Chọc giận bảo bối: Ông xã, cưng chiều nhẹ một chút
Chương 1108: Em muốn em muốn! Ai nói em không muốn!
/1296
|
Chương 1108: Em muốn em muốn! Ai nói em không muốn!
Editor: May
Khoảng tám giờ tối, lúc đang ngồi ở bàn đu dây trên sân thượng hóng gió, chú ý tới xe Thi Ngạo Tước lái vào nhà họ Tần.
Xe vừa mới dừng lại, liền có người làm đi qua mở cửa xe cho anh, có lẽ là anh thường xuyên đến nơi này, đám người làm đều rất quen thuộc với anh.
Tô Cửu Y nhìn thấy anh bước xuống từ trên xe, mặc một áo sơ mi sợi tơ màu đen, một cái quần dài màu đen, giày da vẫn sáng bóng, không nhiễm một hạt bụi.
Thi Ngạo Tước vẫn luôn khiến cho người ta cảm giác rất gọn gàng, bất cứ lúc nào cũng đừng nghĩ nhìn thấy một chút vết bẩn và tỳ vết nào trên quần áo của anh, anh giống như là bạch mã hoàng tử đi ra từ trong tranh, hoàn mỹ như vậy, chói mắt như thế.
Tô Cửu Y còn nhớ thói quen của anh, một ngày tắm ba lần, đổi quần áo bốn lần, chưa bao giờ cho phép trên người có một chút vết mồ hôi và mùi mồ hôi.
Lúc đầu vừa mới phát hiện thói quen này của anh, cô đã nghĩ, loại thích sạch sẽ này hẳn không phải là tất cả mọi người đều có thể có, bởi vì không có một chút tiền tài, rất khó chống đỡ nổi thích sạch sẽ này.
Tô Cửu Y xuống từ trên bàn đu dây, nằm sấp ở trên tường nhìn người đàn ông dưới lầu, buổi sáng lúc ra cửa anh mặc chính là một áo sơ mi màu cây đay, hiện tại đổi thành màu đen, cũng không biết trên đường còn thay đổi mấy lần.
Anh chú trọng như thế, vậy có phải sau này cũng phải học một chút giống như anh không?
Tô Cửu Y nghĩ sự tình nghĩ đến quá xuất thần, không có chút nào phát giác được sau lưng đã đứng một người, cô vẫn duy trì tư thế cũ, tay dựa vào ở trên mặt tường nâng cằm lên, trong miệng còn đang không ngừng nói thầm gì đó.
Tay phải của Thi Ngạo Tước cắm ở trong túi quần, tay trái mang theo một hộp quà nhỏ tinh tế, anh đứng tại chỗ nhìn Tô Cửu Y thêm một lát, cô cũng không có phát hiện sự hiện hữu của anh.
Vì vậy anh cố ý ho nhẹ một tiếng, nghĩ dùng cách này để hấp dẫn sự chú ý của cô, nhưng Tô Cửu Y vẫn đang ở trạng thái du hồn, không có bất kỳ phản ứng nào.
Thi Ngạo Tước không vui nhíu mày, trong đôi mắt thăm sâu bị một tầng lạnh nhạt thay thế, trong lúc nhất thời, nhiệt độ trong không khí dường như đều lạnh lẽo hơn nhiệt độ anh tỏa ra vài phần.
"Tô Cửu Y." Anh lạnh lùng mở miệng.
"Hả!" Sau khi Tô Cửu Y nghe được có người gọi tên cô liền chợt hoàn hồn, quay đầu thấy Thi Ngạo Tước đang dùng một loại ánh mắt "Em đang mộng du sao" nhìn cô, cô hơi ngượng mở miệng: "Vừa rồi em suy nghĩ chuyện một lúc, không để ý đến anh đã đi lên. Đúng rồi, anh có đói bụng không? Vừa rồi em mượn phòng bếp của Cảnh Nhân, đã làm một chút điểm tâm ngọt, hương vị cũng không tồi, anh có muốn nếm thử không."
"Ăn." Thi Ngạo Tước lạnh nhạt phun ra một chữ, sau đó bước đi đến trước mặt cô, đưa hộp quà nhỏ trên tay cho cô, nói: "Lúc đi ngang qua tiệm bán quần áo nhân tiện mua cho em một kiện áo khoác, vào thử nhìn xem có vừa người không."
"Nhân tiện mua?" Tô Cửu Y bĩu môi, tỏ vẻ không vui.
"Em hoàn toàn có thể coi như anh là cố ý mua cho em." Thi Ngạo Tước lãnh đạm nói.
"Ý nghĩa không giống nhau." Tô Cửu Y nhấn mạnh.
"Sao không giống?" Anh hỏi.
Tô Cửu Y không nói gì, cũng không phải tức giận, chỉ là cảm thấy có chút mất mát, đặc biệt khi nghe anh nói nhân tiện mua, trong lòng cô đơn, cảm giác rất kỳ quái.
"Em không cần, vậy anh lấy đi tặng người khác." Thi Ngạo Tước nói xong, đưa tay tới muốn lấy đi hộp quà nhỏ trong tay cô, Tô Cửu Y nhìn thấy cử động của anh liền sốt ruột, vội bảo vệ hộp quà trước ngực, nói: "Em muốn em muốn! Ai nói em không muốn!"
Thi Ngạo Tước ung dung thản nhiên nhìn cô, môi mỏng khêu gợi nâng lên một độ cong nụ cười rất khó phát hiện ra. Cô gái này, thỉnh thoảng phát tính khí nhỏ vẫn là rất đáng yêu.
/1296
|