Chọc giận bảo bối: Ông xã, cưng chiều nhẹ một chút
Chương 1135: Chơi nổi hay không phải thử một chút mới biết được.
/1296
|
Chương 1135: Chơi nổi hay không phải thử một chút mới biết được.
Editor: May
Điện thoại của Thích Cảnh Nhân vang lên cực kỳ không đúng lúc, Tần Thiếu Bạch vừa đè cô ở trên bếp lò còn chưa kịp tiến hành một động tác càng sâu hơn, cô đã lấy điện thoại từ trong túi quần ra.
Tần Thiếu Bạch không thể không buông cô ra, dựa đến trên tường bên cạnh, mắt mang nóng rực nhìn cô ổn định hơi thở hổn hển, sau đó nhận điện thoại: "Alo."
"Tôi từng nói, em tốt nhất đừng nên quá thân thiết với người đàn ông khác, nếu không tôi sẽ muốn mạng của anh ta."
Người đầu kia điện thoại vừa mở miệng, Thích Cảnh Nhân liền nghe ra được anh ta là ai, ngoại trừ Bắc Mặc dám uy hiếp cô, sợ rằng không tìm được người thứ hai dám bất kính với cô như vậy.
"Anh dám muốn mạng của anh ấy, tôi liền dám muốn mạng của anh." Thích Cảnh Nhân rất trấn định, không bị đối phương uy hiếp.
"Muốn mạng của tôi?" Bắc Mặc cười lên ha hả: "Không thể nói quyền lợi của nhà họ Bắc chúng tôi có bao nhiêu, nhưng, Tổng thống đại nhân ít nhiều vẫn có chút kiêng kỵ."
"Nực cười." Thích Cảnh Nhân nói: "Ba tôi đường đường là tổng thống một nước, tay cầm thực quyền, sẽ sợ nhà họ Bắc các người ư?"
"Ông ta không sợ chúng tôi, nhưng ông ta cũng không dám đụng đến bọn tôi. Biết tại sao không?" Bắc Mặc cười đến càng lớn tiếng, "Bởi vì ba của em thiếu ba tôi một cái mạng, năm đó lúc gặp phải nguy hiểm là ba tôi liều mình cứu giúp, nếu không có ba tôi, ba em đã sớm chết rồi, làm sao có thể có được như hôm nay?"
Thích Cảnh Nhân cũng không biết ba mình và nhà họ Bắc còn có một đoạn sâu xa như vậy, cho nên xưa nay cô đều tỏ vẻ không hiểu chuyện ba cô tỏ vẻ kiêng kỵ với nhà họ Bắc, cho đến hiện tại, cô mới hoàn toàn hiểu được nguyên do trong đó.
"Vậy thì thế nào?" Cô lạnh nhạt hỏi.
"Cũng chẳng có gì cả, tôi chỉ muốn cho em biết, dù tôi giết người, cũng không có pháp luật có thể chế tài được tôi, bởi vì tôi có ba tôi làm chỗ dựa, mà ba tôi có ba em làm chỗ dựa. Cảnh Nhân, em hiểu ý tôi nói không?" Người đàn ông đầu kia điện thoại tràn đầy tự tin.
"Anh đại khái có thể thử xem." Thích Cảnh Nhân nói: "Anh giết người sẽ có người bảo vệ, tôi giết người cũng sẽ có người bảo vệ tôi như vậy. Mà sự khác biệt giữa tôi với anh chính là tôi có thể giết anh, anh lại không thể làm tổn thương tôi chút nào."
"Đúng vậy." Bắc Mặc vẫn đang cười: "Cho nên hiện tại việc tôi cần phải làm là giết người đàn ông ở cùng với em, sau đó chờ em tới giết tôi, như vậy tôi mới có thể phân cao thấp với em. Loại cảm giác thua em này, tin tưởng sẽ cảm thấy rất vui sướng rất kích thích."
Sau khi nói xong, anh ta còn cố ý chậc chậc hai tiếng, âm thanh này đúng lúc rơi vào trong tai Tần Thiếu Bạch, anh nhíu nhíu mày, đưa tay liền đoạt lấy điện thoại của Thích Cảnh Nhân, thả đến bên tai lạnh lùng nói: "Là đàn ông thì đừng lén lén lút lút, như vậy chỉ sẽ khiến người ta xem thường. Không phải muốn giết tôi sao, cho anh một cơ hội. Chín giờ tối kho hàng số 17 bến tàu Thành Tây."
Đúng lúc đó, Thích Cảnh Nhân đột nhiên lại đoạt di động trở về, cô cúp điện thoại rồi ném điện thoại đến bên cạnh, mới đối diện tầm mắt với Tần Thiếu Bạch, thản nhiên nói: "Anh ta điên khùng, anh chơi nổi với anh ta sao."
"Chơi nổi hay không cần phải thử một chút mới biết được." Tần Thiếu Bạch nhìn cô, vẻ mặt là nghiêm túc trước nay chưa từng có, anh im lặng mấy giây, mở miệng nói: "Thích Cảnh Nhân em nghe cho kỹ đây, anh tình nguyện chết, cũng không muốn em chịu một chút uất ức nào vì anh. Đàn ông nên có trách nhiệm của đàn ông, một người đàn ông cần phụ nữ bảo vệ, hoàn toàn không tính là đàn ông."
"Ai nói không tính." Thích Cảnh Nhân nhấn mạnh: "Em nói tính là tính, em nói anh phải là anh phải."
/1296
|