh vì chuyện con cái mà đã chiến tranh lạnh một tháng.
Cho đến ngày sinh nhật của Kim Tĩnh.
Cô cố ý từ chối hoạt động buổi tối, năm giờ đã về đến nhà. Lòng mang đầy mong đợi mà mở cửa, phát hiện trong phòng khách vắng tanh, cực kỳ yên tĩnh.
Tâm trạng Kim Tĩnh như trống rỗng, tựa vào sô pha.
Sự nghiệp của anh ấy quan trọng, chẳng lẽ sự nghiệp của mình không quan trọng?
Không thể thông cảm cho mình một chút à?
Kim Tĩnh càng nghĩ càng tức giận, thuận tay cầm lấy gối ôm bên cạnh ném về phía ảnh cưới của bọn họ.
"Ngay cả sinh nhật mình cũng không nhớ."
"Sẽ không phải có đàn bà khác ở bên ngoài chứ?"
"Nếu dám làm bậy với mấy đàn bà khác, mình sẽ đánh gãy chân chó của anh ta."
"Đồ đàn ông thối, làm mình cố ý trở về sớm."
"A a a, vậy mà không có bất ngờ nào cả!"
Cuối cùng, cô phẫn nộ hét lên một câu: "Trình Văn Quân đáng chết".
"Bụp!"
Bỗng nhiên trong phòng bếp có tiếng vang làm Kim Tĩnh dọa giật mình, theo phản xạ có điều kiện mà đứng lên. Sau đó trông thấy Trình Văn Quân đẩy chiếc xe nhỏ không biết lấy từ đâu ra, mặt dính đầy kem, trông vừa chật vật lại vừa buồn cười.
"Phụt."
Kim Tĩnh không nhịn được cười. Sau đó mới nhớ tới bọn họ còn đang chiến tranh lạnh, vội che miệng quay đầu đi.
"Khi anh không ở nhà, em cứ mắng anh như vậy à". Trình Văn Quân cúi người đi tới trước tấm ảnh cưới, cầm cái gối nhỏ lên vỗ vỗ: "Lại còn ném đồ đạc lung tung".
Kim Tĩnh giả vờ tức giận ngồi ở trên ghế sô pha, không để ý tới anh.
"Ảnh cưới cũng nỡ nện". Trình Văn Quân đặt gối lên ghế sô pha, đẩy xe tới đặt bên cạnh, ngồi xổm trước mặt cô: "Sinh nhật vui vẻ".
Kim Tĩnh không đáp lời.
"Đều là lỗi của anh, anh không chọc giận em nữa". Anh nhẹ giọng dỗ dành: "Không nên tức giận, tức giận sẽ trở nên khó coi, sẽ không thể múa đẹp".
"Sau này anh sẽ đều nghe em cả, đừng nóng giận."
Chuyện này vốn chưa nói tới là lỗi của anh, bây giờ xuống nước dỗ cô, Kim Tĩnh lập tức mềm lòng.
Cô giơ tay lau bơ trên mặt anh, ghét bỏ nói: "Bẩn muốn chết".
Trình Văn Quân cười, đưa tay ôm lấy cô.
Kim Tĩnh và Trình Văn Quân làm hòa rồi.
Ăn ý không nhắc lại chuyện con cái. Ban ngày đều bận rộn công việc, buổi tối về nhà cùng nhau ăn cơm, nói chuyện phiếm, nói chuyện công việc.
Gần đây Kim Tĩnh có thích một bé cún.
Là trong lúc vô tình biết được nó trên vòng bạn bè, chó nhà họ sinh ba đứa, không nuôi nổi nên muốn bán đi.
Lần đầu Kim Tĩnh nhìn thấy đã thích, lập tức liên hệ hỏi thăm tình huống cụ thể.
Ai ngờ họ cực kỳ hào phóng, sau khi biết ý của cô, nói thẳng có thể đưa một con cho cô. Kim Tĩnh rất vui vẻ, gọi điện thoại cho Trình Văn Quân:
"Alo! Văn Quân! Anh có muốn nuôi bé cún con không?"
Bản thân Trình Văn Quân không quá thích chó, nhưng cũng không ghét. Nếu Kim Tĩnh muốn nuôi, anh cũng không có ý kiến: "Cũng được, em muốn nuôi à?".
"Vâng vâng vâng."
"Vậy thì nuôi đi."
"A a a em yêu anh!"
Kim Tĩnh hôn điện thoại một cái, Trình Văn Quân cũng khẽ cười.
Cuối tuần làm hoạt động xong, Kim Tĩnh lập tức đến nhà họ, chọn một con mà mình thích nhất mang về.
Buổi tối Trình Văn Quân trở về thấy được bé cún, "nó tên là gì?".
"Em lấy tên là Lovely, tên tiếng Trung là Lạp Phỉ."
Anh ngồi xổm xuống vẫy gọi: "Lovely! Lại đây".
Teddy lông xoăn màu trắng nện bước chân chạy lại Trình Văn Quân. Anh ôm chó con vào trong ngực mình. Lovely dường như rất thích anh, cọ cọ ngực làm nũng.
Kim Tĩnh nhìn thấy cảnh này, cảm thấy cực kỳ ấm áp.
Cứ như vậy hai người, một con chó, sống cả đời, thật sự rất tốt.
Hiệu đính: Mày là bố tao
Thẩm Tư có thể hiểu được vì sao chị gái lại không muốn có con.
Từ nhỏ đã bị cha ruột bạo lực gia đình, lớn lên trong gia đình đơn thân, cô hiểu quá rõ sự mong manh của tình yêu, càng hiểu thế giới này không tốt đẹp cỡ nào.
Cô đã từng chịu khổ nên không muốn con mình lại phải chịu khổ.
Huống hồ, Kim Tĩnh rất coi trọng sự nghiệp, lại đang lên cao nên không muốn từ chức ở nhà yên tâm nuôi con.
Làm bà nội trợ cũng không dễ gì, nhưng đó không phải cuộc sống mà cô mong muốn. Cô hi vọng có thể cùng Trình Văn Quân dốc sức làm việc. Lúc rảnh thì uống rượu, đi du lịch, hai người trải qua cuộc sống phong phú.
Thế nhưng, Trình Văn Quân không nghĩ như vậy.
Thẩm Tư đã từng nói chuyện với anh. Anh rể thích con cái, tin bọn họ chắc chắn có thể bên nhau cả đời. Hơn nữa anh cho rằng điều kiện kinh tế của mình hoàn toàn có thể nuôi Kim Tĩnh và con.
Quan trọng nhất là:
"Anh yêu cô ấy."
...
Trình Văn Quân và Kim Tĩnh vì chuyện con cái mà đã chiến tranh lạnh một tháng.
Cho đến ngày sinh nhật của Kim Tĩnh.
Cô cố ý từ chối hoạt động buổi tối, năm giờ đã về đến nhà. Lòng mang đầy mong đợi mà mở cửa, phát hiện trong phòng khách vắng tanh, cực kỳ yên tĩnh.
Tâm trạng Kim Tĩnh như trống rỗng, tựa vào sô pha.
Sự nghiệp của anh ấy quan trọng, chẳng lẽ sự nghiệp của mình không quan trọng?
Không thể thông cảm cho mình một chút à?
Kim Tĩnh càng nghĩ càng tức giận, thuận tay cầm lấy gối ôm bên cạnh ném về phía ảnh cưới của bọn họ.
"Ngay cả sinh nhật mình cũng không nhớ."
"Sẽ không phải có đàn bà khác ở bên ngoài chứ?"
"Nếu dám làm bậy với mấy đàn bà khác, mình sẽ đánh gãy chân chó của anh ta."
"Đồ đàn ông thối, làm mình cố ý trở về sớm."
"A a a, vậy mà không có bất ngờ nào cả!"
Cuối cùng, cô phẫn nộ hét lên một câu: "Trình Văn Quân đáng chết".
"Bụp!"
Bỗng nhiên trong phòng bếp có tiếng vang làm Kim Tĩnh dọa giật mình, theo phản xạ có điều kiện mà đứng lên. Sau đó trông thấy Trình Văn Quân đẩy chiếc xe nhỏ không biết lấy từ đâu ra, mặt dính đầy kem, trông vừa chật vật lại vừa buồn cười.
"Phụt."
Kim Tĩnh không nhịn được cười. Sau đó mới nhớ tới bọn họ còn đang chiến tranh lạnh, vội che miệng quay đầu đi.
"Khi anh không ở nhà, em cứ mắng anh như vậy à". Trình Văn Quân cúi người đi tới trước tấm ảnh cưới, cầm cái gối nhỏ lên vỗ vỗ: "Lại còn ném đồ đạc lung tung".
Kim Tĩnh giả vờ tức giận ngồi ở trên ghế sô pha, không để ý tới anh.
"Ảnh cưới cũng nỡ nện". Trình Văn Quân đặt gối lên ghế sô pha, đẩy xe tới đặt bên cạnh, ngồi xổm trước mặt cô: "Sinh nhật vui vẻ".
Kim Tĩnh không đáp lời.
"Đều là lỗi của anh, anh không chọc giận em nữa". Anh nhẹ giọng dỗ dành: "Không nên tức giận, tức giận sẽ trở nên khó coi, sẽ không thể múa đẹp".
"Sau này anh sẽ đều nghe em cả, đừng nóng giận."
Chuyện này vốn chưa nói tới là lỗi của anh, bây giờ xuống nước dỗ cô, Kim Tĩnh lập tức mềm lòng.
Cô giơ tay lau bơ trên mặt anh, ghét bỏ nói: "Bẩn muốn chết".
Trình Văn Quân cười, đưa tay ôm lấy cô.
Kim Tĩnh và Trình Văn Quân làm hòa rồi.
Ăn ý không nhắc lại chuyện con cái. Ban ngày đều bận rộn công việc, buổi tối về nhà cùng nhau ăn cơm, nói chuyện phiếm, nói chuyện công việc.
Gần đây Kim Tĩnh có thích một bé cún.
Là trong lúc vô tình biết được nó trên vòng bạn bè, chó nhà họ sinh ba đứa, không nuôi nổi nên muốn bán đi.
Lần đầu Kim Tĩnh nhìn thấy đã thích, lập tức liên hệ hỏi thăm tình huống cụ thể.
Ai ngờ họ cực kỳ hào phóng, sau khi biết ý của cô, nói thẳng có thể đưa một con cho cô. Kim Tĩnh rất vui vẻ, gọi điện thoại cho Trình Văn Quân:
"Alo! Văn Quân! Anh có muốn nuôi bé cún con không?"
Bản thân Trình Văn Quân không quá thích chó, nhưng cũng không ghét. Nếu Kim Tĩnh muốn nuôi, anh cũng không có ý kiến: "Cũng được, em muốn nuôi à?".
"Vâng vâng vâng."
"Vậy thì nuôi đi."
"A a a em yêu anh!"
Kim Tĩnh hôn điện thoại một cái, Trình Văn Quân cũng khẽ cười.
Cuối tuần làm hoạt động xong, Kim Tĩnh lập tức đến nhà họ, chọn một con mà mình thích nhất mang về.
Buổi tối Trình Văn Quân trở về thấy được bé cún, "nó tên là gì?".
"Em lấy tên là Lovely, tên tiếng Trung là Lạp Phỉ."
Anh ngồi xổm xuống vẫy gọi: "Lovely! Lại đây".
Teddy lông xoăn màu trắng nện bước chân chạy lại Trình Văn Quân. Anh ôm chó con vào trong ngực mình. Lovely dường như rất thích anh, cọ cọ ngực làm nũng.
Kim Tĩnh nhìn thấy cảnh này, cảm thấy cực kỳ ấm áp.
Cứ như vậy hai người, một con chó, sống cả đời, thật sự rất tốt.
/12
|