Chương 353: Em mang thai.
Editor: May
Lời này đâu giống như người làm ăn đang nói, rõ ràng là lời uy hiếp của người đứng đầu hắc bang thì có!
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, về cơ bản không ai dám nói lời linh tinh nào.
Thi Vực rời khỏi 19 thành hoàng đế, dùng một cước dẫm chân ga đến đáy, thậm chí xông thẳng qua mấy đèn đỏ, dùng hành động diễn dịch cái gì gọi là liều lĩnh đến không ai bì nổi.
Trong quán cà phê.
Tần Cận có chuyện muốn đi làm, hàn huyên với Thẩm Chanh vài câu liền mang theo Diệp Tử rời đi.
Vốn Diệp Tử không muốn đi, nhưng hoàn toàn không lay chuyển được anh.
Thẩm Chanh lại uống nửa ly nước lọc, mới đứng tính rời đi.
Nhưng vừa đứng dậy, bả vai đã bị người nắm lấy, sau đó, cô bị cưỡng chế ấn trở về trên sofa.
Ánh mắt Thi Vực âm u, vung tay lên, lập tức có người đi vào dọn dẹp, tất cả khách hàng còn lại đều bị 'Mời' đi ra ngoài.
"Thẩm Chanh Tử, có bản lĩnh ha?"
Anh ngồi xuống, bàn tay một phát chế trụ cằm của cô, bóp cô đau nhức.
"Có bản lĩnh anh lại dùng thêm chút sức, bóp chết em đi!"
Thẩm Chanh nhìn thẳng anh, cũng không kêu đau.
"Uy hiếp anh?"
Ánh mắt sâu thẳm càng thêm lạnh chìm, hơi thở nguy hiểm bắt đầu tràn ngập ra.
"Uy hiếp anh thì thế nào!"
Thi Vực híp mắt, "Em nói anh có thể làm gì với em?"
"Anh.... Ưm!"
Miệng, đột nhiên bị anh ngăn chặn.
Trận đánh cuộc của hai người, từ trước hôn nhân đến sau hôn nhân, dường như vẫn luôn kéo dài.
Thẩm Chanh có chút rầu rĩ.
Người đàn ông này, chỉ biết dùng cách này!
Đưa tay đẩy anh, nhưng anh không chịu buông cô ra, ngược lại nụ hôn này càng sâu hơn.
Khi nhân viên phục vụ của quán cà phê nhìn thấy cảnh này, toàn bộ đều thức thời lui xuống.
Cuối cùng, Thi Vực vẫn là không có cách nào với Thẩm Chanh.
Ngoại trừ có thể phong bế miệng của cô, uy hiếp cảnh cáo cô vài câu, liền không tìm được phương pháp khác để dạy dỗ cô.
Trên đường về dinh thự, Thẩm Chanh vẫn luôn rầu rĩ không vui, nhìn phía ngoài cửa xe, không nói gì.
Thi Vực nhìn cô một cái, cũng không nói gì, tiếp tục nhìn phía trước không chớp mắt lái xe.
Lái xe vào dinh thự, dừng ở phía dưới lầu chính.
Không đợi Thi Vực xuống xe mở cửa cho mình, Thẩm Chanh liền mở cửa xe, xuống xe.
Cũng không nhìn anh cái nào, bước đi vào phòng khách, chạy lên lầu.
Cô tắm rửa trùm khăn tắm đi ra từ phòng tắm, Thi Vực đang ngồi ở sofa trên ban công xem báo, nhìn thấy cô đi ra, anh tự tay chỉ hướng bên cạnh, giọng nói có phần hơi trầm thấp: "Đồ ngủ."
Thẩm Chanh không để ý anh, đi trở về cầm đồ ngủ, sau đó đi trở về phòng tắm một lần nữa, lúc đang muốn mặc, anh đã đi vào.
Không nói một lời, đi tới liền cởi khăn tắm của cô ....
Thân thể Thẩm Chanh cứng đờ, sau đó bắt lấy bàn tay không an phận kia, cuối cùng nói một câu với anh, "Anh làm gì?"
"Em không tiện, anh thay giúp em."
Anh nói xong, rút tay ra từ trong tay cô, tiếp tục cởi khăn tắm của cô.
Thẩm Chanh một phát hất tay của anh xuống, nhíu chặt mày lại: "Em không tiện từ bao giờ vậy hả? Không tiện chỗ nào?"
Thi Vực đứng không nhúc nhích, liếc nhìn cô từ trên cao xuống, môi mỏng nhẹ nhàng khẽ động: "Em mang thai, chỗ nào cũng không tiện."
Thẩm Chanh nghe tiếng, lấy tay sờ bụng của mình một chút, mới ngẩng đầu nhìn anh, "Lớn chỗ nào, bằng phẳng, cũng không lộ bụng bầu!"
"Anh nói lớn là lớn." Ngữ khí của anh, vẫn bá đạo không thể nghi ngờ như cũ.
"...."
"Anh nói em không tiện thì chính là không tiện."
"...."
"Buông tay, đừng nắm khăn tắm, thay quần áo đi."
"Không buông! Người khác giúp em thay quần áo, em sẽ có áp lực, anh có thể đi ra ngoài không!"
Người nào đó dứt khoát ném ra một câu, "Không thể."
/1296
|