Chọc giận bảo bối: Ông xã, cưng chiều nhẹ một chút
Chương 838: Người cần phải cầm được thì cũng buông được
/1296
|
Chương 838: Người cần phải cầm được thì cũng buông được
Coverter:
Editor: May
Triển lãm « Ngôi sao sáng chói 2 - tình yêu chung thủy » cực kỳ thành công, sau khi triển lãm kết thúc, có mấy Boss công ty lớn tự mình tìm đến Thẩm Chanh, hy vọng có thể thành lập hợp tác liên quan với Nam Ngạn.
Quyền đại lý của « Ngôi sao sáng chói 2 - tình yêu chung thủy » được ký tên xong, đồng thời còn có đồng hồ kim cương Thi Vực đeo lúc lên sân khấu, cũng bị tất cả công ty lớn giành mua, đều hy vọng có thể nắm bắt quyền đại lý.
Thi Khả Nhi đến sau khi triển lãm kết thúc, bởi vì buổi sáng có một vụ kiện muốn đánh, không từ chối được, cho nên cô chỉ có thể kết thúc công việc trên tay rồi mới chạy tới.
Hỏi thăm một chút tình huống triển lãm của Thẩm Chanh, Thẩm Chanh nói chuyện sai lầm của Cố Liên Thành ở trên sân khấu cho cô ấy biết.
Nghe cô nói xong, Thi Khả Nhi cười: "Trời ghét hồng nhan."
Thẩm Chanh nghe tiếng, không khỏi cong khóe môi lên, "Em cũng là hồng nhan, sao không bị trời ghét?"
"Chị dâu, chị là cảm thấy vận mệnh của em còn chưa đủ nhấp nhô sao?" Thi Khả Nhi nghiêm trang nói: "Chuyện con nuôi này em cảm thấy không có gì, em cũng tiếp nhận được, nhưng mấu chốt của vấn đề ở chỗ, đoạn tình yêu thứ nhất của tôi vừa mới nảy sinh liền kết thúc, là phát sinh với anh trai sau khi được nhận nuôi. Điều này chẳng lẽ còn không phải gọi là trời đố kỵ?"
"Này thì có là gì?" Thẩm Chanh nhíu mày hỏi cô ấy, "Không phải em và Thi Mị còn chưa bắt đầu ư, làm sao lại kết thúc rồi?"
Thi Khả Nhi lấy điện thoại di động ra, mở một tin nhắn ra cho cô xem, "Chình chị dâu chị lĩnh hội đi."
Tin nhắn là Thi Mị gởi tới, nội dung là: 【 Có chuyện phải rời khỏi một thời gian ngắn, lúc anh không có ở đây, em tốt nhất đàng hoàng một chút cho anh, nếu không trở về em nhìn thử xem】
Xem hết tin nhắn, Thẩm Chanh đưa di động đưa cho cô ấy, thuận miệng hỏi câu, "Anh ấy muốn đi đâu?"
"Không rõ lắm." Thi Khả Nhi vừa vuốt vuốt điện thoại, vừa nói: "Em gọi điện thoại cho anh ấy một lần, nhưng không gọi được. Hỏi thím, thím nói anh ấy không có mang điện thoại di động đi, để trong nhà. Thím cũng không biết anh ấy đi đâu, chỉ nói là anh ấy có thể là bận chuyện công tác, chờ anh ấy hết bận sẽ trở lại."
Thẩm Chanh nhìn cô đầy thâm ý, "Nếu như anh ấy đi lần này chính là vài năm thì sao?"
"Chờ chứ sao." Thi Khả Nhi cười không sao cả: "Trước kia anh ấy rời đi mười năm, chẳng phải lúc đó cũng không có tin tức giống như bây giờ ư, em cũng đã chờ được mười năm, mấy năm thì tính là gì?"
Cô ấy dường như vĩnh viễn đều vui vẻ như vậy, mặc kệ gặp được bao nhiêu khó khăn và ngăn trở, cô ấy đều cười đi đối mặt, cho tới bây giờ cũng sẽ không phàn nàn.
Thẩm Chanh cũng thưởng thức điểm này của cô nhất, trước khi chưa quen biết Thi Khả Nhi, cô từng cho mình là người phụ nữ kiên cường nhất, nhưng sau khi quen biết Thi Khả Nhi mới phát hiện, hóa ra kiên cường của mình vốn không bằng một phần mười của cô ấy.
"Nhưng em có nghĩ tới hay không, thời gian có thể mài phẳng trí nhớ của một người, có thể chờ lúc anh ta trở lại lần nữa, bên cạnh anh ta sẽ nhiều hơn một người phụ nữ. Hay là, trong lòng của anh ta tiến vào một người phụ nữ. Mà em, đã sớm già rồi."
Thẩm Chanh cũng không phải muốn kích thích cô ấy, mà là muốn nói cho cô ấy biết, trên thế giới này, thời gian là lợi khí tàn nhẫn nhất, nó sẽ từng đao từng đao cắt tim của người ta, khoét đi những gì đã từng khắc sâu.
Một đoạn tình yêu còn chưa có bắt đầu, không tính là khắc sâu, không tính là khắc cốt ghi tâm, đến cuối cùng, có lẽ thật sự sẽ theo thời gian trôi qua mà dần dần nhạt đi, trở thành một tờ giấy trắng.
Thi Khả Nhi nhẹ vén khóe môi lên, cười đến hờ hững, "Nếu như anh ấy có phụ nữ khác, đã yêu người phụ nữ khác, em chúc phúc anh ấy nha. Người nha, cần phải cầm được thì cũng buông được, không cần quá cố chấp."
/1296
|