Chọc giận bảo bối: Ông xã, cưng chiều nhẹ một chút
Chương 500: A a a! Em không muốn anh ôm em đi!
/1296
|
500. Chương 500: A a a! Em không muốn anh ôm em đi!
Editor: May
Diệp Tử lấy tay bịt môi bị cắn rách lại, quay đầu không dám nhìn anh.
Tần Cận thấy thế, tuyệt không khách khí chế trụ cằm của cô, cưỡng chế xoay mặt của cô lại.
"Em có biết trận chiến đẫm máu là cái gì không?"
Nghe được lời của anh, Diệp Tử lại có thể bị nước miếng của mình làm sặc, "Khụ...khụ .... Khụ ...."
Vốn cô không hiểu.
Nhưng hôm trước lúc xem websites không cẩn thận nhấn vào một trang web H sắc, sau đó bên trong bắn một khung tin tức ra, phía trên có một câu: "Muốn xem trận chiến đẫm máu của mỹ nữ và trai đẹp sao? Nhấnkích phía dưới, download sắc * truyền bá phát tin."
Xong rồi, còn nhảy ra tấm vé hình ảnh đặc biệt sắc tình, sao cảnh sát không bắt giam hết vậy chứ.
Lúc ấy Tần Cận vừa vặn đi vào, Diệp Tử sợ tới mức suýt chút nữa ném laptop.
Cũng may Diệp Tử kịp thời tắt cái trang web kia đi, mới không có bị chê cười ....
Nhưng, buổi tối lúc nằm ở trên giường, cô lại dùng di động vào trình duyệt, sau đó tìm kiềm bốn chữ " Trận chiến đẫm máu".
Tìm được đầu tiên chính là văn bản giải thích, rất bình thường.
Nhưng phía dưới một đám bạn trên mạng nhắn lại, Diệp Tử nhìn đến mặt đều đỏ lên...
Có một người tên là bạn trên mạng cùng ngủ với nam nói như thế này: "Trận chiến đẫm máu có ý tứ là gì? Chính là ý trên mặt chữ, đẫm, hài âm (âm đọc gần giống hoặc giống nhau) là muốn. Máu, chính là trong tử phụ nữ đang xuất ra máu bầm, kinh nguyệt. Trận chiến thì dễ hiễu hơn, chính là hăng hái chiến đấu ở trên giường. Cho nên ý của trận chiến đẫm máu chính là, phụ nữ ở trong lúc kinh nguyệt hăng hái chiến đấu với đàn ông ở trên giường. Dùng một câu thông tục dễ hiểu để hình dung chính là: Làm yêu trong thời gian hành kinh."
Sau khi xem xong, Diệp Tử lập tức xóa bỏ ghi chép nói chuyện, sợ bị người đàn ông bên cạnh phát hiện.
Không nghĩ tới vài ngày sau, lại có thể nghe được bốn chữ này.
"Không, không biết ...."
Diệp Tử cảm thấy, dù biết là có ý gì cũng tuyệt đối không thể thừa nhận, nếu không hôm nay cô liền tiêu rồi...
"Không biết?" Tần Cận dùng ngón tay thô ráp vuốt ve cánh môi bị cắn rách của cô, tức giận trong mắt lúc sáng lúc tối, xen lẫn chung với nóng bỏng, càng trở nên không thể nắm lấy: "Vậy là em muốn để anh miệng giải thích cho em nghe, hay là dùng hành động nói cho em biết?"
Nghe anh nói như vậy, Diệp Tử khẩn trương hơn, nhưng vì không cho Tần Cận nhìn thấu lòng dạ, cô mạnh mẽ kéo ra một nụ cười ngọt ngào: "Một thành ngữ, còn có thể dùng hành động để giải thích à!"
Cô cố ý giả bộ như không hiểu, nhưng ánh mắt trốn tránh đã bán đứng tâm tư nhỏ của cô, Tần Cận liếc nhìn một cái liền nhìn thấu cô, anh giương môi cười: "Ừ, hành động này còn có thể có rất nhiều loại phương thức, ví dụ như, em dưới anh trước, hoặc có lẽ anh dưới em trên."
Nụ cười trên mặt Diệp Tử cứng đờ, ngay cả thân thể cũng trở nên cứng ngắc theo.
Bởi vì có nhiều thứ mặc dù cô chưa từng thử qua, nhưng vẫn nghe hiểu được.
"Em muốn đi toilet...."
Lần này, cô cũng không nói gì Tần Cận không thích, mà là dùng một loại phương thức khác.
Rất hiển nhiên, lại bị một người phụ nữ hư nào đó dạy dỗ.
Chỉ là Diệp Tử và Thẩm Chanh có chỗ không giống, cách thức lúc hai người nói chuyện cũng hoàn toàn khác nhau, cho nên tính chất liền thay đổi.
"Ừ, anh ôm em đi."
Tần Cận đột nhiên rút tay lại, đứng dậy liền bế cô lên.
Anh dùng ánh mắt lộ liễu nhìn người phụ nữ trong ngực, như là đang biểu đạt, muốn đích thân kiểm tra hôm nay có phải cô không tiện không.
"A a a! Em không muốn! Em không muốn em không muốn! Em không muốn anh ôm em đi! ! !"
Lúc đang bị Tần Cận ôm vào trong phòng tắm, Diệp Tử vừa thẹn vừa lo lắng, không nhịn được lớn tiếng kêu lên.
/1296
|